Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 124: Chương 124: Tranh đoạt nội bộ

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:22
Chương 124: Tranh đoạt nội bộ

Chỉnh lý địa đồ cần trận pháp sư, cả ngoại môn chẳng một đệ tử nào dám vỗ ngực tự xưng vượt qua Hứa Tử Du ở lĩnh vực trận pháp nên không ai dám dị nghị. Chưa kể, các đệ tử đều đã b·ị t·hương sau thí luyện nên ưu tiên trước mắt là trị thương.

Bảy đệ tử được triệu tập vừa rời đi, Hứa Tử Du liền tháo mặt nạ mỏ quả xuống rồi hành lễ nghiêm cẩn với Sát Luyện lão quái: “Tiền bối vạn an.”

Sát Luyện lão quái bật cười thành tiếng rồi phất tay, lực lượng vô hình nhanh chóng đỡ hắn đứng dậy: “Hành lễ một lần là đủ rồi. Sư muội đã truyền tin cho lão phu, chuyến này ngươi làm tốt lắm, không uổng công lão phu ký thác kỳ vọng.”

“Tiền bối quá lời, không có Bạch tiền bối giúp sức, vãn bối cũng không dễ dàng đối phó được với hai lão quái vật Kim Đan cảnh khác.” Hứa Tử Du lắc đầu.

“Tiểu tử ngươi là Định Pháp cảnh đấy, có thể giữ chân một người là tốt rồi, nói gì cả hai cùng lúc.” Sát Luyện lão quái cười không ngớt.

Ngay khi đặt chân lên phi chu, Bạch Diệc Phi Yêu đã truyền âm tóm lược lại những sự kiện quan trọng trong Ma Uyên, cụ thể như thế nào thì hai người sẽ nói sau, còn trước mắt Sát Luyện lão quái sẽ dựa vào những lời cô nói để xác định đóng góp.

Không có gì phải nghi ngờ, Hứa Tử Du chắc chắn xếp hàng đầu, thậm chí đóng góp thực tế của hắn còn nhiều hơn cả Bạch Diệc Phi Yêu do hắn là nhân tố duy nhất có khả năng thúc đẩy Thủ Địa Linh Chi sinh trưởng thành thục trước khi thí luyện kết thúc.

Mục tiêu của tam tông là Thủ Địa Linh Chi nên mọi việc liên quan đến vụ thu hoạch đều sẽ được đánh giá cao. Sau khi nghe Hứa Tử Du trình bày về tình huống của Thủ Địa Linh Chi trước đó, lão lại càng cao hứng mà bắt đầu sa đà vào việc nuôi trồng linh dược.

Cá nhân hắn học hỏi được khá nhiều kiến thức mới nhưng vì bản thân vẫn đang b·ị t·hương nên không tiện lắng nghe lâu. Đợi khi quãng lặng đến, Hứa Tử Du liền khéo léo nhắc nhở.

“Tiền bối, vãn bối vẫn còn ôm thương thế tại thân, không tiện lưu lại lâu. Liên quan đến khen thưởng, tiền bối dựa vào tông quy là được rồi ạ. Vãn bối không dám cầu cạnh nhiều.”

“Lão già này đi hơi xa rồi.” Sát Luyện lão quái vuốt râu mỉm cười rồi đưa cho hắn một miếng ngọc giản: “Trước đó lão phu đã nói nếu ngươi làm tốt, lão phu sẽ giúp ngươi ăn gian một quãng đường tu hành. Thí luyện lần này ngươi biểu hiện rất tốt, đấy cũng là thứ ngươi nên nhận được. Trở về tu hành cho tốt, sớm ngày bái nhập Tuyệt Vân Địa của lão phu.”

Hứa Tử Du sửng sốt, còn chưa kịp nghĩ thông thì lão đã áp ngọc giản vào trán hắn. Vô vàn văn tự nhanh chóng tràn vào não hải, chớp mắt đã chỉnh lý thành một trật tự hợp lý.

Hắc Thiên Ma Công.

“T-tiền bối, đ-đây là…” Hứa Tử Du lắp bắp không rõ lời.

Sát Luyện lão quái bật cười.

“Một trong tam đại ma công của bổn tông, Hắc Thiên Ma Công. Tiểu Ma Công mà ngươi đang tu luyện là một bản tóm lược của Hắc Thiên Ma Công. Khi ngươi vào nội môn, tông môn sớm muộn cũng đưa cho ngươi thôi, nhưng tu luyện trước Tiềm Hư sẽ giúp ngươi củng cố căn cơ cũng như tích lũy pháp lực nhằm giảm tải số lượng Trúc Cơ Đan phục dụng. Tuy ngươi kháng độc tốt nhưng vật cực tất phản, dùng nhiều quá cũng không ổn.”



Khóe miệng Hứa Tử Du hơi run. Hắn nhanh chóng hít thở sâu rồi quỳ vái sâu.

“Đa tạ ân điển của tiền bối, vãn bối nhất định sẽ tu hành thật tốt.”

“Đến giờ còn gọi lão phu là tiền bối sao?” Sát Luyện lão quái cười khẽ: “Hy vọng sớm ngày được nghe tiểu tử ngươi thay đổi.” Lão xua tay: “Lát nữa lão phu sẽ thả ngươi xuống dược viên, sắp tới là kỳ thu hoạch của vài khóm linh dược đặc thù, ngươi lưu lại hỗ trợ.”

Đôi mắt Hứa Tử Du lóe tinh quang, khóe miệng giương cao.

“Vãn bối xin tuân lệnh.”

Ngự Ma Tông nằm gần Ma Uyên hơn dược viên nên không đời nào có chuyện Sát Luyện lão quái thuận đường thả hắn. Bề ngoài thì bảo hỗ trợ thu hoạch khóm linh dược nhưng thực chất lão đang cố tình cho hắn một môi trường trị thương cực tốt.

Ưu ái ra mặt như thế này thì Hứa Tử Du sẽ tiếp nhận với tâm thế sảng khoái nhất. Dù sao hắn cũng có lợi. Về phần thu hoạch tiếp theo, hắn sẽ để lại cho Bạch Diệc Phi Yêu.

Hứa Tử Du vừa rời đi thì cửa phòng Sát Luyện lão quái đã vang ba tiếng gõ.

Lão mỉm cười: “Khách sáo thế không giống muội một chút nào. Không có ai đâu, cứ vào đi.”

Bạch Diệc Phi Yêu đẩy cửa vào phòng, thân hình thướt tha lướt đi trên sàn. Chuyển động của cô vô cùng uyển chuyển, khí tức trên người cũng đã đạt đến Tiềm Hư thượng cảnh.

Thân phận của cô đã lộ ra ngoài ánh sáng nên không cần phải tiếp tục mang tấm mặt nạ dịch dung sơ sài kia nữa. Tiếc là Hứa Tử Du không có ở đây, không thì hắn đã có cơ hội được diện kiến dung nhan của nữ tu hành giả đẹp nhất Ngự Ma Tông rồi.

“Phòng ngừa tên tiểu tử đó còn ở đây thôi.”

Bạch Diệc Phi Yêu thản nhiên ngồi vắt chân, giọng điệu không còn chịu ảnh hưởng bởi thân phận ngụy trang nên nghe thánh thót hơn hẳn.

“Khôi phục ảnh hưởng đến thần thức sao?” Sát Luyện lão quái rót cho cô một chén trà ấm.

Bạch Diệc Phi Yêu nghiêng đầu: “Không hẳn, chỉ là không tiện dùng lắm thôi. Thời gian này có lẽ phải bế quan một lúc rồi.” Cô thở dài não nề.

“Tông môn nhất định sẽ bù đắp cho hy sinh của sư muội.” Sát Luyện lão quái mỉm cười tiếp lời, ánh mắt hơi hạ xuống chén trà: “Sư muội có vấn đề gì với Hứa Tử Du à?”



Bạch Diệc Phi Yêu trầm mặc một lát rồi nói: “Không hẳn là vấn đề, chỉ là ta tiếp xúc hắn chưa nhiều nên không dám đưa ra kết luận gì quá sớm. Sư huynh, trước huynh, hắn đã từng gặp hay tiếp xúc với Kim Đan cảnh nào khác chưa?”

Sát Luyện lão quái thoáng nhíu mày.

“Theo lão phu biết thì không, chẳng nhẽ sư muội phát hiện được điều gì không ổn sao?”

Bạch Diệc Phi Yêu lắc đầu: “Không phải thế, chỉ là ta có chút cảm giác hơi lạ thôi.” Cô dừng một lúc: “Hứa tiểu tử đó đối mặt với Kim Đan cảnh quá mức cẩn trọng, nhiều khi còn khiến ta có cảm giác hắn đã chuẩn bị đối phó với cảnh giới này từ lâu vậy.”

Sát Luyện lão quái nghe không hiểu lời của sư muội mình nhưng cũng không lưu tâm mấy. Thỉnh thoảng cô cũng hay nghĩ ngợi lung tung như thế mà, sau cùng cũng chẳng đúng chuyện nào, thôi thì nghe cho có thôi. Với cả lý lịch của Hứa Tử Du khá trong sạch, hầu như không tồn tại kẽ hở để hắn tiếp xúc Kim Đan cảnh khác. Chưa kể, lão đã ngầm kiểm tra, hắn cũng không bị người khác đoạt xá nên nghi ngờ của cô hoàn toàn vô căn cứ.

“Bí pháp thoái tu vi của lão tổ gây sức ép lên tinh thần, có lẽ đấy là lý do cho tình trạng hiện thời của sư muội. Hứa tiểu tử không có vấn đề gì đâu, muội cứ yên tâm.”

Bạch Diệc Phi Yêu thở dài: “Có lẽ sư huynh nói đúng. Ta nghĩ nhiều rồi.” Cô nhanh chóng bình tâm rồi nói tiếp: “Phía tông môn có chỉ thị gì mới không?”

Sát Luyện lão quái lắc đầu.

“Xong chuyện thì hồi tông, không có nhắc nhở gì đặc biệt. Ta cũng đã che giấu khí tức của hai cây Thủ Địa Linh Chi muội mang về rồi, Minh Sát, Hợp Hoan dù vận thủ đoạn cao siêu tới đâu cũng đừng hòng khám phá ra được.”

Bạch Diệc Phi Yêu gật đầu.

“Chuyến này đúng là ngoài ý muốn thu hoạch được Thủ Địa Linh Chi hai ngàn năm. Huynh lấy tư cách dẫn đội sẽ đoạt được một cây. Ngưng Thần Đan tới tay, tên nhãi Dương Xuân Thu đấy có thể yên tâm bế quan đột phá Kim Đan cảnh rồi.”

Sát Luyện lão quái cười không ngớt. Tuyệt Vân Địa của lão có thêm một Kim Đan cảnh là chuyện đáng mừng, về sau có thể áp một đầu thất đại thế gia.

Có điều, sự việc có lẽ sẽ không diễn ra dễ dàng như thế, nhất là khi Thủ Địa Linh Chi đã đạt ngưỡng hai ngàn năm. Mấy lão già bên phe thế gia chắc chắn sẽ không ngồi yên.

Sát Luyện lão quái thu nụ cười lại, nét mặt mỗi ngày một lạnh hơn.

“Muốn tranh lại thế gia, có vẻ như lão phu phải đến Ám Vong Địa của lão quỷ Cốt Cương kia một chuyến rồi.” Lão thở dài.

Bạch Diệc Phi Yêu cười khúc khích: “Tranh đấu bao năm cũng nên đến lúc hợp tác. Với cả, nghe nói nha đầu Vạn Thanh Cô kia cũng đã dừng chân Trúc Dịch thượng cảnh nhiều năm, lão già kia thể nào cũng sẽ vì đệ tử mà tranh đoạt một chút.”



“Vì đệ tử ư?” Sát Luyện lão quái cười khẩy: “Lão già vị kỷ đó mà biết nghĩ cho nhất mạch của mình thì đại đệ tử của ông ta đã không làm phản. Nhưng thôi, sức hút của Thủ Địa Linh Chi hai ngàn năm mới đủ làm ông ta xuất động, dù là vì bản thân hay đệ tử, chỉ cần không rơi vào tay phe thế gia là được.”

Bạch Diệc Phi Yêu làm một nhấp trà.

“Ta không có đệ tử, tranh đoạt cũng không có nghĩa lý gì.”

Sát Luyện lão quái mỉm cười.

“Chẳng nhẽ sư muội đứng nhìn Thủ Địa Linh Chi rơi vào tay phe thế gia?”

“Chậc, Tông chủ sư huynh không ngu ngốc đến mức để thế gia nắm quyền chủ đạo. Sư huynh quên ta mang về bao nhiêu cây Thủ Địa Linh Chi à, kiểu gì mà chẳng chia đôi.”

Bạch Diệc Phi Yêu tặc lưỡi, điệu bộ tỏ vẻ chán ghét.

Sát Luyện lão quái đỡ trán than thở.

“Tông chủ đương nhiên phải cân bằng lợi ích đôi bên nhưng sư muội cũng nên bày tỏ một chút thái độ chứ. Dù sao muội cũng là người mạo hiểm mang Thủ Địa Linh Chi về mà, quyền nói chuyện của muội đương nhiên cao hơn những người khác. Thậm chí…”

Lão nheo mắt lại, âm lượng hạ theo.

“... Sư muội có thể chiếm đoạt một cây cho đệ tử sau này.”

Đôi mắt Bạch Diệc Phi Yêu lóe lên dị quang. Cô hơi tựa lưng vào ghế, bình thản tiếp lời:

“Sư huynh nói cũng có lý, chỉ tiếc là hiện tại ta vẫn chưa thu đồ, sau này… có lẽ sẽ khá lâu đấy. Nếu ta là người bên phe thế gia, ta sẽ chủ động nhường một cây Thủ Địa Linh Chi trong lần thu hoạch tiếp theo để đổi lấy cơ hội tranh giành lần này. Trên cương vị cá nhân, đằng nào ta cũng thu được lợi, hà cớ phải đứng ra tranh giành làm gì cho mệt đầu.”

Sát Luyện lão quái: “...”

Lão vò đầu, im lặng một lúc rồi buông hơi thở dài.

“Thật là, chúng ta chơi bài ngửa với nhau đi, đừng úp úp mở mở nữa. Sư muội muốn gì?”

Bạch Diệc Phi Yêu nhếch mép.

“Nhường Hứa Tử Du cho ta.”

Bình Luận

0 Thảo luận