Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 85: Chương 85: Bàn tay vô hình
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:48Chương 85: Bàn tay vô hình
Cẩn tắc vô ưu là tính cách cần thiết để sinh tồn tại tu hành giới cũng như làm đại sự. Lão nhân áo xám luôn dạy những đệ tử của mình phải nhìn trước ngó sau trước khi hành sự thì mới có thể giữ được mạng sống của mình giữa bốn bề hiểm nguy.
Khổ nỗi, Dương Xuân Thu nghe lời hơi quá đà, đến những chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng phải nhìn tới nhìn lui nhiều lần, đã thế còn chưa ra quyết định sau cùng.
Nếu đổi chỗ cho đệ tử của mình, lão nhân áo xám chắc chắn sẽ dự trù một suất đệ tử ký danh cho Hứa Tử Du, dù sao thì không phải Định Pháp cảnh nào cũng có đủ thực lực khuynh đảo một thế lực có cả Trúc Dịch lẫn Tiềm Hư tọa trấn như hắn.
Chưa kể, hắn hiện tại còn rất bí ẩn, ngoại môn có tiếng nhưng lại không có tên trong bảng thập cường nên những lão già khác trong nội môn sẽ không để mắt tới. Đây sẽ là một lợi thế để lão nhân thu thập cường giả tiềm năng về dưới trướng.
“Tuổi không lớn nhưng gan không nhỏ, tâm rất cao nhưng khí không ngạo. Hạt giống tốt như thế mà con cũng cần quan sát nhiều ư, cẩn trọng quá nhiều khi lại tự hại bản thân.”
Lão nhân áo xám bật cười rồi xoay cái nhẫn nọ trên ngón tay. Vùng không gian bên trên chiếc nhận nhanh chóng xoắn lại tạo thành một cái hố đen không đáy. Lão lò mò một chút rồi lôi ra một đôi quyền sáo vẫn còn phủ bụi.
Nhìn lớp bụi đọng thành lớp dày, khóe miệng Dương Xuân Thu không khỏi giật nhẹ. Không hổ danh là đồ cổ. Thậm chí, lão còn hoài nghi khả năng sử dụng hiện tại. Mặc dù hàng cổ thường mạnh hơn nhưng nếu không bảo dưỡng trường kỳ, e rằng chất lượng sẽ giảm sút.
Dường như biết đệ tử của mình đang nghĩ gì, lão nhân áo xám liền nhếch mép.
“Rõ ràng rất quan tâm tên tiểu tử họ Hứa đó, sao con còn phải lăn tăn thế không biết.”
Lão hất nhẹ ngón tay, lớp bụi đọng trên đó lập tức biến mất, hoàn trả lại dáng vẻ nguyên hình của đôi quyền sáo năm trăm năm tuổi. Toàn thân phủ lên một lớp xương cốt rắn chắc cùng với nhiều đường phù triện giúp gia tăng khả năng lưu thông pháp lực, dáng hình cũng không giống một đôi quyền sáo thông thường mà giống với một lớp giáp tay hơn.
Có điều, sự thon gọn ấy mới là thứ giúp cho đôi quyền sáo này trở nên đáng giá để lão nhân giữ trong giới chỉ của mình nhiều năm liền mà không vứt bỏ.
“... Trông nó mới hơn ta tưởng.”
Lão nhân bật cười: “Dĩ nhiên là mới rồi. Định kỳ vi sư đều để cho đan đồng lau dọn đống pháp khí này mà. Chỉ là vi sư không thường xuyên kiểm tra thôi.”
Lão cố tình dùng thuật che mắt để thăm dò thái độ của Dương Xuân Thu. Quả nhiên không ngoài dự đoán, đối phương thực sự không hài lòng. Nếu không vì người bản thân quan tâm, không đời nào Dương Xuân Thu thể hiện loại thái độ đó.
Nhận ra bản thân đã thất thố, Dương Xuân Thu không dám ngẩng cao đầu. Lão từ tốn làm hớp rượu để bình tâm, nhưng rượu nào phải thứ giúp con người bình lặng trở lại.
Lão nhân áo xám bật cười.
“Sắp tới vi sư tiếp tục bế quan nên chưa thể đến xem tên tiểu tử đó được. Sau này nếu hắn đột phá Tiềm Hư nhập nội môn, vi sư sẽ thu nhận hắn làm đệ tử ký danh. Còn bây giờ, con cứ làm những chuyện đã dự tính đi, vi sư sẽ không hỏi đến.”
Lão vừa nói vừa đẩy đôi quyền sáo đến trước mặt Dương Xuân Thu.
“... Đa tạ sư phụ đã hiểu cho.”
Lão nhân xua tay: “Chỗ sư đồ với nhau, vi sư không muốn tính toán câu nệ.” Lão dừng lại một chút, ánh mắt như lóe lên tinh quang: “Sẵn tiện đây, vi sư có chuyện muốn nói với con.”
Dương Xuân Thu cảm nhận được bầu không khí, bèn nghiêm túc đối mặt.
“Liên quan đến vụ việc kinh thành, tông môn đã có nghi vấn mới.”
Dương Xuân Thu đảo mắt nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta tưởng tông môn tạm thời bỏ qua.”
“Đối ngoại thôi.” Lão nhân cười lạnh, ánh mắt lóe lên một tia sát khí: “Bỏ qua một lần thì đối phương sẽ được nước làm tới, chi bằng nhân dịp này giải quyết luôn một thể rồi chỉnh lý toàn bộ đại cục. Trong mười năm tới, ma đạo chúng ta sẽ có bước tiến lớn.”
“Mười năm…” Dương Xuân Thu thở dài: “Xem chừng ta chưa thể bế quan được rồi.”
“Cảnh giới của con tuy đã đủ nhưng tâm cảnh vẫn chưa hoàn toàn vững vàng. Lịch luyện thêm mười năm, thậm chí hai mươi năm nữa rồi hẵng bế quan.” Lão nhân thở dài: “Con đấy, chuyện cần cẩn trọng thì không cẩn trọng, chuyện đâu đâu thì cứ nghĩ ngợi lung tung.”
Dương Xuân Thu lại thở dài, ôm quyền đáp: “Xin nghe theo sư phụ.”
Lão nhân áo xám gật đầu. Lão vuốt râu nói tiếp: “Thời gian tới vi sư cần con giám thị Minh Sát Tông. Bọn chúng luôn để mắt tới những người ở nội môn hơn là người thường xuyên ở ngoài như con. Tông môn sẽ âm thầm hỗ trợ, con không cần phải lo những chuyện khác.”
Dương Xuân Thu bất giác nhíu mày lại.
“Sư phụ, mặc dù vụ này do Hứa Tử Du xử lý nhưng mặt ngoài vẫn là ta đứng tên. Không đời nào phía Minh Sát Tông không biết chuyện. Giao cho ta liệu có ổn không?”
Lão nhân cười vang.
“Vậy là con chưa nghe tin gì nhỉ. Tông môn khen thưởng chỉ là vấn đề nội bộ, còn đối ngoại sẽ tuyên dương người khác. Trước mắt, người đấy sẽ thay con gánh hết phong mang.”
Dương Xuân Thu đỡ trán phiền não.
“Chuyện quan trọng như thế sao bây giờ sư phụ mới nói?”
Lão nhân vuốt râu bảo: “Vi sư tính nói từ đầu nhưng ai ngờ con lại mang đến một chuyện thú vị như vậy chứ. Đằng nào cũng nói hết trong một buổi, nói trước nói sau quan trọng gì.”
Dương Xuân Thu thở dài.
“Nếu tông môn đã có lệnh thì ta không thể từ chối được rồi. Có điều, Minh Sát Tông gần đây gia tăng phòng vệ rất nghiêm ngặt, e rằng không dễ để thăm dò.”
Minh Sát Tông là tông môn còn lại trong tam đại ma đạo Kỳ Quốc, cũng là tông môn có chỉnh thể thực lực cao nhất hiện thời. Vô luận là số lượng hay chất lượng, Minh Sát Tông vẫn vượt qua Ngự Ma Tông và Hợp Hoan Tông không ít. Không phải tự nhiên mà bọn họ thống lĩnh ma đạo Kỳ Quốc nhiều năm liền, hết thảy đều vì nội tình thâm hậu.
Ngự Ma Tông không ngần ngại v·a c·hạm với Minh Sát Tông nhưng gần đây vì sự tình của Thanh Hư Đạo Tông nên bọn họ phải thu mình lại. Hiện thân ở đầu ngọn sóng nhiều quá cũng không tốt, chỉ tổ thiệt thân. Tu hành giả không thiếu thời gian, hôm nay nhẫn nhịn, trăm năm, thậm chí ngàn năm sau báo thù cũng không muộn.
Hôm nay Ngự Ma Tông đối mặt với thế trong ngoài đều có địch, bọn họ không cẩn trọng thì chắc chắn sẽ ăn thua thiệt, nhưng đời nào bọn họ để chuyện đấy xảy ra chứ.
Lúc cần rút thì rút, khi cần t·ấn c·ông thì không thể ngồi yên.
“Bọn họ gia tăng phòng vệ cũng là lẽ đương nhiên. Hôm trước có mấy lão già không yên phận bên Hợp Hoan Tông lời ra tiếng vào với bọn họ, xém chút nữa là đánh nhau to rồi.” Lão nhân áo xám bật cười: “Tiếc là tông chủ đôi bên ra mặt nên không thể xem mấy lão già kia lao vào xé xác nhau được. Thật đáng tiếc, đáng tiếc.”
Tiếng cười của lão vang đi khắp động phủ, âm va tường động còn vọng lại vô số lần.
Dương Xuân Thu cũng thấy tiếc vì Hợp Hoan Tông lẫn Minh Sát Tông không giao chiến với nhau nhưng lão hiểu chuyện đấy chỉ là mộng tưởng trong đầu. Bởi từ lâu, ma đạo tam tông đã thiết lập một hòa ước không x·âm p·hạm nhằm đảm bảo lực lượng đối phó với chính đạo.
Tuy nhiên, sau sự kiện kinh thành, giao ước giữa tam tông đã bắt đầu có dấu hiệu bất ổn.
Công pháp mà Định Quốc công và Hình chấp sự luyện là Hóa Yêu Đại Pháp. Tuy rằng bản luyện của chúng không hoàn chỉnh nhưng mấy lão quái vật trong tông đời nào nhìn nhầm. Huống hồ, Dương Xuân Thu còn mang cả t·hi t·hể về nên bọn lão lại dễ dàng kiểm chứng hơn.
Hóa Yêu Đại Pháp là một trong bốn công pháp chủ lưu của Minh Sát Tông. Ngoại trừ đệ tử nhất mạch Yêu Minh Địa thì không một ai có đủ phận sự tu luyện công pháp này.
Ngự Ma Tông đã cố tình để lộ thông tin này cho Hợp Hoan Tông nhằm tìm kiếm đồng minh gây chèn ép Minh Sát Tông, song sự tình có vẻ vẫn chưa đến đâu cả.
Dù sao Định Quốc công không luyện chính quyển mà lại luyện tàn quyển trôi nổi trong tu hành giới. Minh Sát Tông hoàn toàn có thể lấy cớ là có kẻ bắt chước công pháp để chối bỏ trách nhiệm nên chẳng dễ gì bắt đối phương lại. Chưa kể, đối tượng tu luyện là thành viên hoàng tộc Kỳ Quốc. Tam đại ma tông kiêng kỵ hoàng tộc đến mức nào ai cũng rõ nên không đời nào có chuyện bọn họ dung túng cho đối phương.
Đây cũng là kẽ hở để Minh Sát Tông thoát khỏi nghi vấn nhưng Ngự Ma Tông chưa bao giờ tin tưởng đối phương. Nếu không có lừa dối, làm sao nhận được sự tin tưởng chứ.
Sự kiện kinh thành trong mắt mấy lão quái vật thực ra chỉ là một hồi dạo đầu, cho dù Định Quốc công trở nên mạnh mẽ hơn thì sau cùng lão cũng thành một quân cờ. Ngự Ma Tông không ra tay sớm thì khi thời điểm tới, Minh Sát Tông cũng sẽ động thủ.
Đây là thế cờ ắt phải xảy ra.
Nếu Minh Sát Tông tiêu diệt hoàng tộc Kỳ Quốc trước, bọn họ sẽ là người chủ động toàn diện. Ngự Ma Tông và Hợp Hoan Tông khi ấy chỉ là những con bò bị dắt mũi.
Nhưng viễn cảnh đấy lại không xảy ra. Ngự Ma Tông vẫn nhanh chân hơn.
“Cứ nghĩ chuyến này chỉ để trả lại ân tình năm xưa của Điền thị, không ngờ đằng sau mọi việc lại có bàn tay vô hình khổng lồ như thế này.” Dương Xuân Thu thầm than.
“Không có việc gì là vô tình cả.” Lão nhân áo xám bật cười: “Bây giờ con đã trả được ân tình năm xưa rồi, con đường ngày sau không cần phải đoái hoài hồng trần nữa.”
“Vâng, không cần phải đoái hoài nữa nhưng tương lai bây giờ lại rối rắm hơn, cũng khó mà nói trước.” Dương Xuân Thu đệm nhịp tay lên bàn đá.
“Nhiệm vụ lần này chỉ nghiêng về giám thị và thăm dò, không bảo con đi đánh nhau. Cảm thấy tránh được trận chiến nào thì cứ tránh, thứ chúng ta cần là tình báo. Minh Sát Tông đang lập mưu, chúng ta phải điều tra rõ ngọn ngành.” Lão nghiêm giọng.
Dương Xuân Thu gật đầu rồi đứng dậy ôm quyền.
“Ta nhất định sẽ không làm sư phụ mất mặt.”
Lão nhân áo xám bất giác sờ tay lên mặt, bật cười đáp lại: “Sống lâu thế này rồi vi sư cũng chẳng quan tâm tới vấn đề đấy nữa. Con nhớ giữ mình là được rồi.”
Lão dừng một lúc, con ngươi bỗng lóe lên một tia dị quang, khóe môi hơi hạ xuống.
“Tiểu Dương này, lúc mang t·hi t·hể của bọn chúng về đây, con vẫn giữ nguyên mọi thứ chứ?”
Dương Xuân Thu đối mặt với lão, mỉm cười đáp lại.
“Vâng, vẫn giữ nguyên như cũ.”
Lão nhân áo xám gật đầu.
“Vi sư nói chuyện cũng lâu rồi, con nên quay về chuẩn bị đi. Thời gian tới vi sư tiếp tục bế quan, không cần đến vấn an. Chuyện trong mạch con cứ để người khác giải quyết, không cần bận tâm tới những chuyện không cần thiết.”
Dương Xuân Thu khom mình.
“Cẩn tuân ý chỉ của sư phụ.”
Cẩn tắc vô ưu là tính cách cần thiết để sinh tồn tại tu hành giới cũng như làm đại sự. Lão nhân áo xám luôn dạy những đệ tử của mình phải nhìn trước ngó sau trước khi hành sự thì mới có thể giữ được mạng sống của mình giữa bốn bề hiểm nguy.
Khổ nỗi, Dương Xuân Thu nghe lời hơi quá đà, đến những chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng phải nhìn tới nhìn lui nhiều lần, đã thế còn chưa ra quyết định sau cùng.
Nếu đổi chỗ cho đệ tử của mình, lão nhân áo xám chắc chắn sẽ dự trù một suất đệ tử ký danh cho Hứa Tử Du, dù sao thì không phải Định Pháp cảnh nào cũng có đủ thực lực khuynh đảo một thế lực có cả Trúc Dịch lẫn Tiềm Hư tọa trấn như hắn.
Chưa kể, hắn hiện tại còn rất bí ẩn, ngoại môn có tiếng nhưng lại không có tên trong bảng thập cường nên những lão già khác trong nội môn sẽ không để mắt tới. Đây sẽ là một lợi thế để lão nhân thu thập cường giả tiềm năng về dưới trướng.
“Tuổi không lớn nhưng gan không nhỏ, tâm rất cao nhưng khí không ngạo. Hạt giống tốt như thế mà con cũng cần quan sát nhiều ư, cẩn trọng quá nhiều khi lại tự hại bản thân.”
Lão nhân áo xám bật cười rồi xoay cái nhẫn nọ trên ngón tay. Vùng không gian bên trên chiếc nhận nhanh chóng xoắn lại tạo thành một cái hố đen không đáy. Lão lò mò một chút rồi lôi ra một đôi quyền sáo vẫn còn phủ bụi.
Nhìn lớp bụi đọng thành lớp dày, khóe miệng Dương Xuân Thu không khỏi giật nhẹ. Không hổ danh là đồ cổ. Thậm chí, lão còn hoài nghi khả năng sử dụng hiện tại. Mặc dù hàng cổ thường mạnh hơn nhưng nếu không bảo dưỡng trường kỳ, e rằng chất lượng sẽ giảm sút.
Dường như biết đệ tử của mình đang nghĩ gì, lão nhân áo xám liền nhếch mép.
“Rõ ràng rất quan tâm tên tiểu tử họ Hứa đó, sao con còn phải lăn tăn thế không biết.”
Lão hất nhẹ ngón tay, lớp bụi đọng trên đó lập tức biến mất, hoàn trả lại dáng vẻ nguyên hình của đôi quyền sáo năm trăm năm tuổi. Toàn thân phủ lên một lớp xương cốt rắn chắc cùng với nhiều đường phù triện giúp gia tăng khả năng lưu thông pháp lực, dáng hình cũng không giống một đôi quyền sáo thông thường mà giống với một lớp giáp tay hơn.
Có điều, sự thon gọn ấy mới là thứ giúp cho đôi quyền sáo này trở nên đáng giá để lão nhân giữ trong giới chỉ của mình nhiều năm liền mà không vứt bỏ.
“... Trông nó mới hơn ta tưởng.”
Lão nhân bật cười: “Dĩ nhiên là mới rồi. Định kỳ vi sư đều để cho đan đồng lau dọn đống pháp khí này mà. Chỉ là vi sư không thường xuyên kiểm tra thôi.”
Lão cố tình dùng thuật che mắt để thăm dò thái độ của Dương Xuân Thu. Quả nhiên không ngoài dự đoán, đối phương thực sự không hài lòng. Nếu không vì người bản thân quan tâm, không đời nào Dương Xuân Thu thể hiện loại thái độ đó.
Nhận ra bản thân đã thất thố, Dương Xuân Thu không dám ngẩng cao đầu. Lão từ tốn làm hớp rượu để bình tâm, nhưng rượu nào phải thứ giúp con người bình lặng trở lại.
Lão nhân áo xám bật cười.
“Sắp tới vi sư tiếp tục bế quan nên chưa thể đến xem tên tiểu tử đó được. Sau này nếu hắn đột phá Tiềm Hư nhập nội môn, vi sư sẽ thu nhận hắn làm đệ tử ký danh. Còn bây giờ, con cứ làm những chuyện đã dự tính đi, vi sư sẽ không hỏi đến.”
Lão vừa nói vừa đẩy đôi quyền sáo đến trước mặt Dương Xuân Thu.
“... Đa tạ sư phụ đã hiểu cho.”
Lão nhân xua tay: “Chỗ sư đồ với nhau, vi sư không muốn tính toán câu nệ.” Lão dừng lại một chút, ánh mắt như lóe lên tinh quang: “Sẵn tiện đây, vi sư có chuyện muốn nói với con.”
Dương Xuân Thu cảm nhận được bầu không khí, bèn nghiêm túc đối mặt.
“Liên quan đến vụ việc kinh thành, tông môn đã có nghi vấn mới.”
Dương Xuân Thu đảo mắt nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta tưởng tông môn tạm thời bỏ qua.”
“Đối ngoại thôi.” Lão nhân cười lạnh, ánh mắt lóe lên một tia sát khí: “Bỏ qua một lần thì đối phương sẽ được nước làm tới, chi bằng nhân dịp này giải quyết luôn một thể rồi chỉnh lý toàn bộ đại cục. Trong mười năm tới, ma đạo chúng ta sẽ có bước tiến lớn.”
“Mười năm…” Dương Xuân Thu thở dài: “Xem chừng ta chưa thể bế quan được rồi.”
“Cảnh giới của con tuy đã đủ nhưng tâm cảnh vẫn chưa hoàn toàn vững vàng. Lịch luyện thêm mười năm, thậm chí hai mươi năm nữa rồi hẵng bế quan.” Lão nhân thở dài: “Con đấy, chuyện cần cẩn trọng thì không cẩn trọng, chuyện đâu đâu thì cứ nghĩ ngợi lung tung.”
Dương Xuân Thu lại thở dài, ôm quyền đáp: “Xin nghe theo sư phụ.”
Lão nhân áo xám gật đầu. Lão vuốt râu nói tiếp: “Thời gian tới vi sư cần con giám thị Minh Sát Tông. Bọn chúng luôn để mắt tới những người ở nội môn hơn là người thường xuyên ở ngoài như con. Tông môn sẽ âm thầm hỗ trợ, con không cần phải lo những chuyện khác.”
Dương Xuân Thu bất giác nhíu mày lại.
“Sư phụ, mặc dù vụ này do Hứa Tử Du xử lý nhưng mặt ngoài vẫn là ta đứng tên. Không đời nào phía Minh Sát Tông không biết chuyện. Giao cho ta liệu có ổn không?”
Lão nhân cười vang.
“Vậy là con chưa nghe tin gì nhỉ. Tông môn khen thưởng chỉ là vấn đề nội bộ, còn đối ngoại sẽ tuyên dương người khác. Trước mắt, người đấy sẽ thay con gánh hết phong mang.”
Dương Xuân Thu đỡ trán phiền não.
“Chuyện quan trọng như thế sao bây giờ sư phụ mới nói?”
Lão nhân vuốt râu bảo: “Vi sư tính nói từ đầu nhưng ai ngờ con lại mang đến một chuyện thú vị như vậy chứ. Đằng nào cũng nói hết trong một buổi, nói trước nói sau quan trọng gì.”
Dương Xuân Thu thở dài.
“Nếu tông môn đã có lệnh thì ta không thể từ chối được rồi. Có điều, Minh Sát Tông gần đây gia tăng phòng vệ rất nghiêm ngặt, e rằng không dễ để thăm dò.”
Minh Sát Tông là tông môn còn lại trong tam đại ma đạo Kỳ Quốc, cũng là tông môn có chỉnh thể thực lực cao nhất hiện thời. Vô luận là số lượng hay chất lượng, Minh Sát Tông vẫn vượt qua Ngự Ma Tông và Hợp Hoan Tông không ít. Không phải tự nhiên mà bọn họ thống lĩnh ma đạo Kỳ Quốc nhiều năm liền, hết thảy đều vì nội tình thâm hậu.
Ngự Ma Tông không ngần ngại v·a c·hạm với Minh Sát Tông nhưng gần đây vì sự tình của Thanh Hư Đạo Tông nên bọn họ phải thu mình lại. Hiện thân ở đầu ngọn sóng nhiều quá cũng không tốt, chỉ tổ thiệt thân. Tu hành giả không thiếu thời gian, hôm nay nhẫn nhịn, trăm năm, thậm chí ngàn năm sau báo thù cũng không muộn.
Hôm nay Ngự Ma Tông đối mặt với thế trong ngoài đều có địch, bọn họ không cẩn trọng thì chắc chắn sẽ ăn thua thiệt, nhưng đời nào bọn họ để chuyện đấy xảy ra chứ.
Lúc cần rút thì rút, khi cần t·ấn c·ông thì không thể ngồi yên.
“Bọn họ gia tăng phòng vệ cũng là lẽ đương nhiên. Hôm trước có mấy lão già không yên phận bên Hợp Hoan Tông lời ra tiếng vào với bọn họ, xém chút nữa là đánh nhau to rồi.” Lão nhân áo xám bật cười: “Tiếc là tông chủ đôi bên ra mặt nên không thể xem mấy lão già kia lao vào xé xác nhau được. Thật đáng tiếc, đáng tiếc.”
Tiếng cười của lão vang đi khắp động phủ, âm va tường động còn vọng lại vô số lần.
Dương Xuân Thu cũng thấy tiếc vì Hợp Hoan Tông lẫn Minh Sát Tông không giao chiến với nhau nhưng lão hiểu chuyện đấy chỉ là mộng tưởng trong đầu. Bởi từ lâu, ma đạo tam tông đã thiết lập một hòa ước không x·âm p·hạm nhằm đảm bảo lực lượng đối phó với chính đạo.
Tuy nhiên, sau sự kiện kinh thành, giao ước giữa tam tông đã bắt đầu có dấu hiệu bất ổn.
Công pháp mà Định Quốc công và Hình chấp sự luyện là Hóa Yêu Đại Pháp. Tuy rằng bản luyện của chúng không hoàn chỉnh nhưng mấy lão quái vật trong tông đời nào nhìn nhầm. Huống hồ, Dương Xuân Thu còn mang cả t·hi t·hể về nên bọn lão lại dễ dàng kiểm chứng hơn.
Hóa Yêu Đại Pháp là một trong bốn công pháp chủ lưu của Minh Sát Tông. Ngoại trừ đệ tử nhất mạch Yêu Minh Địa thì không một ai có đủ phận sự tu luyện công pháp này.
Ngự Ma Tông đã cố tình để lộ thông tin này cho Hợp Hoan Tông nhằm tìm kiếm đồng minh gây chèn ép Minh Sát Tông, song sự tình có vẻ vẫn chưa đến đâu cả.
Dù sao Định Quốc công không luyện chính quyển mà lại luyện tàn quyển trôi nổi trong tu hành giới. Minh Sát Tông hoàn toàn có thể lấy cớ là có kẻ bắt chước công pháp để chối bỏ trách nhiệm nên chẳng dễ gì bắt đối phương lại. Chưa kể, đối tượng tu luyện là thành viên hoàng tộc Kỳ Quốc. Tam đại ma tông kiêng kỵ hoàng tộc đến mức nào ai cũng rõ nên không đời nào có chuyện bọn họ dung túng cho đối phương.
Đây cũng là kẽ hở để Minh Sát Tông thoát khỏi nghi vấn nhưng Ngự Ma Tông chưa bao giờ tin tưởng đối phương. Nếu không có lừa dối, làm sao nhận được sự tin tưởng chứ.
Sự kiện kinh thành trong mắt mấy lão quái vật thực ra chỉ là một hồi dạo đầu, cho dù Định Quốc công trở nên mạnh mẽ hơn thì sau cùng lão cũng thành một quân cờ. Ngự Ma Tông không ra tay sớm thì khi thời điểm tới, Minh Sát Tông cũng sẽ động thủ.
Đây là thế cờ ắt phải xảy ra.
Nếu Minh Sát Tông tiêu diệt hoàng tộc Kỳ Quốc trước, bọn họ sẽ là người chủ động toàn diện. Ngự Ma Tông và Hợp Hoan Tông khi ấy chỉ là những con bò bị dắt mũi.
Nhưng viễn cảnh đấy lại không xảy ra. Ngự Ma Tông vẫn nhanh chân hơn.
“Cứ nghĩ chuyến này chỉ để trả lại ân tình năm xưa của Điền thị, không ngờ đằng sau mọi việc lại có bàn tay vô hình khổng lồ như thế này.” Dương Xuân Thu thầm than.
“Không có việc gì là vô tình cả.” Lão nhân áo xám bật cười: “Bây giờ con đã trả được ân tình năm xưa rồi, con đường ngày sau không cần phải đoái hoài hồng trần nữa.”
“Vâng, không cần phải đoái hoài nữa nhưng tương lai bây giờ lại rối rắm hơn, cũng khó mà nói trước.” Dương Xuân Thu đệm nhịp tay lên bàn đá.
“Nhiệm vụ lần này chỉ nghiêng về giám thị và thăm dò, không bảo con đi đánh nhau. Cảm thấy tránh được trận chiến nào thì cứ tránh, thứ chúng ta cần là tình báo. Minh Sát Tông đang lập mưu, chúng ta phải điều tra rõ ngọn ngành.” Lão nghiêm giọng.
Dương Xuân Thu gật đầu rồi đứng dậy ôm quyền.
“Ta nhất định sẽ không làm sư phụ mất mặt.”
Lão nhân áo xám bất giác sờ tay lên mặt, bật cười đáp lại: “Sống lâu thế này rồi vi sư cũng chẳng quan tâm tới vấn đề đấy nữa. Con nhớ giữ mình là được rồi.”
Lão dừng một lúc, con ngươi bỗng lóe lên một tia dị quang, khóe môi hơi hạ xuống.
“Tiểu Dương này, lúc mang t·hi t·hể của bọn chúng về đây, con vẫn giữ nguyên mọi thứ chứ?”
Dương Xuân Thu đối mặt với lão, mỉm cười đáp lại.
“Vâng, vẫn giữ nguyên như cũ.”
Lão nhân áo xám gật đầu.
“Vi sư nói chuyện cũng lâu rồi, con nên quay về chuẩn bị đi. Thời gian tới vi sư tiếp tục bế quan, không cần đến vấn an. Chuyện trong mạch con cứ để người khác giải quyết, không cần bận tâm tới những chuyện không cần thiết.”
Dương Xuân Thu khom mình.
“Cẩn tuân ý chỉ của sư phụ.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận