Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 113: Chương 113: Cuồng chiến
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:57Chương 113: Cuồng chiến
Thanh Thiên Ngưu Mãng trườn người ra ngoài, tầng huyết sắc bao trùm cơ thể đã hao hụt đi không ít. Cơ thể nó đâu đâu cũng là v·ết t·hương, thậm chí lớp vảy từng khiến nó kiêu ngạo về lực phòng ngự của bản thân cũng bị rút ra không thương tiếc. Mặc dù nhục thân hiện tại vẫn có thể chống chịu được đòn t·ấn c·ông nhưng mối hận này nó sẽ không bao giờ quên.
Khổ nỗi, Thanh Thiên Ngưu Mãng đã lộ diện ra ngoài thì Vân Tiêu và Bạch Diệc Phi Yêu làm sao để cho nó tự do. Hai người không hẹn mà cùng thôi động pháp bảo công kích.
Uỳnh—?!
Phép thuật bay đầy trời, ánh quang tỏa ra khắp muôn nơi.
Thanh Thiên Ngưu Mãng bị tập kích đột ngột, bản thân còn chưa kịp xoay sở thì chiêu sau đã tiếp nối chiêu trước, chớp mắt đẩy nó về thế hạ phong. Đáng sợ hơn, mỗi một chiêu thức do Vân Tiêu và Bạch Diệc Phi Yêu tung ra đều đủ mạnh để phá vỡ hàng phòng ngự vảy giáp rồi cắt sâu da thịt.
Thanh Thiên Ngưu Mãng đã cảm nhận được tử thần sắp sửa giáng lâm xuống người mình, nó vội vàng xoay người để chạy về hang ổ rồi nương nhờ ngóc ngách để ẩn thân.
“Súc sinh chạy đi đâu?!”
Vân Tiêu nhận ra mục đích của nó, y lập tức hạ cái đỉnh khổng lồ của mình xuống lỗ hổng mặt đất. Ngay lúc ấy, Bạch Diệt Phi Yêu cũng thi triển thủ đoạn t·ấn c·ông phi châm nhằm lột sạch lớp vảy phòng ngự để dễ bề mổ xẻ khi g·iết được nó. Trong mắt hai lão quái vật Kim Đan cảnh giờ này, nó đã sớm là vật trong tay, trốn tránh nhường nào cũng đừng hòng thoát.
Bị vây công tứ phía là thế nhưng không nên xem nhẹ tinh thần cầu sinh của Thanh Thiên Ngưu Mãng, nó đã quyết ý muốn trốn thì không phải ai cũng đủ sức ngăn lại. Thanh Thiên Ngưu Mãng hống một tiếng vang vọng, âm công nhanh chóng đánh vào đỉnh lớn, bất giác tạo ra sóng chấn lan rộng.
Vân Tiêu lùi về phía sau, hai tay bất giác run lên, trong lòng thầm than một tiếng rồi truyền thêm pháp lực để giữ Thanh Thiên Ngưu Mãng ở ngoài này. Khổ nỗi, cơ thể khổng lồ của nó một khi đã giãy dụa thì mọi thứ xung quanh sẽ trở nên hỗn độn hơn bao giờ hết. Lại thêm trận chiến trước đó giữa Vân Tiêu với Bạch Diệc Phi Yêu đã san bằng khu vực này nên chẳng có ngoại vật gì cản trở.
Oành!
Thanh Thiên Ngưu Mãng mạnh mẽ đẩy lùi đỉnh lớn của Vân Tiêu rồi xông xuống lỗ sâu nhưng nó lại cảm nhận được một nguồn khí tức mạnh mẽ đang hướng lên trên, khí tức huyết sát bùng nổ như tu la ác quỷ. Thân người nó bất giác khựng lại, trước mặt đã thù lù nắm đấm bọc ma khí.
Uỳnh—?!
Một quyền hướng thẳng lên cao, Thanh Thiên Ngưu Mãng vừa chui vào đã b·ị đ·ánh văng. Nó rống một tiếng đau đớn, đầu óc bắt đầu có dấu hiệu choáng váng.
Vân Tiêu ở gần nhất còn chưa kịp nắm bắt tình hình thì một bóng đen nọ đã nhảy vọt ra khỏi hố sâu.
Là Hứa Tử Du.
Hắn giữ chặt một cái sừng của Thanh Thiên Ngưu Mãng rồi xoay vòng ném cả cơ thể khổng lồ của nó xuống dưới đất. Lực đạo tuy không mạnh nhưng thành công chặn đứng đường thoát.
“Súc sinh, c·hết đi!”
Bạch Diệc Phi Yêu xác nhận Hứa Tử Du còn sống thì trong lòng mới yên. Cô nhanh chóng thi triển phi châm nối với Hỏa Bộc Phù để tiêu diệt Thanh Thiên Ngưu Mãng. Trong khi đó, Vân Tiêu lại sử dụng đỉnh lớn để trấn áp cơ thể nó trên mặt đất. Sức t·ấn c·ông của Bạch Diệc Phi Yêu cao nên y nhường lại cho cô để tiết kiệm thời gian. Mặt khác, y muốn xem thử người vừa chặn đứng đường thoát của Thanh Thiên Ngưu Mãng là ai. Có thể ném nó một đường như thế thì ắt hẳn là thể tu.
“Ồ, vóc dáng trông được đấy.”
Hứa Tử Du chống hông thở dốc, bùn đất hòa lẫn với máu tươi cũng không thể giấu được vóc dáng cơ bắp của hắn. Tuy rằng thương thế đầy rẫy nhưng nhờ có sự hỗ trợ của Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận, hắn lại thành công cầm cự được đến giờ. Tất nhiên, để khiến cho Thanh Thiên Ngưu Mãng trọng thương, hắn phải tự bạo cả tòa đại trận ngay trước khi hết hiệu lực.
Tiếc thì tiếc thật nhưng hắn không còn lựa chọn nào tốt hơn vào thời điểm đó.
Hứa Tử Du chậm rãi điều khí để lấy lại nhịp thở, không quên quan sát chiến trường hiện thời. Hắn đã thấy Bạch Diệc Phi Yêu nên nỗi lo trong lòng cũng nguôi đi đôi chút. Chí ít cô vẫn an toàn.
Tuy nhiên, đối thủ của cô vẫn còn đang ở đây nên hắn không dám buông lỏng. Hắn điều khiển Huyết Sắc Nhận hướng mũi nhọn về phía Vân Tiêu đang tiếp cận, gương mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Có thể trói chân Bạch Diệc Phi Yêu ở trên này thì thực lực của đối phương chắc chắn rất cao cường, thậm chí còn là tu hành giả Kim Đan cảnh thoái tu vi. Thoạt đầu Hứa Tử Du chỉ bán tín bán nghi nhưng giờ đã hoàn toàn chắc chắn. Cái đỉnh lớn đang trấn áp Thanh Thiên Ngưu Mãng là pháp bảo, mà pháp bảo thì chỉ có Kim Đan cảnh trở lên mới luyện ra.
“Đừng nhìn ta như kẻ địch vậy chứ.” Vân Tiêu chậm rãi tiếp cận, đôi mắt sáng như hai cái lồng đèn, bên trong con ngươi còn lóe lên một tia hồng quang: “Ta đang giúp Ngự Ma Tông các ngươi đấy.”
Hứa Tử Du thình lình rợn hết cả tóc gáy, hắn quát: “Đứng yên đấy!”
Vân Tiêu hơi nhướng mày, định bảo Hứa Tử Du không nhận ra y sao thì chợt nhớ thân phận của hắn. Thoạt đầu y còn nghĩ hắn là lão quái vật Kim Đan cảnh thoái tu vi nhưng khi nhìn thấy đôi quyền sáo trên tay thì chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa.
Hắn là đệ tử ngoại môn Ngự Ma Tông, có lẽ là tên quái vật bậc nhất mà tông môn đấy nuôi dưỡng.
“Ta và Bạch sư muội đã có ước định hợp tác, ngươi không cần lo lắng. Tiểu tử ngươi đang b·ị t·hương, chi bằng để ta hỗ trợ chữa trị thì thế nào?” Vân Tiêu nhoẻn miệng cười.
“Hỗ trợ chữa trị bằng hoan thuật ư?” Hứa Tử Du nhếch mép: “Vãn bối không có hứng thú.”
