Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 122: Chương 122: Ly tán
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:22Chương 122: Ly tán
Sự việc lần này phát sinh theo chiều hướng có lợi cho Ngự Ma Tông nên Bạch Diệc Phi Yêu vô cùng hứng khởi. Sau khi thu thập và chỉnh lý toàn bộ thu hoạch, cô bắt đầu hỗ trợ Hứa Tử Du trị thương, thuận đường chỉ điểm tu hành cũng như cách tận dụng những khóm linh dược và tài liệu t·hi t·hể yêu thú lẫn dị thú săn g·iết được trước đó.
Mặc dù Hứa Tử Du nghiên cứu nhiều về mảng linh dược nhưng hắn không biết quá nhiều loại. Hơn nữa, mỗi loại đều có những công dụng ngoài lề không được ghi chép trong tổng cương, mà chỉ có thể phát hiện thông qua quá trình sử dụng.
Tổng cương dược liệu chỉ là một bản tổng hợp những trường hợp thường thấy nhất chứ không phải tất cả. Nhìn vào Hứa Tử Du là hiểu. Thông thường, đan dược cho tu hành giả tốt nhất vẫn nên đạt đến ngưỡng thuần chất mười thành nhưng với người kiêm luyện độc như hắn, đan thành tám, chín phần cũng là tỷ lệ tốt rồi.
Mảng linh dược Hứa Tử Du còn có chút bản sự nên Bạch Diệc Phi Yêu không đề cập quá nhiều, cô chỉ đường thì hắn liền tự biết phương hướng nghiên cứu. Vì thế, cô chuyển sang cách sử dụng tài liệu yêu thú để tôi luyện pháp khí.
Hứa Tử Du may mắn có được Phệ Huyết Quyền Sáo thì hắn không cần lo đến vấn đề công kích, chỉ cần lo liệu nhục thân chống đỡ được ngưỡng hấp huyết cao nhất của nó là được.
Tuy nhiên, mảng phòng ngự của Hứa Tử Du lại hơi đen đủi một chút. Bích Lục Kính là một pháp khí phòng ngự tốt, giá trị của nó đã thể hiện rõ thông qua trận đánh với Thanh Thiên Ngưu Mãng và Hắc Ma. Không có nó gánh sát thương, Hứa Tử Du giờ này có lẽ vẫn chưa thể cử động lại dễ dàng. Mà nói đâu cho xa, hiện tại hắn vẫn còn tương đối đau đây.
Khách quan mà nói, Bạch Diệc Phi Yêu chuyến này không đóng góp nhiều như Hứa Tử Du, từ vụ Thanh Thiên Ngưu Mãng cho tới Thủ Địa Linh Chi, phần lớn đều do hắn cáng đáng phần khó nhất nên cô không định để hắn lỗ vốn. Dù gì cô cũng là bậc trưởng bối, thấy hậu bối biểu hiện xuất sắc thì cũng nên khen thưởng khích lệ tu hành.
“Sau khi ta lấy lại tu vi nguyên bản, ta sẽ gửi ngươi một kiện pháp khí phòng ngự ta thường dùng hồi trẻ. Ngươi không cần lo lắng đẳng cấp, ta dám cá mạnh hơn Bích Lục Kính.”
Hứa Tử Du mừng rỡ ra mặt, vội vàng ôm quyền đáp: “Đa tạ tiền bối.”
“Là thứ ngươi nên nhận được, không cần phải đa tạ ta.” Bạch Diệc Phi Yêu xua tay: “Sẵn tiện đây, ta có chuyện muốn hỏi: tại sao ngươi lại nói thật cho Vân Tiêu biết?”
Hứa Tử Du ngẩng đầu, nội tâm tương đối bình thản. Hắn biết kiểu gì cô cũng sẽ hỏi chuyện.
“Khởi bẩm tiền bối, Vân Tiêu tiền bối đã hỗ trợ vãn bối nên vẫn tính là có ân tình, vãn bối không thể giả làm ngơ. Chưa kể, chuyến này Hợp Hoan Tông thua thiệt nặng về nhân lực, lại chỉ nhận mỗi một cây Thủ Địa Linh Chi nên chưa chắc Vân Tiêu tiền bối đã hài lòng, nếu về sau phát hiện nang dâm Thanh Thiên Ngưu Mãng đã bị hạ độc, tiền bối có lẽ sẽ đào chuyện hôm nay lên lại. Vãn bối suy tính thấy tình hình không quá thuận lợi nên mới quyết định nói thật để tăng thêm một tầng bảo hiểm. Nếu Bạch tiền bối cảm thấy…”
“Được rồi, ta không trách ngươi nên không cần phải giải thích cặn kẽ quá.” Bạch Diệc Phi Yêu lay trán: “Không âm thầm hãm hại được tên hồ ly kia đúng là đáng tiếc thật nhưng suy rộng ra đại cục của hiện tại lẫn tương lai thì ngươi làm rất tốt, ta có lời khen.”
Hứa Tử Du thầm thở phào: “Đa tạ tiền bối đã hiểu cho.”
Bạch Diệc Phi Yêu gật gù rồi tiếp tục chỉ điểm tu hành cho hắn. Bọn hắn vẫn còn nửa ngày nên không cần phải vội. Với cả, cô cũng cần đợi các đệ tử còn sống tập hợp lại nữa nên lần này không tiện di chuyển lung tung, khéo lại lạc đàn cả đám thì phiền.
Liên quan đến chuyện Hứa Tử Du vừa nói, Bạch Diệc Phi Yêu tự dưng cảm thấy Hứa Tử Du có tố chất lãnh đạo. Tất nhiên, loại lãnh đạo này không giống với việc chưởng quản sự vụ trong tông môn mà là loại lãnh đạo có tầm nhìn đại cục.
Hôm nay Hứa Tử Du không nói vụ nang dâm thì Bạch Diệc Phi Yêu khi ra ngoài cũng sẽ tìm cách nói sự thật cho Vân Tiêu biết. Dù sao cô cũng cần tách biệt Minh Sát Tông với Hợp Hoan Tông nên không thể giấu chuyện này mãi. Thậm chí, để mua chuộc Vân Tiêu, cô còn từng cân nhắc đến việc dùng sắc vóc của Hứa Tử Du để quyến rũ đối phương. Nhưng nhìn vào tình huống hiện tại, cô chẳng cần phải rườm rà như thế nữa. Hắn lo liệu được rồi.
Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông bắt tay nhau vô tình khiến cho địa vị của Ngự Ma Tông trở nên nguy hiểm hơn. Thậm chí, với chênh lệch nhân lực, Ngự Ma Tông thực sự có nguy cơ bị diệt môn nếu liên minh hai tông nổi sát khí.
Để tránh viễn cảnh tồi tệ ấy xảy ra, Bạch Diệc Phi Yêu phải cung cấp lợi ích cho Hợp Hoan Tông trong khi loại bỏ chướng ngại vật đến từ Minh Sát Tông.
Mặc dù trận vừa rồi cô không thể giúp đỡ Hứa Tử Du trực tiếp nhưng việc cô ra ngoài cũng đều vì nhắm tới mục tiêu đó. Cô g·iết bớt đệ tử Minh Sát Tông, giúp đỡ Thánh nữ Liễu Đào Tơ thoát khỏi hành vi xâm hại của Vương Cương và hỗ trợ bọn họ thu thập địa hình Ma Uyên. Cô đã làm rất nhiều thứ để Hợp Hoan Tông có thể nhìn ra thành ý. May mà Hứa Tử Du cũng nhìn ra cách cục nên vô hình trung lại thúc đẩy kế hoạch ly tán.
Bạch Diệc Phi Yêu không phải người thích nói mọi chuyện cho đồng môn, huống chi với hậu bối, nhưng Hứa Tử Du là một trường hợp tương đối đặc biệt nên cô “thả cửa” cho hắn đôi chút. Dù sao hắn cũng thông minh đúng chỗ, lại biết đường ẩn nhẫn nên tương lai sẽ khá xán lạn. Tất nhiên, tiền đề là hắn phải đột phá Trúc Dịch cảnh đã.
Thí luyện lần này trông thì rất đơn giản nhưng thực chất lại kéo theo không ít hệ quả liên quan đến sự tồn vong của tông môn. Bạch Diệc Phi Yêu cũng khá áp lực khi tiếp nhận chỉ thị từ tông môn, song mừng là cô không đơn độc, chí ít bên cạnh vẫn còn người có ích.
“Tiền bối, người nói đã giúp đỡ Liễu Đào Tơ, phải chăng người đã g·iết Vương Cương rồi?”
Bạch Diệc Phi Yêu đáp: “Không lẽ ta thả tên nhóc ấy đi?”
Hứa Tử Du vội lắc đầu: “Vãn bối không có ý đó. Ý của vãn bối là Minh Sát Tông đợt này mất đi hai đầu lĩnh, vãn bối e sợ Đàm Lộ tiền bối ngoài kia… sẽ gây sự.”
Bạch Diệc Phi Yêu cười khanh khách.
“Tiểu tử ngươi lo xa rồi. Đàm Lộ dù mạnh tới đâu cũng không dám bạo nộ ngay tại hiện trường. Tam tông đã có ước định từ sớm, một khi gia nhập thí luyện thì không quản sinh tử, chỉ luận kết quả. Minh Sát Tông không thu thập được gì là do bản sự yếu kém. Chưa kể…”
Giọng điệu cô bỗng mỉa mai ra mặt.
“... Tam tông tuy ăn gian nhưng các bên chỉ được phép hiểu ngầm, không được phép lôi sự tình lên khỏi mặt nước. Hắc Ma c·hết thảm thì Đàm Lộ cũng phải giả vờ nhưng không biết, cao lắm thì lão già đó chỉ có thể phản ứng vì Vương Cương. Khổ nỗi, tên tiểu tử ấy xứng để cho lão quỷ đó ra mặt à? Lão quỷ đấy còn chưa muốn làm mất mặt mình đâu.”
Cô bật cười thành tiếng, cười đến mức bong luôn cả lớp dịch dung ở sát hàm. Hứa Tử Du phải lên tiếng nhắc nhở thì cô mới khéo léo điều chỉnh lại.
Hứa Tử Du lo sợ nhiều thứ nhưng tâm lực hắn có hạn, lo tới lo lui sau cùng lại không giải quyết được chuyện gì cả nên hắn sẽ ưu tiên những chuyện thực sự cấp bách. Chuyến này hắn đã có thể nói thật vụ việc nang dâm Thanh Thiên Ngưu Mãng thì tương lai sẽ thoát được một mối dây dưa với lão tổ Nguyên Thần cảnh. Với hắn thế là tốt rồi.
Mặt khác, thông qua chuyến thí luyện này, Hứa Tử Du thành công đạt được sự tín nhiệm của Bạch Diệc Phi Yêu nên lời nói của hắn sẽ có giá trị hơn trước một chút. Nhờ thế, hắn có thể từ chối lời đề nghị thu đồ mà không khiến cô tức giận hay mất mặt.
“Tiểu tử ngươi thật là, ngoài kia có biết bao nhiêu người mong đợi sẽ được ta thu nhận, thế mà ngươi lại từ bỏ cơ hội tốt như thế này.” Bạch Diệc Phi Yêu thở dài.
Hứa Tử Du ngại ngùng đáp: “Vãn bối còn kiêm tu tạp nghệ, sợ rằng khó chuyên tâm tu hành luyện thể như tiền bối mong muốn, mong tiền bối bỏ quá cho.”
Bạch Diệc Phi Yêu xua tay.
“Ta đã sớm biết câu trả lời của ngươi rồi, không cần phải áy náy làm gì. Có duyên thì làm sư đồ, vô duyên thì cũng là đồng môn. Dù sao ta cũng thường xuyên qua lại chỗ Sát Luyện sư huynh, sau này ngươi thành đệ tử nhập thất, có thời gian ta sẽ chỉ điểm đôi chút.”
Hứa Tử Du cả kinh. Có cả chuyện tốt như thế ư.
“Đa tạ tiền bối đã ưu ái, vãn bối nhất định sẽ không làm người thất vọng.”
Bạch Diệc Phi Yêu cười khanh khách: “Tiểu tử ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng, chí ít cho đến thời điểm hiện tại. Tính ta thoải mái, không cần phải đặt nặng vấn đề lên như thế.” Cô dừng lại đôi chút: “Sau khi Sát Luyện sư huynh thu nhận ngươi làm đệ tử ký danh, ngươi có thể gọi ta là ‘sư thúc’ chuyến này xem như gặp mặt trước.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du không dám thất lễ. Hắn vội vàng chỉnh trang y phục rồi hành lễ nghiêm cẩn. Hiện tại hắn vẫn còn gọi cô là tiền bối do chưa được Sát Luyện công nhận là đệ tử nhưng trên thực tế, vai vế của hắn cũng đã tương đương với sư điệt của cô rồi.
… Sư phụ thật của Hứa Tử Du là Cốt Cương lão quỷ mà, luận vai vế cũng là sư huynh của Bạch Diệc Phi Yêu, hắn gọi cô sư thúc lúc này cũng không sai, chỉ là lai lịch của hắn vẫn còn đang giữ bí mật nên không tiện tiết lộ thôi.
Với cả, Hứa Tử Du không biết quan hệ giữa Cốt Cương lão quỷ với đồng môn như thế nào nên trước mắt không tiện xác định lung tung. Sau khi trở về, có lẽ hắn sẽ thử thăm dò.
Bạch Diệc Phi Yêu nhìn Hứa Tử Du rất thuận mắt nên tương đối hài lòng với lễ nhận được. Sau khi hắn hành lễ, cô tiếp tục chỉ điểm cho hắn, rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm dù rằng giữa hai người chẳng có mấy chủ đề chung.
Khoảng một canh giờ sau, các đệ tử Ngự Ma Tông cũng đã tề tụ về điểm hẹn, quân số đã giảm sút đáng kể so với khi nhập thí luyện, ánh mắt và gương mặt người nào cũng lộ rõ nét ảm đạm và suy kiệt sức lực. Thời gian qua bọn hắn đã chịu khổ rồi.
Bạch Diệc Phi Yêu không trách cứ. Chuyến này ít nhiều gì cũng hung hiểm thật.
“Đến đủ rồi thì trở về thôi.”
“Vâng, thưa trưởng lão.”
Sự việc lần này phát sinh theo chiều hướng có lợi cho Ngự Ma Tông nên Bạch Diệc Phi Yêu vô cùng hứng khởi. Sau khi thu thập và chỉnh lý toàn bộ thu hoạch, cô bắt đầu hỗ trợ Hứa Tử Du trị thương, thuận đường chỉ điểm tu hành cũng như cách tận dụng những khóm linh dược và tài liệu t·hi t·hể yêu thú lẫn dị thú săn g·iết được trước đó.
Mặc dù Hứa Tử Du nghiên cứu nhiều về mảng linh dược nhưng hắn không biết quá nhiều loại. Hơn nữa, mỗi loại đều có những công dụng ngoài lề không được ghi chép trong tổng cương, mà chỉ có thể phát hiện thông qua quá trình sử dụng.
Tổng cương dược liệu chỉ là một bản tổng hợp những trường hợp thường thấy nhất chứ không phải tất cả. Nhìn vào Hứa Tử Du là hiểu. Thông thường, đan dược cho tu hành giả tốt nhất vẫn nên đạt đến ngưỡng thuần chất mười thành nhưng với người kiêm luyện độc như hắn, đan thành tám, chín phần cũng là tỷ lệ tốt rồi.
Mảng linh dược Hứa Tử Du còn có chút bản sự nên Bạch Diệc Phi Yêu không đề cập quá nhiều, cô chỉ đường thì hắn liền tự biết phương hướng nghiên cứu. Vì thế, cô chuyển sang cách sử dụng tài liệu yêu thú để tôi luyện pháp khí.
Hứa Tử Du may mắn có được Phệ Huyết Quyền Sáo thì hắn không cần lo đến vấn đề công kích, chỉ cần lo liệu nhục thân chống đỡ được ngưỡng hấp huyết cao nhất của nó là được.
Tuy nhiên, mảng phòng ngự của Hứa Tử Du lại hơi đen đủi một chút. Bích Lục Kính là một pháp khí phòng ngự tốt, giá trị của nó đã thể hiện rõ thông qua trận đánh với Thanh Thiên Ngưu Mãng và Hắc Ma. Không có nó gánh sát thương, Hứa Tử Du giờ này có lẽ vẫn chưa thể cử động lại dễ dàng. Mà nói đâu cho xa, hiện tại hắn vẫn còn tương đối đau đây.
Khách quan mà nói, Bạch Diệc Phi Yêu chuyến này không đóng góp nhiều như Hứa Tử Du, từ vụ Thanh Thiên Ngưu Mãng cho tới Thủ Địa Linh Chi, phần lớn đều do hắn cáng đáng phần khó nhất nên cô không định để hắn lỗ vốn. Dù gì cô cũng là bậc trưởng bối, thấy hậu bối biểu hiện xuất sắc thì cũng nên khen thưởng khích lệ tu hành.
“Sau khi ta lấy lại tu vi nguyên bản, ta sẽ gửi ngươi một kiện pháp khí phòng ngự ta thường dùng hồi trẻ. Ngươi không cần lo lắng đẳng cấp, ta dám cá mạnh hơn Bích Lục Kính.”
Hứa Tử Du mừng rỡ ra mặt, vội vàng ôm quyền đáp: “Đa tạ tiền bối.”
“Là thứ ngươi nên nhận được, không cần phải đa tạ ta.” Bạch Diệc Phi Yêu xua tay: “Sẵn tiện đây, ta có chuyện muốn hỏi: tại sao ngươi lại nói thật cho Vân Tiêu biết?”
Hứa Tử Du ngẩng đầu, nội tâm tương đối bình thản. Hắn biết kiểu gì cô cũng sẽ hỏi chuyện.
“Khởi bẩm tiền bối, Vân Tiêu tiền bối đã hỗ trợ vãn bối nên vẫn tính là có ân tình, vãn bối không thể giả làm ngơ. Chưa kể, chuyến này Hợp Hoan Tông thua thiệt nặng về nhân lực, lại chỉ nhận mỗi một cây Thủ Địa Linh Chi nên chưa chắc Vân Tiêu tiền bối đã hài lòng, nếu về sau phát hiện nang dâm Thanh Thiên Ngưu Mãng đã bị hạ độc, tiền bối có lẽ sẽ đào chuyện hôm nay lên lại. Vãn bối suy tính thấy tình hình không quá thuận lợi nên mới quyết định nói thật để tăng thêm một tầng bảo hiểm. Nếu Bạch tiền bối cảm thấy…”
“Được rồi, ta không trách ngươi nên không cần phải giải thích cặn kẽ quá.” Bạch Diệc Phi Yêu lay trán: “Không âm thầm hãm hại được tên hồ ly kia đúng là đáng tiếc thật nhưng suy rộng ra đại cục của hiện tại lẫn tương lai thì ngươi làm rất tốt, ta có lời khen.”
Hứa Tử Du thầm thở phào: “Đa tạ tiền bối đã hiểu cho.”
Bạch Diệc Phi Yêu gật gù rồi tiếp tục chỉ điểm tu hành cho hắn. Bọn hắn vẫn còn nửa ngày nên không cần phải vội. Với cả, cô cũng cần đợi các đệ tử còn sống tập hợp lại nữa nên lần này không tiện di chuyển lung tung, khéo lại lạc đàn cả đám thì phiền.
Liên quan đến chuyện Hứa Tử Du vừa nói, Bạch Diệc Phi Yêu tự dưng cảm thấy Hứa Tử Du có tố chất lãnh đạo. Tất nhiên, loại lãnh đạo này không giống với việc chưởng quản sự vụ trong tông môn mà là loại lãnh đạo có tầm nhìn đại cục.
Hôm nay Hứa Tử Du không nói vụ nang dâm thì Bạch Diệc Phi Yêu khi ra ngoài cũng sẽ tìm cách nói sự thật cho Vân Tiêu biết. Dù sao cô cũng cần tách biệt Minh Sát Tông với Hợp Hoan Tông nên không thể giấu chuyện này mãi. Thậm chí, để mua chuộc Vân Tiêu, cô còn từng cân nhắc đến việc dùng sắc vóc của Hứa Tử Du để quyến rũ đối phương. Nhưng nhìn vào tình huống hiện tại, cô chẳng cần phải rườm rà như thế nữa. Hắn lo liệu được rồi.
Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông bắt tay nhau vô tình khiến cho địa vị của Ngự Ma Tông trở nên nguy hiểm hơn. Thậm chí, với chênh lệch nhân lực, Ngự Ma Tông thực sự có nguy cơ bị diệt môn nếu liên minh hai tông nổi sát khí.
Để tránh viễn cảnh tồi tệ ấy xảy ra, Bạch Diệc Phi Yêu phải cung cấp lợi ích cho Hợp Hoan Tông trong khi loại bỏ chướng ngại vật đến từ Minh Sát Tông.
Mặc dù trận vừa rồi cô không thể giúp đỡ Hứa Tử Du trực tiếp nhưng việc cô ra ngoài cũng đều vì nhắm tới mục tiêu đó. Cô g·iết bớt đệ tử Minh Sát Tông, giúp đỡ Thánh nữ Liễu Đào Tơ thoát khỏi hành vi xâm hại của Vương Cương và hỗ trợ bọn họ thu thập địa hình Ma Uyên. Cô đã làm rất nhiều thứ để Hợp Hoan Tông có thể nhìn ra thành ý. May mà Hứa Tử Du cũng nhìn ra cách cục nên vô hình trung lại thúc đẩy kế hoạch ly tán.
Bạch Diệc Phi Yêu không phải người thích nói mọi chuyện cho đồng môn, huống chi với hậu bối, nhưng Hứa Tử Du là một trường hợp tương đối đặc biệt nên cô “thả cửa” cho hắn đôi chút. Dù sao hắn cũng thông minh đúng chỗ, lại biết đường ẩn nhẫn nên tương lai sẽ khá xán lạn. Tất nhiên, tiền đề là hắn phải đột phá Trúc Dịch cảnh đã.
Thí luyện lần này trông thì rất đơn giản nhưng thực chất lại kéo theo không ít hệ quả liên quan đến sự tồn vong của tông môn. Bạch Diệc Phi Yêu cũng khá áp lực khi tiếp nhận chỉ thị từ tông môn, song mừng là cô không đơn độc, chí ít bên cạnh vẫn còn người có ích.
“Tiền bối, người nói đã giúp đỡ Liễu Đào Tơ, phải chăng người đã g·iết Vương Cương rồi?”
Bạch Diệc Phi Yêu đáp: “Không lẽ ta thả tên nhóc ấy đi?”
Hứa Tử Du vội lắc đầu: “Vãn bối không có ý đó. Ý của vãn bối là Minh Sát Tông đợt này mất đi hai đầu lĩnh, vãn bối e sợ Đàm Lộ tiền bối ngoài kia… sẽ gây sự.”
Bạch Diệc Phi Yêu cười khanh khách.
“Tiểu tử ngươi lo xa rồi. Đàm Lộ dù mạnh tới đâu cũng không dám bạo nộ ngay tại hiện trường. Tam tông đã có ước định từ sớm, một khi gia nhập thí luyện thì không quản sinh tử, chỉ luận kết quả. Minh Sát Tông không thu thập được gì là do bản sự yếu kém. Chưa kể…”
Giọng điệu cô bỗng mỉa mai ra mặt.
“... Tam tông tuy ăn gian nhưng các bên chỉ được phép hiểu ngầm, không được phép lôi sự tình lên khỏi mặt nước. Hắc Ma c·hết thảm thì Đàm Lộ cũng phải giả vờ nhưng không biết, cao lắm thì lão già đó chỉ có thể phản ứng vì Vương Cương. Khổ nỗi, tên tiểu tử ấy xứng để cho lão quỷ đó ra mặt à? Lão quỷ đấy còn chưa muốn làm mất mặt mình đâu.”
Cô bật cười thành tiếng, cười đến mức bong luôn cả lớp dịch dung ở sát hàm. Hứa Tử Du phải lên tiếng nhắc nhở thì cô mới khéo léo điều chỉnh lại.
Hứa Tử Du lo sợ nhiều thứ nhưng tâm lực hắn có hạn, lo tới lo lui sau cùng lại không giải quyết được chuyện gì cả nên hắn sẽ ưu tiên những chuyện thực sự cấp bách. Chuyến này hắn đã có thể nói thật vụ việc nang dâm Thanh Thiên Ngưu Mãng thì tương lai sẽ thoát được một mối dây dưa với lão tổ Nguyên Thần cảnh. Với hắn thế là tốt rồi.
Mặt khác, thông qua chuyến thí luyện này, Hứa Tử Du thành công đạt được sự tín nhiệm của Bạch Diệc Phi Yêu nên lời nói của hắn sẽ có giá trị hơn trước một chút. Nhờ thế, hắn có thể từ chối lời đề nghị thu đồ mà không khiến cô tức giận hay mất mặt.
“Tiểu tử ngươi thật là, ngoài kia có biết bao nhiêu người mong đợi sẽ được ta thu nhận, thế mà ngươi lại từ bỏ cơ hội tốt như thế này.” Bạch Diệc Phi Yêu thở dài.
Hứa Tử Du ngại ngùng đáp: “Vãn bối còn kiêm tu tạp nghệ, sợ rằng khó chuyên tâm tu hành luyện thể như tiền bối mong muốn, mong tiền bối bỏ quá cho.”
Bạch Diệc Phi Yêu xua tay.
“Ta đã sớm biết câu trả lời của ngươi rồi, không cần phải áy náy làm gì. Có duyên thì làm sư đồ, vô duyên thì cũng là đồng môn. Dù sao ta cũng thường xuyên qua lại chỗ Sát Luyện sư huynh, sau này ngươi thành đệ tử nhập thất, có thời gian ta sẽ chỉ điểm đôi chút.”
Hứa Tử Du cả kinh. Có cả chuyện tốt như thế ư.
“Đa tạ tiền bối đã ưu ái, vãn bối nhất định sẽ không làm người thất vọng.”
Bạch Diệc Phi Yêu cười khanh khách: “Tiểu tử ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng, chí ít cho đến thời điểm hiện tại. Tính ta thoải mái, không cần phải đặt nặng vấn đề lên như thế.” Cô dừng lại đôi chút: “Sau khi Sát Luyện sư huynh thu nhận ngươi làm đệ tử ký danh, ngươi có thể gọi ta là ‘sư thúc’ chuyến này xem như gặp mặt trước.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du không dám thất lễ. Hắn vội vàng chỉnh trang y phục rồi hành lễ nghiêm cẩn. Hiện tại hắn vẫn còn gọi cô là tiền bối do chưa được Sát Luyện công nhận là đệ tử nhưng trên thực tế, vai vế của hắn cũng đã tương đương với sư điệt của cô rồi.
… Sư phụ thật của Hứa Tử Du là Cốt Cương lão quỷ mà, luận vai vế cũng là sư huynh của Bạch Diệc Phi Yêu, hắn gọi cô sư thúc lúc này cũng không sai, chỉ là lai lịch của hắn vẫn còn đang giữ bí mật nên không tiện tiết lộ thôi.
Với cả, Hứa Tử Du không biết quan hệ giữa Cốt Cương lão quỷ với đồng môn như thế nào nên trước mắt không tiện xác định lung tung. Sau khi trở về, có lẽ hắn sẽ thử thăm dò.
Bạch Diệc Phi Yêu nhìn Hứa Tử Du rất thuận mắt nên tương đối hài lòng với lễ nhận được. Sau khi hắn hành lễ, cô tiếp tục chỉ điểm cho hắn, rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm dù rằng giữa hai người chẳng có mấy chủ đề chung.
Khoảng một canh giờ sau, các đệ tử Ngự Ma Tông cũng đã tề tụ về điểm hẹn, quân số đã giảm sút đáng kể so với khi nhập thí luyện, ánh mắt và gương mặt người nào cũng lộ rõ nét ảm đạm và suy kiệt sức lực. Thời gian qua bọn hắn đã chịu khổ rồi.
Bạch Diệc Phi Yêu không trách cứ. Chuyến này ít nhiều gì cũng hung hiểm thật.
“Đến đủ rồi thì trở về thôi.”
“Vâng, thưa trưởng lão.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận