Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 90: Chương 90: Núi cao trời quang

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:48
Chương 90: Núi cao trời quang

“Không liên quan gì thật sao?” Dư trưởng lão nhíu mày.

“Nếu ông nghi ngờ pháp nhãn và phán đoán của ta thì cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc tại đây. Ta không có hứng thú tiếp chuyện với người không đặt niềm tin vào mình.”

Từ trưởng lão bình thản đổ tàn thuốc vào một cái bát nhỏ, ngữ điệu đều đặn, không nhanh cũng không chậm, dáng dấp chẳng quan tâm tới việc hợp tác với đối phương.

Dư trưởng lão có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt ấy, bèn nhảy xuống từ xà nhà.

“Ta chỉ vì chuyện của đệ tử thôi, nào có ý chọc ông mất hứng.”

“Bàn đến công chuyện thì niềm tin mới là điều ta hướng tới. Ông không chấp nhận kết quả điều tra của ta thì cần gì phải nói chuyện tiếp nữa.” Từ trưởng lão thản nhiên đáp: “Với cả, dạo thời gian trước ông qua lại với Ma gia hơi nhiều đấy. Ma Hoạt Sinh cũng thường xuyên ra vào ngoại môn. Tả trưởng lão không thích thú lắm đâu.”

Dư trưởng lão thở dài.

“Ma Hoạt Sinh và Ma Trường Tô muốn nối quan hệ với ta, khổ nỗi ta không muốn dây vào cuộc chiến kế thừa của nhà đó nên mới lấy cớ tránh mặt. Trước đấy còn có đại bí làm bình phong, bây giờ chẳng biết có thể trốn mặt đến bao giờ.”

“Không thích thì nên vạch rõ giới hạn ra đi. Chẳng lẽ ông còn lo một Ma gia hùng mạnh lại đi để mắt đến một trưởng lão ngoại môn như ông?” Từ trường lão hừ lạnh.

“Ma gia hùng mạnh sẽ không để ý đến một lão già như ta nhưng Ma Trường Tô thì chưa chắc. Thế lực thừa kế của hắn mỏng nhất nên rất dễ bị công kích từ bên ngoài. Nếu hắn và vây cánh bị chỉ trích vì nhân nhượng trước một Tiềm Hư trung cảnh như ta thì làm gì còn tư cách đứng chung với hai huynh trưởng của hắn.” Dư trưởng lão vò đầu.

Từ trưởng lão ngẫm nghĩ một lúc cũng thấy hợp lý. Tranh đoạt quyền thừa kế tại các đại thế gia như Ma gia lúc nào cũng khốc liệt hơn bình thường. Mỗi một nước đi sai sót cũng sẽ phải đánh đổi lại bằng vô số mạng sống và tổn thất tinh thần.

Đả kích càng lớn, cơ hội càng mong manh.

Từ trưởng lão rít tẩu thuốc mới: “Quanh đi quẩn lại, ông chỉ còn một con đường.”

Dư trưởng lão cười khổ: “Bởi thế nên ta mới đến gặp ông giờ này. Sau hôm nay ta sẽ vào nội môn làm một dược đồ. Mặc dù thực lực không thể bằng các sư huynh nội môn nhưng có tầng thân phận dược đồ, Ma gia cũng không dám động tới ta.”

Thiên phú tu hành của Dư trưởng lão rất bình thường, đời này cao nhất chắc tu hành đến Tiềm Hư thượng cảnh là cùng, nhưng vì lão là luyện đan sư nên vẫn có một cơ hội tiến vào nội môn với thân phận thấp hơn đệ tử đồng cấp một chút.



Tại nội môn, quyền lực Ma gia lớn tới đâu cũng không thể tùy tiện động vào các đệ tử. Đấy là nơi an toàn nhất đối với người muốn tránh xa tranh đấu như Dư trưởng lão.

“Lão Lý biết tin chưa?” Từ trưởng lão nhíu mày.

“Ta đã nói trước khi đến đây. Lão già đó cũng không còn bao nhiêu năm nên chẳng mặn mà bao nhiêu. Trong ba chúng ta, tu vi ông cao nhất, nếu may mắn đột phá Trúc Dịch cảnh, cơ hội thăng tiến vào nội môn cũng không khó. Nếu ta còn sống, hy vọng lúc ấy ông không quên.”

“Trúc Dịch ư…” Từ trưởng lão thở dài: “Ta ở thượng cảnh nhiều năm vẫn chưa có dấu hiệu tịnh tiến, e rằng cao nhất đời này chỉ đến đỉnh phong cảnh là dừng. Trúc Dịch quá xa xôi. Với cả, từ xưa đến nay làm gì có Trúc Dịch cảnh nào mà không kinh qua nội môn chứ.” Lão cười khổ: “Phận chúng ta có thể leo lên hàng trưởng lão ngoại môn đã là vạn hạnh rồi.”

Nghe vậy, Dư trưởng lão cũng cảm thán không ngớt.

Thấm thoắt đã nhiều năm trôi qua, lão từ một thiếu niên năng nổ tu hành đã trở thành một lão già sống quá nửa đời người. Trong mắt phàm nhân, lão có thể là thần tiên thật nhưng tại tu hành giới tràn ngập hiểm nguy, lão chỉ là sâu kiến đang vùng vẫy mong được sống.

Im lặng một lát, Dư trưởng lão nói tiếp: “Nếu sự tình của nha đầu Vân Mai kia đã không có manh mối thì ta không làm phiền ông nữa. Tu hành giới hiểm hóc, nó không thoát khỏi tính toán của người khác thì chỉ có thể trách bản thân vô năng.”

Từ trưởng lão trầm mặc một lúc mới nói: “Chuyến này ông vào nội môn quá nửa sẽ bị Thẩm sư thúc chặn đường lại. Thẩm Vân Mai là nhân tài hiếm hoi trong lứa hậu kế của Thẩm gia, không lý nào sư thúc lại để yên cho ông tai qua nạn khỏi.”

Dư trưởng lão mỉm cười.

“Có chuyện này ta chưa nói. Sở dĩ ta có thể vào được nội môn mà không thông qua xét duyệt là do có sư thúc giúp đỡ. Chuyện của nha đầu Vân Mai vẫn còn nhiều uẩn khúc, sư thúc vẫn sẽ tiếp tục điều tra nên ta vẫn còn giá trị. Trong quãng thời gian đó, ta sẽ tận dụng triệt để lợi thế của bản thân. Ông không cần lo lắng, ta có thừa kinh nghiệm đối phó với ông ấy mà.”

Mi tâm Từ trưởng lão nhíu chặt lại.

“Thực lực không đủ, kinh nghiệm nhiều hơn cũng vô ích. Đừng quên, nội môn là nơi sức mạnh ngự trị. Thực lực ông không ra làm sao, sống lay lắt đã chẳng phải chuyện dễ dàng.”

“Chuyện đến đâu hay đến đấy đi.” Dư trưởng lão đặt một túi linh thạch lên tấm phản: “Đây là thù lao của ta. Chuyến này đã làm phiền tới ông rồi.”

Từ trưởng lão hất tay, túi linh thạch bị đẩy lùi lại mép phản.

“Điều tra không ra kết quả, ta chẳng dám nhận công. Huống hồ, từ mai hai ta đã ở hai thế giới cách biệt, nếu ông không chịu nhận lại thì xem như đó là quà tiễn biệt của ông bạn già này đi.”



Nghe vậy, Dư trưởng lão không khỏi cười khổ. Lão xoa đầu đáp: “Ta sẽ nhận hảo ý của ông.”

Từ trưởng lão liếc mắt sang, không mặn không nhạt nói: “Không tiễn.”

Dư trưởng lão cười cười không nói, vừa thu túi linh thạch về là đã nhảy qua ô cửa sổ hướng khác, chớp mắt đã rời khỏi phạm vi tra xét thần thức của Từ trưởng lão.

Từ trưởng lão nhả một ngụm khói trắng, ánh mắt lạnh nhạt bỗng chốc lóe lên tiếc nuối.

“Bàn mạt chược năm ấy chỉ còn lại một ván cờ giữa hai ta mà thôi, lão Lý ạ.”

——

Hứa Tử Du rời khỏi Chấp Pháp Đường, trên đường không lúc nào là không suy nghĩ lời nhắc nhở của Từ trưởng lão. Hắn biết là không thể giấu mãi nhưng không ngờ lão già đó lại tinh tường đến vậy. Hắn dám cá lão đã chắc mẩm hành vi xấu xa của hắn rồi, chỉ là không có bằng chứng nên không thể kết tội. May mà lão bỏ qua, không thì hắn cũng phiền.

Có điều, lời khuyên của Từ trưởng lão cũng đáng giá. Gần đây hắn tự đẩy bản thân lên đầu ngọn sóng nhiều quá. Nhất thời thì người ta có thể không để tâm nhưng một khi bị nhiều người nhớ mặt gọi tên thì sớm muộn cũng vướng vào vòng lao lý.

“May mà sắp tới không có kế hoạch gì, thôi thì bế quan trường kỳ vậy.” Hắn lẩm bẩm.

Hứa Tử Du vừa về tới bìa rừng thì vô tình thấy Lạc Tông Trạch đang đợi ở bên ngoài, trên tay là một vò rượu dậy mùi thơm ngát. Chấp Pháp Đường đã sớm rút nên xung quanh không còn đông đúc như trước nữa, cảnh quan về đêm rất tĩnh lặng.

“Sư đệ về đúng lúc thật, ta cũng vừa mới tới.” Lạc Tông Trạch chỉ tay vào vò rượu, không quên lắc nhẹ để tạo tiếng sóng sánh: “Đã lâu không nói chuyện riêng, hai ta làm vài chén chứ?”

Hứa Tử Du ôm quyền mỉm cười: “Nếu sư huynh không chê thì ta cũng không ngại.”

“Đồng môn với nhau, có gì mà chê với ngại chứ.”

Lạc Tông Trạch hào sảng dẫn đường. Hai người bọn hắn đến một định viện giữa núi cao, xung quanh không có nhiều cây cối, độc khí của Ma Uyên cũng không chạm tới độ cao này. Không khí nơi này tuy loãng hơn nhưng nhìn chung vẫn tương đối dễ chịu.

Hứa Tử Du hít sâu một hơi rồi ngồi xuống ghế đá.



“Lần đầu tiên ta tiến vào khu vực hạch tâm của ngoại môn đấy. Đúng là khác hẳn.”

Lạc Tông Trạch vừa rót rượu thơm ra hai chén vừa đáp lại: “Lấy thực lực của sư đệ, tranh vào thập cường vốn dĩ không khó. Chỉ cần sư đệ vào thập cường, động phủ khu vực này tùy ý sư đệ chọn, chẳng ai dám tranh, thậm chí cũng không tranh nổi.”

Hứa Tử Du cười khẽ: “Sư huynh biết tính ta không thích phân tranh rồi mà.” Hắn nhận lấy chén rượu, ngửi thoáng kiểm tra rồi nâng chén lên cao: “Biết là nói lời này hơi trễ nhưng chúc mừng sư huynh một lần nữa thượng vị đại bí tông môn.”

Lạc Tông Trạch cười bảo: “Nói thế chứ ta không phải người duy nhất thượng vị, Ma đạo hữu thế mà đuổi kịp rồi, về sau ta cũng nên chăm chỉ tu hành hơn, tránh cho hắn ta vượt mặt.”

Hai chén rượu chạm thành, giọt rượu bắn tung tóe. Cả hai ngửa đầu uống cạn, cười nói vui vẻ.

Kết quả của kỳ đại bí vừa rồi không có nhiều thay đổi ở tầng lớp thập cường. Chỉ là Lữ Huyền Linh bài danh đệ nhị cùng Thẩm Vân Mai bài danh đệ tứ không tham chiến nên những đệ tử xếp sau sẽ có cơ hội chen vào hàng thập cường. Song, nói không có nhiều thay đổi không đồng nghĩa với bảng xếp hạng được giữ nguyên. Bởi Ma Trường Tô thành công thượng vị.

Trong trận chiến chung cuộc của đại bí, Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô đã cầm hòa với nhau sau đại chiến mười ba hiệp. Không ai nhường ai, cũng không ai thực sự áp đảo ai. Tiếp tục đánh nữa thì rất dễ đưa mọi chuyện đến hồi kết thảm hại nên Tả Hữu song lão quyết định dừng cuộc chiến và phán định hòa cuộc cho trận đánh.

Mặc dù các đệ tử muốn phân định rõ thắng thua nhưng người trong cuộc vốn hiểu rõ mọi chuyện. Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô chưa thực sự tung hết sức nhưng đánh thêm nữa cũng không có nghĩa lý gì. Bọn hắn đã nắm được giới hạn “luận bàn” của nhau, nếu còn giở thêm thủ đoạn thì cuộc chiến đấy đã thay đổi bản chất sang sinh tử chiến rồi.

Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô vừa là bằng hữu vừa là đối thủ của nhau, bọn hắn tự biết giới hạn của mình nên mới ngấm ngầm đồng thuận với quyết định của Tả Hữu song lão.

Khổ nỗi, sau đại bí, phong mang của Lạc Tông Trạch đã hơi có dấu hiệu giảm sút. Dù sao cùng hàng với hắn giờ này cũng đã thêm một người nên thế long tranh hổ đấu là chuyện khó tránh.

Hứa Tử Du đặt chén rượu không lại bàn.

“Ma sư huynh tăng tiến thực lực nhanh thật, xem chừng đã phát hiện được cơ duyên gì đó.”

Lạc Tông Trạch hơi dừng động tác, hắn im lặng một chút mới nói:

“Sư đệ và Ma đạo hữu có khúc mắc gì sao?”

Hứa Tử Du cười cười: “Khúc mắc thì không hẳn, chỉ là không còn giao du với nhau nữa thôi.”

Lạc Tông Trạch thở dài: “Nếu không còn giao du nữa thì sư đệ nên cẩn thận một chút. Lấy tính cách của Ma đạo hữu, chưa chắc sư đệ đã được yên thân.”

Con ngươi Hứa Tử Du lóe lên dị quang.

“Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở.”

Bình Luận

0 Thảo luận