Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 80: Chương 80: Người không vì mình trời tru đất diệt
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:26Chương 80: Người không vì mình trời tru đất diệt
Hứa Tử Du đã từng nói chuyện này với Điền Kiến Quốc. Sau khi hoàng tộc Kỳ Quốc sụp đổ, Kỳ Quốc bắt buộc phải có tân vương, không thì thiên hạ đại loạn, chúng sinh lầm than.
Tam đại ma tông không phải thế lực tốt lành gì trong tu hành giới nhưng bọn họ cũng không muốn phí công sức vào việc chưởng quản nhân gian. Tu hành giới và hồng trần nên tách biệt nhau, không nên dây dưa để rồi nhận trói buộc không cần thiết.
Vương triều thế tục là điều kiện cần và đủ để tam đại ma tông có thể tiếp tục tu hành.
Ngự Ma Tông là thế lực phát hiện ra sự vụ liên quan đến hoàng tộc Kỳ Quốc nên bọn họ được quyền lựa chọn hoàng tộc kế nhiệm. Dương Xuân Thu là người lĩnh nhiệm nên chắc chắn sẽ chọn Điền gia: một phần là lão muốn chấm dứt ân tình năm xưa, một phần nữa là lão có thể giám thị tình trạng nội tộc đương nhiệm của đối phương.
Sau khi Dương Xuân Thu mang người có linh căn duy nhất của Điền gia đi, gia tộc này sẽ không thể tu hành được nữa, chí ít là trong thời điểm đầu của tái kiến quốc.
Một công đôi việc, không có gì thuận lợi hơn.
“Hứa Tử Du bảo ngươi không muốn tiếp nhận vương vị, sao bây giờ lại đổi ý?”
Dương Xuân Thu đan hai tay trước bụng, bình tĩnh thăm dò.
Điền Kiến Quốc tiếp tục khom lưng: “Khởi bẩm thượng tiên, tiểu nhân tranh đấu quan trường một đời đã thấy đủ thế thái nhân tình cũng như hung hiểm. Tiểu nhân không muốn đẩy con cháu của mình lên đầu ngọn sóng, nhưng sau sự kiện đêm nay, thiên hạ Kỳ Quốc khó mà yên ổn. Cơ hội duy nhất để ổn định tình hình là vào sáng sớm hôm sau. Nếu tiểu nhân không nắm bắt tốt thời cơ này, Kỳ Quốc sẽ cát cứ phân tranh.”
Dương Xuân Thu trầm mặc một lúc lại hỏi: “Ngươi không phải Quốc công duy nhất.”
“Nhưng tiểu nhân là Quốc công duy nhất có thượng tiên nâng đỡ. Cho dù tiểu nhân không muốn ngồi lên vương vị, những Quốc công khác cũng không dám đứng ra.”
Điền Kiến Quốc tiếp lời rất tự tin, ngôn từ vô cùng lễ độ nhưng đâu đó vẫn thể hiện phong thái của một đại quan đã quen thuộc chốn quan trường.
Dương Xuân Thu vô cùng hài lòng với thái độ của đối phương, bèn gật gù chấp thuận.
“Thượng tiên, tiểu nhân còn một chuyện muốn nói.” Điền Kiến Quốc lên tiếng.
“Lão phu mang ơn tiên tổ của ngươi, nếu có thể đáp ứng thì lão phu sẽ không từ chối.”
Điền Kiến Quốc mỉm cười.
“Kỳ thực cũng không phải chuyện gì quá khó. Chỉ là thời gian qua Hứa tiên gia vẫn luôn giúp đỡ cho nhà tiểu nhân nên tiểu nhân chỉ mong ngài ấy được thụ hưởng những gì tốt nhất.”
Lão im lặng một chút rồi nói tiếp:
“Mặc dù tiểu nhân không rõ thế giới của các tiên trưởng như thế nào nhưng hẳn không phải là một nơi quá dễ sống. Hứa tiên gia vẫn còn trẻ tuổi, hành sự đôi lúc có lẽ sẽ khiến thượng tiên phiền lòng nhưng xin thượng tiên đừng vì thế mà trách mắng. Đại sự của một quốc gia chưa bao giờ là chuyện nhỏ. Thời gian qua Hứa tiên gia đã vất vả rồi.”
Nghe vậy, một bên mày của Dương Xuân Thu không khỏi nhướng lên. Lão biết Điền Kiến Quốc mang ơn Hứa Tử Du nhưng không ngờ đối phương lại nỗ lực xin xỏ vì hắn như thế.
Tất nhiên, dù Điền Kiến Quốc không xin xỏ thì Dương Xuân Thu cũng hài lòng với biểu hiện của Hứa Tử Du lần này. Là một Định Pháp cảnh, hắn đã làm ra những chuyện mà đến một Tiềm Hư cảnh nội môn cũng chưa chắc làm được. Lão có thể kỳ vọng gì thêm ở hắn chứ.
Hứa Tử Du có tài, nếu hắn không bị thiên phú tu hành chặn đường thì tương lai của hắn đã chắc suất một vé Trúc Dịch cảnh. Về phần Kim Đan, e rằng còn phải trông vào cơ duyên.
Song, thiếu khuyết thiên phú không có nghĩa là tương lai vô vọng. Lịch sử đã chứng minh có rất nhiều cường giả có thiên phú tu hành ban đầu rất thấp. Nếu Hứa Tử Du đủ may mắn, hắn vẫn có thể đứng cùng hàng với những người đó. Khổ nỗi, loại vận may đấy sẽ phải rất nghịch thiên nên Dương Xuân Thu chỉ xem đấy là suy nghĩ thoáng qua.
“Ngươi an tâm, Hứa Tử Du có công với tông môn, lão phu sẽ không cô phụ hắn. Thay vì thỉnh cầu cho hắn, ngươi nên lo liệu cho bản thân đi thì hơn. Sau khi ngồi lên ngai vị Kỳ Quốc, ngươi biết việc đầu tiên cần làm là gì rồi đấy.” Dương Xuân Thu bảo.
Điền Kiến Quốc gật đầu, trong lòng có chút phiền muộn nhưng không còn cách nào khác. Để tránh trường hợp có kẻ phiến loạn muốn mượn danh hoàng tộc cũ gây rối cho đất nước, sau khi lên ngôi, Điền Kiến Quốc sẽ phải loại bỏ triệt để dòng máu hoàng tộc tiền nhiệm, thậm chí là tuẫn táng các phi tần của Kỳ Vương và chỉnh lý lại tiền triều.
Nói chung, con đường vững ngôi của Điền Kiến Quốc sẽ là một cuộc đại t·hảm s·át.
Điền Kiến Quốc có tuổi rồi nên không định ngồi mãi trên ngai vàng đoạt mạng kia. Lão chỉ định tranh thủ lúc còn có sức khỏe thì giải quyết hết hậu hoạn cho con cháu rồi thoái vị. Khi ấy, giang sơn Kỳ Quốc thế nào đều sẽ trông cậy hết vào tài năng của lứa sau.
Nếu ý trời đã quyết Điền Kiến Quốc đi theo con đường này, lão cũng không nên rề rà mãi.
“Tiểu nhân sẽ cố gắng chuẩn bị mọi công tác ngay trong đêm nay, nếu thượng tiên không còn gì dặn dò, tiểu nhân xin phép không làm phiền nữa.” Điền Kiến Quốc ôm quyền.
Dương Xuân Thu xua tay.
“Ngươi cũng có tuổi rồi, chuyện gì giao cho thân tín thì cứ nên giao, không cần thiết phải tự tay làm. Thiên hạ Kỳ Quốc sau hôm nay đã là của ngươi.”
“Tiểu nhân hiểu.” Điền Kiến Quốc khom mình thối lui.
Dương Xuân Thu nghiêng đầu nhìn chén trà nguội một lúc rồi đến bên cửa sổ. Xung quanh phủ Quốc công bây giờ vẫn đang được kết giới trận pháp bảo vệ, mật độ trận pháp đa tầng tương đối nhiều, áng chừng một Tiềm Hư cảnh muốn phá cũng phải dốc gần hết bản sự.
Dương Xuân Thu vuốt râu lẩm bẩm.
“Ghê gớm thật, bản sự trận pháp này có lẽ cũng tiệm cận tên nhãi họ Hồ kia rồi.”
Trước khi vẫn lạc, Hồ trưởng lão là cao thủ trận pháp bậc nhất ngoại môn Ngự Ma Tông. Dương Xuân Thu từng gặp mặt đối phương đôi ba lần. Trong những lần đó, lão không có bao ấn tượng ngoại trừ bản sự trận pháp tương đối tài tình. Song, để so với Hứa Tử Du, Hồ trưởng lão vẫn còn cách một khoảng về tài năng bẩm sinh.
Xét chiến lực, Dương Xuân Thu tin chắc Hứa Tử Du mạnh ngang Hồ trưởng lão khi còn sống, thậm chí là mạnh hơn nếu hắn dốc luôn bản sự dụng độc. Xét trận pháp, đôi bên có thể so kè một chín một mười với nhau, thắng thua thế nào một trạn khó nói hết.
Dương Xuân Thu bất giác buông hơi thở dài.
“Tiểu tử này khiến người ta phải thổn thức thật đấy.”
——
“Sự tình lần này kể ra cũng ổn rồi nhỉ.”
Hứa Tử Du lẩm bẩm trong miệng, đôi tai không ngừng dỏng cao nghe lén cuộc trò chuyện giữa Dương Xuân Thu và Điền Kiến Quốc. Gian phòng hắn ở và thư phòng chỉ cách nhau một bức tường, với thính lực cao cường tự thân, hắn thừa sức nghe lén được cuộc nói chuyện riêng tư ban nãy. Thật lòng mà nói, lòng hắn giờ như đang mở cờ đây.
Thời gian qua Hứa Tử Du luôn cố gắng đối tốt và lấy lòng Điền Kiến Quốc, hết thảy chỉ vì một cơ hội mở miệng cầu cạnh thay này. May mà Điền Kiến Quốc lanh lẹ hiểu ngầm ý hắn.
Dương Xuân Thu có thể đứng nhìn Hứa Tử Du c·hết thì chưa chắc lão đã thực sự ban thưởng hậu hĩnh cho hắn. Suy cho cùng, sự việc hắn đến kinh thành lần này không được phép lộ ra ngoài ánh sáng, không thì người đầu tiên rơi đầu sẽ là hắn.
Chuyến này hắn có công nhưng cũng có tội, tông môn sẽ bù trừ lẫn nhau nên hắn sẽ chẳng được lợi gì cả. Còn Dương Xuân Thu có khả năng bị vạ lây nên sẽ phủi bỏ quan hệ ngay khi có cơ hội, thành thử hắn chưa chắc đã đạt được thứ mong muốn, ngược lại còn có khả năng m·ất m·ạng vô ích và bị lật hết toàn bộ mọi tội trạng đang che giấu.
Tựu chung lại, người không vì mình thì trời tru đất diệt. Hứa Tử Du không thể đặt niềm tin ở Dương Xuân Thu, hắn phải tự nắm bắt vận may của bản thân.
Điền Kiến Quốc đã mở lời, Hứa Tử Du có thể yên tâm về phần thưởng hậu hĩnh khi quay lại dược viên. Còn hiện tại, ưu tiên của hắn là điều trị thương thế trước khi trở nặng hơn.
Nhờ có thể phách được tôi luyện bởi Đoán Tạo Châm, khả năng chữa lành ngoại thương tự nhiên của Hứa Tử Du nhanh gấp đôi người bình thường, khả năng hấp thụ đan dược cũng tốt hơn đại bộ phận người nên tốc độ trị thương và khôi phục pháp lực của hắn rất nhanh.
Chỉ trong một đêm, lượng pháp lực hao hụt đã biến mất triệt để, những gì còn lại là nội thương của cơ quan nội tạng. Điều trị những thứ này phải mất cả tuần, thậm chí là cả tháng nếu không có đan dược và môi trường thiên địa linh khí hỗ trợ.
Kinh thành tuy là chốn tịnh thổ nhưng lại không phù hợp với việc tu hành, xem như Hứa Tử Du thiết lập Tụ Linh Trận rồi thì lượng thiên địa linh khí hội tụ cũng không đủ.
Nếu Dương Xuân Thu không có mặt tại đây, Hứa Tử Du chắc chắn đã động đến linh thạch trung phẩm nhưng vì lão ở ngay cách vách, hắn chẳng muốn liều. Tài lộc của bản thân thì nên tự giữ, phô bày ra thế chẳng khác gì tạo cơ hội cho lão c·ướp ngày.
Đang lúc suy nghĩ linh tinh, ngoài cửa chợt vọng tiếng của Dương Xuân Thu.
“Tình hình ngươi thế nào rồi?”
Hứa Tử Du: “…” Vừa nhắc là tới, sao thiêng quá vậy?
Hắn hít một hơi, chậm rãi đáp lại: “Khởi bẩm trưởng lão, thương thế tạm thời của đệ tử đã ổn nhưng để khôi phục hoàn toàn… có lẽ phải quay trở về dược viên trước.”
“Phục dụng Hoàn Nguyên Đan chưa?”
Hứa Tử Du nhìn bình ngọc trong tay một lát rồi thở dài: “Thiên địa linh khí của kinh thành không đủ thịnh để hấp thu dược lực, đệ tử không muốn làm hao phí đan dược quý giá như thế. Trước mắt đệ tử sẽ cầm cự bằng lượng đan dược có sẵn.”
Nghe vậy, Dương Xuân Thu ở bên ngoài không khỏi nhướng mày, nhưng đặt bản thân vào vị trí của hắn thì lão cũng hiểu được phần nào.
Hoàn Nguyên Đan vốn là đan dược cấp Tiềm Hư, Định Pháp cảnh dù tài tới đâu cũng không dễ có cơ hội sở hữu. Hứa Tử Du cẩn trọng trong việc sử dụng cũng không lạ gì.
Có điều, Dương Xuân Thu không ngờ là hắn có thể chịu đau lâu được như thế đấy.
Mặc dù biết tâm cảnh hắn bình ổn hơn đệ tử bình thường nhưng đến ngưỡng này thì đã vượt qua mong đợi của lão rất nhiều rồi.
Dương Xuân Thu đáp: “Cứ dùng đi, khi trở về dược viên, lão phu sẽ cho ngươi thêm một viên nữa. Công trạng ngươi chuyến này không ít, ngươi cứ chờ ban thưởng đi.”
Nghe vậy, con ngươi Hứa Tử Du không khỏi nở ra.
Hắn mừng quýnh mở cửa rồi ôm quyền hành lễ.
“Đa tạ trưởng lão!”
Hứa Tử Du đã từng nói chuyện này với Điền Kiến Quốc. Sau khi hoàng tộc Kỳ Quốc sụp đổ, Kỳ Quốc bắt buộc phải có tân vương, không thì thiên hạ đại loạn, chúng sinh lầm than.
Tam đại ma tông không phải thế lực tốt lành gì trong tu hành giới nhưng bọn họ cũng không muốn phí công sức vào việc chưởng quản nhân gian. Tu hành giới và hồng trần nên tách biệt nhau, không nên dây dưa để rồi nhận trói buộc không cần thiết.
Vương triều thế tục là điều kiện cần và đủ để tam đại ma tông có thể tiếp tục tu hành.
Ngự Ma Tông là thế lực phát hiện ra sự vụ liên quan đến hoàng tộc Kỳ Quốc nên bọn họ được quyền lựa chọn hoàng tộc kế nhiệm. Dương Xuân Thu là người lĩnh nhiệm nên chắc chắn sẽ chọn Điền gia: một phần là lão muốn chấm dứt ân tình năm xưa, một phần nữa là lão có thể giám thị tình trạng nội tộc đương nhiệm của đối phương.
Sau khi Dương Xuân Thu mang người có linh căn duy nhất của Điền gia đi, gia tộc này sẽ không thể tu hành được nữa, chí ít là trong thời điểm đầu của tái kiến quốc.
Một công đôi việc, không có gì thuận lợi hơn.
“Hứa Tử Du bảo ngươi không muốn tiếp nhận vương vị, sao bây giờ lại đổi ý?”
Dương Xuân Thu đan hai tay trước bụng, bình tĩnh thăm dò.
Điền Kiến Quốc tiếp tục khom lưng: “Khởi bẩm thượng tiên, tiểu nhân tranh đấu quan trường một đời đã thấy đủ thế thái nhân tình cũng như hung hiểm. Tiểu nhân không muốn đẩy con cháu của mình lên đầu ngọn sóng, nhưng sau sự kiện đêm nay, thiên hạ Kỳ Quốc khó mà yên ổn. Cơ hội duy nhất để ổn định tình hình là vào sáng sớm hôm sau. Nếu tiểu nhân không nắm bắt tốt thời cơ này, Kỳ Quốc sẽ cát cứ phân tranh.”
Dương Xuân Thu trầm mặc một lúc lại hỏi: “Ngươi không phải Quốc công duy nhất.”
“Nhưng tiểu nhân là Quốc công duy nhất có thượng tiên nâng đỡ. Cho dù tiểu nhân không muốn ngồi lên vương vị, những Quốc công khác cũng không dám đứng ra.”
Điền Kiến Quốc tiếp lời rất tự tin, ngôn từ vô cùng lễ độ nhưng đâu đó vẫn thể hiện phong thái của một đại quan đã quen thuộc chốn quan trường.
Dương Xuân Thu vô cùng hài lòng với thái độ của đối phương, bèn gật gù chấp thuận.
“Thượng tiên, tiểu nhân còn một chuyện muốn nói.” Điền Kiến Quốc lên tiếng.
“Lão phu mang ơn tiên tổ của ngươi, nếu có thể đáp ứng thì lão phu sẽ không từ chối.”
Điền Kiến Quốc mỉm cười.
“Kỳ thực cũng không phải chuyện gì quá khó. Chỉ là thời gian qua Hứa tiên gia vẫn luôn giúp đỡ cho nhà tiểu nhân nên tiểu nhân chỉ mong ngài ấy được thụ hưởng những gì tốt nhất.”
Lão im lặng một chút rồi nói tiếp:
“Mặc dù tiểu nhân không rõ thế giới của các tiên trưởng như thế nào nhưng hẳn không phải là một nơi quá dễ sống. Hứa tiên gia vẫn còn trẻ tuổi, hành sự đôi lúc có lẽ sẽ khiến thượng tiên phiền lòng nhưng xin thượng tiên đừng vì thế mà trách mắng. Đại sự của một quốc gia chưa bao giờ là chuyện nhỏ. Thời gian qua Hứa tiên gia đã vất vả rồi.”
Nghe vậy, một bên mày của Dương Xuân Thu không khỏi nhướng lên. Lão biết Điền Kiến Quốc mang ơn Hứa Tử Du nhưng không ngờ đối phương lại nỗ lực xin xỏ vì hắn như thế.
Tất nhiên, dù Điền Kiến Quốc không xin xỏ thì Dương Xuân Thu cũng hài lòng với biểu hiện của Hứa Tử Du lần này. Là một Định Pháp cảnh, hắn đã làm ra những chuyện mà đến một Tiềm Hư cảnh nội môn cũng chưa chắc làm được. Lão có thể kỳ vọng gì thêm ở hắn chứ.
Hứa Tử Du có tài, nếu hắn không bị thiên phú tu hành chặn đường thì tương lai của hắn đã chắc suất một vé Trúc Dịch cảnh. Về phần Kim Đan, e rằng còn phải trông vào cơ duyên.
Song, thiếu khuyết thiên phú không có nghĩa là tương lai vô vọng. Lịch sử đã chứng minh có rất nhiều cường giả có thiên phú tu hành ban đầu rất thấp. Nếu Hứa Tử Du đủ may mắn, hắn vẫn có thể đứng cùng hàng với những người đó. Khổ nỗi, loại vận may đấy sẽ phải rất nghịch thiên nên Dương Xuân Thu chỉ xem đấy là suy nghĩ thoáng qua.
“Ngươi an tâm, Hứa Tử Du có công với tông môn, lão phu sẽ không cô phụ hắn. Thay vì thỉnh cầu cho hắn, ngươi nên lo liệu cho bản thân đi thì hơn. Sau khi ngồi lên ngai vị Kỳ Quốc, ngươi biết việc đầu tiên cần làm là gì rồi đấy.” Dương Xuân Thu bảo.
Điền Kiến Quốc gật đầu, trong lòng có chút phiền muộn nhưng không còn cách nào khác. Để tránh trường hợp có kẻ phiến loạn muốn mượn danh hoàng tộc cũ gây rối cho đất nước, sau khi lên ngôi, Điền Kiến Quốc sẽ phải loại bỏ triệt để dòng máu hoàng tộc tiền nhiệm, thậm chí là tuẫn táng các phi tần của Kỳ Vương và chỉnh lý lại tiền triều.
Nói chung, con đường vững ngôi của Điền Kiến Quốc sẽ là một cuộc đại t·hảm s·át.
Điền Kiến Quốc có tuổi rồi nên không định ngồi mãi trên ngai vàng đoạt mạng kia. Lão chỉ định tranh thủ lúc còn có sức khỏe thì giải quyết hết hậu hoạn cho con cháu rồi thoái vị. Khi ấy, giang sơn Kỳ Quốc thế nào đều sẽ trông cậy hết vào tài năng của lứa sau.
Nếu ý trời đã quyết Điền Kiến Quốc đi theo con đường này, lão cũng không nên rề rà mãi.
“Tiểu nhân sẽ cố gắng chuẩn bị mọi công tác ngay trong đêm nay, nếu thượng tiên không còn gì dặn dò, tiểu nhân xin phép không làm phiền nữa.” Điền Kiến Quốc ôm quyền.
Dương Xuân Thu xua tay.
“Ngươi cũng có tuổi rồi, chuyện gì giao cho thân tín thì cứ nên giao, không cần thiết phải tự tay làm. Thiên hạ Kỳ Quốc sau hôm nay đã là của ngươi.”
“Tiểu nhân hiểu.” Điền Kiến Quốc khom mình thối lui.
Dương Xuân Thu nghiêng đầu nhìn chén trà nguội một lúc rồi đến bên cửa sổ. Xung quanh phủ Quốc công bây giờ vẫn đang được kết giới trận pháp bảo vệ, mật độ trận pháp đa tầng tương đối nhiều, áng chừng một Tiềm Hư cảnh muốn phá cũng phải dốc gần hết bản sự.
Dương Xuân Thu vuốt râu lẩm bẩm.
“Ghê gớm thật, bản sự trận pháp này có lẽ cũng tiệm cận tên nhãi họ Hồ kia rồi.”
Trước khi vẫn lạc, Hồ trưởng lão là cao thủ trận pháp bậc nhất ngoại môn Ngự Ma Tông. Dương Xuân Thu từng gặp mặt đối phương đôi ba lần. Trong những lần đó, lão không có bao ấn tượng ngoại trừ bản sự trận pháp tương đối tài tình. Song, để so với Hứa Tử Du, Hồ trưởng lão vẫn còn cách một khoảng về tài năng bẩm sinh.
Xét chiến lực, Dương Xuân Thu tin chắc Hứa Tử Du mạnh ngang Hồ trưởng lão khi còn sống, thậm chí là mạnh hơn nếu hắn dốc luôn bản sự dụng độc. Xét trận pháp, đôi bên có thể so kè một chín một mười với nhau, thắng thua thế nào một trạn khó nói hết.
Dương Xuân Thu bất giác buông hơi thở dài.
“Tiểu tử này khiến người ta phải thổn thức thật đấy.”
——
“Sự tình lần này kể ra cũng ổn rồi nhỉ.”
Hứa Tử Du lẩm bẩm trong miệng, đôi tai không ngừng dỏng cao nghe lén cuộc trò chuyện giữa Dương Xuân Thu và Điền Kiến Quốc. Gian phòng hắn ở và thư phòng chỉ cách nhau một bức tường, với thính lực cao cường tự thân, hắn thừa sức nghe lén được cuộc nói chuyện riêng tư ban nãy. Thật lòng mà nói, lòng hắn giờ như đang mở cờ đây.
Thời gian qua Hứa Tử Du luôn cố gắng đối tốt và lấy lòng Điền Kiến Quốc, hết thảy chỉ vì một cơ hội mở miệng cầu cạnh thay này. May mà Điền Kiến Quốc lanh lẹ hiểu ngầm ý hắn.
Dương Xuân Thu có thể đứng nhìn Hứa Tử Du c·hết thì chưa chắc lão đã thực sự ban thưởng hậu hĩnh cho hắn. Suy cho cùng, sự việc hắn đến kinh thành lần này không được phép lộ ra ngoài ánh sáng, không thì người đầu tiên rơi đầu sẽ là hắn.
Chuyến này hắn có công nhưng cũng có tội, tông môn sẽ bù trừ lẫn nhau nên hắn sẽ chẳng được lợi gì cả. Còn Dương Xuân Thu có khả năng bị vạ lây nên sẽ phủi bỏ quan hệ ngay khi có cơ hội, thành thử hắn chưa chắc đã đạt được thứ mong muốn, ngược lại còn có khả năng m·ất m·ạng vô ích và bị lật hết toàn bộ mọi tội trạng đang che giấu.
Tựu chung lại, người không vì mình thì trời tru đất diệt. Hứa Tử Du không thể đặt niềm tin ở Dương Xuân Thu, hắn phải tự nắm bắt vận may của bản thân.
Điền Kiến Quốc đã mở lời, Hứa Tử Du có thể yên tâm về phần thưởng hậu hĩnh khi quay lại dược viên. Còn hiện tại, ưu tiên của hắn là điều trị thương thế trước khi trở nặng hơn.
Nhờ có thể phách được tôi luyện bởi Đoán Tạo Châm, khả năng chữa lành ngoại thương tự nhiên của Hứa Tử Du nhanh gấp đôi người bình thường, khả năng hấp thụ đan dược cũng tốt hơn đại bộ phận người nên tốc độ trị thương và khôi phục pháp lực của hắn rất nhanh.
Chỉ trong một đêm, lượng pháp lực hao hụt đã biến mất triệt để, những gì còn lại là nội thương của cơ quan nội tạng. Điều trị những thứ này phải mất cả tuần, thậm chí là cả tháng nếu không có đan dược và môi trường thiên địa linh khí hỗ trợ.
Kinh thành tuy là chốn tịnh thổ nhưng lại không phù hợp với việc tu hành, xem như Hứa Tử Du thiết lập Tụ Linh Trận rồi thì lượng thiên địa linh khí hội tụ cũng không đủ.
Nếu Dương Xuân Thu không có mặt tại đây, Hứa Tử Du chắc chắn đã động đến linh thạch trung phẩm nhưng vì lão ở ngay cách vách, hắn chẳng muốn liều. Tài lộc của bản thân thì nên tự giữ, phô bày ra thế chẳng khác gì tạo cơ hội cho lão c·ướp ngày.
Đang lúc suy nghĩ linh tinh, ngoài cửa chợt vọng tiếng của Dương Xuân Thu.
“Tình hình ngươi thế nào rồi?”
Hứa Tử Du: “…” Vừa nhắc là tới, sao thiêng quá vậy?
Hắn hít một hơi, chậm rãi đáp lại: “Khởi bẩm trưởng lão, thương thế tạm thời của đệ tử đã ổn nhưng để khôi phục hoàn toàn… có lẽ phải quay trở về dược viên trước.”
“Phục dụng Hoàn Nguyên Đan chưa?”
Hứa Tử Du nhìn bình ngọc trong tay một lát rồi thở dài: “Thiên địa linh khí của kinh thành không đủ thịnh để hấp thu dược lực, đệ tử không muốn làm hao phí đan dược quý giá như thế. Trước mắt đệ tử sẽ cầm cự bằng lượng đan dược có sẵn.”
Nghe vậy, Dương Xuân Thu ở bên ngoài không khỏi nhướng mày, nhưng đặt bản thân vào vị trí của hắn thì lão cũng hiểu được phần nào.
Hoàn Nguyên Đan vốn là đan dược cấp Tiềm Hư, Định Pháp cảnh dù tài tới đâu cũng không dễ có cơ hội sở hữu. Hứa Tử Du cẩn trọng trong việc sử dụng cũng không lạ gì.
Có điều, Dương Xuân Thu không ngờ là hắn có thể chịu đau lâu được như thế đấy.
Mặc dù biết tâm cảnh hắn bình ổn hơn đệ tử bình thường nhưng đến ngưỡng này thì đã vượt qua mong đợi của lão rất nhiều rồi.
Dương Xuân Thu đáp: “Cứ dùng đi, khi trở về dược viên, lão phu sẽ cho ngươi thêm một viên nữa. Công trạng ngươi chuyến này không ít, ngươi cứ chờ ban thưởng đi.”
Nghe vậy, con ngươi Hứa Tử Du không khỏi nở ra.
Hắn mừng quýnh mở cửa rồi ôm quyền hành lễ.
“Đa tạ trưởng lão!”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận