Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 103: Chương 103: Không đề

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:33
Chương 103: Không đề

Đoàn người nhanh chóng tản ra, có kẻ nghĩ ngơi điều khí theo lệnh nhưng cũng có kẻ tranh thủ ở trên phi chu liền tận hưởng cảnh quan xung quanh.

Hầu hết những người ở đây quanh năm suốt tháng đều chỉ quanh quẩn trong địa phận của tông môn, thành ra cũng không mấy khi ra ngoài. Trong khi đó, Hứa Tử Du hết lần này đến lần khác đạt được cơ duyên lớn mới được phép du ngoạn.

Tất nhiên, dù đã ra ngoài, Hứa Tử Du vẫn muốn quan sát một chút. Nói gì thì địa điểm tập kết của tam tông lần này nằm ở nơi mà người bình thường có khi còn chẳng bao giờ đặt chân tới.

Bên cạnh đó, Hứa Tử Du muốn tra xét trận pháp phòng ngự của phi chu, xem thử có thể mô phỏng lại một trận pháp tương tự không. Khổ nỗi, hắn chỉ mới quan sát được vài phút là giọng nói già nua của Sát Luyện lão quái đã vang lên trong đầu.

“Tiểu tử, mau xuống khoang thuyền gặp lão phu.”

Hứa Tử Du thầm thở dài rồi đáp ứng. Hắn nhân lúc không ai để ý liền đi xuống khoang thuyền, cẩn thận thôi động Thanh Ngưng Lục Thông Thức để khóa chặt hành tung của từng người một rồi tránh mặt thông qua những điểm mù. Hắn tốn vài phút mới đến được chỗ hẹn, vừa hay gặp được cả Bạch Diệc Phi Yêu đang dùng trà với Sát Luyện lão quái.

“Nhị vị tiền bối vạn an, vãn bối đến rồi ạ.” Hứa Tử Du nửa quỳ hành lễ.

“Đứng dậy đi.” Sát Luyện lão quái mỉm cười vuốt râu: “Khí tức ngươi ổn định hơn cả hai tháng trước, xem chừng thời gian qua tu hành có chút thành tựu nhỉ.”

Hứa Tử Du khom mình: “Vãn bối không dám kéo chân sau nên đã cố tăng tiến thực lực nhanh nhất có thể, hy vọng chuyến này có thể góp sức cho tông môn.”

Sát Luyện lão quái gật đầu hài lòng.

“Ngươi đã có lòng thì tông môn sẽ không cô phụ sự cố gắng của ngươi. Nếu như chuyến này ngươi biểu hiện tốt, tông ta đạt được địa đồ lớn hơn Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông thì lão phu không ngại cho ngươi ăn gian một chút.”

Bạch Diệc Phi Yêu đặt chén trà lại bàn, chống cằm cười tủm tỉm.

“Nghe như thể sư huynh tính thu nhận hắn làm đồ đệ ấy.”

“Lão phu vốn đã có ý định đấy, dù rằng chỉ định thu nhận làm ký danh thôi.”

Bạch Diệc Phi Yêu thoáng mở mắt, vẻ kinh ngạc.



“Sư huynh muốn thu nhận thật sao?”

“Muội đã thấy hắn rồi đấy, nếu muội là lão phu, muội cũng không dám từ bỏ một hạt giống tốt như hắn.” Sát Luyện lão quái hất đầu lại chỗ Hứa Tử Du.

Chính chủ thấy thế chỉ tổ ngượng ngùng thêm, trong lòng cũng phát khổ.

Bạch Diệc Phi Yêu rót một chén trà khác. Cô biết Hứa Tử Du không tầm thường, vô luận là tâm cảnh hay thái độ hành sự đều vượt qua những đệ tử ngoại môn khác, khổ nỗi thiên phú hắn không được tốt cho lắm nên cô vẫn còn đinh ninh. Dựa vào mật độ linh khí vây quanh, Bạch Diệc Phi Yêu đoán hắn cao lắm là thuộc hàng tam tạp linh căn, tầm thiên phú này nếu phát huy hết mức thì thành tựu cao nhất có lẽ là Trúc Dịch cảnh, về sau thế nào còn tùy cơ duyên.

Có điều, không phải tam tạp linh căn nào cũng giống như Dương Xuân Thu, hở một chút là gặp được cơ duyên đột phá và đống vững căn cơ, nên cô chẳng kỳ vọng nhiều ở Hứa Tử Du. Trước mắt, hắn chỉ cần giúp cô qua được một ải khó này đã là giỏi lắm rồi.

“Giống tốt nhưng có thể đâm chồi nảy mầm hay không còn khó nói trước. Cách đây không lâu, hậu kế của Lạc gia, Thẩm gia tài giỏi ngút ngàn thế kia còn vẫn lạc, ai mà biết được tương lai.”

Bạch Diệc Phi Yêu lắc đầu.

Nghe vậy, Hứa Tử Du có chút chột dạ. Sao lại nhắc tới hai người hắn g·iết vậy chứ.

Sát Luyện lão quái tỉnh táo hơn. Lão thừa biết sư muội mình không biết nội tình của vụ Thẩm Vân Mai nên vừa rồi chỉ là nói vu vơ. Với cả, tu hành giới chưa bao giờ thiếu thiên tài, chỉ là con số có thể sống đến lúc tạo thành tựu lại quá lác đác nên vô hình trung tạo thành một định kiến về thiên phú cho tu hành giả nói chung.

Thiên tài còn có thể ngã xuống, người khác có được cơ hội trụ lại ư?

“Hai ta không thông thạo thiên cơ, bàn chuyện tương lai làm gì. Cái gì đang ở ngay trước mắt thì không nên bỏ lỡ.” Sát Luyện lão quái tiếp lời rồi quay sang Hứa Tử Du: “Tiểu tử, lão phu gọi ngươi tới đây là muốn nói kỹ hơn về Trắc Địa Cầu. Ngươi có câu hỏi nào không?”

Hứa Tử Du ổn định tinh thần, bình tĩnh tiếp lời: “Khởi bẩm tiền bối, vãn bối hiểu đơn giản là không cần phải đi lại lung tung dưới Ma Uyên, chỉ cần c·ướp g·iết kẻ địch là đủ.”

Nghe vậy, Sát Luyện lão quái liền cười vang thành tiếng. Bạch Diệc Phi Yêu cũng hơi kinh ngạc.

“Được lắm, được lắm, hiểu ý lão phu rất nhanh… ha ha ha…”

Theo lý thuyết, Trắc Địa Cầu chỉ cần tiếp xúc với nhau là sẽ san sẻ kết quả thu thập địa hình. Đồng nghĩa, đồng môn chỉ việc tản ra tứ phía rồi hội họp với nhau là sẽ cho ra một tấm địa đồ hoàn chỉnh. Tuy nhiên, thực tế sẽ không được lý tưởng như thế.

Ma Uyên là nơi tranh đấu rất thảm khốc. Ngự Ma Tông không phải là tông môn duy nhất sở hữu Trắc Địa Cầu. Vì vậy, Hứa Tử Du không cần phải hội họp với đồng môn, hắn chỉ việc săn lùng, thanh lý và c·ướp đoạt Trắc Địa Cầu của toàn bộ tu hành giả hai tông còn lại là được.



Vừa đạt được địa đồ lớn nhất vừa ngăn cản địa đồ đến tay hai tông đối lập chính là nhiệm vụ chính của lần này của Hứa Tử Du, thậm chí là cả Bạch Diệc Phi Yêu.

“Ta cứ tưởng đã đánh giá ngươi hoàn chỉnh rồi chứ, hóa ra vẫn còn giấu kỹ đến thế.”

Cô cười nửa miệng, đôi mắt lạnh tanh không cảm xúc.

Hứa Tử Du thầm nuốt một ngụm nước bọt.

“Vãn bối không có ý giấu, chỉ là thời gian khi ấy chỉ đủ để chào hỏi. Mong tiền bối thứ tội.”

Bạch Diệc Phi Yêu xua tay không nói gì. Cô sống lâu gấp mấy lần hắn, thiếu gì kinh nghiệm. Nơi này là tu hành giới, chỉ cần sơ sẩy một bước chân là phải trả giá bằng cả tính mạng nên càng cẩn trọng giấu mình càng tốt, phơi bày ra trước mắt người ta chỉ tổ t·ự s·át.

Sát Luyện lão quái lên tiếng: “Ngươi hiểu được ý của lão phu là tốt rồi. Có điều, làm người vẫn nên biết giới hạn, không cần phải đuổi cùng g·iết tận, chỉ cần chừa lại vài tên là được. Giết sạch sẽ quá cũng không tốt, một mình tông ta khó lòng chống lại cả hai cùng lúc.”

Hứa Tử Du ôm quyền: “Vãn bối đã hiểu.”

Sát Luyện lão quái vuốt râu hài lòng.

“Hiểu rồi thì lui ra đi.”

“Vâng, vãn bối sẽ không làm phiền hai vị nữa.” Hứa Tử Du vừa đáp vừa lui ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Sát Luyện lão quái liền quay sang Bạch Diệc Phi Yêu.

“Sư muội thật là, đằng nào cũng cần phải hợp tác với hắn để hoàn thành nhiệm vụ lần này mà.”

Bạch Diệc Phi Yêu lắc đầu: “Hợp tác cái gì chứ. Hắn là đệ tử Ngự Ma Tông, tự khắc phải nghe theo mệnh lệnh của ta. Kháng lệnh vốn dĩ đã tương đương với tội c·hết rồi.” Cô nhếch mép: “Theo những gì ta biết, tên tiểu tử này yêu mệnh hơn tiền, chỉ cần tác động vào tâm lý đó thì có thể thao túng hắn trong thời gian ngắn. Có điều…” Cô nheo mắt lại: “… Thực lực của hắn khá cao, nếu lâm vào tình cảnh bị ngắt đứt liên lạc với bên ngoài, hắn sẽ là biến số.”



Ngự Ma Tông là đạo thống ma đạo, tu hành giả của bọn họ đương nhiên không phải thiện nam tín nữ gì. Chỉ cần đạt được lợi ích đủ lớn thì đồng môn, bằng hữu hay thậm chí là sư môn, bọn họ cũng dám phản. Người sở hữu thực lực càng cao, xác suất phản càng lớn.

Mặc dù Bạch Diệc Phi Yêu là Kim Đan cảnh thoái tu vi, đồng cấp coi như vô địch nhưng thực lực của Hứa Tử Du lại khiến cô hơi quan ngại, bởi hắn luyện thể. Ở cái tầng thứ này, thể tu là một đối thủ cực kỳ khó chơi. Huống hồ, hắn còn là trận pháp sư, tốc độ bày trận vô cùng nhanh.

Thực lực tự thân đã mạnh, nay còn có cả sự hỗ trợ từ trận pháp nữa thì hơi quá đà.

“Muội nói cũng có lý.” Sát Luyện lão quái khoanh tay nghĩ ngợi: “… Nhưng đa nghi quá cũng không tốt, dù sao hắn cũng chỉ là một tên nhãi mà thôi.”

Vừa nói xong câu này, lão tự dưng lại nuốt không trôi chén nước trà. Nếu Hứa Tử Du là một tên nhãi bình thường thì làm sao tự mình xử lý được toàn bộ vụ kinh thành?

Vụ việc lần đó ngầm liên đới tới nhiều thứ, nếu không do một người tâm cơ giải quyết thì Sát Luyện lão quái không nghĩ sẽ thành công bắt gọn một mẻ huyết luyện phái.

… Mà đã tâm cơ thì Hứa Tử Du há là người đơn giản.

Tất nhiên, nếu nhìn nhận toàn bộ sự việc thì cách thức xử lý đại cục của Hứa Tử Du vẫn chưa khéo lắm. Sự việc lần đó đã cuốn không ít phàm nhân vào. May mà có thủ đoạn hóa yêu của Minh Sát Tông can dự nên mới thành công chuyển dịch sự chú ý của cao tầng, không thì chuyến đấy đã lộ ra bóng dáng của Hứa Tử Du và cả Dương Xuân Thu rồi.

Nhìn chung thì Hứa Tử Du chưa thực sự chu toàn lắm, song với độ tuổi với tu vi của hắn, nhiêu đấy là quá đủ chấn động tu hành giới Kỳ Quốc. Sát Luyện lão quái đánh giá cao hắn nên mới dành cho hắn nhiều sự ưu ái, lão tin hắn đủ thông minh để hiểu thời cuộc.

Đệ tử trong tông nỗ lực tu hành chẳng phải chỉ vì được một trưởng lão cao cao tại thượng như lão nhìn trúng sao. Lão tin Hứa Tử Du sẽ không dám hành sự ngu ngốc. Hơn nữa, nếu hắn thành công chuyến này, hắn sẽ không chỉ có được sự hậu thuẫn của một mình lão mà còn có cả Bạch Diệc Phi Yêu. Địa vị của cô tại nội môn cũng không hề nhỏ đâu.

“Tên nhãi có thể thoát khỏi cám dỗ nhục dục thì không tầm thường một chút nào.”

Bạch Diệc Phi Yêu lắc đầu.

Sát Luyện lão quái: “…”

Lão ho khụ khụ vài tiếng, đôi mắt liếc thoắng: “Sư muội, muội sẽ không quyến rũ hắn chứ?”

“Phải quyến rũ rồi thì ta mới nói hắn thoát khỏi cám dỗ chứ.” Bạch Diệc Phi Yêu cười khanh khách: "Mặt mũi hắn được đấy, nhìn rất bổ mắt, nếu biết cách dùng thì có thể l·ừa đ·ảo mấy nha đầu của Hợp Hoan Tông, đảm bảo làm ít ăn nhiều.”

Sát Luyện lão quái: “…”

Nghe hơi kỳ nhưng ngẫm kỹ thấy cũng… hợp lý.

——

PS: Nay ăn Tết sâu bữa cuối, ngày mai quay về lịch đăng bình thường.

Bình Luận

0 Thảo luận