Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 125: Chương 125: Mưu
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:22Chương 125: Mưu
Khoảng lặng thình lình bao trùm lên toàn bộ căn phòng nhỏ. Thậm chí Sát Luyện lão quái còn có thể nghe được tiếng gió rít bên ngoài mà không cần phụ thuộc tu vi.
Yết hầu lão khẽ động.
“Sư muội, ngay từ đầu muội đã nhắm tới Hứa tiểu tử rồi phải không?”
Bạch Diệc Phi Yêu vừa vào phòng đã đề cập Hứa Tử Du có vấn đề, thậm chí còn lôi giả định tiếp xúc Kim Đan cảnh khác. Sát Luyện lão quái cho rằng cô chịu ảnh hưởng phụ từ bí pháp thoái tu vi của lão tổ nhưng nhìn vào chiều hướng cuộc nói chuyện hiện tại, rõ ràng cô cố tình đi nước đấy để lão suy nghĩ lại việc thu nhận Hứa Tử Du.
Bạch Diệc Phi Yêu lườm một mắt.
“Đúng thì sao?”
Sát Luyện lão quái: “...” Muội là trẻ con đấy à?
“Sư muội, lão phu biết muội hài lòng với biểu hiện của Hứa tiểu tử nhưng đến mức thu đồ thì hơi quá rồi đấy.” Lão thở dài: “Công pháp của muội vốn dĩ không hợp với nam nhân.”
“Hợp hay không huynh quyết được sao?” Bạch Diệc Phi Yêu cười lạnh: “Sư huynh, huynh có cả đống đệ tử rồi, nhường cho ta một đứa thì có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ huynh xem trọng việc thu nhận một đệ tử hơn cả ngăn cản phe thế gia thu hoạch Thủ Địa Linh Chi hai ngàn năm?” Cô cười khẩy: “Sư huynh, tỉnh táo lại đi.”
Bờ môi Sát Luyện lão quái hơi run rẩy. Lão luống cuống tay chân, định bụng nói gì đó lại thôi. Quả thực, so sánh việc thu nhận đồ đệ và ngăn cản phe thế gia có thêm một Kim Đan cảnh khác đúng là ngu xuẩn. Huống hồ, “đồ đệ” lão định thu còn chẳng đặc biệt đến thế.
“Sư muội mới là người nên tỉnh táo lại.”
Ánh mắt Sát Luyện lão quái hơi lóe dị quang. Lão không nói tiếp, chỉ nhìn sư muội mình chằm chằm. Bạch Diệc Phi Yêu thoạt đầu còn mạnh mẽ trừng mắt với lão nhưng dần dần sau đó lại lãng tránh. Bầu không khí liền lúng túng trở lại.
“Sư muội.” Sát Luyện lão quái tiếp tục lên tiếng: “Hứa tiểu tử từ chối muội rồi phải không?”
Bạch Diệc Phi Yêu trừng mắt nhìn lão rồi đứng dậy trở về phòng mà không nói lời nào.
“Chậc, nói trúng tim đen rồi.”
Sát Luyện lão quái lắc đầu cười khổ rồi mò mẫm cây tẩu thuốc cũ. Lão châm lửa, chậm rãi rít một hơi sâu rồi nhả khói trắng ra bên ngoài. Lão im lặng một lúc lâu thì chợt cười khẽ.
Tính tình Bạch Diệc Phi Yêu hơi rắc rối, một khi đã mong muốn thứ gì thì nhất quyết phải giành cho bằng được. Khổ nỗi, cách tranh giành của cô đôi lúc hơi giống trẻ con, nhìn khá buồn cười. Tuy vậy, nếu cô đã quyết tâm tranh thì thứ được tranh ắt hẳn rất đáng giá.
Sát Luyện lão quái biết Hứa Tử Du có tiềm năng tốt như thế nào. Bỏ qua vấn đề thiên phú, hắn hoàn toàn có thừa tư chất để trở thành cường giả sau này. Chưa kể, tài năng luyện đan của hắn cũng không đến nỗi nào, nếu may mắn đạt được nhiều cơ duyên và thăng tiến tu vi, về sau nhất mạch Tuyệt Vân Địa của lão cũng sẽ được nhờ rất nhiều thứ.
Tất nhiên, kể cả không đạt được cơ duyên lớn thì Sát Luyện lão quái vẫn tin tưởng Hứa Tử Du có thể đạt đến Trúc Dịch cảnh. Bởi hắn biết luyện đan.
Tại tu hành giới, biết luyện đan sẽ tạo ra một cơ hội mở rộng các mối quan hệ của bản thân. Thông qua đó, luyện đan sư có thể dễ dàng tìm được những thứ mà bản thân muốn.
Linh dược, tài liệu, nội đan, thậm chí là pháp bảo, không thứ gì mà luyện đan sư không thể chạm tới, chỉ cần bản sự luyện đan không bị mai một theo thời gian.
Lấy phong cách hành sự của Hứa Tử Du, Sát Luyện lão quái tin hắn sẽ chuẩn bị tốt con đường tu hành của bản thân sau này. Hắn tầm này không cần dạy dỗ gì nhiều nữa, chỉ cần khai thác một điểm nhỏ thôi là hắn sẽ tự biết đường nghiên cứu và phát huy.
Dạy dỗ nhàn hạ, thu hoạch lại lớn lao. Sát Luyện lão quái bỏ qua mới lạ.
Có thể trước đây Sát Luyện nhường nhịn sư muội Bạch Diệc Phi Yêu nhiều nhưng riêng khoản này thì lão không nhường, bởi lão còn phải tính toán cho nhất mạch Tuyệt Vân Địa ngày sau. Đối với lão, một mình Dương Xuân Thu là chưa đủ, các đệ tử khác lại không sở hữu thiên phú hay tâm tính cao bằng nên thành tựu sẽ bị giới hạn. Vì thế, sự hiện diện của Hứa Tử Du sẽ giúp đỡ nhiều cho Dương Xuân Thu sau này.
Về phần phe thế gia tranh đoạt Thủ Địa Linh Chi hiện tại, Sát Luyện lão quái tin Bạch Diệc Phi Yêu sẽ không đứng ngoài, bởi một khi phe đó gia tăng sức mạnh, bản thân cô cũng sẽ chịu không ít ảnh hưởng liên quan đến lợi ích. Giờ này nhìn cô mạnh miệng thế chứ một khi vào thế, cô sẽ là người “hăng hái” hơn bất cứ ai.
Sát Luyện lão quái nhả một ngụm khói trắng, lắc đầu than thở.
“Sư muội ơi là sư muội, bất tri bất giác thế mà lão già này lại được lợi rồi.”
Lão bật cười thành tiếng, khói trắng phảng phất tứ phương. Lão rít xong tẩu thuốc là tiếp tục quay lại kiểm kê thu hoạch tài vật ngoài Thủ Địa Linh Chi và địa đồ. Chuyến này hy sinh nhiều nên cơ hội các đệ tử phân chia có lẽ không được bao nhiêu, nhưng liên quan đến Hứa Tử Du, lão sẽ cố ý tăng thêm một phần cho hắn để đảm bảo không có biến số.
Bạch Diệc Phi Yêu đã chơi bài ngửa thì khả năng cao cô sẽ không tiếc thủ đoạn để lôi kéo Hứa Tử Du hồi tâm chuyển ý. Riêng khoản này thì Sát Luyện lão quái không dám lơ là.
… Bởi sư muội của lão thật sự rất giàu có. Tài lộc khuynh đảo đồng cấp như chơi.
Trong lúc Sát Luyện lão quái tính toán mọi đường đi nước bước sau này, Hứa Tử Du lại chẳng hề hay biết trận cãi vã vụn vặt của đôi sư huynh muội Kim Đan cảnh, hắn vẫn đang bận điều trị thương thế. Mặc dù Bạch Diệc Phi Yêu đã cho một viên đan dược trị liệu cấp cao nhưng để tránh bị các thế lực khác nghi ngờ, hắn vẫn phải để bản thân b·ị t·hương, có thế mới thoát khỏi cảnh bị tra xét kỹ lưỡng. Khổ nỗi, thương thế vẫn quá nặng.
Mấy đợt quyền dội của Hắc Ma thực sự rất khủng kh·iếp, xem như đối thủ có tôi luyện nhục thân đến cực hạn của cảnh giới hiện tại cũng khó mà chịu đựng.
Hứa Tử Du điểm vài huyệt trên cơ thể, điều khí vận công một lúc liền phun một ngụm máu tươi vào chậu nước nóng. Máu đọng không còn trong người, cơ thể hắn liền nhẹ hơn hẳn.
Hứa Tử Du lau vệt máu dính khóe miệng: “Thoải mái hơn rồi.”
Hắn chậm rãi hít một hơi thật sâu nhằm ổn định lại nhịp thở, sau mới vận công để tiến hành tu luyện bất chấp cơ thể vẫn còn bị nội thương. Tất nhiên, hắn không tu luyện Tiểu Ma Công hay Hắc Thiên Ma Công, thứ hắn luyện là công pháp tinh thần Bạch Diệc Phi Yêu đưa trước đó. Tinh thần lực càng mạnh, khả năng tu hành đa dụng càng cao.
Hứa Tử Du bị cả nội thương lẫn ngoại thương. Nếu tập trung điều trị một trong hai thì phần còn lại chắc chắn sẽ chịu thêm di chứng, hơn nữa còn kéo dài thời gian điều trị không cần thiết. Hắn ở ngoài này không giống như lúc trong Ma Uyên, hắn không được tu hành giả Kim Đan cảnh hỗ trợ điều trị thương thế, nên hắn phải học cách tự lực cánh sinh.
Công pháp tinh thần sẽ là thứ giúp hắn đạt được mục đích đó. Mặt khác, trong lúc tu hành công pháp tinh thần, lượng tinh thần lực sản sinh hoàn toàn có thể giúp hắn phân tâm đa dụng trong chốc lát. Khi đấy, hắn có thể tận dụng để vừa tu luyện vừa điều trị.
Hứa Tử Du tu hành cho tới khi phi chu cập bến dược viên. Lúc này, hắn phải đình chỉ để chia tay các đệ tử khác. Ừ thì chia tay cho có lệ thôi, hắn chẳng giữ quan hệ thân cận với bất kỳ ai trong số đó. Cá nhân hắn muốn đến từ biệt Bạch Diệc Phi Yêu nhưng cô lại bế quan nên đành để lại lời nhắn cho Sát Luyện lão quái.
Nhìn phi chu bay về tông môn, không hiểu sao Hứa Tử Du có cảm giác lạ, như thể quãng thời gian hít chung bầu không khí với hai Kim Đan cảnh khiến hắn cảm thấy áp lực, để rồi giờ này không còn vướng bận thì mới nhẹ nhõm thở phào.
“Mới hơn hai năm không gặp, tiểu tử ngươi lại cao hơn rồi đấy.”
Đằng sau thình lình vang giọng của Dương Xuân Thu.
Hứa Tử Du hơi giật mình, hắn vội vàng xoay người hành lễ: “Dương trưởng lão vạn an.”
Dương Xuân Thu xua tay: “Đừng gọi ta là ‘trưởng lão’ không qua một, hai năm nữa ta phải gọi ngươi là sư đệ rồi, chi bằng đổi từ giờ luôn đi.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ: “Vâng, thưa sư huynh.”
Dương Xuân Thu đã nghe tóm lược mọi chuyện từ sư phụ Sát Luyện nên cũng biết mục đích thu đồ sâu xa. Ở tuổi của sư phụ, Hứa Tử Du có lẽ sẽ là đệ tử quan môn. Về sau sư phụ có tọa hóa thì cũng có người lo liệu hậu sự cho.
Lấy phong cách hành sự cũng như bản tính cẩn trọng của Hứa Tử Du, Dương Xuân Thu đương nhiên không lo lắng hậu sự của sư phụ, dù sao thì tu hành giả cũng không đoái hoài chuyện đó nhiều lắm. Một ngày đặt chân lên con đường tu hành, sinh tử đã sớm thoát khỏi mệnh số thông thường. Sống lâu nhờ thực lực tự thân, c·hết sớm cũng tương tự.
“Hiện tại đủ sức bày trận chứ?” Dương Xuân Thu hỏi.
Hứa Tử Du thành thật lắc đầu: “Gãy hai xương sườn, xương chậu bị nứt nhẹ, nội tạng gặp chấn động mạnh. Trước mắt ta có thể đứng vững trước mặt sư huynh chủ yếu là vì hiệu quả của Sinh Hiệu Đan. Khi đan dược mất đi hiệu lực, ta muốn ngồi cũng khó.”
Dương Xuân Thu trầm mặc một lúc.
“Nếu chỉ dùng mỗi Sinh Hiệu Đan thì tình cảnh của ngươi cũng không đến nỗi quá nặng.”
Lão chỉ tay truyền pháp lực vào trong người Hứa Tử Du để kiểm tra tổng quát một lần nữa.
Một lát sau, mi tâm Dương Xuân Thu hơi nhíu lại. Quả nhiên, thương thế không nhẹ nhàng như biểu hiện bên ngoài của Hứa Tử Du, chẳng trách hắn không cậy mạnh.
Dương Xuân Thu đã gặp rất nhiều người che giấu tâm tư nhưng chưa từng gặp một ai có khả năng xóa bỏ gần như đại bộ phận biểu hiện bên ngoài như Hứa Tử Du. Trong người đau nhưng mặt ngoài vẫn phải tỏ vẻ bản thân ổn, thậm chí là rất ổn.
Nếu Dương Xuân Thu không thực hiện thần thức tra xét, lão cũng không thể biết được.
Buông một hơi thở dài, lão bảo: “Giờ thì ta hiểu tại sao sư phụ lại đưa ngươi đến đây rồi.”
Hứa Tử Du cười cười đáp lại: “Ta chỉ định nương nhờ vào nguồn thiên địa linh khí của dược viên thôi… nhưng xem chừng có thể cậy nhờ vào thứ tốt hơn rồi.”
Dương Xuân Thu tặc lưỡi.
“Đi theo ta.”
“Nghe theo sư huynh.” Hứa Tử Du cười sảng khoái.
Khoảng lặng thình lình bao trùm lên toàn bộ căn phòng nhỏ. Thậm chí Sát Luyện lão quái còn có thể nghe được tiếng gió rít bên ngoài mà không cần phụ thuộc tu vi.
Yết hầu lão khẽ động.
“Sư muội, ngay từ đầu muội đã nhắm tới Hứa tiểu tử rồi phải không?”
Bạch Diệc Phi Yêu vừa vào phòng đã đề cập Hứa Tử Du có vấn đề, thậm chí còn lôi giả định tiếp xúc Kim Đan cảnh khác. Sát Luyện lão quái cho rằng cô chịu ảnh hưởng phụ từ bí pháp thoái tu vi của lão tổ nhưng nhìn vào chiều hướng cuộc nói chuyện hiện tại, rõ ràng cô cố tình đi nước đấy để lão suy nghĩ lại việc thu nhận Hứa Tử Du.
Bạch Diệc Phi Yêu lườm một mắt.
“Đúng thì sao?”
Sát Luyện lão quái: “...” Muội là trẻ con đấy à?
“Sư muội, lão phu biết muội hài lòng với biểu hiện của Hứa tiểu tử nhưng đến mức thu đồ thì hơi quá rồi đấy.” Lão thở dài: “Công pháp của muội vốn dĩ không hợp với nam nhân.”
“Hợp hay không huynh quyết được sao?” Bạch Diệc Phi Yêu cười lạnh: “Sư huynh, huynh có cả đống đệ tử rồi, nhường cho ta một đứa thì có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ huynh xem trọng việc thu nhận một đệ tử hơn cả ngăn cản phe thế gia thu hoạch Thủ Địa Linh Chi hai ngàn năm?” Cô cười khẩy: “Sư huynh, tỉnh táo lại đi.”
Bờ môi Sát Luyện lão quái hơi run rẩy. Lão luống cuống tay chân, định bụng nói gì đó lại thôi. Quả thực, so sánh việc thu nhận đồ đệ và ngăn cản phe thế gia có thêm một Kim Đan cảnh khác đúng là ngu xuẩn. Huống hồ, “đồ đệ” lão định thu còn chẳng đặc biệt đến thế.
