Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 121: Chương 121: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ngay sau

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:19:22
Chương 121: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ngay sau

Thủ Địa Linh Chi tỏa ra kim sắc hào nhoáng, chiều cao dường như tăng lên chút, mùi hương chớp mắt đã lan tỏa đi khắp hang động, ngóc ngách nào cũng không thoát.

Hứa Tử Du nhanh chóng kết ấn tạo kết giới ngăn chặn mùi hương để hạn chế thu hút yêu thú và dị thú trong Ma Uyên tới đây. Thủ Địa Linh Chi thông thường khi thành thục sẽ chỉ đạt tầm ngưỡng năm trăm năm nhưng nhờ vào biến động Ma Uyên lần này, niên đại thành thục của nó đã thăng hạng lên hai ngàn năm, công dụng vượt trội hơn cả trước đó.

May mà Hứa Tử Du đến đây sớm, đổi lại người khác không có kiến thức về linh dược thì không khéo chẳng thể khai thác nổi tiềm năng phát triển của Thủ Địa Linh Chi.

Khổ nỗi, khi Thủ Địa Linh Chi đạt tới ngưỡng thành thục hai ngàn năm, lòng tham của những kẻ truy lùng nó sẽ càng được thôi thúc hơn. Hứa Tử Du đã cảm nhận được ánh mắt của Vân Tiêu, y giờ này cũng không còn quan tâm tới Hắc Ma nữa.

“Tiểu tử, thu hồi kết giới…”

Vân Tiêu còn chưa nói hết câu thì dị biến phát sinh. Hắc Ma thình lình thi triển bí thuật lao thẳng về phía trước. Cơ thể gã được bao phủ bởi một luồng hắc khí đặc thù khiến cho mọi thủ đoạn ngăn trở đều trở nên vô dụng, bao quát cả kết giới.

“Của ta, tất cả là của ta—?!”

Hắc Ma cười man rợ. Kim đan trong thể nội nhanh chóng bay ra ngoài.

Vân Tiêu thấy thế liền không đứng nhìn nữa. Thân hình y hóa tàn ảnh vây lấy người Hắc Ma, kiếm ảnh không ngừng công kích để thuyên giảm tốc độ trong khi bản thân với tay đến chỗ Thủ Địa Linh Chi, nhất quyết không nhường nhịn bất cứ ai.

Dưới sức ép giao tranh của hai đại lão, toàn bộ kết giới bảo hộ nhanh chóng bị phá hủy. Cả Hắc Ma và Vân Tiêu đều cùng chạm tay vào Thủ Địa Linh Chi.

Tuy nhiên, dị biến phát sinh. Bàn tay của cả hai người thình lình xuyên qua ba cây Thủ Địa Linh Chi đang tỏa kim sắc rực rỡ ở trước mắt, con ngươi liền đồng loạt co rụt lại.

“Huyễn cảnh?!” Hắc Ma cả kinh, đôi mắt còn bằng hạt tiêu.

Sau lưng cả hai thình lình truyền tới một luồng hào quang sáng rực đến chói mắt. Cái bóng bọn hắn trải dài trên mô đất cao, kéo thẳng tới mặt nước rồi phân tán bởi dao động.

Hắc Ma vừa quay đầu thì trước mặt gã đã là một thạch chu khổng lồ với kích thước chiếm trọn một nửa không gian bên trong hang động. Người thi triển không ai khác ngoài Hứa Tử Du, vẻ mặt hắn hiện giờ còn đang hứng khởi, gã có thể thấy được sự điên cuồng rộ ngay bên trong con ngươi đen tuyền của hắn. Tất cả đều đã bị hắn lừa.

“Thạch Chu Phù, khởi!”

Uỳnh—?!

Thạch chu khổng lồ rơi lên người Hắc Ma và Vân Tiêu, uy lực bạo phát phá hủy cả mô đất lẫn hồ nước, thậm chí là đâm sầm vào vách động và xuyên thủng qua bên kia.

Thạch chu giáng xuống, toàn bộ hang động lập tức rung chuyển theo. Đá vụn rơi xuống t·ừ t·rần động, Hứa Tử Du vội vàng phục dụng Bồi Khí Đan bổ sung lại nguồn pháp lực bị hao tổn trước đó, đồng thời di chuyển đến chỗ Hoàng Kim Ô và Tù Ma Đỉnh để thu hoạch.



Có điều, Hứa Tử Du còn chưa kịp chạm tay vào pháp bảo thì chúng đã bay về phía trên thạch chu đang nằm ngay giữa động. Đôi mắt hắn dõi theo, con ngươi liền ngưng lại.

“Tiểu tử ngươi gan to đấy.” Vân Tiêu hạ giọng.

Uỳnh!

Thạch chu đột nhiên nghiêng sang bên. Hứa Tử Du nghe được tiếng cử động truyền đến từ bên dưới, nhịp tim rộn ràng theo. Bên cạnh tiếng cử động, hắn cũng nghe được cả tiếng thở dốc cũng như tiếng nghiến răng lẫn trong mùi máu tươi đang phảng phất.

Thạch chu nhanh chóng hóa nhỏ rồi rơi về lại bàn tay của Hứa Tử Du, không lâu sau mới hiện nguyên hình của Thạch Chu Phù. Khổ nỗi, chẳng mấy ai thực sự để tâm vụ đó. Dù sao người nào cũng đã cảm nhận được uy lực của phù bảo ngay thời điểm được phát động.

“Tên khốn kiếp… Ta phải g·iết ngươi…”

Hắc Ma gượng dậy, cơ thể gã nát hết một nửa. Da thịt và xương cốt như hòa lẫn vào nhau trông rất ghê rợn nhưng bằng một cách thần kỳ nào đấy, gã vẫn còn sống. Tất nhiên, gọi là sống chứ dặt dẹo như một cái xác sống thế kia thì cũng khó mà sống đúng nghĩa.

Hắc Ma khó khăn lắm mới cử động được cơ thể, kim đan xoay chuyển trước người nhanh chóng hấp thụ một lượng lớn thiên địa linh khí ở xung quanh.

Vân Tiêu thấy thế liền không do dự nữa, lập tức khép hai ngón tay lại đâm xuyên qua não bộ gã, kiếm ảnh xuyên phá ra tận sau đầu. Con ngươi gã trợn ngược để lộ tròng trắng.

Kim đan đang xoay chuyển thì đột nhiên yếu dần, nhưng không đến một giây sau đó thì hấp lực lại trở nên mạnh hơn, hào quang tột cùng phổ chiếu cả hang động.

Con ngươi Vân Tiêu hơi co lại, định bụng chạy trốn thì đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng đang tỏa ra từ đằng sau vách động bị Thạch Chu Phù phá hủy ban nãy.

Uỳnh—?!

Ba cây phi châm xuyên thủng cơ thể Hắc Ma từ phía sau, lực lượng siêu việt công phá luôn cả kim đan đang trên đà xu hướng tự bạo. Kim đan bị phá hủy, dư ba tản ra tạo thành một đợt song xung kích đánh lùi toàn bộ người đang có mặt trong vùng không gian này.

Hứa Tử Du không còn thủ đoạn phòng ngự, chỉ có thể cậy mạnh vào nhục thân luyện thể để chống đỡ. Khổ nỗi, nhục thân hắn đã chạm tới giới hạn sau khi đánh với Hắc Ma nên dư ba vừa tản là hắn liền ôm ngực thổ huyết, tay chân run rẩy.

“... Người tới… trễ…” Hắn chậm rãi lên tiếng.

“Không tính là trễ lắm, tiểu tử ngươi đằng nào cũng đã xử lý vụ việc này khá chu toàn rồi.”

Bạch Diệc Phi Yêu cười khúc khích. Cô thản nhiên bước qua vách động sụp đổ rồi chống một tay vào hông nhìn Vân Tiêu. Mặc dù y thành công thoát khỏi một đòn đánh lén từ Hứa Tử Du nhưng với giới hạn của cảnh giới Định Pháp, y vẫn phải đánh đổi bằng một cánh tay và vài thương thể lặt vặt ở trên người. Nếu y lấy lại tu vi cũ thì dư sức chữa trị trong phút mốt.

… Ngặt nỗi, tiền đề là Vân Tiêu phải an toàn thoát khỏi đây đã.



“Bạch sư muội, khá khen cho một chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ngay sau.” Vân Tiêu thở dài: “Hoàng Kim Ô thuộc về muội, thế là đủ để thả ta đi chưa?”

Bạch Diệc Phi Yêu nhận lấy Hoàng Kim Ô của Hắc Ma rồi đảo mắt sang chỗ Hứa Tử Du. Hắn giờ này phải dựa lưng vào vách động để trụ người, không thì chắc phải ngồi thụp xuống.

“Tiểu tử ngươi đóng vai trò lớn nhất nên đưa ra quyết định đi.”

Hứa Tử Du thở dài: “Tiền bối là trưởng lão, tiền bối tự quyết đi.”

“Cho dù ta là trưởng lão thì hồi còn trẻ ta cũng chưa từng nghĩ tới cảnh sẽ tính kế đâm sau lưng hai Kim Đan cảnh cùng một lúc. Tiểu tử ngươi điên rồ thật đấy.”

Bạch Diệc Phi Yêu cười khanh khách rồi đảo mắt về phía Vân Tiêu.

“Bạch diện hồ ly, chúng ta làm một giao dịch nho nhỏ thì thế nào?”

“Giao dịch?” Vân Tiêu thoáng nghĩ ngợi: “Có lợi cho ta không?”

“Đã là giao dịch tự khắc đôi bên cùng có lợi.”

Bạch Diệc Phi Yêu ném một hộp ngọc cất trong túi trữ vật cho Vân Tiêu. Y cẩn thận kiểm tra bên trong, đôi mắt liền lóe lên hồng quang, khóe miệng bất giác giương cao.

“Sư muội đã hào phóng như thế thì ta cũng sẽ tự động ngậm miệng lại. Sư muội nói cái gì, ta cũng sẽ khéo léo đồng thuận theo, như thế được rồi chứ?”

Bạch Diệc Phi Yêu đáp: “Ngươi đã hành sự thì ta cần gì phải lo nữa. Hi vọng sư muội ngươi có thể kiềm chế được cơn thịnh nộ khó coi của Đàm Lộ lão quỷ kia.”

“Đàm Lộ, Hắc Ma ngoại trừ là đồng môn thì chẳng còn bất kỳ quan hệ nào cả. Lão quỷ đó cùng lắm chỉ thể hiện để giữ gìn mặt mũi tông môn là cùng.” Vân Tiêu cười khẩy.

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi Yêu liền không nói gì nữa. Cô chủ động nhường đường cho y thoát khỏi hang động này, thậm chí còn tốt tính chỉ con đường an toàn nhất.

Vân Tiêu sở hữu thần thức cường đại nên không khó để y xác định thực hư.

“Tiền bối xin dừng bước.” Vân Tiêu chuẩn bị rời đi thì Hứa Tử Du đột nhiên lên tiếng.

Y quay đầu mỉm cười: “Tiểu tử ngươi muốn đi cùng ta sao?”

Nụ cười của y làm Hứa Tử Du sởn hết cả gai ốc. Hắn liếc mắt sang Bạch Diệc Phi Yêu một lúc, cân nhắc trước sau mới nói: “... Thanh Thiên Ngưu Mãng bị hạ độc, độc tính rất nặng.”



Bạch Diệc Phi Yêu lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã giấu đi. Vân Tiêu nghe hiểu rất nhanh, nét mặt có phần hơi trầm song ánh mắt vẫn không thay đổi quá nhiều.

Y bảo: “Ta còn tưởng ngươi sẽ giả tạo tới cùng, hóa ra cũng có lúc thành thật.”

“... Vâng?” Hứa Tử Du nghiêng đầu.

Vân Tiêu xua tay rời đi, thanh âm vọng vào đầu hắn.

“Tiểu tử ngươi tưởng ta không biết Thanh Thiên Ngưu Mãng bị hạ độc sao? Ngây thơ quá đấy, nhưng vì ngươi đã thành thật nên xem như ta không nhìn nhầm người. Lần tới gặp mặt, hy vọng tiểu tử ngươi có thể trưởng thành nhiều hơn, không lại uổng công ta chờ đợi.”

Theo sau đó là một tiếng cười giòn tan, cười đến đâu là Hứa Tử Du lạnh người tới đó.

Bạch Diệc Phi Yêu nhận ra làn sóng truyền âm của Vân Tiêu cũng như vẻ mặt khó coi của Hứa Tử Du. Mặc dù không hỏi rõ chuyện nhưng cô đoán trong lúc mình không có mặt ở đây, giữa hai người bọn hắn chắc chắn đã có chuyện gì đó rồi.

Nhìn dáng người chỉ còn lại mỗi cái quần trắng vừa khô của Hứa Tử Du, Bạch Diệc Phi Yêu tự dưng cảm thấy hơi khó hiểu, cô hỏi: “... Tiểu tử ngươi dùng mỹ nam kế với Vân Tiêu đấy à?”

Hứa Tử Du bất giác chột dạ, hắn ho khục khục một tiếng rồi gãi đầu.

“Vãn bối không còn cách nào khác. Hai đánh một vẫn tốt hơn là một chọi hai mà.”

“Vì đại cuộc cũng biết đường hy sinh đấy.” Bạch Diệc Phi Yêu tặc lưỡi.

Hứa Tử Du thở dài, lười biếng nhắc chuyện cũ, nhắc chỉ khiến hắn mất mặt thêm.

Hắn lấy một bộ y phục mới rồi thay đằng sau một tảng đá lớn che nửa người, sau đó mới hỏi kỹ nguyên do đối phương không lộ mặt trong suốt quãng thời gian qua.

Bạch Diệc Phi Yêu vừa đổ hóa thi thủy lên Hắc Ma vừa nói:

“Trong lúc ngươi đối phó với hai lão quái vật kia, ta ra ngoài g·iết vài tên đệ tử Minh Sát Tông, sẵn tiện giúp đỡ Thánh nữ của Hợp Hoan Tông để tạo tiền đề phối hợp với Vân Tiêu. Hắc Ma giờ này c·hết rồi, cũng tính là tác thành cho đại kế ta dự trù.”

Hứa Tử Du giật mình.

“Đại kế?!”

Bạch Diệc Phi Yêu đặt ngón tay dọc bờ môi mình, khẽ suỵt một tiếng.

“Tiểu tử, biết ít sẽ sống thọ hơn đấy.”

Hứa Tử Du lập tức bịt miệng lại, đáy mắt lóe dị quang.

C·hết tiệt, hắn bị gài rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận