Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 96: Chương 96: Rồng đến nhà tôm

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:09
Chương 96: Rồng đến nhà tôm

Thời gian thấp thoáng thoi đưa, hai năm trôi qua như một cơn gió thoảng.

Ngự Ma Tông lại đón thêm một đời đệ tử mới. Có người nhập môn thông qua tuyển chọn, có người lại tấn thăng từ hàng ngũ tạp dịch. Các thức tiến vào tông môn mỗi người mỗi khác nhưng mục tiêu chung vẫn cứ là trở thành đồng môn của nhau.

Có ma mới đến thì ma cũ sẽ lại giở trò ra oai. Cái lòng lặp nhàm chán này biết bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi, thành ra ngoại môn cũng rối rắm một quãng thời gian, song đấy lại là điểm đặc trưng khó thể thay thế nên chẳng mấy ai trên cao để mắt tới.

“Ủa, sao khu rừng này nhiều sương quá vậy? Đã giữa hè rồi mà.” Nhóm đệ tử mới đi ngang qua khu rừng nọ ở rìa tây liền dừng bước rồi không ngừng rỉ tai nhau những lời bàn tán.

“Ngươi nói khu rừng này à?” Có tên đệ tử ngoại môn nọ đi ngang qua bèn dừng chân nhắc nhở: “Đừng dại tiến vào đó, mấy năm trước từng có n·gười c·hết vì x·âm p·hạm lãnh địa của Hứa sư huynh rồi. Nghe nói thây xác thôi rữa trông kinh lắm.”

“T-thối rữa luôn á?!” Đám ma mới cả kinh.

Mắt thấy trước mặt là một đám gà mờ, tay đệ tử kia liền ngẩng mặt đắc ý, tiếp tục kể lại chuyện xưa hòng thị uy. Mỗi tội luyên thuyên chưa được mười câu là màn sương trong khu rừng đã bắt đầu tản ra ngoài. Khi ấy, hắn lại là người chạy nhanh hơn cả, đám ma mới còn chưa hiểu mô tê thì đã không thấy người đâu. Song phản ứng của đối phương nhanh quá nên bọn chúng cũng không dám chần chừ lưu lại.

Màn sương đang tản lập tức ngừng lại, giây lát sau mới thu về trong khu rừng, tiếp tục duy trì một quãng lặng độc nhất không lẫn vào đâu giữa ngoại môn.

“Cuối cùng cũng yên ắng hơn đôi chút.”

Hứa Tử Du mở mắt, con ngươi ánh lên một tia tinh minh điềm đạm. Hắn chậm rãi thu công rồi rời khỏi bồ đoàn, tiếp tục tinh chỉnh lượng thiên địa linh khí đổ vào vườn linh dược.

Động phủ của hắn đã được mở rộng hơn ngày trước không ít, quy mô có lẽ phải tầm hai chục lần. Nơi hắn ở thì vẫn như cũ, chỉ có một chiếc giường rơm và một bộ bàn trà đá. Nhưng khu vực xung quanh thì đâu đâu cũng là linh dược mọc cao với thổ nhưỡng được chăm sóc kỹ lưỡng. Dựa vào mùi hương tỏa ra, hắn đoán lần thu hoạch tới sẽ là tinh phẩm.

Trong suốt hai năm bế quan, tu vi cảnh giới của Hứa Tử Du không tịnh tiến bao nhiêu nhưng bù lại thì cảnh giới của hắn đã ổn định đáng kể nên căn cơ vô cùng vững chắc. Cho dù trọng thương thì hắn cũng không cần phải trả đại giá thụt lùi.

Hai năm không phải quãng thời gian dài nhưng cũng vừa đủ để Hứa Tử Du từ một thiếu niên trở thành thanh niên. Mặc dù ngoại hình hắn không có nhiều thay đổi nhưng khí chất đã trầm ổn hơn khá nhiều. Có lẽ việc nuôi trồng linh dược đã rèn luyện tính kiên nhẫn và điềm đạm trước sự thay đổi của vạn vật, thành ra trông hắn ra dáng một tu hành giả hơn.

Tất nhiên, bản tính của Hứa Tử Du vẫn như cũ, không có gì khác cả. Dù sao thì Hứa Tử Du cũng bế quan suốt hai năm trời nên hắn chẳng giao du với bất cứ ai, cũng từ chối tiếp nhận mọi lời mời gia nhập bè đảng và hội nhóm ở ngoại môn nên tới giờ chẳng có lấy bằng hữu.



Không thể trách Hứa Tử Du được, trải nghiệm cá nhân của hắn với các mối quan hệ bên ngoài thật sự rất tồi tệ. Người hắn từng tin sau cùng lại quay sang phản bội, nghĩ thôi đã chẳng muốn kết bạn với ai. Sau cùng thì độc hành vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Sau một hồi kiểm tra linh dược, Hứa Tử Du lại chuyển hướng tiến vào sâu trong rừng. Hắn vừa đi vừa điều chỉnh trận bàn nhằm mở một con đường đi giữa màn sương trắng. Con đường này được lát gạch rất chỉn chu, không giống đường đất trải sỏi thô sơ ở những nơi khác trong động phủ. Điểm dừng chân cuối cùng của nó là một lò luyện đan.

Dĩ nhiên, lò luyện đan này được Hứa Tử Du xây dựng dựa trên lò luyện của Dương Xuân Thu. Khổ nỗi, chỉ giống được phần xác, còn phần hồn thì chênh lệch một trời một vực.

Nơi này không có hỏa mạch nên Hứa Tử Du phải dùng phù lục để tạo lửa luyện đan. Bản thân linh căn của hắn cũng không tiếp nhận hỏa linh khí nên phải dựng Tụ Hỏa Trận để có thể điều động hỗ trợ. Nếu người khác chỉ cần vận công là có thể luyện đan trực tiếp thì Hứa Tử Du phải thông qua vài công đoạn trung gian nữa mới có thể vào việc.

Dẫu thế, chuyện gì quen tay rồi thì lại làm rất dễ. Hứa Tử Du luyện đan theo cách què quặt này hai năm cũng thành thân thuộc. Trước mắt hắn chưa thể luyện được Trúc Cơ Đan nhưng mấy loại đan cơ bản như Bồi Khí Đan, Ích Cốc Đan thì vẫn luyện tốt chán. Tuy rằng tỉ lệ đan thành vẫn quanh quẩn bảy ba nhưng thế là tốt với người không chuyên rồi.

Hứa Tử Du thổi lửa, bắt đầu luyện đan. Đan đỉnh xoay vòng, lò luyện khởi động.

Hắn luyện đến khi trời tối mới ra ngoài, trên mặt còn dính một ít vết than đen. Hôm nay hắn làm hỏng hai mẻ đan cấp độ tiệm cận Tiềm Hư nhưng mừng là vẫn có mẻ thành công nên chặng đường luyện Trúc Cơ Đan cũng đã rút ngắn lại một đoạn.

Hứa Tử Du tắm rửa xong lại nhai Ích Cốc Đan, no rồi thì khoanh chân luyện công. Ngày qua ngày, cái vòng lặp ấy liên tục duy trì cho tới khi mùa thu tới.

“Hứa Tử Du, ngươi có ở trong đấy không?”

Vào một ngày nọ, trong lúc Hứa Tử Du đang chăm sóc đám linh dược mới nhú thì không trung trên đầu thình lình vọng xuống một tiếng gọi uy nghiêm.

Hứa Tử Du nhận ra giọng của Hữu trưởng lão, liền vội vàng chỉnh trang rồi giải trừ trận pháp chạy ra ngoài hành lễ: “Hữu trưởng lão vạn an.”

Hữu trưởng lão vẫn không khác gì ngày trước, y vẫn cứ là trung niên điềm đạm vừa rít tẩu thuốc vừa mân mê con rắn đen cuốn bên tay phải.

Có điều, Hữu trưởng lão không đi một mình, người đi cùng y cũng không phải Tả trưởng lão mà là một lão nhân cao gầy với trường bào xanh ngọc khá nhã nhặn. Nét mặt lão hiền từ, dù chưa mở lời nhưng đã khiến cho hắn phải cảm nhận được sự thân thuộc.



Dẫu thế, Hứa Tử Du lại không thoải mái nổi. Bởi hắn cảm nhận được một thứ sâu xa hơn. Cái cách lão nhìn làm hắn nhớ tới sư phụ Cốt Cương lão quỷ. Hơn nữa, áp lực vô hình mà đối phương đang tỏa cũng tương xứng với lão. Đồng nghĩa, người này là Kim Đan cảnh.

Hứa Tử Du ngửi được mùi dược liệu từ lão nhân nên hắn đoán lão cũng luyện đan.

“Vãn bối Hứa Tử Du xin ra mắt Sát Luyện tiền bối.” Hắn vội quỳ xuống đất.

Hữu trưởng lão hơi giật mình, y bất giác nhìn sang Sát Luyện lão quái. Lão cũng hơi bất ngờ nhưng nét mặt lại không thay đổi nhiều. Lão nâng tay lên, một cỗ lực lượng vô hình nhanh chóng đỡ Hứa Tử Du đứng dậy rồi hỏi: “Tiểu Dương từng kể về lão phu rồi sao?”

Hứa Tử Du vội lắc đầu: “Khởi bẩm tiền bối, Dương trưởng lão chưa từng kể với vãn bối, chỉ là vãn bối ngửi được mùi dược liệu ở tiền bối nên mới mạn phép đoán thân phận.”

Sát Luyện lão quái bật cười.

“Lão phu đã cố tình không luyện đan một tuần rồi mà vẫn không giấu được mũi của ngươi, xem chừng thành quả luyện thể không tệ.”

Lão đột nhiên bước tới, hít nhẹ một hơi.

“Trên người ngươi có mùi hơi khét, tạc lô tiếp sao?”

Hứa Tử Du ngượng ngùng gãi đầu: “… Vâng ạ, hỏng một lò Dịch Cơ Đan.”

“Tạc lô không phải chuyện gì xấu, rút kinh nghiệm từ sai lầm là được rồi.” Sát Luyện lão quái bật cười: “À mà ngươi không định để hai lão già này đứng bên ngoài chứ?”

“Vãn bối thất thố, mong tiền bối thứ tội.” Hứa Tử Du ôm quyền : “Động phủ của vãn bối ở hướng này, mời tiền bối và Hữu trưởng lão vào trong.”

Màn sương trắng nhanh chóng mở rộng, con đường sỏi trải rộng vừa đủ để hai người có thể dàn hàng mà không lo vướng víu. Hơn nữa, con đường sỏi đã dẫn đường cho nên Hứa Tử Du không cần phải đi trước, nhờ thế mà có thể lẳng lặng đi theo sau.

“Ta còn chưa giới thiệu Sát Luyện tiền bối với ngươi, sao ngươi biết thân phận?”

Hữu trưởng lão đột nhiên hỏi.



Hứa Tử Du ôm quyền đáp: “Khởi bẩm trưởng lão, trong lúc đệ tử hành lễ thì vô tình thấy bước chân của trưởng lão đứng sau Sát Luyện tiền bối nên đệ tử mới mạo muội suy đoán thân phận. Với cả, mùi hương dược liệu khó mà làm giả được nên mới đánh liều nói ra.”

Hữu trưởng lão cố nhớ lại tình huống khi ấy một chút, tiếc là không thể tra được gì cả do y không nhìn xuống đất. Song, với thân phận cách trở giữa hai người, y cũng không dám đứng trên Sát Luyện lão quái thật.

“Tinh ý lắm, kể ra thì tìm đến ngươi cũng không phải lựa chọn thiếu suy nghĩ.”

Hứa Tử Du hơi đảo mắt, đầu đầy nghi vấn.

Trong lúc suy nghĩ, ba người đã đến khu vực trung tâm của trận pháp, vừa hay là một dược viên thu nhỏ ở giữa chốn ngoại môn. Mật độ thiên địa linh khí cũng vượt trội đáng kể.

“Ái chà chà, không ngờ một ngoại môn nhỏ bé cũng có thể đào ra một chốn phúc địa.”

Sát Luyện lão quái vừa thấy hoàn cảnh dược viên là hai mắt sáng như sao trời. Lão nhanh chân đến kiểm tra từng khóm linh dược, không quên xem qua giỏ linh dược đã hái lượm trước đó để xem qua phẩm chất thu hoạch. Tất cả đều là tinh phẩm.

Mặc dù Dương Xuân Thu đã nói qua một lần nhưng nhìn tận mắt lại mang ý nghĩa khác.

“Tiểu tử ngươi có tài đấy.” Lão cười cười khen ngợi, ánh mắt bất giác dừng lại ở đĩa đan dược màu đen có mùi hơi khét. Lão tò mò xem qua một lúc: “À, Dịch Cơ Đan đây mà.”

“Tiếc là đã thất bại nên vãn bối chỉ định nghiền ra nghiên cứu lại ạ.” Hứa Tử Du tiếp lời.

Sát Luyện lão quái ngửi đan tro, thuận tay nghiền một viên đan dược đen thuyền rồi soi dưới một tấm kính có đường kính bằng hai đốt ngón tay.

“Nguyên nhân thất bại là khống hỏa quá tay khiến Ma Vân Thảo mất đi dược tính, gián tiếp phá vỡ sự cân bằng của dược liệu. Lỗi này tương đối phổ thông nhưng nhìn vào mấy viên đan dược khác ngươi luyện, lão phu không nghĩ ngươi lại phạm lỗi sơ đẳng này.”

Sát Luyện lão quái quay đầu lại, vẻ mặt chợt nghiêm nghị hẳn.

Hứa Tử Du giật thót, còn chưa kịp khom người thì đã bị Hữu trưởng lão nhấn đầu xuống, thế là hắn liền ăn ý nhận lỗi rồi tiếp thu chỉ dạy của Sát Luyện lão quái.

Không dễ gì được một lão quái Kim Đan cảnh chỉ điểm, Hứa Tử Du sao bỏ qua cơ hội chứ.

Bình Luận

0 Thảo luận