“Sư muội mới là người nên tỉnh táo lại.”
Ánh mắt Sát Luyện lão quái hơi lóe dị quang. Lão không nói tiếp, chỉ nhìn sư muội mình chằm chằm. Bạch Diệc Phi Yêu thoạt đầu còn mạnh mẽ trừng mắt với lão nhưng dần dần sau đó lại lãng tránh. Bầu không khí liền lúng túng trở lại.
“Sư muội.” Sát Luyện lão quái tiếp tục lên tiếng: “Hứa tiểu tử từ chối muội rồi phải không?”
Bạch Diệc Phi Yêu trừng mắt nhìn lão rồi đứng dậy trở về phòng mà không nói lời nào.
“Chậc, nói trúng tim đen rồi.”
Sát Luyện lão quái lắc đầu cười khổ rồi mò mẫm cây tẩu thuốc cũ. Lão châm lửa, chậm rãi rít một hơi sâu rồi nhả khói trắng ra bên ngoài. Lão im lặng một lúc lâu thì chợt cười khẽ.
Tính tình Bạch Diệc Phi Yêu hơi rắc rối, một khi đã mong muốn thứ gì thì nhất quyết phải giành cho bằng được. Khổ nỗi, cách tranh giành của cô đôi lúc hơi giống trẻ con, nhìn khá buồn cười. Tuy vậy, nếu cô đã quyết tâm tranh thì thứ được tranh ắt hẳn rất đáng giá.
Sát Luyện lão quái biết Hứa Tử Du có tiềm năng tốt như thế nào. Bỏ qua vấn đề thiên phú, hắn hoàn toàn có thừa tư chất để trở thành cường giả sau này. Chưa kể, tài năng luyện đan của hắn cũng không đến nỗi nào, nếu may mắn đạt được nhiều cơ duyên và thăng tiến tu vi, về sau nhất mạch Tuyệt Vân Địa của lão cũng sẽ được nhờ rất nhiều thứ.
Tất nhiên, kể cả không đạt được cơ duyên lớn thì Sát Luyện lão quái vẫn tin tưởng Hứa Tử Du có thể đạt đến Trúc Dịch cảnh. Bởi hắn biết luyện đan.
Tại tu hành giới, biết luyện đan sẽ tạo ra một cơ hội mở rộng các mối quan hệ của bản thân. Thông qua đó, luyện đan sư có thể dễ dàng tìm được những thứ mà bản thân muốn.
Linh dược, tài liệu, nội đan, thậm chí là pháp bảo, không thứ gì mà luyện đan sư không thể chạm tới, chỉ cần bản sự luyện đan không bị mai một theo thời gian.
Lấy phong cách hành sự của Hứa Tử Du, Sát Luyện lão quái tin hắn sẽ chuẩn bị tốt con đường tu hành của bản thân sau này. Hắn tầm này không cần dạy dỗ gì nhiều nữa, chỉ cần khai thác một điểm nhỏ thôi là hắn sẽ tự biết đường nghiên cứu và phát huy.
Dạy dỗ nhàn hạ, thu hoạch lại lớn lao. Sát Luyện lão quái bỏ qua mới lạ.
Có thể trước đây Sát Luyện nhường nhịn sư muội Bạch Diệc Phi Yêu nhiều nhưng riêng khoản này thì lão không nhường, bởi lão còn phải tính toán cho nhất mạch Tuyệt Vân Địa ngày sau. Đối với lão, một mình Dương Xuân Thu là chưa đủ, các đệ tử khác lại không sở hữu thiên phú hay tâm tính cao bằng nên thành tựu sẽ bị giới hạn. Vì thế, sự hiện diện của Hứa Tử Du sẽ giúp đỡ nhiều cho Dương Xuân Thu sau này.
Về phần phe thế gia tranh đoạt Thủ Địa Linh Chi hiện tại, Sát Luyện lão quái tin Bạch Diệc Phi Yêu sẽ không đứng ngoài, bởi một khi phe đó gia tăng sức mạnh, bản thân cô cũng sẽ chịu không ít ảnh hưởng liên quan đến lợi ích. Giờ này nhìn cô mạnh miệng thế chứ một khi vào thế, cô sẽ là người “hăng hái” hơn bất cứ ai.
Sát Luyện lão quái nhả một ngụm khói trắng, lắc đầu than thở.
“Sư muội ơi là sư muội, bất tri bất giác thế mà lão già này lại được lợi rồi.”
Lão bật cười thành tiếng, khói trắng phảng phất tứ phương. Lão rít xong tẩu thuốc là tiếp tục quay lại kiểm kê thu hoạch tài vật ngoài Thủ Địa Linh Chi và địa đồ. Chuyến này hy sinh nhiều nên cơ hội các đệ tử phân chia có lẽ không được bao nhiêu, nhưng liên quan đến Hứa Tử Du, lão sẽ cố ý tăng thêm một phần cho hắn để đảm bảo không có biến số.
Bạch Diệc Phi Yêu đã chơi bài ngửa thì khả năng cao cô sẽ không tiếc thủ đoạn để lôi kéo Hứa Tử Du hồi tâm chuyển ý. Riêng khoản này thì Sát Luyện lão quái không dám lơ là.
… Bởi sư muội của lão thật sự rất giàu có. Tài lộc khuynh đảo đồng cấp như chơi.
Trong lúc Sát Luyện lão quái tính toán mọi đường đi nước bước sau này, Hứa Tử Du lại chẳng hề hay biết trận cãi vã vụn vặt của đôi sư huynh muội Kim Đan cảnh, hắn vẫn đang bận điều trị thương thế. Mặc dù Bạch Diệc Phi Yêu đã cho một viên đan dược trị liệu cấp cao nhưng để tránh bị các thế lực khác nghi ngờ, hắn vẫn phải để bản thân b·ị t·hương, có thế mới thoát khỏi cảnh bị tra xét kỹ lưỡng. Khổ nỗi, thương thế vẫn quá nặng.
Mấy đợt quyền dội của Hắc Ma thực sự rất khủng kh·iếp, xem như đối thủ có tôi luyện nhục thân đến cực hạn của cảnh giới hiện tại cũng khó mà chịu đựng.
Hứa Tử Du điểm vài huyệt trên cơ thể, điều khí vận công một lúc liền phun một ngụm máu tươi vào chậu nước nóng. Máu đọng không còn trong người, cơ thể hắn liền nhẹ hơn hẳn.
Hứa Tử Du lau vệt máu dính khóe miệng: “Thoải mái hơn rồi.”
Hắn chậm rãi hít một hơi thật sâu nhằm ổn định lại nhịp thở, sau mới vận công để tiến hành tu luyện bất chấp cơ thể vẫn còn bị nội thương. Tất nhiên, hắn không tu luyện Tiểu Ma Công hay Hắc Thiên Ma Công, thứ hắn luyện là công pháp tinh thần Bạch Diệc Phi Yêu đưa trước đó. Tinh thần lực càng mạnh, khả năng tu hành đa dụng càng cao.
Hứa Tử Du bị cả nội thương lẫn ngoại thương. Nếu tập trung điều trị một trong hai thì phần còn lại chắc chắn sẽ chịu thêm di chứng, hơn nữa còn kéo dài thời gian điều trị không cần thiết. Hắn ở ngoài này không giống như lúc trong Ma Uyên, hắn không được tu hành giả Kim Đan cảnh hỗ trợ điều trị thương thế, nên hắn phải học cách tự lực cánh sinh.
Công pháp tinh thần sẽ là thứ giúp hắn đạt được mục đích đó. Mặt khác, trong lúc tu hành công pháp tinh thần, lượng tinh thần lực sản sinh hoàn toàn có thể giúp hắn phân tâm đa dụng trong chốc lát. Khi đấy, hắn có thể tận dụng để vừa tu luyện vừa điều trị.
Hứa Tử Du tu hành cho tới khi phi chu cập bến dược viên. Lúc này, hắn phải đình chỉ để chia tay các đệ tử khác. Ừ thì chia tay cho có lệ thôi, hắn chẳng giữ quan hệ thân cận với bất kỳ ai trong số đó. Cá nhân hắn muốn đến từ biệt Bạch Diệc Phi Yêu nhưng cô lại bế quan nên đành để lại lời nhắn cho Sát Luyện lão quái.
Nhìn phi chu bay về tông môn, không hiểu sao Hứa Tử Du có cảm giác lạ, như thể quãng thời gian hít chung bầu không khí với hai Kim Đan cảnh khiến hắn cảm thấy áp lực, để rồi giờ này không còn vướng bận thì mới nhẹ nhõm thở phào.
“Mới hơn hai năm không gặp, tiểu tử ngươi lại cao hơn rồi đấy.”
Đằng sau thình lình vang giọng của Dương Xuân Thu.
Hứa Tử Du hơi giật mình, hắn vội vàng xoay người hành lễ: “Dương trưởng lão vạn an.”
Dương Xuân Thu xua tay: “Đừng gọi ta là ‘trưởng lão’ không qua một, hai năm nữa ta phải gọi ngươi là sư đệ rồi, chi bằng đổi từ giờ luôn đi.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ: “Vâng, thưa sư huynh.”
Dương Xuân Thu đã nghe tóm lược mọi chuyện từ sư phụ Sát Luyện nên cũng biết mục đích thu đồ sâu xa. Ở tuổi của sư phụ, Hứa Tử Du có lẽ sẽ là đệ tử quan môn. Về sau sư phụ có tọa hóa thì cũng có người lo liệu hậu sự cho.
Lấy phong cách hành sự cũng như bản tính cẩn trọng của Hứa Tử Du, Dương Xuân Thu đương nhiên không lo lắng hậu sự của sư phụ, dù sao thì tu hành giả cũng không đoái hoài chuyện đó nhiều lắm. Một ngày đặt chân lên con đường tu hành, sinh tử đã sớm thoát khỏi mệnh số thông thường. Sống lâu nhờ thực lực tự thân, c·hết sớm cũng tương tự.
“Hiện tại đủ sức bày trận chứ?” Dương Xuân Thu hỏi.
Hứa Tử Du thành thật lắc đầu: “Gãy hai xương sườn, xương chậu bị nứt nhẹ, nội tạng gặp chấn động mạnh. Trước mắt ta có thể đứng vững trước mặt sư huynh chủ yếu là vì hiệu quả của Sinh Hiệu Đan. Khi đan dược mất đi hiệu lực, ta muốn ngồi cũng khó.”
Dương Xuân Thu trầm mặc một lúc.
“Nếu chỉ dùng mỗi Sinh Hiệu Đan thì tình cảnh của ngươi cũng không đến nỗi quá nặng.”
Lão chỉ tay truyền pháp lực vào trong người Hứa Tử Du để kiểm tra tổng quát một lần nữa.
Một lát sau, mi tâm Dương Xuân Thu hơi nhíu lại. Quả nhiên, thương thế không nhẹ nhàng như biểu hiện bên ngoài của Hứa Tử Du, chẳng trách hắn không cậy mạnh.
Dương Xuân Thu đã gặp rất nhiều người che giấu tâm tư nhưng chưa từng gặp một ai có khả năng xóa bỏ gần như đại bộ phận biểu hiện bên ngoài như Hứa Tử Du. Trong người đau nhưng mặt ngoài vẫn phải tỏ vẻ bản thân ổn, thậm chí là rất ổn.
Nếu Dương Xuân Thu không thực hiện thần thức tra xét, lão cũng không thể biết được.
Buông một hơi thở dài, lão bảo: “Giờ thì ta hiểu tại sao sư phụ lại đưa ngươi đến đây rồi.”
Hứa Tử Du cười cười đáp lại: “Ta chỉ định nương nhờ vào nguồn thiên địa linh khí của dược viên thôi… nhưng xem chừng có thể cậy nhờ vào thứ tốt hơn rồi.”
Dương Xuân Thu tặc lưỡi.
“Đi theo ta.”
“Nghe theo sư huynh.” Hứa Tử Du cười sảng khoái.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận