Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 79: Chương 79: Hứa Tử Du tà môn
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:26Chương 79: Hứa Tử Du tà môn
“… Thế là xong rồi sao?”
Hứa Tử Du nhìn Định Quốc công nằm ngoài sân mà sững sờ. Lão là người mà hắn đánh mãi còn không b·ị t·hương, chỉ đợi lúc lão mất cảnh giác mới đâm lén thành công, ấy thế mà giờ lại phơi thây ở bên ngoài, từ đầu đến cuối không cách nào chống đỡ nổi một chiêu.
“Trúc Dịch sơ cảnh mà thôi. Huống hồ, hắn tu hành cưỡng ép, căn cơ không vững, cái đám thiên tài trong nội môn nhiều khi chẳng cần quá trăm chiêu là g·iết xong.”
Dương Xuân Thu trở lại trong điện.
“À phải, ban nãy ngươi định nói gì thế?”
Hứa Tử Du ôm quyền: “Khởi bẩm trưởng lão, đệ tử định nhắc ngài về thuật hóa yêu. Thực lực của bọn chúng sẽ mạnh hơn trong trạng thái đó. Có điều…” Hắn cười khan: “Đệ tử nghĩ ngợi nhiều rồi. Cho dù bọn chúng dùng thành công thì cũng không thể gây khó cho ngài.”
Dương Xuân Thu nhếch mép.
“Ngươi muốn nhắc Hóa Yêu Đại Pháp chứ gì. Cái đó ta thấy rồi.”
Lão chìa tay ra trước.
“Giao thủ cấp và lệnh bài thân phận của hắn ra đây, ta sẽ lo liệu chuyện còn lại.”
Nghe vậy, nhịp tim Hứa Tử Du không khỏi đập mạnh. Hắn hít thở thật sâu, lồng ngực bất giác nhói lên, nét mặt liền xấu đi trông thấy.
Bờ môi hắn mấp máy: “T-trưởng lão, n-ngài đến từ trước rồi ư…?”
Dương Xuân Thu nhếch mép nhìn hắn rồi đi một vòng quanh người. Lão chậm rãi đặt tay l·ên đ·ỉnh đầu hắn rồi truyền pháp lực của mình vào trong thể nội.
Toàn bộ cơ thể Hứa Tử Du lập tức thư thái ra, trong người như có một dòng nước ấm ôn dưỡng kinh mạch. Thể trạng hắn nhờ thế mà tốt hơn không ít.
“Không sớm cũng không muộn. Khi lão phu đến thì chỉ thấy ngươi đang cắt đầu tên phản đồ đó. Lão phu vốn định ra mặt sớm hơn nhưng thấy ngươi nỗ lực như thế thì cũng nên cho ngươi một cơ hội thể hiện.” Dương Xuân Thu mỉm cười: “Biểu hiện không tệ.”
Hứa Tử Du: “…” Nói thẳng ra là ông đứng nhìn ta bị g·iết đấy hả?
“Ngươi đang oán hận tại sao lão phu không ra tay sớm hơn ư?” Lão nói tiếp.
Hứa Tử Du vội lắc đầu: “Đệ tử không dám, trưởng lão nói đùa rồi.”
“Chuyện gì cần thật thà thì cứ nói thật.” Dương Xuân Thu nhếch mép: “Trong mắt ngươi, lão phu là người thấy c·hết không cứu. Lão phu cũng không bác bỏ chuyện đó.”
Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt, không biết nên đáp lại như thế nào cho phải. Bây giờ lão đã nắm huyệt Bách Hội của hắn rồi, nếu hắn trả lời sai thì thể nào cũng bị bẻ cổ. Ai chứ riêng lão già tính khí thất thường này thì hắn không dám tin.
Hứa Tử Du thở nhẹ, từ tốn đáp: “Nếu đệ tử biết từ đầu, có lẽ trong lòng sẽ oán hận đôi chút, nhưng ở thời điểm đấy, đệ tử không biết gì cả. Nếu đã không biết thì không nên bàn tới. Huống hồ, đệ tử am hiểu sinh tồn nhất, đệ tử sẽ không c·hết dễ dàng như vậy.”
Nghe vậy, Dương Xuân Thu không khỏi bật cười: “Không tệ, thật sự không tệ. Tiểu tử ngươi có đảm phách đấy. Quả nhiên, giao ủy thác lần này cho ngươi là quyết định đúng đắn.”
“Đa tạ trưởng lão đã khích lệ.” Hứa Tử Du đáp.
“Tập trung điều khí đi, những chuyện khác bàn sau.”
Dương Xuân Thu đã nói thế thì Hứa Tử Du cũng yên tâm điều trị thương thế. Lão đã ở đây rồi thì hắn không cần phải căng thần kinh lo liệu mọi chuyện nữa. May mà mọi việc xong rồi nên hôm nay có lẽ hắn sẽ đánh một giấc thật ngon.
Về phần Dương Xuân Thu, thật lòng mà nói, lão hơi bất ngờ trước thực lực của Hứa Tử Du. Trong tầm Định Pháp cảnh, lão dám chắc không có bao nhiêu người đủ sức làm đối thủ của hắn nhưng không ngờ ở ngưỡng Tiềm Hư cảnh, hắn vẫn mạnh mẽ đến như thế.
Dương Xuân Thu nói dối về thời điểm xuất hiện. Kỳ thực, lão đã đến từ khi Hứa Tử Du bắt đầu cuộc chiến với Hình chấp sự. Toàn cảnh cuộc chiến khi ấy hoàn toàn nằm trong tầm mắt của lão. Mặc dù Hứa Tử Du sử dụng thủ đoạn nhưng thắng lợi là thắng lợi.
Tại tu hành giới, chỉ cần sống sót đến cuối cùng thì tự khắc là người chiến thắng.
Hứa Tử Du biểu hiện rất xuất sắc. Hắn không có điểm chê. Ở giữa tu hành giới hỗn loạn người người sống mái với nhau vì tài nguyên tu luyện thì bản tính của hắn sẽ là thứ giúp hắn trụ lại lâu hơn những người khác. Nếu hắn có thêm thiên phú tu hành nữa thì Dương Xuân Thu đã ra tay sớm hơn chứ không phải để hắn dùng tới chiêu giả c·hết.
Ma đạo không quan tâm tới thiên phú linh căn nhưng càng tu hành lên cao, linh căn vẫn đóng một vai trò rất quan trọng. Dù sao thì nó cũng là điều kiện dễ xét nhất để áng chừng tiềm lực tu hành trong tương lai. Chưa kể, thế lực lớn nào cũng quan tâm tới vấn đề truyền thừa nên những đệ tử như thế được để mắt nhiều hơn cũng không lạ.
Dương Xuân Thu không phải người cầm cân nảy mực ở Ngự Ma Tông nên không để tâm nhiều tới vụ truyền thừa, song lão cũng không để mắt quá nhiều tới các đệ tử có thiên phú tu hành thấp. Hứa Tử Du có tài thật nhưng vì là ngụy linh căn nên lão cũng đắn đo không ít. Sau cùng, lão quyết định lùi lại để quan sát thêm một quãng thời gian.
Quả nhiên, Hứa Tử Du lại làm lão bất ngờ. Hắn giả c·hết trước mặt Trúc Dịch cảnh. Thậm chí, đến lão cũng không nhận ra cho tới khi hắn động thủ với Định Quốc công.
Dương Xuân Thu đã điều tra thân thế của Hứa Tử Du. Lão biết hắn đến từ đâu, cũng biết hắn đã thể hiện những gì ở trong lò luyện cổ. Tựu chung lại thì tài năng của hắn là sinh tồn nhưng cụ thể như thế nào thì phải xem ghi chép toàn bộ thời kỳ.
Dương Xuân Thu là Trúc Dịch cảnh, lão đương nhiên có đủ phận sự điều tra toàn bộ ghi chép. Khổ nỗi, kỳ luyện cổ của Hứa Tử Du lớn thuộc hàng bậc nhất trong lịch sử Ngự Ma Tông nên quy định cũ lại trở nên vô dụng. Chí ít phải Kim Đan cảnh mới được biết toàn bộ.
Song, dù không biết hết thì Dương Xuân Thu cũng biết được hơn phân nửa. Hứa Tử Du bảo hắn am hiểu sinh tồn nhưng thực tế thì hắn còn biết nhiều hơn cả thế.
Hắn thạo dịch dung, thậm chí cho đủ dụng cụ thì hắn cũng có thể ngụy trang giống hệt như một bản sao hoàn chỉnh. Hắn biết cả súc cốt công nên có thể điều chỉnh cơ thể cho phù hợp với đối tượng ngụy trang. Tất nhiên, súc cốt công của hắn chỉ có tác dụng trong phạm vi người trưởng thành. Hắn không thể thay đổi vóc dáng của mình giống trẻ con và nữ nhân.
Bên cạnh dịch dung, Hứa Tử Du còn giỏi giả c·hết. Tuy nhiên, không giống người khác cần sự giúp đỡ của ngoại vật như đan dược hay nọc độc, hắn có thể tự giả c·hết bằng việc chèn ép kinh mạch để khiến thần kinh t·ê l·iệt và nội quan tạm ngừng hoạt động.
Nói một cách dễ hiểu thì phương pháp của hắn chính là t·ự s·át… nhưng không c·hết.
Xét về mặt lý thuyết, phương thức này rất cực đoan nhưng một khi thành công, không một ai có thể nhận ra tình trạng sinh tử của hắn. Thậm chí, nghe đồn phương thức giả c·hết này còn qua mắt được cả mệnh đăng của nội môn. Dương Xuân Thu không rõ thực hư thế nào nên tính về sau tìm hắn thử nghiệm một chút, dù sao cũng không thua thiệt gì.
Muốn g·iết Hứa Tử Du, đối thủ bắt buộc phải đập nát đầu và hủy đi trái tim của hắn. Nếu không làm được cả hai hoặc ít nhất là một trong hai thì đừng mong hắn c·hết.
Kể cả với một người từng trải như Dương Xuân Thu, thủ đoạn của Hứa Tử Du vẫn rất kinh khủng. Chưa kể, hắn dường như còn biết cả luyện độc nên thủ đoạn sinh tồn vốn đã phong phú, nay lại còn đa dạng và ẩn tàng sâu hơn.
Dương Xuân Thu thưởng thức Hứa Tử Du. Chuyến này hắn tai qua nạn khỏi, lão cũng không làm khó hắn. Thậm chí, lão có thể phá lệ một chút để chỉ điểm cho con đường tu hành về sau. Dĩ nhiên, đấy là chuyện khi hai người trở về dược viên.
Hiện tại, bọn hắn để mắt đến chuyện của kinh thành trước đã.
Sau khi thương thế của Hứa Tử Du ổn định, cả hai lập tức hồi phủ Quốc công. Thương thế của hắn vẫn còn khá nặng nên không tiện gặp người ngoài, Dương Xuân Thu cũng không cưỡng ép hắn làm gì cho mất công. Bộ dạng chật vật của tu hành giả là điều mà tu hành giới không muốn phàm nhân nhìn thấy nhất.
Hay tin Dương Xuân Thu đến nơi, Điền Kiến Quốc vốn đang lo âu chuyện trong cung liền mừng quýnh cả lên. Nhận được lệnh của đối phương, lão liền cho triệu tập toàn bộ con cháu trong nhà đến vấn an, đồng thời giới thiệu lại một lần nữa để ghi nhớ ân đức của người ta.
Dương Xuân Thu không thích phiền nhiễu thế nên cho gọi dòng chính đến gặp qua là được rồi. Sẵn tiện, lão cũng kiểm tra xem có người nào mang tư chất tu hành không, nếu có thì lão sẽ mang đứa xuất sắc nhất đi để bồi dưỡng làm đan đồng, như thế cũng được tính là trả ân.
Mặc dù ủy thác của lão cho Hứa Tử Du lần này mang tính trả ân năm xưa nhưng vì chuyện này đến cùng lại liên quan đến quy định của cả ba tông môn ma đạo nên không tiện tính toán lắm. Vì thế, lão mới nghĩ đến chuyện thu đan đồng.
Dương Xuân Thu không ôm nhiều kỳ vọng, dù sao linh căn cũng hiếm hoi. Song, phép màu lại thực sự xảy ra với Điền gia. Đích tôn của Điền Kiến Quốc là tam tạp linh căn.
Tư chất của đối phương còn cao hơn cả Hứa Tử Du.
Tam tạp không phải thiên phú cao nhưng cũng chẳng phải thiên phú thấp gì, chí ít Dương Xuân Thu vẫn miễn cưỡng chấp nhận được. Có điều, nếu kỳ vọng thực lực của đối phương đạt đến tầm của Hứa Tử Du thì lão chẳng trông mong gì. Nội mỗi ba chữ “lò luyện cổ” thôi cũng đã tạo ra sự khác biệt lớn giữa các tu hành giả cùng thế hệ của Ngự Ma Tông rồi.
Tuy nhiên, phàm nhân không biết nhiều như vậy, bọn họ chỉ cần biết trong họ có người tu hành được thôi là đã mừng như mở hội.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì lui ra hết đi. Lão phu có chuyện muốn nói với riêng ngươi, Điền Kiến Quốc.” Dương Xuân Thu đỡ trán xua tay.
Nghe vậy, toàn bộ người trong họ liền nhao nhao xin phép lui ra, thậm chí còn đi nhẹ đến mức không nghe được tiếng bước chân.
Điền Kiến Quốc lắc đầu rồi quay lại chỗ Dương Xuân Thu, ôm quyền khom lưng.
“Mặc dù đã nói nhiều lần rồi nhưng tiểu nhân vẫn tạ ơn thượng tiên đã ra tay cứu giúp.”
“Lão phu chỉ đến thu dọn tàn cục, không đóng góp quá nhiều vụ việc lần này. Nếu ngươi muốn tạ ơn, chi bằng tự nói với Hứa Tử Du.” Dương Xuân Thu bảo.
“Tiểu nhân sẽ không quên.” Điền Kiến Quốc mỉm cười.
Dương Xuân Thu chậm rãi làm hớp trà, bình tĩnh nói tiếp: “Ngươi có thể tự leo lên vị trí Quốc công thì hẳn cũng đoán được những gì lão phu định nói rồi nhỉ?”
Điền Kiến Quốc buông một hơi thở dài rồi gật đầu.
“Thời thế đã đổi, có những việc tiểu nhân không thể làm theo ý mình. Nếu thượng tiên đã quyết ý, tiểu nhân nguyện ý thuận theo.”
Dương Xuân Thu vuốt râu cười nhẹ.
“Ngươi thông minh giống hệt tổ tiên ngươi. Không uổng công lão phu kỳ vọng.”
“Đa tạ thượng tiên đã chiếu cố.”
“… Thế là xong rồi sao?”
Hứa Tử Du nhìn Định Quốc công nằm ngoài sân mà sững sờ. Lão là người mà hắn đánh mãi còn không b·ị t·hương, chỉ đợi lúc lão mất cảnh giác mới đâm lén thành công, ấy thế mà giờ lại phơi thây ở bên ngoài, từ đầu đến cuối không cách nào chống đỡ nổi một chiêu.
“Trúc Dịch sơ cảnh mà thôi. Huống hồ, hắn tu hành cưỡng ép, căn cơ không vững, cái đám thiên tài trong nội môn nhiều khi chẳng cần quá trăm chiêu là g·iết xong.”
Dương Xuân Thu trở lại trong điện.
“À phải, ban nãy ngươi định nói gì thế?”
Hứa Tử Du ôm quyền: “Khởi bẩm trưởng lão, đệ tử định nhắc ngài về thuật hóa yêu. Thực lực của bọn chúng sẽ mạnh hơn trong trạng thái đó. Có điều…” Hắn cười khan: “Đệ tử nghĩ ngợi nhiều rồi. Cho dù bọn chúng dùng thành công thì cũng không thể gây khó cho ngài.”
Dương Xuân Thu nhếch mép.
“Ngươi muốn nhắc Hóa Yêu Đại Pháp chứ gì. Cái đó ta thấy rồi.”
Lão chìa tay ra trước.
“Giao thủ cấp và lệnh bài thân phận của hắn ra đây, ta sẽ lo liệu chuyện còn lại.”
Nghe vậy, nhịp tim Hứa Tử Du không khỏi đập mạnh. Hắn hít thở thật sâu, lồng ngực bất giác nhói lên, nét mặt liền xấu đi trông thấy.
Bờ môi hắn mấp máy: “T-trưởng lão, n-ngài đến từ trước rồi ư…?”
Dương Xuân Thu nhếch mép nhìn hắn rồi đi một vòng quanh người. Lão chậm rãi đặt tay l·ên đ·ỉnh đầu hắn rồi truyền pháp lực của mình vào trong thể nội.
Toàn bộ cơ thể Hứa Tử Du lập tức thư thái ra, trong người như có một dòng nước ấm ôn dưỡng kinh mạch. Thể trạng hắn nhờ thế mà tốt hơn không ít.
“Không sớm cũng không muộn. Khi lão phu đến thì chỉ thấy ngươi đang cắt đầu tên phản đồ đó. Lão phu vốn định ra mặt sớm hơn nhưng thấy ngươi nỗ lực như thế thì cũng nên cho ngươi một cơ hội thể hiện.” Dương Xuân Thu mỉm cười: “Biểu hiện không tệ.”
Hứa Tử Du: “…” Nói thẳng ra là ông đứng nhìn ta bị g·iết đấy hả?
“Ngươi đang oán hận tại sao lão phu không ra tay sớm hơn ư?” Lão nói tiếp.
Hứa Tử Du vội lắc đầu: “Đệ tử không dám, trưởng lão nói đùa rồi.”
“Chuyện gì cần thật thà thì cứ nói thật.” Dương Xuân Thu nhếch mép: “Trong mắt ngươi, lão phu là người thấy c·hết không cứu. Lão phu cũng không bác bỏ chuyện đó.”
Hứa Tử Du nuốt một ngụm nước bọt, không biết nên đáp lại như thế nào cho phải. Bây giờ lão đã nắm huyệt Bách Hội của hắn rồi, nếu hắn trả lời sai thì thể nào cũng bị bẻ cổ. Ai chứ riêng lão già tính khí thất thường này thì hắn không dám tin.
Hứa Tử Du thở nhẹ, từ tốn đáp: “Nếu đệ tử biết từ đầu, có lẽ trong lòng sẽ oán hận đôi chút, nhưng ở thời điểm đấy, đệ tử không biết gì cả. Nếu đã không biết thì không nên bàn tới. Huống hồ, đệ tử am hiểu sinh tồn nhất, đệ tử sẽ không c·hết dễ dàng như vậy.”
Nghe vậy, Dương Xuân Thu không khỏi bật cười: “Không tệ, thật sự không tệ. Tiểu tử ngươi có đảm phách đấy. Quả nhiên, giao ủy thác lần này cho ngươi là quyết định đúng đắn.”
“Đa tạ trưởng lão đã khích lệ.” Hứa Tử Du đáp.
“Tập trung điều khí đi, những chuyện khác bàn sau.”
Dương Xuân Thu đã nói thế thì Hứa Tử Du cũng yên tâm điều trị thương thế. Lão đã ở đây rồi thì hắn không cần phải căng thần kinh lo liệu mọi chuyện nữa. May mà mọi việc xong rồi nên hôm nay có lẽ hắn sẽ đánh một giấc thật ngon.
Về phần Dương Xuân Thu, thật lòng mà nói, lão hơi bất ngờ trước thực lực của Hứa Tử Du. Trong tầm Định Pháp cảnh, lão dám chắc không có bao nhiêu người đủ sức làm đối thủ của hắn nhưng không ngờ ở ngưỡng Tiềm Hư cảnh, hắn vẫn mạnh mẽ đến như thế.
Dương Xuân Thu nói dối về thời điểm xuất hiện. Kỳ thực, lão đã đến từ khi Hứa Tử Du bắt đầu cuộc chiến với Hình chấp sự. Toàn cảnh cuộc chiến khi ấy hoàn toàn nằm trong tầm mắt của lão. Mặc dù Hứa Tử Du sử dụng thủ đoạn nhưng thắng lợi là thắng lợi.
Tại tu hành giới, chỉ cần sống sót đến cuối cùng thì tự khắc là người chiến thắng.
Hứa Tử Du biểu hiện rất xuất sắc. Hắn không có điểm chê. Ở giữa tu hành giới hỗn loạn người người sống mái với nhau vì tài nguyên tu luyện thì bản tính của hắn sẽ là thứ giúp hắn trụ lại lâu hơn những người khác. Nếu hắn có thêm thiên phú tu hành nữa thì Dương Xuân Thu đã ra tay sớm hơn chứ không phải để hắn dùng tới chiêu giả c·hết.
Ma đạo không quan tâm tới thiên phú linh căn nhưng càng tu hành lên cao, linh căn vẫn đóng một vai trò rất quan trọng. Dù sao thì nó cũng là điều kiện dễ xét nhất để áng chừng tiềm lực tu hành trong tương lai. Chưa kể, thế lực lớn nào cũng quan tâm tới vấn đề truyền thừa nên những đệ tử như thế được để mắt nhiều hơn cũng không lạ.
Dương Xuân Thu không phải người cầm cân nảy mực ở Ngự Ma Tông nên không để tâm nhiều tới vụ truyền thừa, song lão cũng không để mắt quá nhiều tới các đệ tử có thiên phú tu hành thấp. Hứa Tử Du có tài thật nhưng vì là ngụy linh căn nên lão cũng đắn đo không ít. Sau cùng, lão quyết định lùi lại để quan sát thêm một quãng thời gian.
Quả nhiên, Hứa Tử Du lại làm lão bất ngờ. Hắn giả c·hết trước mặt Trúc Dịch cảnh. Thậm chí, đến lão cũng không nhận ra cho tới khi hắn động thủ với Định Quốc công.
Dương Xuân Thu đã điều tra thân thế của Hứa Tử Du. Lão biết hắn đến từ đâu, cũng biết hắn đã thể hiện những gì ở trong lò luyện cổ. Tựu chung lại thì tài năng của hắn là sinh tồn nhưng cụ thể như thế nào thì phải xem ghi chép toàn bộ thời kỳ.
Dương Xuân Thu là Trúc Dịch cảnh, lão đương nhiên có đủ phận sự điều tra toàn bộ ghi chép. Khổ nỗi, kỳ luyện cổ của Hứa Tử Du lớn thuộc hàng bậc nhất trong lịch sử Ngự Ma Tông nên quy định cũ lại trở nên vô dụng. Chí ít phải Kim Đan cảnh mới được biết toàn bộ.
Song, dù không biết hết thì Dương Xuân Thu cũng biết được hơn phân nửa. Hứa Tử Du bảo hắn am hiểu sinh tồn nhưng thực tế thì hắn còn biết nhiều hơn cả thế.
Hắn thạo dịch dung, thậm chí cho đủ dụng cụ thì hắn cũng có thể ngụy trang giống hệt như một bản sao hoàn chỉnh. Hắn biết cả súc cốt công nên có thể điều chỉnh cơ thể cho phù hợp với đối tượng ngụy trang. Tất nhiên, súc cốt công của hắn chỉ có tác dụng trong phạm vi người trưởng thành. Hắn không thể thay đổi vóc dáng của mình giống trẻ con và nữ nhân.
Bên cạnh dịch dung, Hứa Tử Du còn giỏi giả c·hết. Tuy nhiên, không giống người khác cần sự giúp đỡ của ngoại vật như đan dược hay nọc độc, hắn có thể tự giả c·hết bằng việc chèn ép kinh mạch để khiến thần kinh t·ê l·iệt và nội quan tạm ngừng hoạt động.
Nói một cách dễ hiểu thì phương pháp của hắn chính là t·ự s·át… nhưng không c·hết.
Xét về mặt lý thuyết, phương thức này rất cực đoan nhưng một khi thành công, không một ai có thể nhận ra tình trạng sinh tử của hắn. Thậm chí, nghe đồn phương thức giả c·hết này còn qua mắt được cả mệnh đăng của nội môn. Dương Xuân Thu không rõ thực hư thế nào nên tính về sau tìm hắn thử nghiệm một chút, dù sao cũng không thua thiệt gì.
Muốn g·iết Hứa Tử Du, đối thủ bắt buộc phải đập nát đầu và hủy đi trái tim của hắn. Nếu không làm được cả hai hoặc ít nhất là một trong hai thì đừng mong hắn c·hết.
Kể cả với một người từng trải như Dương Xuân Thu, thủ đoạn của Hứa Tử Du vẫn rất kinh khủng. Chưa kể, hắn dường như còn biết cả luyện độc nên thủ đoạn sinh tồn vốn đã phong phú, nay lại còn đa dạng và ẩn tàng sâu hơn.
Dương Xuân Thu thưởng thức Hứa Tử Du. Chuyến này hắn tai qua nạn khỏi, lão cũng không làm khó hắn. Thậm chí, lão có thể phá lệ một chút để chỉ điểm cho con đường tu hành về sau. Dĩ nhiên, đấy là chuyện khi hai người trở về dược viên.
Hiện tại, bọn hắn để mắt đến chuyện của kinh thành trước đã.
Sau khi thương thế của Hứa Tử Du ổn định, cả hai lập tức hồi phủ Quốc công. Thương thế của hắn vẫn còn khá nặng nên không tiện gặp người ngoài, Dương Xuân Thu cũng không cưỡng ép hắn làm gì cho mất công. Bộ dạng chật vật của tu hành giả là điều mà tu hành giới không muốn phàm nhân nhìn thấy nhất.
Hay tin Dương Xuân Thu đến nơi, Điền Kiến Quốc vốn đang lo âu chuyện trong cung liền mừng quýnh cả lên. Nhận được lệnh của đối phương, lão liền cho triệu tập toàn bộ con cháu trong nhà đến vấn an, đồng thời giới thiệu lại một lần nữa để ghi nhớ ân đức của người ta.
Dương Xuân Thu không thích phiền nhiễu thế nên cho gọi dòng chính đến gặp qua là được rồi. Sẵn tiện, lão cũng kiểm tra xem có người nào mang tư chất tu hành không, nếu có thì lão sẽ mang đứa xuất sắc nhất đi để bồi dưỡng làm đan đồng, như thế cũng được tính là trả ân.
Mặc dù ủy thác của lão cho Hứa Tử Du lần này mang tính trả ân năm xưa nhưng vì chuyện này đến cùng lại liên quan đến quy định của cả ba tông môn ma đạo nên không tiện tính toán lắm. Vì thế, lão mới nghĩ đến chuyện thu đan đồng.
Dương Xuân Thu không ôm nhiều kỳ vọng, dù sao linh căn cũng hiếm hoi. Song, phép màu lại thực sự xảy ra với Điền gia. Đích tôn của Điền Kiến Quốc là tam tạp linh căn.
Tư chất của đối phương còn cao hơn cả Hứa Tử Du.
Tam tạp không phải thiên phú cao nhưng cũng chẳng phải thiên phú thấp gì, chí ít Dương Xuân Thu vẫn miễn cưỡng chấp nhận được. Có điều, nếu kỳ vọng thực lực của đối phương đạt đến tầm của Hứa Tử Du thì lão chẳng trông mong gì. Nội mỗi ba chữ “lò luyện cổ” thôi cũng đã tạo ra sự khác biệt lớn giữa các tu hành giả cùng thế hệ của Ngự Ma Tông rồi.
Tuy nhiên, phàm nhân không biết nhiều như vậy, bọn họ chỉ cần biết trong họ có người tu hành được thôi là đã mừng như mở hội.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì lui ra hết đi. Lão phu có chuyện muốn nói với riêng ngươi, Điền Kiến Quốc.” Dương Xuân Thu đỡ trán xua tay.
Nghe vậy, toàn bộ người trong họ liền nhao nhao xin phép lui ra, thậm chí còn đi nhẹ đến mức không nghe được tiếng bước chân.
Điền Kiến Quốc lắc đầu rồi quay lại chỗ Dương Xuân Thu, ôm quyền khom lưng.
“Mặc dù đã nói nhiều lần rồi nhưng tiểu nhân vẫn tạ ơn thượng tiên đã ra tay cứu giúp.”
“Lão phu chỉ đến thu dọn tàn cục, không đóng góp quá nhiều vụ việc lần này. Nếu ngươi muốn tạ ơn, chi bằng tự nói với Hứa Tử Du.” Dương Xuân Thu bảo.
“Tiểu nhân sẽ không quên.” Điền Kiến Quốc mỉm cười.
Dương Xuân Thu chậm rãi làm hớp trà, bình tĩnh nói tiếp: “Ngươi có thể tự leo lên vị trí Quốc công thì hẳn cũng đoán được những gì lão phu định nói rồi nhỉ?”
Điền Kiến Quốc buông một hơi thở dài rồi gật đầu.
“Thời thế đã đổi, có những việc tiểu nhân không thể làm theo ý mình. Nếu thượng tiên đã quyết ý, tiểu nhân nguyện ý thuận theo.”
Dương Xuân Thu vuốt râu cười nhẹ.
“Ngươi thông minh giống hệt tổ tiên ngươi. Không uổng công lão phu kỳ vọng.”
“Đa tạ thượng tiên đã chiếu cố.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận