Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 115: Chương 115: Chuyện này nối tiếp chuyện nọ

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:57
Chương 115: Chuyện này nối tiếp chuyện nọ

Hai cánh tay của Hứa Tử Du sưng tấy, ẩn ẩn còn thấy được những chỗ gồ lên do xương vỡ. Phải biết, đây đã là trạng thái được Liệu Mệnh Đan trị liệu chứ ban đầu nó còn thậm tệ hơn nhiều. Chẳng qua Hứa Tử Du đã che đậy bằng đôi Phệ Huyết Quyền Sáo thôi.

Bạch Diệc Phi Yêu rê ngón dọc hai cánh tay của Hứa Tử Du để xác định vị trí xương vỡ rồi thi châm cố định lại cả cánh tay: “Ngươi có ba mảnh dăm không nằm đúng vị trí, may mà giờ phát hiện kịp thời, không thì sau này ngươi đừng nghĩ đến chuyện sử dụng lại quyền pháp.”

Hứa Tử Du cười gượng rồi thành tâm đáp lại: “Đa tạ tiền bối.”

“Có cái gì mà đa tạ. Nếu ta không bị tên hồ ly kia giữ chân, ngươi đã không ra nông nỗi này.”

Trên thực tế, Bạch Diệc Phi Yêu lại thầm cảm tạ Vân Tiêu vì đã trói chân cô tại nơi này. Không có y thọc gậy bánh xe, cô vẫn sẽ không thể đánh giá chuẩn xác thực lực của Hứa Tử Du bây giờ.

Ngoại môn Ngự Ma Tông bất tri bất giác thế mà đã nuôi ra một con quái vật. Tuy rằng Hứa Tử Du do Sát Luyện lão quái giới thiệu nhưng Bạch Diệc Phi Yêu tin lão vẫn chưa phát hiện ra thực lực thực sự của hắn, thế thì cô phải nhanh chiếm dụng trước mới được.

Hứa Tử Du cười cười không đáp nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ công ơn.

Phệ Huyết Quyền Sáo là pháp khí trung phẩm nhưng đặc tính hấp huyết gia tăng thực lực của nó lại khiến cho sức mạnh thể hiện vượt ngoài giá trị trung phẩm. Trong trạng thái hấp huyết liên miên, năng lực của Phệ Huyết có thể chạm tới ngưỡng chuẩn cực phẩm, tức là siêu phàm thượng phẩm. Khi đấy, sức sát thương mỗi quyền tạo ra đều cực kỳ khác biệt, cho dù chênh lệch hai, ba tiểu cảnh thì cũng có đủ năng lực gây uy h·iếp cho đối thủ.

Khổ nỗi, tương tự với đan dược, cấp độ pháp khí càng cao thì sức ép lên cơ thể càng lớn. Nhục thân của Hứa Tử Du giờ này chỉ chịu đến tầm cực hạn của pháp khí trung phẩm là cùng. Vì thế, Phệ Huyết bạo tăng tới chuẩn cực phẩm đã vô tình bẻ gãy xương cánh tay của hắn.

Tuy nhiên, vì giữ mạng, Hứa Tử Du mới cắn răng tận dụng sức mạnh mà không hay để ý đến thân thể mình, chỉ khi mọi chuyện ổn thỏa thì hối hận cũng không còn kịp nữa.

May thay, Bạch Diệc Phi Yêu đã nhìn thấu vấn đề nên mới ra tay cứu về.

Mặc dù Liệu Mệnh Đan đã chữa trị phần lớn thương thế nhưng mấy thứ tiểu tiết như mảnh dăm trong da thịt lại hơi quá tầm với nó. Nếu Hứa Tử Du không chữa trị kịp lúc thì sau này xương cốt của hắn sẽ không hoàn mỹ, từ đấy tạo thành vết dớp ngăn trở đột phá tầng thứ cao hơn.

Bạch Diệc Phi Yêu cũng là cao thủ luyện thể, tự nhiên biết rõ tầm quan trọng của nhục thân hoàn mỹ. Hứa Tử Du sở hữu căn cơ tốt, nếu như được chỉ điểm hợp lý thì không cần biết thiên phú linh căn hắn thế nào, cô vẫn có thể giúp hắn đột phá Trúc Dịch cảnh như thường.

Về phần Kim Đan cảnh, hắn phải tự tìm kiếm cơ duyên cho bản thân, cô không giúp nổi.

Phi châm của Bạch Diệc Phi Yêu găm vào da thịt gây đau đớn cho Hứa Tử Du nhưng hắn vẫn chịu được. So với Đoán Tạo Châm của Cốt Cương lão quỷ, phi châm vừa cô vẫn còn dễ thương chán.



Bạch Diệc Phi Yêu không biết nội tình nên chỉ đánh giá hắn thông qua biểu hiện bên ngoài. Thực lực mạnh mẽ, tâm tính trầm ổn, lại hiểu thời thế, nếu không bị linh căn giới hạn thì cô dám tin lão tổ Nguyên Thần cảnh cũng muốn nhận hắn làm đệ tử quan môn.

Bạch Diệc Phi Yêu cẩn thận đưa những mảnh dăm kia về với vị trí thật, đồng thời cho Hứa Tử Du ăn thêm một viên đan dược điều trị xương cốt để đảm bảo quá trình trị thương diễn ra thuận lợi.

Thí luyện bị giới hạn thời gian, nếu Hứa Tử Du phải tập trung trị thương thì Ngự Ma Tông sẽ tổn thất một chiến lực khổng lồ. Lại nói, bây giờ Bạch Diệc Phi Yêu đã xác định hai lão quái vật thoái tu vi của Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông nên cô cần hắn hỗ trợ chiến đấu bằng mọi giá.

Vì an nguy của bản thân cũng như vinh quang của tông môn, tốn kém mấy cô cũng chấp nhận.

“Thương thế ngươi đã ổn định trở lại nhưng cũng không nên dùng tay quá nhiều. Đằng nào thu hoạch cũng đáng kể rồi nên chúng ta nghỉ ngơi một ngày rồi đi tiếp cũng không muộn.”

Bạch Diệc Phi Yêu thu phi châm về rồi thu thập những thứ cần thiết vào túi trữ vật. Chợt cô dừng tay lại rồi quay sang hỏi Hứa Tử Du: “Lúc đánh với Thanh Thiên Ngưu Mãng ngươi có dùng độc không?”

Hứa Tử Du hơi đảo mắt một lúc rồi gật đầu thừa nhận.

“Vãn bối có hạ độc vào v·ết t·hương hở nhưng xem chừng không có kết quả. Sức chiến đấu của Thanh Thiên Ngưu Mãng vẫn không thuyên giảm mấy. Đệ tử nghĩ là do liều lượng không đủ nên cố tình đẩy thêm, về sau thì ngưng do không giúp ích được gì thật.”

Bạch Diệc Phi Yêu đột nhiên bật cười thành tiếng.

“Tốt, tốt lắm, ngươi làm rất tốt…”

Cô vừa cười vừa cất bước, cười đến mức một đoạn đường dài thỉnh thoảng vẫn tự cười.

Hứa Tử Du cảm thấy Bạch Diệc Phi Yêu có lẽ đã đập đầu vào đâu đó rồi chứ người bình thường không ai lại đi cười nham nhở không lý do mãi như thế. Khổ nỗi, hắn không tiện hỏi chuyện cá nhân. Chưa kể, đôi tay hắn còn đang b·ị t·hương, hắn không muốn làm chuyện gì mà bất giác phải cử động tay cả nên im lặng là cách tốt nhất cho mối quan hệ hiện tại.

Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi Yêu lại không như hắn. Có lẽ vì tâm trạng đang cao hứng nên cô quyết định nói một vài chuyện cơ mật cho hắn nghe. Tất nhiên, cơ mật trong phạm vi thí luyện mà thôi.

Thanh Thiên Ngưu Mãng dù là hỗn huyết của nhiều loại yêu thú nhưng bản chất vẫn thuộc mãng xà tộc, ngay từ đầu nó đã có khả năng kháng độc rồi nên độc tố sẽ không hại c·hết nó. Có điều, khi nó c·hết đi, lượng độc tố Hứa Tử Du hạ trước đấy sẽ khiến cho tài liệu thu thập trở nên kém đi.

Theo nguyên lý ngấm độc, cái gì càng ở bên trong thì sẽ càng dễ bị nhiễm độc. Nang dâm Vân Tiêu lấy đi là thứ bị nhiễm độc nặng nhất nên khi y luyện hóa nó, độc tố cũng sẽ ngấm vào theo.

Hứa Tử Du giật mình: “Đấy là chuyện khiến tiền bối cao hứng nãy giờ ư?!”



Bạch Diệc Phi Yêu cười khanh khách.

“Ta chán ghét cái bản mặt hồ ly của Vân Tiêu nên hắn càng chịu khổ thì ta càng thích.”

Hứa Tử Du ngẫm nghĩ một chút: “Nhỡ như Vân Tiêu tiền bối phát hiện ra thì sao?”

“Phát hiện ra thì sao chứ? Lúc ấy chúng ta hồi tông rồi, tên đó có tức giận cỡ nào cũng không thể ngang nhiên đánh vào lãnh địa Ngự Ma Tông được. Chưa kể, bản thân ta không nghiên cứu độc, hắn sẽ không nghi ngờ. Về phần ngươi, hắn cao lắm chỉ ấn tượng với ngoại hình và thực lực thôi.”

Bạch Diệc Phi Yêu cười tủm tỉm.

“Tiểu tử ngươi yên chí kê gối ngủ cao đầu, tính Vân Tiêu ra sao ta hiểu rõ.”

Hứa Tử Du: “…” Nghe như thể cô trốn dưới gầm giường nhà y ấy.

Hắn buông hơi thở dài, định đưa tay đỡ trán thì nhớ cần phải để tay nghỉ ngơi nên chỉ có thể buông lỏng rồi ngửa đầu nhìn trời. Ngặt nỗi, màn trời của Ma Uyên chỉ tồn tại mặt sắc tím đen tăm tối nên nhìn lên chỉ khiến cho nội tâm thêm nặng nề.

Nhân lúc bầu không khí đang tốt, hắn cố tình thăm dò thêm.

“Tiền bối biết Vân Tiêu tiền bối lấy nang dâm làm gì không?”

“Ngoại trừ luyện chế Phát Tình Đan thì còn làm gì nữa. Nghĩ lại thì sắp tới cũng đến kỳ đại thọ của Hợp Hoan lão tổ rồi. Thân là đệ tử, hắn cũng nên dâng bảo vật tỏ lòng hiếu thuận.”

Bạch Diệc Phi Yêu nhún vai.

Hứa Tử Du cả kinh: “V-Vân Tiêu tiền bối là đệ tử của lão tổ Nguyên Thần cảnh?!”

S-sao sự tình lại liên quan đến lão quái vật cấp độ đó thế?!



Bạch Diệc Phi Yêu cảm thấy biểu cảm của hắn hơi khoa trương, định lên tiếng chỉnh đốn một chút thì nhận ra nang dâm đã bị nhiễm độc từ hắn nên Phát Tình Đan luyện thành… thể nào cũng có vấn đề.

Sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ mọi chuyện, Bạch Diệc Phi Yêu liền cảm thấy suy đoán của mình chính xác. Dù sao thì bước đến cấp độ tu vi lẫn tuổi tác hiện thời của Vân Tiêu, y chẳng có lý do gì cần phải dùng tới Phát Tình Đan luyện chế từ nang dâm của Thanh Thiên Ngưu Mãng cả. Trong khi đó, Hợp Hoan lão tổ đã già rồi và lão vẫn còn tinh thần cầu đạo nên viên Phát Tình Đan ấy…

Bạch Diệc Phi Yêu bất giác rùng mình, cô thật sự không dám nghĩ đến.

“Tiểu tử, chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, bất kỳ kẻ thứ ba nào hay, ngươi phải thanh lý kẻ đó ngay lập tức, hiểu rồi chứ?” Cô bình tĩnh lườm mắt sang.

Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt đã cắt không còn chút giọt máu nào.

Bạch Diệc Phi Yêu nghĩ gì, hắn đương nhiên nghĩ ra chuyện tương tự. Thậm chí, vì là người hạ độc nên hắn còn cân nhắc tới cả viễn cảnh bị toàn thể Hợp Hoan Tông t·ruy s·át.

Tay chân hắn bất giác lạnh toát, đầu óc trống rỗng.

“Tiểu tử ngươi có đang nghe không đấy?” Bạch Diệc Phi Yêu hắng giọng.

Hứa Tử Du choàng tỉnh, ù ù cạc cạc gật đầu nhận lời.

“T-tiền bối yên tâm, v-vãn bối nhất định sẽ giữ kín miệng, có c·hết cũng không nói ra.”

Bạch Diệc Phi Yêu tự dưng cảm thấy không đáng tin lắm nhưng đoán chừng hắn vẫn chưa vượt qua nổi cú sốc nên không nói gì nữa. Là ai thì cũng phải mất hồn cả thôi.

Dẫu vậy, cô vẫn cần một lời xác nhận để đảm bảo vụ này không bị bại lộ. Với cả, cá nhân cô vẫn khá trông đợi vào lúc Hợp Hoan lão tổ phục dụng Phát Tình Đan. Cô đoán vẻ mặt lão sẽ vô cùng khó coi đấy, bởi chính đệ tử lão nuông chiêu nhất lại là người dâng loại đan dược ấy lên.

Nghĩ thôi Bạch Diệc Phi Yêu lại thấy cao hứng tiếp rồi.

Hứa Tử Du vẫn còn chưa qua nổi cơn choáng này. Mặc dù tất cả chỉ là suy đoán của một mình Bạch Diệc Phi Yêu nhưng cũng phải có cơ sở thì mới nói được như vậy.

Trước đây Hứa Tử Du làm liều nhiều là vì đằng sau hắn vẫn luôn có một Kim Đan cảnh như Cốt Cương lão quỷ tọa trấn, còn bây giờ thì không được như thế nữa. Tất cả những chuyện diễn ra trong quãng thời gian ngắn gần đây đều đã nằm ngoài tầm với của hắn rồi.

“Thôi thì chuyện tới đâu hay đến đó vậy.”

Hắn thầm thở dài trong lòng.

… Cùng lắm thì trốn thôi.

Với cả, nếu Phát Tình Đan có độc thật thì người g·ặp n·ạn đầu tiên cũng chẳng phải hắn. Một đệ tử Định Pháp cảnh như hắn thì có thể hạ độc được gì chứ, nói ra ai mà tin nổi.

Bình Luận

0 Thảo luận