Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 86: Chương 86: Không đề

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:48
Chương 86: Không đề

Ngự Ma Tông có động thái lớn nhưng đấy là chuyện của cao tầng, còn những đệ tử thấp cổ bé họng như Hứa Tử Du lại không hề hay biết chuyện gì cả, mà không biết cũng tốt, đỡ phải lo tới lo lui những chuyện không đâu. Chưa kể, sau khi bế quan chữa trị thương thế, cảnh giới của Hứa Tử Du đã dần trở nên ổn định hơn, căn cơ lung lay của hắn cũng đã được bình ổn trở lại. Trong thời gian tới, hắn tu hành như trước sẽ không tạo ra vấn đề lớn.

Hứa Tử Du bế quan hơn một tuần mới xuất quan. Vừa ra ngoài là tay chấp sự quen mặt kia đã đến truyền lại mệnh lệnh của Dương trưởng lão. Đối phương không biết nội tình nên còn tưởng hắn phạm phải tội lớn gì, bèn ra khuyên nhủ tận tình.

Quan hệ đôi bên tuy tốt nhưng chưa đến mức tình như thủ túc nên chỉ dặn dò qua loa mà thôi. Với tay chấp sự, nếu Hứa Tử Du bị Dương trưởng lão g·iết c·hết rồi luyện đan thì y ngày sau lại phải lao đao đi tìm trận pháp sư khác để lo liệu việc nuôi trồng và thu hoạch.

Hứa Tử Du nghe chấp sự luyên thuyên hết cả đường cũng đau đầu chóng mặt nhưng hắn không chen giọng vào. Đối phương có ý tốt, hắn cũng không tiện khiến y mất hứng.

Dương trưởng lão giao cho Hứa Tử Du quản lý ba đồi linh dược cùng một lúc là chuyện tương đối khó nhằn, nhất là với người chưa từng nuôi trồng diện rộng như hắn. Nhưng vì biết hắn đã thuộc làu làu đống kiến thức trong tuyển tập nuôi trồng linh dược, ba đồi linh dược chỉ là bước đi đầu tiên thôi, còn chưa đáng là gì cả.

Hứa Tử Du không muốn từ chối “nan đề” của Dương trưởng lão. Lão đang cố tình tạo điều kiện cho hắn thực nghiệm thì hắn xin tuân thủ. Cứ như thế, Hứa Tử Du bắt đầu chuỗi ngày tháng vừa nuôi trồng linh dược vừa tìm các luyện đan sư để xin phép quan sát.

Ngày này qua tháng nó, chớp mắt đã hết mùa xuân. Cây trái bắt đầu sai quả.

“Hứa sư điệt, ngươi là thiên tài đấy à?”

Tay chấp sự nhìn đống sản lượng tinh phẩm chất dồn trước mặt mình mà nghẹn họng trối trân. Y cứ tưởng sau lứa thu hoạch đầu tiên là hắn sẽ táng thân trong lò đan của Dương trưởng lão rồi chứ, không ngờ lại có thành quả tốt ngoài mong đợi.

Ba đồi linh dược được giao đều cho ra sản lượng có chất lượng cao nhất dược viên. Tuy rằng linh dược thu hoạch chỉ là loại cấp thấp dùng để luyện đan cho các đệ tử ngoại môn nhưng thành quả canh tác đều đạt tới ngưỡng tinh phẩm thì không còn gì để nói nữa.

Hứa Tử Du ôm quyền đáp: “Đệ tử may mắn được Dương trưởng lão chỉ điểm thôi ạ.”

“... May mắn cũng là một phần của thực lực đấy.” Tay chấp sự lẩm bẩm rồi kiểm kê sản lượng một lần nữa, sau mới gọi đám đệ tử ngoại môn khác đến thu hoạch.

Hứa Tử Du không giải thích nhiều, hắn tin tay chấp sự đã nhìn ra bản chất sau một quãng thời gian quan sát. Người ngoài nghề xem náo nhiệt, còn người trong nghề xem bản sự.

“Sư điệt này… à không, từ giờ ta phải gọi ngươi là sư đệ mới phải.” Chấp sự vỗ vai Hứa Tử Du, vẻ mặt có chút cảm khái: “Không dễ gì được Dương trưởng lão chiếu cố, ngươi về sau cố gắng cho tốt, đừng làm trưởng lão thất vọng, nghe rõ chưa?”



Hứa Tử Du chớp mắt cười khổ.

“Chấp sự à, đệ tử còn chưa đột phá Tiềm Hư, danh phận này không khỏi cao quá.”

“Chuyện sớm muộn mà thôi.” Y lườm nguýt: “Ngươi tu hành không được bao lâu mà tu vi đã đến Định Pháp thượng cảnh, mặc dù pháp lực không quá dồi dào nhưng thành tựu luyện thể lại rất cao. Lâu rồi ta không về ngoại môn nhưng dám cá chẳng có tên thể tu nào chống đỡ nổi vài quyền của ngươi bây giờ đâu nhỉ, Hứa sư đệ?”

Hứa Tử Du ho khụ khụ vài tiếng, cười cười không nói gì cả.

Một lát sau, hắn mới đáp: “... Sư huynh quá lời rồi.”

“Một tiếng sư huynh này của ngươi nghe thuận tay đấy.” Y bật cười thành tiếng, thuận tay đưa cho Hứa Tử Du một túi trữ vật: “Dương trưởng lão bảo ta đưa cho ngươi, trong này có phương pháp luyện đan căn bản, không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi ta, ngoài ra còn có một đan lô và vài đan phương Bồi Khí, Dưỡng Thể.”

Hứa Tử Du mừng rơn, vội vàng nhận lấy rồi ôm quyền hành lễ.

“Đa tạ sư huynh.”

Chấp sự xua tay: “Đa tạ cái gì chứ. Ta chỉ đưa đồ thay Dương trưởng lão mà thôi. Thời gian qua ta biết ngươi nỗ lực thế nào mà. Có điều, với tư cách là người đi trước, ta khuyên ngươi không nên xem nhẹ đan đạo. Mặc dù ngươi có tài trong lĩnh vực trận pháp nhưng trận pháp là vật ngoài thân, trong quá trình tạo trận nếu phát sinh bất trắc thì trận pháp chỉ đơn giản là không thành hình. Còn đan dược thì khác, luyện đan không ổn, thứ ngươi phục dụng không phải là dược, mà là độc. Nuốt độc là con đường tự hủy, nhớ cho kỹ.”

Hứa Tử Du nghiêm túc khom mình, thành thành thật thật tiếp nhận lời khuyên.

Hắn đã quan sát các luyện đan sư luyện đan suốt cả mùa xuân, thậm chí còn lén học cách tạo xác đan nên khá trông đợi vào thành quả đầu tiên.

Khổ nỗi, trong số những đan phương có sẵn trong túi trữ vật, Hứa Tử Du không thấy đan phương của Trúc Cơ Đan nên đoán chừng hắn phải tự thân vận động rồi.

Thời gian qua Hứa tử Du đã ỷ lại vận may của bản thân, hắn cứ tưởng sẽ được ban đan phương Trúc Cơ Đan sau những gì đã thể hiện, nhưng hắn nghĩ nhiều rồi. Hắn chưa xứng.

Buông một hơi thở dài, Hứa Tử Du vò đầu.



“Mà thôi, không cần vội, ít nhất còn vài năm nữa, cứ từ từ vậy.”

Hứa Tử Du cất túi trữ vật rồi chia tay chấp sự để tiếp tục gieo trồng lứa linh dược mới. May mà hắn có pháp khí phi hành nên vấn đề di chuyển không quá phức tạp, bay qua bay lại một, hai ngày là gieo xong rồi, việc còn lại cứ để cho Tụ Linh Trận lo liệu.

Vừa biết dựng trận pháp, vừa biết nuôi trồng linh dược, tương lai còn biết cả luyện đan, Hứa Tử Du cảm thấy con đường ngày sau của mình không còn mù mịt nữa rồi. Hắn đã thấy một tia sáng le lói nơi phương xa nên chỉ việc đi về phía trước.

Dược viên không hổ danh là chốn phúc địa của thiên địa linh khí tại ngoại môn. Hoàn cảnh môi trường nơi đây thực sự rất thanh tịnh nên thương thế của Hứa Tử Du lành lặn vô cùng nhanh. Hiện tại, ám thương của hắn đã biến mất nên có thể bắt đầu luyện thể trở lại. Ngày này qua ngày nọ, hắn có thể cảm nhận được sự tăng tiến thực lực rất rõ rệt.

Bây giờ, nếu hắn tái đấu với Hình chấp sự, có lẽ hắn sẽ không còn chật vật như trước nữa. Tiếc là gã đ·ã c·hết rồi. Nhưng thôi, người như gã nếu sống tiếp thì sẽ thành đại họa mất.

——

Một tuần sau.

“Tiên gia sư thúc có nhà không…”

Uỳnh?!

Điền Kiến Phúc vừa gõ tay lên động phủ thì bên trong vang ra t·iếng n·ổ lớn khiến cả cổng đá phải rung lên. Hắn sợ sệt lùi ra sau, thậm chí còn chạy tít ra tảng đá lớn đằng xa.

Cổng đá mở ra, khói đen mịt mù.

Hứa Tử Du vừa ra ngoài vừa ho khục khặc, người hắn dính đầy tro đen, đầu tóc hơi rối xù. Mỗi lần ho, bụi tro còn bay ngoài không ngừng. Hắn có cảm giác tàn tro đã dính trong họng nên vội chạy đến con suối gần đó, tận dụng trận pháp chắt lọc linh khí ra rồi mới súc miệng.

Điền Kiến Phúc thấy Hứa Tử Du ra ngoài liền rón rén tiếp cận. Hắn đương nhiên nghe được, dù sao cũng tai thính mà. Huống hồ, ngay lúc ra ngoài, hắn đã sớm khóa vị trí đối phương.

Hứa Tử Du nhổ ra vài ngụm nước bẩn, cổ họng liền thông thoáng hơn hẳn.



Hắn vừa rửa mặt vừa hỏi: “Tìm ta có chuyện gì không?”

Điền Kiến Phúc vội đáp: “K-khởi bẩm tiên gia sư thúc, Dương thượng tiên tìm ngài ạ.”

Hứa Tử Du vuốt mặt rồi nhìn lại đối phương. Bộ dạng nhỏ nhắn có phần rụt rè kia trông thế nào cũng không giống con cháu xuất thân thì nhà binh của Điền Kiến Quốc, mà giờ phải gọi nhà đấy là hoàng tộc mới phải. Kỳ Quốc giờ thành đất của bọn họ rồi.

“Chưa hiểu về tu hành giới thì có thể gọi thế, biết rồi thì không nên gọi bừa. Một là sư thúc, hai là sư huynh, ở đây không có tiên gia gì cả. Còn Dương trưởng lão là Dương trưởng lão, không phải thượng tiên. Gọi lung tung người ta chê cười đấy.” Hắn nhắc nhở.

Điền Kiến Phúc là đứa trẻ sở hữu tam tạp linh căn được Dương trưởng lão tìm thấy ở Điền gia. Khi bọn hắn khởi hành, đối phương vẫn còn ở nhà để chia tay người thân và chuẩn bị tinh thần, một tháng sau đó mới được nô bộc đưa đến dược viên.

Dương trưởng lão thu nhận Điền Kiến Phúc làm đan đồng khiến cho biết bao người ở dược viên hâm mộ, song cùng lúc đấy cũng cầu phúc cho hắn.

Làm đan đồng của Dương trưởng lão tất nhiên sẽ được thụ hưởng rất nhiều cái lợi không tưởng nhưng một khi phạm phải sai lầm không thể cứu vãn, ai cũng không cứu được hắn.

Phúc họa song hành, tương lai Điền Kiến Phúc thế nào khó mà nói trước. Nhưng trước mắt, Điền Kiến Phúc thụ hưởng sự che chở của Dương trưởng lão là sự thật nên chẳng ai dám động tới hắn dù hiện tại chỉ là một phàm nhân.

Điền Kiến Phúc gãi đầu một lúc rồi đáp: “... Vâng, thưa sư thúc.”

Hứa Tử Du gật đầu: “Nghe lời là tốt. Đợi ở đây, ta đi tắm một lúc rồi về cùng ngươi.”

Hắn vừa nói vừa cởi quần áo, chớp mắt đã nhảy ùm xuống linh tuyền trước mặt.

Điền Kiến Phúc lớn lên trong môi trường gia giáo nên hơi bị ngợp trước hành vi tùy tiện đến độ hoang dã của Hứa Tử Du, vừa thấy hắn cởi đồ là đã che mắt quay lưng. Có điều, ngại thì ngại, hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi theo mệnh lệnh trước đó.

Hứa Tử Du không biết Điền Kiến Quốc đã dặn dò cháu mình như thế nào nhưng nhu thuận như thế này mới dễ sống tại dược viên, về sau chỉ cần tu hành thật tốt nữa thì không cần lo lắng cơm ăn áo mặt. Có cái danh đan đồng của Dương trưởng lão, hắn chỉ cần không phạm lỗi là có thể sống khỏe tới c·hết. Thậm chí, nếu tu hành có thành tựu và trở thành đệ tử nội môn, ngai vàng của Điền gia sẽ còn vững vàng thêm trăm năm.

Hứa Tử Du biết tu hành giả tầm cỡ Dương trưởng lão sẽ tính toán rất nhiều. Lão tính đến tận nước này thì cũng xem là tận nghĩa với Điền gia. Về sau gia tộc này sẽ phải tự lực cánh sinh, nếu vô tình vướng phải đại họa nào khác thì chỉ có thể tự mình xử lý.

Hứa Tử Du nghĩ bâng quơ rồi chìm bản thân xuống mặt nước, gột rửa nhơ nhuốc trên người.

Gió đầu hạ thoáng qua, tiếng lá xào xạc bay bổng trong không trung.

Bình Luận

0 Thảo luận