Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 91: Chương 91: Lưỡi dao vô hình
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:18:09Chương 91: Lưỡi dao vô hình
“Ma đạo hữu từng nói với ta về động phủ cổ tu hành giả. Sau khi hai chúng ta đột phá Tiềm Hư cảnh sẽ cùng nhau đột kích. Phía hắn đã tìm ra một trận pháp sư khác thay thế sư đệ.”
Lạc Tông Trạch bình thản nói tiếp, không ngờ lại nói đến chuyện đã bị c·hôn v·ùi bấy lâu nay.
Hứa Tử Du đáp: “Sư huynh nhắc chuyện đấy với ta là có ý gì?”
“Ta lớn lên cùng Ma đạo hữu. Chúng ta phân tranh với nhau không phải ngày một ngày hai. Tính cách Ma đạo hữu thế nào ta hiểu rõ. Hắn đã chủ động tìm một trận pháp sư khác thì chứng tỏ không cần đến sư đệ nữa.” Lạc Tông Trạch liếc mắt lên: “Cơ duyên không cần nhiều người biết. Một người đã im lặng mãi mãi, còn một người… đến giờ vẫn khỏe mạnh.”
Hứa Tử Du giao mắt với đối phương, sắc thái gương mặt hơi đổi một chút. Hắn đặt chén rượu lại bàn, bình tĩnh nói: “Hai vị sư huynh bắt tay nhau rồi nhỉ?”
“Phải, chúng ta bắt tay nhau để chiếm động phủ cổ tu hành giả làm của riêng. Sư đệ biết quá nhiều rồi, giữ lại bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì cả.” Lạc Tông Trạch đáp.
“Ta vốn đã không giao thiệp nhiều với người ngoài, nơi ở lại ngay chỗ hoang vắng, bây giờ đến nơi nằm xuống cũng không ai qua lại.” Hứa Tử Du chống cằm tiếp lời: “Sư huynh dàn trận tốt thật đấy. Đệ nhất ngoại môn bấy lâu nay chẳng phải hư danh.”
Lạc Tông Trạch quan sát Hứa Tử Du một lúc.
“... Sư đệ thoải mái thật đấy. Ta đã nói đến đấy rồi mà vẫn bình tĩnh sao?”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Ta không bình tĩnh như vậy đâu.” Hắn vạch ống tay áo lên: “Sư huynh nhìn đi, ta đổ mồ hôi ra nhiều như thế này mà. Ta đang sợ đấy.” Hắn cười tủm tỉm.
Lạc Tông Trạch chẳng buồn nhìn cánh tay đổ mồ hôi của Hứa Tử Du. Thứ hắn quan tâm vẫn luôn là thái độ của đối phương. Mặc dù hắn nói là “bình tĩnh” chứ thực tế thì Hứa Tử Du lại quá thản nhiên, từ đầu đến cuối chẳng có chút dấu hiệu phòng bị nào cả.
Người không phòng bị nếu gặp nguy thường sẽ biểu lộ thái quá, đằng này Hứa Tử Du vẫn cứ dửng dưng như thường, Lạc Tông Trạch không cảm thấy quái dị mới là lạ.
Mặt khác, khi nhìn vào đôi mắt của Hứa Tử Du, Lạc Tông Trạch lại có cảm giác rất kỳ lạ, như thể cảnh vật xung quanh đang nhòe đi, thứ rõ ràng nhất và đọng lại trong đôi mắt hắn chỉ có gương mặt cười nhạt của đối phương.
Tiếng nước nhỏ chợt vang, Lạc Tông Trạch bất giác nhìn xuống chén rượu của mình. Máu tươi đang hòa lẫn vào trong rượu, từng giọt từng giọt một.
Hắn bất giác sờ tay lên mũi, nơi ngọn nguồn của má tươi nhỏ giọt.
“Từ… bao giờ…?”
Lạc Tông Trạch ngã khỏi ghế, tay chân mất lực, pháp lực trong người dần phân tán đi khắp nơi trong kinh mạch. Dù cố thế nào, hắn cũng không thể tập hợp lại như trước.
“Ta cũng đang tự hỏi đây.”
Hứa Tử Du mỉm cười rời khỏi ghế, không quên đặt một bình ngọc lại bàn đá.
“Sư huynh, ta để thuốc giải ở đây. Bình ngọc mỏng lắm đấy, đừng cố gắng xô đổ bàn, trên đời này không có bình thuốc giải thứ hai đâu.”
Hắn ngồi xổm trước người Lạc Tông Trạch, thuận tay nâng cằm đối phương lên rồi quan sát.
“Sư huynh à, nhìn ngươi từ trên xuống đúng là khác biệt thật.”
Lạc Tông Trạch cố gắng cử động nhưng hoàn toàn bất thành. Thậm chí, hắn còn chẳng có đủ hơi sức để lên tiếng. Hắn oán hận nhìn Hứa Tử Du nhưng lại chẳng thể làm gì. Ngoại trừ nằm chờ c·hết, cơ hội của hắn chỉ còn mỗi bình ngọc ở trên bàn cao.
Lạc Tông Trạch cố gắng vận lực để di chuyển bản thân, từng chút từng chút một. Hắn không quan tâm Hứa Tử Du đã rời khỏi đình viện được bao xa, những gì hắn cần bây giờ là bình ngọc giải độc. Nếu hắn không mau xử lý đống c·hất đ·ộc trong người, hắn sẽ c·hết.
Hứa Tử Du bỏ đi ngay sau khi loại bỏ dấu vết của bản thân cũng như chén rượu mình uống. Hắn không ở lại nhìn Lạc Tông Trạch, cũng chẳng cần xác nhận sinh tử của đối phương.
“Trưởng lão không định can thiệp sao?”
Hắn đột nhiên dừng chân tại giữa bậc thang rồi ngoái đầu ra sau. Từ trưởng lão dựa lưng vào gốc cây, vừa rít tẩu thuốc vừa nhìn hắn với ánh mắt vô cùng tò mò.
“Sao ngươi biết lão phu ở đây?”
Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ: “Đệ tử không có nghĩa vụ phải nói toàn bộ nội tình của mình.”
Từ trưởng lão bật cười rồi đảo mắt lên chỗ đình viện cách đó không xa: “Trả lời khôn khéo lắm, nhưng không giải quyết triệt để người có ý định hại mình là hành động rất ngu xuẩn.”
“Nếu đệ tử ra tay với Lạc sư huynh, trưởng lão sẽ có cớ bắt tại trận và áp giải đệ tử về Chấp Pháp Đường theo tông quy. Đệ tử không ngu đến thế.” Hắn mỉm cười.
“Lão phu đã ở đây, ngươi cảm thấy mình có thể thoát tội?” Từ trưởng lão thình lình tỏa khí tức lên người Hứa Tử Du, uy thế kinh khủng vượt bậc lập tức giáng lên đôi vai hắn.
Hứa Tử Du từng đối mặt với cả Trúc Dịch cảnh Định Quốc công nên chẳng mấy e sợ khí tức của Từ trưởng lão. Dẫu thế, uy áp của lão mạnh hơn rất nhiều so với Lục hộ pháp và Hình chấp sự nên nhất thời hắn khó mà di chuyển được, chỉ có thể dùng lời.
“Trong rượu có độc. Nếu trưởng lão điều tra sâu thì sẽ phát hiện độc tính trong rượu vô cùng hoàn toàn đủ mạnh để chế ngự hành vi của một người trong thời gian ngắn. Những gì đệ tử làm chỉ là phản kháng mà thôi. Tông quy không cấm đệ tử tự vệ nhưng lại cấm g·iết hại lẫn nhau khi chưa có sự can thiệp của Chấp Pháp Đường. Đệ tử đã làm đúng như những gì được tông quy ghi lại rồi, trưởng lão không định đi ngược lại đấy chứ?”
Hứa Tử Du nhoẻn miệng cười tươi, dáng dấp trông chẳng giống như một đệ tử khúm núm.
Từ trưởng lão đã cảm thấy hắn sâu không lường từ đợt tra hỏi gần nhất, không ngờ lão vẫn còn đánh giá hắn quá thấp. Tâm tư hắn cực kỳ thâm trầm, mọi đường đi nước bước đều đã tính toán kỹ lưỡng rồi mới ra tay. Đã thế, hắn còn động thủ ngay trước mắt lão mà không gây bất cứ sự nghi ngờ nào. Nếu Lạc Tông Trạch không thình lình ngã xuống, lão cũng chẳng biết hắn đã động thủ với đối phương. Thủ đoạn hạ độc thật sự rất đáng sợ.
Từ trưởng lão nhếch mép: “Tiểu tử ngươi biết cách làm người khác phải kinh ngạc đấy.” Lão xua tay: “Đi đi, hôm nay lão phu chỉ ra ngoài thưởng trăng, chưa bao giờ thấy ngươi.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền nhướng một bên mày, song lại không nói gì thêm. Hắn ôm quyền hành lễ thêm một lần nữa rồi bình tĩnh quay trở về khu rừng của mình.
Từ trưởng lão nhả một ngụm khói trắng, nội tâm không khỏi cảm thán: “Kẻ nguy hiểm nhất ngoại môn hóa ra không phải đám thập cường mà là tên tiểu nhân âm hiểu như ngươi.”
Từ trưởng lão bước lên chỗ đình viện, mí mắt hơi hạ xuống.
Lão tặc lưỡi: “Tên tiểu tử đó âm hiểm đã đủ khiến lão phu đau đầu rồi, không ngờ đến ngươi cũng thể hiện được ý chí cầu sinh đáng kinh ngạc đấy, Lạc Tông Trạch.”
Lạc Tông Trạch chậm rãi mở mắt, gương mặt nhợt nhạt cắt không còn giọt máu, bờ môi tím tái, dưới mắt còn nặng quầng thâm. Trước người hắn là bình ngọc đã uống cạn, mặt ngoài bình hơi nứt nhẹ, xem chừng lúc với tay hắn đã làm ngã, may mà chưa vỡ.
“Trưởng lão… quan sát từ nãy… sao?” Hắn khó khăn hỏi lại.
Từ trưởng lão lắc đầu: “Lão phu quan sát từ lúc ngươi gọi hắn tới đây.” Lão dừng một lúc rồi thở dài: “Tên tiểu tử đó còn phát hiện ra lão phu trước cả ngươi.”
Nghe vậy, con ngươi Lạc Tông Trạch không khỏi rung động. Hắn phun một ngụm máu đen, gương mặt nhợt nhạt cắt không còn giọt máu.
Thấy thế, Từ trưởng lão vội vàng điểm huyệt hắn rồi đút một viên đan dược trị độc.
“Thuốc giải giả sao?”
Lạc Tông Trạch lắc đầu: “Lúc uống vào… tình trạng của ta đã tốt hơn. Vừa rồi chỉ là khí huyết công tâm… mà thôi. Ta đã cử động lại được như cũ, không cần phải dùng thêm đan dược.”
Hắn chủ động khước từ đan dược giải độc của Từ trưởng lão. Lão cũng không cưỡng ép hắn làm gì. Không thích dùng thì thôi, lão cũng chẳng muốn dây vào chuyện này.
Lão nói: “Thực lực của tên tiểu tử đó sâu không lường được. Áp lực của lão phu còn chẳng khiến tâm tư hắn suy chuyển lấy một tấc. Mặc dù cảnh giới thể hiện vẫn là Định Pháp trung cảnh nhưng lão phu nghĩ thực tế phải cao hơn. Tại ngoại môn, ngươi là cường giả nhưng chưa chắc đã là người mạnh nhất. Chuyến này ngươi có thể sống sót là vì lão phu đang ở đây. Vận số ngươi vẫn chưa tận đâu, Lạc Tông Trạch ạ.”
Lạc Tông Trạch nhanh chóng ổn định khí tức. Sắc mặt hắn vẫn chưa tốt lắm nhưng pháp lực đã quay lại chu thiên cũ nên chỉ cần điều khí theo chu kỳ sẽ khỏe lại thôi.
Khổ nỗi, kế hoạch á·m s·át lần này thất bại, quan hệ giữa hắn và Hứa Tử Du sau này sẽ không còn như trước được nữa. Một khi động chạm tới giới hạn sinh tử, đôi bên sẽ chỉ còn tình cảnh ngươi sống ta c·hết. Người đó còn sống ngày nào, người còn lại khó mà sống yên.
Lạc Tông Trạch hơi hối hận nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Dù sao hắn cũng là người quyết định nên hắn phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Với cả, nếu không có vụ á·m s·át hụt ngày hôm nay, Lạc Tông Trạch cũng không biết được thủ đoạn của Hứa Tử Du khủng kh·iếp như thế. Đôi bên còn chưa động thủ với nhau mà đã phân ra được thắng bại. Thậm chí, nếu Từ trưởng lão không quan sát đại cục từ xa, không khéo thân xác hắn đã bị xử lý triệt để. Nghĩ thôi đã thấy sợ.
Lạc Tông Trạch đáp: “Đa tạ trưởng lão đã chiếu cố.”
“Ngươi dù sao cũng là người của Chấp Pháp Đường, lão phu chiếu cố cũng phải. Có điều, đứng trên góc độ cá nhân, lão phu khuyên ngươi một câu: hợp tác cũng phải nên nhìn người, Lạc gia của ngươi thế lớn nhưng ngươi không phải nhân vật lớn. Ma Trường Tô đã có Ma Hoạt Sinh trợ công, phía ngươi còn chưa có ai, tốt nhất đừng đi gây sự với người khác. Nay ngươi đã chọc đến một tên nguy hiểm, con đường về sau của ngươi sẽ chỉ có một.”
Từ trưởng lão lạnh lùng tiếp lời.
“Giết. Ngươi phải g·iết hắn bằng mọi giá.”
Lạc Tông Trạch ho khục khục: “Ta biết… Ta có thể lo liệu được.” Hắn dừng lại một lúc: “... Ta biết những lời này có hơi quá phận nhưng… trưởng lão có thể lắng nghe thỉnh cầu của ta không?”
“Ngươi muốn lão phu giám thị Hứa Tử Du cho tới khi trị độc xong?”
Từ trưởng lão sống bao lâu rồi chứ, lão chỉ cần nhìn bộ dạng của Lạc Tông Trạch là biết ngay hắn muốn nói cái gì. Nói gì thì thực lực tự thân vẫn là chỗ dựa tốt nhất, bao giờ chưa lấy được thể trạng đỉnh phong thì nương tựa vào người khác là chuyện khó tránh.
“Vâng, ta sẽ không để trưởng lão thua thiệt.”
Từ trưởng lão liếc mắt nhìn bộ dạng thê thảm của hắn một lúc rồi tặc lưỡi.
“Lo mà giữ mạng cho tốt.”
“Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở.”
“Ma đạo hữu từng nói với ta về động phủ cổ tu hành giả. Sau khi hai chúng ta đột phá Tiềm Hư cảnh sẽ cùng nhau đột kích. Phía hắn đã tìm ra một trận pháp sư khác thay thế sư đệ.”
Lạc Tông Trạch bình thản nói tiếp, không ngờ lại nói đến chuyện đã bị c·hôn v·ùi bấy lâu nay.
Hứa Tử Du đáp: “Sư huynh nhắc chuyện đấy với ta là có ý gì?”
“Ta lớn lên cùng Ma đạo hữu. Chúng ta phân tranh với nhau không phải ngày một ngày hai. Tính cách Ma đạo hữu thế nào ta hiểu rõ. Hắn đã chủ động tìm một trận pháp sư khác thì chứng tỏ không cần đến sư đệ nữa.” Lạc Tông Trạch liếc mắt lên: “Cơ duyên không cần nhiều người biết. Một người đã im lặng mãi mãi, còn một người… đến giờ vẫn khỏe mạnh.”
Hứa Tử Du giao mắt với đối phương, sắc thái gương mặt hơi đổi một chút. Hắn đặt chén rượu lại bàn, bình tĩnh nói: “Hai vị sư huynh bắt tay nhau rồi nhỉ?”
“Phải, chúng ta bắt tay nhau để chiếm động phủ cổ tu hành giả làm của riêng. Sư đệ biết quá nhiều rồi, giữ lại bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì cả.” Lạc Tông Trạch đáp.
“Ta vốn đã không giao thiệp nhiều với người ngoài, nơi ở lại ngay chỗ hoang vắng, bây giờ đến nơi nằm xuống cũng không ai qua lại.” Hứa Tử Du chống cằm tiếp lời: “Sư huynh dàn trận tốt thật đấy. Đệ nhất ngoại môn bấy lâu nay chẳng phải hư danh.”
Lạc Tông Trạch quan sát Hứa Tử Du một lúc.
“... Sư đệ thoải mái thật đấy. Ta đã nói đến đấy rồi mà vẫn bình tĩnh sao?”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Ta không bình tĩnh như vậy đâu.” Hắn vạch ống tay áo lên: “Sư huynh nhìn đi, ta đổ mồ hôi ra nhiều như thế này mà. Ta đang sợ đấy.” Hắn cười tủm tỉm.
Lạc Tông Trạch chẳng buồn nhìn cánh tay đổ mồ hôi của Hứa Tử Du. Thứ hắn quan tâm vẫn luôn là thái độ của đối phương. Mặc dù hắn nói là “bình tĩnh” chứ thực tế thì Hứa Tử Du lại quá thản nhiên, từ đầu đến cuối chẳng có chút dấu hiệu phòng bị nào cả.
Người không phòng bị nếu gặp nguy thường sẽ biểu lộ thái quá, đằng này Hứa Tử Du vẫn cứ dửng dưng như thường, Lạc Tông Trạch không cảm thấy quái dị mới là lạ.
Mặt khác, khi nhìn vào đôi mắt của Hứa Tử Du, Lạc Tông Trạch lại có cảm giác rất kỳ lạ, như thể cảnh vật xung quanh đang nhòe đi, thứ rõ ràng nhất và đọng lại trong đôi mắt hắn chỉ có gương mặt cười nhạt của đối phương.
Tiếng nước nhỏ chợt vang, Lạc Tông Trạch bất giác nhìn xuống chén rượu của mình. Máu tươi đang hòa lẫn vào trong rượu, từng giọt từng giọt một.
Hắn bất giác sờ tay lên mũi, nơi ngọn nguồn của má tươi nhỏ giọt.
“Từ… bao giờ…?”
Lạc Tông Trạch ngã khỏi ghế, tay chân mất lực, pháp lực trong người dần phân tán đi khắp nơi trong kinh mạch. Dù cố thế nào, hắn cũng không thể tập hợp lại như trước.
“Ta cũng đang tự hỏi đây.”
Hứa Tử Du mỉm cười rời khỏi ghế, không quên đặt một bình ngọc lại bàn đá.
“Sư huynh, ta để thuốc giải ở đây. Bình ngọc mỏng lắm đấy, đừng cố gắng xô đổ bàn, trên đời này không có bình thuốc giải thứ hai đâu.”
Hắn ngồi xổm trước người Lạc Tông Trạch, thuận tay nâng cằm đối phương lên rồi quan sát.
“Sư huynh à, nhìn ngươi từ trên xuống đúng là khác biệt thật.”
Lạc Tông Trạch cố gắng cử động nhưng hoàn toàn bất thành. Thậm chí, hắn còn chẳng có đủ hơi sức để lên tiếng. Hắn oán hận nhìn Hứa Tử Du nhưng lại chẳng thể làm gì. Ngoại trừ nằm chờ c·hết, cơ hội của hắn chỉ còn mỗi bình ngọc ở trên bàn cao.
Lạc Tông Trạch cố gắng vận lực để di chuyển bản thân, từng chút từng chút một. Hắn không quan tâm Hứa Tử Du đã rời khỏi đình viện được bao xa, những gì hắn cần bây giờ là bình ngọc giải độc. Nếu hắn không mau xử lý đống c·hất đ·ộc trong người, hắn sẽ c·hết.
Hứa Tử Du bỏ đi ngay sau khi loại bỏ dấu vết của bản thân cũng như chén rượu mình uống. Hắn không ở lại nhìn Lạc Tông Trạch, cũng chẳng cần xác nhận sinh tử của đối phương.
“Trưởng lão không định can thiệp sao?”
Hắn đột nhiên dừng chân tại giữa bậc thang rồi ngoái đầu ra sau. Từ trưởng lão dựa lưng vào gốc cây, vừa rít tẩu thuốc vừa nhìn hắn với ánh mắt vô cùng tò mò.
“Sao ngươi biết lão phu ở đây?”
Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ: “Đệ tử không có nghĩa vụ phải nói toàn bộ nội tình của mình.”
Từ trưởng lão bật cười rồi đảo mắt lên chỗ đình viện cách đó không xa: “Trả lời khôn khéo lắm, nhưng không giải quyết triệt để người có ý định hại mình là hành động rất ngu xuẩn.”
“Nếu đệ tử ra tay với Lạc sư huynh, trưởng lão sẽ có cớ bắt tại trận và áp giải đệ tử về Chấp Pháp Đường theo tông quy. Đệ tử không ngu đến thế.” Hắn mỉm cười.
“Lão phu đã ở đây, ngươi cảm thấy mình có thể thoát tội?” Từ trưởng lão thình lình tỏa khí tức lên người Hứa Tử Du, uy thế kinh khủng vượt bậc lập tức giáng lên đôi vai hắn.
Hứa Tử Du từng đối mặt với cả Trúc Dịch cảnh Định Quốc công nên chẳng mấy e sợ khí tức của Từ trưởng lão. Dẫu thế, uy áp của lão mạnh hơn rất nhiều so với Lục hộ pháp và Hình chấp sự nên nhất thời hắn khó mà di chuyển được, chỉ có thể dùng lời.
“Trong rượu có độc. Nếu trưởng lão điều tra sâu thì sẽ phát hiện độc tính trong rượu vô cùng hoàn toàn đủ mạnh để chế ngự hành vi của một người trong thời gian ngắn. Những gì đệ tử làm chỉ là phản kháng mà thôi. Tông quy không cấm đệ tử tự vệ nhưng lại cấm g·iết hại lẫn nhau khi chưa có sự can thiệp của Chấp Pháp Đường. Đệ tử đã làm đúng như những gì được tông quy ghi lại rồi, trưởng lão không định đi ngược lại đấy chứ?”
Hứa Tử Du nhoẻn miệng cười tươi, dáng dấp trông chẳng giống như một đệ tử khúm núm.
Từ trưởng lão đã cảm thấy hắn sâu không lường từ đợt tra hỏi gần nhất, không ngờ lão vẫn còn đánh giá hắn quá thấp. Tâm tư hắn cực kỳ thâm trầm, mọi đường đi nước bước đều đã tính toán kỹ lưỡng rồi mới ra tay. Đã thế, hắn còn động thủ ngay trước mắt lão mà không gây bất cứ sự nghi ngờ nào. Nếu Lạc Tông Trạch không thình lình ngã xuống, lão cũng chẳng biết hắn đã động thủ với đối phương. Thủ đoạn hạ độc thật sự rất đáng sợ.
Từ trưởng lão nhếch mép: “Tiểu tử ngươi biết cách làm người khác phải kinh ngạc đấy.” Lão xua tay: “Đi đi, hôm nay lão phu chỉ ra ngoài thưởng trăng, chưa bao giờ thấy ngươi.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền nhướng một bên mày, song lại không nói gì thêm. Hắn ôm quyền hành lễ thêm một lần nữa rồi bình tĩnh quay trở về khu rừng của mình.
Từ trưởng lão nhả một ngụm khói trắng, nội tâm không khỏi cảm thán: “Kẻ nguy hiểm nhất ngoại môn hóa ra không phải đám thập cường mà là tên tiểu nhân âm hiểu như ngươi.”
Từ trưởng lão bước lên chỗ đình viện, mí mắt hơi hạ xuống.
Lão tặc lưỡi: “Tên tiểu tử đó âm hiểm đã đủ khiến lão phu đau đầu rồi, không ngờ đến ngươi cũng thể hiện được ý chí cầu sinh đáng kinh ngạc đấy, Lạc Tông Trạch.”
Lạc Tông Trạch chậm rãi mở mắt, gương mặt nhợt nhạt cắt không còn giọt máu, bờ môi tím tái, dưới mắt còn nặng quầng thâm. Trước người hắn là bình ngọc đã uống cạn, mặt ngoài bình hơi nứt nhẹ, xem chừng lúc với tay hắn đã làm ngã, may mà chưa vỡ.
“Trưởng lão… quan sát từ nãy… sao?” Hắn khó khăn hỏi lại.
Từ trưởng lão lắc đầu: “Lão phu quan sát từ lúc ngươi gọi hắn tới đây.” Lão dừng một lúc rồi thở dài: “Tên tiểu tử đó còn phát hiện ra lão phu trước cả ngươi.”
Nghe vậy, con ngươi Lạc Tông Trạch không khỏi rung động. Hắn phun một ngụm máu đen, gương mặt nhợt nhạt cắt không còn giọt máu.
Thấy thế, Từ trưởng lão vội vàng điểm huyệt hắn rồi đút một viên đan dược trị độc.
“Thuốc giải giả sao?”
Lạc Tông Trạch lắc đầu: “Lúc uống vào… tình trạng của ta đã tốt hơn. Vừa rồi chỉ là khí huyết công tâm… mà thôi. Ta đã cử động lại được như cũ, không cần phải dùng thêm đan dược.”
Hắn chủ động khước từ đan dược giải độc của Từ trưởng lão. Lão cũng không cưỡng ép hắn làm gì. Không thích dùng thì thôi, lão cũng chẳng muốn dây vào chuyện này.
Lão nói: “Thực lực của tên tiểu tử đó sâu không lường được. Áp lực của lão phu còn chẳng khiến tâm tư hắn suy chuyển lấy một tấc. Mặc dù cảnh giới thể hiện vẫn là Định Pháp trung cảnh nhưng lão phu nghĩ thực tế phải cao hơn. Tại ngoại môn, ngươi là cường giả nhưng chưa chắc đã là người mạnh nhất. Chuyến này ngươi có thể sống sót là vì lão phu đang ở đây. Vận số ngươi vẫn chưa tận đâu, Lạc Tông Trạch ạ.”
Lạc Tông Trạch nhanh chóng ổn định khí tức. Sắc mặt hắn vẫn chưa tốt lắm nhưng pháp lực đã quay lại chu thiên cũ nên chỉ cần điều khí theo chu kỳ sẽ khỏe lại thôi.
Khổ nỗi, kế hoạch á·m s·át lần này thất bại, quan hệ giữa hắn và Hứa Tử Du sau này sẽ không còn như trước được nữa. Một khi động chạm tới giới hạn sinh tử, đôi bên sẽ chỉ còn tình cảnh ngươi sống ta c·hết. Người đó còn sống ngày nào, người còn lại khó mà sống yên.
Lạc Tông Trạch hơi hối hận nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Dù sao hắn cũng là người quyết định nên hắn phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Với cả, nếu không có vụ á·m s·át hụt ngày hôm nay, Lạc Tông Trạch cũng không biết được thủ đoạn của Hứa Tử Du khủng kh·iếp như thế. Đôi bên còn chưa động thủ với nhau mà đã phân ra được thắng bại. Thậm chí, nếu Từ trưởng lão không quan sát đại cục từ xa, không khéo thân xác hắn đã bị xử lý triệt để. Nghĩ thôi đã thấy sợ.
Lạc Tông Trạch đáp: “Đa tạ trưởng lão đã chiếu cố.”
“Ngươi dù sao cũng là người của Chấp Pháp Đường, lão phu chiếu cố cũng phải. Có điều, đứng trên góc độ cá nhân, lão phu khuyên ngươi một câu: hợp tác cũng phải nên nhìn người, Lạc gia của ngươi thế lớn nhưng ngươi không phải nhân vật lớn. Ma Trường Tô đã có Ma Hoạt Sinh trợ công, phía ngươi còn chưa có ai, tốt nhất đừng đi gây sự với người khác. Nay ngươi đã chọc đến một tên nguy hiểm, con đường về sau của ngươi sẽ chỉ có một.”
Từ trưởng lão lạnh lùng tiếp lời.
“Giết. Ngươi phải g·iết hắn bằng mọi giá.”
Lạc Tông Trạch ho khục khục: “Ta biết… Ta có thể lo liệu được.” Hắn dừng lại một lúc: “... Ta biết những lời này có hơi quá phận nhưng… trưởng lão có thể lắng nghe thỉnh cầu của ta không?”
“Ngươi muốn lão phu giám thị Hứa Tử Du cho tới khi trị độc xong?”
Từ trưởng lão sống bao lâu rồi chứ, lão chỉ cần nhìn bộ dạng của Lạc Tông Trạch là biết ngay hắn muốn nói cái gì. Nói gì thì thực lực tự thân vẫn là chỗ dựa tốt nhất, bao giờ chưa lấy được thể trạng đỉnh phong thì nương tựa vào người khác là chuyện khó tránh.
“Vâng, ta sẽ không để trưởng lão thua thiệt.”
Từ trưởng lão liếc mắt nhìn bộ dạng thê thảm của hắn một lúc rồi tặc lưỡi.
“Lo mà giữ mạng cho tốt.”
“Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận