Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 106: Chương 106: Tàn sát

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:33
Chương 106: Tàn sát

Tiếng bước chân mỗi lúc một lại gần, con số giống hệt những gì mà Hứa Tử Du áng chừng trước đó. Là ba người, hai nam một nữ. Nam thuộc về Minh Sát Tông, còn nữ là Hợp Hoan Tông. Cả ba đi lại tương đối gần, động chạm da thịt rất thoải mái.

“Mới vào một ngày thôi mà thu hoạch khấm khá thật. Cứ thế này mãi thì về sau vị trí xếp nhất thuộc về chúng ta rồi.” Tên nọ vừa lắc túi trữ vật vừa hí hửng khỏe của.

“Ngoài này đã nhiều thứ tốt như thế, nếu như tiến vào sâu nữa chắc sẽ có nhiều bảo vật hơn.” Tên đi cùng xoa tay cười hèn mọn, đôi mắt lóe lên một tia tham lam.

Nữ nhân đi cùng cười khanh khách: “Ta thấy thay vì tiếp tục đi trắc địa, chi bằng ở đây ôm cây đợi thỏ, có người qua lại liền c·ướp g·iết như trước đó cho nhanh. Dù sao Trắc Địa Cầu cũng sao chép địa đồ của nhau được mà, chuyện phiền nhiễu thế cứ để cho người ta đi.”

“Ý nghĩ xấu xa đấy… nhưng ta thích.” Tên hèn mọn vừa cười vừa mon men tay chân qua eo cô trong khi tên còn lại giữ một bên, trái phải đều giữ chặt.

Nữ nhân kia không sở hữu thực lực cao cường bằng nên chẳng dám phản kháng, chỉ có thể dùng cơ thể chiều ý cả hai, sẵn tiện lợi dụng làm bị thịt phòng thủ khi cần thiết.

Minh Sát Tông bắt tay với Hợp Hoan Tông chuyến này thật nhưng dù sao cũng là hai tông phái khác nhau, sau lưng vẫn sẽ có những trù tính riêng không tiết lộ với người ngoài.

Ban nãy cả ba đã mây mưa một lúc, eo cô vẫn còn hơi mỏi nên tạm thời chưa muốn tiếp xúc da thịt trở lại. Cô khéo léo đổi chủ đề: “Hai vị sư huynh cảm thấy Ngự Ma Tông hiện giờ đang ở đâu? Quân số chúng ta rõ ràng gấp đôi nhưng suốt cả chặng đường này chỉ gặp được đúng một tên, có khi nào chúng ta đi nhầm đường rồi không?”

“Nhầm ư?” Tên hèn mọn ngừng vuốt ve, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ: “Có lẽ không đâu, sở trường của ta vốn dĩ là dò đường mà, nếu rẽ ngay ngã ba trước mặt, chúng ta sẽ tiến vào khu vực trung ương, vào đấy có khi sẽ giáp mặt nhiều đấy.”

“Vậy sao?” Nữ nhân cố tình nghiêng đầu về tên còn lại, âm thầm kích động tên hèn mọn để hắn đảm bảo những lời vừa rồi không phải dối trá.

Tên còn lại thích cảm giác được nữ nhân dựa dẫm nên không nói gì cả, nhưng vì gã không có khả năng dò đường như tên hèn mọn nên đành phải nhượng bộ đối phương một chút.

“Sư muội đừng trêu hắn nữa, tài nghệ dò đường của hắn rất tốt, cả ngoại môn Minh Sát Tông ta không có được bao nhiêu người như vậy đâu. Cứ nghe theo hắn đi.”

Được đồng môn tâng bốc, tên hèn mọn được đà đi trước dẫn đường. Nữ nhân thấy thế liền nũng nịu tên còn lại rồi kéo người lên cùng hàng với đối phương. Cả ba dính chặt như sam.

Ngay lúc ấy, phía bên kia đường đột nhiên vang một tiếng lạch cạch.



“Kẻ nào?!”

Tên hèn mọn vội vàng rút pháp khí. Hai người còn lại cũng không xà nẹo nhau nữa mà nghiêm túc thủ thế cẩn trọng tình hình, tinh thần tập trung cao độ.

Không nghe thấy tiếng phản hồi, cả ba lập tức nhìn nhau rồi tách làm ba hướng, âm thầm tiếp cận. Hành động của chúng vừa nhanh chóng vừa ăn ý, trông thôi cũng biết đã quen hợp tác.

Bọn chúng tạo thành một thế gọng kìm, công thủ đều đủ. Thậm chí còn không ngừng ra hiệu cho nhau để thống nhất thời điểm động thủ. Đáng tiếc, tính nhiều thế nào thì kẻ ngoài sáng cũng không thể thâm hiểm bằng người luôn ở trong bóng tối.

Uỳnh—?!

Hứa Tử Du thình lình đáp xuống người tên khoe khoang, một đòn dậm bất ngờ của hắn khiến thân thể đối phương nát bấy như tương. Thậm chí, hắn còn xé toạc hai cánh tay ra khỏi người để loại trừ trường hợp phản kháng. Khổ nỗi, hắn đánh giá cao đối phương quá.

Toàn thể người tham gia thí luyện hôm nay dù mang tu vi nguyên gốc hay thoái tu vi đều chỉ là Định Pháp cảnh thôi. Ở cảnh giới này, thể tu vẫn cường hoành lắm.

Tên hèn mọn vừa nghe được tiếng động liền giật mình quay sang, con ngươi co rụt chỉ còn bằng hạt tiêu. Trực giác của hắn có vẻ tốt hơn, vừa thấy Hứa Tử Du là lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng chạy lúc này đã là quá muộn màng.

Hứa Tử Du phóng Huyết Sắc Nhận nối với Xích Ti về phía đối phương. Chỉ trong chớp mắt, cơ thể tên mọn đã bị cắt thành nhiều khúc không đồng nhất, máu thịt vương vãi khắp nơi.

Máu tươi của tên khoe khoang đ·ã c·hết nhanh chóng bị Phệ Huyết thôn phệ, tầng xích quang bao phủ bên ngoài càng lúc càng rực sáng. Hơi thở của hắn cũng trở nên nóng bỏng hơn.

Nữ nhân kia cũng bị đòn tập kích kia làm giật mình nhưng lúc hồi tỉnh thì chiến trường chỉ còn mỗi mình cô sống sót trong khi hai tên đồng đội vô dụng kia đã không còn toàn thây.

Nỗi sợ choáng hết cả tinh thần, đôi chân cô run rẩy không cách nào cử động, hai bên thái dương chảy ròng ròng mồ hôi, đến mức loang luôn cả lớp phấn trang điểm.

“T-tha cho t-ta…”

Còn chưa nói hết câu, bóng hình của Hứa Tử Du trước mặt đã biến mất và ngay một giây sau đấy, toàn cảnh trong mắt cô đã bị sắc đỏ của máu tươi và nội tạng che lấp.



Cơ thể cô sụp đổ, thân trên một đường, thân dưới một nẻo. Phía sau là Hứa Tử Du trong tư thế thi triển Nhất Thốn Kình, đôi mắt lạnh nhạt không một chút cảm xúc nào.

“Một mạng đền ba.” Hắn lẩm bẩm.

Khắp nơi toàn máu tươi, Phệ Huyết liền sung sướng hấp huyết. Lúc này, lượng máu tươi tích lũy đã chạm đến ngưỡng sức mạnh đầu tiên, bản thân nó liền chủ động giúp hắn khôi phục pháp lực đã tiêu hao thông qua kết nối với da thịt.

Hứa Tử Du nãy giờ không tiêu hao bao nhiêu nên lượng khôi phục này chẳng đáng kể lắm. Dẫu thế, việc Phệ Huyết thể hiện năng lực hoàn trả cho thấy hắn tạm thời có thể ngừng g·iết chóc. Tất nhiên, vì đã nhận lời với Sát Luyện lão quái nên nếu đụng độ tu hành giả Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông, hắn sẽ không nhân nhượng với đối thủ.

Ban nãy hắn nghe loáng thoáng rằng ba người này đã g·iết hại đồng môn của hắn trên đường tới đây nên hắn sẽ càng không nương tay. Bọn chúng có thể sẽ c·hết chớp nhoáng do chênh lệch thực lực nhưng đừng hòng được c·hết một cách dễ dàng.

Mặc dù Hứa Tử Du không phải người có tinh thần đồng môn với đệ tử nói chung ở ngoại môn nhưng hiện tại hắn đang đối phó với nhóm người bên ngoài nên sẽ đề cao tình nghĩa một chút.

Nếu Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông g·iết hại đệ tử Ngự Ma Tông, hắn sẽ hoàn trả gấp đôi, gấp ba, thậm chí là gấp nhiều lần tùy thuộc vào số lượng hắn bắt gặp.

Hứa Tử Du nhanh chóng thu thập hiện trường, không quên c·ướp đoạt túi trữ vật lẫn Trắc Địa Cầu nhằm mở rộng địa đồ mà hắn đã thu thập được. Tất nhiên, hắn không thu hoạch mù quáng vì đề phòng đối phương đang chịu ảnh hưởng của huyễn thuật. Tiếng động ban nãy hắn cố tình tạo ra chủ yếu là để kiểm chứng xem ngũ giác của chúng có bị che khuất không. Chúng vẫn nghe được, vẫn xác định đúng vị trí thì xem chừng vẫn ý thức tốt hoàn cảnh xung quanh.

Đồng nghĩa, Trắc Địa Cầu của ba người bọn chúng không có vấn đề gì.

“Ồ, ba tên này đi cũng được nhiều đấy.”

Phạm vi địa đồ thu thập được đã tăng lên gấp đôi, hơn nữa kết cấu còn rất chỉnh tề, mỗi một khu vực thu thập được đều tạo thành một khối độc lập rất dễ quan sát. Quả nhiên, tên hèn mọn bị Hứa Tử Du phân xác biết thủ đoạn dò đường.

Đáng tiếc, thủ đoạn dò đường tốt tới đâu thì giờ cũng đ·ã c·hết rồi. Với cả, Hứa Tử Du sở hữu trực giác được cường hóa nên dò đường không khéo còn tốt hơn thủ đoạn thông thường.

Thu thập hoàn tất, Hứa Tử Du tiếp tục hướng về phía trước. Vì đã bắt gặp một nhóm người rồi nên hắn không tiện đi lại ngang nhiên nữa, thay vào đó là tiềm hành trong rừng khô. Mặc dù rừng luôn là chỗ để yêu thú và độc thảo cư ngụ nhưng Hứa Tử Du có Nặc Phong Thuật, hắn vẫn tự tin vào khoản giấu khí của bản thân lắm.

Càng tiến vào trong, tinh thần của Hứa Tử Du càng căng như dây đàn. Tóc gáy của hắn một lần nữa lại dựng đứng. Thông qua dao động sóng, hắn phát hiện xa xa có một nguồn khí đạo vô cùng mạnh mẽ, số lượng không bằng Bát Túc Chi Chu nhưng quy mô lan tỏa còn mạnh gấp bội.



Uỳnh—?!

Tiếng động lớn vọng lại từ phía xa, theo sau là những ánh chớp lòa đầy sắc màu.

Hứa Tử Du nhanh chóng tiềm hành về phía đó, cảnh tượng chiến đấu liền rộ ra trước mắt. Chiến trường khô cằn rộng lớn giờ này có mặt cả tam tông. Khổ nỗi, người sống không được mấy mạng mà n·gười c·hết đã đầy rẫy trên đất. Trong khi đó, h·ung t·hủ chỉ bị sứt mẻ một ít lớp vẩy giáp bên ngoài, còn tổng thể vẫn hừng hực khí thế.

Thân dài ba mươi trượng, trên da là một lớp vẩy chắc chắn có thể ngăn trở đao kiếm và những đòn bạo tạc từ phù lục. Cái đầu giống loài trâu nhưng lại có tận hai cặp sừng: một cặp chĩa lên, một cặp hướng về phía trước. Ngoài ra, cơ thể còn được bao trùm bởi tà khí vô cùng dị hoặc.

“Thanh Thiên Ngưu Mãng?” Hứa Tử Du cả kinh: “Sao con quái vật này lại ở đây?”

Thanh Thiên Ngưu Mãng hống một tiếng vang trời, trước miệng lớn nhanh chóng hội tụ lại một dòng sóng chấn dạng cầu. Đôi mắt Hứa Tử Du lóe lên tinh quang, dường như đã cảm nhận được dao động sinh ra từ khí đạo. Hắn vội bịt tai rồi trốn ra đằng sau gốc cây lớn.

“Hống—?!”

Thanh Thiên Ngưu Mãng hống thẳng một đòn âm công về phía nhóm đệ tử tam tông nhưng quỹ đạo t·ấn c·ông lại không bị giới hạn trong mỗi một phương. Mỗi khi âm công tiếp xúc với bề mặt vật chất, nó sẽ lại tản ra xung quanh và cộng hưởng với nhau để tạo thành một đòn quần công hữu hiệu. Đòn quần công vừa ra, đất trời liền rung chuyển.

Oành—?!

Đám đệ tử đồng loạt phun máu tươi. Người ở xa thì kịp thời phòng thủ bằng pháp khí, kẻ ở gần xấu số nhất thì bị nổ tan xác, kẻ may mắn hơn thì thương thế đầy mình.

Nội trong một chiêu, gần tám thành lực lượng còn sót đã bị quét sạch, số lượng người đủ sức giao chiến chỉ còn lại đúng ba người. Một trong số đó là tu hành giả được chỉ định dẫn đội của Ngự Ma Tông. Nếu Hứa Tử Du nhớ không lầm thì người này bài danh đệ bát khi Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai vẫn còn tại thế. Hiện nay, gã là tu hành giả sở hữu cảnh giới cao nhất trên danh nghĩa, thực lực cũng không phải dạng tầm thường.

Ngặt nỗi, không tầm thường thế nào thì đối mặt với Thanh Thiên Ngưu Mãng, gã cũng lộ ra một mặt chật vật vô cùng khó coi. Nếu đánh tiếp, e rằng gã cũng không sống nổi.

Gặp nguy không thể đánh, gã đương nhiên không còn cách nào khác.

“Chạy!” Gã quay đầu quát lớn, thậm chí còn xé rách một lá phù tỏa kim sắc.

Kim sắc buông xuống nhanh chóng cuốn lấy gã và vài tu hành giả của Ngự Ma Tông thoát đi, chớp mắt đã không còn hiện diện trên chiến trường.

Hứa Tử Du ló đầu quan sát thời cuộc, nội tâm thầm cho đối phương một ngón cái.

Quả quyết đấy.

Bình Luận

0 Thảo luận