Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 92: Chương 92: Nước đôi hiểm hóc

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:09
Chương 92: Nước đôi hiểm hóc

Đình viện ở gần động phủ tu hành của Lạc Tông Trạch nên hắn có thể quay về mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Chưa kể, bên ngoài động phủ là một tòa trận pháp đặc thù hắn mang đến từ gia tộc nên không phải trận pháp sư nào cũng phá nổi.

Dĩ nhiên, sau khi bị Hứa Tử Du chơi một vố, Lạc Tông Trạch cũng không dám tin vào tòa trận pháp này sẽ cảnh báo cho mình. Ngoại trừ bản thân, hắn không thể tin tưởng thứ gì khác.

“Hứa sư đệ, ngươi biết cách làm người ta bất ngờ thật đấy.”

Lạc Tông Trạch nhìn chén rượu không trên bàn, bất giác nổi giận ném vào tường. Tiếng vỡ toang vọng inh ỏi khắp gian động, hơi thở hắn chợt dốc đi.

Lạc Tông Trạch ôm ngực ho khụ khụ, cổ họng tựa hồ bị cô đặc dẫn đến khó thở. Hắn vội vàng lấy đan dược ra phục dụng nhưng uống mấy cũng không có tác dụng, trong lòng bắt đầu thấy nao núng. Hắn đả tọa điều khí một lần nữa nhưng chu thiên đầu tiên vừa hoàn thành thì máu tươi trong người bỗng trào ngược.

Phốc!

Lạc Tông Trạch phun máu đen, mùi hôi tanh tưởi xộc ngược vào mũi. Gương mặt hắn nhăn nhó, vội vội vàng vàng tìm đan dược trị độc mà nốc không ngừng.

Tuy nhiên, càng nốc bao nhiêu, hắn càng nôn ra bấy nhiêu. Độc tính vô hình trong người hắn cứ thế mà tăng lên không ngừng, trên da liên tục xuất hiện những đường gân đen trông rất ghê rợn. Chúng xuất phát từ giữa lồng ngực, chớp mắt đã lan khắp cơ thể.

Lạc Tông Trạch quằn quại trên đất, khóe miệng bắt đầu trào ra sủi bọt. Cơ thể hắn co giật, quang cảnh trước mắt dần mờ nhạt, vô vàn ký ức bất giác tràn về.

Hắn vô tình nhớ tới lúc Hứa Tử Du vạch áo lên bảo đang đổ mồ hôi. Khi ấy hắn không quá để tâm bởi vẻ bình thản của đối phương quá gây chú ý. Song giờ nhớ lại hắn mới thấy mình ngây thơ thế nào. Vẻ mặt Hứa Tử Du khi ấy chỉ là chim mồi, mồ hôi mới là độc tố thật sự.

“Hóa ra… là từ lúc ấy…”

Lạc Tông Trạch biết được nguyên nhân thì cũng đã muốn. Song, hắn vẫn không thể hiểu nổi tại sao đã uống thuốc giải rồi mà vẫn không giải được độc?

Chẳng lẽ thứ hắn uống… là giả?

Không thể nào, ngay sau khi dùng thuốc, thể trạng của hắn rõ ràng đã tốt hơn mà.

Lạc Tông Trạch không biết, bởi giờ này hắn không thể suy nghĩ được gì nữa. Ý thức của hắn đã chìm vào trong một khoảng không tối tăm, còn sinh mệnh thì vụt tắt trong chớp mắt.

Lạc Tông Trạch cứ thế mà c·hết đi, c·hết không cam lòng.

Uỳnh—?!



Cửa động của Lạc Tông Trạch thình lình bị phá tan. Làn sương xám nhanh chóng tràn vào bên trong, chốc lát đã bao trùm lên toàn bộ gian động rộng lớn.

Ẩn trong màn sương ấy là một bóng hình nhỏ nhắn với đôi mắt đỏ tươi như máu. Đôi mắt đỏ sáng rực như hai cái lồng đèn treo cao ngày Tết.

Vạn Thanh Cô dừng chân trước t·hi t·hể của Lạc Tông Trạch, khóe môi giương cao.

“Thủ đoạn của thập sư đệ quả nhiên khiến người ta phải mở mang tầm mắt.”

Cô ngoắc ngón tay, t·hi t·hể của Lạc Tông Trạch lập tức lăng không rồi theo cô rời khỏi động phủ. Cùng lúc đó, mọi dấu vết liên quan đến độc và máu cũng bốc hơi khỏi cõi đời.

Sương xám rút đi, cả gian động phủ bừa bộn liền trở về như cũ.

——

Hứa Tử Du trở về khu rừng của mình ngay sau đó không lâu nhưng hắn chẳng nhàn rỗi tu hành, thay vào đó là vội vàng vận công chắt độc ra khỏi cơ thể.

Hứa Tử Du từng chịu đựng sự t·ra t·ấn của vô vàn độc tố khi còn nhỏ nên cơ thể hắn đã sớm lờn với vài loại độc trong thiên hạ. Chưa kể, sau khi nghiên cứu độc trong quyển sách cổ của Đinh Vụ, hắn còn tự mình thử qua vài loại độc khác nhau để luyện Vô Hình Độc nên khả năng kháng độc đã tăng lên đáng kể. Vì thế, loại độc gây choáng của Lạc Tông Trạch sẽ không thể gây hại đến Hứa Tử Du, cho dù tăng thêm nồng độ cũng không làm thay đổi cục diện.

Hứa Tử Du có thể nhận ra loại độc đó chỉ sau một lần ngửi. Nhờ có Thanh Ngưng Lục Thông Thức cường hóa khứu giác và vị giác, hắn còn dễ dàng đọc tên thành phần có trong độc.

Hứa Tử Du đã cảnh giác Lạc Tông Trạch từ khi ấy rồi. Hắn cảm thấy hơi thất vọng đấy, không ngờ người hắn từng đặt lòng tin lại quay ra phản bội trắng trợn đến như vậy.

Tu hành giới là một nơi khắc nghiệt, môi trường ma đạo lại càng đảo chiều không ngừng nên niềm tin của Hứa Tử Du mỗi lúc một mài mòn. Hắn đã từng muốn thử đặt lòng tin vào thứ gọi là đồng môn, nhưng hết người này đến người khác lại phản bội hắn.

Đầu tiên là Ma Trường Tô, thứ hai là Thẩm Vân Mai, sau cùng là Lạc Tông Trạch.

Hứa Tử Du rất thất vọng nhưng nhờ họ, hắn cũng rõ ràng hơn con đường về sau của mình. Tu hành giới là một lò luyện cổ cỡ lớn. Bản chất của nó vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé, hắn muốn sống thì phải chủ động cắn nuốt người khác, không thể trở thành con cá c·hết trong miệng của người khác. Ngoại trừ bản thân, hắn chỉ có thể sử dụng lợi ích để ràng buộc người khác.

Nhìn từng giọt máu đen nhỏ xuống chậu nước, gương mặt của Hứa Tử Du mỗi lúc một mờ nhạt hơn trong hình ảnh phản chiếu. Ánh mắt hắn lạnh lùng như không khí về đêm, lớp da giả bên dưới mắt trái bỗng chốc lỏng lẻo rồi rơi khỏi gương mặt.

Hứa Tử Du sờ tay còn lại lên gương mặt mình, chậm rãi rê ngón tay quanh hai nốt ruồi xếp thẳng hàng ở bên dưới con mắt mà buông hơi thở dài.



Mặc dù lòng tự nhủ từ nay về sau không tự đẩy bản thân lên đầu ngọn sóng nữa nhưng sau cùng thì hắn vẫn chưa làm được điều đấy. Hôm nay bị Từ trưởng lão giám thị nên hắn không thể ra tay thẳng thừng, chỉ có thể ký thác kỳ vọng vào nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô. May mà cô vẫn còn áy náy vụ việc lần trước nên mới giúp hắn vô điều kiện, không thì hắn sẽ tốn kém lắm.

Trúc Dịch cảnh ra tay thì Hứa Tử Du không lo thất bại. Thậm chí Tả Hữu song lão đồng loạt đến điều tra cũng chưa chắc thu hồi được bất kỳ manh mối nào. Vạn Thanh Cô mà, thủ đoạn của cô không phải kiểu các trưởng lão ngoại môn có thể hiểu được.

Sau khi Hứa Tử Du chắt độc thành công, hắn lập tức quay lại bồ đoàn để đả tọa điều khí, đồng thời vận dụng trận bàn để gia tăng khả năng cảm nhận môi trường bên ngoài.

“Khí tức này… Tiềm Hư cảnh?!” Hứa Tử Du thoáng giật mình rồi vận dụng Nặc Phong Thuật để che giấu sự tồn tại của bản thân, đồng thời thăm dò xem thân phận.

Vừa có ảnh thân từ Di Hình Hoán Ảnh, vừa có cả Nặc Phong Thuật lẫn trận pháp hỗ trợ, Hứa Tử Du không mất bao lâu là đã tra ra được thân phận của đối phương.

Từ trưởng lão của Chấp Pháp Đường.

“Lão già này sợ mình lén ra tay với Lạc Tông Trạch sao?” Hứa Tử Du nhíu mày.

Đứng trên góc độ của trưởng lão ngoại môn, Từ trưởng lão bảo vệ đệ tử bài danh đệ nhất là chuyện hết sức bình thường nhưng đến mức phải tự mình giám thị thì đã chứng minh lòng nghi ngờ của lão đối với hắn là sâu không lường không lường được.

Hứa Tử Du không muốn bị lão già này giám thị một chút nào nhưng nhìn lại tình huống thì đấy lại là chuyện may mắn, bởi Từ trưởng lão đã đích thân trấn giữ thì hắn sẽ nằm ngoài vòng nghi ngờ. Chưa kể, nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô của hắn kiểu gì cũng mang t·hi t·hể đi nên đối phương sẽ không bao giờ xác định được nguyên nhân c·ái c·hết của Lạc Tông Trạch.

Không có t·hi t·hể, không có hiện trường, cũng không có chứng cứ, Hứa Tử Du đoán Chấp Pháp Đường chuyến này lại lâm vào thế khó nữa rồi.

Tuy nhiên, sau những gì đã diễn ra, Hứa Tử Du không tin Từ trưởng lão sẽ bỏ qua cho mình. Nếu hắn là lão, hắn sẽ tiếp tục để mắt cho tới khi đối tượng lộ ra điểm yếu.

Vì thế, hắn quyết định sẽ bế quan cho tới khi sư phụ triệu kiến, không thì hắn sẽ ở lì trong này cho tới khi cần ra ngoài làm nhiệm vụ mới thôi.

Hứa Tử Du hạ quyết tâm tu hành. Hắn tập trung tinh lực vào vận khí điều công, làm như chưa từng phát hiện bóng dáng của Từ trưởng lão bên ngoài kia. Ngặt nỗi, hắn tập trung không lâu thì lệnh bài đồng môn trong ngực áo lại phát động tín hiệu, thế là hắn phải xem tin.

Vẻ mặt của Hứa Tử Du lập tức thay đổi ngay khi biết người liên lạc là nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô của hắn. Hắn vội thu công, cẩn thận xem lại trang phục rồi truyền pháp lực vào lệnh bài.

“Thập sư đệ, thương thế hiện thời thế nào rồi?”

Hư ảnh của Vạn Thanh Cô nhanh chóng hiện lên trên lệnh bài, ngữ điệu thân thiện.

Thành thật mà nói, dáng vẻ này của cô làm Hứa Tử Du không quen thuộc cho lắm. Dù sao hắn cũng xém bị cô g·iết vì phản phệ của công pháp nên hình ảnh khi đó đã khắc ghi vào tâm trí.

“Vẫn còn nhớ lúc bị ta đuổi g·iết sao?” Vạn Thanh Cô đọc vị Hứa Tử Du rất nhanh, cô thản nhiên nói tiếp: “Chuyện bình thường thôi, lão tứ, lão lục lần đầu thấy ta vậy cũng bị ám ảnh một quãng thời gian, về sau mạnh lên tự khắc sẽ quên đi. Sư đệ đã ở gần Tiềm Hư rồi, sớm muộn gì cũng không còn bị chuyện lần đó q·uấy n·hiễu nữa.”



Nghe vậy, đôi tai Hứa Tử Du không khỏi đỏ lên. Hắn thở dài.

“Đa tạ sư tỷ không trách phạt.”

“Trách phạt gì chứ.” Vạn Thanh Cô bật cười: “Phận làm sư tỷ, ta cũng nên chiếu cố các sư đệ, sư muội mới phải. Với cả, trông sư đệ số cao như thế nên chắc sẽ thành một lão lục thứ hai thôi. Về sau chúng ta cứ thoải mái với nhau là được.”

Hứa Tử Du gật đầu, không quên ôm quyền cảm tạ.

“Chuyến này đã làm phiền sư tỷ rồi, lần tới ta sẽ hồi đáp lại.”

“Hồi đáp thì bỏ đi, chút việc vặt mà thôi, xem như lời xin lỗi của ta vì đã dọa sư đệ lần trước.” Vạn Thanh Cô xua tay, giọng cô chợt ngân dài: “... Với cả, không dễ gì c·ướp đoạt được thân xác trực hệ của tu hành giả Lạc gia. Ta có vài trò muốn thử nghiệm với nó, bao giờ sư đệ quay về Ám Vong Địa, ta sẽ dẫn đệ đi xem thành quả.” Cô bật cười thành tiếng.

Hứa Tử Du: “...”

Chậc, c·hết rồi cũng không được yên là như thế này nhỉ?

Hắn cười cười bảo: “Sư tỷ cao hứng là ta vui rồi.”

“Còn đệ thì sao? Không phải b·ị t·hương à?” Vạn Thanh Cô hỏi tiếp.

“Đa tạ sư tỷ đã hỏi thăm, ta chỉ bị hạ độc mà thôi, lượng độc này bản thân ta kháng được, ban nãy cũng đã chắt ra toàn bộ, bây giờ chỉ việc điều khí tĩnh dưỡng vài ba hôm là khỏi.”

Vạn Thanh Cô gật gù: “Kháng độc được là tốt. Thân thể sư đệ quan trọng, nhớ giữ gìn là được, không thì sư phụ lại nổi giận.” Cô thở dài.

Nghe đến tên Cốt Cương lão quỷ, Hứa Tử Du bất giác rợn hết cả sống lưng.

“Vâng, ta sẽ giữ gìn bản thân.”

Vạn Thanh Cô gật gù.

“Sư đệ bình an vô sự rồi thì ta không hỏi nữa. Thời gian tới ta sẽ nói với sư phụ nên sư đệ cứ nghỉ ngơi đi. Về phần tên tiểu tử Lạc gia này…” Cô nhếch mép: “Xem như lão quái vật kia tự mình ra mặt cũng không cách nào truy ra được ngọn nguồn.”

Hứa Tử Du ôm quyền, nghiêm cẩn khom mình, khóe miệng giương cao.

“Đa tạ sư tỷ đã chiếu cố.”

Bình Luận

0 Thảo luận