Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 82: Chương 82: Khởi sự, thành sự và hậu sự

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:48
Chương 82: Khởi sự, thành sự và hậu sự

Phần lớn tu hành giả cấp Trúc Dịch của Ngự Ma Tông đều đã có sư thừa và tạo thành các mạch tu hành riêng trong tông môn. Sư phụ của Hứa Tử Du - Cốt Cương lão quỷ - chính là tu hành giả đứng đầu nhất mạch Ám Vong Địa hiện tại.

Trúc Dịch cảnh là cảnh giới đại diện cho chiến lực chủ lưu của tông môn nên người nào người nấy đều rất lợi hại. Nếu Hứa Tử Du nhớ không nhầm thì Định Quốc công khi thất thế là buột miệng gọi tên cảnh giới của Dương Xuân Thu – Trúc Dịch cảnh đỉnh phong.

Ở cái cảnh giới này, Dương Xuân Thu chỉ cần đi thêm một bước nữa thôi là có thể chễm chệ ngồi vào vị trí đồng hạng với Cốt Cương lão quỷ. Song, một bước này thực sự rất khó khăn.

Kim Đan cảnh nào dễ vào như thế, không thì tu hành giới đã đầy rẫy cảnh giới này.

Người ta thường nói minh sư xuất cao đồ. Dương Xuân Thu có được bản sự ngày hôm nay đúng là nhờ vào nỗ lực của lão thật nhưng không thể bỏ qua công ơn dạy dỗ của sư phụ lão.

Từ khi trở thành thập đệ tử của Cốt Cương lão quỷ, Hứa Tử Du chưa từng nghe sư phụ mình kể về mấy lão quái vật Kim Đan cảnh khác trong Ngự Ma Tông. Bây giờ hắn vô tình nghe được, tự nhiên có chút tò mò với thân phận của đối phương. Ngặt nỗi, hỏi nhiều quá lại không tốt, hắn không muốn làm hỏng mối quan hệ với Dương Xuân Thu nên đành nhịn.

Hứa Tử Du thắng cương ngựa, vội vàng quỳ xuống đất.

“Đa tạ trưởng lão đã ưu ái, đệ tử nhất định sẽ bảo quản pháp khí thật tốt.”

“Pháp khí sinh ra để phục vụ tu hành giả, ngươi không cần phải làm nô lệ cho pháp khí. Người sống, pháp khí còn thì đấy mới là pháp khí vô dụng.” Dương Xuân Thu đáp.

Hứa Tử Du: “…”

Hóa ra mấy pháp khí ta đoạt được từ người khác là vô dụng đấy à?

Quan điểm của Dương trưởng lão có chỗ Hứa Tử Du đồng ý nhưng cũng có chỗ hắn thấy không phù hợp lắm. Song, hắn không muốn chọc giận lão. Dù gì cũng được trao cho một kiện pháp khí dạng quyền sáo rồi nên hắn sẽ giữ yên lặng.

“Đa tạ trưởng lão đã chỉ dạy, đệ tử xin nghe.” Hứa Tử Du ôm quyền.

Dương Xuân Thu xua tay rồi điều khiển pháp khí đi tiếp nhưng vừa đi được một trượng là lão lại dừng bởi lão nhận ra Hứa Tử Du chưa đứng dậy. Hắn vẫn quỳ dưới đất.

“Ngươi còn chuyện gì muốn nói sao?”



Hứa Tử Du mím môi, do dự một lúc mới lên tiếng: “Đệ tử biết yêu cầu này hơi quá đáng nhưng đệ tử có một thỉnh cầu mong được trưởng lão thành toàn.”

Hắn cúi mình vái sâu.

Dương Xuân Thu hơi nghĩ ngợi nhưng nghĩ mãi cũng khó mà đoán được tâm tư hắn.

“Nói đi, lão phu sẽ nghe thử.”

Hứa Tử Du hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: “Đệ tử tự nhận thấy thiên phú tu hành của bản thân không tốt, con đường ngày sau e rằng không dễ dàng nên mạo muội xin trưởng lão ban cho phương pháp luyện đan, đệ tử cảm kích vô cùng.”

“Luyện đan?” Dương Xuân Thu hơi mở mắt: “Ngươi có hứng thú với luyện đan rồi sao?”

Hứa Tử Du thành thật lắc đầu.

“Đệ tử không dám tự nhận có hứng thú với luyện đan nhưng đệ tử sẽ không tìm hiểu qua loa. Đệ tử biết thiên phú tu hành của bản thân không tốt nên một viên Trúc Cơ Đan có lẽ không đủ để đột phá Tiềm Hư cảnh vào ngày sau. Đệ tử muốn học luyện đan để sau này có thể tự luyện Trúc Cơ Đan nhằm phục vụ phá cảnh. Mong trưởng lão thành toàn.”

Hắn cúi người một lần nữa.

Dương Xuân Thu hạ mình xuống pháp khí phi hành. Lão vừa vuốt râu vừa trầm ngâm quan sát Hứa Tử Du. Lão có thể thấy rõ thái độ thành khẩn của hắn, cũng hiểu dự định của hắn khi luyện đan. Dù sao thì ngụy linh căn cũng không phải thiên phú đột phá Tiềm Hư dễ dàng.

Hứa Tử Du nhận ra điểm thiếu sót của bản thân và cố gắng tìm cách khắc phục là hành động khôn ngoan. Khổ nỗi, tâm lực con người có hạn, không thể đa nhiệm cùng lúc.

“Vừa tập trung tu hành, vừa nghiên cứu trận pháp, lại vừa dưỡng trùng nuôi độc, tâm lực một ngày của ngươi như thế còn chưa đủ hay sao mà cố gắng nhảy vào mảng luyện đan.”

Dương Xuân Thu truy hỏi, ngữ khí nghiêm túc, nghe không ra hỉ nộ.

Hứa Tử Du không dám trả lời vội. Hắn biết bản thân nghiên cứu rất nhiều thứ. Nếu thiên phú tu hành của hắn cao, làm ít ăn nhiều thì có lẽ lão đã không hỏi câu này nhưng vì tình huống của hắn ngược lại nên mới phải hỏi cho rõ.

Luyện đan là con đường thu hút tài lộc rất nhanh nhưng cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt. Tu hành giả có thể không cần pháp khí, không cần trận pháp cũng có thể tu hành, chỉ là thực lực yếu hơn đồng cấp thôi, nhưng tuyệt không thể tu hành thiếu đan dược.



Đan dược là thứ gắn liền với con đường tu hành gian khổ. Không một ai trở thành đại năng tâm cao khí ngạo mà không có sự hỗ trợ của đan dược.

Luyện đan sư có địa vị cao trong tu hành giới cũng vì lẽ đó.

“Khởi bẩm trưởng lão, từ khi còn ở trong lò luyện cổ, đệ tử đã biết con đường tu hành ngày sau sẽ không dễ dàng gì. Cuộc sống mà đệ tử từng trải qua chỉ là một phiên bản thu nhỏ của tu hành giới đầy hiểm nguy. Đệ tử biết thiên phú mình kém cỏi nhưng đã biết mà không chịu làm gì thì đệ tử không cam lòng. Dẫu biết rất khó nhưng đệ tử vẫn muốn làm. Vạn vật trên đời đều có lối đi, đệ tử tin mình vẫn chưa rơi vào đường cùng.”

Hứa Tử Du bình tĩnh trình bày.

“… Đệ tử không cầu mong được trưởng lão chỉ điểm nhưng đệ tử sẽ chứng minh quyết tâm của mình thông qua kết quả. Hôm nay, trưởng lão không nhìn nhầm người.”

“Không nhìn nhầm người sao…”

Dương Xuân Thu ngửa đầu nhìn mặt trời vừa ló rạng đông, ánh nắng đầu ngày trải dài trên đất, bất giác phủ lên người Hứa Tử Du. Đôi mắt hắn vừa sáng vừa trong trẻo, phảng phất như một mặt gương chiếu lên quá khứ của lão ngày xưa. Ngày đầu thỉnh cầu sư phụ dạy luyện đan, Dương Xuân Thu cũng từng quỳ dưới đất như thế này.

Nhìn thấy hình ảnh của bản thân ngày xưa trên người Hứa Tử Du, Dương Xuân Thu tự dưng thấy hoài niệm. Chưa kể, trước khi lão ủy thác nhiệm vụ cho hắn đến kinh thành, hắn cũng từng nói câu này với lão. Hắn sẽ chứng minh lão không nhìn sai người.

Ít ra thì vụ việc vừa rồi đã tăng độ uy tín của hắn nên lão không có lý do gì phải từ chối.

Dương Xuân Thủ nói tiếp: “Ngươi đã từng nuôi trồng linh dược chưa?”

Nhận ra tình huống đang tiến triển tích cực, Hứa Tử Du vội đáp: “Khởi bẩm trưởng lão, khi còn làm tạp dịch, đệ tử từng canh linh dược giúp các sư huynh…”

Dương Xuân Thu thình lình tát vào đầu hắn một cái thật đau điếng.

“Canh linh dược? Ngươi gọi đó là nuôi trồng? Muốn c·hết?!” Lão mắng.

Hứa Tử Du không lường trước sẽ b·ị đ·ánh, hắn lăn quay ra đất, vừa ôm đầu vừa rên rỉ nhưng lại không dám than đau, sợ rằng sẽ chọc giận Dương Xuân Thu.

Hắn lọ mọ quỳ lại trên đất, vội vàng dập đầu: “Đ-đệ tử nông cạn, m-mong trưởng lão…”



“Mong cái gì mà mong!” Dương Xuân Thu không quản thương thế trên người Hứa Tử Du, lão thẳng chân đạp hắn ra sau, không quên ném một quyển sách cũ ngay giữa mặt: “Từ đây về dược viên lo mà học thuộc lòng. Kiểm tra thiếu một từ thì ngươi biết tay lão phu.”

Hứa Tử Du vội cầm quyền sách, nhìn thấy dòng chữ “tuyển tập nuôi trồng linh dược” thì đôi mắt liền rực sáng. Hắn nhanh chóng đáp lại: “Đệ tử xin tạ ơn trưởng lão.”

Dương Xuân Thu phủi tay rồi bước lên pháp khi, không quên lườm nguýt.

“Tính quỳ ở đấy đến bao giờ? Trông lão phu giống người thích hao phí thời gian lắm à?”

Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt, hắn vội dập đầu rồi leo lên lại lưng ngựa, nhanh chóng giật cương thúc giục hãn huyết bảo mã hồi dược viên.

Dương Xuân Thu ngự khí phi hành nên không cần phải đi ngay. Lão nhìn bóng lưng Hứa Tử Du nhỏ dần trong tầm mắt, không rõ trao quyển sách đấy cho hắn là tốt hay xấu.

Mặc dù chỉ là tuyển tập nuôi trồng linh dược bình thường thôi nhưng quyển tuyển tập đấy không giống loại phổ thông mà các đệ tử ngoại môn có thể tiếp cận. Bản thân Dương Xuân Thu đã có chỉnh sửa qua dựa trên kinh nghiệm nuôi trồng linh dược hơn trăm mấy năm qua nên thông tin cung cấp sẽ còn chuẩn xác hơn bình thường.

Nếu Hứa Tử Du thành công ghi nhớ những gì Dương Xuân Thu đã viết, hắn sẽ có thể hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ nuôi trồng linh dược với sản lượng tuyệt phẩm nhất ngoại môn.

Tất nhiên, quyển tuyển tập đấy rất dày, chữ viết lại còn nhỏ nữa nên từ đây về dược viên cao lắm sẽ chỉ học được tầm một nửa là cùng. Nếu là người từng có kinh nghiệm nuôi trồng thì có lẽ sẽ tiếp thu được hai phần ba những gì lão viết. Về phần tiếp thu và ghi nhớ toàn bộ không sót chữ nào, lão cảm thấy trường hợp đấy sẽ hơi hiếm.

Ngoại trừ thiên tài luyện đan, Dương Xuân Thu chưa biết ai có đủ khả năng đấy.

“Không phải ngươi mạnh miệng muốn chứng minh sao? Lão phu đã cho ngươi cơ hội rồi. Tiểu tử, xem nhẹ con đường luyện đan sẽ không có kết cục tốt, ngươi nên chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của lão phu đi.”

Dương Xuân Thu phẩy ống tay áo, ngự khí đuổi theo.

Dĩ nhiên, nghĩ là một chuyện, còn khiển trách thật hay không thì sẽ còn phụ thuộc nhiều vào tâm trạng của Dương Xuân Thu khi đấy. Nếu lão gặp chuyện vui, lão sẽ chỉ càm ràm hắn vài câu rồi đuổi về ngoại môn. Còn nếu lão khó ở, thôi thì chỉ có thể nói số hắn đen.

Rộng thì không sâu, sâu thì không rộng.

Tâm lực mỗi người có hạn, thay vì phân bổ tài nguyên không hợp lý, chi bằng dốc hết sức mình vào những lĩnh vực bản thân đã tạo ra thành tựu.

Hứa Tử Du có thiên phú trận pháp rất cao, Dương Xuân Thu đánh giá cao năng lực đấy nên dù thành tựu tu hành của hắn ngày sau có hạn, lão vẫn sẽ nói đỡ để hắn có thể tiếp nhận vị trí chấp sự của Tụ Linh Sơn. Suy cho cùng, cái nơi đấy xưa nay vẫn luôn thân thuộc với hắn.

Khởi sự tại tụ linh, thành sự tại tụ linh, hậu sự cũng nên kết ở tụ linh.

Ôm dự tính ấy trong đầu, Dương Xuân Thu chớp mắt đã đuổi kịp Hứa Tử Du. Hai người một già một trẻ tiếp tục chuyến hành trình trở về dược viên, chấm dứt một chuyến đi đầy những biến động phức tạp nhưng cũng góp phần làm thay đổi mối quan hệ sau này.

Bình Luận

0 Thảo luận