Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 105: Chương 105: Ảo giác
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:33Chương 105: Ảo giác
Oành!
Đất trời quay cuồng, Hứa Tử Du quay cuồng trong sự hỗn loạn rồi rơi thẳng xuống một cái cây, thân thể va đập vào các cành, lá cây xào xạc không ngừng mới tiếp đất.
Hứa Tử Du chật vật ngồi dậy, vò đầu bứt tóc một lúc mới ổn định lại tinh thần. May mà hắn luyện thể nên những cú va đập ban nãy chẳng tạo ra bất kỳ tổn thương nào đáng ngại, khổ nỗi đầu óc vẫn còn choáng nên chưa thể đứng vững trên mặt đất, phải ngồi yên một lúc.
“Khốn kiếp, không có cách nào đáp đất đường hoàng hơn à.”
Hứa Tử Du vừa mắt vừa đảo mắt ra hoàn cảnh xung quanh. Hắn điều chỉnh lại mặt nạ mỏ quạ rồi lấy Trắc Địa Cầu ra để thu thập địa hình. Vừa tiếp xúc với môi trường bên ngoài, Trắc Địa Cầu chưa gì đã tỏa ra vầng sáng nhạt. Hứa Tử Du hơi tò mò nên mới dí sát để xem thử thì phát hiện toàn cảnh năm trượng xung quanh đã được thu vào bên trong và tạo dựng một khối lập thể.
Tuy phạm vi thu thập không quá lớn nhưng vì người mang Trắc Địa Cầu luôn di chuyển nên phạm vi tích lũy sẽ càng lúc càng gia tăng. Hơn nữa, nếu đứng yên một chỗ lâu, Trắc Địa Cầu cũng sẽ ghi lại hoàn cảnh chi tiết hơn. Quả thực rất huyền ảo.
Hứa Tử Du có thể nhận ra trận văn tựa trận pháp của Trắc Địa Cầu, tiếc là hắn đang làm nhiệm vụ tông môn nên không tiện phá. Nhưng sau vụ này, có lẽ hắn nên thử xin xỏ một chút. Trận pháp này khá thú vị, nếu hắn nghiên cứu thành công thì về sau có thể tận dụng ảnh thân để thu thập địa hình và kết cấu kiến trúc những nơi cần xâm nhập.
Hứa Tử Du cẩn thận buộc Trắc Địa Cầu vào một bên hông, không quên thi triển một ít trận pháp bảo hộ nhằm bảo vệ nó không bị k·ẻ g·ian phá hủy trong quá trình di chuyển và giao đấu.
Sau khi đảm bảo mọi công tác chuẩn bị, Hứa Tử Du mới chính thức lên đường.
Ma Uyên rộng lớn bạt ngàn, hoàn cảnh bên trong không giống như vực sâu mô tả mà giống với một khu rừng nguyên sinh hơn. Cây cối nơi này phát triển khá tốt, không khí và nguồn nước đều không bị nhiễm độc của Ma Uyên, thành ra Hứa Tử Du không cần phải dùng Uyên Độc Đan.
Tuy nhiên, hoàn cảnh quá thuận lợi lại khiến hắn hoài nghi. Bởi tóc gáy của hắn vẫn luôn dựng đứng. Là một người vào sinh ra tử không ít lần, hắn chưa bao giờ nghi ngờ trực giác của mình.
Hứa Tử Du dừng bước rồi nhắm mắt lại. Hắn đặt tay vào sau dái tai, từ tốn tập trung tinh thần và pháp lực để vận dụng Thanh Ngưng Lục Thông Thức. Ngoại trừ năm giác quan thông thường, môn kỳ thuật này vẫn còn khả năng khuếch đại trực giác của chủ sở hữu. Từ khi luyện Thanh Ngưng Lục Thông Thức, Hứa Tử Du chỉ mới tận dụng ngũ quan chứ chưa động tới lĩnh vực khó nhằn nhất nên giờ hắn phải thử, không thì nội tâm khó yên.
Trực giác liên quan đến lĩnh vực tinh thần, Hứa Tử Du không luyện bất kỳ loại công pháp tôi luyện tinh thần lực nào nên khởi đầu có chút khó khăn. Nhưng nhờ vào tình huống cấp bách nên sức tập trung của hắn càng được nâng cao. Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã có thể chạm tới cái gọi là “trực giác cường hóa” của kỳ thuật.
Trong cảm nhận cá nhân, toàn bộ thế giới xung quanh đã chuyển hóa thành những vùng giao thoa của sóng và khí đạo. Sóng là thứ sản sinh ra vận động sinh mệnh, phàm là những thứ sống được sẽ tỏa ra một dao động sóng riêng biệt. Sự riêng biệt ấy tạo nên khí đạo và khí đạo chính là thứ định danh mỗi một cá thể trong thế giới khách quan.
Nếu cách đây ít phút, cảm giác nguy hiểm của Hứa Tử Du quá mông lung không rõ ràng thì hiện giờ, hắn đã phát giác ra nguồn gốc của nguy hiểm. Thứ đó đang tiếp cận hắn từ phía sau.
Khí đạo của nó cực kỳ khổng lồ, hơn nữa tự thân còn có đến chín nguồn phát dao động.
Cảm nhận được nguồn khí đạo đó sắp chạm vào mình, Hứa Tử Du lập tức dùng Di Hình Hoán Ảnh để ảnh thân vòng lên phía trên, sau đổi chỗ với bản thân rồi giáng một quyền xuống.
Uỳnh—?!
Một quyền vừa sử dụng quyền sáo lẫn Thiết Thể tung ra lập tức khiến cái thứ t·ấn c·ông đột ngột kia phải nằm sấp xuống đất, miệng gào một tiếng tràn đầy phẫn nộ.
Hứa Tử Du mở mắt, con ngươi thoáng rụt lại.
Cảnh vật xung quanh nhanh chóng mờ ảo rồi tan thành mây khói, để lộ ra dáng hình thật sự của Ma Uyên tăm tối và tràn đầy độc khí. Cây cối xanh mơn mởn lập tức úa tàn, những gì còn hiện hữu là một gốc cây khô cằn với những đường vân ảo diệu như mặt quỷ.
Hứa Tử Du vừa ngửi thấy mùi độc của Ma Uyên thì tâm tình với bình lặng lại như cũ. Cái mùi hắc khó chịu này mới là thứ mà hắn kỳ vọng. Bộ mặt thật của Ma Uyên đây rồi.
Cảm nhận được khí đạo độc lập trong tổng thể chín nguồn khí đạo đang hướng về phía mình với tốc độ cao, Hứa Tử Du lập tức đảo chỗ với ảnh thân một lần nữa rồi tung quyền.
Oành!
Quyền giáng vào mặt con quái vật đánh lén kia, thân thể to tướng của nó liền dạt về sau.
“Tưởng gì, hóa ra là Bát Túc Chi Chu.”
Hứa Tử Du nhận ra danh tính của cái thứ toan tính tập kích mình nãy giờ. May mà hắn đã ghi nhớ toàn bộ hình dạng yêu thú trong mấy quyển sách nhàm chán được phát đại trà ở ngoại môn. Hắn dám cá là chẳng đệ tử ngoại môn nào ở Ngự Ma Tông thực sự đọc hết đâu.
Sinh vật nguy hiểm nhất dưới Ma Uyên là dị thú nhưng không đồng nghĩa nơi này chỉ có mỗi dị thú. Các yêu thú mang trong mình thuộc tính về độc cũng là cư dân thường trú nơi đây.
Bát Túc Chi Chu trước mặt Hứa Tử Du bây giờ chính là loại như thế.
“Thời gian của ta không có nhiều nên ngươi c·hết đi cho đỡ rách việc.”
Hứa Tử Du lao thẳng về phía trước, đôi mắt được cường hóa nhận ra Bát Túc Chi Chu chuẩn bị phụ tơ trói buộc thì nhanh chóng tránh khỏi quỹ đạo t·ấn c·ông rồi xuất thủ liên hoàn quyền vào yếu điểm ở đầu. Hắn tung một lúc mười quyền, cả mười quyền đều nhắm vào chung một vị trí, đánh đến khi thủ cấp nổ tung thành máu xanh mới ngừng lại.
Đôi quyền sáo của Hứa Tử Du vừa dính máu thì cái đầu lâu lại rực lên màu đỏ tươi, máu xanh nhanh chóng bị hấp thụ, vẻ ngoài phảng phất hào quang.
Hứa Tử Du nhìn đôi quyền sáo trên tay mà nhoẻn miệng hài lòng.
“Tên xứng với ngươi lắm, Phệ Huyết.”
Đôi quyền sáo của Hứa Tử Du mang tên Phệ Huyết, là một kiện pháp phí trung phẩm nhưng uy lực chưa chắc đã dừng lại ở hai chữ “trung phẩm”. Bởi điều kiện để phát động sức mạnh của nó là máu tươi. Không cần biết là máu mình hay máu địch, Hứa Tử Du phải trường kỳ cấp máu thì nó mới có thể phát huy sức mạnh tiềm ẩn của bản thân. Phệ Huyết hấp huyết càng nhiều, uy lực tạo ra từ mỗi một chiêu thức của hắn sẽ càng được khuếch đại.
Nói chung, Phệ Huyết là pháp khí thực chiến, không phù hợp với luận bàn. Sát Luyện lão quái biết Hứa Tử Du đã sở hữu nó nên mới ban lệnh lạm sát cho hắn. Lão hiểu chỉ có g·iết chóc mới có thể khiến cho Phệ Huyết phát huy được toàn bộ sức mạnh vốn có của mình.
Hứa Tử Du đã bắt đầu g·iết chóc thì khó mà dừng lại. Nếu hắn dừng, Phệ Huyết sẽ chủ động hấp huyết hắn để duy trì sức mạnh. Mặc dù hắn luyện thể dư thừa máu tươi nhưng máu mình bao giờ cũng quý hơn máu người ta, hắn nào dám tự tổn thất.
Hứa Tử Du g·iết Bát Túc Chi Chu xong là vội vàng cắt đứt tám cái chân của nó rồi đoạt đi nọc độc. Thứ nào dùng thì hắn giữ lại, thứ nào không dùng thì có thể giao lại cho tông môn.
Trắc địa là nhiệm vụ chính của cuộc thí luyện nhưng chưa bao giờ là mục đích duy nhất. Bên dưới Ma Uyên luôn luôn là một mỏ vàng tiềm ẩn với tam đại ma tông nên nếu có cơ hội thu hoạch, chẳng một ai dám bỏ lỡ, bao quát cả Hứa Tử Du.
Thậm chí, hắn mới là người tham tài nhất trong đám, bởi luyện thể bao giờ cũng tốn tài nguyên.
Xử lý xong hiện trường, Hứa Tử Du tiếp tục sử dụng trực giác cường hóa để định vị hướng đi. Nơi nào càng có nhiều dấu hiệu nguy hiểm thì hắn càng hướng về đó. Dù sao thì những nơi như thế mới thuộc về vùng trung tâm của Ma Uyên, cũng là nơi mà cao tầng mong đợi.
Hoàn cảnh của Ma Uyên rất nặng mùi độc nhưng may mà Hứa Tử Du có luyện độc nên hắn rất dễ thích nghi với môi trường mà không cần l·ạm d·ụng Uyên Độc Đan. Chí ít với nồng độ độc hiện tại thì cơ thể hắn vẫn kháng được. Thậm chí, nếu hắn ở đây một tháng, không khéo tu vi còn thăng tiến nhanh hơn cả bình thường. Nói gì thì nói, Ma Uyên vẫn là chốn có linh mạch trù phú.
Hứa Tử Du di chuyển một quãng đường dài, Trắc Địa Cầu cũng thu hoạch được kha khá địa hình. Lần này, địa hình thu thập được không phải là ảo giác, mà là địa hình thực chất.
Thoạt đầu, Hứa Tử Du còn nghĩ do số mình đen nên mới bắt gặp yêu thú có khả năng gây ảo giác thông qua độc sương như Bát Túc Chi Chu nhưng nhìn vào bản chất của Trắc Địa Cầu, hắn liền cảm thấy ngược lại. Số hắn hên phết đấy.
Trắc Địa Cầu thu thập địa hình thông qua sự tiếp xúc với môi trường nhưng đồng thời cũng cộng hưởng với nhận định cá nhân. Nếu người thu thập không có đủ định lực thoát khỏi huyễn cảnh, kết quả thu thập địa hình sẽ bị làm giả ngay tức khắc.
Cái bẫy này thật sự rất đáng sợ, nếu Hứa Tử Du không đụng độ Bát Túc Chi Chu ngay từ đầu thì khéo hắn vẫn chưa nhận ra được tai họa ngầm này.
Thời gian dần trôi, chặng đường di chuyển của Hứa Tử Du đã bắt đầu tính bằng dặm, mật độ bao trùm của địa đồ cũng mỗi lúc một lớn hơn. Suốt chặng đường này, hắn bắt gặp không ít yêu thú và linh thảo. Thấy yêu thú thì g·iết, thấy linh thảo thì nhổ.
Yêu thú thì chủ yếu vẫn là loại phổ thông nên trước mắt không có điểm gì cần lưu ý nhưng linh thảo lại khác. Có thể sinh trưởng được trong môi trường tràn đầy độc tính như Ma Uyên thì mấy loại linh thảo thu thập được thực sự không hề bình thường, mỗi loại bán ra thị trường đều có thể đạt đến giá trị hàng chục đến hàng trăm linh thạch. Chủng loại đa dạng, vừa dùng luyện đan, vừa dùng chế độc, dùng cho mục đích nào cũng tạo ra giá trị cao.
Hứa Tử Du cao hứng đến độ cười không ngớt, mỗi lần thấy khóm linh thảo mọc ven đường là lại tiếp cận ngắm nghía cảm thán rồi mới nhổ lên. Vừa vào thí luyện không lâu, hắn đã chất đầy một túi trữ vật, ước tính giá trị phải hơn hai ngàn linh thạch.
… Hai ngàn lận đấy.
Ngặt nỗi, tận hưởng cảm giác giàu sang không được bao lâu thì Hứa Tử Du bắt đầu nghe được tiếng bước chân từ phương xa, nghe thoáng có thể đoán được là ba người.
Vẻ mặt hắn liền ngưng trọng lại, nhanh chóng nhảy lên cành cây khô rồi bám vào vách đá, thôi động Nặc Phong Thuật để ẩn mình và quan sát từ trong bóng tối.
Oành!
Đất trời quay cuồng, Hứa Tử Du quay cuồng trong sự hỗn loạn rồi rơi thẳng xuống một cái cây, thân thể va đập vào các cành, lá cây xào xạc không ngừng mới tiếp đất.
Hứa Tử Du chật vật ngồi dậy, vò đầu bứt tóc một lúc mới ổn định lại tinh thần. May mà hắn luyện thể nên những cú va đập ban nãy chẳng tạo ra bất kỳ tổn thương nào đáng ngại, khổ nỗi đầu óc vẫn còn choáng nên chưa thể đứng vững trên mặt đất, phải ngồi yên một lúc.
“Khốn kiếp, không có cách nào đáp đất đường hoàng hơn à.”
Hứa Tử Du vừa mắt vừa đảo mắt ra hoàn cảnh xung quanh. Hắn điều chỉnh lại mặt nạ mỏ quạ rồi lấy Trắc Địa Cầu ra để thu thập địa hình. Vừa tiếp xúc với môi trường bên ngoài, Trắc Địa Cầu chưa gì đã tỏa ra vầng sáng nhạt. Hứa Tử Du hơi tò mò nên mới dí sát để xem thử thì phát hiện toàn cảnh năm trượng xung quanh đã được thu vào bên trong và tạo dựng một khối lập thể.
Tuy phạm vi thu thập không quá lớn nhưng vì người mang Trắc Địa Cầu luôn di chuyển nên phạm vi tích lũy sẽ càng lúc càng gia tăng. Hơn nữa, nếu đứng yên một chỗ lâu, Trắc Địa Cầu cũng sẽ ghi lại hoàn cảnh chi tiết hơn. Quả thực rất huyền ảo.
Hứa Tử Du có thể nhận ra trận văn tựa trận pháp của Trắc Địa Cầu, tiếc là hắn đang làm nhiệm vụ tông môn nên không tiện phá. Nhưng sau vụ này, có lẽ hắn nên thử xin xỏ một chút. Trận pháp này khá thú vị, nếu hắn nghiên cứu thành công thì về sau có thể tận dụng ảnh thân để thu thập địa hình và kết cấu kiến trúc những nơi cần xâm nhập.
Hứa Tử Du cẩn thận buộc Trắc Địa Cầu vào một bên hông, không quên thi triển một ít trận pháp bảo hộ nhằm bảo vệ nó không bị k·ẻ g·ian phá hủy trong quá trình di chuyển và giao đấu.
Sau khi đảm bảo mọi công tác chuẩn bị, Hứa Tử Du mới chính thức lên đường.
Ma Uyên rộng lớn bạt ngàn, hoàn cảnh bên trong không giống như vực sâu mô tả mà giống với một khu rừng nguyên sinh hơn. Cây cối nơi này phát triển khá tốt, không khí và nguồn nước đều không bị nhiễm độc của Ma Uyên, thành ra Hứa Tử Du không cần phải dùng Uyên Độc Đan.
Tuy nhiên, hoàn cảnh quá thuận lợi lại khiến hắn hoài nghi. Bởi tóc gáy của hắn vẫn luôn dựng đứng. Là một người vào sinh ra tử không ít lần, hắn chưa bao giờ nghi ngờ trực giác của mình.
Hứa Tử Du dừng bước rồi nhắm mắt lại. Hắn đặt tay vào sau dái tai, từ tốn tập trung tinh thần và pháp lực để vận dụng Thanh Ngưng Lục Thông Thức. Ngoại trừ năm giác quan thông thường, môn kỳ thuật này vẫn còn khả năng khuếch đại trực giác của chủ sở hữu. Từ khi luyện Thanh Ngưng Lục Thông Thức, Hứa Tử Du chỉ mới tận dụng ngũ quan chứ chưa động tới lĩnh vực khó nhằn nhất nên giờ hắn phải thử, không thì nội tâm khó yên.
Trực giác liên quan đến lĩnh vực tinh thần, Hứa Tử Du không luyện bất kỳ loại công pháp tôi luyện tinh thần lực nào nên khởi đầu có chút khó khăn. Nhưng nhờ vào tình huống cấp bách nên sức tập trung của hắn càng được nâng cao. Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã có thể chạm tới cái gọi là “trực giác cường hóa” của kỳ thuật.
Trong cảm nhận cá nhân, toàn bộ thế giới xung quanh đã chuyển hóa thành những vùng giao thoa của sóng và khí đạo. Sóng là thứ sản sinh ra vận động sinh mệnh, phàm là những thứ sống được sẽ tỏa ra một dao động sóng riêng biệt. Sự riêng biệt ấy tạo nên khí đạo và khí đạo chính là thứ định danh mỗi một cá thể trong thế giới khách quan.
Nếu cách đây ít phút, cảm giác nguy hiểm của Hứa Tử Du quá mông lung không rõ ràng thì hiện giờ, hắn đã phát giác ra nguồn gốc của nguy hiểm. Thứ đó đang tiếp cận hắn từ phía sau.
Khí đạo của nó cực kỳ khổng lồ, hơn nữa tự thân còn có đến chín nguồn phát dao động.
Cảm nhận được nguồn khí đạo đó sắp chạm vào mình, Hứa Tử Du lập tức dùng Di Hình Hoán Ảnh để ảnh thân vòng lên phía trên, sau đổi chỗ với bản thân rồi giáng một quyền xuống.
Uỳnh—?!
Một quyền vừa sử dụng quyền sáo lẫn Thiết Thể tung ra lập tức khiến cái thứ t·ấn c·ông đột ngột kia phải nằm sấp xuống đất, miệng gào một tiếng tràn đầy phẫn nộ.
Hứa Tử Du mở mắt, con ngươi thoáng rụt lại.
Cảnh vật xung quanh nhanh chóng mờ ảo rồi tan thành mây khói, để lộ ra dáng hình thật sự của Ma Uyên tăm tối và tràn đầy độc khí. Cây cối xanh mơn mởn lập tức úa tàn, những gì còn hiện hữu là một gốc cây khô cằn với những đường vân ảo diệu như mặt quỷ.
Hứa Tử Du vừa ngửi thấy mùi độc của Ma Uyên thì tâm tình với bình lặng lại như cũ. Cái mùi hắc khó chịu này mới là thứ mà hắn kỳ vọng. Bộ mặt thật của Ma Uyên đây rồi.
Cảm nhận được khí đạo độc lập trong tổng thể chín nguồn khí đạo đang hướng về phía mình với tốc độ cao, Hứa Tử Du lập tức đảo chỗ với ảnh thân một lần nữa rồi tung quyền.
Oành!
Quyền giáng vào mặt con quái vật đánh lén kia, thân thể to tướng của nó liền dạt về sau.
“Tưởng gì, hóa ra là Bát Túc Chi Chu.”
Hứa Tử Du nhận ra danh tính của cái thứ toan tính tập kích mình nãy giờ. May mà hắn đã ghi nhớ toàn bộ hình dạng yêu thú trong mấy quyển sách nhàm chán được phát đại trà ở ngoại môn. Hắn dám cá là chẳng đệ tử ngoại môn nào ở Ngự Ma Tông thực sự đọc hết đâu.
Sinh vật nguy hiểm nhất dưới Ma Uyên là dị thú nhưng không đồng nghĩa nơi này chỉ có mỗi dị thú. Các yêu thú mang trong mình thuộc tính về độc cũng là cư dân thường trú nơi đây.
Bát Túc Chi Chu trước mặt Hứa Tử Du bây giờ chính là loại như thế.
“Thời gian của ta không có nhiều nên ngươi c·hết đi cho đỡ rách việc.”
Hứa Tử Du lao thẳng về phía trước, đôi mắt được cường hóa nhận ra Bát Túc Chi Chu chuẩn bị phụ tơ trói buộc thì nhanh chóng tránh khỏi quỹ đạo t·ấn c·ông rồi xuất thủ liên hoàn quyền vào yếu điểm ở đầu. Hắn tung một lúc mười quyền, cả mười quyền đều nhắm vào chung một vị trí, đánh đến khi thủ cấp nổ tung thành máu xanh mới ngừng lại.
Đôi quyền sáo của Hứa Tử Du vừa dính máu thì cái đầu lâu lại rực lên màu đỏ tươi, máu xanh nhanh chóng bị hấp thụ, vẻ ngoài phảng phất hào quang.
Hứa Tử Du nhìn đôi quyền sáo trên tay mà nhoẻn miệng hài lòng.
“Tên xứng với ngươi lắm, Phệ Huyết.”
Đôi quyền sáo của Hứa Tử Du mang tên Phệ Huyết, là một kiện pháp phí trung phẩm nhưng uy lực chưa chắc đã dừng lại ở hai chữ “trung phẩm”. Bởi điều kiện để phát động sức mạnh của nó là máu tươi. Không cần biết là máu mình hay máu địch, Hứa Tử Du phải trường kỳ cấp máu thì nó mới có thể phát huy sức mạnh tiềm ẩn của bản thân. Phệ Huyết hấp huyết càng nhiều, uy lực tạo ra từ mỗi một chiêu thức của hắn sẽ càng được khuếch đại.
Nói chung, Phệ Huyết là pháp khí thực chiến, không phù hợp với luận bàn. Sát Luyện lão quái biết Hứa Tử Du đã sở hữu nó nên mới ban lệnh lạm sát cho hắn. Lão hiểu chỉ có g·iết chóc mới có thể khiến cho Phệ Huyết phát huy được toàn bộ sức mạnh vốn có của mình.
Hứa Tử Du đã bắt đầu g·iết chóc thì khó mà dừng lại. Nếu hắn dừng, Phệ Huyết sẽ chủ động hấp huyết hắn để duy trì sức mạnh. Mặc dù hắn luyện thể dư thừa máu tươi nhưng máu mình bao giờ cũng quý hơn máu người ta, hắn nào dám tự tổn thất.
Hứa Tử Du g·iết Bát Túc Chi Chu xong là vội vàng cắt đứt tám cái chân của nó rồi đoạt đi nọc độc. Thứ nào dùng thì hắn giữ lại, thứ nào không dùng thì có thể giao lại cho tông môn.
Trắc địa là nhiệm vụ chính của cuộc thí luyện nhưng chưa bao giờ là mục đích duy nhất. Bên dưới Ma Uyên luôn luôn là một mỏ vàng tiềm ẩn với tam đại ma tông nên nếu có cơ hội thu hoạch, chẳng một ai dám bỏ lỡ, bao quát cả Hứa Tử Du.
Thậm chí, hắn mới là người tham tài nhất trong đám, bởi luyện thể bao giờ cũng tốn tài nguyên.
Xử lý xong hiện trường, Hứa Tử Du tiếp tục sử dụng trực giác cường hóa để định vị hướng đi. Nơi nào càng có nhiều dấu hiệu nguy hiểm thì hắn càng hướng về đó. Dù sao thì những nơi như thế mới thuộc về vùng trung tâm của Ma Uyên, cũng là nơi mà cao tầng mong đợi.
Hoàn cảnh của Ma Uyên rất nặng mùi độc nhưng may mà Hứa Tử Du có luyện độc nên hắn rất dễ thích nghi với môi trường mà không cần l·ạm d·ụng Uyên Độc Đan. Chí ít với nồng độ độc hiện tại thì cơ thể hắn vẫn kháng được. Thậm chí, nếu hắn ở đây một tháng, không khéo tu vi còn thăng tiến nhanh hơn cả bình thường. Nói gì thì nói, Ma Uyên vẫn là chốn có linh mạch trù phú.
Hứa Tử Du di chuyển một quãng đường dài, Trắc Địa Cầu cũng thu hoạch được kha khá địa hình. Lần này, địa hình thu thập được không phải là ảo giác, mà là địa hình thực chất.
Thoạt đầu, Hứa Tử Du còn nghĩ do số mình đen nên mới bắt gặp yêu thú có khả năng gây ảo giác thông qua độc sương như Bát Túc Chi Chu nhưng nhìn vào bản chất của Trắc Địa Cầu, hắn liền cảm thấy ngược lại. Số hắn hên phết đấy.
Trắc Địa Cầu thu thập địa hình thông qua sự tiếp xúc với môi trường nhưng đồng thời cũng cộng hưởng với nhận định cá nhân. Nếu người thu thập không có đủ định lực thoát khỏi huyễn cảnh, kết quả thu thập địa hình sẽ bị làm giả ngay tức khắc.
Cái bẫy này thật sự rất đáng sợ, nếu Hứa Tử Du không đụng độ Bát Túc Chi Chu ngay từ đầu thì khéo hắn vẫn chưa nhận ra được tai họa ngầm này.
Thời gian dần trôi, chặng đường di chuyển của Hứa Tử Du đã bắt đầu tính bằng dặm, mật độ bao trùm của địa đồ cũng mỗi lúc một lớn hơn. Suốt chặng đường này, hắn bắt gặp không ít yêu thú và linh thảo. Thấy yêu thú thì g·iết, thấy linh thảo thì nhổ.
Yêu thú thì chủ yếu vẫn là loại phổ thông nên trước mắt không có điểm gì cần lưu ý nhưng linh thảo lại khác. Có thể sinh trưởng được trong môi trường tràn đầy độc tính như Ma Uyên thì mấy loại linh thảo thu thập được thực sự không hề bình thường, mỗi loại bán ra thị trường đều có thể đạt đến giá trị hàng chục đến hàng trăm linh thạch. Chủng loại đa dạng, vừa dùng luyện đan, vừa dùng chế độc, dùng cho mục đích nào cũng tạo ra giá trị cao.
Hứa Tử Du cao hứng đến độ cười không ngớt, mỗi lần thấy khóm linh thảo mọc ven đường là lại tiếp cận ngắm nghía cảm thán rồi mới nhổ lên. Vừa vào thí luyện không lâu, hắn đã chất đầy một túi trữ vật, ước tính giá trị phải hơn hai ngàn linh thạch.
… Hai ngàn lận đấy.
Ngặt nỗi, tận hưởng cảm giác giàu sang không được bao lâu thì Hứa Tử Du bắt đầu nghe được tiếng bước chân từ phương xa, nghe thoáng có thể đoán được là ba người.
Vẻ mặt hắn liền ngưng trọng lại, nhanh chóng nhảy lên cành cây khô rồi bám vào vách đá, thôi động Nặc Phong Thuật để ẩn mình và quan sát từ trong bóng tối.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận