Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 126: Chương 126: Hợp Hoan Tông
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:22Chương 126: Hợp Hoan Tông
Đào Sơn Mai Viên.
Tọa lạc tại phía đông Kỳ Quốc cũng như chiếm dụng đầu linh mạch hùng hậu nhất khu vực này, chốn hưởng lạc này là sơn môn của một đại tông môn nức tiếng trong tu hành giới. Nhìn cảnh đẹp từ bên ngoài, dám chắc không một tu hành giả nào nghĩ đây là sơn môn của Hợp Hoan Tông, nhưng nếu đi vào sâu bên trong, hoàn cảnh sẽ còn phô trương hơn những gì mà người đời có thể tưởng tượng. Không hổ danh là tông môn hào nhoáng nhất.
Vân Tiêu vừa dẫn đội quay trở về thì lập tức đến hậu sơn gặp mặt Hợp Hoan lão tổ. Lúc này đang có không ít Kim Đan cảnh đang khom lưng quỳ gối trong run sợ, bọn họ đều đã nghe được những chuyện đã xảy ra trong Ma Uyên.
“Đệ tử xin thỉnh tội với sư phụ.” Vân Tiêu quỳ xuống hành lễ.
Hợp Hoan lão tổ chễm chệ trên tọa vị đằng sau một tấm màn rèm bằng lụa mỏng. Truyền ngôn tu hành giới nói rằng lão là tu hành giả lớn tuổi nhất trong tam tông nhưng ngoại hình lão lại vô cùng trẻ trung, trông qua chỉ giống như một thanh niên ngang tuổi Vân Tiêu.
Tuy nhiên, ánh mắt của Hợp Hoan lão tổ lại vô cùng đặc biệt, lão chỉ cần liếc nhìn ai là hồn phách của người đấy sẽ bị câu đi trong chớp mắt. Các tu hành giả Kim Đan cảnh xung quanh không ai không là tồn tại nức tiếng trong tu hành giới, ấy vậy mà vẫn run sợ không dám nhìn thẳng, duy chỉ có mỗi mình Vân Tiêu có lá gan đấy.
Hợp Hoan lão tổ thưởng thức y cũng là có nguyên do.
Lão mỉm cười: “Hắc Ma của Minh Sát Tông còn bất hạnh vẫn lạc, con lành lặn về được đây đã là tốt lắm rồi. Chuyến này Ngự Ma Tông cử nhân vật nào đến?”
“Khởi bẩm sư phụ, là Bạch Diệc Phi Yêu.”
“Ồ, Bạch sư điệt sao… Đúng là tin xấu thật nhưng không phải con có thể khắc chế thủ đoạn của nha đầu đấy à? Hay là Ngự Ma Tông không chỉ cử một người?”
Vân Tiêu trầm mặc một chút rồi đảo mắt ra xung quanh.
Các tu hành giả khác luôn mãi cúi đầu nên không thể thấy được dụng ý của y nhưng y làm thế không phải để bọn họ nhìn, chủ yếu nhất vẫn là sư phụ y.
Hợp Hoan lão tổ cho phép bọn họ lui ra ngoài, ai nấy liền mừng rơn trong bụng.
“Một đám phế vật.” Hợp Hoan lão tổ hừ lạnh.
“Sư phụ bớt giận, bọn họ cũng không ở trong tình thế có thể khống chế đại cục, thậm chí đến đệ tử cũng không phải người nắm đằng chuôi toàn bộ cách cục Ma Uyên.”
Vân Tiêu bình tĩnh tiếp lời.
Hợp Hoan lão tổ phất tay, màn rèm mỏng nhanh chóng dạt sang hai bên. Lão nhướng người về phía trước, vạt áo buông lỏng lộ cả khuôn ngực cơ bắp đầy đặn.
“Ở đây không còn người ngoài, con không cần phải giấu giếm.”
Vân Tiêu đáp: “Khởi bẩm sư phụ, chuyến này đệ tử đã tìm được truyền nhân cho người, là một đệ tử ngoại môn của Ngự Ma Tông, thực lực đủ mạnh để đánh với đệ tử một trận.”
Hợp Hoan lão tổ thoáng nhướng mày, nét mặt nghiêm nghị hơi giãn ra: “Cách đây mấy năm, sư đệ và sư muội con cũng đã giới thiệu cho ta rất nhiều người, kết quả đều không ra gì, cũng chỉ là đỉnh lô hơi tốt một chút. Con không định làm ta thất vọng đấy chứ, Vân Tiêu?”
“Đệ tử không dám, đệ tử cũng phải cân nhắc một lúc rồi mới hạ quyết định.”
“Quyết định?” Đôi mắt Hợp Hoan lão tổ lóe tinh quang, dường như đã đoán ra hành vi của đệ tử mình. Lão cười khẩy: “Truyền dạy Phá Yêu Thể cho đứa trẻ ấy rồi sao?”
Vân Tiêu ôm quyền: “Vâng, thưa sư phụ.”
Hợp Hoan lão tổ nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Nếu đã dạy Phá Yêu Thể, vậy thì Hắc Ma c·hết trong tay đứa trẻ đó?”
Vân Tiêu lắc đầu: “Bạch sư muội mới là người dứt điểm. Tuy nhiên, trước đó hắn cũng đã giúp sức phế bỏ năng lực hành động của Hắc Ma. Bản thân đệ tử cũng bị lừa một vố đau.”
“Bạch Diệc Phi Yêu cũng biết cách tận dụng thời cơ đấy.” Hợp Hoan lão tổ bật cười thành tiếng rồi dựa người ra sau, chậm rãi đệm từng nhịp ngón tay lên đùi như đang suy tư.
Hợp Hoan lão tổ có tổng cộng năm đệ tử chính thức và hơn hai mươi đệ tử ký danh, kể ra thì môn hộ của lão cũng rộng rãi nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mỗi Vân Tiêu là đệ tử hợp ý lão nhất, bởi y có cơ hội chạm đến Nguyên Thần cảnh để thay lão tọa trấn tông môn sau này. Hợp Hoan Tông thời thịnh vượng có thể không lo lắng truyền nhân nhưng tuế nguyệt dài dằng dẳng, người không thể bước tiếp tự khắc phải ngã xuống.
Hợp Hoan lão tổ già rồi, con đường đến cảnh giới Vong Huyền trong truyền thuyết chỉ còn hẹp ngang một sợi dây cheo leo. Lão không dám đi, cũng không có đủ bản sự đi lâu dài.
Thọ nguyên của Hợp Hoan lão tổ không còn dài, những năm này còn phải thường xuyên phục dụng Diên Thọ Đan cũng như tu luyện dưỡng sinh theo công pháp của Đạo gia thì mới kéo dài được tuổi thọ để lo liệu hậu sự cho tông môn.
Hợp Hoan lão tổ không muốn để những tên đệ tử phế vật kia lo liệu hậu sự nên mới tỏ ý muốn thu nhận quan môn đệ tử. Khổ nỗi, từ lúc ban lệnh cho đến tận bây giờ cũng đã được vài chục năm, lão vẫn chưa gặp được đối tượng nào thực sự ưng ý. Bây giờ Vân Tiêu chỉ điểm một người, lão cảm thấy nên xem xét đối tượng này một chút.
“Nói rõ hơn đi.” Hợp Hoan lão tổ bảo.
Vân Tiêu gật đầu, chậm rãi kể lại hành trình của mình tại Ma Uyên. Y biết sư phụ mình muốn nghe gì nên không dài dòng, chỉ đề cập đến những chuyện liên quan đến Hứa Tử Du. Tất nhiên, Vân Tiêu đã chủ đích tìm hiểu thì hắn cũng khó giấu thân phận.
Hứa Tử Du đã tránh nói tên mình cho Vân Tiêu nhưng sau cùng thì y vẫn biết tên của hắn, thậm chí các mối quan hệ của hắn thế nào cũng khó thoát khỏi tay y.
Suy cho cùng, Hứa Tử Du không phải người từ trên trời rơi xuống. Những đệ tử khác của Ngự Ma Tông ít nhiều đều sẽ biết tới hắn. Trước khi ra ngoài, Vân Tiêu đã g·iết vài người chỉ để điều tra thân phận của hắn. Trong mắt y, thông tin của hắn quan trọng hơn sinh mạng rác rưởi của đám đệ tử khác. Chúng chỉ là miếng gạch lót đường cho cường giả đi thôi.
Vân Tiêu điều tra rất cặn kẽ, mỗi tội Hứa Tử Du là người kín tiếng nên lượng thông tin đào được chẳng quá ấn tượng, cùng lắm y chỉ biết tên và mối quan hệ cơ bản nhất của hắn.
Về phần thực lực, dường như không một tên đệ tử nào thực sự đánh giá cao Hứa Tử Du bởi hắn chưa từng thể hiện năng lực trong các kỳ tiểu bí và đại bí. Thậm chí, hắn còn chủ động tách biệt với các đệ tử ngoại môn và tạo ra một khu cấm địa mê vụ lâm cho bản thân. Những người khác muốn lôi hắn ra ngoài thì trước mắt phải phá được đại trận đã.
Ngặt nỗi, phàm những ai đặt chân vào mê vụ lâm mà không có sự cho phép đều không còn cơ hội được thấy mặt trời. Vì thế, ngoại môn Ngự Ma Tông mới xem Hứa Tử Du như một tồn tại vô cùng bí ẩn và bất khả x·âm p·hạm.
Hợp Hoan lão tổ nghe xong nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
“Ái chà, tên tiểu tử này nghe được đấy.”
Vừa là trận pháp sư, vừa là luyện đan sư, thực lực còn vượt xa đồng cấp thế hệ bây giờ, tính cách không những trầm lặng mà tâm tính còn vô cùng ổn trọng.
Hợp Hoan lão tổ có thể leo l·ên đ·ỉnh cao tu hành giới Kỳ Quốc hiện tại thì làm sao không biết được những tố chất nào giúp lão đạt đến vị trí ngày hôm nay. Hứa Tử Du có đủ những thứ đó, xem như thiên phú của hắn hơi thấp thì lão cũng không ngại, bởi Hợp Hoan Tông tu hành dựa trên song tu hoan thuật. Hắn thiếu thiên phú thì lão bù cho hắn bằng một đỉnh lô thừa thiên phú, thế là khỏi phải lo. Chưa kể, hắn có sắc vóc, đấy mới là điểm quan trọng.
Hoan thuật cần ngoại hình. Không có ngoại hình chẳng khác nào tự phế đi bảy thành công lực của hoan thuật. Vì thế, yếu tố ngoại hình luôn chiếm tỷ trọng cao mỗi khi Hợp Hoan lão tổ cân nhắc đến vấn đề thu đồ.
Vân Tiêu đã cho lão xem một bản vẽ ngoại hình của Hứa Tử Du thông qua trí nhớ, lão vô cùng hài lòng, thậm chí còn vạch ra được cả con đường dạy dỗ hắn sau này trong chốc lát.
Nhận thấy sư phụ mình đã động tâm, Vân Tiêu liền nói tiếp: “Sư phụ, trước khi đệ tử vào hậu sơn, ám tử đã báo tin phi chu cập bến Ngự Ma Tông không có mặt Hứa Tử Du.”
“Không có?” Hợp Hoan lão tổ ngồi thẳng người.
Vân Tiêu gật đầu.
“Vâng, theo truyền tin, phi chu cập bến từ hướng nam nên đệ tử mạo muội suy đoán trước đó Sát Luyện lão quái kia đã đi đường vòng xuống dược viên của Ngự Ma Tông. Trưởng lão quản sự nơi đấy là đệ tử thủ tịch của ông ta nên khả năng cao Hứa Tử Du đang trị thương tại đấy. Dược viên nằm xa Ngự Ma Tông nên đây sẽ là cơ hội cho chúng ta động thủ.”
Nghe vậy, Hợp Hoan lão tổ liền nheo mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán.
Hứa Tử Du không phải đệ tử Hợp Hoan Tông nhưng hắn vẫn chưa phải đệ tử chính thức của Ngự Ma Tông, lão bắt hắn cũng không động chạm đến điểm tối kỵ của mấy lão già bên kia. Chưa kể, hắn cũng chỉ mới là đệ tử Định Pháp cảnh mà thôi, nếu muốn thì lão vẫn có thể thực hiện một màn trao đổi với mấy đồng đạo Nguyên Thần cảnh bên kia là được.
Suy cho cùng, Nguyên Thần cảnh vẫn luôn nhìn vào lợi ích. Lợi ích đủ lớn, không gì không thể trả giá. Thậm chí, Hợp Hoan lão tổ không ngại tặng vài lô đỉnh tuyệt đỉnh cho mấy lão già bên kia. Riêng khoản này, lão vẫn tự tin lắm.
Hợp Hoan lão tổ mỉm cười.
“Con không làm ta thất vọng, Vân Tiêu.”
Vân Tiêu khom mình: “Sư phụ quá lời, phụng sự người là bổn phận của đệ tử.”
Hợp Hoan lão tổ bật cười xua tay.
“Đừng tưởng ta không biết mục đích thật của con, Vân Tiêu. Có điều, chuyến này Minh Sát lỗ nặng, con cũng mang về một cây Thủ Địa Linh Chi hai ngàn năm nên ta sẽ không trách phạt. Tuy nhiên, phía bên kia vẫn sẽ cần một lời giải thích hợp lý.”
Vân Tiêu mỉm cười: “Đệ tử đã sớm chuẩn bị, sư phụ xin hãy yên tâm.”
Hợp Hoan lão tổ hơi hạ tầm nhìn, gật gù không nói gì nữa. Lão rời khỏi bảo tọa, định một đường đến dược viên Ngự Ma Tông thu đồ thì dị biến thình lình phát sinh.
Phi thư thình lình phá không xông vào trong hậu sơn Hợp Hoan Tông. Hợp Hoan lão tổ liền vỗ chưởng bắt lại, chớp mắt đã áp chế được khí tức bao bọc xung quanh nó.
Lão cẩn thận xem qua một chút, mi tâm liền nhăn sâu.
“Sư phụ, đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?” Vân Tiêu thăm dò.
Hợp Hoan lão tổ đáp: “Để mắt đến Hứa Tử Du, ta xong việc sẽ bắt hắn về.”
Vân Tiêu hơi liếc mắt xuống phi thư, nhận ra ký hiệu trên đó liền không dám hỏi thêm.
Hắn ôm quyền khom lưng.
“Đệ tử lĩnh mệnh.”
Đào Sơn Mai Viên.
Tọa lạc tại phía đông Kỳ Quốc cũng như chiếm dụng đầu linh mạch hùng hậu nhất khu vực này, chốn hưởng lạc này là sơn môn của một đại tông môn nức tiếng trong tu hành giới. Nhìn cảnh đẹp từ bên ngoài, dám chắc không một tu hành giả nào nghĩ đây là sơn môn của Hợp Hoan Tông, nhưng nếu đi vào sâu bên trong, hoàn cảnh sẽ còn phô trương hơn những gì mà người đời có thể tưởng tượng. Không hổ danh là tông môn hào nhoáng nhất.
Vân Tiêu vừa dẫn đội quay trở về thì lập tức đến hậu sơn gặp mặt Hợp Hoan lão tổ. Lúc này đang có không ít Kim Đan cảnh đang khom lưng quỳ gối trong run sợ, bọn họ đều đã nghe được những chuyện đã xảy ra trong Ma Uyên.
“Đệ tử xin thỉnh tội với sư phụ.” Vân Tiêu quỳ xuống hành lễ.
Hợp Hoan lão tổ chễm chệ trên tọa vị đằng sau một tấm màn rèm bằng lụa mỏng. Truyền ngôn tu hành giới nói rằng lão là tu hành giả lớn tuổi nhất trong tam tông nhưng ngoại hình lão lại vô cùng trẻ trung, trông qua chỉ giống như một thanh niên ngang tuổi Vân Tiêu.
Tuy nhiên, ánh mắt của Hợp Hoan lão tổ lại vô cùng đặc biệt, lão chỉ cần liếc nhìn ai là hồn phách của người đấy sẽ bị câu đi trong chớp mắt. Các tu hành giả Kim Đan cảnh xung quanh không ai không là tồn tại nức tiếng trong tu hành giới, ấy vậy mà vẫn run sợ không dám nhìn thẳng, duy chỉ có mỗi mình Vân Tiêu có lá gan đấy.
Hợp Hoan lão tổ thưởng thức y cũng là có nguyên do.
Lão mỉm cười: “Hắc Ma của Minh Sát Tông còn bất hạnh vẫn lạc, con lành lặn về được đây đã là tốt lắm rồi. Chuyến này Ngự Ma Tông cử nhân vật nào đến?”
“Khởi bẩm sư phụ, là Bạch Diệc Phi Yêu.”
“Ồ, Bạch sư điệt sao… Đúng là tin xấu thật nhưng không phải con có thể khắc chế thủ đoạn của nha đầu đấy à? Hay là Ngự Ma Tông không chỉ cử một người?”
Vân Tiêu trầm mặc một chút rồi đảo mắt ra xung quanh.
Các tu hành giả khác luôn mãi cúi đầu nên không thể thấy được dụng ý của y nhưng y làm thế không phải để bọn họ nhìn, chủ yếu nhất vẫn là sư phụ y.
Hợp Hoan lão tổ cho phép bọn họ lui ra ngoài, ai nấy liền mừng rơn trong bụng.
“Một đám phế vật.” Hợp Hoan lão tổ hừ lạnh.
“Sư phụ bớt giận, bọn họ cũng không ở trong tình thế có thể khống chế đại cục, thậm chí đến đệ tử cũng không phải người nắm đằng chuôi toàn bộ cách cục Ma Uyên.”
Vân Tiêu bình tĩnh tiếp lời.
Hợp Hoan lão tổ phất tay, màn rèm mỏng nhanh chóng dạt sang hai bên. Lão nhướng người về phía trước, vạt áo buông lỏng lộ cả khuôn ngực cơ bắp đầy đặn.
“Ở đây không còn người ngoài, con không cần phải giấu giếm.”
Vân Tiêu đáp: “Khởi bẩm sư phụ, chuyến này đệ tử đã tìm được truyền nhân cho người, là một đệ tử ngoại môn của Ngự Ma Tông, thực lực đủ mạnh để đánh với đệ tử một trận.”
Hợp Hoan lão tổ thoáng nhướng mày, nét mặt nghiêm nghị hơi giãn ra: “Cách đây mấy năm, sư đệ và sư muội con cũng đã giới thiệu cho ta rất nhiều người, kết quả đều không ra gì, cũng chỉ là đỉnh lô hơi tốt một chút. Con không định làm ta thất vọng đấy chứ, Vân Tiêu?”
“Đệ tử không dám, đệ tử cũng phải cân nhắc một lúc rồi mới hạ quyết định.”
“Quyết định?” Đôi mắt Hợp Hoan lão tổ lóe tinh quang, dường như đã đoán ra hành vi của đệ tử mình. Lão cười khẩy: “Truyền dạy Phá Yêu Thể cho đứa trẻ ấy rồi sao?”
Vân Tiêu ôm quyền: “Vâng, thưa sư phụ.”
Hợp Hoan lão tổ nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Nếu đã dạy Phá Yêu Thể, vậy thì Hắc Ma c·hết trong tay đứa trẻ đó?”
Vân Tiêu lắc đầu: “Bạch sư muội mới là người dứt điểm. Tuy nhiên, trước đó hắn cũng đã giúp sức phế bỏ năng lực hành động của Hắc Ma. Bản thân đệ tử cũng bị lừa một vố đau.”
“Bạch Diệc Phi Yêu cũng biết cách tận dụng thời cơ đấy.” Hợp Hoan lão tổ bật cười thành tiếng rồi dựa người ra sau, chậm rãi đệm từng nhịp ngón tay lên đùi như đang suy tư.
Hợp Hoan lão tổ có tổng cộng năm đệ tử chính thức và hơn hai mươi đệ tử ký danh, kể ra thì môn hộ của lão cũng rộng rãi nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mỗi Vân Tiêu là đệ tử hợp ý lão nhất, bởi y có cơ hội chạm đến Nguyên Thần cảnh để thay lão tọa trấn tông môn sau này. Hợp Hoan Tông thời thịnh vượng có thể không lo lắng truyền nhân nhưng tuế nguyệt dài dằng dẳng, người không thể bước tiếp tự khắc phải ngã xuống.
Hợp Hoan lão tổ già rồi, con đường đến cảnh giới Vong Huyền trong truyền thuyết chỉ còn hẹp ngang một sợi dây cheo leo. Lão không dám đi, cũng không có đủ bản sự đi lâu dài.
Thọ nguyên của Hợp Hoan lão tổ không còn dài, những năm này còn phải thường xuyên phục dụng Diên Thọ Đan cũng như tu luyện dưỡng sinh theo công pháp của Đạo gia thì mới kéo dài được tuổi thọ để lo liệu hậu sự cho tông môn.
Hợp Hoan lão tổ không muốn để những tên đệ tử phế vật kia lo liệu hậu sự nên mới tỏ ý muốn thu nhận quan môn đệ tử. Khổ nỗi, từ lúc ban lệnh cho đến tận bây giờ cũng đã được vài chục năm, lão vẫn chưa gặp được đối tượng nào thực sự ưng ý. Bây giờ Vân Tiêu chỉ điểm một người, lão cảm thấy nên xem xét đối tượng này một chút.
“Nói rõ hơn đi.” Hợp Hoan lão tổ bảo.
Vân Tiêu gật đầu, chậm rãi kể lại hành trình của mình tại Ma Uyên. Y biết sư phụ mình muốn nghe gì nên không dài dòng, chỉ đề cập đến những chuyện liên quan đến Hứa Tử Du. Tất nhiên, Vân Tiêu đã chủ đích tìm hiểu thì hắn cũng khó giấu thân phận.
Hứa Tử Du đã tránh nói tên mình cho Vân Tiêu nhưng sau cùng thì y vẫn biết tên của hắn, thậm chí các mối quan hệ của hắn thế nào cũng khó thoát khỏi tay y.
Suy cho cùng, Hứa Tử Du không phải người từ trên trời rơi xuống. Những đệ tử khác của Ngự Ma Tông ít nhiều đều sẽ biết tới hắn. Trước khi ra ngoài, Vân Tiêu đã g·iết vài người chỉ để điều tra thân phận của hắn. Trong mắt y, thông tin của hắn quan trọng hơn sinh mạng rác rưởi của đám đệ tử khác. Chúng chỉ là miếng gạch lót đường cho cường giả đi thôi.
Vân Tiêu điều tra rất cặn kẽ, mỗi tội Hứa Tử Du là người kín tiếng nên lượng thông tin đào được chẳng quá ấn tượng, cùng lắm y chỉ biết tên và mối quan hệ cơ bản nhất của hắn.
Về phần thực lực, dường như không một tên đệ tử nào thực sự đánh giá cao Hứa Tử Du bởi hắn chưa từng thể hiện năng lực trong các kỳ tiểu bí và đại bí. Thậm chí, hắn còn chủ động tách biệt với các đệ tử ngoại môn và tạo ra một khu cấm địa mê vụ lâm cho bản thân. Những người khác muốn lôi hắn ra ngoài thì trước mắt phải phá được đại trận đã.
Ngặt nỗi, phàm những ai đặt chân vào mê vụ lâm mà không có sự cho phép đều không còn cơ hội được thấy mặt trời. Vì thế, ngoại môn Ngự Ma Tông mới xem Hứa Tử Du như một tồn tại vô cùng bí ẩn và bất khả x·âm p·hạm.
Hợp Hoan lão tổ nghe xong nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
“Ái chà, tên tiểu tử này nghe được đấy.”
Vừa là trận pháp sư, vừa là luyện đan sư, thực lực còn vượt xa đồng cấp thế hệ bây giờ, tính cách không những trầm lặng mà tâm tính còn vô cùng ổn trọng.
Hợp Hoan lão tổ có thể leo l·ên đ·ỉnh cao tu hành giới Kỳ Quốc hiện tại thì làm sao không biết được những tố chất nào giúp lão đạt đến vị trí ngày hôm nay. Hứa Tử Du có đủ những thứ đó, xem như thiên phú của hắn hơi thấp thì lão cũng không ngại, bởi Hợp Hoan Tông tu hành dựa trên song tu hoan thuật. Hắn thiếu thiên phú thì lão bù cho hắn bằng một đỉnh lô thừa thiên phú, thế là khỏi phải lo. Chưa kể, hắn có sắc vóc, đấy mới là điểm quan trọng.
Hoan thuật cần ngoại hình. Không có ngoại hình chẳng khác nào tự phế đi bảy thành công lực của hoan thuật. Vì thế, yếu tố ngoại hình luôn chiếm tỷ trọng cao mỗi khi Hợp Hoan lão tổ cân nhắc đến vấn đề thu đồ.
Vân Tiêu đã cho lão xem một bản vẽ ngoại hình của Hứa Tử Du thông qua trí nhớ, lão vô cùng hài lòng, thậm chí còn vạch ra được cả con đường dạy dỗ hắn sau này trong chốc lát.
Nhận thấy sư phụ mình đã động tâm, Vân Tiêu liền nói tiếp: “Sư phụ, trước khi đệ tử vào hậu sơn, ám tử đã báo tin phi chu cập bến Ngự Ma Tông không có mặt Hứa Tử Du.”
“Không có?” Hợp Hoan lão tổ ngồi thẳng người.
Vân Tiêu gật đầu.
“Vâng, theo truyền tin, phi chu cập bến từ hướng nam nên đệ tử mạo muội suy đoán trước đó Sát Luyện lão quái kia đã đi đường vòng xuống dược viên của Ngự Ma Tông. Trưởng lão quản sự nơi đấy là đệ tử thủ tịch của ông ta nên khả năng cao Hứa Tử Du đang trị thương tại đấy. Dược viên nằm xa Ngự Ma Tông nên đây sẽ là cơ hội cho chúng ta động thủ.”
Nghe vậy, Hợp Hoan lão tổ liền nheo mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán.
Hứa Tử Du không phải đệ tử Hợp Hoan Tông nhưng hắn vẫn chưa phải đệ tử chính thức của Ngự Ma Tông, lão bắt hắn cũng không động chạm đến điểm tối kỵ của mấy lão già bên kia. Chưa kể, hắn cũng chỉ mới là đệ tử Định Pháp cảnh mà thôi, nếu muốn thì lão vẫn có thể thực hiện một màn trao đổi với mấy đồng đạo Nguyên Thần cảnh bên kia là được.
Suy cho cùng, Nguyên Thần cảnh vẫn luôn nhìn vào lợi ích. Lợi ích đủ lớn, không gì không thể trả giá. Thậm chí, Hợp Hoan lão tổ không ngại tặng vài lô đỉnh tuyệt đỉnh cho mấy lão già bên kia. Riêng khoản này, lão vẫn tự tin lắm.
Hợp Hoan lão tổ mỉm cười.
“Con không làm ta thất vọng, Vân Tiêu.”
Vân Tiêu khom mình: “Sư phụ quá lời, phụng sự người là bổn phận của đệ tử.”
Hợp Hoan lão tổ bật cười xua tay.
“Đừng tưởng ta không biết mục đích thật của con, Vân Tiêu. Có điều, chuyến này Minh Sát lỗ nặng, con cũng mang về một cây Thủ Địa Linh Chi hai ngàn năm nên ta sẽ không trách phạt. Tuy nhiên, phía bên kia vẫn sẽ cần một lời giải thích hợp lý.”
Vân Tiêu mỉm cười: “Đệ tử đã sớm chuẩn bị, sư phụ xin hãy yên tâm.”
Hợp Hoan lão tổ hơi hạ tầm nhìn, gật gù không nói gì nữa. Lão rời khỏi bảo tọa, định một đường đến dược viên Ngự Ma Tông thu đồ thì dị biến thình lình phát sinh.
Phi thư thình lình phá không xông vào trong hậu sơn Hợp Hoan Tông. Hợp Hoan lão tổ liền vỗ chưởng bắt lại, chớp mắt đã áp chế được khí tức bao bọc xung quanh nó.
Lão cẩn thận xem qua một chút, mi tâm liền nhăn sâu.
“Sư phụ, đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?” Vân Tiêu thăm dò.
Hợp Hoan lão tổ đáp: “Để mắt đến Hứa Tử Du, ta xong việc sẽ bắt hắn về.”
Vân Tiêu hơi liếc mắt xuống phi thư, nhận ra ký hiệu trên đó liền không dám hỏi thêm.
Hắn ôm quyền khom lưng.
“Đệ tử lĩnh mệnh.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận