Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 107: Chương 107: Ngưu Mãng cường hoành

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:33
Chương 107: Ngưu Mãng cường hoành

“Tên khốn Đỗ Danh Lợi đáng c·hết dám bỏ chúng ta lại đây?!”

Trông thấy luồng sáng kim sắc biến mất nơi phương xa, đám tu hành giả Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông không khỏi sửng cồ, đáy mắt lóe lên sát khí nghi ngút. Song, bọn chúng cũng tính là tỉnh táo, ít ra không bị cơn giận choáng đi mất trí khôn.

Đối thủ của chúng giờ này là Thanh Thiên Ngưu Mãng, một dị thú có tiếng tại Ma Uyên. Ở thời điểm hiện tại, nó gần như là con dị thú duy nhất có miêu tả bằng hình vẽ rõ nét trong những tư liệu liên quan tới Ma Uyên. Tất nhiên, được miêu tả kỹ càng không có nghĩa là tu hành giả tam tông đã từng giao chiến nhiều với nó, mà là tình huống ngược lại.

Bằng mọi giá, tam tông luôn cố né tránh đương đầu với nó.

Thanh Thiên Ngưu Mãng là một tổ hợp yêu thú rất kỳ dị, Nó sở hữu sự linh hoạt của xà yêu, khả năng phòng thủ tối thượng của giao long cùng sức mạnh thể chất khủng kh·iếp của ngưu yêu. Ngoài ra, khi được tà khí của Ma Uyên hỗ trợ, nó còn có thể sử dụng sức mạnh nguyên tố tự nhiên. Như trong tình huống hiện tại, nó đang điều khiển nước để tạo ra màn sương ẩn mình và tìm cách phản công khi số lượng chênh lệch.

Tuy nhiên, sau một trận sống mái, Thanh Thiên Ngưu Mãng thành công cắt giảm quân số kẻ địch nên nó mới dần lộ nguyên hình ra ngoài như một kẻ chiến thắng.

Tận dụng số lượng còn chưa thể làm gì Thanh Thiên Ngưu Mãng thì việc chỉ còn lại vài người chống trả chẳng khác gì dâng mạng mình lên cho nó. Đỗ Danh Lợi bỏ chạy đúng lúc cũng được tính là người biết nhìn nhận tình hình, dẫn đội chuyến này kể ra không tệ.

Thanh Thiên Ngưu Mãng không quan tâm đến chuyện của Đỗ Danh Lợi. Trong mắt nó hiện nay, đối thủ chỉ có nhóm người Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông. Nó hạ thấp nhiệt độ môi trường xung quanh, hơi nước nhanh chóng đóng băng thành băng nhận rồi lao xuống dưới.

“Mau tản ra!”

Các tu hành giả còn di chuyển được lập tức tản ra tứ phương hòng mượn tình hình hỗn loạn để đào mạng bản thân. Ngặt nỗi, đang chạy giữa chừng thì lại va vào bình chướng vô hình, nguyên đám liền ngã ngửa ra sau. Có kẻ bị băng chông nhắm tới thì máu tươi còn văng lên không trung, trượt dài một đường xuống đất đất.

“Đ-đây là… trận pháp?!”

Người ở đây nhận ra trận pháp, kẻ ở chỗ khác cũng nhận thấy điều tương tự. Bất tri bất giác, toàn bộ chiến trường đã bị cô lập trong một tòa trận pháp khổng lồ.

“Kẻ nào? Kẻ nào dám hại chúng ta?!”

Thanh Thiên Ngưu Mãng lợi hại tới đâu thì cũng không cách nào khai sinh linh trí ở tu vi hiện tại. Nó không thể tạo ra trận pháp, vậy thì chỉ có thể nghĩ tới con người.

Tuy nhiên, con người chẳng ai lại nhốt mình vào chỗ hiểm. Đồng nghĩa, người thiết lập là kẻ đã rời khỏi chiến trường ngay trước đó, nói thẳng ra là Đỗ Danh Lợi.

Khổ nỗi, Đỗ Danh Lợi không phải trận pháp sư, xem như gã nhanh nhẹn thì nhất thời cũng khó bày trận mà không khiến người khác chú ý. Chỉ là giữa tình hình này chẳng ai để ý tới chuyện đó. Đám người này chỉ muốn nhắm đến gã mà thôi.

“Tên họ Đỗ đáng c·hết, ta mà thoát khỏi đây thì ngươi biết tay ta?!”



Uỳnh—?!

Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông đồng loạt xuất thủ phá trận. Chiêu nào chiêu nấy mạnh mẽ khôn cùng, thậm chí có người còn thi triển cả thủ đoạn áp hòm.

Thanh Thiên Ngưu Mãng không quan tâm tới trận pháp, con mồi của nó hiện tại đang quay lưng, nó đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt. Nó lao tới như vũ bão, thân hình dài ngoằn đầy linh hoạt nhanh chóng dạt những kẻ đang vùng vẫy ra tứ phương rồi há miệng đớp nửa người một tên đang chạy trong tuyệt vọng. Nếm được vị máu tươi của kẻ địch, tinh thần Thanh Thiên Ngưu Mãng tựa hồ được dâng cao, nó hăng hái lao tới để tận hưởng bữa tiệc.

“Súc sinh, c·hết đi!”

Thánh nữ Hợp Hoan Tông sử dụng bí thuật vòng ra sau Thanh Thiên Ngưu Mãng, xung quanh rộ lên vô vàn mê vụ hồng phấn khô lâu rồi đồng loạt xông tới.

Oành!

Thanh Thiên Ngưu Mãng bị quấy phá, lớp vảy chắc chắn trên người liền ánh lên hào quang. Thủy linh khí xung quanh lập tức cuồn cuộn như vòi rồng oanh tạc.

Thánh nữ Hợp Hoan Tông vừa tránh né vừa ném phù lục công kích từ phương xa. Cô tập trung chủ yếu vào đôi mắt của Thanh Thiên Ngưu Mãng nhằm che lấp tầm nhìn của nó trong khi tên dẫn đội bên Minh Sát Tông tích lũy pháp lực thi triển phù bảo.

Đổi lại tình huống bình thường, chưa chắc bọn hắn đã để lộ bài tẩy nhanh như thế nhưng đối mặt với Thanh Thiên Ngưu Mãng hùng cường, bọn hắn không còn lựa chọn khác.

Phù bảo được thôi động, thiên địa linh khí xung quanh lập tức được điều động. Trên đầu Thanh Thiên Ngưu Mãng nhanh chóng hiện ra ba tầng phù triện trận văn.

“Trọng Minh Phù, Trấn!”

Uỳnh—?!

Trọng lực trong khu vực ảnh hưởng của ba tầng phù triện thình lình gia tăng. Cơ thể khổng lồ của Thanh Thiên Ngưu Mãng lập tức bị đè ép xuống đất.

“Khốn kiếp, ta còn chưa thoát ra!”

Thánh nữ Hợp Hoan Tông phun một ngụm máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt. Một vài tu hành giả Hợp Hoan Tông khác thấy thế liền nhao nhao xúm lại để hộ pháp giúp cô.

Ban nãy nếu không có bí thuật do tông môn truyền lại thì cô đã táng thân dưới phù bảo rồi.



“Liễu thánh nữ, cơ hội ngay trước mắt, nếu không động thủ thì khó mà ra tay khiến Thanh Thiên Ngưu Mãng trọng thương. Huống hồ, chẳng phải Thánh nữ vẫn thoát được đấy sao?” Vương Cương bật cười đáp lại, không quên dồn thêm pháp lực để trấn áp Thanh Thiên Ngưu Mãng: “Ta trấn áp nó rồi, nhanh chóng dứt điểm thôi!”

“Giết nó!”

Các tu hành giả của Minh Sát Tông thấy thế liền xông về phía trước, cho dù là người lành lặn hay kẻ khuyết tật đều không từ thủ đoạn nhằm lột một miếng da của địch.

Thánh nữ Liễu Đào Tơ vừa phục dụng đan dược trị nội thương thì gương mặt cũng khởi sắc trở lại, nhưng nội tâm lại không vui vẻ nổi.

“Tên khốn Vương Cương… món nợ này bổn Thánh nữ ghi nhớ.”

“Thánh nữ, chúng ta làm gì tiếp đây? Phá trận hay… đánh với Thanh Thiên Ngưu Mãng?”

Liễu Đào Tơ quan sát tình hình một chút liền quả quyết nói: “Tập trung phá trận, đầu súc sinh này không dễ bị g·iết như thế. Huống hồ, tu vi của nó đã tiệm cận Tiềm Hư thượng cảnh, nếu nó bạo phát thì thêm vài người tham chiến nữa cũng không có ý nghĩa.”

Những người khác nghe thấy thế cũng không phản bác lại. Tuy rằng Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông bắt tay nhau nhưng phần nhiều nguyên nhân nằm ở quan hệ giữa Đàm Lộ lão quái và Vân Hợp nữ yêu, chứ bản thân đệ tử hai tông lại chẳng ưa gì nhau.

Một bên luôn giữ ngôi đệ nhất ma đạo Kỳ Quốc, một bên vẫn luôn lót đáy trong tam đại. Trông vào vị thế giữa hai tông môn thôi cũng biết tình cảnh của Hợp Hoan Tông quãng thời gian này như thế nào rồi, chẳng tốt hơn Ngự Ma Tông là bao.

Chưa kể, ban nãy Liễu Đào Tơ đã hạ quyết tâm hợp tác nhằm tiêu diệt Thanh Thiên Ngưu Mãng, ấy thế mà Vương Cương dám không để mắt tới sinh tử của cô. Đến cô còn bị đối xử như thế, ai dám nói hắn ta sẽ để mắt tới các đệ tử khác.

Vì thế, Liễu Đào Tơ vừa ra lệnh là đồng môn Hợp Hoan Tông lập tức đồng lòng phá trận ngay tức khắc. Mục tiêu của bọn họ là thoát khỏi Thanh Thiên Ngưu Mãng trước rồi tính.

Uỳnh!

Nội bộ giữa hai tông đã xuất hiện lục đục, thế trận vừa đảo chiều không lâu đã quay ngược trở lại vị thế ban đầu. Thanh Thiên Ngưu Mãng vẫn một mức nghiền ép.

Nó hống một tiếng như bò kêu, âm công vang dội tạo thành cộng hưởng công kích ra tứ phương. Vương Cương, Liễu Đào Tơ hay bất kỳ tu hành giả nào trong phạm vi trận pháp bao trùm đều không thoát khỏi đòn công kích này.

Phốc!

Bọn chúng phun máu tươi. Người lành liền thành kẻ yếu trong chớp mắt. Trong khi đó, những kẻ vốn yếu sẵn thì sau đòn âm công đã bắt đầu thoi thóp trên đất.

“Liễu thánh nữ, cô muốn phản?!” Vương Cương chật vật đứng dậy.

Liễu Đào Tơ cười lạnh: “Hai chúng ta đều như nhau cả thôi, tên súc vật.”



“Cô…?!”

Vương Cương nghiến răng tức giận nhưng tình hình không cho phép hắn động thủ với cô. Hắn có thể g·iết cô, song tuyệt đối không được để người khác thấy. Suy cho cùng, cô cũng mang danh hiệu “Thánh nữ”. Thứ danh hiệu này chính là bảo hiểm tốt nhất mà Hợp Hoan Tông có thể trao cho một đệ tử. Bao giờ còn có người thứ ba để mắt, cô sẽ không bị người khác s·át h·ại, không thì h·ung t·hủ sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Hợp Hoan Tông.

“Hống—?!”

Thanh Thiên Ngưu Mãng tiếp tục t·ấn c·ông b·ằng âm công. Dư ba kinh khủng nhanh chóng đ·ánh c·hết những người đang thoi thóp và bào sức bền của các đệ tử còn sống.

Mặc dù nó chưa khai linh trí nhưng nhờ ảnh hưởng của tà khí, nó vẫn khôn hơn nhiều so với đám yêu thú đồng cấp. Nó nhận ra tòa trận pháp vây nhốt này đang ngầm hỗ trợ cho nó nên nó sẽ tận dụng bình chướng vô hình để tự tạo vô vàn cộng hưởng âm công.

Thanh Thiên Ngưu Mãng càng hống, âm công cộng hưởng sinh ra càng nhiều. Các đệ tử Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông không chịu nổi nữa liền lăn đùng ra đất, rên rỉ trong đau đớn. Thất khiếu chúng chảy máu, da dẻ mỗi lúc một tím tái như trúng độc.

Ma Uyên đâu đâu cũng có độc, cho dù phục dụng Uyên Độc Đan từ trước thì hiệu quả cũng không thể duy trì mãi. Chưa kể, khi b·ị t·hương, khả năng kháng độc của tu hành giả cũng sẽ kém hơn thể trạng mọi khi. Thương thế càng tích lũy, độc tố tự nhiên càng ngấm sâu.

“T-Thánh nữ, cứu… cứu ta với…”

Liễu Đào Tơ đạp cái tên đang níu giữ y phục mình. Hơi thở cô bắt đầu dốc đi, tầm nhìn trước mặt dần phai mờ, cảnh tượng xung quanh đã hơi chìm vào bóng tối.

Nhận thấy tình trạng của mình không còn ổn, Liễu Đào Tơ liền dứt khoát cắn đầu lưỡi rồi phun máu tươi lên lá phù với phù triện tử sắc.

“K-không…”

Các đệ tử Hợp Hoan Tông nhận thấy Thánh nữ sắp bỏ rơi bọn chúng, thế là liền gắng gượng đeo bám tới cùng. Nhưng đáng tiếc, thủ đoạn này của cô không bác ái như thế.

Oành!

Tử quang tỏa ra từ phù lục nhanh chóng bao trùm lấy Liễu Đào Tơ, chớp mắt hóa thành lưu quang xuyên qua trận pháp rồi phóng về phương xa.

Ngay sau đó không lâu, Vương Cương cũng thi triển thủ đoạn tương tự để trốn thoát nên bên trong trận pháp hiện giờ chỉ còn lại vài mống đang thoi thóp chờ c·hết.

Thanh Thiên Ngưu Mãng không quan tâm tới Liễu Đào Tơ hay Vương Cương. Nó chỉ biết con mồi của mình hiện giờ đang nằm la liệt dưới đất, tự thân không còn khả năng phòng vệ.

Nó há miệng lao tới, thân hình dài ngoằn nhanh chóng bao lấy toàn bộ đối phương.

“Không—?!”

Bình Luận

0 Thảo luận