Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 89: Chương 89: Cảm tính
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:48Chương 89: Cảm tính
Ngoại môn thình lình c·hết vài đệ tử không phải chuyện gì lạ, Lạc Tông Trạch cũng dự đoán từ trước rồi nên chẳng bất ngờ. Chỉ là hắn cảm thấy mấy c·ái c·hết này ngu xuẩn quá.
Rõ ràng Hứa Tử Du đã đặt cảnh báo ở bên ngoài rồi mà vẫn cố chấp tiến vào, xem chừng đằng sau đó đang chất chứa một âm mưu hãm hại nào đó không ai biết.
May mà đám đệ tử này không đi vào toàn bộ nên Lạc Tông Trạch vẫn có thể bắt cái tên đã báo tin lại tra hỏi. Dù gì thì đối phương cũng không phải đệ tử quá nổi bật nên tùy tiện gán một cái tội x·âm p·hạm nào đó rồi bắt giữ tại trận cũng không khiến người ta xì xào.
Chuyện quen tay rồi, Chấp Pháp Đường tự biết đường xử lý.
“Lâu rồi không ghé sang đây, khung cảnh vẫn như ngày nào.”
Hứa Tử Du đến Chấp Pháp Đường vào nửa ngày sau, ngoại hình hắn chỉnh trang hơn đáng kể, từ cách ăn mang gọn gàng cho đến đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ.
Lạc Tông Trạch có cảm giác nửa ngày qua Hứa Tử Du không lo dọn dẹp mà lo chỉnh trang nhiều hơn, nhưng hắn không có ác cảm lắm. Dù sao thì ngoại hình đối phương sáng sủa sẵn, nếu không phô bày triệt để sẵn thì có lỗi với đấng sinh thành quá.
“Chấp Pháp Đường đúng là không có gì thay đổi thật.” Lạc Tông Trạch mỉm cười: “Sư đệ yên tâm, lần này trưởng lão chỉ hỏi vài câu, sư đệ biết gì nói nấy là được.”
“Đích thân Từ trưởng lão tra hỏi luôn sao?” Hứa Tử Du hơi nhướng mày.
“Ta biết sư đệ từng có trải nghiệm không tốt với Chấp Pháp Đường, cá nhân Hình chấp sự còn là phản đồ của tông môn nữa nên gần đây chúng ta chịu rất nhiều áp lực. Lần này sư đệ cứ yên tâm, Chấp Pháp Đường sẽ không làm khó gì cả, chỉ hỏi vài câu thôi.”
Lạc Tông Trạch tiếp tục thuyết phục. Hắn vừa tiến vừa lùi, nhịp nhàng từng bước vô cùng uyển chuyển. Hứa Tử Du muốn tránh cũng không được.
Có điều, đến gặp Từ trưởng lão lại là mục tiêu thực sự mà Hứa Tử Du đang nhắm tới.
“Vài câu hay không còn phải gặp trưởng lão mới biết được. Ta vẫn còn nhiều việc chưa làm nên chúng ta làm cho xong đi. Cảm phiền sư huynh dẫn đường giúp.” Hắn mỉm cười.
“Là việc của ta.” Lạc Tông Trạch gật đầu.
Hai người đến gian điện của Từ trưởng lão. Nơi đấy là một căn phòng với nhiều giá sách, mỗi ngăn đều có vài quyển sách trúc xếp chồng. Ở giữa có một tấm phản lớn, xung quanh bừa bộn giấy tờ lẫn sách trúc ngổn ngang, nhìn thế nào cũng chỉ thấy lộn xộn. Nhưng cảnh tượng này hoàn toàn nằm ngoài ấn tượng của Hứa Tử Du. Hắn tưởng gian điện của Từ trưởng lão phải giống với gian ngục khảo hình mới phải.
“Từ trưởng lão vạn an.” Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ.
Từ trưởng lão đang xem sách trúc, trên sống mũi có một gọng kính cũ mèm, trên mắt kính có một pháp trận đang xoay đều. Nếu Hứa Tử Du đoán không lầm thì đấy là trận pháp thấu thị giúp mắt người có thể nhìn xuyên vật chất thông thường.
Tất nhiên, cách nhìn xuyên này không phải xuyên quần áo mà còn xuyên cả da thịt. Trong mắt Từ trưởng lão hiện giờ, Hứa Tử Du cũng chỉ là một bộ xương biết đi mà thôi.
“Mới một thời gian không gặp mà khí tức ngươi đã mạnh hơn đáng kể rồi đấy. Tu hành gần đây tiến triển tốt nhỉ.” Từ trưởng lão bình tĩnh bảo.
“Trưởng lão quá khen, đệ tử chỉ cố gắng hết sức thôi ạ.” Hứa Tử Du đáp.
Từ trưởng lão liếc mắt sang, vẻ ngoài không tỏ vẻ gì cả nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc. Mặc dù lão nói khí tức hắn mạnh hơn đáng kể nhưng thực tế thì biên độ lại vượt xa sức tưởng tượng. Lão không biết thiên phú tu hành của hắn tới đâu, song tốc độ tăng tiến thực lực này hoàn toàn xứng danh với thiên tài, chẳng trách lại được lão già khó tính kia để mắt tới. Mà đã dính dáng tới lão già đó, Từ trưởng lão cũng không thể làm khó hắn.
Quan hệ đôi bên tương đối vi diệu nên Từ trưởng lão không muốn khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Lão chậm rãi tháo gọng kính xuống, từ tốn hỏi:
“Ngươi biết mấy tên đột nhập vào trận pháp của ngươi chứ?”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Đệ tử không giao du nhiều với các đệ tử ngoại môn khác nên không biết bọn họ.” Hắn dừng một lúc: “Có điều, trước khi xuất tông thực hiện nhiệm vụ, đệ tử từng phát hiện dấu vết quanh quẩn của bọn họ, chỉ là không nghĩ đến kết cục này.”
Pháp nhãn của Từ trưởng lão lóe lên. Lão có thể thấy được “sự thật”. Hắn không nói dối.
“Đôi bên không có quan hệ gì thì không lý nào lại phát sinh sự việc này. Có kẻ chỉ điểm cho chúng ở phía sau phải không?” Từ trưởng lão hỏi tiếp.
Hứa Tử Du trầm mặc một lúc liền gật đầu.
“Trưởng lão suy đoán không sai, đằng sau bọn chúng có người. Đệ tử biết người đó, chỉ là trước mắt không có chứng cớ nên không tiện gọi tên lung tung, mong trưởng lão thông cảm.”
Một lần nữa, pháp nhãn của Từ trưởng lão lại xác nhận lời nói thật.
Trước đây lão từng nghĩ pháp nhãn của mình có vấn đề nên mới thử đi thử lại không ít lần với người khác, bây giờ dùng lại ở Hứa Tử Du thì mọi chuyện vẫn bình thường.
Lão đoán bản thân đã nghĩ ngợi nhiều rồi. Xưa nay lão đã nghĩ oan cho hắn.
Từ trưởng lão ngồi thẳng lưng, chậm rãi nói: “Mỗi người có bí mật riêng, lão phu sẽ không cưỡng ép ngươi. Có điều, gốc gác của kẻ đấy không hề nhỏ, ngươi liệu sự mà làm.”
Nghe vậy, nội tâm Hứa Tử Du hơi kinh ngạc. Nghe Từ trưởng lão nói thì hắn đoán chừng lão đã biết được nội tình rồi. Không hổ danh là cao tầng ngoại môn.
“Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở, đệ tử xin ghi nhớ.”
Từ trưởng lão gần gũi: “Phải rồi, ngươi biết chuyện của Thẩm Vân Mai rồi chứ?”
Hứa Tử Du bình tĩnh gật đầu: “Đệ tử đã biết. Lúc đệ tử còn ở dược viên đã nhận được truyền thư của sư tỷ, tiếc là khi đấy đệ tử đang bận trông lò đan cho Dương trưởng lão nên không thể phân tâm. Nếu khi đấy đệ tử liều một chút, có lẽ…” Hắn buông hơi thở dài.
Từ trưởng lão bất giác nhíu mày. Pháp nhãn của lão cho thấy hắn không nói dối nhưng cũng không đại biểu cho nói thật nói hoàn toàn. Trường hợp này bắt đầu giống với lần trước rồi.
Lão trầm mặc một lúc, suy đi tính lại cách hỏi của bản thân nhưng xem chừng vẫn không tìm thấy kẽ hở. Lời nói của lão rất bình thường, của hắn cũng vậy.
Chưa kể, sự tình còn liên quan đến Dương trưởng lão nên Từ trưởng lão không dám phỏng đoán lung tung, nhỡ chọc giận đối phương thì Chấp Pháp Đường sẽ bị san phẳng trong một canh giờ, thậm chí còn nhanh hơn nếu Tả Hữu song lão không can thiệp.
Từ trưởng lão chậm rãi vuốt râu rồi nói tiếp: “Trong quãng thời gian ở dược viên, ngươi có nghe nói về nhóm tán tu lai vãng nào không?”
Hứa Tử Du khoanh tay nghĩ ngợi. Để làm giả lời khai triệt để, Dương trưởng lão đã cho người đóng giả tán tu lai vãng quanh dược viên thật nhưng thời gian lai vãng không lâu nên hắn không chắc có thể sử dụng nguồn thông tin này để q·uấy n·hiễu.
Cân nhắc một lúc, hắn nói: “Đệ tử có nghe nói nhưng không chắc có liên quan lắm.”
Từ trưởng lão thoáng nhíu mày. Lần này, lời nói của hắn không thể phân định thật giả. Lão bắt đầu cảm nhận được sự tà môn ở hắn rồi. Quan trọng hơn, sự tà môn này xuất hiện ở hai vụ án không có lời giải cho tới thời điểm hiện tại.
Khổ nỗi, đào sâu hơn về thủ đoạn của Hứa Tử Du lại không phải chuyện đơn giản. Địa vị của hắn giờ này không còn giống như trước. Hắn đã là đệ tử ngoại môn, Chấp Pháp Đường muốn bắt hắn thì bắt buộc phải có chứng cứ, không thì phải tìm được tội nào đó để gán lên người.
Vế sau đã trở nên vô dụng do địa vị đặc thù với dược viên, còn vế trước thì quá khó bởi mọi chứng cứ trong vụ việc Thẩm Vân Mai đều không tồn tại.
Thậm chí, t·hi t·hể của cô giờ này ở đâu cũng không một ai biết được.
Không có t·hi t·hể thì không thể lập án. Nếu chỉ dựa vào mỗi mệnh đăng và lời nói của Dư trưởng lão thì về lý thuyết vẫn chưa đủ, Từ trưởng lão giúp đỡ chẳng qua vì giao tình lâu năm giữa hai người, chứ đã áp thẳng tông quy thì đã chẳng có vụ Hứa Tử Du ở đây.
Từ trưởng lão nhìn Hứa Tử Du một lúc. Với dáng vẻ gọn gàng và chỉn chu hiện tại của hắn, lão có thể cảm nhận được sự tự tin trong đôi mắt hắn.
Chẳng trách hắn dám đến đây, nguyên lai có chuẩn bị.
Từ trưởng lão quyết định gạt bỏ lý trí sang một bên để tin tưởng vào trực giác của một tu hành giả. Hứa Tử Du chắc chắn có liên hệ đến c·ái c·hết của Hồ trưởng lão và Thẩm Vân Mai, chỉ tiếc là hắn che giấu dấu vết phạm tội quá giỏi nên mới không phát giác.
Vụ của Hồ trưởng lão thì thôi, đằng nào cũng bị Tả Hữu song lão cưỡng ép đóng lại rồi nên Từ trưởng lão không tiện đào tiếp. Nhưng vụ việc của Thẩm Vân Mai lại khác. Vụ này có liên hệ tới Dương trưởng lão của dược viên. Lão già đó mới là biến số thật sự.
Từ trưởng lão đệm nhịp ngón tay mình lên tâm phản rồi cười khẩy.
“Lão phu hỏi xong rồi, ngươi có thể lui ra.”
Hứa Tử Du ôm quyền khom mình.
“Đã vậy, đệ tử không làm phiền trưởng lão làm việc nữa. Đệ tử xin phép cáo lui.”
Hứa Tử Du quay người ra ngoài. Ngay lúc cánh cửa chưa đóng lại hoàn toàn, giọng của Từ trưởng lão thình lình vang bên tai hắn, trầm thấp đến mức lạnh lẽo toàn thân.
“Làm việc gì cũng nên che giấu triệt để, tự đưa bản thân ra đầu ngọn sóng chưa bao giờ là việc quá khôn ngoan ở dài hạn. Lần này lão phu tạm gác sang bên, lần kế thì chưa chắc.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du vẫn còn giữ tâm cảnh ổn định. Thậm chí đến nhịp tim của hắn cũng không thay đổi. Hắn quay người ôm quyền, hành lễ một lần nữa mà không nói lời nào.
Không nói không có nghĩa là thừa nhận nhưng cũng chẳng mang bất kỳ ý nghĩa nào khác.
Từ trưởng lão bật cười rồi ra hiệu cho hắn thối lui, phần mình mò mẫm trong hộc tủ để lấy tẩu thuốc cũ đã lâu không dùng. Lão lau chùi một lượt rồi châm lửa, chậm rãi rít ngắn rít dài.
Bầu trời bên ngoài nhanh chóng tối đi, độc khí trong Ma Uyên một lần nữa tản ra ngoài.
Từ trưởng lão nhả ngụm khói, ánh mắt chợt lóe lên tinh quang.
“Ông có thể vào đây bằng con đường bình thường không?”
“Ta không muốn bị người khác giám thị nên mới phải lén lút thế.”
Giọng của Dư trưởng lão vang từ xà nhà trên cao.
“Điều tra thế nào rồi? Hứa Tử Du có vấn đề gì không?”
Từ trưởng lão rít tẩu thuốc, gương mặt phản chiếu qua tấm kính trước mặt.
“Không có vấn đề gì.”
——
PS: Nay 1 chương
Ngoại môn thình lình c·hết vài đệ tử không phải chuyện gì lạ, Lạc Tông Trạch cũng dự đoán từ trước rồi nên chẳng bất ngờ. Chỉ là hắn cảm thấy mấy c·ái c·hết này ngu xuẩn quá.
Rõ ràng Hứa Tử Du đã đặt cảnh báo ở bên ngoài rồi mà vẫn cố chấp tiến vào, xem chừng đằng sau đó đang chất chứa một âm mưu hãm hại nào đó không ai biết.
May mà đám đệ tử này không đi vào toàn bộ nên Lạc Tông Trạch vẫn có thể bắt cái tên đã báo tin lại tra hỏi. Dù gì thì đối phương cũng không phải đệ tử quá nổi bật nên tùy tiện gán một cái tội x·âm p·hạm nào đó rồi bắt giữ tại trận cũng không khiến người ta xì xào.
Chuyện quen tay rồi, Chấp Pháp Đường tự biết đường xử lý.
“Lâu rồi không ghé sang đây, khung cảnh vẫn như ngày nào.”
Hứa Tử Du đến Chấp Pháp Đường vào nửa ngày sau, ngoại hình hắn chỉnh trang hơn đáng kể, từ cách ăn mang gọn gàng cho đến đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ.
Lạc Tông Trạch có cảm giác nửa ngày qua Hứa Tử Du không lo dọn dẹp mà lo chỉnh trang nhiều hơn, nhưng hắn không có ác cảm lắm. Dù sao thì ngoại hình đối phương sáng sủa sẵn, nếu không phô bày triệt để sẵn thì có lỗi với đấng sinh thành quá.
“Chấp Pháp Đường đúng là không có gì thay đổi thật.” Lạc Tông Trạch mỉm cười: “Sư đệ yên tâm, lần này trưởng lão chỉ hỏi vài câu, sư đệ biết gì nói nấy là được.”
“Đích thân Từ trưởng lão tra hỏi luôn sao?” Hứa Tử Du hơi nhướng mày.
“Ta biết sư đệ từng có trải nghiệm không tốt với Chấp Pháp Đường, cá nhân Hình chấp sự còn là phản đồ của tông môn nữa nên gần đây chúng ta chịu rất nhiều áp lực. Lần này sư đệ cứ yên tâm, Chấp Pháp Đường sẽ không làm khó gì cả, chỉ hỏi vài câu thôi.”
Lạc Tông Trạch tiếp tục thuyết phục. Hắn vừa tiến vừa lùi, nhịp nhàng từng bước vô cùng uyển chuyển. Hứa Tử Du muốn tránh cũng không được.
Có điều, đến gặp Từ trưởng lão lại là mục tiêu thực sự mà Hứa Tử Du đang nhắm tới.
“Vài câu hay không còn phải gặp trưởng lão mới biết được. Ta vẫn còn nhiều việc chưa làm nên chúng ta làm cho xong đi. Cảm phiền sư huynh dẫn đường giúp.” Hắn mỉm cười.
“Là việc của ta.” Lạc Tông Trạch gật đầu.
Hai người đến gian điện của Từ trưởng lão. Nơi đấy là một căn phòng với nhiều giá sách, mỗi ngăn đều có vài quyển sách trúc xếp chồng. Ở giữa có một tấm phản lớn, xung quanh bừa bộn giấy tờ lẫn sách trúc ngổn ngang, nhìn thế nào cũng chỉ thấy lộn xộn. Nhưng cảnh tượng này hoàn toàn nằm ngoài ấn tượng của Hứa Tử Du. Hắn tưởng gian điện của Từ trưởng lão phải giống với gian ngục khảo hình mới phải.
“Từ trưởng lão vạn an.” Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ.
Từ trưởng lão đang xem sách trúc, trên sống mũi có một gọng kính cũ mèm, trên mắt kính có một pháp trận đang xoay đều. Nếu Hứa Tử Du đoán không lầm thì đấy là trận pháp thấu thị giúp mắt người có thể nhìn xuyên vật chất thông thường.
Tất nhiên, cách nhìn xuyên này không phải xuyên quần áo mà còn xuyên cả da thịt. Trong mắt Từ trưởng lão hiện giờ, Hứa Tử Du cũng chỉ là một bộ xương biết đi mà thôi.
“Mới một thời gian không gặp mà khí tức ngươi đã mạnh hơn đáng kể rồi đấy. Tu hành gần đây tiến triển tốt nhỉ.” Từ trưởng lão bình tĩnh bảo.
“Trưởng lão quá khen, đệ tử chỉ cố gắng hết sức thôi ạ.” Hứa Tử Du đáp.
Từ trưởng lão liếc mắt sang, vẻ ngoài không tỏ vẻ gì cả nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc. Mặc dù lão nói khí tức hắn mạnh hơn đáng kể nhưng thực tế thì biên độ lại vượt xa sức tưởng tượng. Lão không biết thiên phú tu hành của hắn tới đâu, song tốc độ tăng tiến thực lực này hoàn toàn xứng danh với thiên tài, chẳng trách lại được lão già khó tính kia để mắt tới. Mà đã dính dáng tới lão già đó, Từ trưởng lão cũng không thể làm khó hắn.
Quan hệ đôi bên tương đối vi diệu nên Từ trưởng lão không muốn khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Lão chậm rãi tháo gọng kính xuống, từ tốn hỏi:
“Ngươi biết mấy tên đột nhập vào trận pháp của ngươi chứ?”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Đệ tử không giao du nhiều với các đệ tử ngoại môn khác nên không biết bọn họ.” Hắn dừng một lúc: “Có điều, trước khi xuất tông thực hiện nhiệm vụ, đệ tử từng phát hiện dấu vết quanh quẩn của bọn họ, chỉ là không nghĩ đến kết cục này.”
Pháp nhãn của Từ trưởng lão lóe lên. Lão có thể thấy được “sự thật”. Hắn không nói dối.
“Đôi bên không có quan hệ gì thì không lý nào lại phát sinh sự việc này. Có kẻ chỉ điểm cho chúng ở phía sau phải không?” Từ trưởng lão hỏi tiếp.
Hứa Tử Du trầm mặc một lúc liền gật đầu.
“Trưởng lão suy đoán không sai, đằng sau bọn chúng có người. Đệ tử biết người đó, chỉ là trước mắt không có chứng cớ nên không tiện gọi tên lung tung, mong trưởng lão thông cảm.”
Một lần nữa, pháp nhãn của Từ trưởng lão lại xác nhận lời nói thật.
Trước đây lão từng nghĩ pháp nhãn của mình có vấn đề nên mới thử đi thử lại không ít lần với người khác, bây giờ dùng lại ở Hứa Tử Du thì mọi chuyện vẫn bình thường.
Lão đoán bản thân đã nghĩ ngợi nhiều rồi. Xưa nay lão đã nghĩ oan cho hắn.
Từ trưởng lão ngồi thẳng lưng, chậm rãi nói: “Mỗi người có bí mật riêng, lão phu sẽ không cưỡng ép ngươi. Có điều, gốc gác của kẻ đấy không hề nhỏ, ngươi liệu sự mà làm.”
Nghe vậy, nội tâm Hứa Tử Du hơi kinh ngạc. Nghe Từ trưởng lão nói thì hắn đoán chừng lão đã biết được nội tình rồi. Không hổ danh là cao tầng ngoại môn.
“Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở, đệ tử xin ghi nhớ.”
Từ trưởng lão gần gũi: “Phải rồi, ngươi biết chuyện của Thẩm Vân Mai rồi chứ?”
Hứa Tử Du bình tĩnh gật đầu: “Đệ tử đã biết. Lúc đệ tử còn ở dược viên đã nhận được truyền thư của sư tỷ, tiếc là khi đấy đệ tử đang bận trông lò đan cho Dương trưởng lão nên không thể phân tâm. Nếu khi đấy đệ tử liều một chút, có lẽ…” Hắn buông hơi thở dài.
Từ trưởng lão bất giác nhíu mày. Pháp nhãn của lão cho thấy hắn không nói dối nhưng cũng không đại biểu cho nói thật nói hoàn toàn. Trường hợp này bắt đầu giống với lần trước rồi.
Lão trầm mặc một lúc, suy đi tính lại cách hỏi của bản thân nhưng xem chừng vẫn không tìm thấy kẽ hở. Lời nói của lão rất bình thường, của hắn cũng vậy.
Chưa kể, sự tình còn liên quan đến Dương trưởng lão nên Từ trưởng lão không dám phỏng đoán lung tung, nhỡ chọc giận đối phương thì Chấp Pháp Đường sẽ bị san phẳng trong một canh giờ, thậm chí còn nhanh hơn nếu Tả Hữu song lão không can thiệp.
Từ trưởng lão chậm rãi vuốt râu rồi nói tiếp: “Trong quãng thời gian ở dược viên, ngươi có nghe nói về nhóm tán tu lai vãng nào không?”
Hứa Tử Du khoanh tay nghĩ ngợi. Để làm giả lời khai triệt để, Dương trưởng lão đã cho người đóng giả tán tu lai vãng quanh dược viên thật nhưng thời gian lai vãng không lâu nên hắn không chắc có thể sử dụng nguồn thông tin này để q·uấy n·hiễu.
Cân nhắc một lúc, hắn nói: “Đệ tử có nghe nói nhưng không chắc có liên quan lắm.”
Từ trưởng lão thoáng nhíu mày. Lần này, lời nói của hắn không thể phân định thật giả. Lão bắt đầu cảm nhận được sự tà môn ở hắn rồi. Quan trọng hơn, sự tà môn này xuất hiện ở hai vụ án không có lời giải cho tới thời điểm hiện tại.
Khổ nỗi, đào sâu hơn về thủ đoạn của Hứa Tử Du lại không phải chuyện đơn giản. Địa vị của hắn giờ này không còn giống như trước. Hắn đã là đệ tử ngoại môn, Chấp Pháp Đường muốn bắt hắn thì bắt buộc phải có chứng cứ, không thì phải tìm được tội nào đó để gán lên người.
Vế sau đã trở nên vô dụng do địa vị đặc thù với dược viên, còn vế trước thì quá khó bởi mọi chứng cứ trong vụ việc Thẩm Vân Mai đều không tồn tại.
Thậm chí, t·hi t·hể của cô giờ này ở đâu cũng không một ai biết được.
Không có t·hi t·hể thì không thể lập án. Nếu chỉ dựa vào mỗi mệnh đăng và lời nói của Dư trưởng lão thì về lý thuyết vẫn chưa đủ, Từ trưởng lão giúp đỡ chẳng qua vì giao tình lâu năm giữa hai người, chứ đã áp thẳng tông quy thì đã chẳng có vụ Hứa Tử Du ở đây.
Từ trưởng lão nhìn Hứa Tử Du một lúc. Với dáng vẻ gọn gàng và chỉn chu hiện tại của hắn, lão có thể cảm nhận được sự tự tin trong đôi mắt hắn.
Chẳng trách hắn dám đến đây, nguyên lai có chuẩn bị.
Từ trưởng lão quyết định gạt bỏ lý trí sang một bên để tin tưởng vào trực giác của một tu hành giả. Hứa Tử Du chắc chắn có liên hệ đến c·ái c·hết của Hồ trưởng lão và Thẩm Vân Mai, chỉ tiếc là hắn che giấu dấu vết phạm tội quá giỏi nên mới không phát giác.
Vụ của Hồ trưởng lão thì thôi, đằng nào cũng bị Tả Hữu song lão cưỡng ép đóng lại rồi nên Từ trưởng lão không tiện đào tiếp. Nhưng vụ việc của Thẩm Vân Mai lại khác. Vụ này có liên hệ tới Dương trưởng lão của dược viên. Lão già đó mới là biến số thật sự.
Từ trưởng lão đệm nhịp ngón tay mình lên tâm phản rồi cười khẩy.
“Lão phu hỏi xong rồi, ngươi có thể lui ra.”
Hứa Tử Du ôm quyền khom mình.
“Đã vậy, đệ tử không làm phiền trưởng lão làm việc nữa. Đệ tử xin phép cáo lui.”
Hứa Tử Du quay người ra ngoài. Ngay lúc cánh cửa chưa đóng lại hoàn toàn, giọng của Từ trưởng lão thình lình vang bên tai hắn, trầm thấp đến mức lạnh lẽo toàn thân.
“Làm việc gì cũng nên che giấu triệt để, tự đưa bản thân ra đầu ngọn sóng chưa bao giờ là việc quá khôn ngoan ở dài hạn. Lần này lão phu tạm gác sang bên, lần kế thì chưa chắc.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du vẫn còn giữ tâm cảnh ổn định. Thậm chí đến nhịp tim của hắn cũng không thay đổi. Hắn quay người ôm quyền, hành lễ một lần nữa mà không nói lời nào.
Không nói không có nghĩa là thừa nhận nhưng cũng chẳng mang bất kỳ ý nghĩa nào khác.
Từ trưởng lão bật cười rồi ra hiệu cho hắn thối lui, phần mình mò mẫm trong hộc tủ để lấy tẩu thuốc cũ đã lâu không dùng. Lão lau chùi một lượt rồi châm lửa, chậm rãi rít ngắn rít dài.
Bầu trời bên ngoài nhanh chóng tối đi, độc khí trong Ma Uyên một lần nữa tản ra ngoài.
Từ trưởng lão nhả ngụm khói, ánh mắt chợt lóe lên tinh quang.
“Ông có thể vào đây bằng con đường bình thường không?”
“Ta không muốn bị người khác giám thị nên mới phải lén lút thế.”
Giọng của Dư trưởng lão vang từ xà nhà trên cao.
“Điều tra thế nào rồi? Hứa Tử Du có vấn đề gì không?”
Từ trưởng lão rít tẩu thuốc, gương mặt phản chiếu qua tấm kính trước mặt.
“Không có vấn đề gì.”
——
PS: Nay 1 chương
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận