Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 108: Chương 108: Tập kích
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:33Chương 108: Tập kích
Sự cường hoành của Thanh Thiên Ngưu Mãng đã nằm ngoài sức tưởng tượng của các tu hành giả Định Pháp cảnh. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một phần ba đội ngũ tham dự thí luyện của tam tông đã đoàn diệt trong miệng nó.
Mặc dù một vài nhân vật đã thoát khỏi Thanh Thiên Ngưu Mãng nhưng với thương thế tại thân, nếu bọn họ đương đầu với hiểm nguy tương đương thì sẽ c·hết không nghi ngờ.
Thanh Thiên Ngưu Mãng đã cảm thấy no bụng nhưng nó vẫn chưa hề dời mắt khỏi tòa trận pháp đang vây nhốt bản thân. Đồng ý là trận pháp giúp ích cho âm công của nó nhưng giờ này nó đã diệt sạch kẻ địch rồi nên sẽ chuyển hướng mục tiêu.
Tuy nhiên, vào thời điểm chuẩn bị động thủ, trận pháp lại tự động thoái lui, theo sau đó là một màn sương trắng bao trùm lên toàn bộ chiến trường.
Cảnh vật trước mắt Thanh Thiên Ngưu Mãng nhanh chóng mờ nhạt đi, thoáng chốc chỉ còn đúng một màu sắc duy nhất. Nó chậm rãi nhắm mắt, sử dụng tầm cảm nhiệt để truy lùng tung tích đối phương nhưng bất thành. Nó không cảm nhận được bất kỳ sóng nhiệt nào của sinh vật sống. Song bằng một cách nào đấy, nó lại cảm nhận được chuyển động.
Bên trong màn sương trắng vô định này nhất định có thứ nào đó đang di chuyển.
Khổ nỗi, Thanh Thiên Ngưu Mãng hiện thời không biết được. Tình trạng thương thế của nó cũng không tốt cho lắm. Suy cho cùng thì đương đầu với hàng chục tu hành giả vây công cùng lúc cũng không phải chuyện dễ dàng. Chưa kể, nó đã lãnh trọn một đòn của phù bảo.
Thanh Thiên Ngưu Mãng nhanh chóng quay đầu rồi rời khỏi phạm vi sương trắng, thân hình khổng lồ của nó tiêu biến trong chớp mắt. Trong khi đó, sương trắng vẫn tồn tại.
“Nó đi rồi nhỉ…”
Hứa Tử Du quan sát tình hình từ bên trong đa tầng trận pháp của bản thân, vẻ mặt có chút căng thẳng nhưng giờ đã có thể buông lỏng do nguy hiểm thực sự đã rời đi.
Thanh Thiên Ngưu Mãng là dị thú rất mạnh mẽ, lấy thực lực của Hứa Tử Du bây giờ, e là hắn không có cửa tranh đấu dù đã có sự hỗ trợ của số đông. Huống hồ, tu vi của nó giờ này đã tiệm cận Tiềm Hư thượng cảnh, chỉ còn thiếu một nấc nữa thôi là đột phá.
Đừng tưởng cận thượng cảnh và trung cảnh đỉnh phong là hai khái niệm tương đương nhau. Trên thực tế, chênh lệch giữa hai cảnh giới này vô cùng khủng kh·iếp. Chưa kể, đối tượng còn là dị thú hùng mạnh của Ma Uyên.
Thanh Thiên Ngưu Mãng khiến chúng tu hành giả Định Pháp cảnh tuyệt vọng vừa rồi chưa bao giờ là con mạnh nhất Ma Uyên, nó chỉ là một con non mà thôi. Cường giả thực sự đã sớm bị đại trận tam tông cưỡng ép rơi vào giấc ngủ say rồi.
Bên cạnh đó, đồng cấp, yêu thú luôn sở hữu sức mạnh vượt trội hơn tu hành giả.
Giữa hồng trần thế tục, nhân loại là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn nhưng trong một thế giới vạn vật đều có thể tu hành, nhân loại lại vô cùng nhỏ bé, tiên thiên còn chẳng đủ mạnh để đương đầu với những con quái vật thực thụ trong tu hành giới.
Để chiến đấu với một yêu thú, nhân loại thường chiến đấu theo đội ngũ để tối đa hóa sức mạnh của tập thể, chứ đơn đả độc đấu thì rất hiếm người phản sát thành công.
Yêu thú đã thế, dị thú càng kinh tởm hơn. Chưa kể, nơi này còn là Ma Uyên, là chốn thánh địa của đám dị thú hung hiểm đấy. Chúng có lợi thế sân nhà, thực lực càng đáng sợ hơn.
Hứa Tử Du xác định Thanh Thiên Ngưu Mãng rời đi rồi mới triệu hồi ảnh thân quay trở về. Trên tay nó là lỉnh kỉnh đồ đạc từ túi trữ vật đến Trắc Địa Cầu. Số lượng không tương xứng với số lượng n·gười c·hết do đòn t·ấn c·ông mạnh bạo của Thanh Thiên Ngưu Mãng đã phá hủy triệt để. Dẫu thế, ngần này cũng đủ bù vào lượng tiêu hao cho đại trận.
Hứa Tử Du không chỉ bày trận bảo hộ bản thân mà còn bày trận vây nhốt các tu hành giả của Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông. Tuy rằng vẫn để lọt Liễu Đào Tơ và Vương Cương nhưng thôi, hai người đấy vốn dĩ là đệ nhất ngoại môn như Lạc Tông Trạch ngày trước nên vẫn còn nhiều bài tủ lắm. Nếu đống trận pháp của hắn có thể vây nhốt hai người bọn họ, vậy thì chuyến này dễ dàng hơn cả tưởng tượng.
Hứa Tử Du nhanh chóng thu thập linh thạch và lọc lựa tài nguyên. Thứ nào không thuộc về Ma Uyên thì hắn thu, thứ nào thuộc về Ma Uyên thì hắn sẽ phân loại và tổng hợp vào các túi trữ vật khác nhau để sau này còn giao nộp lại cho tông môn. Về phần Trắc Địa Cầu, hắn không suy nghĩ gì nhiều cả. Dù sao thì đám người có thể đi vào tận đây cũng không phải hạng tầm thường, thông tin trắc địa chúng thu lại thực sự có ích.
“Ái chà, đi c·ướp kể ra vẫn tốt hơn tự mình trắc địa đấy.”
Quy mô địa đồ đã tăng lên những năm lần. Giờ phút này, Hứa Tử Du dễ dàng có được cái nhìn toàn cảnh đối với Ma Uyên. Chưa kể, trong số những vật thu thập được, hắn phát hiện một tấm địa đồ cũ với cấu trúc tương tự như Ma Uyên, xem chừng là kết quả trắc địa trước kia. Nhờ thế, hắn có thể áng chừng được số lượng khu vực khám phá.
Kể ra thì cũng được một nửa rồi đấy, tiến độ nhanh hơn những gì Hứa Tử Du nghĩ.
Khổ nỗi, kết cấu địa hình thay đổi nên những địa danh trước kia cũng không còn tồn tại nữa. Những gì mà Hứa Tử Du có thể so được là quy mô diện tích, đồng thời nghĩ cách làm sao để mở rộng địa đồ hơn cả trước. Hắn phải vượt qua yêu cầu của tông môn, có thể mới thực sự khiến cho Sát Luyện lão quái tín nhiệm và thu hoạch được nhiều khen thưởng hơn.
Sư phụ Cốt Cương lão quỷ đã ấn định nhiệm vụ cho Hứa Tử Du, nếu số phận của hắn là phải làm ám tử. Mệnh của ám tử không do mình quyết định nhưng chiều hướng làm ám tử lại hoàn toàn nằm trong bàn tay bản thân. Hắn sẽ tự giữ mình bằng cách chiếm trọn niềm tin và sự kỳ vọng của Sát Luyện lão quái. Nhỏ yếu là nguyên tội, ngày nào chưa có được thực lực siêu cường, ngày ấy hắn vẫn nên ẩn nhẫn.
Hứa Tử Du sao chép địa đồ xong là phá hủy toàn bộ Trắc Địa Cầu thu thập được, sau mới tiếp tục vận dụng Thanh Ngưng Lục Thông Thức để dò đường.
Tuy nhiên, ngay lúc vận dụng, hắn phát hiện một luồng khí đạo vô hình đang hướng về phía mình. Hắn nhanh chóng cúi người xuất cước, đồng thời điều khiển Huyết Sắc Nhận.
Oành—?!
Hứa Tử Du vừa v·a c·hạm đối phương là cơ thể đổ về phía trước. Mục tiêu cứng hơn hắn tưởng. Hắn nhanh chóng xoay người, tiếp tục cảm nhận khí đạo để t·ấn c·ông.
Quyền pháp của hắn tạo thành từng tiếng phanh phách. Mỗi một quyền đều nội liễm thốn kình khiến cho sức công phá tăng thêm bội phần. Song, đối thủ của hắn lại di chuyển vô cùng nhanh, tốc độ lẫn độ uyển chuyển đều nằm ngoài tầm nhận thức của mắt.
Nếu Hứa Tử Du không có Thanh Ngưng Lục Thông Thức hỗ trợ về mặt thính giác và trực giác, e rằng hắn đã bị đối phương đánh úp vô số lần.
Dẫu thế, tình hình hiện tại cũng chẳng khấm khá hơn bao nhiêu do hắn vẫn chưa đánh trúng đối phương. Không đánh trúng địch, chiêu thức mạnh mẽ bao nhiêu cũng vô dụng.
Uỳnh—?!
Nắm bắt thời điểm đối phương tiếp cận, Hứa Tử Du không t·ấn c·ông trực diện nữa, hắn nhanh chóng giậm chân xuống đất rồi hạ thấp trọng tâm để dồn lực tạo sóng xung kích.
Sóng xung kích tỏa ra theo phạm vi đường tròn, nhờ thế mà đánh bật được đối thủ. Ngay lúc ấy, hắn lại điều khiển Huyết Sắc Nhận nối với Xích Ti để vây nhốt đối phương lại. Dĩ nhiên, hắn không quên thi triển trận kỳ nhằm tạo ra trận pháp khóa chặt.
Khổ nỗi, trận pháp của hắn vừa thành hình là đã bị phá hủy bởi vô vàn phi châm màu xám. Đống phi châm ấy cực kỳ nguy hiểm, chỉ riêng cảm nhận được chúng thôi là đã có thể khiến hắn thấy được quan tài của mình đang dần cô lập tầm nhìn của bản thân với thế giới.
Hứa Tử Du nhanh chóng tránh né chúng, cơ bắp trên người căng cứng hết cỡ nhằm thúc đẩy chuyển động cơ thể theo kịp nhận thức của Thanh Ngưng Lục Thông Thức.
Châm nào có thể tránh được thì hắn sẽ tránh, châm nào không tránh được thì hắn sẽ tập trung Thiết Thể hóa theo bộ phận, đồng thời tránh né những yếu điểm có thể chế ngự động tác của bản thân. Cứ như thế, hắn đã thoát được một ải.
Tuy nhiên, một ải này cũng không toàn diện. Hắn vẫn chưa đánh giá đủ cao đống phi châm của đối phương. Chúng thế mà xuyên qua Thiết Thể một cách dễ dàng.
“Làm thế nào…” Hứa Tử Du run giọng.
“Tiểu tử ngươi đáng sợ thật đấy, thế mà ép ta phải dùng đến cả pháp bảo.”
Bạch Diệc Phi Yêu xoay người nhảy vòng ra phía trước, nhẹ nhàng đáp đất rồi lườm mắt nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng tò mò. Tất nhiên, sự tò mò này không hề đơn giản, bởi hắn thực sự đã tìm ra được cách chống lại phi châm pháp bảo của cô.
“Bạch tiến bối?!”
Hứa Tử Du cả kinh. Đánh nãy giờ hóa ra là người mình á?!
Bạch Diệc Phi Yêu thu hồi phi châm. Chúng vừa rút khỏi người là Hứa Tử Du không khỏi rên rỉ một tiếng đau đớn. May mà nhục thân hắn mạnh mẽ sẵn nên v·ết t·hương ngần này vẫn có thể được chữa trị nhờ thuốc bôi ngoại thương.
Bạch Diệc Phi Yêu nhìn đống phi châm pháp bảo của mình mà thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hứa Tử Du bức ép cô dùng pháp bảo đã đành, lúc ấy cô còn tưởng hắn sẽ c·hết rồi ấy chứ, bởi không một loại pháp khí nào có thể chống trả lại được sức công phá của pháp bảo. Huống hồ, đây còn là bổn mệnh pháp bảo, là thứ cộng hưởng với công pháp của cô.
Kết quả thực sự ngoài ý muốn. Hứa Tử Du vẫn sống sót. Hơn nữa, hắn còn phòng thủ có chọn lọc. Nếu thứ t·ấn c·ông hắn chỉ là pháp khí, có lẽ hắn đã không chút tổn thương nào.
“Ta vốn chỉ định kiểm tra thực lực của ngươi một chút, ai mà nghĩ ngươi lại ra tay quả quyết thế.” Cô đổi giọng: “Nhưng vì ngươi đã sống sót sau đòn t·ấn c·ông của pháp bảo nên ta thừa sức thực lực của ngươi hiện nay, ngươi chắc chắn là đệ tử mạnh nhất ngoại môn.”
Cô vừa nói vừa đưa một bình đan dược trị thương cho Hứa Tử Du. Dựa vào mùi hương và màu sắc, hắn biết đây là đan dược cấp Tiềm Hư. Thế là hắn phục dụng ngay.
“Tiền bối có nhiều lựa chọn mà, hà cớ lại chọn cách nguy hiểm cho cả hai ta vậy?”
Hứa Tử Du thở dài.
Bạch Diệc Phi Yêu khoanh tay đáp: “Cách kiểm chứng tốt nhất vẫn luôn là tập kích bất ngờ. Mạnh hay yếu không thể nhìn vào lúc đánh trực diện, mà phải xem thử ngươi có sống nổi trong mọi tình huống hay không. Lần này ngươi biểu hiện tốt đấy, ta có lời khen.”
Hứa Tử Du cười khan. Là người đã sống sót qua lò luyện cổ, hắn sợ bị á·m s·át mới lạ.
Hắn chống tay đứng dậy, khó khăn khom mình: “Đa tạ tiền bối đã nương tay.” Hắn dừng lại một lúc: “Phải rồi, làm sao tiền bối tìm được vãn bối vậy?”
Bạch Diệc Phi Yêu cười tủm tỉm rồi búng hai ngón tay vào nhau. Tiếng “tách” vừa vang nhẹ là đầu vai trái của Hứa Tử Du lóe lên một vầng sáng nhạt. Vầng sáng hóa thành con bướm đêm bay lên đầu ngón tay cô, chớp mắt tan thành quang vụ.
Hứa Tử Du: “...”
Tiêu ký truy tung?!
Sự cường hoành của Thanh Thiên Ngưu Mãng đã nằm ngoài sức tưởng tượng của các tu hành giả Định Pháp cảnh. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một phần ba đội ngũ tham dự thí luyện của tam tông đã đoàn diệt trong miệng nó.
Mặc dù một vài nhân vật đã thoát khỏi Thanh Thiên Ngưu Mãng nhưng với thương thế tại thân, nếu bọn họ đương đầu với hiểm nguy tương đương thì sẽ c·hết không nghi ngờ.
Thanh Thiên Ngưu Mãng đã cảm thấy no bụng nhưng nó vẫn chưa hề dời mắt khỏi tòa trận pháp đang vây nhốt bản thân. Đồng ý là trận pháp giúp ích cho âm công của nó nhưng giờ này nó đã diệt sạch kẻ địch rồi nên sẽ chuyển hướng mục tiêu.
Tuy nhiên, vào thời điểm chuẩn bị động thủ, trận pháp lại tự động thoái lui, theo sau đó là một màn sương trắng bao trùm lên toàn bộ chiến trường.
Cảnh vật trước mắt Thanh Thiên Ngưu Mãng nhanh chóng mờ nhạt đi, thoáng chốc chỉ còn đúng một màu sắc duy nhất. Nó chậm rãi nhắm mắt, sử dụng tầm cảm nhiệt để truy lùng tung tích đối phương nhưng bất thành. Nó không cảm nhận được bất kỳ sóng nhiệt nào của sinh vật sống. Song bằng một cách nào đấy, nó lại cảm nhận được chuyển động.
Bên trong màn sương trắng vô định này nhất định có thứ nào đó đang di chuyển.
Khổ nỗi, Thanh Thiên Ngưu Mãng hiện thời không biết được. Tình trạng thương thế của nó cũng không tốt cho lắm. Suy cho cùng thì đương đầu với hàng chục tu hành giả vây công cùng lúc cũng không phải chuyện dễ dàng. Chưa kể, nó đã lãnh trọn một đòn của phù bảo.
Thanh Thiên Ngưu Mãng nhanh chóng quay đầu rồi rời khỏi phạm vi sương trắng, thân hình khổng lồ của nó tiêu biến trong chớp mắt. Trong khi đó, sương trắng vẫn tồn tại.
“Nó đi rồi nhỉ…”
Hứa Tử Du quan sát tình hình từ bên trong đa tầng trận pháp của bản thân, vẻ mặt có chút căng thẳng nhưng giờ đã có thể buông lỏng do nguy hiểm thực sự đã rời đi.
Thanh Thiên Ngưu Mãng là dị thú rất mạnh mẽ, lấy thực lực của Hứa Tử Du bây giờ, e là hắn không có cửa tranh đấu dù đã có sự hỗ trợ của số đông. Huống hồ, tu vi của nó giờ này đã tiệm cận Tiềm Hư thượng cảnh, chỉ còn thiếu một nấc nữa thôi là đột phá.
Đừng tưởng cận thượng cảnh và trung cảnh đỉnh phong là hai khái niệm tương đương nhau. Trên thực tế, chênh lệch giữa hai cảnh giới này vô cùng khủng kh·iếp. Chưa kể, đối tượng còn là dị thú hùng mạnh của Ma Uyên.
Thanh Thiên Ngưu Mãng khiến chúng tu hành giả Định Pháp cảnh tuyệt vọng vừa rồi chưa bao giờ là con mạnh nhất Ma Uyên, nó chỉ là một con non mà thôi. Cường giả thực sự đã sớm bị đại trận tam tông cưỡng ép rơi vào giấc ngủ say rồi.
Bên cạnh đó, đồng cấp, yêu thú luôn sở hữu sức mạnh vượt trội hơn tu hành giả.
Giữa hồng trần thế tục, nhân loại là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn nhưng trong một thế giới vạn vật đều có thể tu hành, nhân loại lại vô cùng nhỏ bé, tiên thiên còn chẳng đủ mạnh để đương đầu với những con quái vật thực thụ trong tu hành giới.
Để chiến đấu với một yêu thú, nhân loại thường chiến đấu theo đội ngũ để tối đa hóa sức mạnh của tập thể, chứ đơn đả độc đấu thì rất hiếm người phản sát thành công.
Yêu thú đã thế, dị thú càng kinh tởm hơn. Chưa kể, nơi này còn là Ma Uyên, là chốn thánh địa của đám dị thú hung hiểm đấy. Chúng có lợi thế sân nhà, thực lực càng đáng sợ hơn.
Hứa Tử Du xác định Thanh Thiên Ngưu Mãng rời đi rồi mới triệu hồi ảnh thân quay trở về. Trên tay nó là lỉnh kỉnh đồ đạc từ túi trữ vật đến Trắc Địa Cầu. Số lượng không tương xứng với số lượng n·gười c·hết do đòn t·ấn c·ông mạnh bạo của Thanh Thiên Ngưu Mãng đã phá hủy triệt để. Dẫu thế, ngần này cũng đủ bù vào lượng tiêu hao cho đại trận.
Hứa Tử Du không chỉ bày trận bảo hộ bản thân mà còn bày trận vây nhốt các tu hành giả của Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông. Tuy rằng vẫn để lọt Liễu Đào Tơ và Vương Cương nhưng thôi, hai người đấy vốn dĩ là đệ nhất ngoại môn như Lạc Tông Trạch ngày trước nên vẫn còn nhiều bài tủ lắm. Nếu đống trận pháp của hắn có thể vây nhốt hai người bọn họ, vậy thì chuyến này dễ dàng hơn cả tưởng tượng.
Hứa Tử Du nhanh chóng thu thập linh thạch và lọc lựa tài nguyên. Thứ nào không thuộc về Ma Uyên thì hắn thu, thứ nào thuộc về Ma Uyên thì hắn sẽ phân loại và tổng hợp vào các túi trữ vật khác nhau để sau này còn giao nộp lại cho tông môn. Về phần Trắc Địa Cầu, hắn không suy nghĩ gì nhiều cả. Dù sao thì đám người có thể đi vào tận đây cũng không phải hạng tầm thường, thông tin trắc địa chúng thu lại thực sự có ích.
“Ái chà, đi c·ướp kể ra vẫn tốt hơn tự mình trắc địa đấy.”
Quy mô địa đồ đã tăng lên những năm lần. Giờ phút này, Hứa Tử Du dễ dàng có được cái nhìn toàn cảnh đối với Ma Uyên. Chưa kể, trong số những vật thu thập được, hắn phát hiện một tấm địa đồ cũ với cấu trúc tương tự như Ma Uyên, xem chừng là kết quả trắc địa trước kia. Nhờ thế, hắn có thể áng chừng được số lượng khu vực khám phá.
Kể ra thì cũng được một nửa rồi đấy, tiến độ nhanh hơn những gì Hứa Tử Du nghĩ.
Khổ nỗi, kết cấu địa hình thay đổi nên những địa danh trước kia cũng không còn tồn tại nữa. Những gì mà Hứa Tử Du có thể so được là quy mô diện tích, đồng thời nghĩ cách làm sao để mở rộng địa đồ hơn cả trước. Hắn phải vượt qua yêu cầu của tông môn, có thể mới thực sự khiến cho Sát Luyện lão quái tín nhiệm và thu hoạch được nhiều khen thưởng hơn.
Sư phụ Cốt Cương lão quỷ đã ấn định nhiệm vụ cho Hứa Tử Du, nếu số phận của hắn là phải làm ám tử. Mệnh của ám tử không do mình quyết định nhưng chiều hướng làm ám tử lại hoàn toàn nằm trong bàn tay bản thân. Hắn sẽ tự giữ mình bằng cách chiếm trọn niềm tin và sự kỳ vọng của Sát Luyện lão quái. Nhỏ yếu là nguyên tội, ngày nào chưa có được thực lực siêu cường, ngày ấy hắn vẫn nên ẩn nhẫn.
Hứa Tử Du sao chép địa đồ xong là phá hủy toàn bộ Trắc Địa Cầu thu thập được, sau mới tiếp tục vận dụng Thanh Ngưng Lục Thông Thức để dò đường.
Tuy nhiên, ngay lúc vận dụng, hắn phát hiện một luồng khí đạo vô hình đang hướng về phía mình. Hắn nhanh chóng cúi người xuất cước, đồng thời điều khiển Huyết Sắc Nhận.
Oành—?!
Hứa Tử Du vừa v·a c·hạm đối phương là cơ thể đổ về phía trước. Mục tiêu cứng hơn hắn tưởng. Hắn nhanh chóng xoay người, tiếp tục cảm nhận khí đạo để t·ấn c·ông.
Quyền pháp của hắn tạo thành từng tiếng phanh phách. Mỗi một quyền đều nội liễm thốn kình khiến cho sức công phá tăng thêm bội phần. Song, đối thủ của hắn lại di chuyển vô cùng nhanh, tốc độ lẫn độ uyển chuyển đều nằm ngoài tầm nhận thức của mắt.
Nếu Hứa Tử Du không có Thanh Ngưng Lục Thông Thức hỗ trợ về mặt thính giác và trực giác, e rằng hắn đã bị đối phương đánh úp vô số lần.
Dẫu thế, tình hình hiện tại cũng chẳng khấm khá hơn bao nhiêu do hắn vẫn chưa đánh trúng đối phương. Không đánh trúng địch, chiêu thức mạnh mẽ bao nhiêu cũng vô dụng.
Uỳnh—?!
Nắm bắt thời điểm đối phương tiếp cận, Hứa Tử Du không t·ấn c·ông trực diện nữa, hắn nhanh chóng giậm chân xuống đất rồi hạ thấp trọng tâm để dồn lực tạo sóng xung kích.
Sóng xung kích tỏa ra theo phạm vi đường tròn, nhờ thế mà đánh bật được đối thủ. Ngay lúc ấy, hắn lại điều khiển Huyết Sắc Nhận nối với Xích Ti để vây nhốt đối phương lại. Dĩ nhiên, hắn không quên thi triển trận kỳ nhằm tạo ra trận pháp khóa chặt.
Khổ nỗi, trận pháp của hắn vừa thành hình là đã bị phá hủy bởi vô vàn phi châm màu xám. Đống phi châm ấy cực kỳ nguy hiểm, chỉ riêng cảm nhận được chúng thôi là đã có thể khiến hắn thấy được quan tài của mình đang dần cô lập tầm nhìn của bản thân với thế giới.
Hứa Tử Du nhanh chóng tránh né chúng, cơ bắp trên người căng cứng hết cỡ nhằm thúc đẩy chuyển động cơ thể theo kịp nhận thức của Thanh Ngưng Lục Thông Thức.
Châm nào có thể tránh được thì hắn sẽ tránh, châm nào không tránh được thì hắn sẽ tập trung Thiết Thể hóa theo bộ phận, đồng thời tránh né những yếu điểm có thể chế ngự động tác của bản thân. Cứ như thế, hắn đã thoát được một ải.
Tuy nhiên, một ải này cũng không toàn diện. Hắn vẫn chưa đánh giá đủ cao đống phi châm của đối phương. Chúng thế mà xuyên qua Thiết Thể một cách dễ dàng.
“Làm thế nào…” Hứa Tử Du run giọng.
“Tiểu tử ngươi đáng sợ thật đấy, thế mà ép ta phải dùng đến cả pháp bảo.”
Bạch Diệc Phi Yêu xoay người nhảy vòng ra phía trước, nhẹ nhàng đáp đất rồi lườm mắt nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng tò mò. Tất nhiên, sự tò mò này không hề đơn giản, bởi hắn thực sự đã tìm ra được cách chống lại phi châm pháp bảo của cô.
“Bạch tiến bối?!”
Hứa Tử Du cả kinh. Đánh nãy giờ hóa ra là người mình á?!
Bạch Diệc Phi Yêu thu hồi phi châm. Chúng vừa rút khỏi người là Hứa Tử Du không khỏi rên rỉ một tiếng đau đớn. May mà nhục thân hắn mạnh mẽ sẵn nên v·ết t·hương ngần này vẫn có thể được chữa trị nhờ thuốc bôi ngoại thương.
Bạch Diệc Phi Yêu nhìn đống phi châm pháp bảo của mình mà thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hứa Tử Du bức ép cô dùng pháp bảo đã đành, lúc ấy cô còn tưởng hắn sẽ c·hết rồi ấy chứ, bởi không một loại pháp khí nào có thể chống trả lại được sức công phá của pháp bảo. Huống hồ, đây còn là bổn mệnh pháp bảo, là thứ cộng hưởng với công pháp của cô.
Kết quả thực sự ngoài ý muốn. Hứa Tử Du vẫn sống sót. Hơn nữa, hắn còn phòng thủ có chọn lọc. Nếu thứ t·ấn c·ông hắn chỉ là pháp khí, có lẽ hắn đã không chút tổn thương nào.
“Ta vốn chỉ định kiểm tra thực lực của ngươi một chút, ai mà nghĩ ngươi lại ra tay quả quyết thế.” Cô đổi giọng: “Nhưng vì ngươi đã sống sót sau đòn t·ấn c·ông của pháp bảo nên ta thừa sức thực lực của ngươi hiện nay, ngươi chắc chắn là đệ tử mạnh nhất ngoại môn.”
Cô vừa nói vừa đưa một bình đan dược trị thương cho Hứa Tử Du. Dựa vào mùi hương và màu sắc, hắn biết đây là đan dược cấp Tiềm Hư. Thế là hắn phục dụng ngay.
“Tiền bối có nhiều lựa chọn mà, hà cớ lại chọn cách nguy hiểm cho cả hai ta vậy?”
Hứa Tử Du thở dài.
Bạch Diệc Phi Yêu khoanh tay đáp: “Cách kiểm chứng tốt nhất vẫn luôn là tập kích bất ngờ. Mạnh hay yếu không thể nhìn vào lúc đánh trực diện, mà phải xem thử ngươi có sống nổi trong mọi tình huống hay không. Lần này ngươi biểu hiện tốt đấy, ta có lời khen.”
Hứa Tử Du cười khan. Là người đã sống sót qua lò luyện cổ, hắn sợ bị á·m s·át mới lạ.
Hắn chống tay đứng dậy, khó khăn khom mình: “Đa tạ tiền bối đã nương tay.” Hắn dừng lại một lúc: “Phải rồi, làm sao tiền bối tìm được vãn bối vậy?”
Bạch Diệc Phi Yêu cười tủm tỉm rồi búng hai ngón tay vào nhau. Tiếng “tách” vừa vang nhẹ là đầu vai trái của Hứa Tử Du lóe lên một vầng sáng nhạt. Vầng sáng hóa thành con bướm đêm bay lên đầu ngón tay cô, chớp mắt tan thành quang vụ.
Hứa Tử Du: “...”
Tiêu ký truy tung?!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận