Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 112: Chương 112: Bạch diện hồ ly

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:57
Chương 112: Bạch diện hồ ly

Uỳnh—?!

Hang động không ngừng truyền tới tiếng động giao tranh, xem như không để tâm thì cũng khó mà giả bộ như không biết. Bạch Diệc Phi Yêu vừa giao chiến vừa đảo mắt về phía hang động, nội tâm có chút lo lắng nhưng vì tình cảnh của bản thân cũng không dễ dàng gì nên chưa thể ra tay giúp đỡ.

“Bạch sư muội, lâu rồi không gặp, sao muội không để ý gì đến ta thế?” Vân Tiêu vừa cười vừa xuất chiêu, cánh hoa bay lượn như phi tiêu ám khí không ngừng cuốn lấy người cô.

“Tên bạch diện nhà ngươi không lo hưởng lạc ở Hợp Hoan Tông đi, đến đây làm cái quái gì!”

Bạch Diệc Phi Yêu thi triển phi châm của Bạch Diệc Phiến, chớp mắt đã hủy đi toàn bộ cánh hoa của Vân Tiêu rồi lao tới đánh cận chiến. Chiêu thức vừa nhanh vừa gọn, vừa đảm bảo mỹ cảm nhưng lại không mất đi uy lực kinh người đang ẩn chứa bên trong.

Vân Tiêu không phải cao thủ luyện thể nên không tiện đánh trực diện. Dẫu thế, pháp lực của y lại vô cùng dồi dào, cho dù đang trong tình trạng thoái tu vi nhưng để so với lứa đệ tử Định Pháp cảnh, nguồn pháp lực của y vẫn hùng hậu chí ít là gấp ba lần bình thường.

Mỗi lần Bạch Diệc Phi Yêu ra tay, giữa cô và Vân Tiêu lúc nào cũng tồn tại một khoảng khiến lực lượng của cô phân tán ra tứ phương. Càng giao tranh, uy lực trong đòn t·ấn c·ông càng giảm.

Bạch Diệc Phi Yêu không muốn phí sức nên đã bảo trì khoảng cách, đồng thời truy tìm tung tích của Hắc Ma. Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông đã bắt tay nhau thì không lý nào Vân Tiêu đến một mình.

“Bạch sư muội không cần ngưng cẩn thận đến thế. Hôm nay ta chỉ đến chào hỏi nên không có hứng dẫn theo Hắc Ma.” Vân Tiêu mỉm cười lễ độ.

“Bạch diện hồ ly, ngươi tưởng ta dễ bị lừa như thế sao?” Bạch Diệc Phi Yêu cười lạnh.

Vân Tiêu thở dài: “Bao năm rồi sư muội vẫn cố tình giữ khoảng cách, ta buồn lòng đấy.” Hắn nhoẻn miệng cười tươi: “Tính ta thế nào sư muội biết mà, Hắc Ma không phải loại mà ta muốn giao du.”

Bạch Diệc Phi Yêu đương nhiên biết Vân Tiêu không thích Hắc Ma nhưng cảm thụ cá nhân chẳng hề liên quan tới đại cục tông môn. Nếu buộc phải hợp tác, đối phương có là thâm thù hại hận thì bản thân vẫn phải hạ cái tôi xuống để tuân thủ mệnh lệnh.

Mắt thấy Bạch Diệc Phi Yêu vẫn còn chưa tin, Vân Tiêu cũng không biết phải dùng từ gì mới phù hợp. Nếu cô đã không tin thì mọi lời lẽ của y cũng chỉ như chim hót líu lo. Với cả, trong lúc chiến đấu, y đã để mắt đến thái độ của cô cũng như thanh âm chiến đấu vọng ra từ trong hang động gần đó.

Dựa vào dấu vết lưu trên đất, Vân Tiêu biết đây là hang ổ của Thanh Thiên Ngưu Mãng. Loại dị thú này có tập tính lãnh thổ khá cao nên không dễ gì để đồng loạt tiến vào khu vực mình quản lý. Lấy tình báo do Liễu Đào Tơ cung cấp trước đó, y tin đây là hang ổ của cái con đã g·iết hại đệ tử tam tông.

Với tư cách trưởng bối, Vân Tiêu ra mặt giải quyết hậu hoạn cũng là lẽ thường.

“Sư muội, đám đệ tử Ngự Ma Tông bên muội đủ sức đánh với Thanh Thiên Ngưu Mãng chứ?” Vân Tiêu đột nhiên lên tiếng: “Không có muội tọa trấn, khéo chúng chẳng thoát nổi c·ái c·hết.”

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi Yêu liền trở nên khó coi. Tất nhiên là cô biết tình cảnh của Hứa Tử Du bây giờ không tốt chứ. Thực lực của hắn cao cường thật nhưng chênh lệch khoảng cách tu vi vẫn là thứ mà thực lực hiện tại không thể bù lấp nổi. Quan trọng hơn, ngày nào không thể phá vỡ lớp vẩy của Thanh Thiên Ngưu Mãng, ngày đấy nó vẫn không thể gục ngã.



“Tiếng động giao tranh vẫn còn chứng tỏ đệ tử bên phía ta vẫn còn cáng đáng được, không nhọc ngươi phải quan tâm.” Bạch Diệc Phi Yêu xòe Bạch Diệc Phiến che nửa mặt: “Có điều, như ngươi vừa nói, không có ta tọa trấn thì tình hình sẽ hơi rắc rối đấy nên phiền ngươi c·hết đi cho ta nhờ.”

Dứt lời, vô vàn phi châm lại phóng ra, mỗi một cây đều được nối với một lá Hỏa Bộc Phù, chỉ cần v·a c·hạm nhẹ thôi là sẽ bộc phá ra uy lực hủy diệt kinh người.

Uỳnh—?!

Vân Tiêu không ở tu vi Kim Đan cảnh nên không dám liều đối cứng. Thủ đoạn thông thường của y cũng phụ thuộc đáng kể vào tầng thứ cao nên chiến đấu tại Định Pháp cảnh lại có chút vướng víu.

Thân hình y mờ ảo lúc đông lúc tây, khi xa khi gần. Y nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người nhưng Bạch Diệc Phi Yêu nào có tạo điều kiện tốt như thế. Y tiếp cận một thì cô lại cách xa hai, quần nhau một lúc thì cảnh vật xung quanh đã bị san bằng thành bình địa.

Vân Tiêu đáp chân xuống đất, vừa hay phi châm của Bạch Diệc Phi Yêu cũng nhắm ngay chỗ đó.

Oành—!!

Bạo tạc kinh người hất tung Vân Tiêu về phía sau, nét mặt đã có phần ngưng trọng hơn hẳn.

“Chậc, ta chẳng muốn phải đánh nghiêm túc với muội đâu.”

“Nếu ngươi không đánh nghiêm túc, hôm nay ngươi c·hết chắc.” Bạch Diệc Phi Yêu bùng nổ sát khí, cơ thể cô nhanh chóng bao bọc bởi một vầng sáng nhạt rồi hóa thành lưu quang.

Choang!

Lưu quang chớp mắt đã đến trước mặt Vân Tiêu, Bạch Diệc Phi Yêu liền vung Bạch Diệc Phiến như một thanh đoản đao nhưng y vẫn kịp đỡ lại bằng pháp bảo của bản thân.

Nó là một cái đỉnh lớn góc cảnh với bốn chân vững chắc. Trông qua mà nói, cái đỉnh này chẳng phù hợp với vẻ ngoài hào nhoáng và vóc dáng thư sinh của Vân Tiêu nhưng không nên để ý mỗi vẻ bề ngoài, cái đỉnh này cực kỳ chắc chắn, gần như là thiên địch của Bạch Diệc Phiến.

Bạch Diệc Phi Yêu vận dụng lưu quang nhằm đẩy cuộc chiến lên hàng tốc độ không thể phát giác bằng mắt thường nhưng năng lực phòng thủ của Vân Tiêu lại có thể bắt kịp. Mỗi lần cô ra chiêu, cái đỉnh xấu xí to tướng đấy lại luôn ở trước mặt.

Uỳnh—?!

Dư chấn đẩy lùi hai người về phía sau, nét mặt Bạch Diệc Phi Yêu càng trở nên khó coi hơn.



“Chậc, tình báo ít ra vẫn có chỗ đúng, tên hồ ly ngươi quả thực tham gia chuyến này.”

Vân Tiêu cười tủm tỉm: “À, sư muội đang nói đến nha đầu lùn lùn tầm này phải không?” Y đưa tay về trước, vị trí tầm ngang ngực: “Ta ném nó cho đám tù nhân trong ngục rồi, giờ này có lẽ chúng vẫn đang vui vẻ với con mồi ngoài dự liệu. Riêng chuyện này thì ta phải cảm ơn quý tông đấy. Mấy tên đó vui vẻ, phía bọn ta cũng thuận lợi thu hoạch tình báo hơn.”

Bạch Diệc Phi Yêu cười lạnh, hai bên thái dương liền nổi đầy gân xanh nhưng tâm tính cô vẫn tốt, cô vẫn có thể nhẫn nhịn được. Số phận của ám tử vốn dĩ đã không dễ dàng rồi.

“Hóa ra ngươi là tên phát hiện. Mắt nhìn kể ra vẫn tốt đấy.” Cô mỉa mai.

Vân Tiêu bật cười: “Sư muội quên trước đây ta cũng từng làm ám tử tại Sở Quốc sao, một chút thủ đoạn che giấu non nớt ấy làm sao qua mắt được ta chứ.”

“Cũng phải.” Bạch Diệc Phi Yêu hừ nhẹ, ánh mắt hơi liếc về phía hang động. Tình hình có vẻ yên ắng hơn cô tưởng, chẳng lẽ Hứa Tử Du c·hết rồi sao?

“Sư muội đang lo lắng à?” Vân Tiêu tiếp tục lên tiếng.

Bạch Diệc Phi Yêu lườm mắt: “Tên hồ ly nhà ngươi muốn nói gì thì nói ra luôn đi.”

Vân Tiêu ngửa đầu cười ha hả: “Sư muội cũng đoán ra rồi, cần gì ta phải giải thích nhiều chứ.” Y nheo mắt lại: “Thanh Thiên Ngưu Mãng, ta muốn một nửa.”

Bạch Diệc Phi Yêu trợn mắt.

“Bên ta giải quyết phần lớn việc rồi mà ngươi còn đòi hỏi một nửa? Muốn c·hết?”

Vân Tiêu tùy tiện nhún vai: “Sư muội không cảm thấy tình hình bây giờ yên ắng quá rồi à? Tam tông liên thủ còn ăn thua thiệt trong tay Thanh Thiên Ngưu Mãng, muội nghĩ một mình…”

Uỳnh—?!

Y còn chưa nói hết câu, trong động một lần nữa vọng ra chấn động giao chiến, theo sau là vô vàn v·ụ n·ổ nối đuôi khiến mô đất cao bên trên hang động phải sập xuống.

Bạch Diệc Phi Yêu và Vân Tiêu nhanh chóng di chuyển đến chỗ chắc chắn hơn, vẻ mặt mỗi người một khác. Người trước kinh ngạc, người sau trầm mặc.

“Xem chừng bên ta vẫn chưa thực sự ngã ngũ.” Bạch Diệc Phi Yêu cười lạnh: “Chuyến này để ngươi phải thất vọng rồi, lão hồ ly.”

Vân Tiêu hơi đanh mặt, trong lòng vừa xấu hổ vừa nghi vấn.

Dựa trên những gì mà Liễu Đào Tơ mô tả, đầu Thanh Thiên Ngưu Mãng kia ít nhất cũng đã tiệm cận Tiềm Hư thượng cảnh, tu hành giả thông thường khó mà g·iết nổi nó. Huống hồ, hiện tại đôi bên còn đang chiến đấu trong lãnh thổ của Thanh Thiên Ngưu Mãng nên nó vẫn là bên có nhiều lợi thế nhất.



Vân Tiêu kỳ vọng đám đệ tử Ngự Ma Tông sẽ c·hết sạch, khi đấy y mới có thể dễ dàng đưa ra điều kiện trao đổi với Bạch Diệc Phi Yêu. Mặc dù Hợp Hoan Tông có giao tình với Minh Sát Tông nhưng đã ngoại giao thì không nên quá cứng nhắc. Thanh Thiên Ngưu Mãng dù chỉ có tu vi Tiềm Hư thì cơ thể của nó vẫn chứa rất nhiều loại tài liệu không thể tìm thấy tại các phường thị lớn. Vân Tiêu vừa hay đang cần một loại tài liệu nên mới mạo hiểm tham gia chuyến thí luyện này.

Kế hoạch ra ngoài dự liệu, Vân Tiêu không thể theo mạch cũ được nữa. Y suy tư một lúc mới nói:

“Ba thành, ta sẽ giảm phần nhận được xuống nhưng bù lại, ta muốn chỉ định một loại.”

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi Yêu liền khó chịu nhưng nếu không thỏa thuận với đối phương thì còn lâu mới được bước chân vào hang ổ của Thanh Thiên Ngưu Mãng. Khi ấy, điều kiện thỏa thuận sẽ lại quay trở về mốc ban đầu. Lúc đó chỉ tổ thua thiệt hơn.

“… Loại nào?” Cô hỏi.

Vân Tiêu nhoẻn miệng: “Nang dâm. Ta muốn nang dâm của nó.”

Bạch Diệc Phi Yêu ho khụ khụ: “N-ngươi cần thứ đó làm cái quái gì?!”

“Đấy là việc của ta.” Vân Tiêu chợt nheo mắt lại: “Nếu sư muội tò mò, sao không thử đến Hợp Hoan Tông nghiên cứu cùng ta, đảm bảo sẽ vui lắm đấy.”

Gương mặt Bạch Diện Phi Yêu nổi đầy gân xanh, may mà lớp dịch dung đã che đậy đi rồi chứ không thì bộ dạng bây giờ của cô sẽ khó coi lắm.

Oành—?!

Lòng đất tiếp tục vang lên tiếng động giao tranh. Mỗi một tiếng vang đều khiến cho lòng kiên nhẫn của Bạch Diệc Phi Yêu mai một dần. Không còn cách nào khác, cô đành chấp thuận.

“Ba thành thì ba thành. Thề độc đi.” Cô tặc lưỡi.

Vân Tiêu cười vang, thản nhiên giơ ba ngón chỉ thiên và thề độc với thiên đạo.

“Chúng ta đi thôi, không nên để cho đám đệ tử của muội chờ đợi la…”

Uỳnh—?!

Mặt đất thình lình nứt toác, đầu trâu đầu máu của Thanh Thiên Ngưu Mãng thình lình bay ra ngoài, theo sau là một nửa cơ thể dài ngoằn đầy rẩy v·ết t·hương cùng lớp vảy bị tróc nã gần nửa.

Bạch Diện Phi Yêu, Vân Tiêu: “…”

Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?

Bình Luận

0 Thảo luận