Hắn ngoắc ngón tay, Huyết Sắc Nhận lập tức dàn hàng rồi cắm xuống đất nhằm phân định giới hạn.
“Tiền bối, các bên cạnh tranh, mong tiền bối giữ khoảng cách cho.”
Vân Tiêu dừng bước chân, vẻ mặt vẫn cười tủm tỉm như mọi khi. Song, cái vẻ mặt tưởng chừng vô hại này mới làm nên danh hiệu bạch diện hồ ly của y. Nhìn vào y, người ngoài khó lòng nào đoán được trong lòng y đang nghĩ gì và sắp tới sẽ có động thái ra sao.
Vân Tiêu không tính nhượng bộ hậu bối nhưng cân nhắc thực lực của Hứa Tử Du trong phạm vi Định Pháp cảnh, y không muốn giao chiến ở thời điểm hiện tại.
Tam tông gần năm chục người vây công Thanh Thiên Ngưu Mãng còn xém chút đoàn diệt, một mình Hứa Tử Du lại có thể đánh cùng nó một trận sống mái mà vẫn còn sung sức thì thực lực gần như nghiền ép ngoại môn của cả tam tông. Theo Vân Tiêu đánh giá, Vương Cương hay Liễu Đào Tơ đứng trước mặt hắn bây giờ chẳng khác gì sâu kiến, nhiều khi bọn chúng còn chưa kịp làm gì thì đ·ã c·hết rồi cũng không chừng. Thể tu Định Pháp cảnh tầm này đúng là rất đáng sợ.
Bên cạnh đó, Vân Tiêu để ý tới đôi Phệ Huyết Quyền Sáo trên tay Hứa Tử Du. Thứ này không phải pháp khí tầm thường. Ở thời đại hai trăm năm trước của y, nó đã từng gây nên một trận sóng gió tu hành giới do chủ sở hữu cũ đã tàn sát rất nhiều tu hành giả. Trùng hợp thay, người đó lại còn là đệ tử của Hợp Hoan Tông nên Vân Tiêu vẫn còn nhớ tới tận bây giờ.
Năm đó, các tu hành giả vây công đối phương đã phân chia thu hoạch, đôi Phệ Huyết Quyền Sáo này đã về tay Sát Luyện lão quái của Ngự Ma Tông. Vì thế, khi thấy nó ở trong tay Hứa Tử Du, Vân Tiêu mới suy đoán hắn là đệ tử của lão già kia.
Mặc dù thực lực của Sát Luyện lão quái không quá cao cường như Bạch Diệc Phi Yêu nhưng cái danh luyện đan sư giúp lão có rất nhiều mối quan hệ giao hảo với các tu hành giả đồng cấp nên Vân Tiêu chẳng dại gì động tới. Chưa kể, đệ tử lão còn mạnh đến nhường này thì khả năng cao sẽ còn được chú trọng hơn. Nếu hắn sứt mẻ một miếng nào, khéo lão già đấy lại sửng cồ thì phiền.
Vân Tiêu thu hoan thuật của mình về rồi đưa tay ra chỗ Hứa Tử Du có thể thấy. Y đảo mắt quan sát chiến trường, lúc này Bạch Diệc Phi Yêu đã đ·ánh c·hết Thanh Thiên Ngưu Mãng rồi nên cũng đến lúc y thu hồi Tù Ma Đỉnh về. Nếu Hứa Tử Du căng thẳng khi ở cạnh y thì y cũng khá căng thẳng khi ở trong phạm vi t·ấn c·ông của hắn. Không có pháp bảo thì lòng khó yên.
Hứa Tử Du cũng nhận ra trận đánh đã đi đến hồi kết, trong lòng liền nhẹ nhõm đi phần nào. Nhưng nhìn vào lượng tiêu hao cho trận pháp trước đó, hắn lại không vui nổi.
Tính toán qua thôi thì chuyến này kiếm được bao nhiêu là đổ sông đổ bể hết rồi.
“Tiểu tử ngươi không sao chứ?”
Bạch Diệc Phi Yêu nhanh chóng lại gần kiểm tra thương thế, biểu cảm có chút lo lắng. Hứa Tử Du nhận ra một góc mặt nạ dịch dung của cô đã bị phá hủy, nhờ thế mà thấy được một phần dung mạo.
Không ngoài dự đoán của Hứa Tử Du, Bạch Diệc Phi Yêu thực sự rất xinh đẹp. Từ đường nét đến làn da đều hoàn toàn khác biệt với những nữ nhân hắn từng gặp trước đó. Mặc dù hắn chưa thấy được toàn bộ dung mạo nhưng một mảng lớn như thế là quá đủ để tưởng tượng toàn bộ.
Hứa Tử Du hít nhẹ một hơi.
“Gãy xương sườn, dập xương vai, nội tạng chấn động…”
“Phục dụng Liệu Mệnh Đan rồi đả tọa điều khí đi.” Bạch Diệc Phi Yêu ngắt lời.
Thông qua sử dụng thần thức tra xét, cô đại khái đã đoán được tình trạng thương thế của Hứa Tử Du rồi. Nhìn vào thôi cô cũng đoán được hắn đã trải qua một trận chiến vô cùng cam go. May mà hắn luyện thể, chứ đổi lại người khác thì đ·ã c·hết ít nhất bảy đến tám lần.
Chuyến này đã có phát sinh ngoài dự liệu nên Bạch Diệc Phi Yêu không thể can thiệp kịp thời. Cũng may mà con mắt sư huynh cô vẫn sáng nên chọn đúng người hỗ trợ.
Vì thế, cô mới không rơi vào tình thế khó xử.
Hứa Tử Du nhận được Liệu Mệnh Đan thì gương mặt liền sáng bừng. Hắn nhanh chóng cảm tạ rồi dựng tạm một tòa Mê Vụ Trận cỡ nhỏ để che đậy, sau mới tiến hành chữa trị.
Bạch Diệc Phi Yêu chắn giữa trận pháp với Vân Tiêu, ánh mắt cảnh giác.
“Ngươi nhìn đệ tử của bổn tông hơi lâu rồi đấy.” Cô bảo.
Vân Tiêu cười tủm tỉm: “Vóc dáng và gương mặt của hắn đẹp đấy. Trao đổi với ta thì thế nào?”
Bạch Diệc Phi Yêu hừ lạnh.
“Cút ngay cho lão nương!”
Thanh Thiên Ngưu Mãng trườn người ra ngoài, tầng huyết sắc bao trùm cơ thể đã hao hụt đi không ít. Cơ thể nó đâu đâu cũng là v·ết t·hương, thậm chí lớp vảy từng khiến nó kiêu ngạo về lực phòng ngự của bản thân cũng bị rút ra không thương tiếc. Mặc dù nhục thân hiện tại vẫn có thể chống chịu được đòn t·ấn c·ông nhưng mối hận này nó sẽ không bao giờ quên.
Khổ nỗi, Thanh Thiên Ngưu Mãng đã lộ diện ra ngoài thì Vân Tiêu và Bạch Diệc Phi Yêu làm sao để cho nó tự do. Hai người không hẹn mà cùng thôi động pháp bảo công kích.
Uỳnh—?!
Phép thuật bay đầy trời, ánh quang tỏa ra khắp muôn nơi.
Thanh Thiên Ngưu Mãng bị tập kích đột ngột, bản thân còn chưa kịp xoay sở thì chiêu sau đã tiếp nối chiêu trước, chớp mắt đẩy nó về thế hạ phong. Đáng sợ hơn, mỗi một chiêu thức do Vân Tiêu và Bạch Diệc Phi Yêu tung ra đều đủ mạnh để phá vỡ hàng phòng ngự vảy giáp rồi cắt sâu da thịt.
Thanh Thiên Ngưu Mãng đã cảm nhận được tử thần sắp sửa giáng lâm xuống người mình, nó vội vàng xoay người để chạy về hang ổ rồi nương nhờ ngóc ngách để ẩn thân.
“Súc sinh chạy đi đâu?!”
Vân Tiêu nhận ra mục đích của nó, y lập tức hạ cái đỉnh khổng lồ của mình xuống lỗ hổng mặt đất. Ngay lúc ấy, Bạch Diệt Phi Yêu cũng thi triển thủ đoạn t·ấn c·ông phi châm nhằm lột sạch lớp vảy phòng ngự để dễ bề mổ xẻ khi g·iết được nó. Trong mắt hai lão quái vật Kim Đan cảnh giờ này, nó đã sớm là vật trong tay, trốn tránh nhường nào cũng đừng hòng thoát.
Bị vây công tứ phía là thế nhưng không nên xem nhẹ tinh thần cầu sinh của Thanh Thiên Ngưu Mãng, nó đã quyết ý muốn trốn thì không phải ai cũng đủ sức ngăn lại. Thanh Thiên Ngưu Mãng hống một tiếng vang vọng, âm công nhanh chóng đánh vào đỉnh lớn, bất giác tạo ra sóng chấn lan rộng.
Vân Tiêu lùi về phía sau, hai tay bất giác run lên, trong lòng thầm than một tiếng rồi truyền thêm pháp lực để giữ Thanh Thiên Ngưu Mãng ở ngoài này. Khổ nỗi, cơ thể khổng lồ của nó một khi đã giãy dụa thì mọi thứ xung quanh sẽ trở nên hỗn độn hơn bao giờ hết. Lại thêm trận chiến trước đó giữa Vân Tiêu với Bạch Diệc Phi Yêu đã san bằng khu vực này nên chẳng có ngoại vật gì cản trở.
Oành!
Thanh Thiên Ngưu Mãng mạnh mẽ đẩy lùi đỉnh lớn của Vân Tiêu rồi xông xuống lỗ sâu nhưng nó lại cảm nhận được một nguồn khí tức mạnh mẽ đang hướng lên trên, khí tức huyết sát bùng nổ như tu la ác quỷ. Thân người nó bất giác khựng lại, trước mặt đã thù lù nắm đấm bọc ma khí.
Uỳnh—?!
Một quyền hướng thẳng lên cao, Thanh Thiên Ngưu Mãng vừa chui vào đã b·ị đ·ánh văng. Nó rống một tiếng đau đớn, đầu óc bắt đầu có dấu hiệu choáng váng.
Vân Tiêu ở gần nhất còn chưa kịp nắm bắt tình hình thì một bóng đen nọ đã nhảy vọt ra khỏi hố sâu.
Là Hứa Tử Du.
Hắn giữ chặt một cái sừng của Thanh Thiên Ngưu Mãng rồi xoay vòng ném cả cơ thể khổng lồ của nó xuống dưới đất. Lực đạo tuy không mạnh nhưng thành công chặn đứng đường thoát.
“Súc sinh, c·hết đi!”
Bạch Diệc Phi Yêu xác nhận Hứa Tử Du còn sống thì trong lòng mới yên. Cô nhanh chóng thi triển phi châm nối với Hỏa Bộc Phù để tiêu diệt Thanh Thiên Ngưu Mãng. Trong khi đó, Vân Tiêu lại sử dụng đỉnh lớn để trấn áp cơ thể nó trên mặt đất. Sức t·ấn c·ông của Bạch Diệc Phi Yêu cao nên y nhường lại cho cô để tiết kiệm thời gian. Mặt khác, y muốn xem thử người vừa chặn đứng đường thoát của Thanh Thiên Ngưu Mãng là ai. Có thể ném nó một đường như thế thì ắt hẳn là thể tu.
“Ồ, vóc dáng trông được đấy.”
Hứa Tử Du chống hông thở dốc, bùn đất hòa lẫn với máu tươi cũng không thể giấu được vóc dáng cơ bắp của hắn. Tuy rằng thương thế đầy rẫy nhưng nhờ có sự hỗ trợ của Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận, hắn lại thành công cầm cự được đến giờ. Tất nhiên, để khiến cho Thanh Thiên Ngưu Mãng trọng thương, hắn phải tự bạo cả tòa đại trận ngay trước khi hết hiệu lực.
Tiếc thì tiếc thật nhưng hắn không còn lựa chọn nào tốt hơn vào thời điểm đó.
Hứa Tử Du chậm rãi điều khí để lấy lại nhịp thở, không quên quan sát chiến trường hiện thời. Hắn đã thấy Bạch Diệc Phi Yêu nên nỗi lo trong lòng cũng nguôi đi đôi chút. Chí ít cô vẫn an toàn.
Tuy nhiên, đối thủ của cô vẫn còn đang ở đây nên hắn không dám buông lỏng. Hắn điều khiển Huyết Sắc Nhận hướng mũi nhọn về phía Vân Tiêu đang tiếp cận, gương mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Có thể trói chân Bạch Diệc Phi Yêu ở trên này thì thực lực của đối phương chắc chắn rất cao cường, thậm chí còn là tu hành giả Kim Đan cảnh thoái tu vi. Thoạt đầu Hứa Tử Du chỉ bán tín bán nghi nhưng giờ đã hoàn toàn chắc chắn. Cái đỉnh lớn đang trấn áp Thanh Thiên Ngưu Mãng là pháp bảo, mà pháp bảo thì chỉ có Kim Đan cảnh trở lên mới luyện ra.
“Đừng nhìn ta như kẻ địch vậy chứ.” Vân Tiêu chậm rãi tiếp cận, đôi mắt sáng như hai cái lồng đèn, bên trong con ngươi còn lóe lên một tia hồng quang: “Ta đang giúp Ngự Ma Tông các ngươi đấy.”
Hứa Tử Du thình lình rợn hết cả tóc gáy, hắn quát: “Đứng yên đấy!”
Vân Tiêu hơi nhướng mày, định bảo Hứa Tử Du không nhận ra y sao thì chợt nhớ thân phận của hắn. Thoạt đầu y còn nghĩ hắn là lão quái vật Kim Đan cảnh thoái tu vi nhưng khi nhìn thấy đôi quyền sáo trên tay thì chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa.
Hắn là đệ tử ngoại môn Ngự Ma Tông, có lẽ là tên quái vật bậc nhất mà tông môn đấy nuôi dưỡng.
“Ta và Bạch sư muội đã có ước định hợp tác, ngươi không cần lo lắng. Tiểu tử ngươi đang b·ị t·hương, chi bằng để ta hỗ trợ chữa trị thì thế nào?” Vân Tiêu nhoẻn miệng cười.
“Hỗ trợ chữa trị bằng hoan thuật ư?” Hứa Tử Du nhếch mép: “Vãn bối không có hứng thú.”
Hắn ngoắc ngón tay, Huyết Sắc Nhận lập tức dàn hàng rồi cắm xuống đất nhằm phân định giới hạn.
“Tiền bối, các bên cạnh tranh, mong tiền bối giữ khoảng cách cho.”
Vân Tiêu dừng bước chân, vẻ mặt vẫn cười tủm tỉm như mọi khi. Song, cái vẻ mặt tưởng chừng vô hại này mới làm nên danh hiệu bạch diện hồ ly của y. Nhìn vào y, người ngoài khó lòng nào đoán được trong lòng y đang nghĩ gì và sắp tới sẽ có động thái ra sao.
Vân Tiêu không tính nhượng bộ hậu bối nhưng cân nhắc thực lực của Hứa Tử Du trong phạm vi Định Pháp cảnh, y không muốn giao chiến ở thời điểm hiện tại.
Tam tông gần năm chục người vây công Thanh Thiên Ngưu Mãng còn xém chút đoàn diệt, một mình Hứa Tử Du lại có thể đánh cùng nó một trận sống mái mà vẫn còn sung sức thì thực lực gần như nghiền ép ngoại môn của cả tam tông. Theo Vân Tiêu đánh giá, Vương Cương hay Liễu Đào Tơ đứng trước mặt hắn bây giờ chẳng khác gì sâu kiến, nhiều khi bọn chúng còn chưa kịp làm gì thì đ·ã c·hết rồi cũng không chừng. Thể tu Định Pháp cảnh tầm này đúng là rất đáng sợ.
Bên cạnh đó, Vân Tiêu để ý tới đôi Phệ Huyết Quyền Sáo trên tay Hứa Tử Du. Thứ này không phải pháp khí tầm thường. Ở thời đại hai trăm năm trước của y, nó đã từng gây nên một trận sóng gió tu hành giới do chủ sở hữu cũ đã tàn sát rất nhiều tu hành giả. Trùng hợp thay, người đó lại còn là đệ tử của Hợp Hoan Tông nên Vân Tiêu vẫn còn nhớ tới tận bây giờ.
Năm đó, các tu hành giả vây công đối phương đã phân chia thu hoạch, đôi Phệ Huyết Quyền Sáo này đã về tay Sát Luyện lão quái của Ngự Ma Tông. Vì thế, khi thấy nó ở trong tay Hứa Tử Du, Vân Tiêu mới suy đoán hắn là đệ tử của lão già kia.
Mặc dù thực lực của Sát Luyện lão quái không quá cao cường như Bạch Diệc Phi Yêu nhưng cái danh luyện đan sư giúp lão có rất nhiều mối quan hệ giao hảo với các tu hành giả đồng cấp nên Vân Tiêu chẳng dại gì động tới. Chưa kể, đệ tử lão còn mạnh đến nhường này thì khả năng cao sẽ còn được chú trọng hơn. Nếu hắn sứt mẻ một miếng nào, khéo lão già đấy lại sửng cồ thì phiền.
Vân Tiêu thu hoan thuật của mình về rồi đưa tay ra chỗ Hứa Tử Du có thể thấy. Y đảo mắt quan sát chiến trường, lúc này Bạch Diệc Phi Yêu đã đ·ánh c·hết Thanh Thiên Ngưu Mãng rồi nên cũng đến lúc y thu hồi Tù Ma Đỉnh về. Nếu Hứa Tử Du căng thẳng khi ở cạnh y thì y cũng khá căng thẳng khi ở trong phạm vi t·ấn c·ông của hắn. Không có pháp bảo thì lòng khó yên.
Hứa Tử Du cũng nhận ra trận đánh đã đi đến hồi kết, trong lòng liền nhẹ nhõm đi phần nào. Nhưng nhìn vào lượng tiêu hao cho trận pháp trước đó, hắn lại không vui nổi.
Tính toán qua thôi thì chuyến này kiếm được bao nhiêu là đổ sông đổ bể hết rồi.
“Tiểu tử ngươi không sao chứ?”
Bạch Diệc Phi Yêu nhanh chóng lại gần kiểm tra thương thế, biểu cảm có chút lo lắng. Hứa Tử Du nhận ra một góc mặt nạ dịch dung của cô đã bị phá hủy, nhờ thế mà thấy được một phần dung mạo.
Không ngoài dự đoán của Hứa Tử Du, Bạch Diệc Phi Yêu thực sự rất xinh đẹp. Từ đường nét đến làn da đều hoàn toàn khác biệt với những nữ nhân hắn từng gặp trước đó. Mặc dù hắn chưa thấy được toàn bộ dung mạo nhưng một mảng lớn như thế là quá đủ để tưởng tượng toàn bộ.
Hứa Tử Du hít nhẹ một hơi.
“Gãy xương sườn, dập xương vai, nội tạng chấn động…”
“Phục dụng Liệu Mệnh Đan rồi đả tọa điều khí đi.” Bạch Diệc Phi Yêu ngắt lời.
Thông qua sử dụng thần thức tra xét, cô đại khái đã đoán được tình trạng thương thế của Hứa Tử Du rồi. Nhìn vào thôi cô cũng đoán được hắn đã trải qua một trận chiến vô cùng cam go. May mà hắn luyện thể, chứ đổi lại người khác thì đ·ã c·hết ít nhất bảy đến tám lần.
Chuyến này đã có phát sinh ngoài dự liệu nên Bạch Diệc Phi Yêu không thể can thiệp kịp thời. Cũng may mà con mắt sư huynh cô vẫn sáng nên chọn đúng người hỗ trợ.
Vì thế, cô mới không rơi vào tình thế khó xử.
Hứa Tử Du nhận được Liệu Mệnh Đan thì gương mặt liền sáng bừng. Hắn nhanh chóng cảm tạ rồi dựng tạm một tòa Mê Vụ Trận cỡ nhỏ để che đậy, sau mới tiến hành chữa trị.
Bạch Diệc Phi Yêu chắn giữa trận pháp với Vân Tiêu, ánh mắt cảnh giác.
“Ngươi nhìn đệ tử của bổn tông hơi lâu rồi đấy.” Cô bảo.
Vân Tiêu cười tủm tỉm: “Vóc dáng và gương mặt của hắn đẹp đấy. Trao đổi với ta thì thế nào?”
Bạch Diệc Phi Yêu hừ lạnh.
“Cút ngay cho lão nương!”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận