Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 78: Chương 78: Tâm cường giả

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:26
Chương 78: Tâm cường giả

Cảnh vật xung quanh chìm vào trong bóng tối. Dòng suy nghĩ của Hứa Tử Du bất giác bị ngắt quãng, những gì còn lại là một vùng hư vô không rõ ràng.

Hứa Tử Du ngã sõng soài ra đất. Hơi thở và nhịp tim của hắn không còn tồn tại nữa.

Định Quốc công nhìn t·hi t·hể của hắn một lúc rồi thi pháp để máu ngừng chảy. Tu hành giới nghiêng về nhóm tu hành luyện pháp nhiều hơn nên không dễ để lão tìm một thể tu hợp cách. Thể tu thông thường tu luyện vừa khắc nghiệt vừa thiếu tài nguyên nên trong người bao giờ cũng có ám thương, dẫn đến máu tươi sinh ra không được thuần túy. Lão hấp huyết đối phương cũng không tạo ra bao nhiêu khác biệt.

Tuy nhiên, Hứa Tử Du lại thuộc nhóm luyện thể chính tông hơn. Lượng máu của hắn rất dồi dào, thể phách của hắn cũng mạnh mẽ tới mức chịu đòn t·ấn c·ông của Trúc Dịch cảnh mà không c·hết. Nếu người tiếp đòn không phải hắn mà là một Định Pháp cảnh khác thì đối phương đã sớm c·hết rồi, nào được c·hết toàn thây như thế này.

Định Quốc công vác t·hi t·hể của Hứa Tử Du lên vai, thuận tay thu hồi Bích Lục Kính rồi lắc đầu ngán ngẩm. Cho đến tận bây giờ, lão vẫn còn hơi choáng trước sự thật Lục hộ pháp bị g·iết trước khi sử dụng Bích Lục Kính. Nếu cô có thể dùng nó, chưa chắc cô đ·ã c·hết uổng.

“Đây là hậu quả của việc giao v·ũ k·hí cho nhầm người sao?” Lão thầm nghĩ.

Bích Lục Kính vốn là pháp khí phòng ngự của lão, chỉ là từ khi đột phá Trúc Dịch cảnh, loại pháp khí phòng ngự hạ phẩm này đã không còn bao tác dụng nên lão mới trao lại cho thuộc cấp trung thành. Tuy rằng đẳng cấp chỉ ở hàng hạ phẩm nhưng khả năng phòng ngự tức thì như thế nào thì Hứa Tử Du cũng đã chứng minh rồi. Chỉ cần rót đủ pháp lực, nó có thể đảm bảo tu hành giả bất tử một lần, hiệu quả này sẽ giảm dần sau nhiều đòn liên tiếp.

Mới nghe qua thì ai cũng nghĩ khả năng phòng ngự thiếu ổn định như thế này sẽ không được trọng dụng nhưng trên thực tế làm gì có người nào để bản thân bị trúng đòn nhiều như thế trong chiến đấu chứ, mà nếu chỉ trúng vài đòn thôi thì khả năng phòng ngự của Bích Lục Kính là quá đủ để duy trì đến lúc g·iết được đối thủ.

Định Quốc công giao Bích Lục Kính cho Lục hộ pháp với nhiều kỳ vọng nhưng cuối cùng cô lại khiến lão thất vọng. Thậm chí đến cái kế hoạch cô đề xuất trước đó còn làm không ra hồn, dẫn đến đại cục ngày hôm nay chỉ còn lại mỗi mình lão.

Định Quốc công quay lại tế điện hoàng tộc, vẻ mặt mỗi lúc một xấu đi. Toàn cảnh nơi đây đều đã chìm trong biển lửa, những cung nhân không chịu ảnh hưởng liền đua nhau đi d·ập l·ửa, động tác rất gấp rút. Thái y viện cũng được điều động khẩn cấp do Thái hậu lên cơn đau tim khi biết tin tế điện hoàng tộc bị phá hủy.

Nói chung, toàn thảy chốn cung cấm giờ này chìm trong hỗn loạn và lửa đỏ.

Định Quốc công âm trầm quan sát cảnh tượng đó rồi quay đầu đến Kỳ Thanh Điện. Lão đã tiến vào trong mật thất. Tế đàn nơi ấy đã sớm bị phá hủy, toàn bộ thuộc hạ của huyết luyện phái và thây xác đều chỉ còn là đống tro tàn. Về phần Kỳ Vương, đối phương cũng không sống nổi sau v·ụ n·ổ liên hoàn kinh khủng đó. Xem như thay lão vào thì cũng chưa chắc thoát ra toàn thây. Thi khí bạo tạc đáng sợ như vậy đấy.

Định Quốc công vừa đến Kỳ Thanh Điện, mi tâm bất giác nhíu chặt. Lão không phát hiện bất cứ ai trong phạm vi xung quanh, đến một thái giám cũng không xuất hiện.

Mặc dù tế điện hoàng tộc đang chìm trong biển lửa, toàn bộ nhân lực trong cung được điều động nhưng không có nghĩa ai cũng phải đi. Chí ít, nhân lực chủ chốt của Kỳ Thanh Điện phải lưu lại đây bằng mọi giá để phòng ngừa có thích khách thâm nhập.

Định Quốc công có dự cảm không ổn, tới khi đặt chân vào trong chính điện thì không còn nghi ngờ gì nữa. Trong này có người, là một cường giả.

“Lão phu còn tưởng ngươi sẽ trốn thoát khỏi Kỳ Quốc ngay chứ.”

Dương Xuân Thu ngồi chễm chệ trên ngôi vương tọa của Kỳ Quốc, lạnh lùng nhìn Định Quốc công như thể đã xác định đối phương là một n·gười c·hết.



Cuối cùng lão cũng tới rồi, nhưng tới lúc này có vẻ đã hơi muộn.

“… Ngươi là ai?” Định Quốc công hơi lùi chân về sau.

Từ khi đột phá Trúc Dịch cảnh đến nay, lão chưa bao giờ đụng độ cường giả nào đồng cấp với mình. Xem như đụng độ một người tương tự thì lão cũng cho rằng bản thân có đủ thực lực đương đầu. Khổ nỗi, thực tế lại không như vậy.

Khí tức Dương Xuân Thu tỏa ra thực sự rất đáng sợ. Đồng dạng là Trúc Dịch cảnh, Định Quốc công không hề có cảm giác sẽ giành chiến thắng trước đối phương.

Dương Xuân Thu nheo mắt lại: “Ngươi không cần biết lão phu là ai. Hôm nay ngươi và toàn bộ hoàng tộc Kỳ Quốc sẽ phải c·hết trong tay lão phu.”

“Ngông cuồng!” Định Quốc công vỗ chưởng về phía trước.

Dương Xuân Thu cười lạnh, một tiếng hừ của lão cũng tỏa ra uy thế kinh khủng của thượng vị giả. Lão vỗ chưởng đối ứng, chỉ đúng một chiêu là đẩy lùi đối phương về phía sau.

Định Quốc công mở trừng mắt, bất giác ho một ngụm máu do dư lực truyền vào bên trong thể nội. Chưởng vừa rồi lão đã dốc toàn lực nhưng không ngờ vẫn chẳng thể đọ lại nổi.

Lão run giọng.

“N-ngươi… đ-đỉnh phong cảnh?!”

Phập!

Định Quốc công vừa dứt lời, con ngươi bỗng chốc co rụt lại. Ánh mắt lão chuyển xuống ổ bụng, ở đấy là một lưỡi dao đỏ thẫm vừa xuyên qua. Lưỡi dao đâm trúng lá gan trong người, những nội quan quanh đó cũng chịu một tác động khồng hề nhẹ.

Định Quốc công vừa phát hiện ra thì Hứa Tử Du trên vai bỗng cử động. Hắn quặp chân vào đầu lão rồi quật thẳng một đòn xuống dưới đất.

Ngặt nỗi, phản ứng của Trúc Dịch cảnh vẫn cao cường hơn Định Pháp cảnh nhiều. Ngay lúc hắn quật lão xuống thì lão đã vội thoát ra, không quên vỗ một chưởng đánh bật hắn ra sau.

Có điều, Dương Xuân Thu đang ở đây nên lão đã thay hắn ngăn lại một đòn này.

“L-làm sao ngươi còn sống?!” Định Quốc công ôm bụng, bờ môi mấp máy khó tin.

Hứa Tử Du ôm ngực ho khục khục. Cơ thể vẫn còn đau do xương cốt đã sớm gãy. Tuy rằng hắn chưa có đủ thực lực để nhìn vào thể nội bản thân nhưng Thanh Ngưng Lục Thông Thức vẫn luôn tôi luyện xúc giác của hắn. Nội tạng hắn giờ này tổn hại hơn phân nửa rồi.



“Người c·hết biết nhiều thế làm gì.” Hứa Tử Du bảo.

Nghe vậy, gương mặt Định Quốc công liền trở nên khó coi hơn cả, còn Dương Xuân Thu thì bật cười một tiếng hài lòng. Lão vò đầu hắn: “Nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho lão phu.”

Hứa Tử Du: “…” Đấy là chuyện hiển nhiên.

Lòng nghĩ là thế nhưng mặt ngoài hắn vẫn ôm quyền hành lễ nghiêm cẩn.

“Đa tạ trưởng lão, cung chúc trưởng lão mã đáo thành công.”

Dương Xuân Thu liếc mắt sang, trong lòng có chút ý nghĩ nhưng trước mắt không lưu tâm quá nhiều. Việc của lão bây giờ là Định Quốc công ở đằng kia.

Cứ tưởng đằng sau vụ việc này chỉ là một nhóm tu hành giả tầm thường thôi, không ngờ lại là nguyên một tổ chức có quy mô lớn như thế này. Đến giáo chủ cũng là tu hành giả Trúc Dịch cảnh. Mặc dù chỉ là sơ cảnh nhưng Trúc Dịch vẫn là Trúc Dịch.

Dương Xuân Thu hơi bất ngờ là Hứa Tử Du vẫn còn sống sau khi đụng độ đối phương đấy.

“Thương thế ngươi rất nặng, trước mắt phục dụng Hoàn Nguyên Đan đi đã. Sau khi g·iết tên kia, lão phu sẽ quay lại hỏi chuyện ngươi sau.”

Dương Xuân Thu để lại một bình đan dược rồi hướng đến chỗ Định Quốc công, bước chân vô cùng nhàn nhã như khí tức tỏa ra lại hoàn toàn trái ngược.

Hứa Tử Du ôm quyền cảm tạ nhưng nội tâm vẫn có chút dè chừng với khí tức của Dương Xuân Thu. Đúng hơn mà nói, hắn đang bị choáng ngợp trước sự cường đại của lão.

Định Quốc công rất mạnh nhưng Hứa Tử Du lại không thấy sợ lão. Ở lão vẫn còn thiếu một thứ gì đó rất quan trọng. Không có thứ đó, lão không khiến hắn sợ nổi.

Nhưng Dương Xuân Thu thì khác. Lão vừa giải phóng khí tức thì hắn đã bất giác run lên.

Đây chính là chênh lệch cực khủng của hai Trúc Dịch cảnh – tâm cường giả.

Dương Xuân Thu có cái tâm của cường giả, lão là một người không ngừng vào sinh ra tử. Bàn tay lão đã nhuốm rất nhiều máu của tu hành giả. Quan trọng hơn, đích thân lão g·iết bọn họ trong một cuộc chiến chứ không phải hiến tế như cái cách Định Quốc công đã làm.

Dương Xuân Thu là cường giả thực sự. Định Quốc công chỉ là một kẻ tu hành tầm thường mà thôi. Đặt cả hai lên bàn cân đúng là một hành vi xúc phạm với người trước.

Oành—?!



Dương Xuân Thu xuất hiện trước người Định Quốc công, thản nhiên vung một chưởng vào đỉnh đầu. Chưởng đấy chứa đựng một sức ép vô cùng khủng kh·iếp, đối phương dù thấy cũng không cách nào đón đỡ.

Định Quốc công phun máu tươi, cơ thể như con diều đứt dây văng ra bên ngoài. Cổ lão hơi rụt do chịu một chưởng trực tiếp, còn nhịp thở thì không hề ổn định.

Pháp lực của lão đang bị phân tán. Thời gian càng trôi, lão càng khó tập trung pháp lực.

“Ồ hô, tên tiểu tử này lắm trò thật, nhưng hồi báo của sự ẩn nhẫn cũng đáng giá đấy.”

Dương Xuân Thu nhìn dòng máu đen chảy ra từ ổ bụng của Định Quốc công là đã biết được ngọn ngành sự việc. Đòn đâm lén của Hứa Tử Du chắc chắn đã tẩm độc từ trước.

Định Quốc công cũng đã phát hiện ra vấn đề, nhưng phát hiện giờ này còn nghĩa lý gì nữa.

Lão tiếp tục phun máu độc, gương mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng. Nội tâm lão bắt đầu nôn nao nhưng chính sự nôn nao ấy lại khiến cho độc tính phát tác nhanh hơn.

Định Quốc công không cam lòng, bước chân mỗi lúc một lùi về phía sau.

“C-các ngươi… quá đáng!” Lão tức giận quát lớn, đôi mắt tràn ngập tơ máu.

Khí tức quanh người lão thình lình dâng cao, cơ thể bỗng chốc được bao phủ bằng một ngọn gió xoáy siêu cường. Gió xoáy khiến thiên địa linh khí xung quanh hội tụ trong chớp mắt.

Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc với Hứa Tử Du, hắn vội vàng quát lớn:

“Trưởng lão, đừng để…”

Uỳnh—?!

Hứa Tử Du còn chưa nói xong, Dương Xuân Thu đã xuyên vào bên trong gió xoáy, thuận thế bồi thêm một chưởng vào giữa lồng ngực Định Quốc công rồi cắm ba cây ngân châm lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.

Gió xoáy tán ra xung quanh, Định Quốc công liền ngã khuỵu xuống đất, đôi mắt toát lên nỗi sợ kinh hoàng. Toàn bộ pháp lực trong người đang bị phân tán vào trong không trung, không một tia nào được phép lưu lại trong cơ thể.

“T-tại sao… chỉ có các ngươi… là được tu… hành…”

“Để loại người như ngươi tu hành, nhân gian sẽ còn ra cái dạng gì?” Dương Xuân Thu phủi tay áo: “Sâu kiến thì sống ra kiếp sâu kiến đi.”

Định Quốc công cười thảm, cơ thể bỗng chốc già nua đến khô héo. Lão ngã người về trước, tầm mắt mông lung, ý thức mơ hồ.

“T-thật… bất công…”

“Cuộc đời làm gì có công bằng.” Dương Xuân Thu hừ lạnh: “Ngu xuẩn.”

Bình Luận

0 Thảo luận