Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 84: Chương 84:Xét nét

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:48
Chương 84:Xét nét

Tin tức Kỳ Quốc đổi chủ nhanh chóng lan đi khắp tu hành giới cảnh nội. Chuyện này đã dấy lên một hồi tò mò, đâu đâu cũng không thiếu lời bàn tán nhưng tầm mười ngày nửa tháng thì không còn ai nói gì nữa. Ngoại trừ tu luyện, các tu hành giả không mấy quan tâm đến chuyện thế tục, chỉ cần nhân gian không c·hiến t·ranh loạn lạc thì bọn họ sẽ không quản.

Tam đại ma đạo đứng sau cuộc đổi ngôi này nhưng thực chất chỉ do mỗi mình Ngự Ma Tông quyết định, dù sao thì bọn họ cũng là người phát giác hoàng tộc Kỳ Quốc có vấn đề nên toàn quyền lựa chọn bù nhìn cũng chẳng tạo thành vấn đề quá lớn.

Ngặt nỗi, mọi chuyện không dừng lại ở việc đổi ngôi, bởi đằng sau đó là một vấn đề khác vẫn còn đang bỏ ngỏ, ví dụ như từ đâu mà Định Quốc công có được công pháp tu hành.

Tam đại ma đạo đã quán triệt mọi con đường tu hành của hoàng tộc, thậm chí còn cài cắm người theo dõi ở trong kinh nhưng rõ ràng những người đó không còn tác dụng nữa. Sau sự kiện vừa rồi, cao tầng tam tông đã phải âm thầm dọn dẹp và tái cơ cấu để đảm bảo chuyện tương tự không tái diễn. Dẫu thế, ngăn cản cũng chỉ mang tính nhất thời. Nếu hoàng tộc Kỳ Quốc muốn phản thì trăm phương nghìn kế cũng không thể cản nổi.

“Lần này con lập được đại công, vi sư cũng nở mày nở mặt. Vi sư có đến chúc mừng, tiếc là con chưa về nên chưa thể uống với nhau một chén rượu. Hôm nay mang loại nào thế?”

Lão nhân áo xám chống cằm lên cây gậy gỗ, mỉm cười nhìn Dương Xuân Thu.

Lão trông rất bình thường nhưng cũng rất phi thường. Lão tạo cho người khác một cảm giác rất gần gũi, song đôi lúc lại khiến người ta phải cảm thấy xa cách. Lão nhìn qua rất già nhưng mọi hành động lại nhanh nhẹn không khác gì một trai trẻ huyết khí phương cương. Ở lão có rất nhiều nghịch lý kỳ lạ, nhưng đấy cũng là điểm nguy hiểm nhất ở lão.

Lão là sư phụ của Dương Xuân Thu, cường giả Kim Đan cảnh của Ngự Ma Tông.

Dương Xuân Thu mọi khi đều tạo cho người khác một cảm giác vô cùng choáng ngợp và nghiêm nghị nhưng vào thời khắc ở cạnh sư phụ, lão lại thu mình ở bên.

“Là Thiên Hoa Đồng Tửu của Bắc Tiên lão quái. Thời gian trước ta từng luyện đan cho ông ta nên may mắn đổi được một vò rượu, hi vọng sư phụ thích.”

Dương Xuân Thu dâng chén rượu nồng vừa rót.

Lão nhân áo xám nhận lấy, chậm rãi thưởng thức mùi hương rồi làm một hớp hết nửa chén.

“Chà chà, bản sự nấu rượu của lão quái đó vẫn không hề mai một. Có điều, sao lão già đó không tìm vi sư mà lại tìm con? Có ẩn ý gì sao?”

Dương Xuân Thu mỉm cười: “Sư phụ khi đấy còn đang bế quan, Bắc Tiên lão quái đương không tiện quấy rầy nên mới đến tìm ta. Với cả, ông ta cần đan dược cho đệ tử nên độ khó không cao lắm, một mình ta vẫn có thể lo liệu được.”

Nghe vậy, lão nhân áo xám liền hiểu vấn đề. Lão bật cười: “Chậc, tên Bắc Tiên ấy cũng biết đường chăm lo cho đệ tử rồi đấy. Hy vọng lần này là dạy dỗ thật lòng.”



Dương Xuân Thu nghe ra thâm ý của sư phụ mình, nội tâm không khỏi thở dài.

“Sư phụ, Bắc Tiên lão quái nhờ ta luyện Phát Dục Đan.”

Lão nhân áo xám đổi sắc mặt không lâu sau đó, lão âm trầm đi hẳn.

“Lão già Bắc Tiên ấy không còn bao thọ nguyên, sao cứ phải đâm đầu vào luyện công không biết. Sớm rõ kết cục của bản thân, chi bằng thu đồ đệ truyền thụ y bát, ít nhất thì nhất mạch sau này không bị đoạn tuyệt, c·hết rồi cũng có người lo ma chay.”

“Mỗi người mỗi tính. Bắc Tiên lão quái không quen chung đụng với người khác nên quyết tâm ôm công pháp xuống mồ cũng là lẽ thường. Nếu sư phụ hứng thú với công pháp của ông ta, ta sẽ tìm cách thăm dò hành tung, đợi khi ông ta suy yếu sẽ đột kích.”

Lão nhân áo xám xua tay.

“Bỏ đi. Công pháp của Bắc Tiên tuy mạnh nhưng điều kiện tu luyện và duy trì quá rắc rối. Chưa kể, công pháp của ông ta cũng không hoàn chỉnh, không thì với thiên tư vốn có, ông ta đã sớm đạt đến đỉnh phong cảnh từ lâu rồi.”

“Hiếm khi nào ta thấy sư phụ đánh giá cao đồng đạo như thế.” Dương Xuân Thu bảo.

“Qua thêm chục năm nữa chắc gì đã gặp lại nhau. Trước lúc Bắc Tiên tọa hóa, nói vài lời tốt cũng xem như cầu cho ông ta có thêm một kiếp người, đỡ phải làm súc sinh…” Lão nhân áo xám đột nhiên dừng lại, khóe miệng hơi giương: “... Có điều, gây nghiệt nhiều như ông ta e là không dễ đầu thai làm người tiếp rồi.”

“Ma đạo chúng ta có bao giờ không gây nghiệt chứ.” Dương Xuân Thu cười khổ: “Còn sống thì tốt nhưng c·hết rồi liền khó mà yên. Cái giá của đánh đổi sức mạnh đã vậy thì đành chịu.”

Nghe vậy, lão nhân áo xám không khỏi liếc mắt sang.

“Sao hôm nay con đột nhiên nói những lời cảm thán tuế nguyệt này vậy? Nếu vi sư nhớ không nhầm, thọ nguyên của con vẫn còn rất xa mà.”

Dương Xuân Thu cười khổ.

“Để sư phụ phải phiền lòng rồi. Lâu rồi không diện kiến sư phụ, ta chỉ trải lòng đôi chút thôi.”

“Không có gì là tự nhiên cả.” Lão nhân nheo mắt lại: “Con đang tính xin xỏ gì sao?”



Dương Xuân Thu cười nhẹ: “Quả nhiên chỉ mỗi sư phụ hiểu ta.”

Lão nhân tặc lưỡi.

“Có cái gì mà hiểu với chả không hiểu. Hơn cả trăm năm nay con toàn lãnh đạm, nay nói nhiều hơn một câu thôi vi sư cũng đã nghi rồi. Nói đi, muốn xin gì?”

Dương Xuân Thu đáp:

“Cũng không có gì nhiều. Ta nhớ trong kho pháp khí của sư phụ có một đôi quyền sáo cũ, ta muốn lấy nó đi, hi vọng được người cho phép.”

“Quyền sáo?” Lão nhân hơi khựng lại, chậm rãi vuốt râu như thể đang đào móc ký ức xưa cũ: “À phải, đúng là có một đôi thật.”

Lão tu hành mấy trăm năm, kho pháp khí nhiều khi đủ rộng để so với bảo điếm nức tiếng. Khổ nỗi, lão chỉ có thói quen sưu tầm, không mấy khi lôi ra sử dụng nên có nhiều loại đã rơi vào quên lãng. Nếu Dương Xuân Thu không hỏi, có lẽ lão cũng chẳng để ý.

“Sao con lại cần? Hay chuyển tu rồi?”

Dương Xuân Thu lắc đầu.

“Sư phụ, ta đã Trúc Dịch đỉnh phong, giờ này thay đổi pháp khí chủ lưu thì biết bao giờ mới đạt lại được ngưỡng thực lực như hiện tại. Ta chỉ lấy về cho một đệ tử ngoại môn thôi.”

Lão nhân áo xám híp mắt lại, gương mặt càng toát lên vẻ nhiều chuyện. Lão đệm từng nhịp tay lên cây gậy chống, từ tốn nói: “Có vẻ như lão già này sắp được gặp đồ tôn rồi.”

Dương Xuân Thu xém chút là phun luôn ngụm rượu vừa uống nhưng nghĩ lại thì vừa rồi lão vẫn chưa nói rõ ngọn ngành mọi chuyện nên bị hiểu lầm cũng là chuyện khó tránh.

Dương Xuân Thu vội nói: “Sư phụ, ta chưa có ý định thu đồ. Đôi quyền sáo này chỉ là khen thưởng cho tên đệ tử đấy vì có công trong vụ kinh thành vừa rồi thôi.”

Lão nhân áo xám còn chưa kịp mừng thì đã vỡ mộng. Lão tặc lưỡi, cứ nghĩ sư môn đã có được lứa đồ tôn đầu tiên rồi chứ. Mặc dù trong lòng có hơi thất vọng nhưng lão giữ cho mình tâm thế hóng chuyện. Dù sao thì đệ tử của lão cũng đã để mắt đến một hậu bối.

Tính tình Dương Xuân Thu không thích chung đụng với người khác nên từ khi thành danh đã xin phép được ra ngoài dược viên để có được không gian riêng. Cho dù dược viên có không ít người nhưng trong lần đến thăm gần nhất, lão nhân áo xám có thể nhìn ra khoảng cách vô hình giữa Dương Xuân Thu với các chấp sự.



Tính tình đệ tử lão vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi cả.

Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời nên lão nhân áo xám đã sớm từ bỏ việc uốn nắn tính cách của Dương Xuân Thu, đã lỡ như vậy rồi thì cứ như thế đi. Nhưng khi nghe đối phương muốn xin pháp khí cho một đệ tử ngoại môn, lòng hiếu kỳ của lão lại được khơi dậy.

Rốt cuộc là người như thế nào thì Dương Xuân Thu mới để mắt?

“Vụ kinh thành? Ý con là vụ việc huyết luyện phái sao?”

“Kinh thành gần đây cũng chỉ phát sinh mỗi việc đó thôi thưa sư phụ.” Dương Xuân Thu cười khổ: “Mặc dù tông môn quy công trạng như ta nhưng thực chất, người giải quyết phần lớn mọi chuyện đều là tên đệ tử đấy. Thực lực và tâm cảnh hắn không tệ, tương lai vào nội môn đã là chuyện trong tầm tay. Chỉ là… thiên phú không được cao lắm.”

“Thiên phú quan trọng thật nhưng không phải thước đo chuẩn cho tiềm lực thực sự. Con cũng chỉ là tam tạp linh căn thôi đấy, sau cùng chẳng phải đã ở rất gần với Kim Đan rồi sao. Nếu có ý định thu đồ thì cứ thu đi, không phải đệ tử nào cũng xuất sắc, đừng nên kỳ vọng quá nhiều.” Lão nhân xua tay: “Lúc thu nhận con, vi sư cũng chẳng nghĩ nhiều thế.”

Dương Xuân Thu thở dài.

“Ta hiểu ý sư phụ nhưng ta không có ý định thu đồ thật. Sắp tới ta còn tính đến chuyện bế quan trường kỳ nên không rỗi hơi phân tâm dạy dỗ.” Lão dừng lại một lúc, con ngươi chợt lóe tinh quang: “... Sư phụ xưa nay thu đồ tùy ý, nếu người cảm thấy thích hợp, chi bằng thu nhận hắn về dưới trướng đi. Đầu óc hắn khá tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau này cũng có thể giúp người luyện đan.”

Lão nhân áo xám không ngờ Dương Xuân Thu lại ném cái nồi này cho mình nhưng biết Hứa Tử Du là người đã âm thầm dọn cỗ cho đệ tử lão thì lão sao không hứng thú chứ.

Vì thế, lão quyết định lắng nghe một chút.

Cuộc nói chuyện tưởng chừng sẽ ngắn gọn nhưng không ngờ lại kéo dài tới tận nửa ngày. Đối với hai tu hành giả bận rộn mà nói, nửa ngày là một quãng thời gian vô cùng quý giá. Huống hồ, Dương Xuân Thu còn không phải kiểu người ưa thích nhàn rỗi.

Nếu Hứa Tử Du có mặt ở đây, hắn dám chắc sẽ là người kinh ngạc nhất. Thậm chí, độ quan tâm choáng ngợp này sẽ khiến hắn phải lặng người không dám lên tiếng.

“Trong mười ngày đã thuộc hết toàn bộ kinh nghiệm nuôi trồng linh dược của con sao… Đầu óc đúng là không tệ một chút nào. Có điều, ghi nhớ là một chuyện, kinh nghiệm thực tiễn lại là vấn đề khác. Một tên chỉ biết mỗi lý thuyết thôi thì không ổn một chút nào.”

Lão nhân áo xám lắc đầu.

“Chính vì thế ta mới giao ba đồi linh dược lại cho hắn trông coi. Kẻ quý trọng sinh mạng như hắn sẽ không hành sự qua loa. Huống hồ, đấy cũng là cơ hội để ta đánh giá hắn lại lần nữa.”

Dương Xuân Thu đáp.

Lão nhân áo xám: “...”

Đánh giá tận ba lần rồi còn chưa hài lòng?

Bình Luận

0 Thảo luận