Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 99: Chương 99: Vụ mất tích bí ẩn

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:09
Chương 99: Vụ mất tích bí ẩn

Sát Luyện lão quái không đùa với ý định thu nhận Hứa Tử Du làm đệ tử ký danh. Thiên phú hắn bị giới hạn bởi linh căn thật nhưng vì thực lực của hắn cao cường nên vẫn đáng để lão quan tâm. Chưa kể, dù không thân thuộc với hỏa linh khí, hắn vẫn có thể luyện thành kha khá loại đan dược, tính ra cũng cần cù chịu khó.

Dùng nỗ lực chống lại thiên phú, Sát Luyện lão quái không ghét loại tâm tính này một chút nào, thậm chí còn có chút thưởng thức nên mở cho hắn một lối đi cũng tốt. Nếu sau này hắn may mắn đạt thành tựu, lão thu nhận hắn làm đệ tử chính thức cũng không muộn.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Hứa Tử Du phải còn sống.

Thân phận Sát Luyện lão quái n·hạy c·ảm nên không tiện lưu lại ngoại môn lâu. Mặc dù trận pháp của Hứa Tử Du kín đáo thật nhưng cảnh giới của hắn vẫn chỉ ở ngưỡng Định Pháp thôi. Tu hành giả Trúc Dịch cảnh nếu muốn thì vẫn có thể quan sát bên trong này.

Chưa kể, khi lão và Hữu trưởng lão tới đây, bên ngoài đã có sẵn vài kẻ chực chờ sẵn rồi.

“Xử lý hết rồi chứ?”

Sát Luyện lão quái rời khỏi động phủ của Hứa Tử Du là lập tức tìm đến Hữu trưởng lão, người đã rời đi từ sớm với lý do bận việc riêng, nhưng thực tế là đi bịt miệng một vài kẻ.

Hữu trưởng lão hiện ra bên cạnh, khom mình đáp: “Đã xử sạch, thưa sư thúc.”

“Tên tiểu tử này thật sự biết cách tận dụng người khác đấy.” Sát Luyện lão quái bật cười: “Lâu rồi mới gặp được kẻ tâm tư thâm trầm mà tu vi nhỏ yếu như thế này, nếu hắn còn sống sau đợt thí luyện thì tương lai sẽ vô cùng rộng mở. Ngươi để mắt giúp lão phu.”

Hữu trưởng lão không dám từ chối, song lâu rồi mới thấy sư thúc của mình có hứng thú với một đệ tử ngoại môn nên trong lòng không khỏi tò mò.

“Sư thúc thực sự muốn thu nhận tên tiểu tử đó sao?”

“Có gì không được à?” Sát Luyện lão quái bật cười: “Thiên phú tu hành có thể không tốt nhưng xưa nay lão phu chưa để ý quá nhiều đến chuyện đấy, chỉ cần khiến lão phu thích là được rồi. Chưa kể, tên tiểu tử đó sâu hơn những gì ngươi tưởng tượng đấy.”

“Ý sư thúc là…?”

“Tên nhãi đấy chưa bao giờ để lộ tính cách thật của mình với người khác. Với ngươi một kiểu, với lão phu một kiểu, từ ngữ điệu cho đến thái độ đều không đồng nhất với nhau. Hắn luôn đề phòng người ngoài, một khắc cũng không để lộ điểm yếu. Nói không chừng ngươi ở ngoại môn lâu cũng chưa bao giờ thấy được bộ mặt thật của hắn.” Lão đáp lại.

Hữu trưởng lão thoáng nhíu mày. Y không dám nghi ngờ lời của Sát Luyện lão quái nhưng dựa trên trải nghiệm cá nhân, y không nghĩ Hứa Tử Du đang che giấu bản thân.

Ngoại trừ những lúc gặp trực tiếp ở Ngự Thư Cốc, Hữu trưởng lão thỉnh thoảng vẫn luôn quan sát hắn từ trong bóng tối. Hắn có thể diễn trước mặt người ngoài nhưng khuất mặt mà vẫn tiếp tục diễn thì không khỏi tâm huyết quá.



“Chỉ cần hắn có ích cho tông môn thì ra sao cũng được. Với cả, đường đường là kẻ sống sót bước ra từ lò luyện cổ, hắn ít ra cũng nên có được bản sự này.” Y nói.

Sát Luyện lão quái bật cười: “Lâu lắm rồi mới thấy lò luyện cổ cho ra một lứa tốt. Sẵn tiện đã ở ngoài này, ngươi giới thiệu nốt vài kẻ tương tự như Hứa Tử Du đi. Lão phu muốn xem thử.”

Nghe vậy, Hữu trưởng lão liền gật gù đáp ứng, nhưng không lâu sau đó y lại hối hận.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, số lượng sống sót bước ra từ lò luyện cổ chỉ còn lại năm người tính cả Hứa Tử Du. Trong khi đấy, lần kiểm tra cuối cùng là mười bảy người.

“Đi đâu hết mười hai người rồi?”

Đối mặt với cơn thịnh nộ ngầm của Hữu trưởng lão, Lý trưởng lão của Chấp Sự Đường chẳng biết phải giải thích sao cho hợp lòng. Không có tên tức là c·hết rồi chứ gì nữa.

Lý trưởng lão len lén nhìn sang Sát Luyện lão quái, mặc dù không rõ thân phận đối phương là ai nhưng lão thừa thấy hành động cẩn thận của Hữu trưởng lão. Cứ mỗi hai giây là y đều sẽ lén nhìn thái độ của đối phương, duy trì từ lúc vào Chấp Sự Đường đến tận bây giờ. Không cần nói thì Lý trưởng lão cũng biết lão nhân này là nhân vật cao cao tại thượng nhường nào.

Trưởng lão nội môn, thậm chí là cao hơn.

“Khởi bẩm, tám người trong đó c·hết trong lúc làm nhiệm vụ, còn bốn người kia… m·ất t·ích không rõ nguyên do. Chấp Pháp Đường cũng không điều tra được gì nên đến giờ vẫn đang treo lệnh truy tìm.” Lý trưởng lão dừng một lúc lại nói tiếp: “Năm người có mặt thì Hứa Tử Du hai năm qua vẫn luôn bế quan, hai người đang ra ngoài làm nhiệm vụ, hai người còn lại vẫn đang ở trong tông môn, nếu trưởng lão cần tìm, ta sẽ cho người đi gọi.”

Hữu trưởng lão hơi nhíu mày, con số ít hơn y tưởng nhưng vì tình hình không cho phép nên đành chấp nhận đi xem trước rồi tính sau. Khổ nỗi, hai người có mặt trong tông lại không quá nổi trội. Đành rằng chúng được hơn đại đa số đệ tử ngoại môn nhưng vẫn không là gì so với Hứa Tử Du. Chưa kể, tính theo thứ hạng sống sót năm đó, hai người này còn chẳng cao như hắn nên căn bản không mấy đặc biệt. Sát Luyện lão quái còn chẳng nhìn quá một phút.

“Hai tên này mất đi môi trường của lò luyện cổ tự nhiên thiếu phòng bị hơn hẳn. Lão phu đã cố tình thả một ít khí tức ra rồi mà vẫn không hề phát hiện. Đáng tiếc, đáng tiếc.”

Sát Luyện lão quái lắc đầu: “Nếu những người khác không có tại ngoại môn thì thôi, lão phu không cần đợi nữa. Ngươi sắp xếp mọi chuyện rồi thông báo thí luyện cho toàn bộ đệ tử, hai tháng sau chúng ta sẽ lên đường.”

Hữu trưởng lão ôm quyền khom mình, nội tâm vừa tiếc nuối vừa tự trách.

“... Vâng, thưa sư thúc.”

Sát Luyện lão quái phất ống tay áo rồi hóa thành lưu quang bay về phương xa. Hữu trưởng lão vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ cho tới tận mấy phút sau mới thẳng lưng như cũ.

Lúc này, Lý trưởng lão mới đến sau, tinh thần vẫn còn căng như dây đàn.

“Mang toàn bộ kết quả điều tra m·ất t·ích đến cho ta.” Hữu trưởng lão bảo.



“Đều đã ở đây, thưa trưởng lão.” Lý trưởng lão vội trình ngọc giản cho y.

Hữu trưởng lão nhận lấy rồi xem qua một lượt. Bên trong không có quá nhiều thông tin, cùng lắm là chỉ liệt kê thời điểm bắt gặp cuối cùng cũng như danh sách những vật dụng còn sót trong động phủ. Nguồn thông tin bị giới hạn, Hữu trưởng lão dù có nhiều kinh nghiệm truy vết cũng khó mà lật ngược những vụ m·ất t·ích này. Y hoàn toàn bó tay.

“... Không còn bất kỳ thông tin nào khác?”

Lý trưởng lão thở dài: “Chấp Pháp Đường đã điều tra cặn kẽ, hoàn toàn không có thêm thông tin nào khác. Thậm chí, chúng ta còn không có đối tượng tình nghi. Với cả, ngoại trừ xuất thân từ lò luyện cổ, những đệ tử này không tạo ra bao nhiêu thành tựu đáng kể nên ta với lão Từ không muốn phí phạm thời gian và tài nguyên điều tra.”

Hữu trưởng lão nhíu mày sâu một lúc cũng chịu giãn ra.

“Không tra được thì bỏ đi, nhưng nếu có được tin gì mới thì lưu ý cho ta. Chưa bao giờ ta thấy nhóm đệ tử xuất thân lò luyện cổ nào lại bị thâm hụt nhiều như lứa này cả.”

“Xin trưởng lão yên tâm, ta sẽ lưu ý.”

Hữu trưởng lão gật đầu rồi thu ngọc giản vào giới chỉ.

“Sẵn tiện đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Nghe vậy, Lý trưởng lão liền chủ động lại gần, dỏng tai lắng nghe từng lời một, vẻ mặt lập tức ngưng trọng hẳn ra. Càng nghe về sau, dáng vẻ của lão càng trở nên lặng dần.

——

“Đúng lúc thật đấy.”

Sau khi Sát Luyện lão quái rời khỏi khu rừng sương mù, Hứa Tử Du liền dọn dẹp tàn dư khôi lỗi tự bạo. Tất nhiên, lão già đó không thu hồi thì chứng tỏ đã ngầm cho hắn rồi, hắn không chiếm làm của riêng thì uổng lòng tốt của người ta quá.

Mặc dù Hứa Tử không nghiên cứu lĩnh vực khôi lỗi nhưng nguyên vật liệu làm nên khôi lỗi cấp Tiềm Hư khá quý hiếm, cho dù đã chịu một vụ tự bạo thì chúng vẫn không hư hại bao nhiêu. Nếu hắn dùng chúng vào mục đích phụ gia pháp khí thì sẽ khuếch trương uy lực của chúng lên một tầm cao mới hơn. Vừa hay sắp tới phải tham gia một chuyến thí luyện nguy hiểm nên tăng cường thực lực lúc này thực sự rất quan trọng.

Khổ nỗi, Hứa Tử Du còn chưa kịp đến lò rèn thì hắn lại nhận tin triệu tập của sư phụ, thế là phải lén lút rời khỏi khu rừng để đến điểm hẹn tứ sư huynh Kế Vân Tường chuẩn bị sẵn.



Ám Vong Địa không khác gì so với lần cuối hắn đến, vẫn âm u như mọi khi.

“Lần này ngươi tới nhanh thế?” Kế Vân Tường giật mình.

Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ: “Sư huynh vạn an, lần này ta có việc cần bẩm báo với sư phụ nên mới đến trước ngày hẹn, không biết lão nhân gia có ở trong điện không ạ?”

“Sư phụ đã gửi tin thì tự khắc ở đây.” Kế Vân Tường xua tay: “Đến sớm cũng tốt, ta đỡ phải chờ.” Y vừa đi được vài bước là quay lại, thình lình bóp mặt đối phương, ánh mắt có chút ngờ vực: “... Ngươi vốn dĩ có hai nốt ruồi ở đây à?”

Hứa Tử Du hơi liếc mắt xuống bên trái, khóe môi giương khẽ.

“Gương mặt ta đã rất nổi bật rồi nên ta không muốn gây thêm sự chú ý. Ngay từ đầu, nếu sư huynh sử dụng thần thức truy xét thì sẽ phát hiện ta ngụy trang thôi.”

Kế Vân Tường: “...” Ta không hỏi ngoại hình ngươi, ngươi tự khen mình làm gì.

Y buông tay tặc lưỡi, trong lòng vẫn còn chút ghen tị nhưng nghĩ lại thiên phú hắn không cao, sau này sớm muộn cũng sẽ già xấu đi thì tâm trạng liền tốt lên.

“Mặt mũi không quan trọng bằng tu vi, lớ ngớ động phải đám Hợp Hoan Tông thì chỉ có nước thành lô đỉnh cho chúng thải bổ.” Kế Vân Tường bảo.

“Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, ta vẫn luôn chăm chỉ tu hành.”

Kế Vân Tường phẩy tay: “Trên cương vị sư huynh thì ta chỉ có thể nói vậy thôi, kết quả tu hành của ngươi thế nào chung quy vẫn phải xem tiêu chuẩn của sư phụ.”

Cả hai đi một lúc là tới được chính điện của Cốt Cương lão quỷ, bên ngoài chưa gì đã bao trùm bởi một lượng thi khí khổng lồ, nhiều đến nỗi không thấy được lối vào.

Kế Vân Tường ôm quyền hành lễ.

“Khởi bẩm sư phụ, lão thập đã đến.”

Bên trong thi khí vọng ra giọng già nua: “Đến sớm như vậy sao?”

Hứa Tử Du vội lên tiếng: “Khởi bẩm sư phụ, đệ tử có chuyện muốn bẩm báo nên mạo muội đến sớm, mong sư phụ không trách phạt.”

Cốt Cương lão quỷ trầm ngâm một lúc.

“Đến sớm cũng tốt, vào rồi nói chuyện.”

Biển thi khí mịt mù nhanh chóng để lộ một lối vào, xung quanh nổi lên từng đốm lửa ma trời lượn lờ, lập lòe như thể đang dẫn người xuống âm ti địa phủ.

Hứa Tử Du khom mình, nhanh chóng ổn định tâm cảnh rồi rảo bước vào trong.

Bình Luận

0 Thảo luận