Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 117: Chương 117: Thủ Địa Linh Chi
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:57Chương 117: Thủ Địa Linh Chi
Địa Tâm không chỉ là khu vực hạch tâm của Ma Uyên mà còn là phiến khu vực duy nhất không bị nhiễm độc tố tà khí nó tỏa ra. Nơi đấy là khu vực sở hữu bầu không khí nồng nặc thiên địa linh khí nhất tại Ma Uyên, thậm chí là cả Kỳ Quốc, bởi nó cũng là nơi giao thoa của ba nguồn linh mạch khổng lồ mà ba đại tông môn ma đạo đang ngự trị.
Phàm những nơi được thiên địa linh khí ưu ái thường sẽ xuất hiện thiên địa kỳ vật, trong trường hợp này là Thủ Địa Linh Chi. Cứ mỗi một trăm năm, địa mạch sẽ tích đủ thiên địa linh khí để thai nghén ra một khóm Thủ Địa Linh Chi, thông thường là ba cây. Vì thế, tam đại tông môn sẽ san sẻ cho nhau nhằm giữ gìn quyền thống trị Ma Uyên trước các thế lực khác.
Mỗi một cây Thủ Địa Linh Chi trông thì rất nhỏ bé nhưng công năng mang lại thì không gì có thể chê nổi. Bởi nó là nguyên liệu chính để điều chế Ngưng Thần Đan - loại đan dược trợ giúp tu hành giả đột phá Kim Đan cảnh.
Nguyên Thần cảnh đòi hỏi rất nhiều cơ duyên không tưởng, xem như thiên phú cao cũng chưa dám chắc cả đời sẽ đột phá thành công. Vì thế, các đại thế lực sẽ dịch chuyển sự chú ý của bản thân đến hàng ngũ Kim Đan cảnh. Thế lực nào càng có nhiều Kim Đan cảnh tọa trấn thì địa vị trong tu hành giới sẽ càng cao. Quyền nói chuyện cũng sẽ tịnh tiến theo.
Nếu theo như thường lệ, tam đại tông môn ma đạo chỉ cần hợp tác như mọi khi là được, không cần phải tranh đấu với nhau nhưng vì Ma Uyên phát sinh thay đổi, kết cấu địa hình cũng không còn như trước nên bọn họ mới thay đổi một chút, lợi dụng trắc địa để tranh đấu giành giật Thủ Địa Linh Chi luôn một thể.
Tất nhiên, không có cuộc trao đổi nào mà không có bàn tay của các lão tổ Nguyên Thần cảnh. Bọn lão cho phép thì tam tông mới dám tổ chức thí luyện tranh giành.
Ngay từ đầu, chư vị lão tổ đã nhận được lợi ích tương xứng với bản thân, kết quả thí luyện có ra làm sao thì cũng không ảnh hưởng đến bọn lão. Cùng lắm thì các tu hành giả Kim Đan cảnh thua thiệt trong trăm năm mà thôi. Nếu có thể tìm ra biện pháp thay thế tốt, thua thiệt cũng sẽ hóa thành cơ hội. Nói chung, không gì là không thể, chỉ là có cách hay không.
Ngặt nỗi, nói thì nghe hay lắm, thực tế như nào cũng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu. Mặc dù Trúc Dịch cảnh đỉnh phong và Kim Đan cảnh chỉ cách nhau một bước đấy nhưng bản chất lại cách biệt một trời một vực. Rất nhiều tu hành giả bị vây c·hết ở một bước này, thậm chí đến cường nhân như Vạn Thanh Cô và Dương Xuân Thu cũng loay hoay bao năm mà chưa thể tiến về phía trước là có thể hiểu được độ khó khăn.
Càng ở trong tình thế đặc thù, nhu cầu đối với Ngưng Thần Đan càng gia tăng. Đấy cũng là lý do tam tông phải chơi xấu bằng mọi giá nhằm đoạt được Thủ Địa Linh Chi.
Với các đệ tử ngoại môn tham gia thí luyện, trắc địa là nhiệm vụ chính nhưng với đại lão Kim Đan cảnh thoái tu vi, Thủ Địa Linh Chi mới là nhiệm vụ thực sự của bọn họ. Không cần biết hi sinh bao nhiêu, bọn họ cũng phải cưỡng đoạt ít nhất một cây Thủ Địa Linh Chi.
Hợp Hoan Tông nhiều năm lót đáy tam tông một phần vì đặc tính công pháp, một phần khác cũng vì bọn họ không có nhiều KIm Đan cảnh nên Vân Tiêu không có ý định hợp tác với Hắc Ma, chẳng qua chuyến này y nể mặt sư muội Vân Hợp nên mới kiên nhẫn nói chuyện với gã.
“Lần trước Thủ Địa Linh Chi thai nghén thành công đã đạt được cấp độ linh được năm trăm năm, lần này Ma Uyên phát sinh biến cố, chưa chắc chất lượng đã tốt được như trước.”
Hắc Ma vừa đi vừa nói.
“Ngươi bỏ qua chiều hướng ngược lại rồi. Ma Uyên phát sinh biến cố, chất lượng có khi sẽ cao hơn cả trước.” Vân Tiêu bình tĩnh bảo.
Hắc Ma nhếch mép: “Chất lượng thấp hơn, bổn tông có thể nhường hai cây cho quý tông. Chất lượng cao hơn, giành được hai hay không còn tùy thuộc vào năng lực của đạo hữu.”
Nghe vậy, Vân Tiêu không khỏi trào phúng.
“Hắc Ma, bản tính kiêu ngạo đến ngu xuẩn của ngươi bao nhiêu năm vẫn không đổi nhỉ?”
Hắc Ma đã bị châm chọc tương tự cách đây không lâu nên không còn phản ứng quá kích động như trước. Dẫu thế, gã vẫn thầm ghi hận, chỉ cần có cơ hội thì nhất định không bỏ qua.
Gã sải bước đi về trước, không quên sử dụng thần thức tra xét để truy tìm Bạch Diệc Phi Yêu. Gã tin kiểu gì cô cũng sẽ đến đây, dù sao sau ngày hôm nay, bọn họ buộc phải phát động trận pháp để trở lên trên kia, không thì sẽ bị vây nhốt ở đây cả đời.
Khổ nỗi, Hắc Ma không thể phát hiện ra thân ảnh của Bạch Diệc Phi Yêu. Trong khi đó, Vân Tiêu sở hữu thần thức cường đại hơn, vừa giải phóng là đã bắt gặp một thân ảnh đang quay lưng về hướng này. Tuy nhiên, dường như đã phát giác bị y nhìn, người đấy cũng nghiêm túc đối mặt. Khóe miệng y bất giác giương cao, cước bộ nhanh chóng vượt qua Hắc Ma.
“Tiểu tử, trực giác của ngươi ấn tượng đấy, đám đệ tử thông thường còn…”
Vân Tiêu còn chưa nói hết câu thì bất giác im bặt. Y lúc này mới phát hiện trên tay hắn đang nắm một thủ cấp, phần cổ bị xé rách man rợ, da thịt lởm chởm nhỏ máu tươi. Biểu cảm gương mặt của thủ cấp cũng toát lên vẻ sợ hãi tột cùng, làn da trắng bệch.
“... Vương Cương?!”
Hắc Ma đến ngay sau, vẻ mặt liền khó coi hẳn.
“Vương Cương… À, tiền bối đang nói tới tên phế vật này ư?” Hứa Tử Du vừa thấy Hắc Ma thì lập tức ném đầu của Vương Cương đến trước mặt, tóc tai rũ rượi trông mà kinh. Hai tay hắn dính đầy máu tươi, trông cũng biết cái đầu đấy bị tháo ra theo cách nào: “Hắn đột nhiên tập kích vãn bối nên vãn bối g·iết luôn rồi. Hắn còn chẳng chịu nổi một đòn.”
Hứa Tử Du tùy tiện nhún vai, vẻ mặt không mặn không nhạt.
Thấy thế, gương mặt Hắc Ma liền nổi đầy gân xanh. Gã đạp lên thủ cấp của Vương Cương, máu tươi lập tức hòa lẫn với dịch não. Gã xông thẳng về phía trước, tay nắm thành quyền.
Oành—?!
Quyền pháp tức thì của Hắc Ma thình lình bị chặn đứng lại bởi một tấm bình chướng vô hình. Lúc này, gã mới nhận ra bên dưới đang có mấy cây trận kỳ đang dần lộ diện. Hứa Tử Du trước mặt gã cũng hóa thành sương khói, thoáng chốc không còn. Cùng lúc ấy, thủ cấp bị giẫm nát của Vương Cương cũng biến mất, trông thôi cũng biết là hệ quả của Huyễn Trận.
Vân Tiêu lùi lại một bước, suýt soát thoát khỏi ảnh hưởng của Huyễn Trận.
Trong khi đó, Hắc Ma vẫn còn đang loay hoay trong Huyễn Trận. Gã nhảy ngang nhảy dọc, vung quyền loạn xạ mà chẳng rõ có đang đánh trúng mục tiêu không.
Vân Tiêu lách mình khỏi phạm vi trận pháp, y nhanh chóng nhảy xuống hồ nước rộng bên cạnh rồi lên tiếng: “Tiểu tử, thần thức của ta cường đại nhất ở đây, đừng trốn nữa.”
Bước chân y chạm vào mặt hồ, gợn sóng liền lan rộng.
Uỳnh—?!
Nước hồ thình lình dâng cao, Hứa Tử Du xuất cước từ bên dưới, để lộ bản thân khỏi trận pháp che giấu bên dưới hồ. Hắn nhắm vào đúng chỗ hiểm nhưng rốt cuộc vẫn không thể trúng.
Vân Tiêu hơi lùi lại để đỡ lấy một cước đó bằng một tay, ánh mắt quét qua cơ thể đối phương một lần mà tấm tắc khen ngợi. Ngặt nỗi, y khen câu nào là Hứa Tử Du lại biến hóa chiêu nấy.
Oành!
Hứa Tử Du xoay người đá Vân Tiêu về phía vách đá rồi mượn lực lên gối vào ngay lồng ngực.
“Không tệ, nhưng muốn đánh với ta, ngươi cần phải dốc thêm bản sự.”
Vân Tiêu đỡ đầu gối của Hứa Tử Du bằng một tay. Lực lượng của hắn dường như đã bị phân tán chỉ sau một lần chạm. Thậm chí, hắn còn có cảm giác như sức lực của bản thân đang bị rút đi. Mặc dù biên độ rút rất nhỏ nhưng với hắn đã cảm thấy khí đạo nguy hiểm của y.
Lão quái vật này thực sự rất nguy hiểm.
Hứa Tử Du lập tức lui về phía sau, hắn đạp chân lên nước rồi lùi lên mô đất nhỏ giữa hồ.
Trông thấy mô đất đó, vẻ mặt của Vân Tiêu cũng nghiêm túc hơn đáng kể.
“Thủ Địa Linh Chi… hai ngàn năm?!”
Niên đại linh dược càng lớn, kích thước càng to, mùi hương càng bạo phóng. Tuy nhiên, kể từ khi bước vào động nước, Vân Tiêu lại không ngửi được mùi nào, cho đến khi thấy được trận pháp bao vây khóm Thủ Địa Linh Chi thì y cũng đã hiểu được vấn đề.
“Tiểu tử ngươi biết cách nuôi trồng linh dược sao?” Vân Tiêu thăm dò.
“Bản sự của vãn bối không cao, để tiền bối phải chê cười rồi.” Hứa Tử Du chắn giữa tầm nhìn của Vân Tiêu với Thủ Địa Linh Chi, thậm chí còn không tiếc khoe thân.
Y phục ngấm nước sẽ khiến cơ thể Hứa Tử Du trở nên nặng nề nên để phục kích Vân Tiêu, hắn đã lột sạch y phục nửa thân trên, chỉ chừa lại một cái quần trắng dài tới mắt cá chân. Khổ nỗi, quần trắng dính nước tự động dính sát người, mơ hồ lấp ló da thịt màu bánh mật.
“Ta còn chưa nói câu nào chê trách cả, ngược lại còn có lời khen. Thủ Địa Linh Chi chỉ mới tỏa tử sắc, xem chừng vẫn cần thêm một ít thời gian mới tới thời điểm thu hoạch. Nếu có chuyên gia ở đây, ta hà cớ phải quấy phá chứ. Chung quy lại vẫn không có lời.”
Vân Tiêu đảo mắt từ trên xuống, con ngươi lóe hồng quang, mùi hương của hoan thuật nhanh chóng tản ra ngoài. Đôi tay y bỗng chốc hóa thành một màu trắng ngọc, khí tức giải phóng bất giác làm cho sống lưng Hứa Tử Du phải phát lạnh. Thậm chí, hắn còn sởn cả gai ốc do cảm nhận được cả ý đồ bất chính của đối phương.
Nội tâm Hứa Tử Du không khỏi mắng thầm Bạch Diệc Phi Yêu nhưng ai bảo cô là trưởng bối, hắn không dám nghe lệnh thì còn lâu cô mới chịu nói tốt cho hắn khi hồi tông.
Uỳnh—?!
Vân Tiêu thình lình xuất hiện bên người Hứa Tử Du, một chưởng đánh thẳng vào bả vai với ý đồ khóa chặt thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn. Nhưng Thanh Ngưng Lục Thông Thức của hắn vẫn luôn hoạt động nên tốc độ của y dù chớp nhoáng tới đâu thì hắn vẫn bắt kịp.
Hứa Tử Du vặn người tung quyền, ma khí đôi bên v·a c·hạm liền sinh ra những đợt cương phong giao tranh vô cùng mạnh mẽ nhưng vẫn kiểm soát dư lực để không gây ảnh hưởng đến Tụ Linh Trận đang ôn dưỡng Thủ Địa Linh Chi.
Chiêu đầu vừa qua là lại đến chiêu tiếp theo, chưởng pháp của Vân Tiêu hóa thành quyền pháp, trảo pháp, mỗi chiêu mỗi thức đều biến hóa khôn lường.
Hứa Tử Du đau khổ chống đỡ, cứ mười chiêu thì hắn đỡ được bảy, còn lại trúng ba. Càng đánh, hắn càng bị đẩy lùi ra khỏi mô đất, bước chân càng lùi lại.
Bắt lấy khoảnh khắc, Hứa Tử Du mất cân bằng, Vân Tiêu lập tức xông tới, trên tay là một cái đỉnh đen nho nhỏ đang xoay tròn. Là pháp bảo.
“Bắt được ngươi rồi!”
Địa Tâm không chỉ là khu vực hạch tâm của Ma Uyên mà còn là phiến khu vực duy nhất không bị nhiễm độc tố tà khí nó tỏa ra. Nơi đấy là khu vực sở hữu bầu không khí nồng nặc thiên địa linh khí nhất tại Ma Uyên, thậm chí là cả Kỳ Quốc, bởi nó cũng là nơi giao thoa của ba nguồn linh mạch khổng lồ mà ba đại tông môn ma đạo đang ngự trị.
Phàm những nơi được thiên địa linh khí ưu ái thường sẽ xuất hiện thiên địa kỳ vật, trong trường hợp này là Thủ Địa Linh Chi. Cứ mỗi một trăm năm, địa mạch sẽ tích đủ thiên địa linh khí để thai nghén ra một khóm Thủ Địa Linh Chi, thông thường là ba cây. Vì thế, tam đại tông môn sẽ san sẻ cho nhau nhằm giữ gìn quyền thống trị Ma Uyên trước các thế lực khác.
Mỗi một cây Thủ Địa Linh Chi trông thì rất nhỏ bé nhưng công năng mang lại thì không gì có thể chê nổi. Bởi nó là nguyên liệu chính để điều chế Ngưng Thần Đan - loại đan dược trợ giúp tu hành giả đột phá Kim Đan cảnh.
Nguyên Thần cảnh đòi hỏi rất nhiều cơ duyên không tưởng, xem như thiên phú cao cũng chưa dám chắc cả đời sẽ đột phá thành công. Vì thế, các đại thế lực sẽ dịch chuyển sự chú ý của bản thân đến hàng ngũ Kim Đan cảnh. Thế lực nào càng có nhiều Kim Đan cảnh tọa trấn thì địa vị trong tu hành giới sẽ càng cao. Quyền nói chuyện cũng sẽ tịnh tiến theo.
Nếu theo như thường lệ, tam đại tông môn ma đạo chỉ cần hợp tác như mọi khi là được, không cần phải tranh đấu với nhau nhưng vì Ma Uyên phát sinh thay đổi, kết cấu địa hình cũng không còn như trước nên bọn họ mới thay đổi một chút, lợi dụng trắc địa để tranh đấu giành giật Thủ Địa Linh Chi luôn một thể.
Tất nhiên, không có cuộc trao đổi nào mà không có bàn tay của các lão tổ Nguyên Thần cảnh. Bọn lão cho phép thì tam tông mới dám tổ chức thí luyện tranh giành.
Ngay từ đầu, chư vị lão tổ đã nhận được lợi ích tương xứng với bản thân, kết quả thí luyện có ra làm sao thì cũng không ảnh hưởng đến bọn lão. Cùng lắm thì các tu hành giả Kim Đan cảnh thua thiệt trong trăm năm mà thôi. Nếu có thể tìm ra biện pháp thay thế tốt, thua thiệt cũng sẽ hóa thành cơ hội. Nói chung, không gì là không thể, chỉ là có cách hay không.
Ngặt nỗi, nói thì nghe hay lắm, thực tế như nào cũng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu. Mặc dù Trúc Dịch cảnh đỉnh phong và Kim Đan cảnh chỉ cách nhau một bước đấy nhưng bản chất lại cách biệt một trời một vực. Rất nhiều tu hành giả bị vây c·hết ở một bước này, thậm chí đến cường nhân như Vạn Thanh Cô và Dương Xuân Thu cũng loay hoay bao năm mà chưa thể tiến về phía trước là có thể hiểu được độ khó khăn.
Càng ở trong tình thế đặc thù, nhu cầu đối với Ngưng Thần Đan càng gia tăng. Đấy cũng là lý do tam tông phải chơi xấu bằng mọi giá nhằm đoạt được Thủ Địa Linh Chi.
Với các đệ tử ngoại môn tham gia thí luyện, trắc địa là nhiệm vụ chính nhưng với đại lão Kim Đan cảnh thoái tu vi, Thủ Địa Linh Chi mới là nhiệm vụ thực sự của bọn họ. Không cần biết hi sinh bao nhiêu, bọn họ cũng phải cưỡng đoạt ít nhất một cây Thủ Địa Linh Chi.
Hợp Hoan Tông nhiều năm lót đáy tam tông một phần vì đặc tính công pháp, một phần khác cũng vì bọn họ không có nhiều KIm Đan cảnh nên Vân Tiêu không có ý định hợp tác với Hắc Ma, chẳng qua chuyến này y nể mặt sư muội Vân Hợp nên mới kiên nhẫn nói chuyện với gã.
“Lần trước Thủ Địa Linh Chi thai nghén thành công đã đạt được cấp độ linh được năm trăm năm, lần này Ma Uyên phát sinh biến cố, chưa chắc chất lượng đã tốt được như trước.”
Hắc Ma vừa đi vừa nói.
“Ngươi bỏ qua chiều hướng ngược lại rồi. Ma Uyên phát sinh biến cố, chất lượng có khi sẽ cao hơn cả trước.” Vân Tiêu bình tĩnh bảo.
Hắc Ma nhếch mép: “Chất lượng thấp hơn, bổn tông có thể nhường hai cây cho quý tông. Chất lượng cao hơn, giành được hai hay không còn tùy thuộc vào năng lực của đạo hữu.”
Nghe vậy, Vân Tiêu không khỏi trào phúng.
“Hắc Ma, bản tính kiêu ngạo đến ngu xuẩn của ngươi bao nhiêu năm vẫn không đổi nhỉ?”
Hắc Ma đã bị châm chọc tương tự cách đây không lâu nên không còn phản ứng quá kích động như trước. Dẫu thế, gã vẫn thầm ghi hận, chỉ cần có cơ hội thì nhất định không bỏ qua.
Gã sải bước đi về trước, không quên sử dụng thần thức tra xét để truy tìm Bạch Diệc Phi Yêu. Gã tin kiểu gì cô cũng sẽ đến đây, dù sao sau ngày hôm nay, bọn họ buộc phải phát động trận pháp để trở lên trên kia, không thì sẽ bị vây nhốt ở đây cả đời.
Khổ nỗi, Hắc Ma không thể phát hiện ra thân ảnh của Bạch Diệc Phi Yêu. Trong khi đó, Vân Tiêu sở hữu thần thức cường đại hơn, vừa giải phóng là đã bắt gặp một thân ảnh đang quay lưng về hướng này. Tuy nhiên, dường như đã phát giác bị y nhìn, người đấy cũng nghiêm túc đối mặt. Khóe miệng y bất giác giương cao, cước bộ nhanh chóng vượt qua Hắc Ma.
“Tiểu tử, trực giác của ngươi ấn tượng đấy, đám đệ tử thông thường còn…”
Vân Tiêu còn chưa nói hết câu thì bất giác im bặt. Y lúc này mới phát hiện trên tay hắn đang nắm một thủ cấp, phần cổ bị xé rách man rợ, da thịt lởm chởm nhỏ máu tươi. Biểu cảm gương mặt của thủ cấp cũng toát lên vẻ sợ hãi tột cùng, làn da trắng bệch.
“... Vương Cương?!”
Hắc Ma đến ngay sau, vẻ mặt liền khó coi hẳn.
“Vương Cương… À, tiền bối đang nói tới tên phế vật này ư?” Hứa Tử Du vừa thấy Hắc Ma thì lập tức ném đầu của Vương Cương đến trước mặt, tóc tai rũ rượi trông mà kinh. Hai tay hắn dính đầy máu tươi, trông cũng biết cái đầu đấy bị tháo ra theo cách nào: “Hắn đột nhiên tập kích vãn bối nên vãn bối g·iết luôn rồi. Hắn còn chẳng chịu nổi một đòn.”
Hứa Tử Du tùy tiện nhún vai, vẻ mặt không mặn không nhạt.
Thấy thế, gương mặt Hắc Ma liền nổi đầy gân xanh. Gã đạp lên thủ cấp của Vương Cương, máu tươi lập tức hòa lẫn với dịch não. Gã xông thẳng về phía trước, tay nắm thành quyền.
Oành—?!
Quyền pháp tức thì của Hắc Ma thình lình bị chặn đứng lại bởi một tấm bình chướng vô hình. Lúc này, gã mới nhận ra bên dưới đang có mấy cây trận kỳ đang dần lộ diện. Hứa Tử Du trước mặt gã cũng hóa thành sương khói, thoáng chốc không còn. Cùng lúc ấy, thủ cấp bị giẫm nát của Vương Cương cũng biến mất, trông thôi cũng biết là hệ quả của Huyễn Trận.
Vân Tiêu lùi lại một bước, suýt soát thoát khỏi ảnh hưởng của Huyễn Trận.
Trong khi đó, Hắc Ma vẫn còn đang loay hoay trong Huyễn Trận. Gã nhảy ngang nhảy dọc, vung quyền loạn xạ mà chẳng rõ có đang đánh trúng mục tiêu không.
Vân Tiêu lách mình khỏi phạm vi trận pháp, y nhanh chóng nhảy xuống hồ nước rộng bên cạnh rồi lên tiếng: “Tiểu tử, thần thức của ta cường đại nhất ở đây, đừng trốn nữa.”
Bước chân y chạm vào mặt hồ, gợn sóng liền lan rộng.
Uỳnh—?!
Nước hồ thình lình dâng cao, Hứa Tử Du xuất cước từ bên dưới, để lộ bản thân khỏi trận pháp che giấu bên dưới hồ. Hắn nhắm vào đúng chỗ hiểm nhưng rốt cuộc vẫn không thể trúng.
Vân Tiêu hơi lùi lại để đỡ lấy một cước đó bằng một tay, ánh mắt quét qua cơ thể đối phương một lần mà tấm tắc khen ngợi. Ngặt nỗi, y khen câu nào là Hứa Tử Du lại biến hóa chiêu nấy.
Oành!
Hứa Tử Du xoay người đá Vân Tiêu về phía vách đá rồi mượn lực lên gối vào ngay lồng ngực.
“Không tệ, nhưng muốn đánh với ta, ngươi cần phải dốc thêm bản sự.”
Vân Tiêu đỡ đầu gối của Hứa Tử Du bằng một tay. Lực lượng của hắn dường như đã bị phân tán chỉ sau một lần chạm. Thậm chí, hắn còn có cảm giác như sức lực của bản thân đang bị rút đi. Mặc dù biên độ rút rất nhỏ nhưng với hắn đã cảm thấy khí đạo nguy hiểm của y.
Lão quái vật này thực sự rất nguy hiểm.
Hứa Tử Du lập tức lui về phía sau, hắn đạp chân lên nước rồi lùi lên mô đất nhỏ giữa hồ.
Trông thấy mô đất đó, vẻ mặt của Vân Tiêu cũng nghiêm túc hơn đáng kể.
“Thủ Địa Linh Chi… hai ngàn năm?!”
Niên đại linh dược càng lớn, kích thước càng to, mùi hương càng bạo phóng. Tuy nhiên, kể từ khi bước vào động nước, Vân Tiêu lại không ngửi được mùi nào, cho đến khi thấy được trận pháp bao vây khóm Thủ Địa Linh Chi thì y cũng đã hiểu được vấn đề.
“Tiểu tử ngươi biết cách nuôi trồng linh dược sao?” Vân Tiêu thăm dò.
“Bản sự của vãn bối không cao, để tiền bối phải chê cười rồi.” Hứa Tử Du chắn giữa tầm nhìn của Vân Tiêu với Thủ Địa Linh Chi, thậm chí còn không tiếc khoe thân.
Y phục ngấm nước sẽ khiến cơ thể Hứa Tử Du trở nên nặng nề nên để phục kích Vân Tiêu, hắn đã lột sạch y phục nửa thân trên, chỉ chừa lại một cái quần trắng dài tới mắt cá chân. Khổ nỗi, quần trắng dính nước tự động dính sát người, mơ hồ lấp ló da thịt màu bánh mật.
“Ta còn chưa nói câu nào chê trách cả, ngược lại còn có lời khen. Thủ Địa Linh Chi chỉ mới tỏa tử sắc, xem chừng vẫn cần thêm một ít thời gian mới tới thời điểm thu hoạch. Nếu có chuyên gia ở đây, ta hà cớ phải quấy phá chứ. Chung quy lại vẫn không có lời.”
Vân Tiêu đảo mắt từ trên xuống, con ngươi lóe hồng quang, mùi hương của hoan thuật nhanh chóng tản ra ngoài. Đôi tay y bỗng chốc hóa thành một màu trắng ngọc, khí tức giải phóng bất giác làm cho sống lưng Hứa Tử Du phải phát lạnh. Thậm chí, hắn còn sởn cả gai ốc do cảm nhận được cả ý đồ bất chính của đối phương.
Nội tâm Hứa Tử Du không khỏi mắng thầm Bạch Diệc Phi Yêu nhưng ai bảo cô là trưởng bối, hắn không dám nghe lệnh thì còn lâu cô mới chịu nói tốt cho hắn khi hồi tông.
Uỳnh—?!
Vân Tiêu thình lình xuất hiện bên người Hứa Tử Du, một chưởng đánh thẳng vào bả vai với ý đồ khóa chặt thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn. Nhưng Thanh Ngưng Lục Thông Thức của hắn vẫn luôn hoạt động nên tốc độ của y dù chớp nhoáng tới đâu thì hắn vẫn bắt kịp.
Hứa Tử Du vặn người tung quyền, ma khí đôi bên v·a c·hạm liền sinh ra những đợt cương phong giao tranh vô cùng mạnh mẽ nhưng vẫn kiểm soát dư lực để không gây ảnh hưởng đến Tụ Linh Trận đang ôn dưỡng Thủ Địa Linh Chi.
Chiêu đầu vừa qua là lại đến chiêu tiếp theo, chưởng pháp của Vân Tiêu hóa thành quyền pháp, trảo pháp, mỗi chiêu mỗi thức đều biến hóa khôn lường.
Hứa Tử Du đau khổ chống đỡ, cứ mười chiêu thì hắn đỡ được bảy, còn lại trúng ba. Càng đánh, hắn càng bị đẩy lùi ra khỏi mô đất, bước chân càng lùi lại.
Bắt lấy khoảnh khắc, Hứa Tử Du mất cân bằng, Vân Tiêu lập tức xông tới, trên tay là một cái đỉnh đen nho nhỏ đang xoay tròn. Là pháp bảo.
“Bắt được ngươi rồi!”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận