Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 114: Chương 114: Trao đổi

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:57
Chương 114: Trao đổi

Hứa Tử Du yên tĩnh điều khí ngay sau khi tiếp nhận Liệu Mệnh Đan. Không hổ danh là đan dược trị thương siêu cấp của Tiềm Hư cảnh. Lượng sinh khí mà nó cung cấp đủ để vực dậy một người sắp c·hết ở hồng trần thế tục. Tất nhiên, tiền đề là cơ thể người đấy có thể gánh chịu được.

Đan dược cấp độ càng cao, nguồn năng lượng cung ứng sẽ càng khổng lồ. Nếu tu hành giả cấp thấp không sở hữu thể phách mạnh mẽ thì việc bạo thể khi phục dụng đan dược chẳng hề lạ.

Tuy nhiên, Hứa Tử Du luyện thể ngay từ khi bắt đầu tu hành, thể phách nhục thân của hắn đủ mạnh để gánh chịu hàng loạt đòn t·ấn c·ông của Thanh Thiên Ngưu Mãng mà không chế. Dĩ nhiên, bản thân hắn cũng không gánh được toàn bộ, hắn cũng phải nhờ vào sự hỗ trợ của Bích Lục Kính thì mới thoát được đôi ba lần khi Thanh Thiên Ngưu Mãng vẫn còn ở trên đà đỉnh cao.

Vì thế, khi Hứa Tử Du lĩnh đòn, sát thương thực tế hắn nhận được lại không đến nỗi nào.

Với lượng sinh khí khổng lồ của Liệu Mệnh Đan, Hứa Tử Du rất nhanh đã ổn định được thương thế. Nội quan bị chấn động đã khôi phục hoàn toàn, còn xương cốt gãy vỡ đã về lại đúng vị trí, chỉ cần ôn dưỡng thêm nửa ngày nữa là sẽ khỏi hẳn. May mà Bạch Diệc Phi Yêu vẫn còn chút nhân tính, chứ nghĩ đến cảnh người đi cùng hắn là một lão quái vật khác thì có lẽ đã bị bỏ rơi rồi.

Hứa Tử Du hít sâu một hơi, điều khí thêm một chu thiên rồi thở một ngụm trọc khí.

“Cũng nên xuất trận rồi.”

Hắn thu trận pháp che đậy cơ thể lại. Bên ngoài chỉ còn mỗi Bạch Diệc Phi Yêu đang hộ pháp cho hắn, còn Vân Tiêu thì đã đi đâu mất dạng. Thứ duy nhất còn lại là t·hi t·hể của Thanh Thiên Ngưu Mãng bị cắt xẻ và phân chia thành nhiều phần gọn gàng, thậm chí còn được lóc xương, lột vảy rất cẩn thận. Trông thôi hắn cũng biết do một người có tay nghề giỏi động thủ.

“Có vẻ như thương thế của ngươi nặng đấy.”

Bạch Diệc Phi Yêu nghiêng đầu quan sát, thần thức quét qua một lượt rồi thu tầm mắt về.

Hứa Tử Du thở dài: “Thanh Thiên Ngưu Mãng đã gần đột phá thượng cảnh, khí lực và cảnh giới của nó đã no đủ nên sức chiến đấu vượt xa những con yêu thú vãn bối từng đối đầu. Chuyến này nếu không có thủ đoạn chuẩn bị sẵn thì có lẽ đã mất nửa cái mạng rồi.”

Bạch Diệc Phi Yêu chép miệng: “Không cần khiêm tốn. Định Pháp thượng cảnh đấu với Tiềm Hư trung cảnh đỉnh phong còn không m·ất m·ạng thì thực lực ngươi phải thuộc hàng quái vật thiên kiêu đấy.” Cô dừng lại một chút, con mắt đột nhiên lóe sáng rồi phóng nhãn lên toàn bộ cơ thể hắn.

Nhịp tim của Hứa Tử Du đập mạnh, sống lưng bất giác lạnh toát.

“… À không, tiểu tử ngươi nào phải thượng cảnh, ngay từ đầu đã là đỉnh phong cảnh rồi.”

Hứa Tử Du mỉm cười: “Vãn bối nghĩ tiền bối đã biết ngay từ khi gặp mặt rồi chứ.”

Bạch Diệc Phi Yêu nhếch mép.



“Ta đã muốn làm thế nhưng khi tiếp cận ngươi lần đầu, trực giác của ta mách bảo không nên soi mói quá nhiều. Quả nhiên, ngươi rất n·hạy c·ảm với thần thức, xem chừng tinh thần lực bẩm sinh cũng đủ lớn đấy. Vừa hay, ta có một công pháp.”

Hứa Tử Du chớp mắt, tưởng chừng vẫn chưa nghe rõ.

“… Tiền bối vừa nói cái gì cơ?” Hắn hỏi lại.

“Ta có một môn công pháp tôi luyện tinh thần, tuy rằng không phải hạng mạnh mẽ gì nhưng cũng đủ để thần thức của ngươi sau này mạnh hơn đôi chút. Có hứng thú luyện chứ?”

Hứa Tử Du ôm quyền: “… Vãn bối rất có hứng thú, nhưng vãn bối hiểu không có bữa ăn nào thực sự miễn phí. Mạn phép cho vãn bối hỏi: tiền bối muốn đổi lại thứ gì?”

Bạch Diệc Phi Yêu cười khanh khách: “Bữa ăn ta dọn cho ngươi không hề miễn phí nhưng ngươi đã trả nó bằng cả tính mạng của mình rồi. Trận vừa rồi làm tốt lắm, nếu ngươi không giữ được Thanh Thiên Ngưu Mãng, Ngự Ma Tông ta có lẽ đã thua thiệt rất nhiều trong chuyến thí luyện này. Trên tư cách trưởng lão tông môn, làm sao ta bỏ qua công trạng của ngươi được chứ.”

Nụ cười cô chợt tắt, khóe miệng vẫn treo cao.

“Tuy nhiên, vì ta đã tưởng thưởng cho ngươi, ngươi cũng hiểu nên làm gì rồi nhỉ?”

Hứa Tử Du nhanh trí đáp lại:

“Tiền bối thần uy cái thế, đến Thanh Thiên Ngưu Mãng cũng không làm khó được người.”

Bạch Diệc Phi Yêu nhoẻn miệng hài lòng. Quả nhiên, nói chuyện với người thông minh vẫn dễ chịu hơn cả. Cô không cần dài dòng thì Hứa Tử Du cũng hiểu được ẩn ý.

Tài liệu lấy từ Thanh Thiên Ngưu Mãng mang giá trị liên thành, xem như con được đưa về chỉ mang tu vi Tiềm Hư cảnh thì giá trị của nó cũng đủ khiến cho cao tầng giở thủ đoạn giành giật. Hứa Tử Du không nắm rõ chất lượng và giá trị của Thanh Thiên Ngưu Mãng đối với tu hành giả Kim Đan cảnh nên kiểu gì cũng b·ị t·ông môn ép giá mà không hề hay biết. Bạch Diệc Phi Yêu không muốn mấy lão già đó được lợi nên sẽ nhận hết toàn bộ công trạng và trực tiếp giao dịch với tông môn.

Cô đã ra mặt thì tông môn cũng không dám bắt chẹt, nhờ thế mà cô sẽ có nhiều cơ hội đoạt được những loại tài nguyên bản thân mong muốn. Một mũi tên trúng hai con nhạn, không gì tốt hơn.

Cảm thấy tinh thần của Bạch Diệc Phi Yêu đang tốt, Hứa Tử Du liền hỏi tiếp: “Tiền bối, không biết vị tiền bối Hợp Hoan Tông lúc nãy đi đâu rồi ạ? Sau này chúng ta có còn gặp lại không?”

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi Yêu liền nhìn hắn bằng một cặp mắt vô cùng quái gở.

“… Ngươi có hứng thú với tên hồ ly đó?”

Hứa Tử Du vội lắc đầu.



“Tiền bối nghĩ oan cho vãn bối quá. Vãn bối không có sở thích đặc biệt đến như vậy. Chỉ là…” Hắn cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “… Ánh mắt của vị đấy hơi bất thường, vãn bối không thoải mái cho lắm.”

Đôi mắt của Bạch Diệc Phi Yêu lóe tinh quang, vẻ mặt bắt đầu lộ ra dấu hiệu hóng chuyện vui.

“Ai bảo ngươi để lộ dung mạo mình trước mặt tên hồ ly đó chứ. Về sau nên trốn cho kỹ, nếu để tên khốn đấy bắt được thì chỉ còn nước bị thải bổ thôi, tiểu tử ạ.”

Cô vỗ vai hắn nhưng gương mặt lại như đang nhịn cười.

Hứa Tử Du: “…” Chuyện này không vui tí nào đâu.

“Tiền bối, ta là nam nhân đấy.”

“Thì có vấn đề gì?” Bạch Diệc Phi Yêu cười khanh khách: “Thứ mà Vân Tiêu cần là dung mạo, vóc dáng và tu vi. Không quản nam nữ, chỉ cần hội tụ đủ ba yếu tố đó thì hắn ta sẽ bắt về thải bổ hết.”

Cô ngân giọng: “Có điều, đừng nghe ‘thải bổ’ mà thấy sợ. Trong số những kẻ tu hành hoan thuật tại Kỳ Quốc thì tên hồ ly đó lại khá lành tính. Hắn chỉ bắt người về thải bổ rồi chơi đùa vài ngày, hết hứng thì lại thả ra. Trước đây từng có mấy người khiến hắn yêu thích nên được hắn chỉ điểm tu hành, về sau cũng có chút thành tựu. Tất nhiên, chỉ là số ít thôi, không cần kỳ vọng nhiều.”

Hứa Tử Du: “…” Ta không kỳ vọng, cũng không muốn b·ị b·ắt về Hợp Hoan Tông.

Trông thấy hắn đã đứng hình, Bạch Diệc Phi Yêu tiếp tục bồi thêm câu nữa.

“Vân Tiêu trong mắt ta là một tên cà lất phất phơ nhưng thực lực tại Kim Đan cảnh không hề tầm thường một chút nào. Hơn nữa, trí nhớ của hắn rất tốt, một khi đã nhớ thì rất khó quên. Ban nãy ta phải cố lắm mới đuổi hắn đi nhưng hình bóng của ngươi chắc chắn đã bị hắn ghi tạc trong lòng rồi.”

Hứa Tử Du: “…”

Thỉnh cầu tiền bối im lặng trong giây lát có được không?

Sát Luyện lão quái, Bạch Diệc Phi Yêu, bây giờ lại đến lượt bạch diện hồ ly Vân Tiêu của Hợp Hoan Tông, rốt cuộc hắn đã gây nghiệp gì mà dính dáng tới nhiều Kim Đan cảnh thế?

Hai người trước thì thôi, vấn đề chỉ nằm loanh quanh giữa việc thu đồ, khéo léo ứng xử một chút là được. Nhưng cái tên sau cùng thì không còn đơn gian nữa.



Hứa Tử Du không muốn b·ị b·ắt cóc, cũng không muốn bị thải bổ. Không cần biết đối tượng là nam hay nữ, bất cứ ai muốn cưỡng đoạt công sức tu hành khắc khổ của hắn đều đáng bị liệt vào danh sách đen. Trước mắt, lão quái Vân Tiêu này sẽ được lưu danh ngay hàng đầu.

Hứa Tử Du phải tận lực tránh mặt y bằng mọi giá.

Nghĩ ngợi nhanh một hồi, Hứa Tử Du liền ôm quyền cảm tạ.

“Vãn bối sẽ giữ mình, đa tạ tiền bối đã nhắc nhở.”

“Chỉ cần không lộ mặt ra khỏi lãnh địa tông môn là được mà, tên đấy dù mạnh cũng không dám ngang nhiên bắt ngươi giữa ban ngày ban mặt, không thì mặt mũi Ngự Ma Tông mất hết.”

Bạch Diệc Phi Yêu thình lình ngoắc ngón tay, đôi tay của Hứa Tử Du liền đưa đến trước mặt, xem chút là kéo lê hắn trên đất, may mà hắn đuổi kịp.

“Với cả, Phệ Huyết Quyền Sáo ngay từ đầu là vật của một tu hành giả Hợp Hoan Tông. Chủ nhân của nó là đồng môn cùng thời với Vân Tiêu nên nói theo một nghĩa nào đó, các ngươi có duyên đấy.”

“Duyên này vãn bối xin phép không nhận.” Hứa Tử Du đáp ngay không chớp mắt.

Bạch Diệc Phi Yêu cười khúc khích.

“Tiểu tử ngươi có tài có tương lai, thiên phú tuy thấp một chút nhưng vẫn có thể bù đắp bằng vận khí và đại lượng tài nguyên. Với tu hành giả chúng ta mà nói, chỉ cần không c·hết giữa đường thì vẫn còn nước còn tát. Ta kỳ vọng nhiều ở tiểu tử ngươi đấy.”

Nghe vậy, Hứa Tử Du bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Hắn vội ôm quyền trả lễ, song chưa kịp làm gì thì Bạch Diệc Phi Yêu đã truyền pháp lực vào người hắn để khống chế động tác.

“Tiểu tử ngươi không sợ phế luôn đôi tay của mình hay sao mà lại cử động nhiều thế?”

Con ngươi Hứa Tử Du lấp lóe tinh quang. Hắn mím môi một lúc mới hạ tay than đau.

“… Sao tiền bối biết được?”

“Đôi lúc ngươi sáng dạ nhưng cũng có lúc ngờ nghệch quá nhỉ.” Bạch Diệc Phi Yêu lườm mắt: “Ta đã bảo Phệ Huyết Quyền Sáo là một đôi pháp khí có hung danh rồi mà, sao lại không biết được tác dụng phụ của nó với một tên tiểu tử tu vi còn chưa chạm tới Tiềm Hư cảnh được chứ.”

Hứa Tử Du cười khan rồi thở dài.

“Vãn bối từng chịu nhiều v·ết t·hương đau đớn hơn thế này nhiều, tĩnh dưỡng…”

“Nơi này là Ma Uyên, xem như cơ thể ngươi kháng độc tốt thì hoàn cảnh môi trường cũng không phù hợp để ôn dưỡng thương thế. Bên cạnh đó, đừng xem nhẹ những cơn đau chóng vánh. Đau đớn hiện tại có thể nhất thời nhưng nếu không muốn trở thành phê nhân sau này thì im miệng lại đi.”

Bạch Diệc Phi Yêu thản nhiên lột Phệ Huyết Quyền Sáo khỏi tay hắn, ánh mắt có chút chán ghét.

“Chậc, cũng chỉ là ranh con mà thôi.”

Bình Luận

0 Thảo luận