Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 100: Chương 100: Tương kế tựu kế
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:09Chương 100: Tương kế tựu kế
Không gian trong điện lập lòe ánh lửa ma trơi. Hứa Tử Du vừa đặt chân vào là bầu không khí trong điện tựa hồ đang nuốt chửng hắn. Cơ thể hắn cứng đờ, đôi chân bất giác run rẩy mà không rõ nguyên do. Hắn cảm nhận được nỗi sợ nhưng nguồn cơn của nỗi sợ đến từ đâu thì lại không cách nào xác định nổi.
Hứa Tử Du đứng đực ra đó một lúc mới lấy lại tinh thần và tiếp tục hướng về phía trước. Hắn đi rất chậm nhưng mỗi bước đi đều vô cùng vững vàng, đi một lúc cũng gặp được Cốt Cương lão quỷ đang táy máy tay chân với một con thi khôi.
Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt. Hắn nhận ra con thi khôi này, mặc dù ngoại hình đã thay đổi đáng kể nhưng một vài đặc điểm trên gương mặt vẫn rõ ràng danh tính đối phương.
Lạc Tông Trạch. Có vẻ như nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô đã mang t·hi t·hể hắn tới đây.
“Đệ tử Hứa Tử Du xin thỉnh an sư phụ, sư phụ vạn thọ vô cương.” Hứa Tử Du quỳ xuống.
Cốt Cương lão quỷ liếc mắt sang, ánh nhìn bất giác dừng lại gương mặt hắn.
“Không định giấu tiếp sao?” Lão hỏi.
Hứa Tử Du đáp: “Khởi bẩm sư phụ, đệ tử đã bị cao tầng ngoại môn chú ý nên tiếp tục giấu cũng không có ý nghĩa. Chưa kể, mang lớp dịch dung toàn thời gian cũng hơi khó chịu. Nhục thân đệ tử bây giờ đang từng ngay tăng tiến, chất lượng dịch dung càng khó theo kịp, với cái đà này thì sớm muộn cũng bị đồng cấp phát hiện. Thay vì rơi vào trạng thái lúng túng, đệ tử tự để lộ còn hơn, dù sao cũng đã chuẩn bị sẵn lý do.”
“Chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi, ngươi dài dòng thế làm gì.” Cốt Cương lão quỷ tặc lưỡi.
Hứa Tử Du mỉm cười: “Đệ tử chỉ bẩm báo toàn bộ thôi ạ.”
Cốt Cương lão quỷ nhếch mép, lão chậm rãi xoay người sang, thản nhiên tỳ một tay lên đùi rồi quan sát hắn một lượt: “Vẫn chu toàn như mọi khi, lão phu rất hài lòng.”
“Sư phụ vui lòng là niềm vui của đệ tử.” Hứa Tử Du ôm quyền: “Sư phụ, hôm nay đệ tử đến sớm là có chuyện muốn bẩm báo. Đệ tử được chọn tham dự thí luyện Ma Uyên rồi ạ.”
Cốt Cương lão quỷ không bất ngờ. Lão đã sớm biết chuyện giữa hắn với Dương Xuân Thu nên kiểu gì Sát Luyện lão quái đứng sau cũng sẽ tìm đến hắn. Suy cho cùng thì lão già kia cũng là người dẫn đội thí luyện lần này, không cẩn thận mới là lạ.
“Được chọn thì biểu hiện cho tốt, bị lão già Sát Luyện kia nhắm tới cũng không phải chuyện vui vẻ gì.” Cốt Cương lão quỷ bình thản đáp.
Hứa Tử Du do dự một lúc liền nói tiếp:
“Khởi bẩm sư phụ, Sát Luyện tiền bối ngỏ ý muốn thu nhận đệ tử…”
“... Thu nhận làm đệ tử ký danh chứ gì?” Cốt Cương ngắt lời: “Thế thì thuận theo lời lão già kia đi, không cần chống đối. Sau này ngươi đột phá Tiềm Hư thì cứ nhập môn hộ của ông ta, định kỳ bẩm báo lại toàn bộ hành tung cho lão phu là đủ rồi.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền biết sư phụ muốn hắn làm ám tử. Khổ nỗi, ám tử là công việc cửu tử nhất sinh, sơ sẩy một bước chân sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống mình.
Hứa Tử Du suy nghĩ một lúc mới dám nói tiếp: “Sư phụ biết hết mọi chuyện rồi sao?”
Cốt Cương lão quỷ nhếch mép.
“Có gì mà khó đoán chứ. Lão phu và lão già Sát Luyện kia tuy cùng phe phái nhưng nội bộ lại cạnh tranh nhiều năm liền. Ông ta nghĩ gì, lão phu đều biết hết. Bây giờ có cơ hội cài ám tử vào đội ngũ thân cận với ông ta, lão phu sao lại từ chối chứ.”
“Đệ tử đã để ý đến cái nói chuyện của Sát Luyện tiền bối. Ông ấy rất cẩn trọng, e rằng không dễ để đệ tử tiềm phục. Đệ tử bạo gan muốn hỏi: trong tình huống đệ tử bị phát hiện, sư phụ khi ấy… liệu có thể giúp đệ tử không ạ?” Hắn ngẩng đầu nhìn lão.
Cốt Cương lão quỷ nheo mắt lại.
“Lão phu cho ngươi cơ hội tu hành, cho ngươi một không gian phạm tội mà không lo bị Chấp Pháp Đường bắt lại, cho ngươi một mạng sống để ngươi có thể vùng vẫy một lần nữa.”
Lão càng nói, Hứa Tử Du càng cúi đầu sâu. Mỗi một câu từ của lão đều như những con dao găm sắc nhọn đâm vào tận tâm can. Điều đáng sợ là lão không nói sai câu nào cả. Toàn bộ đều chính xác, những gì mà hắn có được bây giờ phần lớn đều nhờ lão.
Cốt Cương tiếp tục: “Lão phu đã cho ngươi đủ rồi, từ giờ, ngươi nên hồi đáp cho tốt vào. Nếu lão phu thấy ngươi vẫn còn giá trị, ra tay giúp đỡ đôi ba lần cũng không phải chuyện khó.”
Hứa Tử Du thầm thở dài trong lòng. Hắn khom mình dập đầu.
“... Đệ tử xin nghe lệnh.”
Tuy rằng trong lòng vẫn còn đôi chút khúc mắc nhưng nếu Cốt Cương lão quỷ đã tính toán mọi nước đi sau này thì hắn chẳng dám can thiệp nhiều hơn. Quấy nhiễu lão chỉ khiến hắn không có kết cục tốt, chi bằng như mọi khi, nhập kế rồi tương kế tựu kế.
Cốt Cương lão quỷ thấy Hứa Tử Du nhu thuận thì cũng không bàn tiếp chuyện đấy. Từ ngày biết hắn có quan hệ thân cận với Dương Xuân Thu thì lão đã biết kiểu gì lão già Sát Luyện cũng sẽ chạy đến góp vui. Lấy năng lực của Hứa Tử Du, Sát Luyện lão quái nảy ý thu đồ cũng không phải chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, Cốt Cương dám cá một điều là khi biết hắn sống sót bước ra từ lò luyện cổ, lão già đó càng không bao giờ buông tay.
Thay vì tính toán trăm phương nghìn kế để cài người, chi bằng để đối phương tự mình rước địch vào cửa, như thế sẽ giảm thiểu nghi ngờ hơn.
Cốt Cương lão quỷ không thích Sát Luyện lão quái từ lâu nên nhân cơ hội này đào sâu vào gốc rễ thế lực đối phương luôn cũng tốt. Vấn đề là Hứa Tử Du vẫn còn nhỏ yếu, kinh nghiệm sinh tồn trong lò luyện cổ có dư nhưng kinh nghiệm sinh tồn tại tu hành giới vẫn chưa đủ nhiều. Thành thử giao nhiệm vụ này cho hắn cũng có hơi miễn cưỡng.
Suy tư một hồi, Cốt Cương lão quỷ liền rút ra ba cây ngân châm.
“Ngươi lần này ở thế bị động, tự nhiên sẽ có nhiều chuyện không thông nhưng lão phu không tiện can thiệp trực tiếp. Mọi chuyện vẫn nên diễn ra một cách tự nhiên nhất. Những gì lão phu có thể làm hiện giờ là giúp ngươi tăng tiến thực lực, chủ động tăng một tầng bảo hiểm.”
Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn cây ngân châm trên tay Cốt Cương lão quỷ là hắn không còn suy nghĩ được gì nữa, nhưng lão nói đúng, tình thế của hắn không ở thế chủ động nên cách duy nhất đảm bảo an toàn là tăng tiến thực lực trong thời gian ngắn.
Ngoại trừ Đoán Tạo Châm, Hứa Tử Du không còn cách nào tốt hơn.
Hứa Tử Du hít thầm một hơi. Hắn ôm quyền đáp: “Sư phụ, lần này đệ tử muốn thử bảy cây.”
Cốt Cương lão quỷ hơi nhướng mày.
“Bảy cây sao? Chịu đựng được chứ?”
Hứa Tử Du từng chịu cả bảy cây ngân châm cùng một lúc nhưng khi đấy số lượng tích lũy vẫn còn nằm tại ngưỡng thấp nên nỗi đau hắn nhận lại không quá lớn. Còn bây giờ, con số tích lũy đã vượt qua đầu bảy, cơn đau sinh ra chắc chắn gấp bội.
Hứa Tử Du gật đầu.
“Hai tháng sau là thí luyện mở ra, đệ tử cũng cần thời gian để chuẩn bị phù lục và trận pháp nên chịu đau trước rồi hy sinh hai tuần nghỉ ngơi là vừa đủ.”
Nghe vậy, Cốt Cương lão quỷ không khỏi bật cười, giọng cười khàn đục nghe qua có chút hơi ghê rợn. Đôi mắt lão lóe lên tinh quang, động tác tay nhanh đến mức Hứa Tử Du chưa cảm nhận được gì là ba cây ngân châm đã cắm vào yếu huyệt trên người.
Trong một khoảnh khắc ngắn, Hứa Tử Du như rơi vào trong khoảng không vô định, toàn bộ cơ thể mất đi khống chế, nhưng không lâu sau đó, cơn đau bất chợt đã kéo tới.
“Aa—?!”
Hứa Tử Du quặn người thét gào, cơ thể xiên xiên vẹo vẹo ngã gục xuống đất. Hai bên thái dương hắn đẫm mồ hôi, sau lưng cũng ướt một mảng lớn.
Xương cốt và da thịt Hứa Tử Du không ngừng xoắn lại với nhau rồi tự hủy. Tay chân hắn theo đó mà bị uốn lại như giẻ lau đang vắt. Cơn đau khiến hắn không ngừng rên rỉ, sắc mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu. Song bằng vào ý chí tự thân, hắn vẫn giữ bản thân thanh tỉnh.
Cốt Cương lão quỷ biết thập đệ tử mình tâm trí kiên định, nhờ thế mà có thể sống sót qua lò luyện cổ khắc nghiệt nên mới tiếp tục động thủ không thương tiếc.
Cảnh vật trước mắt Hứa Tử Du dần dần mờ nhạt đi nhưng hắn không được phép b·ất t·ỉnh. Nếu hắn ngất đi ngay lúc này, khả năng cao hắn sẽ không thể quay đầu được nữa.
“Bảy mươi… bốn…” Hứa Tử Du lẩm bẩm.
Tiếng v·út gió vang lên, thêm một cây ngân châm nữa cắm vào lưng.
“Bảy… mươi… lăm…” Hắn nghiến răng ken két, máu tươi bất giác trào ra từ khóe miệng.
Đoán Tạo Châm đã t·ấn c·ông vào thể nội của Hứa Tử Du để cải tạo lại nội quan. Quá trình này còn đau đớn hơn cả tái tạo cơ xương khớp nên hắn không thể kìm nén tiếng la được nữa.
“Chậc chậc, mỗi lần vào là một lần thét, xem chừng lão thập vẫn không quen nổi Đoán Tạo Châm.” Kế Vân Tường ngồi bên ngoài nhịn không được ngoái đầu lại. Khổ nỗi, biển thi khí quá nồng đậm nên y nhìn kiểu gì cũng không thấy được hoàn cảnh bên trong.
“Thập sư đệ trước kia chỉ chịu được châm thứ ba mươi lăm là m·ất m·ạng. Thập sư đệ có thể chịu đến châm đầu bảy đã không phải chuyện dễ dàng.” Vạn Thanh Cô tiếp lời: “Lão lục thân với thập sự đệ nhất, đệ thấy thế nào? Đệ ấy vẫn có thể sống sót chứ?”
Đông Vô Mệnh vừa rót trà vừa lắng nghe tiếng hét xé tan bầu không khí của Hứa Tử Du.
“Giọng hét vẫn vang, xem chừng vẫn đủ sức chống chịu.”
“Tâm trí kiên định thật.” Vạn Thanh Cô mỉm cười: “Thế thì chuyến này lại phiền tới lão lục rồi. Thập sư đệ nếu còn sống có lẽ phải ngất vài ngày.”
“Không sao, là việc mà ta nên làm.” Đông Vô Mệnh gật gù: “À, sẵn tiện đây, nghe nói thí luyện sắp mở cho ngoại môn, sư tỷ nghĩ thập sư đệ có được chọn tham dự không?”
Kế Vân Tường chen vào.
“Lục đệ à, tên tiểu tử đó dù quanh năm suốt tháng trốn không ra nhưng cũng là Định Pháp thượng cảnh hàng thật giá thật, tông môn sao dám bỏ hắn lại ở ngoại môn chứ.”
Vạn Thanh Cô bị ngắt lời, tâm trạng đương nhiên không vui vẻ gì, may mà hôm nay cô đã g·iết người nên tâm tình không bị ma công q·uấy n·hiễu, không thì Kế Vân Tường xong rồi.
Mà xem chừng y còn chưa ý thức được bản thân đã vô tình chọc giận cô rồi ấy chứ.
“Cũng đúng.” Đông Vô Mệnh gật gù, gương mặt vô cảm bất giác lộ ra chút ý cười: “Thế thì ta hiểu tại sao hôm nay thập sư đệ lại đến sớm rồi.”
Vạn Thanh Cô cười khanh khách.
“Ta cũng vậy.”
Chung quy cũng là lo sợ.
Không gian trong điện lập lòe ánh lửa ma trơi. Hứa Tử Du vừa đặt chân vào là bầu không khí trong điện tựa hồ đang nuốt chửng hắn. Cơ thể hắn cứng đờ, đôi chân bất giác run rẩy mà không rõ nguyên do. Hắn cảm nhận được nỗi sợ nhưng nguồn cơn của nỗi sợ đến từ đâu thì lại không cách nào xác định nổi.
Hứa Tử Du đứng đực ra đó một lúc mới lấy lại tinh thần và tiếp tục hướng về phía trước. Hắn đi rất chậm nhưng mỗi bước đi đều vô cùng vững vàng, đi một lúc cũng gặp được Cốt Cương lão quỷ đang táy máy tay chân với một con thi khôi.
Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt. Hắn nhận ra con thi khôi này, mặc dù ngoại hình đã thay đổi đáng kể nhưng một vài đặc điểm trên gương mặt vẫn rõ ràng danh tính đối phương.
Lạc Tông Trạch. Có vẻ như nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô đã mang t·hi t·hể hắn tới đây.
“Đệ tử Hứa Tử Du xin thỉnh an sư phụ, sư phụ vạn thọ vô cương.” Hứa Tử Du quỳ xuống.
Cốt Cương lão quỷ liếc mắt sang, ánh nhìn bất giác dừng lại gương mặt hắn.
“Không định giấu tiếp sao?” Lão hỏi.
Hứa Tử Du đáp: “Khởi bẩm sư phụ, đệ tử đã bị cao tầng ngoại môn chú ý nên tiếp tục giấu cũng không có ý nghĩa. Chưa kể, mang lớp dịch dung toàn thời gian cũng hơi khó chịu. Nhục thân đệ tử bây giờ đang từng ngay tăng tiến, chất lượng dịch dung càng khó theo kịp, với cái đà này thì sớm muộn cũng bị đồng cấp phát hiện. Thay vì rơi vào trạng thái lúng túng, đệ tử tự để lộ còn hơn, dù sao cũng đã chuẩn bị sẵn lý do.”
“Chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi, ngươi dài dòng thế làm gì.” Cốt Cương lão quỷ tặc lưỡi.
Hứa Tử Du mỉm cười: “Đệ tử chỉ bẩm báo toàn bộ thôi ạ.”
Cốt Cương lão quỷ nhếch mép, lão chậm rãi xoay người sang, thản nhiên tỳ một tay lên đùi rồi quan sát hắn một lượt: “Vẫn chu toàn như mọi khi, lão phu rất hài lòng.”
“Sư phụ vui lòng là niềm vui của đệ tử.” Hứa Tử Du ôm quyền: “Sư phụ, hôm nay đệ tử đến sớm là có chuyện muốn bẩm báo. Đệ tử được chọn tham dự thí luyện Ma Uyên rồi ạ.”
Cốt Cương lão quỷ không bất ngờ. Lão đã sớm biết chuyện giữa hắn với Dương Xuân Thu nên kiểu gì Sát Luyện lão quái đứng sau cũng sẽ tìm đến hắn. Suy cho cùng thì lão già kia cũng là người dẫn đội thí luyện lần này, không cẩn thận mới là lạ.
“Được chọn thì biểu hiện cho tốt, bị lão già Sát Luyện kia nhắm tới cũng không phải chuyện vui vẻ gì.” Cốt Cương lão quỷ bình thản đáp.
Hứa Tử Du do dự một lúc liền nói tiếp:
“Khởi bẩm sư phụ, Sát Luyện tiền bối ngỏ ý muốn thu nhận đệ tử…”
“... Thu nhận làm đệ tử ký danh chứ gì?” Cốt Cương ngắt lời: “Thế thì thuận theo lời lão già kia đi, không cần chống đối. Sau này ngươi đột phá Tiềm Hư thì cứ nhập môn hộ của ông ta, định kỳ bẩm báo lại toàn bộ hành tung cho lão phu là đủ rồi.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền biết sư phụ muốn hắn làm ám tử. Khổ nỗi, ám tử là công việc cửu tử nhất sinh, sơ sẩy một bước chân sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống mình.
Hứa Tử Du suy nghĩ một lúc mới dám nói tiếp: “Sư phụ biết hết mọi chuyện rồi sao?”
Cốt Cương lão quỷ nhếch mép.
“Có gì mà khó đoán chứ. Lão phu và lão già Sát Luyện kia tuy cùng phe phái nhưng nội bộ lại cạnh tranh nhiều năm liền. Ông ta nghĩ gì, lão phu đều biết hết. Bây giờ có cơ hội cài ám tử vào đội ngũ thân cận với ông ta, lão phu sao lại từ chối chứ.”
“Đệ tử đã để ý đến cái nói chuyện của Sát Luyện tiền bối. Ông ấy rất cẩn trọng, e rằng không dễ để đệ tử tiềm phục. Đệ tử bạo gan muốn hỏi: trong tình huống đệ tử bị phát hiện, sư phụ khi ấy… liệu có thể giúp đệ tử không ạ?” Hắn ngẩng đầu nhìn lão.
Cốt Cương lão quỷ nheo mắt lại.
“Lão phu cho ngươi cơ hội tu hành, cho ngươi một không gian phạm tội mà không lo bị Chấp Pháp Đường bắt lại, cho ngươi một mạng sống để ngươi có thể vùng vẫy một lần nữa.”
Lão càng nói, Hứa Tử Du càng cúi đầu sâu. Mỗi một câu từ của lão đều như những con dao găm sắc nhọn đâm vào tận tâm can. Điều đáng sợ là lão không nói sai câu nào cả. Toàn bộ đều chính xác, những gì mà hắn có được bây giờ phần lớn đều nhờ lão.
Cốt Cương tiếp tục: “Lão phu đã cho ngươi đủ rồi, từ giờ, ngươi nên hồi đáp cho tốt vào. Nếu lão phu thấy ngươi vẫn còn giá trị, ra tay giúp đỡ đôi ba lần cũng không phải chuyện khó.”
Hứa Tử Du thầm thở dài trong lòng. Hắn khom mình dập đầu.
“... Đệ tử xin nghe lệnh.”
Tuy rằng trong lòng vẫn còn đôi chút khúc mắc nhưng nếu Cốt Cương lão quỷ đã tính toán mọi nước đi sau này thì hắn chẳng dám can thiệp nhiều hơn. Quấy nhiễu lão chỉ khiến hắn không có kết cục tốt, chi bằng như mọi khi, nhập kế rồi tương kế tựu kế.
Cốt Cương lão quỷ thấy Hứa Tử Du nhu thuận thì cũng không bàn tiếp chuyện đấy. Từ ngày biết hắn có quan hệ thân cận với Dương Xuân Thu thì lão đã biết kiểu gì lão già Sát Luyện cũng sẽ chạy đến góp vui. Lấy năng lực của Hứa Tử Du, Sát Luyện lão quái nảy ý thu đồ cũng không phải chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, Cốt Cương dám cá một điều là khi biết hắn sống sót bước ra từ lò luyện cổ, lão già đó càng không bao giờ buông tay.
Thay vì tính toán trăm phương nghìn kế để cài người, chi bằng để đối phương tự mình rước địch vào cửa, như thế sẽ giảm thiểu nghi ngờ hơn.
Cốt Cương lão quỷ không thích Sát Luyện lão quái từ lâu nên nhân cơ hội này đào sâu vào gốc rễ thế lực đối phương luôn cũng tốt. Vấn đề là Hứa Tử Du vẫn còn nhỏ yếu, kinh nghiệm sinh tồn trong lò luyện cổ có dư nhưng kinh nghiệm sinh tồn tại tu hành giới vẫn chưa đủ nhiều. Thành thử giao nhiệm vụ này cho hắn cũng có hơi miễn cưỡng.
Suy tư một hồi, Cốt Cương lão quỷ liền rút ra ba cây ngân châm.
“Ngươi lần này ở thế bị động, tự nhiên sẽ có nhiều chuyện không thông nhưng lão phu không tiện can thiệp trực tiếp. Mọi chuyện vẫn nên diễn ra một cách tự nhiên nhất. Những gì lão phu có thể làm hiện giờ là giúp ngươi tăng tiến thực lực, chủ động tăng một tầng bảo hiểm.”
Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn cây ngân châm trên tay Cốt Cương lão quỷ là hắn không còn suy nghĩ được gì nữa, nhưng lão nói đúng, tình thế của hắn không ở thế chủ động nên cách duy nhất đảm bảo an toàn là tăng tiến thực lực trong thời gian ngắn.
Ngoại trừ Đoán Tạo Châm, Hứa Tử Du không còn cách nào tốt hơn.
Hứa Tử Du hít thầm một hơi. Hắn ôm quyền đáp: “Sư phụ, lần này đệ tử muốn thử bảy cây.”
Cốt Cương lão quỷ hơi nhướng mày.
“Bảy cây sao? Chịu đựng được chứ?”
Hứa Tử Du từng chịu cả bảy cây ngân châm cùng một lúc nhưng khi đấy số lượng tích lũy vẫn còn nằm tại ngưỡng thấp nên nỗi đau hắn nhận lại không quá lớn. Còn bây giờ, con số tích lũy đã vượt qua đầu bảy, cơn đau sinh ra chắc chắn gấp bội.
Hứa Tử Du gật đầu.
“Hai tháng sau là thí luyện mở ra, đệ tử cũng cần thời gian để chuẩn bị phù lục và trận pháp nên chịu đau trước rồi hy sinh hai tuần nghỉ ngơi là vừa đủ.”
Nghe vậy, Cốt Cương lão quỷ không khỏi bật cười, giọng cười khàn đục nghe qua có chút hơi ghê rợn. Đôi mắt lão lóe lên tinh quang, động tác tay nhanh đến mức Hứa Tử Du chưa cảm nhận được gì là ba cây ngân châm đã cắm vào yếu huyệt trên người.
Trong một khoảnh khắc ngắn, Hứa Tử Du như rơi vào trong khoảng không vô định, toàn bộ cơ thể mất đi khống chế, nhưng không lâu sau đó, cơn đau bất chợt đã kéo tới.
“Aa—?!”
Hứa Tử Du quặn người thét gào, cơ thể xiên xiên vẹo vẹo ngã gục xuống đất. Hai bên thái dương hắn đẫm mồ hôi, sau lưng cũng ướt một mảng lớn.
Xương cốt và da thịt Hứa Tử Du không ngừng xoắn lại với nhau rồi tự hủy. Tay chân hắn theo đó mà bị uốn lại như giẻ lau đang vắt. Cơn đau khiến hắn không ngừng rên rỉ, sắc mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu. Song bằng vào ý chí tự thân, hắn vẫn giữ bản thân thanh tỉnh.
Cốt Cương lão quỷ biết thập đệ tử mình tâm trí kiên định, nhờ thế mà có thể sống sót qua lò luyện cổ khắc nghiệt nên mới tiếp tục động thủ không thương tiếc.
Cảnh vật trước mắt Hứa Tử Du dần dần mờ nhạt đi nhưng hắn không được phép b·ất t·ỉnh. Nếu hắn ngất đi ngay lúc này, khả năng cao hắn sẽ không thể quay đầu được nữa.
“Bảy mươi… bốn…” Hứa Tử Du lẩm bẩm.
Tiếng v·út gió vang lên, thêm một cây ngân châm nữa cắm vào lưng.
“Bảy… mươi… lăm…” Hắn nghiến răng ken két, máu tươi bất giác trào ra từ khóe miệng.
Đoán Tạo Châm đã t·ấn c·ông vào thể nội của Hứa Tử Du để cải tạo lại nội quan. Quá trình này còn đau đớn hơn cả tái tạo cơ xương khớp nên hắn không thể kìm nén tiếng la được nữa.
“Chậc chậc, mỗi lần vào là một lần thét, xem chừng lão thập vẫn không quen nổi Đoán Tạo Châm.” Kế Vân Tường ngồi bên ngoài nhịn không được ngoái đầu lại. Khổ nỗi, biển thi khí quá nồng đậm nên y nhìn kiểu gì cũng không thấy được hoàn cảnh bên trong.
“Thập sư đệ trước kia chỉ chịu được châm thứ ba mươi lăm là m·ất m·ạng. Thập sư đệ có thể chịu đến châm đầu bảy đã không phải chuyện dễ dàng.” Vạn Thanh Cô tiếp lời: “Lão lục thân với thập sự đệ nhất, đệ thấy thế nào? Đệ ấy vẫn có thể sống sót chứ?”
Đông Vô Mệnh vừa rót trà vừa lắng nghe tiếng hét xé tan bầu không khí của Hứa Tử Du.
“Giọng hét vẫn vang, xem chừng vẫn đủ sức chống chịu.”
“Tâm trí kiên định thật.” Vạn Thanh Cô mỉm cười: “Thế thì chuyến này lại phiền tới lão lục rồi. Thập sư đệ nếu còn sống có lẽ phải ngất vài ngày.”
“Không sao, là việc mà ta nên làm.” Đông Vô Mệnh gật gù: “À, sẵn tiện đây, nghe nói thí luyện sắp mở cho ngoại môn, sư tỷ nghĩ thập sư đệ có được chọn tham dự không?”
Kế Vân Tường chen vào.
“Lục đệ à, tên tiểu tử đó dù quanh năm suốt tháng trốn không ra nhưng cũng là Định Pháp thượng cảnh hàng thật giá thật, tông môn sao dám bỏ hắn lại ở ngoại môn chứ.”
Vạn Thanh Cô bị ngắt lời, tâm trạng đương nhiên không vui vẻ gì, may mà hôm nay cô đã g·iết người nên tâm tình không bị ma công q·uấy n·hiễu, không thì Kế Vân Tường xong rồi.
Mà xem chừng y còn chưa ý thức được bản thân đã vô tình chọc giận cô rồi ấy chứ.
“Cũng đúng.” Đông Vô Mệnh gật gù, gương mặt vô cảm bất giác lộ ra chút ý cười: “Thế thì ta hiểu tại sao hôm nay thập sư đệ lại đến sớm rồi.”
Vạn Thanh Cô cười khanh khách.
“Ta cũng vậy.”
Chung quy cũng là lo sợ.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận