Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 83: Chương 83: Kiếm cớ

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:48
Chương 83: Kiếm cớ

Cả hai quay trở lại dược viên sau gần mười ngày đi đường. Nếu Hứa Tử Du không b·ị t·hương, có lẽ bọn hắn đã về sớm hơn một, hai ngày nhưng vì hắn cần một quãng nghỉ để điều khí luyện công nên không tránh được cảnh trễ nải.

Huống hồ, trễ một, hai ngày cũng vô tình tạo thêm cơ hội cho Hứa Tử Du học thuộc tuyển tập nuôi trồng linh dược. Dẫu thế, tăng thêm thời gian cũng chỉ có thể tranh thủ một lúc.

Mặc dù chưa được nhận phương pháp luyện đan căn bản nhưng Hứa Tử Du rất hài lòng với quyển tuyển tập nuôi trồng linh dược của Dương Xuân Thu. Lượng kiến thức nó mang lại cực kỳ lớn. Chưa kể, mô tả về các loại linh dược, môi trường nuôi trồng lẫn phương thức điều tiết linh khí đều rất chi tiết. Đọc qua vài chương đầu hắn cũng biết là bản chép tay.

So với bản được xuất bản hàng loạt trong tông môn, Hứa Tử Du thích loại được chép tay và có điều chỉnh dựa trên kinh nghiệm cá nhân hơn. Bởi hắn có thể tiết kiệm thời gian học tập. Hơn nữa, có kinh nghiệm của người đi trước, hắn sẽ hạn chế phạm những sai lầm không đáng có trong suốt quá trình nhận biết cũng như linh dược.

Hứa Tử Du rất cảm kích Dương Xuân Thu. Lão không nói gì cả nhưng rõ ràng đang dạy hắn luyện đan theo một cách có hệ thống. Hắn đoán có lẽ lão không muốn thấy một người học luyện đan từ mình mà không thể làm nên trò trống gì.

… Ừ thì hắn đoán là thế.

Tuy nhiên, Hứa Tử Du không định học qua loa. Hắn muốn học luyện đan vì đột phá Tiềm Hư cảnh thật. Thiên phú ngụy linh căn của hắn quá nát, một viên Trúc Cơ Đan chắc chắn không đủ. Hắn cần nhiều hơn, có khi phải chục viên, thậm chí hai, ba chục viên.

Trúc Cơ Đan không hề rẻ, giá cả trên thị trường dao động từ một trăm hai đến một trăm rưỡi linh thạch hạ phẩm nhưng số lượng đều có hạn, mỗi lần mở bán đều phải tự mình đấu giá ngay tại quầy nên giá thành sau cùng chưa chắc đã nằm ở ngưỡng ước tính.

Trúc Cơ Đan mà, chìa khóa đột phá Tiềm Hư cảnh ngay trước mắt, các tu hành giả Định Pháp cảnh trong thiên hạ chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua.

Hứa Tử Du có thể tích lũy Trúc Cơ Đan thông qua c·ướp b·óc và khen thưởng của tông môn nhưng hắn phải c·ướp đến bao giờ mới đủ? Một, hai lần còn có khả năng, vượt qua năm lần gần như là chuyện không dễ dàng. Chưa kể, chuyện gì phát sinh nhiều lần cũng khiến các tu hành giả trong vòng tu hành nhất định cảnh giác. Những lần sau sẽ còn khó nhằn hơn.

Lại nói, Trúc Cơ Đan chỉ là điểm khởi đầu. Sau này Hứa Tử Du sẽ còn nhiều loại đan dược khác. Hắn có thể c·ướp b·óc nhất thời nhưng chẳng thể làm điều đó cả đời.

Hứa Tử Du đã bước lên con đường tu hành, hắn không định dừng chân ở Tiềm Hư cảnh. Ngụy linh căn thì sao chứ, hắn không tin nỗ lực lại thua xa thiên phú được.

Ôm suy nghĩ ấy trong lòng, Hứa tử Du thúc giục Thanh Ngưng Lục Thông Thức lên ngưỡng tối đa rồi tập trung vào những con chữ trôi nổi trong tuyển tập nuôi trồng linh dược.

Hứa Tử Du duy trì trạng thái ấy suốt mười ngày đi đường, thậm chí khi về đến dược viên rồi hắn cũng không hề buông lỏng. Ở thời điểm Dương trưởng lão kiểm tra kiến thức hắn học được từ tuyển tập nuôi trồng linh dược, lão cũng hơi giật mình trước sắc thái tiều tụy.



Song, thương thế của hắn vẫn ổn định thì lão không tiếp tục đào sâu nữa. Lão vẫn còn nhiều chuyện phải làm lắm nên hỏi bừa tầm chục câu rải rác để xem hắn tiếp thu được ngần nào.

Kết quả khiến Dương trưởng lão phải ngẩn người một lúc lâu.

Hứa Tử Du thế mà trả lời đúng toàn bộ. Thậm chí, hắn trả lời không sót một chữ nào cả. Mặc dù cách đáp có phần hơi máy móc và chưa hiểu sâu vấn đề lắm nhưng trong mười ngày đã học thuộc cả tuyển tập nuôi trồng linh dược dày mo thì không đùa được.

Dương trưởng lão cho rằng Hứa Tử Du ăn may do lão đã hỏi những câu hắn vô tình học được nên lão quyết định gác lại mọi chuyện để truy hỏi tiếp. Kết cục vẫn như thế, hắn vẫn trả lời được, trả lời không sót chữ nào. Tuy rằng tinh thần có phần uể oải nhưng cái cách hắn trả lời lại không hề tùy ý. Hắn rõ ràng biết câu trả lời.

Dương trưởng lão á khẩu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được.

“Làm thế nào ngươi thuộc được nhanh thế?” Lão truy hỏi.

Hứa Tử Du cười ngượng ngùng: “Trưởng lão có điều không biết, trí nhớ của đệ tử vốn dĩ rất tốt, chỉ cần nhìn một lần ắt sẽ không bao giờ quên.”

“Trí nhớ tốt ư?” Dương trưởng lão cảm thấy không đáng tin lắm nhưng gặng hỏi thêm cũng vô ích, bởi những chuyện liên quan đến trí nhớ đều rất mơ hồ.

“Vâng, để tránh phạm sai lầm, đệ tử không dám quên những gì đã thấy và nghe ạ.”

Hứa Tử Du lễ độ ôm quyền, thái độ rất tốt dù rằng thể trạng hoàn toàn trái ngược.

Tu hành giả thường có trí nhớ cao hơn người thường do tinh thần lực mạnh hơn nhưng mạnh hơn mấy cũng sẽ có giới hạn. Dương trưởng lão lịch luyện lâu năm cũng chưa gặp người nào có được trí nhớ tốt như Hứa Tử Du ở giai đoạn Định Pháp cảnh. Nhưng thiên hạ rộng lớn, có những chuyện lão chưa chắc đã gặp được ngay mà phải đến thời điểm nhất định mới biết.

Nhìn chung, Dương trưởng lão là người có trải nghiệm nên sẽ không lăn tăn mấy chuyện này quá nhiều, cùng lắm lão sẽ bổ sung thêm trường hợp “trí nhớ” để ngày sau nhỡ có gặp một Hứa Tử Du thứ hai thì còn biết đường đối phó. Về phần người hiện tại, lão nói lời thì phải giữ lấy lời, hắn đã có thể đáp trả toàn bộ câu hỏi của lão thì lão phải ban cho hắn phương pháp luyện đan. Ngoài ra, lão cũng đưa thêm một viên Hoàn Nguyên Đan khác như đã hứa.

“Đa tạ trưởng lão hậu ái!”



Hứa Tử Du nhận được Hoàn Nguyên Đan liền nhanh chóng đi bế quan trị thương. Tâm trạng phơi phới xuân về, sắc mặt tái nhợt trước đó biến đi đâu mất tăm.

Dương trưởng lão hơi chướng mắt Hứa Tử Du nhưng sau những gì hắn đã thể hiện, lão không thể khắt khe mãi. Cứng quá cũng không tốt, đôi lúc vẫn cần phải mềm mỏng.

“May quá, trưởng lão trở về rồi!”

Tay chấp sự quen mặt nọ trông thấy Dương Xuân Thu quay trở về là vội vàng chạy đến tiếp đón, trông y hơi gấp, xem chừng đã có chuyện không ổn.

“Có chuyện gì phát sinh sao?” Dương Xuân Thu nghiêm nghị hỏi.

Ánh mắt lạnh nhạt như đang nhìn súc sinh của lão khiến tay chấp sự run lên một hồi, may mà y bị nhìn thế quen rồi nên hồi phục khá nhanh.

Y vội bảo: “Khởi bẩm trưởng lão, hai ngày trước tôn sư của ngài đến…”

“Sư phụ tới?!” Dương Xuân Thu giật mình: “Sao ngươi không phi thư cho lão phu?”

Tay chấp sự giật thốt, cơn hoảng loạn chớp mắt làm y nói năng hỗn loạn.

“B-bẩm… t-tôn sư nói n-nếu trưởng lão không có ở đ-đây thì thôi ạ… N-ngài ấy chỉ bảo sau khi t-trưởng lão quay về thì đến n-nội môn một chuyến…”

Dương Xuân Thu nhíu mày. Sư phụ lão từ hai chục năm trước đã bế quan tu hành, không có chuyện ắt sẽ không xuất quan, nay đột nhiên đến tìm như vậy thì có lẽ nội môn đã phát sinh đại sự. Mặc dù cá nhân lão không ưa thích gì bầu không khí trong đó lắm nhưng vì lão nhân gia đã đích thân đến đây thì lão cũng không dám để sư phụ mình chờ đợi.

Buông một hơi thở dài, Dương Xuân Thu đỡ trán bảo: “Thời gian tới Hứa Tử Du sẽ lưu lại dược viên, ngươi thay lão phu thông báo với Chấp Sự Đường. Ngoài ra, khi hắn xuất quan, ngươi bắt hắn đi nuôi trồng linh dược ở ba đồi phía nam cho lão phu. Nếu sản lượng thu hoạch không thuộc hàng tinh phẩm, ngươi được toàn quyền phạt hắn. Hiểu chưa?”

Tay chấp sự sửng sốt: “P-phạt Hứa sư đệ ấy ạ?!”

“Sao? Không nghe rõ lời lão phu?” Dương Xuân Thu lườm mắt.

Tay chấp sự bị cái nhìn lạnh như hầm băng ấy choáng ngợp. Y nào dám chần chừ không trả lời. Mặc dù trong lòng còn nhiều thắc mắc thật nhưng y không nên hỏi lung tung, tránh động phải chỗ không nên động. Dương trưởng lão nổi đóa lên thì y ăn đủ.



“T-thuộc hạ đã ghi nhớ.”

Dương Xuân Thu gật đầu, vừa đi hai hai bước lên ngoảnh đầu lại.

“Phải rồi, sửa cái tật nói lắp ấy của ngươi đi, trông chẳng ra làm sao.”

Lão phủi tay áo rồi ngự khí bay về Ngự Ma Tông, còn tay chấp sự thì đứng đực ở đấy, đầu đầy dấu hỏi nhưng chẳng dám thể hiện tâm tình ra bên ngoài.

Y không bị nói lắp, chẳng qua y sợ lão quá thôi.

Đứng trước mặt một Dương Xuân Thu hỉ nộ bất thường, mấy ai cảnh giới yếu hơn lại có thể chịu đựng được chứ. Tay chấp sự dù phục vụ tại dược viên trong thời gian dài nhất cũng không dám thoải mái trước tầm nhìn của đối phương.

Người khác tại các cơ quan hành chính ngoại môn là làm việc chứ với những chấp sự dược viên, bọn hắn rõ ràng đang phải vật lộn để sinh tồn.

Dương Xuân Thu rời đi một lúc thì tay chấp sự mới ổn định lại tinh thần. Lúc nào, y mới có thời giờ để mắt tới mệnh lệnh sau cùng của lão.

Hứa Tử Du không phải chỗ xa lạ với y. Từ khi hắn trở thành trận pháp sư chỉ định của dược viên, quan hệ giữa hai người phát triển rất tốt đẹp. Y biết hắn có tài ở trận pháp nhưng ở khoản nuôi trồng linh dược thì chưa chắc, dù sao cũng là hai lĩnh vực khác nhau.

Y không tin Dương trưởng lão không biết điều đó nên việc giao nhiệm vụ ngược đời ấy cho Hứa Tử Du lại khiến y hơi nghĩ ngợi. Trong suy nghĩ của y, có lẽ hắn đã phạm phải tội gì rất lớn nhưng không tiện xử phạt nên mới nghĩ ra cái trò này để kiếm cớ.

Tại sao tay chấp sự lại nghĩ là kiếm cớ?

Câu trả lời nằm ở sản lượng tinh phẩm. Không phải tu hành giả nào cũng có khả năng nuôi trồng linh dược tốt đến mức đó, nuôi đến ngưỡng thượng phẩm đã là tốt lắm rồi. Thậm chí tay chấp sự nuôi mười cây cũng chỉ có ba, bốn cây thuộc hàng tinh phẩm, mà đấy là nhờ vào kinh nghiệm nuôi trồng liên tục mấy chục năm tích lũy lại.

Người trong nghề đã thế, người ngoài nghề càng không dễ đáp ứng yêu cầu này.

Tay chấp sự bất giác nhìn về phía động phủ của Hứa Tử Du, trong lòng ngổn ngang vô vàn dấu hỏi mà không kiếm ra nổi một câu trả lời hợp lý.

“Mọi khi ngươi cẩn trọng lắm mà, sao lại chọc giận lão quái vật kia rồi vậy?”

Bình Luận

0 Thảo luận