Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 109: Chương 109: Không bàn mà hợp
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:33Chương 109: Không bàn mà hợp
Bạch Diệc Phi Yêu lén đặt tiêu ký truy tung từ khi Hứa Tử Du chưa đặt chân lên phi chu. Động tác vỗ vai của cô khi ấy không chỉ đơn giản là kỳ vọng, mà là đảm bảo hành tung của hắn luôn nằm trong tầm quan sát của cô khi xâm nhập Ma Uyên.
Bạch Diệc Phi Yêu biết đại trận sẽ phân bổ nhân lực ngẫu nhiên, mặc dù Hứa Tử Du đã rất cố gắng để bám theo trong suốt quá trình truyền tống nhưng hắn vẫn thất bại. Có điều, đấy là chuyện nằm trong dự tính của cô nên không thành vấn đề gì cả.
“Sao? Không vừa lòng với việc bị theo dõi?” Bạch Diệc Phi Yêu híp mắt lại.
Hứa Tử Du lắc đầu: “... Tiền bối toan tính chu toàn, vãn bối nào dám ý kiến.”
Bạch Diệc Phi Yêu nhếch mép: “Không cần nịnh nọt. Là ai thì cũng chẳng thích bị theo dõi trường kỳ. Lần này vì đại cục nên ta có nhiều chuyện cần để mắt hơn, thành ra cũng quên nói với ngươi, nhưng giờ ngươi biết rồi đấy, nói cũng vô dụng.”
Hứa Tử Du: “...” Cô là trưởng lão, lý trong tay cô.
Bạch Diệc Phi Yêu nói không sai. Hứa Tử Du chẳng thích thú gì với việc bị theo dõi nhưng người ta mạnh hơn, người ta là trưởng lão, người ta nói thì hắn phải nghe. Phận làm đệ tử tông môn ngay từ đầu đã vậy rồi, bất tuân mệnh lệnh đồng nghĩa với án tử.
“Bây giờ tiền bối thu hồi toàn bộ tiêu ký về rồi chứ?” Hứa Tử Du hỏi.
Bạch Diệc Phi Yêu cười tủm tỉm: “Có gan hỏi sâu hơn rồi đấy. Ngươi đoán xem?”
Hứa Tử Du: “...” Đau đầu quá.
Hắn cười khan thành tiếng, chẳng còn hứng thú với việc tìm hiểu tiêu ký nữa. Đằng nào Bạch Diệc Phi Yêu cũng đã ở đây rồi nên giá trị của tiêu ký cũng không còn.
Hứa Tử Du không muốn cuộc trò chuyện trở nên gượng gạo nên trong lúc trị thương, hắn bẩm báo lại toàn bộ vụ việc của Thanh Thiên Ngưu Mãng ban nãy cũng như tổng thu hoạch.
Bạch Diệc Phi Yêu vẫn luôn chú trọng nhiệm vụ nên lắng nghe rất kỹ lưỡng. Dù sao thì cô cũng đã phát giác dị biến từ đằng xa nên mới tức tốc chạy tới đây, phòng ngừa Hứa Tử Du c·hết yểu. Khổ nỗi, cô đã quá lo xa. Hắn vẫn còn khôn ngoan lắm.
“Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Tiểu tử ngươi biết cách khiến người ta phải kinh ngạc đấy.” Bạch Diệc Phi Yêu cả kinh quan sát địa đồ tổng hợp của hai người, tổng diện tích chưa gì đã đạt được bảy thành so với địa đồ cũ.
“Vãn bối gặp may vì Thanh Thiên Ngưu Mãng bỏ đi ạ, không thì cũng khó thoát khỏi một kiếp chật vật.” Hứa Tử Du khiêm tốn đáp.
Bạch Diệc Phi Yêu cử động ngón tay một lúc rồi lắc đầu.
“Thanh Thiên Ngưu Mãng xuất hiện ở đây quả thực ngoài ý muốn nhưng lấy thực lực của ngươi, nó chưa chắc đã g·iết được. Trừ âm công, mọi đòn công kích của nó đều không đủ mạnh để phá vỡ nhục thân cường hoành của ngươi. Mà âm công của nó cũng không phải bạt ngàn, sau khi thi triển liên hoàn, ta đoán cổ họng của nó cũng chịu tổn thương rồi.”
Bạch Diệc Phi Yêu đứng dậy.
“Ban nãy nó di chuyển về hướng nào?”
Hứa Tử Du đứng dậy theo, v·ết t·hương vẫn còn hơi nhói nhưng đại khái không còn ảnh hưởng đến thực lực như trước. Hắn đáp: “Khởi bẩm, là hướng bắc… nhưng tiền bối định đi săn Thanh Thiên Ngưu Mãng thật sao? Chỉ với hai người chúng ta?”
Bạch Diệc Phi Yêu gật gù.
“Thời gian thí luyện vẫn còn những tám ngày, tiến độ thu thập địa hình hiện tại cũng đủ nhiều rồi, về sau hai ta tổ chức c·ướp g·iết một lần nữa là vừa đủ. Ưu tiên bây giờ là Thanh Thiên Ngưu Mãng, cơ thể nó là một núi tài liệu luyện khí, bỏ qua thì phí quá.”
Cô bất giác liếm mép, đáy mắt lóe lên một tia tham lam.
Thấy thế, Hứa Tử Du biết là không thể ngăn cản cô được nữa. Nhưng ngẫm lại thì cô có pháp bảo của Kim Đan cảnh, sát thương của nó chắc chắn đủ mạnh để xuyên phá lớp vảy chắc chắn của Thanh Thiên Ngưu Mãng. Nếu như hắn tận dụng trận pháp đúng lúc, hai người bọn hắn đốn hạ Thanh Thiên Ngưu Mãng cũng không phải chuyện bất khả thi.
“Vãn bối đã quan sát cách Thanh Thiên Ngưu Mãng chiến đấu, trước mắt vãn bối sẽ chuẩn bị trận pháp tương ứng để hỗ trợ cho tiền bối. Mặt khác…” Hắn nhìn v·ết t·hương trên chân: “... Tiền bối sẽ không thích mang theo một gánh nặng đâu nhỉ?”
Bạch Diệc Phi Yêu quan sát thể trạng của Hứa Tử Du một lúc cũng chịu nhượng bộ. Nói gì thì hắn cũng bị pháp bảo t·ấn c·ông trực tiếp, cho dù không c·hết thì cũng b·ị t·hương không nhẹ. Chí ít hắn thành công bảo vệ những chỗ hiểm yếu trên cơ thể nên quá trình điều trị cũng không tiêu hao bao nhiêu. Đằng nào Ngự Ma Tông cũng đang dẫn trước, cô đoán không cần phải vội, trước mắt vẫn nên quan sát tình hình đã.
Bên cạnh đó, lão quái vật nhập thí luyện không phải chỉ có mỗi mình Bạch Diệc Phi Yêu.
Minh Sát Tông cũng đã cử một tên âm thầm tiến vào đây rồi.
——
Tại một nơi nào đó trong Ma Uyên.
“Mười bảy đệ tử m·ất m·ạng là những gì ngươi có thể nói với bổn tọa sao?”
Vương Cương khúm núm quỳ gối cúi rạp trước một thanh niên đang ngồi vắt chân trên một tảng đá cao. Đôi mắt gã lạnh lùng không cảm xúc, thậm chí bầu không khí xung quanh còn ẩn ẩn một ít huyết sát chi khí khiến cho hắn không dám ngẩng cao đầu.
“K-khởi bẩm trưởng lão, đ-đệ tử k-không có gì bào chữa… nhưng quả thực, T-Thanh Thiên Ngưu Mãng quá mạnh, đ-đệ tử… không phải đối thủ của nó.”
“Đến tận đây ngươi mới biết Thanh Thiên Ngưu Mãng mạnh sao?” Gã thanh niên nhảy xuống đạp đầu Vương Cương: “Não bộ của ngươi có vẻ chỉ để trưng thôi nhỉ?”
Vầng trán của Vương Cương thấm đẫm máu tươi nhưng hắn nào dám để ý.
“Đ-đệ tử ngu dốt, mong trưởng lão khai ân…”
Gã thanh niên nheo mắt, tính đạp nát đầu hắn luôn cho khỏi ngứa mắt nhưng cân nhắc tình hình bên trong Ma Uyên, gã đành phải cho hắn thêm một cơ hội khác.
“Minh Sát không nuôi kẻ vô dụng. Ngươi để Đỗ Danh Lợi chạy trốn, đã thế còn tổn thất nhiều đệ tử trong tông. Ngươi là người dẫn đội, trách nhiệm đương nhiên thuộc về ngươi.” Gã thanh niên ném cho hắn một bình đan dược: “Bổn tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tận dụng cho tốt.”
Vương Cương nhận lấy, khóe môi hơi run rẩy nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm.
“Đệ tử sẽ không làm nhục mệnh.”
Gã thanh niên xua tay đuổi người, hiển nhiên chẳng tin Vương Cương sẽ làm nên chuyện. Một khi phục dụng viên đan dược ấy, thực lực của hắn đúng là sẽ tăng trưởng thật nhưng đi cùng vẫn luôn là những hiểm nguy khó nói trước.
“Chậc chậc, ngươi tàn nhẫn với đệ tử trong tông quá đấy.”
Đằng sau gốc cây nọ thình lình vang lên tiếng nam tử, âm điệu bay bổng.
Gã thanh niên liếc mắt sang, hừ lạnh một tiếng.
“Lửa thử vàng, không có áp lực thì làm sao tạo ra được cường giả. Hợp Hoan Tông ngươi quá dễ dãi với đệ tử nên xưa nay mới luôn áp đáy tam tông đấy.”
“Mới mấy năm không gặp, miệng lưỡi ngươi bắt đầu quá phận hơn rồi đấy, Hắc Ma.”
Hắc Ma lão quái cười khẩy: “Ta chỉ nói sự thật, tự ngươi không công nhận điều đấy thôi.” Gã dừng một lúc: “À, sẵn tiện ngươi ở đây, chuyến này hai ta phải hợp tác với nhau một chút đấy.”
“Hắc Ma, ta còn chưa tính sổ chuyện đệ tử tông ngươi ám hại Thánh nữ tông ta đâu đấy. Bây giờ còn muốn lên giọng? Ngươi muốn c·hết sao?”
Hắc Ma cười vang: “Vân Tiêu đạo hữu, chúng ta không nên xen vào chuyện của các đệ tử. Đừng làm khó nhau như thế. Ta nhờ vả ngươi đã là hạ tâm thế lắm rồi.”
Vân Tiêu sau gốc cây không khỏi nhíu mày. Đáy mắt y lóe lên sát khí nhưng rất nhanh sau đó đã giấu sạch. Đối phương vừa mới đưa cho Vương Cương một bình đan dược đáng nghi, y còn lâu mới tin vào ngữ điệu “không xen vào” nghe chỉ tổ bẩn tai.
Có điều, khách quan cân nhắc thì Vân Tiêu lại quan tâm chuyện mà Hắc Ma đang nhắc tới hơn. Cái tên kiêu ngạo này không đời nào có chuyện nhờ vả người khác, trừ phi chuyện ấy vượt tầm.
“Ngươi không phải Đàm Lộ lão quỷ, đừng có giở cái giọng điệu ấy ra với ta.”
Gương mặt Hắc Ma không khỏi đen lại. Gã vừa nghiến răng vừa bấu chặt cánh tay. Gã không thích bị so sánh với Đàm Lộ, chẳng qua đối phương tu hành sớm hơn mười năm nên thực lực mới mạnh hơn, nếu cả hai tu hành cùng lúc, chưa chắc gã đã thua.
Vân Tiêu không ra mặt cũng có thể thấy được vẻ mặt khó coi của Hắc Ma, nội tâm liền huýt sáo vui sướng. Cái tên Hắc Ma này phải gặp đúng kích thích thì mới chịu yên.
Y nói tiếp: “Chuyện ngươi muốn nói với ta là gì?”
Hắc Ma hít một hơi thật sâu, tạm gác cơn giận sang một bên.
“Ngự Ma Tông giống chúng ta, bọn họ cũng cử một đồng đạo Kim Đan cảnh thoái tu vi. Ban nãy ta đã giao thủ qua, thực lực rất mạnh, thủ đoạn cũng không khó nhận diện.”
Vân Tiêu tặc lưỡi.
“Đặt quy định cho lắm vào rồi ai cũng lén lút phá vỡ. Chuyện hôm nay mà lộ ra thì về sau chắc tam tông chúng ta khó mà ngồi lại chung bàn rồi.”
“Cũng chẳng phải lần đầu, các bên tự hiểu nhau là được.”
Vân Tiêu từ chối cho ý kiến, y hỏi tiếp: “Ngươi nói đã nhận diện được, thế rốt cuộc là kẻ nào?”
“Nếu ta đoán không nhầm thì là Bạch lão yêu bà.” Hắc Ma đáp.
“... Bạch Diệc Phi Yêu?” Vân Tiêu thoáng ngưng trọng: “Dám chắc là cô ta chứ?”
“Thân thủ nhanh như bạch diệc, lại còn am hiểu xạ kích. Chưa kể, ngươi nghĩ có tên đệ tử Định Pháp cảnh nào đủ sức đánh với ta mà không rơi xuống thế hạ phong sao?”
Vân Tiêu hơi nhướng mày.
“Chỉ với ngần đấy dữ kiện mà ngươi đã xác định Bạch Diệc Phi Yêu thì ta hơi nể đấy. Cả đời ta chưa gặp được tên nào tự cho mình là đúng giống như ngươi đâu.”
Thái dương Hắc Ma tựa hồ sắp nứt toác.
Gã hạ giọng: “Vân Tiêu, đừng nghĩ ta nhượng bộ thì ngươi muốn tiến bao nhiêu thì tiến.”
Vân Tiêu cười khẩy: “Thế ngươi nghĩ bản thân có đủ thực lực đánh lại ta sao?” Y dừng một lúc, ngữ điệu liền châm chọc đi hẳn: “Với cả, nếu Bạch Diệc Phi Yêu cũng tham dự thí luyện, ngươi cho rằng thực lực của ngươi đủ để chống lại cô ta khi đánh toàn lực sao?”
Gân xanh nổi đầy mặt, cơn thịnh nộ của Hắc Ma đã chạm đến đỉnh điểm nhưng gã lại không thể phát tiết ra ngoài. Vân Tiêu hai lần chọc vào nỗi đau của gã, nếu ở ngoài thí luyện thì gã đã xông vào liều mạng một phen rồi, nhưng bây giờ gã phải nhẫn nhịn vì đại cục.
“Ta từng giao thủ với Bạch lão yêu bà một lần. Thực lực của cô ta thế nào ta hiểu, cho dù dịch dung khéo tới đâu cũng đừng hòng qua mắt ta.” Hắc Ma hừ lạnh.
Nghe vậy, Vân Tiêu liền quanh tay nghĩ ngợi.
Một lát sau, y cười tủm tỉm đáp.
“Nếu ngươi đã chắc chắn thế thì ta sẽ phối hợp với ngươi. Có điều, đừng nghĩ đến chuyện lặp lại sai lầm của tên tiểu tử kia, ta không nhân từ như nha đầu đấy đâu.”
Hắc Ma cười lạnh.
“Ta lại lo lắng tên nhân yêu như ngươi thừa nước đục thả câu hơn.”
Vân Tiêu bật cười, tiếng cười vang vọng trong không trung rồi tiêu biến ngay sau đó không lâu. Hắc Ma bạo nộ xuất quyền vào gốc cây trước đó, vụn gỗ văng tứ tung nhưng người thì đã sớm không còn. Lão nhân yêu của Hợp Hoan Tông rời đi rồi.
“Chờ đấy, sẽ có ngày ta xé nát cái mặt đáng ghét đấy của ngươi…”
Bạch Diệc Phi Yêu lén đặt tiêu ký truy tung từ khi Hứa Tử Du chưa đặt chân lên phi chu. Động tác vỗ vai của cô khi ấy không chỉ đơn giản là kỳ vọng, mà là đảm bảo hành tung của hắn luôn nằm trong tầm quan sát của cô khi xâm nhập Ma Uyên.
Bạch Diệc Phi Yêu biết đại trận sẽ phân bổ nhân lực ngẫu nhiên, mặc dù Hứa Tử Du đã rất cố gắng để bám theo trong suốt quá trình truyền tống nhưng hắn vẫn thất bại. Có điều, đấy là chuyện nằm trong dự tính của cô nên không thành vấn đề gì cả.
“Sao? Không vừa lòng với việc bị theo dõi?” Bạch Diệc Phi Yêu híp mắt lại.
Hứa Tử Du lắc đầu: “... Tiền bối toan tính chu toàn, vãn bối nào dám ý kiến.”
Bạch Diệc Phi Yêu nhếch mép: “Không cần nịnh nọt. Là ai thì cũng chẳng thích bị theo dõi trường kỳ. Lần này vì đại cục nên ta có nhiều chuyện cần để mắt hơn, thành ra cũng quên nói với ngươi, nhưng giờ ngươi biết rồi đấy, nói cũng vô dụng.”
Hứa Tử Du: “...” Cô là trưởng lão, lý trong tay cô.
Bạch Diệc Phi Yêu nói không sai. Hứa Tử Du chẳng thích thú gì với việc bị theo dõi nhưng người ta mạnh hơn, người ta là trưởng lão, người ta nói thì hắn phải nghe. Phận làm đệ tử tông môn ngay từ đầu đã vậy rồi, bất tuân mệnh lệnh đồng nghĩa với án tử.
“Bây giờ tiền bối thu hồi toàn bộ tiêu ký về rồi chứ?” Hứa Tử Du hỏi.
Bạch Diệc Phi Yêu cười tủm tỉm: “Có gan hỏi sâu hơn rồi đấy. Ngươi đoán xem?”
Hứa Tử Du: “...” Đau đầu quá.
Hắn cười khan thành tiếng, chẳng còn hứng thú với việc tìm hiểu tiêu ký nữa. Đằng nào Bạch Diệc Phi Yêu cũng đã ở đây rồi nên giá trị của tiêu ký cũng không còn.
Hứa Tử Du không muốn cuộc trò chuyện trở nên gượng gạo nên trong lúc trị thương, hắn bẩm báo lại toàn bộ vụ việc của Thanh Thiên Ngưu Mãng ban nãy cũng như tổng thu hoạch.
Bạch Diệc Phi Yêu vẫn luôn chú trọng nhiệm vụ nên lắng nghe rất kỹ lưỡng. Dù sao thì cô cũng đã phát giác dị biến từ đằng xa nên mới tức tốc chạy tới đây, phòng ngừa Hứa Tử Du c·hết yểu. Khổ nỗi, cô đã quá lo xa. Hắn vẫn còn khôn ngoan lắm.
“Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Tiểu tử ngươi biết cách khiến người ta phải kinh ngạc đấy.” Bạch Diệc Phi Yêu cả kinh quan sát địa đồ tổng hợp của hai người, tổng diện tích chưa gì đã đạt được bảy thành so với địa đồ cũ.
“Vãn bối gặp may vì Thanh Thiên Ngưu Mãng bỏ đi ạ, không thì cũng khó thoát khỏi một kiếp chật vật.” Hứa Tử Du khiêm tốn đáp.
Bạch Diệc Phi Yêu cử động ngón tay một lúc rồi lắc đầu.
“Thanh Thiên Ngưu Mãng xuất hiện ở đây quả thực ngoài ý muốn nhưng lấy thực lực của ngươi, nó chưa chắc đã g·iết được. Trừ âm công, mọi đòn công kích của nó đều không đủ mạnh để phá vỡ nhục thân cường hoành của ngươi. Mà âm công của nó cũng không phải bạt ngàn, sau khi thi triển liên hoàn, ta đoán cổ họng của nó cũng chịu tổn thương rồi.”
Bạch Diệc Phi Yêu đứng dậy.
“Ban nãy nó di chuyển về hướng nào?”
Hứa Tử Du đứng dậy theo, v·ết t·hương vẫn còn hơi nhói nhưng đại khái không còn ảnh hưởng đến thực lực như trước. Hắn đáp: “Khởi bẩm, là hướng bắc… nhưng tiền bối định đi săn Thanh Thiên Ngưu Mãng thật sao? Chỉ với hai người chúng ta?”
Bạch Diệc Phi Yêu gật gù.
“Thời gian thí luyện vẫn còn những tám ngày, tiến độ thu thập địa hình hiện tại cũng đủ nhiều rồi, về sau hai ta tổ chức c·ướp g·iết một lần nữa là vừa đủ. Ưu tiên bây giờ là Thanh Thiên Ngưu Mãng, cơ thể nó là một núi tài liệu luyện khí, bỏ qua thì phí quá.”
Cô bất giác liếm mép, đáy mắt lóe lên một tia tham lam.
Thấy thế, Hứa Tử Du biết là không thể ngăn cản cô được nữa. Nhưng ngẫm lại thì cô có pháp bảo của Kim Đan cảnh, sát thương của nó chắc chắn đủ mạnh để xuyên phá lớp vảy chắc chắn của Thanh Thiên Ngưu Mãng. Nếu như hắn tận dụng trận pháp đúng lúc, hai người bọn hắn đốn hạ Thanh Thiên Ngưu Mãng cũng không phải chuyện bất khả thi.
“Vãn bối đã quan sát cách Thanh Thiên Ngưu Mãng chiến đấu, trước mắt vãn bối sẽ chuẩn bị trận pháp tương ứng để hỗ trợ cho tiền bối. Mặt khác…” Hắn nhìn v·ết t·hương trên chân: “... Tiền bối sẽ không thích mang theo một gánh nặng đâu nhỉ?”
Bạch Diệc Phi Yêu quan sát thể trạng của Hứa Tử Du một lúc cũng chịu nhượng bộ. Nói gì thì hắn cũng bị pháp bảo t·ấn c·ông trực tiếp, cho dù không c·hết thì cũng b·ị t·hương không nhẹ. Chí ít hắn thành công bảo vệ những chỗ hiểm yếu trên cơ thể nên quá trình điều trị cũng không tiêu hao bao nhiêu. Đằng nào Ngự Ma Tông cũng đang dẫn trước, cô đoán không cần phải vội, trước mắt vẫn nên quan sát tình hình đã.
Bên cạnh đó, lão quái vật nhập thí luyện không phải chỉ có mỗi mình Bạch Diệc Phi Yêu.
Minh Sát Tông cũng đã cử một tên âm thầm tiến vào đây rồi.
——
Tại một nơi nào đó trong Ma Uyên.
“Mười bảy đệ tử m·ất m·ạng là những gì ngươi có thể nói với bổn tọa sao?”
Vương Cương khúm núm quỳ gối cúi rạp trước một thanh niên đang ngồi vắt chân trên một tảng đá cao. Đôi mắt gã lạnh lùng không cảm xúc, thậm chí bầu không khí xung quanh còn ẩn ẩn một ít huyết sát chi khí khiến cho hắn không dám ngẩng cao đầu.
“K-khởi bẩm trưởng lão, đ-đệ tử k-không có gì bào chữa… nhưng quả thực, T-Thanh Thiên Ngưu Mãng quá mạnh, đ-đệ tử… không phải đối thủ của nó.”
“Đến tận đây ngươi mới biết Thanh Thiên Ngưu Mãng mạnh sao?” Gã thanh niên nhảy xuống đạp đầu Vương Cương: “Não bộ của ngươi có vẻ chỉ để trưng thôi nhỉ?”
Vầng trán của Vương Cương thấm đẫm máu tươi nhưng hắn nào dám để ý.
“Đ-đệ tử ngu dốt, mong trưởng lão khai ân…”
Gã thanh niên nheo mắt, tính đạp nát đầu hắn luôn cho khỏi ngứa mắt nhưng cân nhắc tình hình bên trong Ma Uyên, gã đành phải cho hắn thêm một cơ hội khác.
“Minh Sát không nuôi kẻ vô dụng. Ngươi để Đỗ Danh Lợi chạy trốn, đã thế còn tổn thất nhiều đệ tử trong tông. Ngươi là người dẫn đội, trách nhiệm đương nhiên thuộc về ngươi.” Gã thanh niên ném cho hắn một bình đan dược: “Bổn tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tận dụng cho tốt.”
Vương Cương nhận lấy, khóe môi hơi run rẩy nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm.
“Đệ tử sẽ không làm nhục mệnh.”
Gã thanh niên xua tay đuổi người, hiển nhiên chẳng tin Vương Cương sẽ làm nên chuyện. Một khi phục dụng viên đan dược ấy, thực lực của hắn đúng là sẽ tăng trưởng thật nhưng đi cùng vẫn luôn là những hiểm nguy khó nói trước.
“Chậc chậc, ngươi tàn nhẫn với đệ tử trong tông quá đấy.”
Đằng sau gốc cây nọ thình lình vang lên tiếng nam tử, âm điệu bay bổng.
Gã thanh niên liếc mắt sang, hừ lạnh một tiếng.
“Lửa thử vàng, không có áp lực thì làm sao tạo ra được cường giả. Hợp Hoan Tông ngươi quá dễ dãi với đệ tử nên xưa nay mới luôn áp đáy tam tông đấy.”
“Mới mấy năm không gặp, miệng lưỡi ngươi bắt đầu quá phận hơn rồi đấy, Hắc Ma.”
Hắc Ma lão quái cười khẩy: “Ta chỉ nói sự thật, tự ngươi không công nhận điều đấy thôi.” Gã dừng một lúc: “À, sẵn tiện ngươi ở đây, chuyến này hai ta phải hợp tác với nhau một chút đấy.”
“Hắc Ma, ta còn chưa tính sổ chuyện đệ tử tông ngươi ám hại Thánh nữ tông ta đâu đấy. Bây giờ còn muốn lên giọng? Ngươi muốn c·hết sao?”
Hắc Ma cười vang: “Vân Tiêu đạo hữu, chúng ta không nên xen vào chuyện của các đệ tử. Đừng làm khó nhau như thế. Ta nhờ vả ngươi đã là hạ tâm thế lắm rồi.”
Vân Tiêu sau gốc cây không khỏi nhíu mày. Đáy mắt y lóe lên sát khí nhưng rất nhanh sau đó đã giấu sạch. Đối phương vừa mới đưa cho Vương Cương một bình đan dược đáng nghi, y còn lâu mới tin vào ngữ điệu “không xen vào” nghe chỉ tổ bẩn tai.
Có điều, khách quan cân nhắc thì Vân Tiêu lại quan tâm chuyện mà Hắc Ma đang nhắc tới hơn. Cái tên kiêu ngạo này không đời nào có chuyện nhờ vả người khác, trừ phi chuyện ấy vượt tầm.
“Ngươi không phải Đàm Lộ lão quỷ, đừng có giở cái giọng điệu ấy ra với ta.”
Gương mặt Hắc Ma không khỏi đen lại. Gã vừa nghiến răng vừa bấu chặt cánh tay. Gã không thích bị so sánh với Đàm Lộ, chẳng qua đối phương tu hành sớm hơn mười năm nên thực lực mới mạnh hơn, nếu cả hai tu hành cùng lúc, chưa chắc gã đã thua.
Vân Tiêu không ra mặt cũng có thể thấy được vẻ mặt khó coi của Hắc Ma, nội tâm liền huýt sáo vui sướng. Cái tên Hắc Ma này phải gặp đúng kích thích thì mới chịu yên.
Y nói tiếp: “Chuyện ngươi muốn nói với ta là gì?”
Hắc Ma hít một hơi thật sâu, tạm gác cơn giận sang một bên.
“Ngự Ma Tông giống chúng ta, bọn họ cũng cử một đồng đạo Kim Đan cảnh thoái tu vi. Ban nãy ta đã giao thủ qua, thực lực rất mạnh, thủ đoạn cũng không khó nhận diện.”
Vân Tiêu tặc lưỡi.
“Đặt quy định cho lắm vào rồi ai cũng lén lút phá vỡ. Chuyện hôm nay mà lộ ra thì về sau chắc tam tông chúng ta khó mà ngồi lại chung bàn rồi.”
“Cũng chẳng phải lần đầu, các bên tự hiểu nhau là được.”
Vân Tiêu từ chối cho ý kiến, y hỏi tiếp: “Ngươi nói đã nhận diện được, thế rốt cuộc là kẻ nào?”
“Nếu ta đoán không nhầm thì là Bạch lão yêu bà.” Hắc Ma đáp.
“... Bạch Diệc Phi Yêu?” Vân Tiêu thoáng ngưng trọng: “Dám chắc là cô ta chứ?”
“Thân thủ nhanh như bạch diệc, lại còn am hiểu xạ kích. Chưa kể, ngươi nghĩ có tên đệ tử Định Pháp cảnh nào đủ sức đánh với ta mà không rơi xuống thế hạ phong sao?”
Vân Tiêu hơi nhướng mày.
“Chỉ với ngần đấy dữ kiện mà ngươi đã xác định Bạch Diệc Phi Yêu thì ta hơi nể đấy. Cả đời ta chưa gặp được tên nào tự cho mình là đúng giống như ngươi đâu.”
Thái dương Hắc Ma tựa hồ sắp nứt toác.
Gã hạ giọng: “Vân Tiêu, đừng nghĩ ta nhượng bộ thì ngươi muốn tiến bao nhiêu thì tiến.”
Vân Tiêu cười khẩy: “Thế ngươi nghĩ bản thân có đủ thực lực đánh lại ta sao?” Y dừng một lúc, ngữ điệu liền châm chọc đi hẳn: “Với cả, nếu Bạch Diệc Phi Yêu cũng tham dự thí luyện, ngươi cho rằng thực lực của ngươi đủ để chống lại cô ta khi đánh toàn lực sao?”
Gân xanh nổi đầy mặt, cơn thịnh nộ của Hắc Ma đã chạm đến đỉnh điểm nhưng gã lại không thể phát tiết ra ngoài. Vân Tiêu hai lần chọc vào nỗi đau của gã, nếu ở ngoài thí luyện thì gã đã xông vào liều mạng một phen rồi, nhưng bây giờ gã phải nhẫn nhịn vì đại cục.
“Ta từng giao thủ với Bạch lão yêu bà một lần. Thực lực của cô ta thế nào ta hiểu, cho dù dịch dung khéo tới đâu cũng đừng hòng qua mắt ta.” Hắc Ma hừ lạnh.
Nghe vậy, Vân Tiêu liền quanh tay nghĩ ngợi.
Một lát sau, y cười tủm tỉm đáp.
“Nếu ngươi đã chắc chắn thế thì ta sẽ phối hợp với ngươi. Có điều, đừng nghĩ đến chuyện lặp lại sai lầm của tên tiểu tử kia, ta không nhân từ như nha đầu đấy đâu.”
Hắc Ma cười lạnh.
“Ta lại lo lắng tên nhân yêu như ngươi thừa nước đục thả câu hơn.”
Vân Tiêu bật cười, tiếng cười vang vọng trong không trung rồi tiêu biến ngay sau đó không lâu. Hắc Ma bạo nộ xuất quyền vào gốc cây trước đó, vụn gỗ văng tứ tung nhưng người thì đã sớm không còn. Lão nhân yêu của Hợp Hoan Tông rời đi rồi.
“Chờ đấy, sẽ có ngày ta xé nát cái mặt đáng ghét đấy của ngươi…”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận