Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 123: Chương 123: Thí luyện kết thúc
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:22Chương 123: Thí luyện kết thúc
Ngoại giới.
Đàm Lộ, Vân Hợp và Sát Luyện đang đàm đạo bỗng cảm nhận được sự chuyển động trong không gian, từ đó liền biết thí luyện sắp kết thúc.
“Chớp mắt đã đến ngày kết thúc, gần đây thời gian trôi nhanh thật.”
Sát Luyện lão quái vuốt râu cảm khái.
“Tuổi già bao giờ cũng trôi qua nhanh, đạo hữu thấy nhanh cũng không lạ.” Đàm Lộ lão quỷ bật cười tiếp lời: “Không biết chuyến này có thu hoạch được gì tốt không, hi vọng có thể lấy được toàn bộ địa đồ của Ma Uyên hiện tại, về sau sẽ đỡ đần không ít việc.”
“Dù lấy được hay không thì sớm muộn tam tông chúng ta cũng trao đổi với nhau.”
Sát Luyện lão quái xua tay, ánh mắt lóe tinh quang.
Đàm Lộ liếc mắt nhìn đối phương, trong lòng có chút suy nghĩ nhưng gã không thể hiện ra ngoài. Đang lúc định mở miệng thì không gian trước mặt đã lộ ra một vòng xoáy lớn, đệ tử tam tông lần lượt xuất hiện, ai nấy cũng đầy rẫy thương tích.
Dẫn đầu là đệ tử của Hợp Hoan Tông, người này b·ị t·hương khá nặng, nguyên một cánh tay bị gãy, xương cốt trên người còn có dấu hiệu nứt vỡ nghiêm trọng.
Vân Hợp vừa trông thấy đối phương thì sắc mặt hơi đổi. Ả chủ động tiến về trước để hai lão quái vật kia không nhìn thấy biểu hiện.
“Sao chỉ có mình ngươi, những người khác đâu rồi?” Cô nhíu mày.
Mặt ngoài, Vân Hợp hỏi như thế nhưng thực tế, cô lại đang truyền âm cho đối phương, ngôn từ lẫn ngữ điều liền cung kính bội phần.
“Sao chỉ có mỗi sư huynh, các đệ tử khác g·ặp n·ạn hết rồi sao?”
Người ra ngoài đầu tiên không ai khác ngoài Vân Tiêu. Y đã sử dụng bí thuật dịch dung để che đậy dung mạo, thành ra đến Đàm Lộ và Sát Luyện cũng không nhìn thấu.
“Thánh nữ dẫn đội ngay sau, nhìn chung vẫn ổn.” Vân Tiêu đáp.
Vế trước là để xác định tình trạng đội ngũ, còn vế sau xác định thu hoạch chung trong chuyến thí luyện lần này. “Vẫn ổn” là từ khóa cho thấy Vân Tiêu đã thành công thu hoạch Thủ Địa Linh Chi, chưa cần biết số lượng ra sao, trước mắt Hợp Hoan Tông vẫn chưa lỗ.
Chuyến này không ra về tay trắng thì Vân Hợp cũng không lo b·ị t·ông môn trách mắng. Hơn nữa, Vân Tiêu và Thánh nữ đều an toàn nên cô càng yên tâm hơn.
“Trở về là tốt.” Vân Hợp ngoái đầu lệnh cho hai đệ tử: “Dìu người b·ị t·hương lên phi chu, chúng ta sẽ hồi tông ngay sau khi tập hợp đầy đủ.”
“Vâng, thưa trưởng lão.”
Hai tên đệ tử biết thân phận của Vân Tiêu vội vàng đến đỡ y, cẩn thận dìu lên phi chu. Y là người đầu tiên rời khỏi Ma Uyên nên khó tránh khỏi cảnh bị quan sát gắt gao nhưng vì Vân Hợp khéo léo che chở đến lúc có người tiếp theo xuất hiện nên mới không tiếp tục bị chú ý.
Theo sau Vân Tiêu là các đệ tử của Minh Sát Tông, tình trạng còn thê thảm hơn y gấp nhiều lần. Có tên bị mất cả hai tay, phải nhờ đồng môn băng bó mới kìm được máu tươi, nhưng con đường tu hành ngày sau chắc chắn đã bị đoạn tuyệt rồi, trở về cũng chưa chắc đã tốt. Có người không b·ị t·hương quá nặng nhưng thu hoạch mang về không được nhiều nên sắc mặt Đàm Lộ không được tốt cho lắm, thậm chí phải kiềm chế lắm mới không ra tay.
Các đệ tử Hợp Hoan Tông phải mất một lúc lâu mới ra ngoài, dẫn đội là Thánh nữ Liễu Đào Tơ. Cô che mặt bằng một tấm mạng che đặc biệt, người ngoài khó thăm dò dung nhan. Các đệ tử khác b·ị t·hương không đồng nhất, cũng có người bị đoạn chi nhưng ít ra vẫn lượm lặt các bộ phận về kịp nên vẫn còn cơ hội được nối lại.
Vân Hợp biết chuyến thí luyện lần này ẩn chứa nhiều biến số nhưng không ngờ lại hi sinh nhiều như thế. Tính đi tính lại, Hợp Hoan Tông đã tổn thất ba mươi bảy đệ tử, số người còn sống vừa nguyên con số mười ba. Đã thế, chẳng một ai thực sự lành lặn.
Hợp Hoan Tông tệ như thế thì Minh Sát Tông còn thê thảm hơn.
“... Thế này là hết rồi?” Đàm Lộ nhìn bảy tên đệ tử trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Không chỉ Hắc Ma, đến Vương Cương cũng không có mặt.
“K-khởi bẩm trưởng lão. Đ-đây là toàn bộ rồi ạ…”
Tên đệ tử nọ còn nguyên tứ chi vừa run vừa đáp. Hắn cẩn trọng dâng Trắc Địa Cầu cho Đàm Lộ, nội tâm thầm cầu nguyện một cơ hội được sống.
Đàm Lộ quan sát qua một chút, mi tâm càng nhíu chặt hơn. Mặc dù tổng thể địa đồ không rộng bằng địa đồ cũ nhưng ít nhiều đã cho thấy cách cục tổng quan. Nhìn chung, Minh Sát Tông vẫn có thể nghiên cứu thông qua đó để mở rộng địa đồ vào ngày sau.
Tất nhiên, cách nhanh nhất vẫn là trao đổi với Hợp Hoan Tông và Ngự Ma Tông. Có sự đối chiếu ba bên, địa đồ đạt được sẽ chuẩn xác hơn. Song trước mắt gã không tiện làm thế.
Mở miệng ngay tại thời điểm này chẳng khác nào phủ nhận công sức của các đệ tử nhập thí luyện. Chưa kể, Minh Sát Tông thống trị tam tông bao lâu nay, bọn họ cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình. Dù thu hoạch chưa đủ, bọn họ cũng không được thể hiện.
Mặt khác, Đàm Lộ lo lắng cho Hắc Ma hơn. Tuy rằng quan hệ cá nhân của hai người không tốt nhưng chuyện hôm nay liên quan đến đại cục của tông môn, gã phải bỏ qua thù hằn riêng để tính toán lợi ích. Đến tận giờ Hắc Ma vẫn chưa ra ngoài thì quá nửa đã bỏ mạng trong Ma Uyên rồi. Có điều, lấy thực lực của đối phương, Đàm Lộ không tin Ma Uyên lại có tồn tại có thể uy h·iếp được tính mạng.
Sau khi tra hỏi những đệ tử còn sống, Đàm Lộ mới biết trong Ma Uyên tồn tại một đầu Thanh Thiên Ngưu Mãng tiệm cận Tiềm Hư thượng cảnh. Chỉ là dưới sự ảnh hưởng của đại trận tam tông, tại sao một con yêu thú điên rồ cỡ đấy lại không lâm vào ngủ say?
Đàm Lộ không hiểu, cũng không rõ nguyên nhân. Liên quan đến đại trận tam tông, gã chỉ có thể quay về bẩm báo rồi đợi kết quả điều tra của các lão tổ Nguyên Thần cảnh.
Ngặt nỗi, điều tra ra kết quả nào đi nữa thì Hắc Ma chuyến này vẫn lành ít dữ nhiều.
“Sát Luyện đạo hữu, phía ông vẫn chưa có ai đi ra sao?”
Vân Hợp chỉnh lý đội ngũ tông môn xong liền ngoái đầu sang châm chọc Sát Luyện lão quái. Vòng xoáy không gian sắp đóng lại rồi mà Ngự Ma Tông vẫn chưa có người nào.
Gương mặt Sát Luyện lão quái giờ này vô cùng khó coi. Nếu có một tên đệ tử bước ra ngoài thì lão còn đỡ lo lắng nhưng đến tận giờ rồi vẫn còn chưa thấy người nào thì cơ hồ đã khó thoát khỏi viễn cảnh bị đoàn diệt. Có điều, đội ngũ lần này có cả Hứa Tử Du và Bạch Diệc Phi Yêu mà, lão không dám tin hai người đấy không sống được.
“Thời gian còn chưa hết, ngươi vội cái…”
Sát Luyện lão quái đang nói giữa chừng thì vòng xoáy không gian trước mặt thình lình rung chuyển. Một giây sau đó, gương mặt đang nghiêm trọng của lão liền giãn ra.
Đỗ Danh Lợi dẫn đầu đội ngũ ra khỏi thí luyện. Một lần ra nguyên một nhóm chín người nên trông có vẻ khá đông đúc. Chỉ đáng tiếc, đấy là đội ngũ duy nhất của Ngự Ma Tông. Sau bọn hắn thì không còn ai nữa. Tất cả đều đã táng thân trong Ma Uyên rồi.
Sát Luyện lão quái thấy Bạch Diệc Phi Yêu và Hứa Tử Du vẫn còn sống, tinh thần căng như dây đàn rốt cuộc cũng được buông lỏng.
Vòng xoáy không gian sau lưng nhanh chóng đóng lại, dư ba tạo thành một cơn gió lớn hất mạnh về phía đội ngũ của Ngự Ma Tông. Sát Luyện lão quái nhanh chóng chặn đứng cho các đệ tử, bóng lưng già yếu của lão lúc này bỗng dưng trông to lớn không ngờ.
Đỗ Danh Lợi hành lễ với Sát Luyện, ánh mắt dáo dác lại chỗ Bạch Diệc Phi Yêu nhưng cô lại không để tâm tới. Hắn không dám lên tiếng trước trưởng bối, cũng không ngờ chuyến này lại tiềm ẩn một nhân vật cấp trưởng lão đi cùng. Lúc biết thân phận của cô, hắn xém chút bĩnh ra cả quần, may mà có nhiều người nhìn chằm chằm nên mới kiềm lại được.
Sát Luyện lão quái lên tiếng: “Lên phi chu rồi nói tiếp.”
“Vâng, thưa trưởng lão.”
Sát Luyện lão quái gật đầu rồi tiến lại chỗ Đàm Vân song quỷ, nét mặt tương đối thoải mái, thậm chí còn mang tư thái hóng chuyện vui.
Minh Sát Tông bao năm qua vẫn luôn đứng đầu, nay thình lình bị đẩy xuống đáy. Trong khi đó, Hợp Hoan Tông lót đáy bao năm thế mà giờ lại sở hữu nhiều đệ tử sống sót nhất. Sự chuyển biến đột ngột này quả thực khiến người ta không biết phải nói gì.
Chưa kể, đại diện cho hai tông hiện thời còn là đạo lữ của nhau nên tình huống trông càng vi diệu hơn. Sát Luyện lão quái không tranh thủ bơm đểu thì phí cơ hội trời cho quá.
Khổ nỗi, Đàm Vân song quỷ sao lại không nhìn ra mục đích của Sát Luyện lão quái chứ. Cả hai liền ăn ý né tránh chủ đề, bàn qua bàn lại lấy lệ một chút rồi trở về phi chu.
Nhà ai người nấy về, không dây dưa mất thời gian.
Không thể nhân lúc đối phương gặp khó mà thọc gậy bánh xe, Sát Luyện lão quái tựa hồ có chút tiếc nuối nhưng vì lão cũng nôn nóng muốn biết những chuyện đã xảy ra trong Ma Uyên nên không dây dưa với hai lão quái vật kia nữa.
Thí luyện tam tông đến đây là kết thúc. Chưa cần biết thu hoạch của tam tông như thế nào, riêng mỗi số lượng hy sinh lần này cũng đã đủ tạo nên một cơn chấn động tạm thời cho tu hành giới. Cấm địa Ma Uyên một lần nữa sẽ lại gây sóng gió.
Phi chu phóng lên cao, uy lực tản mát tạo thành cơn gió mạnh ra phương xa.
Sát Luyện lão quái vừa lên phi chu là lập tức triệu tập toàn bộ đệ tử đến bẩm báo sự việc. Bạch Diệc Phi Yêu đã lộ thân phận rồi nên lựa chọn nghỉ ngơi trong phòng riêng, lát nữa thể nào lão cũng sẽ chủ động đến nói chuyện.
Không có Bạch Diệc Phi Yêu, Đỗ Danh Lợi dễ dàng trình báo lại những chuyện đã xảy ra trong Ma Uyên, bao quát sự hiện diện của Thanh Thiên Ngưu Mãng cùng Vương Cương.
Nguyên bản, Ngự Ma Tông vẫn còn nhiều đệ tử lắm chứ không chỉ lác đác chín mạng. Hết thảy do Vương Cương phục dụng Bạo Khí Đan khuếch trương tu vi cảnh giới nên các đệ tử xấu số của hai tông còn lại mới không thoát được tử kiếp. May mắn thay, Vương Cương đã bị Bạch Diệc Phi Yêu g·iết c·hết nên tai họa mới không nhân rộng.
Nhắc đến Bạch Diệc Phi Yêu, Đỗ Danh Lợi nửa sợ nửa nịnh. Hắn sợ mình biểu hiện không tốt nên mới quyết tâm nịnh nọt vuốt mông ngựa để ca ngợi chiến tích của cô.
Sát Luyện lão quái chỉ muốn nghe trọng điểm, không muốn nghe luyên thuyên nên đã yêu cầu các đệ tử giao nộp Trắc Địa Cầu lẫn số linh dược, tài liệu thu thập được. Tông môn sẽ dựa vào đóng góp rồi quy đổi lại điểm cống hiến cho các đệ tử, ai không thích điểm cống hiến thì có thể lựa chọn trích một phần từ thu hoạch của bản thân.
“Hứa Tử Du, ngươi là trận pháp sư, lưu lại chỉnh lý địa đồ cho lão phu.”
Sát Luyện lão quái đột nhiên gọi Hứa Tử Du lại ngay khi hắn định trở về phòng.
Hắn xoay người ôm quyền, khóe miệng dưới mặt nạ ẩn ẩn giương lên.
Ngoại giới.
Đàm Lộ, Vân Hợp và Sát Luyện đang đàm đạo bỗng cảm nhận được sự chuyển động trong không gian, từ đó liền biết thí luyện sắp kết thúc.
“Chớp mắt đã đến ngày kết thúc, gần đây thời gian trôi nhanh thật.”
Sát Luyện lão quái vuốt râu cảm khái.
“Tuổi già bao giờ cũng trôi qua nhanh, đạo hữu thấy nhanh cũng không lạ.” Đàm Lộ lão quỷ bật cười tiếp lời: “Không biết chuyến này có thu hoạch được gì tốt không, hi vọng có thể lấy được toàn bộ địa đồ của Ma Uyên hiện tại, về sau sẽ đỡ đần không ít việc.”
“Dù lấy được hay không thì sớm muộn tam tông chúng ta cũng trao đổi với nhau.”
Sát Luyện lão quái xua tay, ánh mắt lóe tinh quang.
Đàm Lộ liếc mắt nhìn đối phương, trong lòng có chút suy nghĩ nhưng gã không thể hiện ra ngoài. Đang lúc định mở miệng thì không gian trước mặt đã lộ ra một vòng xoáy lớn, đệ tử tam tông lần lượt xuất hiện, ai nấy cũng đầy rẫy thương tích.
Dẫn đầu là đệ tử của Hợp Hoan Tông, người này b·ị t·hương khá nặng, nguyên một cánh tay bị gãy, xương cốt trên người còn có dấu hiệu nứt vỡ nghiêm trọng.
Vân Hợp vừa trông thấy đối phương thì sắc mặt hơi đổi. Ả chủ động tiến về trước để hai lão quái vật kia không nhìn thấy biểu hiện.
“Sao chỉ có mình ngươi, những người khác đâu rồi?” Cô nhíu mày.
Mặt ngoài, Vân Hợp hỏi như thế nhưng thực tế, cô lại đang truyền âm cho đối phương, ngôn từ lẫn ngữ điều liền cung kính bội phần.
“Sao chỉ có mỗi sư huynh, các đệ tử khác g·ặp n·ạn hết rồi sao?”
Người ra ngoài đầu tiên không ai khác ngoài Vân Tiêu. Y đã sử dụng bí thuật dịch dung để che đậy dung mạo, thành ra đến Đàm Lộ và Sát Luyện cũng không nhìn thấu.
“Thánh nữ dẫn đội ngay sau, nhìn chung vẫn ổn.” Vân Tiêu đáp.
Vế trước là để xác định tình trạng đội ngũ, còn vế sau xác định thu hoạch chung trong chuyến thí luyện lần này. “Vẫn ổn” là từ khóa cho thấy Vân Tiêu đã thành công thu hoạch Thủ Địa Linh Chi, chưa cần biết số lượng ra sao, trước mắt Hợp Hoan Tông vẫn chưa lỗ.
Chuyến này không ra về tay trắng thì Vân Hợp cũng không lo b·ị t·ông môn trách mắng. Hơn nữa, Vân Tiêu và Thánh nữ đều an toàn nên cô càng yên tâm hơn.
“Trở về là tốt.” Vân Hợp ngoái đầu lệnh cho hai đệ tử: “Dìu người b·ị t·hương lên phi chu, chúng ta sẽ hồi tông ngay sau khi tập hợp đầy đủ.”
“Vâng, thưa trưởng lão.”
Hai tên đệ tử biết thân phận của Vân Tiêu vội vàng đến đỡ y, cẩn thận dìu lên phi chu. Y là người đầu tiên rời khỏi Ma Uyên nên khó tránh khỏi cảnh bị quan sát gắt gao nhưng vì Vân Hợp khéo léo che chở đến lúc có người tiếp theo xuất hiện nên mới không tiếp tục bị chú ý.
Theo sau Vân Tiêu là các đệ tử của Minh Sát Tông, tình trạng còn thê thảm hơn y gấp nhiều lần. Có tên bị mất cả hai tay, phải nhờ đồng môn băng bó mới kìm được máu tươi, nhưng con đường tu hành ngày sau chắc chắn đã bị đoạn tuyệt rồi, trở về cũng chưa chắc đã tốt. Có người không b·ị t·hương quá nặng nhưng thu hoạch mang về không được nhiều nên sắc mặt Đàm Lộ không được tốt cho lắm, thậm chí phải kiềm chế lắm mới không ra tay.
Các đệ tử Hợp Hoan Tông phải mất một lúc lâu mới ra ngoài, dẫn đội là Thánh nữ Liễu Đào Tơ. Cô che mặt bằng một tấm mạng che đặc biệt, người ngoài khó thăm dò dung nhan. Các đệ tử khác b·ị t·hương không đồng nhất, cũng có người bị đoạn chi nhưng ít ra vẫn lượm lặt các bộ phận về kịp nên vẫn còn cơ hội được nối lại.
Vân Hợp biết chuyến thí luyện lần này ẩn chứa nhiều biến số nhưng không ngờ lại hi sinh nhiều như thế. Tính đi tính lại, Hợp Hoan Tông đã tổn thất ba mươi bảy đệ tử, số người còn sống vừa nguyên con số mười ba. Đã thế, chẳng một ai thực sự lành lặn.
Hợp Hoan Tông tệ như thế thì Minh Sát Tông còn thê thảm hơn.
“... Thế này là hết rồi?” Đàm Lộ nhìn bảy tên đệ tử trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Không chỉ Hắc Ma, đến Vương Cương cũng không có mặt.
“K-khởi bẩm trưởng lão. Đ-đây là toàn bộ rồi ạ…”
Tên đệ tử nọ còn nguyên tứ chi vừa run vừa đáp. Hắn cẩn trọng dâng Trắc Địa Cầu cho Đàm Lộ, nội tâm thầm cầu nguyện một cơ hội được sống.
Đàm Lộ quan sát qua một chút, mi tâm càng nhíu chặt hơn. Mặc dù tổng thể địa đồ không rộng bằng địa đồ cũ nhưng ít nhiều đã cho thấy cách cục tổng quan. Nhìn chung, Minh Sát Tông vẫn có thể nghiên cứu thông qua đó để mở rộng địa đồ vào ngày sau.
Tất nhiên, cách nhanh nhất vẫn là trao đổi với Hợp Hoan Tông và Ngự Ma Tông. Có sự đối chiếu ba bên, địa đồ đạt được sẽ chuẩn xác hơn. Song trước mắt gã không tiện làm thế.
Mở miệng ngay tại thời điểm này chẳng khác nào phủ nhận công sức của các đệ tử nhập thí luyện. Chưa kể, Minh Sát Tông thống trị tam tông bao lâu nay, bọn họ cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình. Dù thu hoạch chưa đủ, bọn họ cũng không được thể hiện.
Mặt khác, Đàm Lộ lo lắng cho Hắc Ma hơn. Tuy rằng quan hệ cá nhân của hai người không tốt nhưng chuyện hôm nay liên quan đến đại cục của tông môn, gã phải bỏ qua thù hằn riêng để tính toán lợi ích. Đến tận giờ Hắc Ma vẫn chưa ra ngoài thì quá nửa đã bỏ mạng trong Ma Uyên rồi. Có điều, lấy thực lực của đối phương, Đàm Lộ không tin Ma Uyên lại có tồn tại có thể uy h·iếp được tính mạng.
Sau khi tra hỏi những đệ tử còn sống, Đàm Lộ mới biết trong Ma Uyên tồn tại một đầu Thanh Thiên Ngưu Mãng tiệm cận Tiềm Hư thượng cảnh. Chỉ là dưới sự ảnh hưởng của đại trận tam tông, tại sao một con yêu thú điên rồ cỡ đấy lại không lâm vào ngủ say?
Đàm Lộ không hiểu, cũng không rõ nguyên nhân. Liên quan đến đại trận tam tông, gã chỉ có thể quay về bẩm báo rồi đợi kết quả điều tra của các lão tổ Nguyên Thần cảnh.
Ngặt nỗi, điều tra ra kết quả nào đi nữa thì Hắc Ma chuyến này vẫn lành ít dữ nhiều.
“Sát Luyện đạo hữu, phía ông vẫn chưa có ai đi ra sao?”
Vân Hợp chỉnh lý đội ngũ tông môn xong liền ngoái đầu sang châm chọc Sát Luyện lão quái. Vòng xoáy không gian sắp đóng lại rồi mà Ngự Ma Tông vẫn chưa có người nào.
Gương mặt Sát Luyện lão quái giờ này vô cùng khó coi. Nếu có một tên đệ tử bước ra ngoài thì lão còn đỡ lo lắng nhưng đến tận giờ rồi vẫn còn chưa thấy người nào thì cơ hồ đã khó thoát khỏi viễn cảnh bị đoàn diệt. Có điều, đội ngũ lần này có cả Hứa Tử Du và Bạch Diệc Phi Yêu mà, lão không dám tin hai người đấy không sống được.
“Thời gian còn chưa hết, ngươi vội cái…”
Sát Luyện lão quái đang nói giữa chừng thì vòng xoáy không gian trước mặt thình lình rung chuyển. Một giây sau đó, gương mặt đang nghiêm trọng của lão liền giãn ra.
Đỗ Danh Lợi dẫn đầu đội ngũ ra khỏi thí luyện. Một lần ra nguyên một nhóm chín người nên trông có vẻ khá đông đúc. Chỉ đáng tiếc, đấy là đội ngũ duy nhất của Ngự Ma Tông. Sau bọn hắn thì không còn ai nữa. Tất cả đều đã táng thân trong Ma Uyên rồi.
Sát Luyện lão quái thấy Bạch Diệc Phi Yêu và Hứa Tử Du vẫn còn sống, tinh thần căng như dây đàn rốt cuộc cũng được buông lỏng.
Vòng xoáy không gian sau lưng nhanh chóng đóng lại, dư ba tạo thành một cơn gió lớn hất mạnh về phía đội ngũ của Ngự Ma Tông. Sát Luyện lão quái nhanh chóng chặn đứng cho các đệ tử, bóng lưng già yếu của lão lúc này bỗng dưng trông to lớn không ngờ.
Đỗ Danh Lợi hành lễ với Sát Luyện, ánh mắt dáo dác lại chỗ Bạch Diệc Phi Yêu nhưng cô lại không để tâm tới. Hắn không dám lên tiếng trước trưởng bối, cũng không ngờ chuyến này lại tiềm ẩn một nhân vật cấp trưởng lão đi cùng. Lúc biết thân phận của cô, hắn xém chút bĩnh ra cả quần, may mà có nhiều người nhìn chằm chằm nên mới kiềm lại được.
Sát Luyện lão quái lên tiếng: “Lên phi chu rồi nói tiếp.”
“Vâng, thưa trưởng lão.”
Sát Luyện lão quái gật đầu rồi tiến lại chỗ Đàm Vân song quỷ, nét mặt tương đối thoải mái, thậm chí còn mang tư thái hóng chuyện vui.
Minh Sát Tông bao năm qua vẫn luôn đứng đầu, nay thình lình bị đẩy xuống đáy. Trong khi đó, Hợp Hoan Tông lót đáy bao năm thế mà giờ lại sở hữu nhiều đệ tử sống sót nhất. Sự chuyển biến đột ngột này quả thực khiến người ta không biết phải nói gì.
Chưa kể, đại diện cho hai tông hiện thời còn là đạo lữ của nhau nên tình huống trông càng vi diệu hơn. Sát Luyện lão quái không tranh thủ bơm đểu thì phí cơ hội trời cho quá.
Khổ nỗi, Đàm Vân song quỷ sao lại không nhìn ra mục đích của Sát Luyện lão quái chứ. Cả hai liền ăn ý né tránh chủ đề, bàn qua bàn lại lấy lệ một chút rồi trở về phi chu.
Nhà ai người nấy về, không dây dưa mất thời gian.
Không thể nhân lúc đối phương gặp khó mà thọc gậy bánh xe, Sát Luyện lão quái tựa hồ có chút tiếc nuối nhưng vì lão cũng nôn nóng muốn biết những chuyện đã xảy ra trong Ma Uyên nên không dây dưa với hai lão quái vật kia nữa.
Thí luyện tam tông đến đây là kết thúc. Chưa cần biết thu hoạch của tam tông như thế nào, riêng mỗi số lượng hy sinh lần này cũng đã đủ tạo nên một cơn chấn động tạm thời cho tu hành giới. Cấm địa Ma Uyên một lần nữa sẽ lại gây sóng gió.
Phi chu phóng lên cao, uy lực tản mát tạo thành cơn gió mạnh ra phương xa.
Sát Luyện lão quái vừa lên phi chu là lập tức triệu tập toàn bộ đệ tử đến bẩm báo sự việc. Bạch Diệc Phi Yêu đã lộ thân phận rồi nên lựa chọn nghỉ ngơi trong phòng riêng, lát nữa thể nào lão cũng sẽ chủ động đến nói chuyện.
Không có Bạch Diệc Phi Yêu, Đỗ Danh Lợi dễ dàng trình báo lại những chuyện đã xảy ra trong Ma Uyên, bao quát sự hiện diện của Thanh Thiên Ngưu Mãng cùng Vương Cương.
Nguyên bản, Ngự Ma Tông vẫn còn nhiều đệ tử lắm chứ không chỉ lác đác chín mạng. Hết thảy do Vương Cương phục dụng Bạo Khí Đan khuếch trương tu vi cảnh giới nên các đệ tử xấu số của hai tông còn lại mới không thoát được tử kiếp. May mắn thay, Vương Cương đã bị Bạch Diệc Phi Yêu g·iết c·hết nên tai họa mới không nhân rộng.
Nhắc đến Bạch Diệc Phi Yêu, Đỗ Danh Lợi nửa sợ nửa nịnh. Hắn sợ mình biểu hiện không tốt nên mới quyết tâm nịnh nọt vuốt mông ngựa để ca ngợi chiến tích của cô.
Sát Luyện lão quái chỉ muốn nghe trọng điểm, không muốn nghe luyên thuyên nên đã yêu cầu các đệ tử giao nộp Trắc Địa Cầu lẫn số linh dược, tài liệu thu thập được. Tông môn sẽ dựa vào đóng góp rồi quy đổi lại điểm cống hiến cho các đệ tử, ai không thích điểm cống hiến thì có thể lựa chọn trích một phần từ thu hoạch của bản thân.
“Hứa Tử Du, ngươi là trận pháp sư, lưu lại chỉnh lý địa đồ cho lão phu.”
Sát Luyện lão quái đột nhiên gọi Hứa Tử Du lại ngay khi hắn định trở về phòng.
Hắn xoay người ôm quyền, khóe miệng dưới mặt nạ ẩn ẩn giương lên.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận