Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 102: Chương 102: Bạch Diệc Phi Yêu

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:33
Chương 102: Bạch Diệc Phi Yêu

Dáng người cao ráo, thân hình nhấp nhô, chỗ cần cong tự khắc cong. Đấy là ấn tượng đầu tiên của Hứa Tử Du với nữ nhân vừa tiếp cận mình. Hành tung của cô vô cùng bí ẩn, thậm chí còn giấu khí kỹ đến mức hắn không hề phát hiện dù đã phát động Thanh Ngưng Lục Thông Thức. Ngoại trừ tu hành giả thoái tu vi, hắn không còn nghĩ tới người nào khác.

“Đệ tử…”

“Nói khẽ thôi.” Bạch Diệc Phi Yêu nhẹ nhàng ngắt lời Hứa Tử Du: “Những người khác không biết đến sự tồn tại của ta. Sư huynh cất nhắc ngươi nên ta mới tìm đến.”

Hứa Tử Du nuốt những lời chưa kịp nói. Hắn cẩn thận quan sát đối phương một lúc.

“Đấy là lý do tiền… sư tỷ sử dụng dịch dung thuật sao?”

Bạch Diệc Phi Yêu sờ tay lên mặt, ánh mắt trong vắt tựa trẻ thơ vô tội.

“Giả trang làm đệ tử cấp thấp thì nói không ai nghe, cấp cao quá thì phần lớn đều đã quen mặt nhau, nếu đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạ thì rất khó giải thích. Có điều…” Cô nheo mắt lại, khóe môi giương khẽ: “Ngươi nhận ra nhanh đấy.”

Hứa Tử Du bình tĩnh đáp: “Dịch dung thuật là trò ta giỏi nhất khi còn ở trong lò luyện cổ.”

Bạch Diệc Phi Yêu đã từng nghe qua bổn sự của Hứa Tử Du. Trong quãng thời gian chuẩn bị, cô cũng đã cho người điều tra toàn bộ thông tin liên quan đến hắn, kể ra cũng khá ấn tượng đấy. Mặc dù cô không nắm được nhiều thông tin như Sát Luyện lão quái nhưng với cô mà nói, thực lực của hắn hiện giờ hoàn toàn đủ để hỗ trợ chuyến này.

Tất nhiên, Bạch Diệc Phi Yêu có tiêu chuẩn riêng. Cô sẽ không phụ thuộc hoàn toàn vào đánh giá của người khác để tin người. Chưa kể, điều tra và kiểm chứng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vì thế, ngay khi đặt chân tới đây, cô đã ẩn mình để quan sát.

Toàn bộ quá trình đến và quan sát của Hứa Tử Du đều nằm gọn trong con mắt của Bạch Diệc Phi Yêu. Từ việc hắn lặng lẽ lui ra khỏi đám đông cho đến quan sát nhất cử nhất động của từng người, cô không hề bỏ qua bất kỳ động thái nào cả.

Bạch Diệc Phi Yêu biết Hứa Tử Du cũng đang tìm mình nên cô không định chơi trò chơi trốn tìm nữa, ra mắt trước thì về sau còn dễ dàng hội họp và lên kế hoạch hành động chung.

“Nếu ngươi đã giỏi dịch dung thuật thì ta sẽ giao lớp ngụy trang của mình cho ngươi.” Bạch Diệc Phi Yêu cười tủm tỉm: “Sẵn tiện đây, nghe nói ngươi rất đẹp trai, có thể cho ta xem qua không?”

Hứa Tử Du hơi nhướng mày: “... Sao tự dưng sư tỷ lại muốn xem?”

“Tò mò mà thôi. Với cả, quanh năm suốt tháng ta toàn gặp mấy lão già hói đầu, nhìn mãi chẳng có chút hứng thú gì.” Bạch Diệc Phi Yêu đưa mắt đẹp, ánh nhìn có chút lả lơi.



Hứa Tử Du không có thần thức nên chẳng thể soi được dung mạo thật của cô. Có điều, xem như sở hữu thì hắn dám cá cô sẽ không dễ để người khác khám phá ra. Suy cho cùng, lát nữa tam tông sẽ hội họp với nhau, nếu cô không giở trò thì làm sao qua mặt được hàng tá con mắt của tu hành giả Kim Đan cảnh hướng về được chứ.

Tuy nhiên, dựa trên kinh nghiệm dịch dung, Hứa Tử Du dám chắc, gương mặt cô rất đẹp, bởi các đường nét của cơ quai hàm, sống mũi và vị trí đặt mắt đều rất tinh tế, nữ nhân bình thường không dễ gì hội tụ được nhiều yếu tố ấy. Xem như Thẩm Vân Mai hắn từng g·iết ngày trước cũng không có được nhiều ưu điểm về ngoại hình như vậy.

“Sư tỷ muốn xem thì ta cũng không tiện từ chối.”

Hứa Tử Du thả một trận bàn xuống đất, một tấm bình chướng vô hình của huyễn trận lập tức che đậy bóng dáng thật sự của hai người. Hắn tháo mặt nạ hình mỏ quạ rồi nghiêm cẩn hành lễ với Bạch Diệc Phi Yêu một lần nữa. Lần này là với tư cách đệ tử tông môn với trưởng lão.

“Hứa Tử Du xin ra mắt tiền bối.”

“Ta là Bạch Diệc Phi Yêu, ngươi có thể gọi ta là Bạch tiền bối. Với ngoại giới, hai tiếng ‘sư tỷ’ là đủ rồi.” Cô khoanh tay quan sát dung mạo của hắn, nét mặt điềm nhiên đã lộ ra một chút kinh ngạc: “Ái chà chà, mặt mũi sáng sủa thật đấy. Chậc chậc, còn có thêm hai nốt ruồi duyên này nữa chứ. Ngươi không tu hành hoan thuật đúng là phí của trời.”

Cô càng nói càng sáp người lại sát, hơi thở nóng bỏng cùng với mùi hương thơm nhè nhẹ. Chỉ là ẩn ẩn sau đó còn có mùi của tà khí nên Hứa Tử Du không dám “hưởng thụ”.

Hắn lễ độ đáp: “Thiên phú của vãn bối không tốt. Nếu không luyện công pháp hoan thuật chính tông, e rằng căn cơ bất ổn, chưa chắc đã sở hữu thực lực như bây giờ. Với cả, vãn bối cảm thấy luyện thể có duyên với bản thân hơn, vãn bối không cầu gì nhiều.”

Bạch Diệc Phi Yêu nhẹ nhàng nâng cằm Hứa Tử Du.

“Nam nhân luyện thể thường sẽ lăn giường rất khỏe, thời trẻ ta từng gặp qua một tên, nhưng hắn chắn c·hết nên ta g·iết ngay trước khi lâm trận rồi. Tiểu tử ngươi muốn thử chứ?”

Hứa Tử Du: “...” Vị tiền bối này, xin tự trọng cho.

Nếu thật lòng với dục vọng của bản thân, Hứa Tử Du sẽ không từ chối một nữ nhân xinh đẹp như Bạch Diệc Phi Yêu, nhưng nơi này không phải hồng trần thế tục, nơi này là tu hành giới. Tại đây, nữ nhân càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Huống hồ, cảnh giới đôi bên chênh lệch nhau một trời một vực, hắn mà lao tới thì thể nào cũng bị thải bổ toàn bộ.

Sướng đâu chưa thấy, c·hết thì thấy rồi.

“Ma đạo tùy tâm sở dục nhưng tu hành vẫn nhìn tôn ti. Vãn bối không dám phi lễ, xin tiền bối lượng thứ cho.” Hứa Tử Du khom mình đáp lại.

Bạch Diệc Phi Yêu cười vang thành tiếng. Cô tựa một tay lên vai hắn, ngoe nguẩy ngón tay rồi chạm nhẹ lên ngực: “Định lực của tên tiểu tử ngươi tốt đấy. Có điều, trông bộ dạng đề phòng của ngươi, xem chừng suýt bị g·iết trong lúc hành sự nhỉ?”



Hứa Tử Du thoáng chột dạ. Hắn cứ ngỡ đã che giấu tốt rồi chứ, không ngờ lại bị lộ.

“Làm thế nào tiền bối biết được?”

“Vừa mới đây, chính miệng ngươi thừa nhận.” Bạch Diệc Phi Yêu nhếch mép.

Hứa Tử Du: “...”

“Có những chuyện không cần phải điều tra kỹ càng, chỉ cần nắm bắt một vài biểu hiện nhỏ rồi khiến cho đối phương tin mình biết là đủ rồi.” Cô cười tủm tỉm: “Không một kết quả điều tra nào tốt hơn lời thú nhận của đương sự.” Cô lùi về sau: “Lần đầu gặp mặt, ta không mang theo nhiều thứ tốt cho người, thôi thì chỉ điểm cho ngươi một ít kinh nghiệm vậy.”

Hứa Tử Du trấn định bản thân rồi ôm quyền hành lễ.

“Đa tạ tiền bối đã chỉ dạy.”

Bạch Diệc Phi Yêu cười khẽ: “Trông ngươi nhu thuận thế lại có chút không quen.” Đôi mắt cô ngưng lại, khóe miệng vẫn giương nhưng con ngươi lại không còn chút cảm xúc.

Hứa Tử Du bất giác rùng mình. Hắn cố trấn định bản thân nhưng xem chừng không thể giấu khỏi con mắt của đối phương. Đôi mắt lạnh lùng ấy tựa hồ đã nhìn thấu mọi thứ.

Mặc dù tu vi hiện hữu chỉ là Định Pháp thượng cảnh nhưng Hứa Tử Du chưa bao giờ quên Bạch Diệc Phi Yêu là tu hành giả Kim Đan cảnh. Tâm cảnh của cô hoàn toàn nằm ở một cảnh giới vượt trội hơn hắn. Chưa kể, suy nghĩ của cô cũng không ở ngưỡng mà hắn có thể hiểu được.

Hứa Tử Du không biết phải đáp lại như thế nào, bởi hắn bị chấn nh·iếp rồi. Đang lúc xoay sở sao để tình huống không gượng gạo, bầu trời thình lình vọng xuống một giọng nói uy nghiêm.

Là Sát Luyện lão quái.

“Đến đủ rồi nhỉ.”

Chỉ bằng một câu đó thôi, toàn trường rôm rả liền rơi vào một quãng lặng không tiếng động.

“Sư huynh đến rồi, chúng ta tạm thời tách nhau, bao giờ vào thí luyện, ta sẽ đi tìm ngươi.”



Bạch Diệc Phi Yêu vỗ vai Hứa Tử Du rồi ra hiệu để hắn thu lại trận bàn. Hắn không dám đứng đực ra đấy nên vội vàng hành động thật nhanh rồi tập hợp đến chỗ Sát Luyện lão quái.

Ngay lúc ấy, bầu trời thình lình hiện ra một bóng đen khổng lồ phủ xuống mặt đất. Toàn trường liền xôn xao bàn tán. Hứa Tử Du nheo mắt nhìn lên, trông kỹ liền biết là một tòa phi chu.

Hắn từng thấy bản thảo phi chu được vẽ trong một quyển sách lịch sử nhàm chán của Ngự Ma Tông nên không khó để nhận ra. Khổ nỗi, hình như chỉ có mỗi mình hắn nhận diện được thì phải, mấy tên đệ tử khác tới giờ vẫn còn đang há hốc mồm ra.

“Lên hết đi, lão phu sẽ giải thích toàn bộ quy định của thí luyện cho các ngươi.”

Thanh âm hùng hồn của lão vang bên tai như sấm rền, một vài tên đệ tử Định Pháp trung cảnh không cưỡng lại được liền ôm đầu rên rỉ. Trong khi đó, những đệ tử cấp thượng cảnh có thể chịu được thì cũng không đủ sức để duy trì nhịp chân di chuyển.

Tất nhiên, không phải thượng cảnh nào cũng như nhau, chí ít mấy tên trong thập cường đương nhiệm vẫn có chút bản sự. Về phần Hứa Tử Du, hắn đương nhiên không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào cả. Nhục thân kinh người hoàn toàn giúp hắn thoát khỏi ảnh hưởng của âm công.

Dẫu thế, để tránh bị chú ý, hắn vẫn đợi thập cường lên trước rồi mới di chuyển. Cứ như thế, năm mươi người được tuyển chọn cũng đã lên phi chu và xuất phát đến Ma Uyên.

Tốc độ của phi chu vô cùng nhanh, vừa phóng lên không trung là không khí đã đập vào người từng tên đệ tử một, nhưng không lâu sau đó, đại trận phòng ngự đã được huy động nên hoàn cảnh bên trong liền ổn định lại như cũ.

Là một trận pháp sư, Hứa Tử Du rất tò mò loại trận pháp phòng ngự này, tiếc là hắn phải hòa nhập vào dòng người để lắng nghe Sát Luyện lão quái phổ biến quy tắc thí luyện nên đành nhịn.

Sát Luyện lão quái không thích nhiều người nên chỉ nói qua một lượt, ai nghe kịp thì nghe, hiểu được thì hiểu, không nghe không hiểu được thì tự đi hỏi người khác. Nói chung, tác phong rất tùy tiện, nhìn chẳng giống lão nhân điềm đạm từng nói chuyện với hắn hai tháng trước.

Tuy đã từng nghe một lần nhưng Hứa Tử Du vẫn chăm chú nghe thêm lần nữa, dù sao cũng đã hai tháng rồi, biết đâu cao tầng tông môn lại vạch ra kế hoạch mới.

Quả nhiên, hắn cẩn thận không sai. Lần này tông môn đã đưa ra một thứ chưa từng nằm trong ủy thác mà Sát Luyện lão quái đã nói trước đó.

Lão đưa một quả cầu màu trắng ra phía trước, chậm rãi nói:

“Thứ này là Trắc Địa Cầu, là vật tiêu ký giúp ghi nhận địa hình xung quanh. Khi hai quả Trắc Địa Cầu ở gần nhau, toàn bộ ghi nhận sẽ hợp nhất để dần hoàn thiện một tấm địa đồ. Vì thế, lão phu cần các ngươi tản ra và thu thập địa hình càng sớm càng tốt, hiểu rồi chứ?”

Đám đệ tử vội vàng khom mình.

“Chúng đệ tử đã hiểu.”

Sát Luyện lão quái gật gù, ánh mắt hơi dừng lại ở Bạch Diệc Phi Yêu và Hứa Tử Du một lúc mới thu lại: “Hiểu rồi thì nghỉ ngơi điều khí, một canh giờ sau bắt đầu thí luyện.”

“Vâng, thưa trưởng lão!”

Bình Luận

0 Thảo luận