Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 118: Chương 118: Giao chiến với đại lão (1)

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:57
Chương 118: Giao chiến với đại lão (1)

Đỉnh đen đánh vào người Hứa Tử Du, vị trí ngay bên trái lồng ngực. Nhưng đòn t·ấn c·ông chớp nhoáng ấy lại không tạo ra thương tổn do hắn đã kịp thời sử dụng Bích Lục Kính. Vầng sáng xanh chắn trước người đã có thể chặn đứng một đòn công kích của pháp bảo.

Hứa Tử Du khựng người, vừa lấy lại trọng tâm là gấp rút tung quyền phản sát.

Uỳnh—?!

Vân Tiêu nheo mắt kinh ngạc nhưng phản xạ của y vẫn xứng tầm với tu hành giả cấp độ Kim Đan cảnh. Quyền pháp dồn lực thốn kình của Hứa Tử Du không thể phá tan phòng ngự của Tù Ma Đỉnh. Song, Bích Lục Kính của hắn lại khiến cho y phải cẩn trọng.

“Tiểu tử ngươi có thứ pháp khí dị hợm đấy.”

Vân Tiêu bảo trì khoảng cách an toàn với Hứa Tử Du nhưng hắn nào chỉ biết mỗi cận chiến. Y vừa cách xa là Huyết Sắc Nhận giấu dưới hồ đã giải phóng lên vây nhốt. Mỗi thanh Huyết Sắc Nhận đều được nối với Xích Ti, mỗi một sợi Xích Ti đều buộc với một cây trận kỳ. Toàn bộ có sáu cây trận kỳ với sáu thanh Huyết Sắc Nhận.

Vân Tiêu dường như đã nhìn thấu được chuyện gì đó, y lập tức truyền pháp lực vào bên trong Tù Ma Đỉnh. Đỉnh đen liền phóng lớn rồi xoay tròn sinh ra một nguồn lực lượng khổng lồ.

Nguồn lực lượng đó nhanh chóng phá vỡ cấu trúc đan chéo của Xích Ti, đồng thời phá hủy luôn cả Huyễn Trận mà Hắc Ma đang bị trói buộc. Không gian vang một tiếng vỡ giòn tan, các mảnh kính không trung liền rơi xuống trước mắt.

Thân hình của Hứa Tử Du đằng sau mảnh kính nhanh chóng biến mất nhưng Vân Tiêu vẫn luôn khóa chặt hành tung của hắn, hắn chạy đi đâu cũng đừng nghĩ tới cảnh thoát.

Oành—?!

Tù Ma Đỉnh đánh vào một góc trong hang động, trụ đá lập tức biến ảo thành Hứa Tử Du đang đan hai tay đón đỡ trước mặt. Phệ Huyết Quyền Sáo tỏa ra huyết khí nặng nề mới có thể giúp hắn đỡ lại đòn t·ấn c·ông của pháp bảo, song hắn vẫn nhận lấy một chút dư chấn.

Vân Tiêu không dám để cho Hứa Tử Du tự do. Hắn còn chưa kịp lấy lại trọng tâm thì y lại tiếp tục t·ấn c·ông. Tuy nhiên, những vị trí y nhắm đến đều phục vụ cho mục đích chế ngự tay chân. Trông thôi cũng biết y vẫn còn nương tay vì ngoại hình của hắn.

Theo kế hoạch cũ thì Bạch Diệc Phi Yêu sẽ nhắm tới Vân Tiêu, còn Hứa Tử Du sẽ lo liệu Hắc Ma. Nhưng khi hai người bọn hắn phát hiện Thủ Địa Linh Chi vẫn còn chưa chính thức trưởng thành thì buộc phải thay đổi lại kế hoạch. Hứa Tử Du hiểu về nuôi trồng linh dược nên không thể thoát khỏi nhiệm vụ này. Vì thế, hắn phải phòng thủ bằng mọi giá.

Trong khi đó, Bạch Diệc Phi Yêu sẽ đi chuẩn bị một vài thứ nhằm chế ngự pháp bảo của Hắc Ma và Vân Tiêu. Ngặt nỗi, từ khi cô đi đến giờ Hứa Tử Du vẫn chưa thấy tăm hơi.

Uỳnh—?!

Tù Ma Đỉnh đánh văng Hứa Tử Du ra khỏi vách tường, còn Vân Tiêu thì lao thẳng đến chỗ hắn sẽ đáp chân để tạo thành thế gọng kìm. Tưởng chừng Hứa Tử Du sẽ không thoát khỏi thì ngay lúc ấy, Hắc Ma lại thình lình chen vào giữa trận, một quyền nện vào mặt.

Oành!



Hứa Tử Du xoay hàng chục người trên không trung rồi rơi xuống dưới hồ, nước văng tung tóe.

Vân Tiêu thấy thế liền tức giận. Y đã cố tránh ra tay vào gương mặt của Hứa Tử Du rồi, thế mà lại bị cái tên Hắc Ma kia chiếm dụng. Không quản đang có hiệp ước, y điều khiển Tù Ma Đỉnh đập vào người Hắc Ma. Gã không nghĩ sẽ b·ị đ·ánh lén nên lãnh trọn một đòn.

“Vân Tiêu, ngươi dám đánh lén?!” Hắc Ma tức giận quát.

Vân Tiêu hừ lạnh: “Dám c·ướp con mồi của ta, ngươi muốn c·hết?”

Pháp lực hùng hậu của Vân Tiêu khiến Tù Ma Đỉnh mỗi lúc một biến lớn, sức ép của nó gây choáng ngợp cho toàn bộ mạch thiên địa linh khí xung quanh. Lúc nhận ra điều đó, y mới vội thu tay lại một chút để không q·uấy n·hiễu quá trình trưởng thành của Thủ Địa Linh Chi.

Hắc Ma nhờ thế mà thoát được một kiếp. Song, gã vẫn còn phẫn nộ từ sau khi bị Hứa Tử Du lừa nhốt vào trong Huyễn Trận cũng như bị Vân Tiêu đánh lén nên chẳng để tâm nhiều tới Thủ Địa Linh Chi. Với gã, nó chưa bị hái đi là được.

Uỳnh—?!

Khí tức của Hắc Ma thình lình bạo phóng như n·úi l·ửa p·hun t·rào. Cơ thể y mỗi lúc một căng tràn cơ bắp, lớp da bên ngoài hóa thành những mảng cứng cáp như dung nham, ẩn ẩn còn lộ ra dấu vết của dung nham. Gương mặt gã dài ra như ngựa, mái tóc hóa thành một cái bờm bốc hỏa. Trong khi đó, đôi mắt lại hừng hực sát khí không kiểm soát.

“Hóa Yêu Đại Pháp?!” Hứa Tử Du vừa trồi lên mặt nước thì không khỏi giật mình.

“Tiểu tử ngươi cũng có chút hiểu biết đấy.” Vân Tiêu liếc mắt sang, trông thấy gương mặt hắn còn chưa biến dạng thì hơi kinh ngạc. Nhục thân của hắn khỏe hơn y tưởng.

Hứa Tử Du nhìn cái Tù Ma Đỉnh xoay trước mặt Vân Tiêu mà nuốt một ngụm nước bọt. Bị nó đánh nãy giờ hắn cũng thấy ê ẩm cả người. Nhưng nghĩ lại lúc bị phi châm của Bạch Diệc Phiến đâm vào da thịt thì hắn cảm thấy Vân Tiêu đã rất nương tay rồi.

Thoạt đầu Hứa Tử Du không kỳ vọng nhiều ở mỹ nam kế nhưng với hiệu quả hiện có, hắn chẳng thể đòi hỏi nhiều hơn ở tình hình hiện tại. Không nhờ vào ngoại hình trời sinh, Hứa Tử Du có lẽ đã bị Tù Ma Đỉnh đập thành phế nhân từ một lúc trước rồi.

Dẫu thế, Vân Tiêu không phải đối thủ duy nhất. Thậm chí, y không phải vấn đề hắn cần bận tâm lâu dài. Hắc Ma lão quỷ trong trạng thái yêu hóa mới là tin xấu thực sự.

“Vãn bối từng đọc qua đôi chút về Hóa Yêu Đại Pháp… nhưng không phải hậu hoạn của đại pháp này rất tệ ư? Sao Hắc Ma tiền bối lại thi triển nó ở đây?” Hứa Tử Du nhíu mày.

“Hóa Yêu Đại Pháp tàn khuyết mới như thế, còn bản hoàn chỉnh của Minh Sát Tông lại có thể thu phát tự nhiên. Có điều…” Vân Tiêu nheo mắt: “... Cảnh giới thi triển càng thấp, gánh nặng lên cơ thể sẽ càng tăng. Tiểu tử, Thủ Địa Linh Chi cần bao lâu nữa mới có thể thu hoạch?”

Hứa Tử Du nhíu mày.



“Tiền bối cảm thấy vãn bối sẽ trả lời câu hỏi đó sao?”

“Ta đang đề nghị ngươi đấy. Nếu ngươi chịu hợp tác với ta, ta sẽ nhượng bộ Ngự Ma Tông ít nhất là một cây Thủ Địa Linh Chi. Nếu ngươi từ chối, ta sẽ tiếp tục bắt tay với Hắc Ma.”

Vân Tiêu đẩy Tù Ma Đỉnh lên trên đầu Hắc Ma. Đỉnh đen xoay tròn lập tức sinh ra một nguồn lực lượng khổng lồ giáng xuống cơ thể vừa hóa yêu của gã. Bước chân gã nặng nề, mỗi một bước về phía trước đều như thể đang treo từng hạng cân nặng trịch.

Hứa Tử Du bày vẻ mặt ngưng trọng. Hắn chậm rãi lùi về sau rồi giấu một tay để thu hồi Huyết Sắc Nhận. Hắn không biết Bạch Diệc Phi Yêu đã đi đâu nên không thể trông cậy vào quyết định của cô. Hắn phải tự quyết định số phận của mình ngay tại nơi đây.

“... Tiền bối thề sẽ không phản bội đi.” Hứa Tử Du bảo: “Sử dụng huyết thệ, không được phép dùng thiên đạo thệ. Nếu tiền bối không đồng ý, vãn bối sẽ hủy Thủ Địa Linh Chi ngay tại đây.”

Vân Tiêu hơi nhướng mày, một bên thái dương bất giác đổ một giọt mồ hôi.

“Tiểu tử ngươi biết đường uy h·iếp đấy.” Vân Tiêu thay đổi thủ ấn, trọng trường sinh ra từ Tù Ma Đỉnh lập tức khuếch đại. Sức ép khiến mặt đất bên dưới phải sinh ra vết nứt lớn.

Uỳnh—?!

Hắc Ma bị chèn ép thê thảm, miệng lưỡi không ngừng mắng chửi nhưng nếu gã muốn thoát ra, gã buộc phải sử dụng pháp bảo. Có điều, Vân Tiêu nào cho phép điều đó.

Cảm thấy tình hình đã tạm ổn, y quyết định cắt máu vào lòng bàn tay để thực hiện huyết thệ. Máu tươi chảy ra nhanh chóng tạo thành một vòng tròn phép nổi bật với vài loại phù triện trận văn. Trận văn nổi lên hóa thành những chùm xiềng xích trói buộc cơ thể rồi biến mất trong một giây sau đó. Lúc ấy, Hứa Tử Du cũng cảm nhận được thứ gì đó ở đối phương. Loại cảm giác này có phần hơi mông lung, hắn không hình dung ra nổi..

“Bạch sư muội dạy ngươi huyết thệ à?” Vân Tiêu hỏi.

Hứa Tử Du lắc đầu: “Ma đạo tu hành ma công, ma công về sau càng chú trọng và hấp thụ tâm ma. Sử dụng thiên đạo thệ chẳng khác gì góp phần giúp tiền bối mạnh hơn. Không cần Bạch tiền bối nhắc nhở, vãn bối cũng biết phần kiến thức này.”

Vân Tiêu huýt sáo khen ngợi.

“Đám hậu bối bây giờ toàn chú tâm tu hành mà không lo trau dồi thường thức, tiểu tử ngươi đúng là càng lúc càng khiến ta thấy thuận mắt hơn đấy.”

Hứa Tử Du bất giác sởn gai ốc, toàn bộ lông tơ dựng đứng báo hiệu nguy hiểm.

Hắn lùi một bước: “Tiền bối, đừng quên người đã thi triển huyết thệ.”

Vân Tiêu hơi híp mắt lại: “Chậc, tiểu tử ngươi n·hạy c·ảm quá đấy. Lấy tình trạng bây giờ của ta, ngươi đánh lén thì ta cũng ăn không ít khổ.” Y dừng lại: “Sẵn tiện đây, ngươi chưa phát…”

Uỳnh—?!



Vân Tiêu còn chưa nói hết câu, Hứa Tử Du đã nhảy bổ về phía Hắc Ma rồi thi triển một đòn thốn kình để ngăn cản gã lao ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của trọng trường.

Vân Tiêu thấy thế chỉ có thể lắc đầu: “Chậc, tên tiểu tử khôn lỏi.”

Hắc Ma b·ị đ·ánh thẳng vào mặt, đầu óc đã có dấu hiệu hơi choáng nhưng vì đang trong trạng thái yêu hóa nên sức chống chịu của gã khỏe hơn bình thường.

“Ngươi… c·hết đi!”

Hắc Ma nhìn thấy gương mặt Hứa Tử Du, khí tức liền bạo phóng. Gã tung một quyền bất chấp đang chịu sự ảnh hưởng của trọng trường.

Oành—?!

Hứa Tử Du đan tay đỡ đòn nhưng uy lực của một quyền đó hoàn toàn vượt qua những gì hắn có thể tưởng tượng. Sức t·ấn c·ông kinh khủng ấy nhanh chóng đẩy lùi hắn.

Hắc Ma thành công lao ra ngoài với tư thế vồ mồi, đầu ngón tay mọc ra những móng vuốt sắc nhọn như yêu thú. Yêu khí bộc phát ngút cả trời cao.

Coong—?!

Vân Tiêu điều khiển Tù Ma Đỉnh đứng ra chắn thay cho Hứa Tử Du, v·a c·hạm đôi bên tạo thành dư lực tàn phá những gì đang tồn tại trong phạm vi hang động. Tất nhiên, y cũng đã khéo léo kiểm soát lực lượng để không tác động đến Thủ Địa Linh Chi. Mục tiêu của y vốn là nó, nếu nó chịu tổn hại thì chuyến này không những không thu được gì, ngược lại còn lỗ to.

Hắc Ma lùi về phía sau, tứ chi bám trụ trên đất rồi gầm gừ qua kẽ răng.

“Bạch diện hồ ly, tên khốn kiếp—!!”

Vân Tiêu ngoáy tai tặc lưỡi.

“Chậc, giao hảo thì Vân Tiêu, trở mặt thì hồ ly, con người ngươi bạc bẽo đến thế là cùng.”

Y ngoái đầu sang chỗ Hứa Tử Du, cười tủm tỉm.

“Tiểu tử ngươi cũng cảm thấy thế đúng không?”

Hứa Tử Du: “...”

Đừng hỏi ta, ta không biết gì hết.

Bình Luận

0 Thảo luận