Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 87: Chương 87: Lật ngược
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:48Chương 87: Lật ngược
Hứa Tử Du không dám để Dương trưởng lão đợi lâu nên lên bờ rất nhanh. May mà quãng thời gian hắn siêng năng tôi luyện pháp lực nên có thể tận dụng pháp lực để gột rửa bụi bẩn giữa môi trường có thiên địa linh khí. Nhờ thế, quá trình làm sạch diễn ra rất nhanh.
Hứa Tử Du tức tốc dẫn Điền Kiến Phúc đến chỗ của Dương trưởng lão. Hắn ngự khí phi hành nên tốc độ di chuyển vô cùng nhanh. Có điều, phi hành không phải là chuyện thường nhật ở trong mắt đứa trẻ như Điền Kiến Phúc nên hắn khó mà che giấu tâm tư mong đợi.
Hứa Tử Du có thể thấy được vẻ hâm mộ trong mắt đối phương. Hắn cố tình mà.
Hắn sợ Dương trưởng lão sau khi ban thưởng sẽ bắt đầu lạnh nhạt và xa cách với hắn nên hắn phải tìm cách trói chặt quan hệ song phương. Điền Kiến Phúc là một cầu nối tốt nên hắn không ngại thể hiện tinh thần của một bậc trưởng bối trước mặt đối phương.
Cá nhân Hứa Tử Du muốn biến thành hình mẫu lý tưởng trong mắt Điền Kiến Phúc nhưng vì đối phương đã bắt đầu học kiến thức liên quan đến tu hành rồi nên hắn không thể lòe mãi được. Sớm muộn gì Điền Kiến Phúc cũng biết hắn là ngụy linh căn.
Cậy lại thiên phú là chuyện khó tránh. Hứa Tử Du từng chứng kiến không ít những vụ so kè linh căn dẫn đến xô xát giữa các đệ tử tạp dịch nên hắn hiểu thiên phú quyết định quyền nói chuyện như thế nào. Mặc dù Hồ trưởng lão từng bảo ma đạo không quan tâm quá nhiều đến linh căn nhưng lý thuyết là lý thuyết, còn hiện thực thì mọi người vẫn bị cái tư tưởng linh căn ăn sâu vào tận gốc rễ, muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng gì.
“Đến nhanh hơn lão phu nghĩ đấy.”
Dương Xuân Thu nhìn Hứa Tử Du đáp xuống từ pháp khí phi hành, bộ dạng có vẻ đã quen thuộc với bay lượn thì đôi mắt liền lóe lên tinh quang.
Lão không phải Điền Kiến Phúc mà hâm mộ Hứa Tử Du. Tới tận giờ lão vẫn còn hơi chướng bộ dạng tỏ vẻ đẹp trai của hắn đây… dù rằng hắn có sắc có tài thật.
Thứ lão để ý ở hắn là khả năng khống chế pháp lực. Lượng điều tiết đã tốt hơn rất nhiều so với lần cuối gặp mặt, nhờ thế mà hắn mới có thể duy trì luyện đan trong thời gian dài.
Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ: “Trưởng lão vạn an, đệ tử không dám để ngài đợi.”
Dương Xuân Thu nhếch mép: “Ban nãy lão phu nghe thấy t·iếng n·ổ. Tạc lô bao nhiêu lần rồi?”
Hứa Tử Du ngượng ngùng gãi đầu: “Khởi bẩm trưởng lão, hôm nay là lần thứ bảy mươi hai.”
“Bảy mươi hai lần sao, tính ra là trung bình ngươi luyện mười lò đan, bại hết cả mười nhỉ.” Dương Xuân Thu mỉa mai: “Chậc chậc, phá nhiều như thế thì ngươi nên tính đường bồi thường trước đi, khéo đống linh dược ngươi trồng được còn chẳng đủ để bù lại.”
Hứa Tử Du khụ khụ vài tiếng, đôi tai bất giác đỏ lên.
“... Đệ tử sẽ cẩn thận hơn trong lần tới.”
Dương Xuân Thu chậm rãi làm tách trà rồi nói tiếp: “Ngươi lưu lại dược viên cũng lâu rồi. Thời gian qua lão phu cũng thấy được nỗ lực của ngươi. Trước mắt, ngươi không làm lão phu thất vọng, hy vọng trong tương lai ngươi có thể tiếp tục duy trì phong độ như hiện tại.” Lão dừng lại một lúc: “... Có điều, lão phu đã thấy được ngưỡng giới hạn của ngươi. Tâm lực của ngươi đã bao trùm quá đủ rồi, từ nay hạn chế dài tay hơn đi.”
Nghe vậy, một bên thái dương Hứa Tử Du liền đổ mồ hôi lạnh dù đang ở đầu hè.
Hắn ôm quyền đáp lại: “Đa tạ trưởng lão đã chỉ điểm, đệ tử xin nghe.”
Hiện tại, Hứa Tử Du kiêm tu khá nhiều. Ban ngày nuôi trồng linh dược, đến trưa chiều thì tập trung luyện thể, chập tối lại bắt đầu nghiên cứu luyện đan, đến đêm thì tiếp tục tu hành Tiểu Ma Công tích lũy pháp lực. Nhìn tới ngó lui, hắn chẳng còn thời gian rảnh.
Tâm lực con người có hạn, Hứa Tử Du có thể khai thác khoảng trống đến mức này đã là rất tài nhưng hắn không thể bổ sung thêm bất kỳ tạp nghệ khác vào quỹ thời gian hiện có.
Theo ý của Dương trưởng lão, hắn đoán lão đang đề cập tới luyện khí.
Cơ chế luyện đan và luyện khí gần giống như nhau ở lực khống hỏa. Vì thế, nhập môn thành công ở mảng này thì cũng có thể nhập môn tốt ở mảng còn lại. Tuy nhiên, kiêm tu bao giờ cũng sẽ mâu thuẫn quỹ thời gian lẫn nhau. Thông thường, tu hành giả sẽ phải lựa chọn giữa hai mảng để có thể chuyên tâm tu hành.
Hứa Tử Du đã cạn tâm lực rồi, hắn không ham hố luyện khí đến thế. Mặc dù luyện thể và luyện khí có sự bổ trợ nhau rất tốt nhưng ở thời điểm hiện tại lại không giúp ích nhiều cho hắn. Trước mắt, hắn sẽ quan tâm đến vấn đề tiến cảnh đã, về sau lại tính tiếp.
“Nhìn ngươi không đáng tin lắm nhưng thôi, lão phu không quản. Lão phu đã cho ngươi những thứ cần thiết rồi, trở về tu hành cho tốt. Lần kế có lẽ lão phu sẽ tiếp tục nhờ cậy.”
Hứa Tử Du bất giác ngẩng đầu.
“Trở về…?” Hắn ngập ngừng một lúc: “Ý trưởng lão là hồi tông?”
Dương Xuân Thu khoanh tay trước ngực: “Chứ ngươi nghĩ dược viên là nhà ngươi à? Nhiệm vụ của ngươi đã sớm xong rồi, cũng nên hồi tông bẩm báo Chấp Sự Đường đi. Quan trọng hơn…” Lão thấp giọng truyền âm: “Chấp Pháp Đường có việc tìm ngươi.”
Đôi mắt Hứa Tử Du lóe lên tinh quang, không cần hỏi thêm cũng biết nguyên nhân.
Khi đại bí còn đang diễn ra, ngoại môn sẽ tận lực che giấu c·ái c·hết của Thẩm Vân Mai nhưng khi mọi chuyện kết thúc, vụ việc này sẽ được lật lên để điều tra ngay từ đầu.
Hứa Tử Du là nhân chứng sau cùng, hắn khó mà thoát khỏi cảnh bị điều tra.
“Đệ tử hiểu, đệ tử sẽ tận lực giấu nhẹm vụ này.”
Dương Xuân Thu hơi nheo mắt lại, khóe miệng chợt giương cao.
“Ngươi có kinh nghiệm nên lão phu tin ngươi sẽ làm tốt.”
Nghe vậy, nhịp tim Hứa Tử Du bất giác đập mạnh. Con ngươi hắn hơi run nhưng rất nhanh đã bình ổn tâm trí lại như cũ. Có điều, sự thay đổi ngắn ngủi ấy không thể qua mắt Dương Xuân Thu, mọi biến đổi của hắn dù là nhỏ nhất đều không thể giấu được lão.
Hứa Tử Du đã nhận lệnh, tự nhiên không dám lưu lại dược viên thêm một ngày. Dương Xuân Thu đã lên tiếng đuổi người tức là phía tông môn đã phát lệnh triệu hồi, nếu hắn còn do dự không về, sáng hôm sau mở mắt ra thấy Từ trưởng lão đứng trước cửa cũng không nói chơi.
Nhìn bóng lưng hắn nhỏ dần từ phương xa, Dương Xuân Thu liền vuốt râu cười khẽ.
“Tên tiểu tử này giấu sâu đấy. Nếu có thể bình an trưởng thành, e rằng sẽ thành đại nhân vật.”
Dương Xuân Thu chưa bao giờ rời mắt khỏi Hứa Tử Du bởi lão muốn biết hắn sẽ tu hành và thực hiện lời tuyên thệ của mình như thế nào. Lão thừa nhận hắn rất nỗ lực, hơn nữa còn tận dụng triệt để khung thời gian giới hạn để hoàn tất nhiều việc cùng lúc. Song, nhiêu đấy chưa đủ để lão thỏa mãn, bởi lão vẫn còn cảm nhận cái chất tà dị ở hắn.
Nếu quan sát ban ngày là chưa đủ, Dương Xuân Thu không ngại theo chân Hứa Tử Du cả ngày lẫn đêm. Cho đến hai tuần trở lại đây, lão rốt cuộc cũng giải đáp được thắc mắc.
Sau mỗi lần vận chuyển chu thiên của Tiểu Ma Công, Hứa Tử Du đều lẩm bẩm một câu và lặp đi lặp lại hằng hà sa số lần. Dương Xuân Thu không đếm nhưng lão nghe nhiều lần cũng cảm thấy đầu óc hơi ong ong. Nếu lão không sở hữu tu vi lẫn tâm cảnh thâm hậu, không khéo tiếng thì thầm như ác quỷ địa ngục của hắn đã khiến lão hồ đồ theo.
“Thẩm Vân Mai truyền thư gặp mặt, mình từ chối không ra, cô ta c·hết không rõ đầu đuôi.”
Dương Xuân Thu lẩm bẩm lại câu nói của Hứa Tử Du, khóe môi giương khẽ.
“Nghe nói ngoại môn từng có một vụ m·ất t·ích động trời, ngươi cũng dính líu tới vụ đó. Tuy đã được phán vô tội nhưng lão phu xem ra vụ đấy quá nửa có liên quan đến ngươi rồi.”
Lão nheo mắt lại, nụ cười trên môi còn giương cao hơn.
Dược viên độc lập với ngoại môn nhưng cũng thuộc một bộ phận của ngoại môn. Ngoại môn phát sinh đại sự gì, dược viên ngoài này cũng rõ mười mươi. Dương trưởng lão ngày đó không quan tâm sự kiện của Hồ trưởng lão nhưng sau khi biết Hứa Tử Du có khả năng tự huyễn ký ức, lão liền âm thầm lật lại vụ đó ngay ngày hôm sau.
Theo như báo cáo của Từ trưởng lão Chấp Pháp Đường, lời khai của Hứa Tử Du không hề giả. Hồ trưởng lão đi ra ngoài và bảo hắn ở lại trông nhà, ngoài ra không nói gì thêm. Xem qua thì báo cáo không có gì đặc biệt nhưng Dương trưởng lão lại để mắt tới từ “không giả”.
Từ trưởng lão là người thẳng thắn, có gì nói nấy, tác phong trực tiếp nên không đời nào có chuyện sử dụng câu cú phủ định của phủ định để khẳng định một sự việc.
Lòng vòng thế không phải tác phong của lão ta.
Dương Xuân Thu đoán chừng Từ trưởng lão đã kiểm tra Hứa Tử Du bằng thủ đoạn của mình, chỉ tiếc là không thể tìm ra câu trả lời mong muốn nên mới phải đóng vụ việc lại.
Tất nhiên, Dương Xuân Thu biết rõ đằng sau vụ này có sự thúc đẩy của Tả Hữu song lão. Hai lão quái vật đấy ngại dính vào rắc rối mà, nếu có cơ hội đóng vụ việc thì sẽ không từ thủ đoạn. Từ trưởng lão còn phải sinh hoạt tại ngoại môn nhiều năm nữa nên không thể không thuận theo ý của đối phương. Hiện tại, vụ việc đó đã bị c·hôn v·ùi.
Ngoại trừ vài bằng hữu thân thiết, Dương Xuân Thu đoán chẳng còn ai nhớ tới vụ việc của Hồ trưởng lão, dù rằng chuyện đấy mới diễn ra hơn một năm mà thôi.
Không lật vụ việc cũ thì lão cũng không nghĩ ra sự tình lần đó lại phức tạp đến nhường này. Hứa Tử Du khiến lão bất ngờ đấy nhưng cũng chính vì thủ đoạn đó nên hắn mới có thể thay lão hoàn thành ủy thác của kinh thành. Nhân quả hai người đã kết, lão sẽ không truy cứu chuyện cũ. Chưa kể, lấy bản sự tự huyễn kinh khủng kia, lão đoán phía Chấp Pháp Đường sẽ không thể điều tra kỹ càng vụ việc của Thẩm Vân Mai.
Một khi pháp nhãn của Từ trưởng lão không thể xác định thật giả, Hứa Tử Du sẽ lọt êm.
Nghĩ tới chuyện đó, bàn tay đang vuốt râu của Dương trưởng lão cũng phải ngừng lại. Lão bật cười thành tiếng, cười vang đến độ Điền Kiến Phúc đang trông lò đan cũng giật mình.
“Tiểu tử này ngày sau còn có nhiều chỗ để dùng đấy.”
Lão xoay người quay trở vào lò luyện, vừa đi vừa ngâm khúc, tâm trạng cao hứng.
Hứa Tử Du không dám để Dương trưởng lão đợi lâu nên lên bờ rất nhanh. May mà quãng thời gian hắn siêng năng tôi luyện pháp lực nên có thể tận dụng pháp lực để gột rửa bụi bẩn giữa môi trường có thiên địa linh khí. Nhờ thế, quá trình làm sạch diễn ra rất nhanh.
Hứa Tử Du tức tốc dẫn Điền Kiến Phúc đến chỗ của Dương trưởng lão. Hắn ngự khí phi hành nên tốc độ di chuyển vô cùng nhanh. Có điều, phi hành không phải là chuyện thường nhật ở trong mắt đứa trẻ như Điền Kiến Phúc nên hắn khó mà che giấu tâm tư mong đợi.
Hứa Tử Du có thể thấy được vẻ hâm mộ trong mắt đối phương. Hắn cố tình mà.
Hắn sợ Dương trưởng lão sau khi ban thưởng sẽ bắt đầu lạnh nhạt và xa cách với hắn nên hắn phải tìm cách trói chặt quan hệ song phương. Điền Kiến Phúc là một cầu nối tốt nên hắn không ngại thể hiện tinh thần của một bậc trưởng bối trước mặt đối phương.
Cá nhân Hứa Tử Du muốn biến thành hình mẫu lý tưởng trong mắt Điền Kiến Phúc nhưng vì đối phương đã bắt đầu học kiến thức liên quan đến tu hành rồi nên hắn không thể lòe mãi được. Sớm muộn gì Điền Kiến Phúc cũng biết hắn là ngụy linh căn.
Cậy lại thiên phú là chuyện khó tránh. Hứa Tử Du từng chứng kiến không ít những vụ so kè linh căn dẫn đến xô xát giữa các đệ tử tạp dịch nên hắn hiểu thiên phú quyết định quyền nói chuyện như thế nào. Mặc dù Hồ trưởng lão từng bảo ma đạo không quan tâm quá nhiều đến linh căn nhưng lý thuyết là lý thuyết, còn hiện thực thì mọi người vẫn bị cái tư tưởng linh căn ăn sâu vào tận gốc rễ, muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng gì.
“Đến nhanh hơn lão phu nghĩ đấy.”
Dương Xuân Thu nhìn Hứa Tử Du đáp xuống từ pháp khí phi hành, bộ dạng có vẻ đã quen thuộc với bay lượn thì đôi mắt liền lóe lên tinh quang.
Lão không phải Điền Kiến Phúc mà hâm mộ Hứa Tử Du. Tới tận giờ lão vẫn còn hơi chướng bộ dạng tỏ vẻ đẹp trai của hắn đây… dù rằng hắn có sắc có tài thật.
Thứ lão để ý ở hắn là khả năng khống chế pháp lực. Lượng điều tiết đã tốt hơn rất nhiều so với lần cuối gặp mặt, nhờ thế mà hắn mới có thể duy trì luyện đan trong thời gian dài.
Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ: “Trưởng lão vạn an, đệ tử không dám để ngài đợi.”
Dương Xuân Thu nhếch mép: “Ban nãy lão phu nghe thấy t·iếng n·ổ. Tạc lô bao nhiêu lần rồi?”
Hứa Tử Du ngượng ngùng gãi đầu: “Khởi bẩm trưởng lão, hôm nay là lần thứ bảy mươi hai.”
“Bảy mươi hai lần sao, tính ra là trung bình ngươi luyện mười lò đan, bại hết cả mười nhỉ.” Dương Xuân Thu mỉa mai: “Chậc chậc, phá nhiều như thế thì ngươi nên tính đường bồi thường trước đi, khéo đống linh dược ngươi trồng được còn chẳng đủ để bù lại.”
Hứa Tử Du khụ khụ vài tiếng, đôi tai bất giác đỏ lên.
“... Đệ tử sẽ cẩn thận hơn trong lần tới.”
Dương Xuân Thu chậm rãi làm tách trà rồi nói tiếp: “Ngươi lưu lại dược viên cũng lâu rồi. Thời gian qua lão phu cũng thấy được nỗ lực của ngươi. Trước mắt, ngươi không làm lão phu thất vọng, hy vọng trong tương lai ngươi có thể tiếp tục duy trì phong độ như hiện tại.” Lão dừng lại một lúc: “... Có điều, lão phu đã thấy được ngưỡng giới hạn của ngươi. Tâm lực của ngươi đã bao trùm quá đủ rồi, từ nay hạn chế dài tay hơn đi.”
Nghe vậy, một bên thái dương Hứa Tử Du liền đổ mồ hôi lạnh dù đang ở đầu hè.
Hắn ôm quyền đáp lại: “Đa tạ trưởng lão đã chỉ điểm, đệ tử xin nghe.”
Hiện tại, Hứa Tử Du kiêm tu khá nhiều. Ban ngày nuôi trồng linh dược, đến trưa chiều thì tập trung luyện thể, chập tối lại bắt đầu nghiên cứu luyện đan, đến đêm thì tiếp tục tu hành Tiểu Ma Công tích lũy pháp lực. Nhìn tới ngó lui, hắn chẳng còn thời gian rảnh.
Tâm lực con người có hạn, Hứa Tử Du có thể khai thác khoảng trống đến mức này đã là rất tài nhưng hắn không thể bổ sung thêm bất kỳ tạp nghệ khác vào quỹ thời gian hiện có.
Theo ý của Dương trưởng lão, hắn đoán lão đang đề cập tới luyện khí.
Cơ chế luyện đan và luyện khí gần giống như nhau ở lực khống hỏa. Vì thế, nhập môn thành công ở mảng này thì cũng có thể nhập môn tốt ở mảng còn lại. Tuy nhiên, kiêm tu bao giờ cũng sẽ mâu thuẫn quỹ thời gian lẫn nhau. Thông thường, tu hành giả sẽ phải lựa chọn giữa hai mảng để có thể chuyên tâm tu hành.
Hứa Tử Du đã cạn tâm lực rồi, hắn không ham hố luyện khí đến thế. Mặc dù luyện thể và luyện khí có sự bổ trợ nhau rất tốt nhưng ở thời điểm hiện tại lại không giúp ích nhiều cho hắn. Trước mắt, hắn sẽ quan tâm đến vấn đề tiến cảnh đã, về sau lại tính tiếp.
“Nhìn ngươi không đáng tin lắm nhưng thôi, lão phu không quản. Lão phu đã cho ngươi những thứ cần thiết rồi, trở về tu hành cho tốt. Lần kế có lẽ lão phu sẽ tiếp tục nhờ cậy.”
Hứa Tử Du bất giác ngẩng đầu.
“Trở về…?” Hắn ngập ngừng một lúc: “Ý trưởng lão là hồi tông?”
Dương Xuân Thu khoanh tay trước ngực: “Chứ ngươi nghĩ dược viên là nhà ngươi à? Nhiệm vụ của ngươi đã sớm xong rồi, cũng nên hồi tông bẩm báo Chấp Sự Đường đi. Quan trọng hơn…” Lão thấp giọng truyền âm: “Chấp Pháp Đường có việc tìm ngươi.”
Đôi mắt Hứa Tử Du lóe lên tinh quang, không cần hỏi thêm cũng biết nguyên nhân.
Khi đại bí còn đang diễn ra, ngoại môn sẽ tận lực che giấu c·ái c·hết của Thẩm Vân Mai nhưng khi mọi chuyện kết thúc, vụ việc này sẽ được lật lên để điều tra ngay từ đầu.
Hứa Tử Du là nhân chứng sau cùng, hắn khó mà thoát khỏi cảnh bị điều tra.
“Đệ tử hiểu, đệ tử sẽ tận lực giấu nhẹm vụ này.”
Dương Xuân Thu hơi nheo mắt lại, khóe miệng chợt giương cao.
“Ngươi có kinh nghiệm nên lão phu tin ngươi sẽ làm tốt.”
Nghe vậy, nhịp tim Hứa Tử Du bất giác đập mạnh. Con ngươi hắn hơi run nhưng rất nhanh đã bình ổn tâm trí lại như cũ. Có điều, sự thay đổi ngắn ngủi ấy không thể qua mắt Dương Xuân Thu, mọi biến đổi của hắn dù là nhỏ nhất đều không thể giấu được lão.
Hứa Tử Du đã nhận lệnh, tự nhiên không dám lưu lại dược viên thêm một ngày. Dương Xuân Thu đã lên tiếng đuổi người tức là phía tông môn đã phát lệnh triệu hồi, nếu hắn còn do dự không về, sáng hôm sau mở mắt ra thấy Từ trưởng lão đứng trước cửa cũng không nói chơi.
Nhìn bóng lưng hắn nhỏ dần từ phương xa, Dương Xuân Thu liền vuốt râu cười khẽ.
“Tên tiểu tử này giấu sâu đấy. Nếu có thể bình an trưởng thành, e rằng sẽ thành đại nhân vật.”
Dương Xuân Thu chưa bao giờ rời mắt khỏi Hứa Tử Du bởi lão muốn biết hắn sẽ tu hành và thực hiện lời tuyên thệ của mình như thế nào. Lão thừa nhận hắn rất nỗ lực, hơn nữa còn tận dụng triệt để khung thời gian giới hạn để hoàn tất nhiều việc cùng lúc. Song, nhiêu đấy chưa đủ để lão thỏa mãn, bởi lão vẫn còn cảm nhận cái chất tà dị ở hắn.
Nếu quan sát ban ngày là chưa đủ, Dương Xuân Thu không ngại theo chân Hứa Tử Du cả ngày lẫn đêm. Cho đến hai tuần trở lại đây, lão rốt cuộc cũng giải đáp được thắc mắc.
Sau mỗi lần vận chuyển chu thiên của Tiểu Ma Công, Hứa Tử Du đều lẩm bẩm một câu và lặp đi lặp lại hằng hà sa số lần. Dương Xuân Thu không đếm nhưng lão nghe nhiều lần cũng cảm thấy đầu óc hơi ong ong. Nếu lão không sở hữu tu vi lẫn tâm cảnh thâm hậu, không khéo tiếng thì thầm như ác quỷ địa ngục của hắn đã khiến lão hồ đồ theo.
“Thẩm Vân Mai truyền thư gặp mặt, mình từ chối không ra, cô ta c·hết không rõ đầu đuôi.”
Dương Xuân Thu lẩm bẩm lại câu nói của Hứa Tử Du, khóe môi giương khẽ.
“Nghe nói ngoại môn từng có một vụ m·ất t·ích động trời, ngươi cũng dính líu tới vụ đó. Tuy đã được phán vô tội nhưng lão phu xem ra vụ đấy quá nửa có liên quan đến ngươi rồi.”
Lão nheo mắt lại, nụ cười trên môi còn giương cao hơn.
Dược viên độc lập với ngoại môn nhưng cũng thuộc một bộ phận của ngoại môn. Ngoại môn phát sinh đại sự gì, dược viên ngoài này cũng rõ mười mươi. Dương trưởng lão ngày đó không quan tâm sự kiện của Hồ trưởng lão nhưng sau khi biết Hứa Tử Du có khả năng tự huyễn ký ức, lão liền âm thầm lật lại vụ đó ngay ngày hôm sau.
Theo như báo cáo của Từ trưởng lão Chấp Pháp Đường, lời khai của Hứa Tử Du không hề giả. Hồ trưởng lão đi ra ngoài và bảo hắn ở lại trông nhà, ngoài ra không nói gì thêm. Xem qua thì báo cáo không có gì đặc biệt nhưng Dương trưởng lão lại để mắt tới từ “không giả”.
Từ trưởng lão là người thẳng thắn, có gì nói nấy, tác phong trực tiếp nên không đời nào có chuyện sử dụng câu cú phủ định của phủ định để khẳng định một sự việc.
Lòng vòng thế không phải tác phong của lão ta.
Dương Xuân Thu đoán chừng Từ trưởng lão đã kiểm tra Hứa Tử Du bằng thủ đoạn của mình, chỉ tiếc là không thể tìm ra câu trả lời mong muốn nên mới phải đóng vụ việc lại.
Tất nhiên, Dương Xuân Thu biết rõ đằng sau vụ này có sự thúc đẩy của Tả Hữu song lão. Hai lão quái vật đấy ngại dính vào rắc rối mà, nếu có cơ hội đóng vụ việc thì sẽ không từ thủ đoạn. Từ trưởng lão còn phải sinh hoạt tại ngoại môn nhiều năm nữa nên không thể không thuận theo ý của đối phương. Hiện tại, vụ việc đó đã bị c·hôn v·ùi.
Ngoại trừ vài bằng hữu thân thiết, Dương Xuân Thu đoán chẳng còn ai nhớ tới vụ việc của Hồ trưởng lão, dù rằng chuyện đấy mới diễn ra hơn một năm mà thôi.
Không lật vụ việc cũ thì lão cũng không nghĩ ra sự tình lần đó lại phức tạp đến nhường này. Hứa Tử Du khiến lão bất ngờ đấy nhưng cũng chính vì thủ đoạn đó nên hắn mới có thể thay lão hoàn thành ủy thác của kinh thành. Nhân quả hai người đã kết, lão sẽ không truy cứu chuyện cũ. Chưa kể, lấy bản sự tự huyễn kinh khủng kia, lão đoán phía Chấp Pháp Đường sẽ không thể điều tra kỹ càng vụ việc của Thẩm Vân Mai.
Một khi pháp nhãn của Từ trưởng lão không thể xác định thật giả, Hứa Tử Du sẽ lọt êm.
Nghĩ tới chuyện đó, bàn tay đang vuốt râu của Dương trưởng lão cũng phải ngừng lại. Lão bật cười thành tiếng, cười vang đến độ Điền Kiến Phúc đang trông lò đan cũng giật mình.
“Tiểu tử này ngày sau còn có nhiều chỗ để dùng đấy.”
Lão xoay người quay trở vào lò luyện, vừa đi vừa ngâm khúc, tâm trạng cao hứng.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận