Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 93: Chương 93: Không đề
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:09Chương 93: Không đề
Vài ngày sau, tin tức Lạc Tông Trạch m·ất t·ích bắt đầu lan đến tai những người có địa vị ở ngoại môn. Khởi đầu là các trưởng lão, sau cùng là các đệ tử nhóm thập cường.
Cao tầng luôn luôn tìm cách phong tỏa tin tức để tránh cho các đệ tử phân tâm nhưng tai vách mạch rừng, chỉ cần một người đồn thì sẽ có mười kẻ chủ động loan tin. Không đến một tuần thì ai ai ở ngoại môn cũng biết chuyện rồi. Mặc dù chưa chắc là sự thật nhưng khi tin đồn dấy lên, Lạc Tông Trạch còn không hiện thân thì chẳng ai dám tin hắn còn sống.
“Lạc Tông Trạch c·hết thật rồi sao? Lục lão không đùa ta đấy chứ?”
Ma Trường Tô nghe được tin từ Ma Hoạt Sinh, vẻ mặt liền khó hiểu hẳn.
“Tính chất vụ việc lần này rất phức tạp, ta không có hứng thú đùa giỡn. Hơn nữa, phía Lạc gia gần đây thường xuyên cho người ra vào Chấp Pháp Đường nên khả năng cao mệnh đăng của Lạc Tông Trạch đã dập tắt hoàn toàn rồi.” Ma Hoạt Sinh lắc đầu.
Ma Trường Tô nhíu mày.
“Đến người của Lạc gia cũng tới thì sự việc có lẽ không giả. Nhưng tên đó không thể nào c·hết dễ dàng như thế được. Quãng thời gian qua hắn có xuất tông không?”
Ma Hoạt Sinh lắc đầu: “Theo điều tra ban đầu thì không.”
“Thế lại càng khó hiểu.” Ma Trường Tô đi loanh quanh trong động phủ: “Lạc Tông Trạch không ở ngoài tông, làm sao bị người khác hãm hại được?”
Ma Hoạt Sinh lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Lão ngưng mắt một lúc mới lên tiếng trở lại.
“Lạc Tông Trạch m·ất t·ích không rõ nguyên do là chuyện lớn của ngoại môn và Lạc gia nhưng chỉ cần không can hệ tới chúng ta là được. Trường Tô à, đại bí vừa rồi con biểu hiện rất xuất sắc, trong tộc có vài người tỏ ý muốn đi theo nên việc của con bây giờ là tập trung tu hành, sớm ngày đột phá Tiềm Hư cảnh để vào nội môn. Ngoại môn vài ngày trước là một núi hai hổ nhưng bây giờ, con lại là con hổ duy nhất. Nơi này không còn gì để tranh nữa.”
Lạc Tông Trạch không còn, Ma Trường Tô nghiễm nhiên được thượng vị đệ nhất ngoại môn. Hơn nữa khi đối phương còn sống, đôi bên đều đã thể hiện chiến lực ngang ngửa nhau nên hắn ngồi vào cái ghế đệ nhất cũng không khiến người khác nghị luận.
Tuy nhiên, Ma Trường Tô vẫn còn cảm thấy không thỏa mãn, bởi những người mang ước hẹn khai phá động phủ cổ tu hành giả đang lần lượt xa cách hắn. Trừ bỏ hai người đ·ã c·hết, kẻ còn lại hoàn toàn ở vị thế đối lập, mà kẻ này… hắn cảm thấy rất bất an.
“Lục lão, có tin tức gì liên quan đến Hứa Tử Du không?”
“Tên đó sao…” Ma Hoạt Sinh thoáng nghĩ ngợi.
“Có vấn đề gì à?” Ma Trường Tô hơi rướn người về trước.
Ma Hoạt Sinh lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là ngay sau khi Lạc Tông Trạch m·ất t·ích, Chấp Pháp Đường từng triệu kiến hắn để hỏi thêm chuyện, dù sao hắn cũng là người cuối cùng gặp Lạc Tông Trạch trước khi m·ất t·ích. Có điều, không đến nửa ngày là hắn đã ra ngoài rồi, toàn thân không thương tích nên có vẻ Từ lão đầu kia không dụng hình.”
Ma Trường Tô trầm mặc một lúc mới nói: “Thế thì kỳ lạ thật đấy. Người cuối cùng gặp Lạc Tông Trạch lại là người mà hắn định xử lý. Người cuối cùng mà Thẩm Vân Mai liên lạc cũng là người mà ta muốn xóa sổ. Trùng hợp một lần có lẽ vẫn là trùng hợp nhưng trùng hợp đến lần thứ hai với hoàn cảnh tương tự thì liệu có còn là trùng hợp nữa không?”
Nghe vậy, Ma Hoạt Sinh liền lâm vào trầm tư. Ma Trường Tô nói không sai, trùng hợp những hai lần với cùng một loại tình huống thì không thể gọi là trùng hợp được nữa.
Song, cá nhân lão không tin Từ trưởng lão lại bỏ qua cho Hứa Tử Du dễ dàng như vậy. Nói về độ đa nghi, lão già đó chắc chắn phải hơn lão. Ma Trường Tô còn nghĩ đến tình huống đó được thì không lý nào Từ trưởng lão lại bỏ qua. Chưa kể, Lạc Tông Trạch còn là người của Chấp Pháp Đường nên về lý Từ trưởng lão phải để mắt nhiều hơn mới phải.
Càng nghĩ, Ma Hoạt Sinh càng cảm thấy kỳ lạ. Sự tình này có chỗ nào đó không được hợp lý cho lắm nhưng nghĩ mãi cũng không giải quyết được việc gì cả.
“Ngoại môn xảy ra nhiều chuyện nên lưu lại vũng bùn này không phải lựa chọn hay. Tu vi của con đã sớm đạt đỉnh rồi, chóng ngày đột phá đi, Trường Tô.”
Ma Hoạt Sinh xua tay.
“À phải, hôm trước ta nhận được tin từ gia tộc, nha đầu Lữ gia kia đã thành công tấn thăng nội môn rồi. Con không định để nha đầu đó vượt mặt chứ?”
Ma Trường Tô cả kinh.
“Lữ Huyền Linh đột phá Tiềm Hư rồi?!”
Ma Hoạt Sinh gật đầu: “Lấy thiên phú của nha đầu đó thì đột phá Tiềm Hư ở khoảng thời gian này là chuyện hết sức bình thường. Con cũng nên học tập người ta đi. Chỉ cần quan tâm chuyện của mình là được rồi, những chuyện khác không cần để mắt tới.”
Ma Trường Tô có cảm giác bị châm chọc nhưng hắn cũng không thể phủ nhận điều đó. Gần đây tâm trí hắn bị nhiễu loạn thật nên không thể tập trung toàn bộ tinh lực cho tu hành.
Chưa bao giờ Ma Trường Tô thất bại thảm hại với những kế hoạch thầm lặng của bản thân, ấy thế mà giờ lại bại những hai lần, đã thế còn trả giá rất đắt đỏ. Trong khi đó, Hứa Tử Du lại không chịu thiệt, thậm chí còn thoát nạn hết lần này đến lần khác.
Ma Trường Tô hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt sắc lẻm ánh lên dị quang.
“Hứa Tử Du… Đánh giá thấp tên đó rồi. Lần tới phải cẩn thận hơn mới được.” Hắn ôm quyền với Ma Hoạt Sinh: “Đa tạ lục lão đã cất nhắc, ta sẽ cẩn trọng hơn. Bây giờ ta sẽ chuẩn bị để bế quan, chuyện bên ngoài trông cậy vào người.”
Ma Hoạt Sinh vỗ vai hắn: “Chuyện bên ngoài cứ giao cho ta, con cứ việc đột phá đi.” Lão dừng một lúc lại nói tiếp: “Với cả, chúng ta cũng nên đẩy nhanh tiến trình thôi.”
Ma Trường Tô gật gù, không dám chần chừ thêm.
Trước đây hắn ngại gia tộc sẽ chiếm hết chỗ tốt nên mới nghĩ đến chuyện mời đồng môn tham gia vào cuộc đào bảo động phủ cổ tu hành giả. Nhưng giờ Ma Hoạt Sinh đã biết, thành thử cách cục cũng sẽ thay đổi theo. Hắn không cần người ngoài nữa, hắn chỉ việc chiếm đoạt động phủ cùng với Ma Hoạt Sinh là có thể ẵm trọn toàn bộ chỗ tốt rồi.
“Ta hiểu. Đêm dài lắm mộng, đoạt trước rồi xử lý Hứa Tử Du sau cũng không muộn. Lấy thiên phú tu hành của hắn, có lẽ trong năm năm tới vẫn chưa thể vào nội môn được.” Hắn bảo.
Ma Hoạt Sinh định nói gì đó nhưng sợ khiến cho Ma Trường Tô nghĩ ngợi nên quyết định im lặng để đối phương có thể yên tâm đột phá, về sau nói lại cũng không muộn.
Lấy mạng lưới thông tin của Ma gia, truy tra ngọn ngành thân phận của Hứa Tử Du lại không hề khó khăn. Có điều, thông tin hắn xuất thân từ lò luyện cổ lại khiến lão hơi lo lắng.
Lò luyện cổ là phương thức tuyển chọn đệ tử cực đoan nhất của Ngự Ma Tông, phàm những ai sống sót bước ra ngoài đều sẽ có cơ hội trở thành cường giả. Nói đâu cho xa, một vài lão quái vật Kim Đan, Trúc Dịch không có bối cảnh trong tông hiện giờ cũng xuất phát từ đó.
Ma Hoạt Sinh lo lắng Hứa Tử Du về sau sẽ làm nên chuyện động trời, dù sao thì hắn cũng đã âm thầm hạ sát Lạc Tông Trạch mà không lưu lại bất kỳ vết tích gì. Trong khi đó, thực lực của Ma Trường Tô cũng chỉ ngang ngửa tên xấu số kia mà thôi.
Ma Hoạt Sinh có niềm tin vào thực lực tổng thể của Ma Trường Tô nhưng mọi chuyện trên đời chưa bao giờ nằm ở ngưỡng tuyệt đối. Hứa Tử Du vẫn có cơ hội lật thuyền.
Bên cạnh đó, mối quan hệ của Hứa Tử Du cũng khiến cho sự tình trở nên rối rắm hơn.
Theo những gì Ma Hoạt Sinh đào móc được, dường như Dương Xuân Thu của dược viên đang để mắt tới Hứa Tử Du. Nghe nói lão già đó còn dạy hắn luyện đan nên về sau sẽ khó để phía bọn lão ra tay. Trúc Dịch cảnh bình thường thì Ma gia còn có thể bất chấp được chứ tầm cỡ đỉnh phong cảnh như Dương Xuân Thu lại khác. Chưa kể, lão già đó còn là thủ tịch đệ tử của Sát Luyện lão quái - lão quái vật ngang cấp với Ma gia lão tổ.
Ma Hoạt Sinh không muốn tạo ra rắc rối dây chuyền nên tính xử lý tòa động phủ kia càng sớm càng tốt rồi lui về lại gia tộc. Về phần mâu thuẫn giữa Ma Trường Tô với Hứa Tử Du, trước mắt lão cần quan sát thêm đã. Các mối quan hệ của đối phương vẫn còn chưa minh bạch, hành động vội vàng rất dễ mang tới những phiền phức không đáng có. Trên thực tế, lên kế hoạch bịt đầu mối thôi cũng đã là một nước đi khá mạo hiểm rồi, chí ít là với góc nhìn bây giờ.
Sau khi từ biệt Ma Trường Tô, Ma Hoạt Sinh vội vàng rời khỏi lãnh địa của Ngự Ma Tông. Quãng thời gian này có lẽ lão nên hạn chế tới đây, không lại vô tình rơi vào tầm ngắm của Tả Hữu song lão thì phiền, như thế dễ ảnh hưởng tới hòa khí của tông môn với Ma gia.
Khổ nỗi, lão lo xa không đúng thời điểm.
Ma Hoạt Sinh vừa xuống bậc thang thì trước cổng đã có người chờ lão.
Vóc dáng cao ráo, y phục đen tuyền, trên các đường cắt xẻ còn có những họa tiết màu đỏ thẫm tương đối đẹp mắt, ở eo có treo một lệnh bài mang tiêu ký của đệ tử nội môn.
Người này mang gương mặt giống Ma Trường Tô ba phần nhưng khí chất lẫn khí tức đều mạnh vượt trội. Hắn chính là nhị huynh của đối phương - Ma Trường Lệnh.
“Lệnh công tử, đã lâu không gặp.” Ma Hoạt Sinh ôm quyền hành lễ.
Với Ma Trường Tô, lão còn có thể ra dáng một bậc trưởng bối nhưng đối mặt với Ma Trường Lệnh có cùng tu vi cảnh giới, lão chẳng dám làm như thế. Một kiếm của đối phương chắc chắn sẽ tiễn lão chầu trời ngay tức khắc.
Ma Trường Lệnh tiếp cận lão, mỉm cười đáp lễ.
“Cũng phải, ta đã không gặp ngài từ lần đại lễ gia tộc hai năm trước rồi. Nghe nói gần đây ngài qua lại với tam đệ của ta, không biết sức khỏe đệ ấy giờ này thế nào?”
Ma Hoạt Sinh thầm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không khỏi phát khổ.
“Trường Tô vẫn khỏe mạnh, sang năm có lẽ sẽ vào nội môn, mong Lệnh công tử chiếu cố.”
“Ồ, mới đấy đã chuẩn bị đột phá rồi sao?” Ma Trường Lệnh cười tủm tỉm, miệng cười mà tâm không cười, đôi mắt cũng toát lên một tia sắc lạnh không cảm xúc: “Cũng phải, là người mang huyết mạch dòng chính của gia tộc, nó cũng nên đột phá Tiềm Hư.”
Ma Hoạt Sinh nói tiếp:
“Hiện tại Trường Tô đã bế quan, nếu Lệnh công tử muốn gặp, e phải đợi tới khi…”
“Ta không đến gặp nó.” Ma Trường Lệnh chỉ tay vào lão: “Ta đến gặp ông, lục trưởng lão.”
Ma Hoạt Sinh: “...”
Biết ngay mà.
Vài ngày sau, tin tức Lạc Tông Trạch m·ất t·ích bắt đầu lan đến tai những người có địa vị ở ngoại môn. Khởi đầu là các trưởng lão, sau cùng là các đệ tử nhóm thập cường.
Cao tầng luôn luôn tìm cách phong tỏa tin tức để tránh cho các đệ tử phân tâm nhưng tai vách mạch rừng, chỉ cần một người đồn thì sẽ có mười kẻ chủ động loan tin. Không đến một tuần thì ai ai ở ngoại môn cũng biết chuyện rồi. Mặc dù chưa chắc là sự thật nhưng khi tin đồn dấy lên, Lạc Tông Trạch còn không hiện thân thì chẳng ai dám tin hắn còn sống.
“Lạc Tông Trạch c·hết thật rồi sao? Lục lão không đùa ta đấy chứ?”
Ma Trường Tô nghe được tin từ Ma Hoạt Sinh, vẻ mặt liền khó hiểu hẳn.
“Tính chất vụ việc lần này rất phức tạp, ta không có hứng thú đùa giỡn. Hơn nữa, phía Lạc gia gần đây thường xuyên cho người ra vào Chấp Pháp Đường nên khả năng cao mệnh đăng của Lạc Tông Trạch đã dập tắt hoàn toàn rồi.” Ma Hoạt Sinh lắc đầu.
Ma Trường Tô nhíu mày.
“Đến người của Lạc gia cũng tới thì sự việc có lẽ không giả. Nhưng tên đó không thể nào c·hết dễ dàng như thế được. Quãng thời gian qua hắn có xuất tông không?”
Ma Hoạt Sinh lắc đầu: “Theo điều tra ban đầu thì không.”
“Thế lại càng khó hiểu.” Ma Trường Tô đi loanh quanh trong động phủ: “Lạc Tông Trạch không ở ngoài tông, làm sao bị người khác hãm hại được?”
Ma Hoạt Sinh lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Lão ngưng mắt một lúc mới lên tiếng trở lại.
“Lạc Tông Trạch m·ất t·ích không rõ nguyên do là chuyện lớn của ngoại môn và Lạc gia nhưng chỉ cần không can hệ tới chúng ta là được. Trường Tô à, đại bí vừa rồi con biểu hiện rất xuất sắc, trong tộc có vài người tỏ ý muốn đi theo nên việc của con bây giờ là tập trung tu hành, sớm ngày đột phá Tiềm Hư cảnh để vào nội môn. Ngoại môn vài ngày trước là một núi hai hổ nhưng bây giờ, con lại là con hổ duy nhất. Nơi này không còn gì để tranh nữa.”
Lạc Tông Trạch không còn, Ma Trường Tô nghiễm nhiên được thượng vị đệ nhất ngoại môn. Hơn nữa khi đối phương còn sống, đôi bên đều đã thể hiện chiến lực ngang ngửa nhau nên hắn ngồi vào cái ghế đệ nhất cũng không khiến người khác nghị luận.
Tuy nhiên, Ma Trường Tô vẫn còn cảm thấy không thỏa mãn, bởi những người mang ước hẹn khai phá động phủ cổ tu hành giả đang lần lượt xa cách hắn. Trừ bỏ hai người đ·ã c·hết, kẻ còn lại hoàn toàn ở vị thế đối lập, mà kẻ này… hắn cảm thấy rất bất an.
“Lục lão, có tin tức gì liên quan đến Hứa Tử Du không?”
“Tên đó sao…” Ma Hoạt Sinh thoáng nghĩ ngợi.
“Có vấn đề gì à?” Ma Trường Tô hơi rướn người về trước.
Ma Hoạt Sinh lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là ngay sau khi Lạc Tông Trạch m·ất t·ích, Chấp Pháp Đường từng triệu kiến hắn để hỏi thêm chuyện, dù sao hắn cũng là người cuối cùng gặp Lạc Tông Trạch trước khi m·ất t·ích. Có điều, không đến nửa ngày là hắn đã ra ngoài rồi, toàn thân không thương tích nên có vẻ Từ lão đầu kia không dụng hình.”
Ma Trường Tô trầm mặc một lúc mới nói: “Thế thì kỳ lạ thật đấy. Người cuối cùng gặp Lạc Tông Trạch lại là người mà hắn định xử lý. Người cuối cùng mà Thẩm Vân Mai liên lạc cũng là người mà ta muốn xóa sổ. Trùng hợp một lần có lẽ vẫn là trùng hợp nhưng trùng hợp đến lần thứ hai với hoàn cảnh tương tự thì liệu có còn là trùng hợp nữa không?”
Nghe vậy, Ma Hoạt Sinh liền lâm vào trầm tư. Ma Trường Tô nói không sai, trùng hợp những hai lần với cùng một loại tình huống thì không thể gọi là trùng hợp được nữa.
Song, cá nhân lão không tin Từ trưởng lão lại bỏ qua cho Hứa Tử Du dễ dàng như vậy. Nói về độ đa nghi, lão già đó chắc chắn phải hơn lão. Ma Trường Tô còn nghĩ đến tình huống đó được thì không lý nào Từ trưởng lão lại bỏ qua. Chưa kể, Lạc Tông Trạch còn là người của Chấp Pháp Đường nên về lý Từ trưởng lão phải để mắt nhiều hơn mới phải.
Càng nghĩ, Ma Hoạt Sinh càng cảm thấy kỳ lạ. Sự tình này có chỗ nào đó không được hợp lý cho lắm nhưng nghĩ mãi cũng không giải quyết được việc gì cả.
“Ngoại môn xảy ra nhiều chuyện nên lưu lại vũng bùn này không phải lựa chọn hay. Tu vi của con đã sớm đạt đỉnh rồi, chóng ngày đột phá đi, Trường Tô.”
Ma Hoạt Sinh xua tay.
“À phải, hôm trước ta nhận được tin từ gia tộc, nha đầu Lữ gia kia đã thành công tấn thăng nội môn rồi. Con không định để nha đầu đó vượt mặt chứ?”
Ma Trường Tô cả kinh.
“Lữ Huyền Linh đột phá Tiềm Hư rồi?!”
Ma Hoạt Sinh gật đầu: “Lấy thiên phú của nha đầu đó thì đột phá Tiềm Hư ở khoảng thời gian này là chuyện hết sức bình thường. Con cũng nên học tập người ta đi. Chỉ cần quan tâm chuyện của mình là được rồi, những chuyện khác không cần để mắt tới.”
Ma Trường Tô có cảm giác bị châm chọc nhưng hắn cũng không thể phủ nhận điều đó. Gần đây tâm trí hắn bị nhiễu loạn thật nên không thể tập trung toàn bộ tinh lực cho tu hành.
Chưa bao giờ Ma Trường Tô thất bại thảm hại với những kế hoạch thầm lặng của bản thân, ấy thế mà giờ lại bại những hai lần, đã thế còn trả giá rất đắt đỏ. Trong khi đó, Hứa Tử Du lại không chịu thiệt, thậm chí còn thoát nạn hết lần này đến lần khác.
Ma Trường Tô hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt sắc lẻm ánh lên dị quang.
“Hứa Tử Du… Đánh giá thấp tên đó rồi. Lần tới phải cẩn thận hơn mới được.” Hắn ôm quyền với Ma Hoạt Sinh: “Đa tạ lục lão đã cất nhắc, ta sẽ cẩn trọng hơn. Bây giờ ta sẽ chuẩn bị để bế quan, chuyện bên ngoài trông cậy vào người.”
Ma Hoạt Sinh vỗ vai hắn: “Chuyện bên ngoài cứ giao cho ta, con cứ việc đột phá đi.” Lão dừng một lúc lại nói tiếp: “Với cả, chúng ta cũng nên đẩy nhanh tiến trình thôi.”
Ma Trường Tô gật gù, không dám chần chừ thêm.
Trước đây hắn ngại gia tộc sẽ chiếm hết chỗ tốt nên mới nghĩ đến chuyện mời đồng môn tham gia vào cuộc đào bảo động phủ cổ tu hành giả. Nhưng giờ Ma Hoạt Sinh đã biết, thành thử cách cục cũng sẽ thay đổi theo. Hắn không cần người ngoài nữa, hắn chỉ việc chiếm đoạt động phủ cùng với Ma Hoạt Sinh là có thể ẵm trọn toàn bộ chỗ tốt rồi.
“Ta hiểu. Đêm dài lắm mộng, đoạt trước rồi xử lý Hứa Tử Du sau cũng không muộn. Lấy thiên phú tu hành của hắn, có lẽ trong năm năm tới vẫn chưa thể vào nội môn được.” Hắn bảo.
Ma Hoạt Sinh định nói gì đó nhưng sợ khiến cho Ma Trường Tô nghĩ ngợi nên quyết định im lặng để đối phương có thể yên tâm đột phá, về sau nói lại cũng không muộn.
Lấy mạng lưới thông tin của Ma gia, truy tra ngọn ngành thân phận của Hứa Tử Du lại không hề khó khăn. Có điều, thông tin hắn xuất thân từ lò luyện cổ lại khiến lão hơi lo lắng.
Lò luyện cổ là phương thức tuyển chọn đệ tử cực đoan nhất của Ngự Ma Tông, phàm những ai sống sót bước ra ngoài đều sẽ có cơ hội trở thành cường giả. Nói đâu cho xa, một vài lão quái vật Kim Đan, Trúc Dịch không có bối cảnh trong tông hiện giờ cũng xuất phát từ đó.
Ma Hoạt Sinh lo lắng Hứa Tử Du về sau sẽ làm nên chuyện động trời, dù sao thì hắn cũng đã âm thầm hạ sát Lạc Tông Trạch mà không lưu lại bất kỳ vết tích gì. Trong khi đó, thực lực của Ma Trường Tô cũng chỉ ngang ngửa tên xấu số kia mà thôi.
Ma Hoạt Sinh có niềm tin vào thực lực tổng thể của Ma Trường Tô nhưng mọi chuyện trên đời chưa bao giờ nằm ở ngưỡng tuyệt đối. Hứa Tử Du vẫn có cơ hội lật thuyền.
Bên cạnh đó, mối quan hệ của Hứa Tử Du cũng khiến cho sự tình trở nên rối rắm hơn.
Theo những gì Ma Hoạt Sinh đào móc được, dường như Dương Xuân Thu của dược viên đang để mắt tới Hứa Tử Du. Nghe nói lão già đó còn dạy hắn luyện đan nên về sau sẽ khó để phía bọn lão ra tay. Trúc Dịch cảnh bình thường thì Ma gia còn có thể bất chấp được chứ tầm cỡ đỉnh phong cảnh như Dương Xuân Thu lại khác. Chưa kể, lão già đó còn là thủ tịch đệ tử của Sát Luyện lão quái - lão quái vật ngang cấp với Ma gia lão tổ.
Ma Hoạt Sinh không muốn tạo ra rắc rối dây chuyền nên tính xử lý tòa động phủ kia càng sớm càng tốt rồi lui về lại gia tộc. Về phần mâu thuẫn giữa Ma Trường Tô với Hứa Tử Du, trước mắt lão cần quan sát thêm đã. Các mối quan hệ của đối phương vẫn còn chưa minh bạch, hành động vội vàng rất dễ mang tới những phiền phức không đáng có. Trên thực tế, lên kế hoạch bịt đầu mối thôi cũng đã là một nước đi khá mạo hiểm rồi, chí ít là với góc nhìn bây giờ.
Sau khi từ biệt Ma Trường Tô, Ma Hoạt Sinh vội vàng rời khỏi lãnh địa của Ngự Ma Tông. Quãng thời gian này có lẽ lão nên hạn chế tới đây, không lại vô tình rơi vào tầm ngắm của Tả Hữu song lão thì phiền, như thế dễ ảnh hưởng tới hòa khí của tông môn với Ma gia.
Khổ nỗi, lão lo xa không đúng thời điểm.
Ma Hoạt Sinh vừa xuống bậc thang thì trước cổng đã có người chờ lão.
Vóc dáng cao ráo, y phục đen tuyền, trên các đường cắt xẻ còn có những họa tiết màu đỏ thẫm tương đối đẹp mắt, ở eo có treo một lệnh bài mang tiêu ký của đệ tử nội môn.
Người này mang gương mặt giống Ma Trường Tô ba phần nhưng khí chất lẫn khí tức đều mạnh vượt trội. Hắn chính là nhị huynh của đối phương - Ma Trường Lệnh.
“Lệnh công tử, đã lâu không gặp.” Ma Hoạt Sinh ôm quyền hành lễ.
Với Ma Trường Tô, lão còn có thể ra dáng một bậc trưởng bối nhưng đối mặt với Ma Trường Lệnh có cùng tu vi cảnh giới, lão chẳng dám làm như thế. Một kiếm của đối phương chắc chắn sẽ tiễn lão chầu trời ngay tức khắc.
Ma Trường Lệnh tiếp cận lão, mỉm cười đáp lễ.
“Cũng phải, ta đã không gặp ngài từ lần đại lễ gia tộc hai năm trước rồi. Nghe nói gần đây ngài qua lại với tam đệ của ta, không biết sức khỏe đệ ấy giờ này thế nào?”
Ma Hoạt Sinh thầm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không khỏi phát khổ.
“Trường Tô vẫn khỏe mạnh, sang năm có lẽ sẽ vào nội môn, mong Lệnh công tử chiếu cố.”
“Ồ, mới đấy đã chuẩn bị đột phá rồi sao?” Ma Trường Lệnh cười tủm tỉm, miệng cười mà tâm không cười, đôi mắt cũng toát lên một tia sắc lạnh không cảm xúc: “Cũng phải, là người mang huyết mạch dòng chính của gia tộc, nó cũng nên đột phá Tiềm Hư.”
Ma Hoạt Sinh nói tiếp:
“Hiện tại Trường Tô đã bế quan, nếu Lệnh công tử muốn gặp, e phải đợi tới khi…”
“Ta không đến gặp nó.” Ma Trường Lệnh chỉ tay vào lão: “Ta đến gặp ông, lục trưởng lão.”
Ma Hoạt Sinh: “...”
Biết ngay mà.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận