Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 111: Chương 111: Dị biến
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:57Chương 111: Dị biến
Thanh Thiên Ngưu Mãng nằm trong một cái hố sâu năm trượng, thân mình cuộn tròn vừa khít với không gian giới hạn, chỉ để lộ mỗi mình cái đầu để quan sát tình hình xung quanh. Nhưng nó giờ này đang ngủ sâu nên không có bất kỳ động thái nào đặc biệt.
Tiếng ngáy như bò rống của Thanh Thiên Ngưu Mãng vô tình gây nhiễu loạn cho thính lực của Hứa Tử Du. Chưa kể, phạm vi vọng âm trong hang động cũng lớn, vô tình dẫn đến những xáo trộn đặc thù nên hắn quyết định thu hồi thính lực và chỉ dùng mỗi thị giác, khứu giác và trực giác.
Hứa Tử Du quen nhìn bóng tối, chỉ cần nhắm mắt ổn định trong một giây là có thể lấy lại thị lực như bình thường. Khứu giác dù không có Thanh Ngưng Lục Thông Thức thì hắn cũng đã tôi luyện kể từ khi còn nhỏ, chỉ cần không khí xuất hiện mùi lạ thôi hắn cũng phát giác được.
Về phần trực giác, tuy rằng khía cạnh này chỉ mới được khai thác trong đợt thí luyện này nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt. Đồng ý là không thể so sánh nó với thần thức, song với người còn chưa dùng được thần thức như Hứa Tử Du thì nhiêu đấy đã là lợi thế lớn cho những chuyến lịch luyện.
Hứa Tử Du rón rén di chuyển, vừa đi vừa đặt trận kỳ để thiết lập trận pháp, đồng thời truyền tin thông qua ngọc giản để báo hiệu cho Bạch Diệc Phi Yêu chuẩn bị xông vào.
Hứa Tử Du đặt ba mươi sáu trận kỳ, thiết lập Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận vốn tiêu hao đại lượng linh thạch. Cá nhân hắn không thích hao tài tốn của nhưng vì không còn trận pháp nào phù hợp nên mới phải dùng trận pháp mạnh nhất từng nghiên cứu.
Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận là trận pháp tuyệt sát lợi dụng khí thế của địa hình và sát lục chi khí để diệt sát mọi đối tượng trong phạm vi bao trùm. Bằng cách tận dụng ba mươi sáu trận kỳ ứng với ba mươi sáu yếu điểm của địa mạch, Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận sẽ sở hữu một nguồn năng lượng tuyệt sát vô biên, một khi phát động thì gần như g·iết c·hết đối thủ trong thời gian ngắn.
Điểm yếu duy nhất của Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận là phụ thuộc vào khả năng duy trì của trận pháp sư. Trận pháp sư có đủ nguồn thiên địa linh khí chống đỡ kết nối giữa trận kỳ với địa mạch thì đại trận tuyệt sát này sẽ là thanh lợi khí giúp đỡ tiêu diệt mọi kẻ địch.
Hứa Tử Du không định dùng đại trận tầm cỡ thế này trong thí luyện của các tu hành giả Định Pháp cảnh nhưng vì đối thủ hiện tại là dị thú đã tiệm cận Tiềm Hư thượng cảnh nên hắn không thể kén cá chọn canh. Không lựa chọn động tới nó thì thôi, một khi đã quyết thì phải dứt điểm.
Sau khi bố trí trận kỳ và linh thạch, Hứa Tử Du tiếp tục điều khiển trận bàn để dựng thêm Mê Vụ Trận và Huyễn Trận nhằm đánh lừa cảm giác của Thanh Thiên Ngưu Mãng. Chỉ tiếc là hắn không có đủ linh thạch để thi triển thêm vài loại trận pháp khác nhưng hắn đoán ngần này có lẽ đủ rồi. Bạch Diệc Phi Yêu lịch luyện lâu năm, nếu cô đã tự tin xử lý được thì hắn cứ ném hết cho cô là được.
Uỳnh—?!
Bên ngoài thình lình vọng vào tiếng động giao tranh. Hứa Tử Du giật mình làm rơi cả trận bàn, tiếng lạch cạch vừa vang là tạo nên cộng hưởng vang đi khắp hang động. Tất nhiên, tiếng cộng hưởng ấy chỉ là tác nhân bồi thêm chứ tiếng động trước đó đã sớm đánh thức con quái vật đang say ngủ.
Thanh Thiên Ngưu Mãng chậm rãi mở mắt, con ngươi nó sáng rực giữa màn đêm, khí tức hùng hồn giải phóng ra bên ngoài. Đầu trâu dần hướng lên trên như thể đang xác định phương hướng.
Hứa Tử Du vội nhặt trận bàn rồi thi triển Mê Vụ Trận để che khuất tầm nhìn, đồng thời sử dụng Huyễn Trận để đánh lừa giác quan, thậm chí là bẻ cong nhận thức của Thanh Thiên Ngưu Mãng để nó tưởng lầm đang nằm mơ mà quay về giấc ngủ.
Ngặt nỗi, nỗ lực bất thành.
Oành—?!
Thanh âm giao chiến bên ngoài liên tục quấy phá Huyễn Trận. Mỗi lần Thanh Thiên Ngưu Mãng sắp rơi vào trạng thái buông lỏng thì tiếng động lại khiến nó tỉnh giấc. Chỉ sau ba lần như thế, nó đã biết được tình cảnh của bản thân, thế là phòng bị kỹ càng hơn.
“Hống—!!”
Thanh Thiên Ngưu Mãng há miệng rống vang một tiếng cuồng nộ, âm công vang dội cộng hưởng với thành vách trong động để tạo ra những đòn quần công mạnh mẽ.
Chỗ đứng của Hứa Tử Du nhanh chóng bị s·ụt l·ún. Thanh Thiên Ngưu Mãng phát hiện sự bất thường liền lao thẳng về hướng đó. Đầu trâu của nó lộ ra khỏi Mê Vụ Trận mà há rộng miệng hôi hám.
“Cút ngay!” Hứa Tử Du gằn giọng.
Uỳnh—?!
Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận nhanh chóng phát động, mái vòm vô hình lập tức thiết lập.
Thanh Thiên Ngưu Mãng đâm sầm vào vách bình chướng, lực lượng xông tới dữ dội từng nào thì bị phản chấn lại từng đó. Uy lực phản chấn mạnh mẽ khó lường. Thanh Thiên Ngưu Mãng rống lên một tiếng tức giận. Nó tiếp tục lao tới húc vào bình chướng, cả hang động liền rung chuyển theo.
Hứa Tử Du không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng trước mắt hắn không thể trông cậy vào Bạch Diệc Phi Yêu được nữa. Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận đã khởi động rồi, hắn không dám để uổng phí đống linh thạch đã bỏ ra. Không g·iết con dị thú này, hắn lỗ là cái chắc.
Hứa Tử Du ném trận bàn về trước, pháp lực trong người lập tức bùng nổ. Hắn kết ấn điều khiển đại trận, bên trong liền vọng ra vô tận ma sát thanh thúy của kim loại.
Choang!
Lớp vảy kim loại chắc chắn của Thanh Thiên Ngưu Mãng nhanh chóng tóe lên tia lửa. Khắp nơi trên cơ thể dài ngoằn đâu đâu cũng có dấu vết v·a c·hạm, còn mặt đất thì đầy rẫy vết cắt.
Thanh Thiên Ngưu Mãng gồng cơ, thân người dài thình lình hiện ra những đường gân cơ bắp. Nó uốn thân mình như lò xo rồi bật thẳng về phía bình chướng.
Oành—?!
Toàn thể bình chướng rung chuyển ngay tức khắc.
Hứa Tử Du hơi liếc mắt lên trần, nội tâm lo lắng. Hắn không rõ hang động này có thể chống đỡ nổi những cuộc t·ấn c·ông tràn đầy b·ạo l·ực của Thanh Thiên Ngưu Mãng không nhưng đoán chừng sẽ khó đấy. Bạch Diệc Phi Yêu ngoài kia có vẻ đang bận đối phó với một thứ gì đó cũng nguy hiểm không kém nên mới không chạy vào đây kịp mặc cho hắn đã báo hiệu thông qua ngọc giản. Cả trong lẫn ngoài đều phát động đại chiến, hang động này sẽ sớm sập thôi.
“Sao mà đen đủi thế không biết…”
Hứa Tử Du thầm ai oán rồi nhảy vào bên trong trận pháp, ngang nhiên đối mặt với Thanh Thiên Ngưu Mãng đang cực kỳ phẫn nộ vì giấc ngủ say bị q·uấy n·hiễu.
Tà khí của nó bao trùm cả vùng không gian bên trong đại trận. Hứa Tử Du có cảm giác không được tốt cho lắm nên phục dụng một viên Uyên Độc Đan cho chắc ăn. Ma khí nhanh chóng nổi lên từ cơ thể rồi bao bọc lại quanh đôi quyền sáo. Đôi mắt đỏ ngầu của đầu lâu liền sáng rực.
“Súc sinh, ngon thì nhào vào đây!”
Thanh Thiên Ngưu Mãng dường như nghe hiểu tiếng nhân loại. Nó lập tức rống lớn rồi lao tới như vũ bão. Khoảng cách đôi bên quá gần, Hứa Tử Du còn chưa kịp chớp mắt thì cái miệng hôi hám của nó đã ở ngay trước mặt. May mà hắn đã dự trù được chiêu này sau nhiều lần quan sát nên đã thủ sẵn.
Oành!
Hứa Tử Du căng cơ lách người sang một bên, vừa thoát khỏi cái miệng hôi hám là lập tức tung một quyền có sự hỗ trợ của ma khí vào bên đầu. Nó liền văng ra sau một trượng nhưng chỉ sau một lần rung lắc cơ thể, nó đã có thể lấy lại tri giác.
Hai bên thái dương Hứa Tử Du không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Một quyền vừa rồi dù chưa phải toàn lực nhưng cũng chất chứa tám phần lực lượng của hắn rồi, ấy thế mà vẫn không xi nhê. Không hổ danh là dị thú khiến cho hằng hà sa số tu hành giả tam tông phải bỏ mạng mỗi khi giao chiến.
Thanh Thiên Ngưu Mãng vừa lấy lại tri giác là tiếp tục xông tới chỗ Hứa Tử Du. Chỉ là dị biến lại phát sinh, một nguồn lực lượng vô hình nào đó bất chợt tạt đến từ cánh trái liền hất tung nó về sau.
Uỳnh!
Hứa Tử Du lắc cổ tay, ma khí quyện lại nhiều hơn cả trước. Hắn hoán vị cho ảnh thân đã leo lên trên đầu của Thanh Thiên Ngưu Mãng rồi giáng thẳng một quyền xuống dưới.
Oành!
Thanh Thiên Ngưu Mãng rống vang đau đớn, trọng lực đè nén trên người thình lình tăng cao.
Hứa Tử Du tiếp tục lao xuống, vừa mượn lực lượng của trận pháp vừa vận pháp lực tự thân để chiến đấu với kẻ địch. Quyền kình giao hòa với sát lục chi khí vô tình khuếch đại sức sát thương.
Thanh Thiên Ngưu Mãng bị nhắm vào đầu không ngừng nghỉ, cho dù nó da dày thịt béo tới đâu thì sức chịu đựng cũng sẽ có giới hạn. Nó vô cùng tức giận trước tình cảnh của bản thân nhưng dù cựa quậy thế nào thì nó vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc của trận pháp.
Chưa kể, Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận hấp thụ sát lục chi khí để khuếch trương uy lực t·ấn c·ông, vừa hay đấy lại là một đặc tính của tà khí nên Thanh Thiên Ngưu Mãng khó lòng vận dụng sức mạnh nguyên tố để chống trả. Cứ như thế, Hứa Tử Du tạm thời chiếm được lợi thế.
Tuy nhiên, duy trì lợi thế này đến lúc đánh bại Thanh Thiên Ngưu Mãng mới là vấn đề.
Hứa Tử Du không hề yếu, chỉ là kẻ địch của hắn quá mạnh. Chỉ tính riêng cảnh giới, song phương phải chênh lệch tầm ba tiểu cảnh, cho dù hắn tà môn tới đâu thì cũng khó vượt qua lằn ranh khổng lồ như thế. Nếu không có sự giúp đỡ của trận pháp, không khéo hắn đã bị xử rồi.
Lại nói, trận pháp cũng khó duy trì lâu do ban đầu Hứa Tử Du chỉ thiết lập với mục đích để Bạch Diệc Phi Yêu làm chủ công. Tính đi tính lại, hắn thế mà quên mất tình huống cô không thể giúp đỡ.
Oành!
Thanh Thiên Ngưu Mãng dường như đã thích ứng với hoàn cảnh của bản thân. Nó nhanh chóng trở mình để bảo vệ khu vực chịu đòn thốn kình không ngừng nghỉ trước đó, đồng thời quật đuôi để đẩy Hứa Tử Du ra xa. Có điều, cận chiến không phải thủ đoạn duy nhất của hắn. Hắn vừa bị đẩy lùi là đã ném về phía trước năm viên Thiên Lôi Châu, uy lực kinh người vang khắp cả hang động.
Uỳnh—?!
Cảnh vật trước mắt chưa gì đã chìm trong khói bụi mịt mù. Hứa Tử Du liền nhân cơ hội đó triệu hồi Huyết Sắc Nhận t·ấn c·ông từ xa, không quên phục dụng thêm Bồi Khí Đan để duy trì pháp lực.
Mặt nạ mỏ quạ của Hứa Tử Du vỡ nát, y phục rách rưới trông như ăn mày. Trên người hắn đã xuất hiện vài v·ết t·hương nhưng chưa thực sự đáng kể lắm. Dẫu thế, nếu thương thế cứ chồng đè liên tục thì khéo nhục thân của hắn sẽ tan vỡ trước cả kẻ địch mất.
“Hống!”
Đang lúc xé y phục vướng víu, cái đầu trâu đầy máu của Thanh Thiên Ngưu Mãng một lần nữa lại xông ra bên ngoài khói bụi. Đôi mắt hóa đỏ, toàn thân bao trùm huyết khí.
Hứa Tử Du: “…”
Mẹ nó, trâu vừa vừa thôi?!
Thanh Thiên Ngưu Mãng nằm trong một cái hố sâu năm trượng, thân mình cuộn tròn vừa khít với không gian giới hạn, chỉ để lộ mỗi mình cái đầu để quan sát tình hình xung quanh. Nhưng nó giờ này đang ngủ sâu nên không có bất kỳ động thái nào đặc biệt.
Tiếng ngáy như bò rống của Thanh Thiên Ngưu Mãng vô tình gây nhiễu loạn cho thính lực của Hứa Tử Du. Chưa kể, phạm vi vọng âm trong hang động cũng lớn, vô tình dẫn đến những xáo trộn đặc thù nên hắn quyết định thu hồi thính lực và chỉ dùng mỗi thị giác, khứu giác và trực giác.
Hứa Tử Du quen nhìn bóng tối, chỉ cần nhắm mắt ổn định trong một giây là có thể lấy lại thị lực như bình thường. Khứu giác dù không có Thanh Ngưng Lục Thông Thức thì hắn cũng đã tôi luyện kể từ khi còn nhỏ, chỉ cần không khí xuất hiện mùi lạ thôi hắn cũng phát giác được.
Về phần trực giác, tuy rằng khía cạnh này chỉ mới được khai thác trong đợt thí luyện này nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt. Đồng ý là không thể so sánh nó với thần thức, song với người còn chưa dùng được thần thức như Hứa Tử Du thì nhiêu đấy đã là lợi thế lớn cho những chuyến lịch luyện.
Hứa Tử Du rón rén di chuyển, vừa đi vừa đặt trận kỳ để thiết lập trận pháp, đồng thời truyền tin thông qua ngọc giản để báo hiệu cho Bạch Diệc Phi Yêu chuẩn bị xông vào.
Hứa Tử Du đặt ba mươi sáu trận kỳ, thiết lập Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận vốn tiêu hao đại lượng linh thạch. Cá nhân hắn không thích hao tài tốn của nhưng vì không còn trận pháp nào phù hợp nên mới phải dùng trận pháp mạnh nhất từng nghiên cứu.
Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận là trận pháp tuyệt sát lợi dụng khí thế của địa hình và sát lục chi khí để diệt sát mọi đối tượng trong phạm vi bao trùm. Bằng cách tận dụng ba mươi sáu trận kỳ ứng với ba mươi sáu yếu điểm của địa mạch, Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận sẽ sở hữu một nguồn năng lượng tuyệt sát vô biên, một khi phát động thì gần như g·iết c·hết đối thủ trong thời gian ngắn.
Điểm yếu duy nhất của Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận là phụ thuộc vào khả năng duy trì của trận pháp sư. Trận pháp sư có đủ nguồn thiên địa linh khí chống đỡ kết nối giữa trận kỳ với địa mạch thì đại trận tuyệt sát này sẽ là thanh lợi khí giúp đỡ tiêu diệt mọi kẻ địch.
Hứa Tử Du không định dùng đại trận tầm cỡ thế này trong thí luyện của các tu hành giả Định Pháp cảnh nhưng vì đối thủ hiện tại là dị thú đã tiệm cận Tiềm Hư thượng cảnh nên hắn không thể kén cá chọn canh. Không lựa chọn động tới nó thì thôi, một khi đã quyết thì phải dứt điểm.
Sau khi bố trí trận kỳ và linh thạch, Hứa Tử Du tiếp tục điều khiển trận bàn để dựng thêm Mê Vụ Trận và Huyễn Trận nhằm đánh lừa cảm giác của Thanh Thiên Ngưu Mãng. Chỉ tiếc là hắn không có đủ linh thạch để thi triển thêm vài loại trận pháp khác nhưng hắn đoán ngần này có lẽ đủ rồi. Bạch Diệc Phi Yêu lịch luyện lâu năm, nếu cô đã tự tin xử lý được thì hắn cứ ném hết cho cô là được.
Uỳnh—?!
Bên ngoài thình lình vọng vào tiếng động giao tranh. Hứa Tử Du giật mình làm rơi cả trận bàn, tiếng lạch cạch vừa vang là tạo nên cộng hưởng vang đi khắp hang động. Tất nhiên, tiếng cộng hưởng ấy chỉ là tác nhân bồi thêm chứ tiếng động trước đó đã sớm đánh thức con quái vật đang say ngủ.
Thanh Thiên Ngưu Mãng chậm rãi mở mắt, con ngươi nó sáng rực giữa màn đêm, khí tức hùng hồn giải phóng ra bên ngoài. Đầu trâu dần hướng lên trên như thể đang xác định phương hướng.
Hứa Tử Du vội nhặt trận bàn rồi thi triển Mê Vụ Trận để che khuất tầm nhìn, đồng thời sử dụng Huyễn Trận để đánh lừa giác quan, thậm chí là bẻ cong nhận thức của Thanh Thiên Ngưu Mãng để nó tưởng lầm đang nằm mơ mà quay về giấc ngủ.
Ngặt nỗi, nỗ lực bất thành.
Oành—?!
Thanh âm giao chiến bên ngoài liên tục quấy phá Huyễn Trận. Mỗi lần Thanh Thiên Ngưu Mãng sắp rơi vào trạng thái buông lỏng thì tiếng động lại khiến nó tỉnh giấc. Chỉ sau ba lần như thế, nó đã biết được tình cảnh của bản thân, thế là phòng bị kỹ càng hơn.
“Hống—!!”
Thanh Thiên Ngưu Mãng há miệng rống vang một tiếng cuồng nộ, âm công vang dội cộng hưởng với thành vách trong động để tạo ra những đòn quần công mạnh mẽ.
Chỗ đứng của Hứa Tử Du nhanh chóng bị s·ụt l·ún. Thanh Thiên Ngưu Mãng phát hiện sự bất thường liền lao thẳng về hướng đó. Đầu trâu của nó lộ ra khỏi Mê Vụ Trận mà há rộng miệng hôi hám.
“Cút ngay!” Hứa Tử Du gằn giọng.
Uỳnh—?!
Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận nhanh chóng phát động, mái vòm vô hình lập tức thiết lập.
Thanh Thiên Ngưu Mãng đâm sầm vào vách bình chướng, lực lượng xông tới dữ dội từng nào thì bị phản chấn lại từng đó. Uy lực phản chấn mạnh mẽ khó lường. Thanh Thiên Ngưu Mãng rống lên một tiếng tức giận. Nó tiếp tục lao tới húc vào bình chướng, cả hang động liền rung chuyển theo.
Hứa Tử Du không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng trước mắt hắn không thể trông cậy vào Bạch Diệc Phi Yêu được nữa. Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận đã khởi động rồi, hắn không dám để uổng phí đống linh thạch đã bỏ ra. Không g·iết con dị thú này, hắn lỗ là cái chắc.
Hứa Tử Du ném trận bàn về trước, pháp lực trong người lập tức bùng nổ. Hắn kết ấn điều khiển đại trận, bên trong liền vọng ra vô tận ma sát thanh thúy của kim loại.
Choang!
Lớp vảy kim loại chắc chắn của Thanh Thiên Ngưu Mãng nhanh chóng tóe lên tia lửa. Khắp nơi trên cơ thể dài ngoằn đâu đâu cũng có dấu vết v·a c·hạm, còn mặt đất thì đầy rẫy vết cắt.
Thanh Thiên Ngưu Mãng gồng cơ, thân người dài thình lình hiện ra những đường gân cơ bắp. Nó uốn thân mình như lò xo rồi bật thẳng về phía bình chướng.
Oành—?!
Toàn thể bình chướng rung chuyển ngay tức khắc.
Hứa Tử Du hơi liếc mắt lên trần, nội tâm lo lắng. Hắn không rõ hang động này có thể chống đỡ nổi những cuộc t·ấn c·ông tràn đầy b·ạo l·ực của Thanh Thiên Ngưu Mãng không nhưng đoán chừng sẽ khó đấy. Bạch Diệc Phi Yêu ngoài kia có vẻ đang bận đối phó với một thứ gì đó cũng nguy hiểm không kém nên mới không chạy vào đây kịp mặc cho hắn đã báo hiệu thông qua ngọc giản. Cả trong lẫn ngoài đều phát động đại chiến, hang động này sẽ sớm sập thôi.
“Sao mà đen đủi thế không biết…”
Hứa Tử Du thầm ai oán rồi nhảy vào bên trong trận pháp, ngang nhiên đối mặt với Thanh Thiên Ngưu Mãng đang cực kỳ phẫn nộ vì giấc ngủ say bị q·uấy n·hiễu.
Tà khí của nó bao trùm cả vùng không gian bên trong đại trận. Hứa Tử Du có cảm giác không được tốt cho lắm nên phục dụng một viên Uyên Độc Đan cho chắc ăn. Ma khí nhanh chóng nổi lên từ cơ thể rồi bao bọc lại quanh đôi quyền sáo. Đôi mắt đỏ ngầu của đầu lâu liền sáng rực.
“Súc sinh, ngon thì nhào vào đây!”
Thanh Thiên Ngưu Mãng dường như nghe hiểu tiếng nhân loại. Nó lập tức rống lớn rồi lao tới như vũ bão. Khoảng cách đôi bên quá gần, Hứa Tử Du còn chưa kịp chớp mắt thì cái miệng hôi hám của nó đã ở ngay trước mặt. May mà hắn đã dự trù được chiêu này sau nhiều lần quan sát nên đã thủ sẵn.
Oành!
Hứa Tử Du căng cơ lách người sang một bên, vừa thoát khỏi cái miệng hôi hám là lập tức tung một quyền có sự hỗ trợ của ma khí vào bên đầu. Nó liền văng ra sau một trượng nhưng chỉ sau một lần rung lắc cơ thể, nó đã có thể lấy lại tri giác.
Hai bên thái dương Hứa Tử Du không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Một quyền vừa rồi dù chưa phải toàn lực nhưng cũng chất chứa tám phần lực lượng của hắn rồi, ấy thế mà vẫn không xi nhê. Không hổ danh là dị thú khiến cho hằng hà sa số tu hành giả tam tông phải bỏ mạng mỗi khi giao chiến.
Thanh Thiên Ngưu Mãng vừa lấy lại tri giác là tiếp tục xông tới chỗ Hứa Tử Du. Chỉ là dị biến lại phát sinh, một nguồn lực lượng vô hình nào đó bất chợt tạt đến từ cánh trái liền hất tung nó về sau.
Uỳnh!
Hứa Tử Du lắc cổ tay, ma khí quyện lại nhiều hơn cả trước. Hắn hoán vị cho ảnh thân đã leo lên trên đầu của Thanh Thiên Ngưu Mãng rồi giáng thẳng một quyền xuống dưới.
Oành!
Thanh Thiên Ngưu Mãng rống vang đau đớn, trọng lực đè nén trên người thình lình tăng cao.
Hứa Tử Du tiếp tục lao xuống, vừa mượn lực lượng của trận pháp vừa vận pháp lực tự thân để chiến đấu với kẻ địch. Quyền kình giao hòa với sát lục chi khí vô tình khuếch đại sức sát thương.
Thanh Thiên Ngưu Mãng bị nhắm vào đầu không ngừng nghỉ, cho dù nó da dày thịt béo tới đâu thì sức chịu đựng cũng sẽ có giới hạn. Nó vô cùng tức giận trước tình cảnh của bản thân nhưng dù cựa quậy thế nào thì nó vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc của trận pháp.
Chưa kể, Tam Thập Lục Kỳ Địa Sát Đại Trận hấp thụ sát lục chi khí để khuếch trương uy lực t·ấn c·ông, vừa hay đấy lại là một đặc tính của tà khí nên Thanh Thiên Ngưu Mãng khó lòng vận dụng sức mạnh nguyên tố để chống trả. Cứ như thế, Hứa Tử Du tạm thời chiếm được lợi thế.
Tuy nhiên, duy trì lợi thế này đến lúc đánh bại Thanh Thiên Ngưu Mãng mới là vấn đề.
Hứa Tử Du không hề yếu, chỉ là kẻ địch của hắn quá mạnh. Chỉ tính riêng cảnh giới, song phương phải chênh lệch tầm ba tiểu cảnh, cho dù hắn tà môn tới đâu thì cũng khó vượt qua lằn ranh khổng lồ như thế. Nếu không có sự giúp đỡ của trận pháp, không khéo hắn đã bị xử rồi.
Lại nói, trận pháp cũng khó duy trì lâu do ban đầu Hứa Tử Du chỉ thiết lập với mục đích để Bạch Diệc Phi Yêu làm chủ công. Tính đi tính lại, hắn thế mà quên mất tình huống cô không thể giúp đỡ.
Oành!
Thanh Thiên Ngưu Mãng dường như đã thích ứng với hoàn cảnh của bản thân. Nó nhanh chóng trở mình để bảo vệ khu vực chịu đòn thốn kình không ngừng nghỉ trước đó, đồng thời quật đuôi để đẩy Hứa Tử Du ra xa. Có điều, cận chiến không phải thủ đoạn duy nhất của hắn. Hắn vừa bị đẩy lùi là đã ném về phía trước năm viên Thiên Lôi Châu, uy lực kinh người vang khắp cả hang động.
Uỳnh—?!
Cảnh vật trước mắt chưa gì đã chìm trong khói bụi mịt mù. Hứa Tử Du liền nhân cơ hội đó triệu hồi Huyết Sắc Nhận t·ấn c·ông từ xa, không quên phục dụng thêm Bồi Khí Đan để duy trì pháp lực.
Mặt nạ mỏ quạ của Hứa Tử Du vỡ nát, y phục rách rưới trông như ăn mày. Trên người hắn đã xuất hiện vài v·ết t·hương nhưng chưa thực sự đáng kể lắm. Dẫu thế, nếu thương thế cứ chồng đè liên tục thì khéo nhục thân của hắn sẽ tan vỡ trước cả kẻ địch mất.
“Hống!”
Đang lúc xé y phục vướng víu, cái đầu trâu đầy máu của Thanh Thiên Ngưu Mãng một lần nữa lại xông ra bên ngoài khói bụi. Đôi mắt hóa đỏ, toàn thân bao trùm huyết khí.
Hứa Tử Du: “…”
Mẹ nó, trâu vừa vừa thôi?!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận