Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 116: Chương 116: Địa Tâm

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:57
Chương 116: Địa Tâm

Sẵn đường bàn đến chuyện của Vân Tiêu, Bạch Diệc Phi Yêu liền thuận thế nói luôn chuyện của Hắc Ma. Dù sao cô cũng cần Hứa Tử Du giúp đỡ chống lại đối phương.

Hắc Ma là đối thủ trực tiếp của Đàm Lộ lão quỷ tại Minh Sát Tông, thực lực tự thân xếp thứ hai nhưng thế lực môn hộ chỉ quanh quẩn trong nhóm năm tu hành giả Kim Đan cảnh là cùng. Dẫu thế, khi tính đến vấn đề giao tranh cá nhân, Hắc Ma vẫn là một kẻ tương đối phiền phức đối với Bạch Diệc Phi Yêu, bởi gã là một kẻ bị ám ảnh bởi hai chữ “mạnh nhất”.

Bạch Diệc Phi Yêu là tu hành giả Kim Đan cảnh mạnh nhất Ngự Ma Tông, thực lực lẫn địa vị tương xứng với Đàm Lộ và Vân Tiêu nên Hắc Ma sẽ nhắm tới cô ngay tức khắc. Trong suy nghĩ của gã, chỉ cần gã đánh bại một người mà đối thủ của lão chỉ có thể cầm hòa hoặc thắng nửa chiêu thì gã sẽ chứng minh được sức mạnh của mình với cao tầng Minh Sát Tông.

Chính vì thế, Hắc Ma sẽ không bao giờ buông tay Bạch Diệc Phi Yêu.

Cô chán ghét lão già đó đến cùng cực nên sẽ không nhân nhượng nếu giao đấu trực tiếp. Khổ nỗi, Vân Tiêu cũng tham chiến nên cô phải chọn một trong hai. Để Hứa Tử Du đấu với tên hồ ly đó thì lành ít dữ nhiều, thôi thì ném hắn cho tên cuồng ám kia là phù hợp nhất.

Hứa Tử Du là thể tu, hắn vẫn có cơ hội. Bạch Diệc Phi Yêu chỉ cần tìm thời điểm khống chế pháp bảo của Hắc Ma thì hắn sẽ không lâm vào tình cảnh khốn khó.

Các tu hành giả thoái tu vi mạnh ở kinh nghiệm, pháp lực và pháp bảo. Pháp bảo là thứ khuếch đại thực lực rõ ràng nhất nên chỉ cần khóa chặt thì thực lực sẽ không quá đỗi chênh lệch với thiên kiêu tu hành. Cùng lắm thì ăn khổ một chút.

Hứa Tử Du tuy không phải thiên kiêu nhưng thực lực của hắn mạnh. Chưa kể, hắn có thể dùng độc và trận pháp nên có thể chơi bẩn trong suốt quá trình giao tranh. Tam tông tranh đấu, chiến thắng và lợi ích mới là thứ nên nhắm tới, một chút thủ đoạn bẩn thỉu có là gì.

Hứa Tử Du đã gặp Vân Tiêu thì cũng từng nghĩ tới Minh Sát Tông nhưng không ngờ đối tượng thâm nhập lại khủng bố đến như thế. Không hổ danh là tam tông ma đạo, đặt quy định cho cố vào thì sau cùng lại vi phạm tập thể. Hắn không biết nói gì nữa.

Chuyện đến đâu hay đến đó, Hứa Tử Du đã nhận được khá nhiều từ Bạch Diệc Phi Yêu rồi nên cũng sẽ giúp đỡ cô. Với cả, một khi đủ thân thiết, cô có thể nói đỡ cho hắn trước mặt tông môn, từ đó tích lũy thêm tài nguyên tu hành.

Hứa Tử Du vẫn chưa quên mối thù của hắn với Ma Trường Tô cũng như sự giám thị ngầm của Ma Trường Lệnh. Hắn có dự cảm sau khi vào nội môn, bản thân sẽ bị lôi vào những cuộc tranh đấu bất khả kháng. Ngoại môn hắn còn có tự do, nội môn khó mà lặp lại quy trình cũ.

Vì tương lai, Hứa Tử Du phải chuẩn bị trước hậu thuẫn ngoài ánh sáng.

“Vãn bối sẽ cố gắng hết sức. Tuy nhiên, phải đợi đến khi cánh tay của vãn bối lành lại đã.”

“Trông ta giống người sẽ bóc lột ngươi lắm à?” Bạch Diệc Phi Yêu cười khẩy: “Ngươi nghỉ ngơi ba ngày đi, bản thân ta cũng đã tiêu hao nhiều rồi, cần phải đả tọa khôi phục và tập hợp toàn bộ đệ tử lại trước khi bị hai tông môn kia diệt sạch.”



Hứa Tử Du gật đầu, chợt hắn nhớ tới nhiệm vụ chính mà vội lên tiếng.

“Tiền bối, vậy còn địa đồ thì sao? Chúng ta vẫn còn thiếu vài khu vực nữa.”

“Ngươi có vẻ không tin tưởng đồng môn lắm nhỉ?” Bạch Diệc Phi Yêu hỏi.

Hứa Tử Du ho khụ khụ vài tiếng: “... Đỗ sư huynh tuy quyết đoán nhưng thực lực lại không quá ấn tượng đối với vãn bối. Lấy hiểu biết tạm thời về hoàn cảnh Ma Uyên, vãn bối không nghĩ sư huynh sẽ khám phá được những khu vực mà vãn bối chưa đặt chân tới.”

Bạch Diệc Phi Yêu nhận ra sự kiêu ngạo trong lời nói của Hứa Tử Du. Quả nhiên là biểu hiện của người đã xác định được toàn bộ đại cục tam tông trong Ma Uyên hiện tại.

Nếu tam tông không chơi bẩn bằng cách cử đại lão thoái tu vi nhập cuộc thì một mình Hứa Tử Du có lẽ sẽ càn quét toàn bộ thí luyện này bằng sức mạnh tuyệt đối mất.

Tất nhiên, theo lý thuyết là thế, còn thực tế thì chẳng dễ gì để đạt được điều kiện hoàn mỹ như thế. Chưa kể, Vương Cương, Liễu Đào Tơ hay Đỗ Danh Lợi hiện nay vẫn đang là đệ nhất ngoại môn, bọn chúng vẫn còn bài tủ chưa xuất ra.

Hứa Tử Du vẫn sẽ thắng chúng nhưng sẽ không thắng dễ dàng.

“Ngươi nói cũng có lý, tên tiểu tử họ Đỗ kia dù gì cũng chỉ là chim mồi sư huynh cố tình đẩy lên, người dẫn đội thực sự sau cùng vẫn là ngươi.” Bạch Diệc Phi Yêu cười tủm tỉm: “Có điều, ngươi lo xa rồi, liên quan đến những khu vực chưa khám phá, Vân Tiêu đã khám phá hộ.”

Cô vừa nói vừa đưa Trắc Địa Cầu của mình áp vào của hắn. Ngay lập tức, đôi bên san sẻ thông tin địa đồ cho nhau. Lúc này Hứa Tử Du mới biết đằng sau giao dịch Thanh Thiên Ngưu Mãng vẫn còn một giao dịch cá nhân khác. Phần địa đồ giao dịch của Vân Tiêu quả thực rất rộng, cơ hồ giúp mở rộng địa đồ tổng thể thêm hai phần.

Hứa Tử Du mỉm cười: “Tiền bối chu toàn, vãn bối bội phục.”

“Tranh thủ cơ hội mà thôi.” Bạch Diệc Phi Yêu xua tay.”

Hứa Tử Du gật gù. hắn ngẫm một chút lại hỏi:



“Mặc dù trao đổi giúp chúng ta tiết kiệm thời gian thật nhưng chẳng phải phía Hợp Hoan Tông cũng sẽ đạt được phần địa đồ tương ứng với chúng ta sao?”

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi Yêu liền bật cười khanh khách. Nụ cười của cô giống hệt lúc biết Hứa Tử Du hạ độc Thanh Thiên Ngưu Mãng.

“Tiểu tử ngươi nghĩ ta sẽ đưa Trắc Địa Cầu thật cho tên hồ ly đó sao? Mơ đi, ta chỉ trao đổi phần bản thân khám phá ra mà thôi, còn phần ngươi khám phá thì vẫn còn ở đây.” Cô dừng lại một lúc: “Tất nhiên, không loại trừ ý tưởng lớn gặp nhau, Vân Tiêu cũng giở trò tương tự, nhưng dựa vào kết cấu của địa đồ cũ, chúng ta đã khám phá được tám phần rồi nên chuyến này không cần phải lo lắng nhiều nữa. Thời gian tới tích sức cho trận cuối là vừa.”

Hứa Tử Du cười khan rồi không nói gì nữa. Bạch Diệc Phi Yêu đã tính tường tận đến mức đó rồi thì hắn chỉ việc hưởng thụ thôi. Dù gì hắn cũng đang chữa trị hai cánh tay, nếu có thể tránh giao đấu thì nên tránh. Trừ phi đương đầu với những nguy hiểm ngang ngửa cấp độ của Thanh Thiên Ngưu Mãng, không thì tình cảnh của hắn vẫn tốt chán.

——

Chớp mắt, ba ngày nữa lại trôi qua. Thời gian thí luyện đóng lại cũng đã đến gần nên đâu đâu trong Ma Uyên cũng phát sinh giao tranh ngươi sống ta c·hết. Những người còn sống của Minh Sát Tông, Hợp Hoan Tông nhanh chóng hợp sức với nhau để truy lùng Ngự Ma Tông, nhìn đâu cũng thấy những tràng cảnh đuổi g·iết rất sống động.

Ngoại trừ tranh đấu giữa các tu hành giả, yêu thú tập kích cũng đông đảo chẳng kém ai. Thời gian thí luyện càng về cuối thì tình thế càng trở nên hỗn loạn.

Song hỗn loạn lại là thứ mà Vân Tiêu, Hắc Ma lẫn Bạch Diệc Phi Yêu đang trông đợi. Bọn họ đang trông cho các đệ tử lao vào chém g·iết để bản thân có thể tìm khu vực trung ương Ma Uyên. Đây mới là khu vực mà đệ tử thông thường không nên biết tới.

Ma Uyên phát sinh những thay đổi về cấu trúc địa hình nhưng khu vực hạch tâm của no vẫn luôn giữ nguyên một vị trí, bởi chính khu vực đấy mới là nguồn cơn gây ra sự thay đổi.

Tam tông gọi nơi đấy là Địa Tâm.

Địa Tâm tọa lạc bên trong một hang động sâu, lối vào chỉ vừa đủ cho hai người đi song song, xung quanh nhiễm tà khí vô cùng nặng nên nếu bản thân không có đủ khả năng kháng độc thì không nên tùy ý tiếp cận. Uyên Độc Đan cũng không gánh nổi một mạng.

“Vân Tiêu đạo hữu, thời gian này đã điều tra được hành tung của Bạch lão thái bà chưa?”

Đang lúc đi xuống con đường mòn ẩm ướt lâu đời, Hắc Ma thình lình hỏi thăm.

Vân Tiêu thản nhiên đáp lại: “Ta đã gặp Bạch sư muội một lần. Có điều hoàn cảnh chiến đấu không thuận lợi nên không làm được gì cả. Đợi lúc tìm được trợ thủ thì lại mất dấu.”

Nghe vậy, Hắc Ma không khỏi nhíu mày: “Ngươi chưa từng nói với ta.”



Vân Tiêu cười lạnh.

“Không có kết quả thì nói lại làm gì, chẳng lẽ lại ngồi nghe ngươi càm ràm?”

“Đạo hữu, ngươi quá lời rồi đấy.” Hắc Ma hạ giọng.

“Con người ngươi thế nào ta còn lạ gì nữa. Chuyện nào không vừa ý thì ngươi sẽ chửi đổng lên. Từ xưa đến nay, ai chịu được tính ngươi thì tính nết cũng chẳng ra làm sao.”

“Ngươi…?!”

Hắc Ma tựa hồ muốn động thủ nhưng trông thấy Vân Tiêu đã ngầm vận công. Đôi mắt lóe hồng quang giữa bóng tối của hang động thì gã lại không tiện ra tay, chỉ có thể đi tiếp.

Đôi mắt là biểu hiện rõ ràng nhất của việc Vân Tiêu có định đánh nghiêm túc hay không. Nếu chỉ giao thủ qua loa, y sẽ không dùng tới công pháp bí truyền của Hợp Hoan Tông nhưng nếu thực sự đánh có chủ đích, thực lực của y sẽ về đúng với danh phận đệ nhất Kim Đan Hợp Hoan Tông. Khi đấy, Hắc Ma chắc chắn ăn khổ.

Hắc Ma vẫn còn nhiệm vụ của tông môn, gã không tiện trở mặt với Vân Tiêu giờ này.

Gã nhanh chóng đổi chủ đề: “Bây giờ là thời hạn trăm năm, Bạch lão thái bà kia chắc chắn sẽ đến đây tranh đoạt Thủ Địa Linh Chi, hy vọng đạo hữu khi đấy có thể thay ta kiềm chế cô ta.”

“Chỉ cần ngươi không làm phản giữa chừng thì ta vẫn sẽ nể mặt Minh Sát Tông.”

Vân Tiêu lạnh nhạt tiếp lời.

Hắc Ma hơi hạ tầm mắt, vẻ mặt âm trầm nhưng vì hoàn cảnh trong động quá tối nên khó mà nhìn thấu tâm tư. Song, Vân Tiêu chưa bao giờ tin tưởng gã nên có nhìn hay không cũng không làm thay đổi định kiến của y. Chưa kể, vì đã giáp mặt Hứa Tử Du, y cảm thấy chuyến này sẽ không dễ dàng như đã bàn trước đấy. Hắn không giống Đỗ Danh Lợi, hắn là một kẻ vừa tâm cơ vừa mạnh mẽ, nếu song phương thực sự giao tranh, hắn sẽ là vấn đề lớn.

Có điều, Vân Tiêu không nói chuyện của Hứa Tử Du cho Hắc Ma nghe. Bởi y cũng đang tính toán để có thể vừa thu hồi Thủ Địa Linh Chi vừa loại bỏ luôn cái gai mang tên Hắc Ma.

Hay là lợi dụng tên tiểu tử đó nhỉ?

Vân Tiêu thầm nghĩ ngợi.

Bình Luận

0 Thảo luận