Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 119: Chương 119: Giao chiến với đại lão (2)
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:57Chương 119: Giao chiến với đại lão (2)
Thái độ của Vân Tiêu cực kỳ đáng gờm, cho dù đang đối đầu với đệ nhị Kim Đan của Minh Sát Tông là Hắc Ma thì y vẫn giữ phong thái vô cùng nhàn hạ. Có lẽ vì chỉ cần mỗi phòng thủ nên y không cần ra nhiều sức nhưng riêng việc canh thời điểm để hỗ trợ thôi cũng thừa sức cho Hứa Tử Du thấy thủ đoạn chiến đấu của một cường giả là như thế nào.
Hắc Ma ở trong trạng thái yêu hóa không hề đánh mất lý trí như Hình chấp sự. Thậm chí phán đoán của gã còn trở nên chuẩn xác và chi li hơn khi thời gian trôi qua.
Thủ đoạn này khiến Hứa Tử Du có cảm giác như đang đánh với chính mình nhưng ở một phiên bản nhanh hơn, mạnh hơn và to lớn hơn về mặt hình thể.
Oành—?!
Hắc Ma tung quyền đánh lui Hứa Tử Du. Vầng sáng xanh của Bích Lục Kính bắt đầu có xu hướng yếu dần đi. Từ khi Hắc Ma thoát khỏi ảnh hưởng của trọng trường, nó đã thay hắn đón đỡ hơn bảy đòn đến từ gã nên sức phòng ngự yếu đi theo thời gian cũng không lạ.
May mà Vân Tiêu chuyển phe kịp thời nên Hứa Tử Du sẽ có một pháp bảo chặn đứng thay những đòn t·ấn c·ông chí tử. Có điều, hắn cũng không tin tưởng y lắm.
Suy cho cùng, y vẫn là cái tên lúc nào cũng canh me thời điểm để bắt hắn.
Ùm—?!
Hứa Tử Du b·ị đ·ánh rơi xuống hồ, nước văng tung tóe. Ngay lúc hắn định bơi lên lại thì Hắc Ma thình lình nhảy xuống theo, tận dụng kích thước ngoại cỡ của mình để đè hắn c·hết ngạt.
Hứa Tử Du điều khiến Huyết Sắc Nhận t·ấn c·ông Hắc Ma nhưng bất thành. Làn da dung nham khô cứng của gã quá chắc chắn, sáu thanh Huyết Sắc Nhận của hắn không tạo nổi vết xước, nói gì đâm xuyên vào trong da thịt để hạ độc.
… Hạ độc?
Đôi mắt Hứa Tử Du lóe tinh quang, trong đầu tính toán nhanh chuyện gì đó rồi hạ quyết tâm. Hắn vừa nhả bọt khí vừa phả hơi độc vào bên trong hồ nước. Độc phát không chỉ từ trong miệng mà còn thẩm thấu qua cả làn da.
Dòng nước dần hiện ra những gợn đen nổi bật, số lượng càng lúc càng nhiều.
Hắc Ma thấy thế liền buông tay khỏi cổ Hứa Tử Du để bơi lên trên nhưng Vân Tiêu đã chờ sẵn ở trên đó. Gã vừa ló đầu khỏi mặt nước thì y liền giáng Tù Ma Đỉnh.
Oành—?!
Hắc Ma nghiến răng ken két, nhiệt khí kinh người tỏa ra từ cơ thể nhanh chóng làm cả hồ nước phải sục sôi. Theo đó, quanh người gã thình lình lóe lên một tia ánh kim.
Con ngươi Vân Tiêu lóe dị quang: “Đây là…”
Uỳnh—?!
Hắc Ma đánh bật Tù Ma Đỉnh rồi xông lên chỗ Vân Tiêu. Song trảo hóa lớn vồ vào nhau như một thế gọng kìm. Vân Tiêu đạp chân vận bộ pháp tránh chiêu, bước bộ uyển chuyển tạo thành vô số tàn ảnh bao vây cơ thể khổng lồ của đối phương.
“Tam Thập Diện Sát Thuật, Tử Đạo!”
Ba mươi tàn ảnh đồng loạt đổ ập lên cơ thể Hắc Ma. Mỗi một tàn ảnh hóa thành một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào lớp da dung nham cứng cáp dễ như không.
Hắc Ma hộc máu tươi, sát khí mỗi lúc một tăng mạnh. Gã gồng cứng người, cường hóa lớp da hộ thân rồi lao thẳng tới chỗ Vân Tiêu như một con bò mộng lên cơn điên.
Vân Tiêu ngoắc ngón tay, Tù Ma Đỉnh lập tức chắn ngay trước người.
Oành—?!
Va chạm bùng nổ, cương phong tán loạn.
Vân Tiêu thua thiệt về lực lượng nên sau đòn v·a c·hạm đó đã lùi lại vài bước chân, cánh tay có chút hơi run nhưng ánh mắt y không hề tỏ vẻ sợ sệt. Hắc Ma là một đối thủ rất phiền phức nhưng cũng chỉ đến thế thôi, chí ít với cảnh giới Định Pháp cảnh hiện giờ.
Không chỉ riêng Hắc Ma mà đến Vân Tiêu hay Bạch Diệc Phi Yêu đều bị giới hạn bởi cảnh giới Định Pháp giờ này. Bọn hắn vẫn còn nhiều thủ đoạn chưa dùng lắm, nhưng xem chừng với điều kiện thí luyện hiện nay, cố mấy cũng vô ích.
“Bạch diện hồ ly, ngươi ở Kim Đan cảnh ta còn nhún nhường ba phần, ngươi ở Định Pháp cảnh cũng chỉ là con kiến hôi lệ thuộc vào pháp bảo mà thôi.” Hắc Ma gằn giọng.
Vân Tiêu cười lạnh: “Ai nói ngươi là ta chỉ lệ thuộc vào mỗi pháp bảo?”
Nghe vậy, Hắc Ma đột nhiên cảm nhận được khí tức tỏa ra từ ngay trên đầu. Bên đầu vai thình lình vang lên tiếng nước nhỏ giọt. Gã lập tức ngửa đầu, đập vào mắt liền là đầu quyền được bao phủ bởi một lượng ma khí khổng lồ.
“Thiết Ma Quyền, Giáng Kình!”
Hứa Tử Du nện quyền đó vào ngay giữa mặt Hắc Ma. Hắn rống một tiếng lớn rồi tăng thêm uy lực, cơ bắp trên người căng tràn lực lượng, khí tràng mạnh mẽ.
Uỳnh—?!
Hắc Ma gãy sống mũi, máu tươi liền dính lên Phệ Huyết Quyền Sáo.
Vân Tiêu cười sảng khoái rồi thi triển một lá phù lên Tù Ma Đỉnh. Theo đó, Tù Ma Đỉnh phân hóa thành ba đỉnh riêng biệt rồi đồng loạt xoay tròn quanh cơ thể Hắc Ma.
“Trấn!”
Cả ba đỉnh dồn ép vào giữa, văn tự phù triện lập tức bủa giăng tứ phương.
Đầu óc Hắc Ma vẫn còn hơi choáng váng sau khi nhận một đòn tập kích của Hứa Tử Du nên vẫn chưa kịp phản hồi lại động thái của Vân Tiêu. Nhưng không vì thế mà gã ngồi yên chịu c·hết. Ngay khi bản thân lâm vào tình trạng không thuận lợi, gã đã để cho thú tính trong người mình kiểm soát cơ thể nên không cần biết ý chí chủ đạo gặp chuyện gì, gã cũng có thể vùng vẫy để tìm cách thoát khốn khỏi trận hình.
“Gào—?!”
Hắc Ma há miệng gầm thét, nguyên hàm răng sắc nhọn của gã hướng về Hứa Tử Du.
Hắn không biểu hiện gì kỳ lạ, chỉ thấy nắm tay thành quyền rồi tiếp tục bồi thêm vài đòn thốn kình nhằm phá vỡ lớp da dung nham vững chắc của gã.
Khổ nỗi, nó quá chắc, Hứa Tử Du thụi quyền đến đau cả tay mà vẫn chỉ tạo ra được một vết nứt nhỏ là cùng. Tính ra thì khả năng phòng ngự của gã phải ngang ngửa với con Thanh Thiên Ngưu Mãng hắn từng đấu cách đây ba ngày đấy.
Liên quan đến cái con đó, Hứa Tử Du chẳng muốn nhớ chút nào.
“Lão quỷ này không hơn Thanh Thiên Ngưu Mãng là bao, tiểu tử ngươi nặng tay hơn một chút đi.” Vân Tiêu lười biếng vọng giọng, không quên để mắt tới Thủ Địa Linh Chi đang ngày một tỏa ra hương ngát thơm ở phương xa. Sắp đến lúc thu hoạch rồi.
Hứa Tử Du vừa rảy tay vừa đáp: “Tiền bối thấy vãn bối còn nương sao?”
Vân Tiêu bật cười: “Tiểu tử ngươi đừng nghĩ ta mù. Lượng ma khí của ngươi còn nhiều hơn cả cái đám Tiềm Hư sơ cảnh của bổn tông đấy.”
Nghe vậy, vẻ mặt Hứa Tử Du không khỏi thay đổi. Hắn tặc lưỡi.
“Vãn bối cần thời gian, tiền bối giữ chân được lão quái vật này chứ?”
Vân Tiêu thoáng liếc mắt, nội tâm có chút suy tư nhưng không dây dưa tốn thời gian vô ích.
“Ngươi có hai mươi hơi thở. Vượt qua giới hạn thời gian đó, ta cũng không giữ nổi.”
Khóe miệng Hứa Tử Du giật nhẹ. Hai mươi hơi thở?! Keo kiệt quá vậy?
Lòng nghĩ là thế chứ hắn nào dám thể hiện ra ngoài. Đối phương là người giữ đằng chuôi nên hắn chỉ có thể nghe lệnh. Y vừa nói xong là hắn bắt đầu hạ thấp trọng tâm để tập trung ma khí vào đầu quyền, đồng thời âm thầm rút tấm Thạch Chu Phù để phòng ngừa.
Vân Tiêu đã thấy lượng ma khí Hứa Tử Du dùng trước đó nên không lạ khi hắn bộc phát một nguồn năng lượng choáng ngợp như hiện tại. Trong hàng ngũ Định Pháp cảnh trẻ tuổi, y dám cá hắn đã đạt đến tầng thứ trình độ không thể nào cạnh tranh được nữa. Sân chơi của hắn không nên là ngoại môn, mà là nội môn Ngự Ma Tông.
“Gào—!!”
Hắc Ma cuồng bạo vùng vẫy, ba cái đỉnh đen của Vân Tiêu đột nhiên b·ị đ·ánh lui, vô tình tạo ra kẽ hở để gã có thể lao thẳng ra bên ngoài.
Vân Tiêu hơi lùi bước chân, tàn ảnh một lần nữa lại bủa vây đối phương rồi hóa thành kiếm ảnh công kích không ngừng nghỉ. Hắc Ma há miệng giải phóng âm công, quanh người lập tức được bao bọc bởi một lớp kết giới vô hình. Kiếm ảnh của Vân Tiêu không cách nào xuyên phá nó như trước được nữa. Đồng nghĩa, y không thể ngăn cản gã.
Oành—?!
Hắc Ma lao tới tung quyền vào người Vân Tiêu, tưởng chừng sẽ có thể chế ngự được y thì thực tế lại không suôn sẻ như thế. Giây phút một quyền phản sát vừa tung ra, cơ thể của Vân Tiêu thình lình hóa thành sương khói, một quyền đó liền xuyên qua như không.
Vân Tiêu lách mình ra phía sau, ba đỉnh đen lập tức hợp lại một rồi đè thẳng lên cơ thể.
Uỳnh!
Tù Ma Đỉnh giáng lên cơ thể Hắc Ma, uy lực gia tăng bội phần. Song, một trò không thể dùng mãi, Hắc Ma đã đợi thời khắc này từ lâu lắm rồi.
Tiếng ma sát vang tại điểm tiếp xúc của Tù Ma Đỉnh, vẻ mặt Vân Tiêu liền lộ ra chút khó coi. Hắc Ma sử dụng pháp bảo của gã rồi. Nó là một cái ô màu vàng đen xoay đều.
Pháp bảo Hoàng Kim Ô.
“Ngươi ở đấy đi.” Hắc Ma lấy lại ý chí chủ, gã bỏ lại một câu cho Vân Tiêu rồi lao thẳng đến chỗ Hứa Tử Du đang không có chút phòng bị nào. Gã nhận ra lượng ma khí hùng hậu đang hội tụ vào lòng bàn tay hắn, chúng nhiều đến mức biến các đường nét trên cánh tay thành những đường trắng pha lẫn sắc xám vô cùng đặc thù.
Là một người đã trải qua sự thăng hoa ma khí, Hắc Ma biết một quyền sắp tới của hắn sẽ đau đến mức nào. Trước khi sự việc đấy diễn ra, gã phải đắc thủ.
“Tiểu tử, c·hết đi cho bổn tọa!”
Uỳnh—?!
Hứa Tử Du lãnh trọn một đòn, ổ bụng hắn hơi lõm vào trong, sắc mặt tái nhợt rồi phun một ngụm máu tươi, cơ thể văng ngược vào bên trong vách động. Các vết nứt trên đá tảng lâu năm lan rộng như một mạng nhện không hoàn chỉnh.
Oành!
Hắc Ma không để cho Hứa Tử Du có cơ hội phản công, gã tiếp tục công kích hắn cho đến khi g·iết c·hết mới thôi. Bích Lục Kính liên tục phát huy sức mạnh phòng ngự nhằm bảo vệ hắn cho đến khi tụ lực thành công. Ngặt nỗi, nó không phải loại pháp khí có thể phòng ngự lâu dài nên càng thay hắn đỡ đòn, lực phòng ngự càng yếu hơn.
Hứa Tử Du tiếp tục hộc máu tươi, gương mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu nhưng ánh mắt vẫn kiên nhẫn chờ thời. Thanh Ngưng Lục Thông Thức được điều động không ngừng nghỉ, mỗi khi đầu quyền to lớn của Hắc Ma đánh tới, hắn đều sẽ Thiết Thể hóa vị trí nhận đòn tương ứng nhằm giảm thiểu thương tổn. Cách thức của hắn rất hiệu quả nên kể cả đã nhận những mười đòn liền, hơi thở của hắn vẫn còn tương đối vững.
Hắc Ma dường như đã nhận ra được vấn đề, sắc đỏ trong đôi mắt càng rực hơn.
Sát khí bao bọc đầu quyền của gã lại, khí tức bạo phóng, cả hang động liền rung chuyển.
Thái độ của Vân Tiêu cực kỳ đáng gờm, cho dù đang đối đầu với đệ nhị Kim Đan của Minh Sát Tông là Hắc Ma thì y vẫn giữ phong thái vô cùng nhàn hạ. Có lẽ vì chỉ cần mỗi phòng thủ nên y không cần ra nhiều sức nhưng riêng việc canh thời điểm để hỗ trợ thôi cũng thừa sức cho Hứa Tử Du thấy thủ đoạn chiến đấu của một cường giả là như thế nào.
Hắc Ma ở trong trạng thái yêu hóa không hề đánh mất lý trí như Hình chấp sự. Thậm chí phán đoán của gã còn trở nên chuẩn xác và chi li hơn khi thời gian trôi qua.
Thủ đoạn này khiến Hứa Tử Du có cảm giác như đang đánh với chính mình nhưng ở một phiên bản nhanh hơn, mạnh hơn và to lớn hơn về mặt hình thể.
Oành—?!
Hắc Ma tung quyền đánh lui Hứa Tử Du. Vầng sáng xanh của Bích Lục Kính bắt đầu có xu hướng yếu dần đi. Từ khi Hắc Ma thoát khỏi ảnh hưởng của trọng trường, nó đã thay hắn đón đỡ hơn bảy đòn đến từ gã nên sức phòng ngự yếu đi theo thời gian cũng không lạ.
May mà Vân Tiêu chuyển phe kịp thời nên Hứa Tử Du sẽ có một pháp bảo chặn đứng thay những đòn t·ấn c·ông chí tử. Có điều, hắn cũng không tin tưởng y lắm.
Suy cho cùng, y vẫn là cái tên lúc nào cũng canh me thời điểm để bắt hắn.
Ùm—?!
Hứa Tử Du b·ị đ·ánh rơi xuống hồ, nước văng tung tóe. Ngay lúc hắn định bơi lên lại thì Hắc Ma thình lình nhảy xuống theo, tận dụng kích thước ngoại cỡ của mình để đè hắn c·hết ngạt.
Hứa Tử Du điều khiến Huyết Sắc Nhận t·ấn c·ông Hắc Ma nhưng bất thành. Làn da dung nham khô cứng của gã quá chắc chắn, sáu thanh Huyết Sắc Nhận của hắn không tạo nổi vết xước, nói gì đâm xuyên vào trong da thịt để hạ độc.
… Hạ độc?
Đôi mắt Hứa Tử Du lóe tinh quang, trong đầu tính toán nhanh chuyện gì đó rồi hạ quyết tâm. Hắn vừa nhả bọt khí vừa phả hơi độc vào bên trong hồ nước. Độc phát không chỉ từ trong miệng mà còn thẩm thấu qua cả làn da.
Dòng nước dần hiện ra những gợn đen nổi bật, số lượng càng lúc càng nhiều.
Hắc Ma thấy thế liền buông tay khỏi cổ Hứa Tử Du để bơi lên trên nhưng Vân Tiêu đã chờ sẵn ở trên đó. Gã vừa ló đầu khỏi mặt nước thì y liền giáng Tù Ma Đỉnh.
Oành—?!
Hắc Ma nghiến răng ken két, nhiệt khí kinh người tỏa ra từ cơ thể nhanh chóng làm cả hồ nước phải sục sôi. Theo đó, quanh người gã thình lình lóe lên một tia ánh kim.
Con ngươi Vân Tiêu lóe dị quang: “Đây là…”
Uỳnh—?!
Hắc Ma đánh bật Tù Ma Đỉnh rồi xông lên chỗ Vân Tiêu. Song trảo hóa lớn vồ vào nhau như một thế gọng kìm. Vân Tiêu đạp chân vận bộ pháp tránh chiêu, bước bộ uyển chuyển tạo thành vô số tàn ảnh bao vây cơ thể khổng lồ của đối phương.
“Tam Thập Diện Sát Thuật, Tử Đạo!”
Ba mươi tàn ảnh đồng loạt đổ ập lên cơ thể Hắc Ma. Mỗi một tàn ảnh hóa thành một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào lớp da dung nham cứng cáp dễ như không.
Hắc Ma hộc máu tươi, sát khí mỗi lúc một tăng mạnh. Gã gồng cứng người, cường hóa lớp da hộ thân rồi lao thẳng tới chỗ Vân Tiêu như một con bò mộng lên cơn điên.
Vân Tiêu ngoắc ngón tay, Tù Ma Đỉnh lập tức chắn ngay trước người.
Oành—?!
Va chạm bùng nổ, cương phong tán loạn.
Vân Tiêu thua thiệt về lực lượng nên sau đòn v·a c·hạm đó đã lùi lại vài bước chân, cánh tay có chút hơi run nhưng ánh mắt y không hề tỏ vẻ sợ sệt. Hắc Ma là một đối thủ rất phiền phức nhưng cũng chỉ đến thế thôi, chí ít với cảnh giới Định Pháp cảnh hiện giờ.
Không chỉ riêng Hắc Ma mà đến Vân Tiêu hay Bạch Diệc Phi Yêu đều bị giới hạn bởi cảnh giới Định Pháp giờ này. Bọn hắn vẫn còn nhiều thủ đoạn chưa dùng lắm, nhưng xem chừng với điều kiện thí luyện hiện nay, cố mấy cũng vô ích.
“Bạch diện hồ ly, ngươi ở Kim Đan cảnh ta còn nhún nhường ba phần, ngươi ở Định Pháp cảnh cũng chỉ là con kiến hôi lệ thuộc vào pháp bảo mà thôi.” Hắc Ma gằn giọng.
Vân Tiêu cười lạnh: “Ai nói ngươi là ta chỉ lệ thuộc vào mỗi pháp bảo?”
Nghe vậy, Hắc Ma đột nhiên cảm nhận được khí tức tỏa ra từ ngay trên đầu. Bên đầu vai thình lình vang lên tiếng nước nhỏ giọt. Gã lập tức ngửa đầu, đập vào mắt liền là đầu quyền được bao phủ bởi một lượng ma khí khổng lồ.
“Thiết Ma Quyền, Giáng Kình!”
Hứa Tử Du nện quyền đó vào ngay giữa mặt Hắc Ma. Hắn rống một tiếng lớn rồi tăng thêm uy lực, cơ bắp trên người căng tràn lực lượng, khí tràng mạnh mẽ.
Uỳnh—?!
Hắc Ma gãy sống mũi, máu tươi liền dính lên Phệ Huyết Quyền Sáo.
Vân Tiêu cười sảng khoái rồi thi triển một lá phù lên Tù Ma Đỉnh. Theo đó, Tù Ma Đỉnh phân hóa thành ba đỉnh riêng biệt rồi đồng loạt xoay tròn quanh cơ thể Hắc Ma.
“Trấn!”
Cả ba đỉnh dồn ép vào giữa, văn tự phù triện lập tức bủa giăng tứ phương.
Đầu óc Hắc Ma vẫn còn hơi choáng váng sau khi nhận một đòn tập kích của Hứa Tử Du nên vẫn chưa kịp phản hồi lại động thái của Vân Tiêu. Nhưng không vì thế mà gã ngồi yên chịu c·hết. Ngay khi bản thân lâm vào tình trạng không thuận lợi, gã đã để cho thú tính trong người mình kiểm soát cơ thể nên không cần biết ý chí chủ đạo gặp chuyện gì, gã cũng có thể vùng vẫy để tìm cách thoát khốn khỏi trận hình.
“Gào—?!”
Hắc Ma há miệng gầm thét, nguyên hàm răng sắc nhọn của gã hướng về Hứa Tử Du.
Hắn không biểu hiện gì kỳ lạ, chỉ thấy nắm tay thành quyền rồi tiếp tục bồi thêm vài đòn thốn kình nhằm phá vỡ lớp da dung nham vững chắc của gã.
Khổ nỗi, nó quá chắc, Hứa Tử Du thụi quyền đến đau cả tay mà vẫn chỉ tạo ra được một vết nứt nhỏ là cùng. Tính ra thì khả năng phòng ngự của gã phải ngang ngửa với con Thanh Thiên Ngưu Mãng hắn từng đấu cách đây ba ngày đấy.
Liên quan đến cái con đó, Hứa Tử Du chẳng muốn nhớ chút nào.
“Lão quỷ này không hơn Thanh Thiên Ngưu Mãng là bao, tiểu tử ngươi nặng tay hơn một chút đi.” Vân Tiêu lười biếng vọng giọng, không quên để mắt tới Thủ Địa Linh Chi đang ngày một tỏa ra hương ngát thơm ở phương xa. Sắp đến lúc thu hoạch rồi.
Hứa Tử Du vừa rảy tay vừa đáp: “Tiền bối thấy vãn bối còn nương sao?”
Vân Tiêu bật cười: “Tiểu tử ngươi đừng nghĩ ta mù. Lượng ma khí của ngươi còn nhiều hơn cả cái đám Tiềm Hư sơ cảnh của bổn tông đấy.”
Nghe vậy, vẻ mặt Hứa Tử Du không khỏi thay đổi. Hắn tặc lưỡi.
“Vãn bối cần thời gian, tiền bối giữ chân được lão quái vật này chứ?”
Vân Tiêu thoáng liếc mắt, nội tâm có chút suy tư nhưng không dây dưa tốn thời gian vô ích.
“Ngươi có hai mươi hơi thở. Vượt qua giới hạn thời gian đó, ta cũng không giữ nổi.”
Khóe miệng Hứa Tử Du giật nhẹ. Hai mươi hơi thở?! Keo kiệt quá vậy?
Lòng nghĩ là thế chứ hắn nào dám thể hiện ra ngoài. Đối phương là người giữ đằng chuôi nên hắn chỉ có thể nghe lệnh. Y vừa nói xong là hắn bắt đầu hạ thấp trọng tâm để tập trung ma khí vào đầu quyền, đồng thời âm thầm rút tấm Thạch Chu Phù để phòng ngừa.
Vân Tiêu đã thấy lượng ma khí Hứa Tử Du dùng trước đó nên không lạ khi hắn bộc phát một nguồn năng lượng choáng ngợp như hiện tại. Trong hàng ngũ Định Pháp cảnh trẻ tuổi, y dám cá hắn đã đạt đến tầng thứ trình độ không thể nào cạnh tranh được nữa. Sân chơi của hắn không nên là ngoại môn, mà là nội môn Ngự Ma Tông.
“Gào—!!”
Hắc Ma cuồng bạo vùng vẫy, ba cái đỉnh đen của Vân Tiêu đột nhiên b·ị đ·ánh lui, vô tình tạo ra kẽ hở để gã có thể lao thẳng ra bên ngoài.
Vân Tiêu hơi lùi bước chân, tàn ảnh một lần nữa lại bủa vây đối phương rồi hóa thành kiếm ảnh công kích không ngừng nghỉ. Hắc Ma há miệng giải phóng âm công, quanh người lập tức được bao bọc bởi một lớp kết giới vô hình. Kiếm ảnh của Vân Tiêu không cách nào xuyên phá nó như trước được nữa. Đồng nghĩa, y không thể ngăn cản gã.
Oành—?!
Hắc Ma lao tới tung quyền vào người Vân Tiêu, tưởng chừng sẽ có thể chế ngự được y thì thực tế lại không suôn sẻ như thế. Giây phút một quyền phản sát vừa tung ra, cơ thể của Vân Tiêu thình lình hóa thành sương khói, một quyền đó liền xuyên qua như không.
Vân Tiêu lách mình ra phía sau, ba đỉnh đen lập tức hợp lại một rồi đè thẳng lên cơ thể.
Uỳnh!
Tù Ma Đỉnh giáng lên cơ thể Hắc Ma, uy lực gia tăng bội phần. Song, một trò không thể dùng mãi, Hắc Ma đã đợi thời khắc này từ lâu lắm rồi.
Tiếng ma sát vang tại điểm tiếp xúc của Tù Ma Đỉnh, vẻ mặt Vân Tiêu liền lộ ra chút khó coi. Hắc Ma sử dụng pháp bảo của gã rồi. Nó là một cái ô màu vàng đen xoay đều.
Pháp bảo Hoàng Kim Ô.
“Ngươi ở đấy đi.” Hắc Ma lấy lại ý chí chủ, gã bỏ lại một câu cho Vân Tiêu rồi lao thẳng đến chỗ Hứa Tử Du đang không có chút phòng bị nào. Gã nhận ra lượng ma khí hùng hậu đang hội tụ vào lòng bàn tay hắn, chúng nhiều đến mức biến các đường nét trên cánh tay thành những đường trắng pha lẫn sắc xám vô cùng đặc thù.
Là một người đã trải qua sự thăng hoa ma khí, Hắc Ma biết một quyền sắp tới của hắn sẽ đau đến mức nào. Trước khi sự việc đấy diễn ra, gã phải đắc thủ.
“Tiểu tử, c·hết đi cho bổn tọa!”
Uỳnh—?!
Hứa Tử Du lãnh trọn một đòn, ổ bụng hắn hơi lõm vào trong, sắc mặt tái nhợt rồi phun một ngụm máu tươi, cơ thể văng ngược vào bên trong vách động. Các vết nứt trên đá tảng lâu năm lan rộng như một mạng nhện không hoàn chỉnh.
Oành!
Hắc Ma không để cho Hứa Tử Du có cơ hội phản công, gã tiếp tục công kích hắn cho đến khi g·iết c·hết mới thôi. Bích Lục Kính liên tục phát huy sức mạnh phòng ngự nhằm bảo vệ hắn cho đến khi tụ lực thành công. Ngặt nỗi, nó không phải loại pháp khí có thể phòng ngự lâu dài nên càng thay hắn đỡ đòn, lực phòng ngự càng yếu hơn.
Hứa Tử Du tiếp tục hộc máu tươi, gương mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu nhưng ánh mắt vẫn kiên nhẫn chờ thời. Thanh Ngưng Lục Thông Thức được điều động không ngừng nghỉ, mỗi khi đầu quyền to lớn của Hắc Ma đánh tới, hắn đều sẽ Thiết Thể hóa vị trí nhận đòn tương ứng nhằm giảm thiểu thương tổn. Cách thức của hắn rất hiệu quả nên kể cả đã nhận những mười đòn liền, hơi thở của hắn vẫn còn tương đối vững.
Hắc Ma dường như đã nhận ra được vấn đề, sắc đỏ trong đôi mắt càng rực hơn.
Sát khí bao bọc đầu quyền của gã lại, khí tức bạo phóng, cả hang động liền rung chuyển.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận