Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 77: Chương 77: Tuyệt vọng
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:26Chương 77: Tuyệt vọng
Chưa bao giờ Hứa Tử Du cảm nhận được c·ái c·hết rõ ràng như bây giờ. Trái tim hắn sau khi lãnh một chưởng kia gần như đã không thể tiếp tục duy trì nhịp đập cũ. Mặc dù thể phách khỏe mạnh giúp hắn duy trì sinh lực ở mức cao nhưng với đối thủ kinh khủng như Định Quốc công, sống lâu hơn chỉ tổ làm hắn có nguy cơ chịu phải đau đớn ác liệt hơn.
Hứa Tử Du phun máu tươi, gương mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu. Hắn ôm ngực ho khục khục, mỗi lần ho là lồng ngực lại đau như đá chẹn, thành ra phải luôn kìm nén để không bị cơn đau h·ành h·ạ. Dẫu thế, ngăn chặn này chỉ mang tính tạm thời.
Định Quốc công hướng đến chỗ Hứa Tử Du, khí huyết trên người thịnh vượng đến độ cả cơ thể lão được bao trùm trong huyết vụ. Định Quốc công không phải thể tu nhưng lượng khí huyết của lão cực kỳ kinh khủng, trông qua thôi cũng biết được cả đời này lão đã hấp huyết bao nhiêu người. Con số này nếu đặt trong tu hành giới sẽ rất kinh khủng nếu đối tượng bị hấp huyết là tu hành giả, nhưng đằng này, con số ấy lại thuộc về phàm nhân.
Để đạt được ngưỡng thực lực hiện tại, Định Quốc công đã g·iết rất nhiều người. Đôi tay lão đã không còn mang hình hài của một con người nữa. Thậm chí, so với đại ma tu trong thiên hạ, lão còn đáng khinh hơn rất nhiều vì đã động đến lằn ranh không nên động.
“Tiểu tử, ngươi nên mừng vì bản thân ngươi là thể tu đi.” Định Quốc công vươn tay hút Hứa Tử Du lại gần. Hấp lực khủng kh·iếp cưỡng chế hắn rời khỏi mặt đất.
Lồng ngực Hứa Tử Du đang rất đau, nếu như bị bàn tay đỏ thẫm kia bắt lại thì toàn bộ xương sườn của hắn sẽ nát ngay tắp lự. Không cân nhắc gì nhiều, Hứa Tử Du lập tức ném Hỏa Cầu Phù về phía đối phương, mượn hấp lực để đảm bảo phù lục đánh trúng đích.
Cùng lúc đó, Hứa Tử Du cũng triệu hồi thanh trường thương của Lạc hộ pháp rồi cắm xuống đất, hỗ trợ trụ thân trong lúc phù lục oanh tạc.
Định Quốc công hừ nhẹ, khí tràng thoát ra lập tức hóa thành một lớp kết giới huyết khí. Hỏa Cầu Phù đánh vào còn không gây ra một chút vết tích nào. Thậm chí, độc khí mà Hứa Tử Du lén giấu cũng không cách nào thâm nhập vào bên trong.
Vô Hình Độc không thể tiếp cận thì Hứa Tử Du khó mà có cơ hội thoát khốn khỏi cục này.
“Thể tu là con đường duy nhất ta có thể đi, cho dù ở trong tình huống này, ta cũng chưa bao giờ hối hận vì đã dày công luyện thể.” Hứa Tử Du ho nhẹ rồi phục dụng đan dược trị ngoại thương. Hắn ưu tiên dùng loại có công hiệu ngay tức thì.
Cơ thể hắn dần bốc lên khói trắng. Các v·ết t·hương trong thể nội đang cấp tốc khôi phục lại nhưng cùng lúc đó, những v·ết t·hương cũng đang âm ỉ với cơn đau không thể ngăn cản.
Hứa Tử Du rên rỉ trong chốc lát nhưng cũng không ở nguyên một chỗ lâu. Nhân lúc Định Quốc công vừa thu hồi hấp lực, hắn lại phóng cây trường thương về phía trước. Một cây, hai cây,… chớp mắt đã ném đến cây thứ năm, cơ thể lao tới như báo vồ.
Uỳnh—?!
Hứa Tử Du thi triển Thiết Ma Quyền nhắm vào kết giới, tận dụng quyền kình để xuyên phá nhưng kết giới quá mạnh, quyền kình của hắn còn bị phản chấn.
Hứa Tử Du vừa cảm nhận được phản chấn là vội vàng lùi về phía sau, đồng thời giải phóng đại lượng phù lục còn lại để q·uấy n·hiễu đối phương. Trong khi đó, hắn di chuyển ra xung quanh để lượm lại mấy cây trường thương rồi phóng đến các mô đất ở xung quanh.
Định Quốc công nhìn ra động thái của Hứa Tử Du, bình thường có lẽ lão sẽ để hắn bay nhảy chốc lát nhưng sau những gì hắn đã hủy hoại, lão không muốn để hắn tự do nữa.
Con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng biết cắn thì nói gì con người. Định Quốc công chưa bao giờ gặp kẻ nào có thể đứng trước mặt mình mà vẫn giữ được phần lý trí nhất định để đưa ra quyết định chuẩn xác cho hành động sắp tới. Hứa Tử Du là một kẻ như thế. Thậm chí, dù cách trở những hai đại cảnh giới, hắn vẫn dám đưa ra quyết định vô cùng táo bạo.
Những kẻ có tâm trí tỉnh táo vào thời khắc hiểm nguy sẽ có được cơ hội thoát khỏi cửa tử.
Cường giả không phải là người sở hữu sức mạnh choáng ngợp hay thực lực thông thiên, mà là những kẻ luôn sống sót trong mọi cuộc chiến. Người chiến thắng chưa bao giờ là kẻ mạnh, mà là kẻ có khả năng sống đến cuối cùng và viết lại lịch sử.
Định Quốc công bắt lấy một cây thương chuẩn bị cắm xuống đất, khí huyết của lão nhanh chóng hóa thành những con hổ rồi vồ lấy mấy cây thương xung quanh.
Đang lúc chuẩn bị phản công, Định Quốc công bỗng ngừng lại, bởi lão đã thấy nụ cười trên khóe môi Hứa Tử Du. Hắn thực sự đang cười.
“Không ổn…”
Mấy cây thương Định Quốc công bắt lại được bất giác tỏa ra một vầng sáng nhạt. Theo đó, toàn bộ thiên địa linh khí xung quanh bắt đầu hội tụ về rồi đẩy lên cao.
Uỳnh—?!
Bốn cây trường thương đồng loạt nổ tung. Nguyên mảnh đất đặt chân của Định Quốc công bị thổi bay trong chốc lát. Dư lực của pháp khí tự bạo khiến kết giới đỏ thẫm quanh người lão xuất hiện vết nứt lớn, đã thế còn có xu thế lan rộng.
Ngay lúc ấy, Hứa Tử Du đột nhiên phóng cây trường thương còn lại về phía vết nứt, đồng thời lao mình tới với tốc độ nhanh nhất. Trường thương vừa đâm vào vết nứt thì đầu quyền của hắn đã tới ngay sau. Một quyền đánh ra, trường thương liền xuyên vào bên trong.
Oành—?!
Trường thương đâm vào người Định Quốc công, mũi thương được gia trì pháp lực khiến độ sắc bén vượt qua trạng thái bình thường. Nhưng đến cùng, nó vẫn không thể xuyên qua da thịt lão, bởi bộ y phục trên người lão cũng là một bộ pháp khí phòng ngự.
Sắc mặt Hứa Tử Du không khỏi khó coi, hắn vội vàng rút thương về rồi đạp lên kết giới để lùi về phía sau. Trường thương xoay trong tay rồi thu về phía sau, bộ pháp cực vững.
Định Quốc công hơi nhíu mày. Lão sờ vào chỗ b·ị đ·âm ban nãy, trong lòng có chút kiêng kỵ.
Trúc Dịch cảnh thì có gì mà kiêng kỵ Định Pháp cảnh?
Luận cảnh giới, một mình khí tràng của lão thôi cũng đủ nghiền ép hắn nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, khí tràng kinh kh·iếp ấy lại không cách nào tác động đến hắn. Chưa kể, chiến thuật t·ấn c·ông nhanh vừa rồi của hắn thực sự rất khủng kh·iếp, nếu đối thủ của hắn là Lục hộ pháp hay Hình chấp sự, khả năng cao hắn đã thành công đâm lén rồi.
“Cây trường thương đó thuộc về Lạc hộ pháp của bổn giáo, ngươi giữ trong tay không lâu đã thuần thục sử dụng nó rồi sao?” Định Quốc công hỏi.
Hứa Tử Du nhếch mép: “Luyện kiếm cần vạn ngày, luyện đao cần ngàn ngày, còn luyện thương trăm ngày là quá đủ. Mặc dù thương thuật của ta không đến độ đăng phong tạo cực nhưng sử dụng ở ngưỡng có thể đưa vào thực chiến lại có dư.”
Định Quốc công bật cười thành tiếng.
“Thương thuật của ngươi còn vượt trội hơn bất kỳ kẻ nào ta từng gặp trong đời đấy, thế mà lại đi sử dụng quyền, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
“Quyền pháp là thủ đoạn tối ưu trong mọi loại địa hình nhất.”
Hứa Tử Du tiếp tục lao về trước, trường thương không ngừng đâm vào những vết nứt trên kết giới. Kết giới đã có dấu hiệu vỡ nên các đường liên kết chỉ cần chịu thêm tác động từ bên ngoài là sẽ vỡ nát trong chớp mắt. Hắn sẽ không để đối phương có thời cơ sữa chửa.
Oành!
Kết giới vỡ tan, trường thương của Hứa Tử Du tiếp tục đâm về phía Định Quốc công. Hết ngang rồi dọc, khi trái lúc phải. Mũi thương của hắn tiến công rất hung mãnh nhưng chuyển động lại không hề thô kệch. Trụ chân của Hứa Tử Du rất vững, nửa thân trên lại linh hoạt nên chuyển động của mũi thương càng trở nên bay bổng.
Định Quốc công chợt gầm vang một tiếng, dư lực tỏa ra khiến đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ của Hứa Tử Du b·ị đ·ánh lùi về phía sau. Bước chân hắn hơi loạng choạng nhưng rất nhanh đã ổn định lại như cũ. Song, có ổn định thì cũng phải lãnh một đòn phản công của lão.
Rầm!
Định Quốc công nện quyền vào người Hứa Tử Du, may mà hắn vẫn luôn dùng Thanh Ngưng Lục Thông Thức để dè chừng nên vẫn kịp đỡ lại bằng trường thương.
Khổ nỗi, Định Quốc công không chơi đùa nữa. Quyền kia nện ra, khí tức Trúc Dịch cảnh liền quyện vào ngay đầu quyền rồi sinh ra sóng xung kích. Sóng xung kích đánh gãy trường thương rồi nện vào người Hứa Tử Du, vị trí trùng khớp với chỗ b·ị t·hương ban đầu.
Hứa Tử Du văng ra sau, cả người như diều mất dây.
Chợt hắn xoay người trên không trung, quanh cơ thể như được phủ lên một tầng hào quang ngọc bích đẹp mắt. Lồng ngực hắn rực lên vầng sáng nhạt, không lâu sau lại mất hút.
Hứa Tử Du sờ tay lên ngực, cảm nhận được độ rắn chắc của tấm kính xanh lục thì không khỏi kinh ngạc. Hắn vốn để đấy với mục đích giảm tải lực đạo trong trường hợp bị trúng chiêu vào ngay chỗ đó một lần nữa thôi, không ngờ khả năng phòng ngự lại tốt thế.
“Bích Lục Kính?!” Định Quốc công giật mình: “Nó vẫn còn nguyên?!”
Hứa Tử Du thở hổn hển rồi lấy Bích Lục Kính ra. Mặc dù đang tiết kiệm pháp lực để tìm đường thoát nhưng trải màn giao thủ vừa rồi, hắn đã biết cơ hội trốn thoát là một con số không tròn trĩnh. Không cần biết hắn đã dốc ra thủ đoạn gì, Định Quốc công vẫn không hề xây xát. Thậm chí, mọi đòn của hắn trong mắt lão cũng chỉ như trò trẻ con.
“Vậy ra thứ này gọi là Bích Lục Kính sao, dùng tốt đấy chứ.” Hứa Tử Du ho nhẹ.
Định Quốc công nheo mắt lại, sát khí dần phóng ra ngoài.
“Ngươi g·iết Lục hộ pháp nhanh đến mức cô ta không kịp dùng Bích Lục Kính sao?”
“Nhanh ư?” Hứa Tử Du cười khẩy: “Ta cũng chẳng rõ nữa. Kẻ đ·ã c·hết rồi thì ta quan tâm làm gì chứ.” Hắn truyền pháp lực vào Bích Lục Kính, vầng sáng bảo hộ một lần nữa lại ánh lên.
Định Quốc công im lặng một lúc rồi thở dài.
“Phải, kẻ đ·ã c·hết rồi thì quan tâm làm gì.”
Lão đột nhiên biến mất, chớp mắt đã ở ngay phía sau Hứa Tử Du, một quyền xuyên phá tầng bảo hộ của Bích Lục Kính rồi đánh vào sống lưng hắn.
Tiếng rắc vang lên từ trong thể nội, ý thức của Hứa Tử Du liền mơ hồ.
“… Như ngươi chẳng hạn. Sau hôm nay, ta chẳng cần phải nhớ nữa.”
Uỳnh—?!
Quyền kình xuyên qua thể nội, Hứa Tử Du liền hộc máu tươi, cặp mắt trắng dã.
Chưa bao giờ Hứa Tử Du cảm nhận được c·ái c·hết rõ ràng như bây giờ. Trái tim hắn sau khi lãnh một chưởng kia gần như đã không thể tiếp tục duy trì nhịp đập cũ. Mặc dù thể phách khỏe mạnh giúp hắn duy trì sinh lực ở mức cao nhưng với đối thủ kinh khủng như Định Quốc công, sống lâu hơn chỉ tổ làm hắn có nguy cơ chịu phải đau đớn ác liệt hơn.
Hứa Tử Du phun máu tươi, gương mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu. Hắn ôm ngực ho khục khục, mỗi lần ho là lồng ngực lại đau như đá chẹn, thành ra phải luôn kìm nén để không bị cơn đau h·ành h·ạ. Dẫu thế, ngăn chặn này chỉ mang tính tạm thời.
Định Quốc công hướng đến chỗ Hứa Tử Du, khí huyết trên người thịnh vượng đến độ cả cơ thể lão được bao trùm trong huyết vụ. Định Quốc công không phải thể tu nhưng lượng khí huyết của lão cực kỳ kinh khủng, trông qua thôi cũng biết được cả đời này lão đã hấp huyết bao nhiêu người. Con số này nếu đặt trong tu hành giới sẽ rất kinh khủng nếu đối tượng bị hấp huyết là tu hành giả, nhưng đằng này, con số ấy lại thuộc về phàm nhân.
Để đạt được ngưỡng thực lực hiện tại, Định Quốc công đã g·iết rất nhiều người. Đôi tay lão đã không còn mang hình hài của một con người nữa. Thậm chí, so với đại ma tu trong thiên hạ, lão còn đáng khinh hơn rất nhiều vì đã động đến lằn ranh không nên động.
“Tiểu tử, ngươi nên mừng vì bản thân ngươi là thể tu đi.” Định Quốc công vươn tay hút Hứa Tử Du lại gần. Hấp lực khủng kh·iếp cưỡng chế hắn rời khỏi mặt đất.
Lồng ngực Hứa Tử Du đang rất đau, nếu như bị bàn tay đỏ thẫm kia bắt lại thì toàn bộ xương sườn của hắn sẽ nát ngay tắp lự. Không cân nhắc gì nhiều, Hứa Tử Du lập tức ném Hỏa Cầu Phù về phía đối phương, mượn hấp lực để đảm bảo phù lục đánh trúng đích.
Cùng lúc đó, Hứa Tử Du cũng triệu hồi thanh trường thương của Lạc hộ pháp rồi cắm xuống đất, hỗ trợ trụ thân trong lúc phù lục oanh tạc.
Định Quốc công hừ nhẹ, khí tràng thoát ra lập tức hóa thành một lớp kết giới huyết khí. Hỏa Cầu Phù đánh vào còn không gây ra một chút vết tích nào. Thậm chí, độc khí mà Hứa Tử Du lén giấu cũng không cách nào thâm nhập vào bên trong.
Vô Hình Độc không thể tiếp cận thì Hứa Tử Du khó mà có cơ hội thoát khốn khỏi cục này.
“Thể tu là con đường duy nhất ta có thể đi, cho dù ở trong tình huống này, ta cũng chưa bao giờ hối hận vì đã dày công luyện thể.” Hứa Tử Du ho nhẹ rồi phục dụng đan dược trị ngoại thương. Hắn ưu tiên dùng loại có công hiệu ngay tức thì.
Cơ thể hắn dần bốc lên khói trắng. Các v·ết t·hương trong thể nội đang cấp tốc khôi phục lại nhưng cùng lúc đó, những v·ết t·hương cũng đang âm ỉ với cơn đau không thể ngăn cản.
Hứa Tử Du rên rỉ trong chốc lát nhưng cũng không ở nguyên một chỗ lâu. Nhân lúc Định Quốc công vừa thu hồi hấp lực, hắn lại phóng cây trường thương về phía trước. Một cây, hai cây,… chớp mắt đã ném đến cây thứ năm, cơ thể lao tới như báo vồ.
Uỳnh—?!
Hứa Tử Du thi triển Thiết Ma Quyền nhắm vào kết giới, tận dụng quyền kình để xuyên phá nhưng kết giới quá mạnh, quyền kình của hắn còn bị phản chấn.
Hứa Tử Du vừa cảm nhận được phản chấn là vội vàng lùi về phía sau, đồng thời giải phóng đại lượng phù lục còn lại để q·uấy n·hiễu đối phương. Trong khi đó, hắn di chuyển ra xung quanh để lượm lại mấy cây trường thương rồi phóng đến các mô đất ở xung quanh.
Định Quốc công nhìn ra động thái của Hứa Tử Du, bình thường có lẽ lão sẽ để hắn bay nhảy chốc lát nhưng sau những gì hắn đã hủy hoại, lão không muốn để hắn tự do nữa.
Con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng biết cắn thì nói gì con người. Định Quốc công chưa bao giờ gặp kẻ nào có thể đứng trước mặt mình mà vẫn giữ được phần lý trí nhất định để đưa ra quyết định chuẩn xác cho hành động sắp tới. Hứa Tử Du là một kẻ như thế. Thậm chí, dù cách trở những hai đại cảnh giới, hắn vẫn dám đưa ra quyết định vô cùng táo bạo.
Những kẻ có tâm trí tỉnh táo vào thời khắc hiểm nguy sẽ có được cơ hội thoát khỏi cửa tử.
Cường giả không phải là người sở hữu sức mạnh choáng ngợp hay thực lực thông thiên, mà là những kẻ luôn sống sót trong mọi cuộc chiến. Người chiến thắng chưa bao giờ là kẻ mạnh, mà là kẻ có khả năng sống đến cuối cùng và viết lại lịch sử.
Định Quốc công bắt lấy một cây thương chuẩn bị cắm xuống đất, khí huyết của lão nhanh chóng hóa thành những con hổ rồi vồ lấy mấy cây thương xung quanh.
Đang lúc chuẩn bị phản công, Định Quốc công bỗng ngừng lại, bởi lão đã thấy nụ cười trên khóe môi Hứa Tử Du. Hắn thực sự đang cười.
“Không ổn…”
Mấy cây thương Định Quốc công bắt lại được bất giác tỏa ra một vầng sáng nhạt. Theo đó, toàn bộ thiên địa linh khí xung quanh bắt đầu hội tụ về rồi đẩy lên cao.
Uỳnh—?!
Bốn cây trường thương đồng loạt nổ tung. Nguyên mảnh đất đặt chân của Định Quốc công bị thổi bay trong chốc lát. Dư lực của pháp khí tự bạo khiến kết giới đỏ thẫm quanh người lão xuất hiện vết nứt lớn, đã thế còn có xu thế lan rộng.
Ngay lúc ấy, Hứa Tử Du đột nhiên phóng cây trường thương còn lại về phía vết nứt, đồng thời lao mình tới với tốc độ nhanh nhất. Trường thương vừa đâm vào vết nứt thì đầu quyền của hắn đã tới ngay sau. Một quyền đánh ra, trường thương liền xuyên vào bên trong.
Oành—?!
Trường thương đâm vào người Định Quốc công, mũi thương được gia trì pháp lực khiến độ sắc bén vượt qua trạng thái bình thường. Nhưng đến cùng, nó vẫn không thể xuyên qua da thịt lão, bởi bộ y phục trên người lão cũng là một bộ pháp khí phòng ngự.
Sắc mặt Hứa Tử Du không khỏi khó coi, hắn vội vàng rút thương về rồi đạp lên kết giới để lùi về phía sau. Trường thương xoay trong tay rồi thu về phía sau, bộ pháp cực vững.
Định Quốc công hơi nhíu mày. Lão sờ vào chỗ b·ị đ·âm ban nãy, trong lòng có chút kiêng kỵ.
Trúc Dịch cảnh thì có gì mà kiêng kỵ Định Pháp cảnh?
Luận cảnh giới, một mình khí tràng của lão thôi cũng đủ nghiền ép hắn nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, khí tràng kinh kh·iếp ấy lại không cách nào tác động đến hắn. Chưa kể, chiến thuật t·ấn c·ông nhanh vừa rồi của hắn thực sự rất khủng kh·iếp, nếu đối thủ của hắn là Lục hộ pháp hay Hình chấp sự, khả năng cao hắn đã thành công đâm lén rồi.
“Cây trường thương đó thuộc về Lạc hộ pháp của bổn giáo, ngươi giữ trong tay không lâu đã thuần thục sử dụng nó rồi sao?” Định Quốc công hỏi.
Hứa Tử Du nhếch mép: “Luyện kiếm cần vạn ngày, luyện đao cần ngàn ngày, còn luyện thương trăm ngày là quá đủ. Mặc dù thương thuật của ta không đến độ đăng phong tạo cực nhưng sử dụng ở ngưỡng có thể đưa vào thực chiến lại có dư.”
Định Quốc công bật cười thành tiếng.
“Thương thuật của ngươi còn vượt trội hơn bất kỳ kẻ nào ta từng gặp trong đời đấy, thế mà lại đi sử dụng quyền, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
“Quyền pháp là thủ đoạn tối ưu trong mọi loại địa hình nhất.”
Hứa Tử Du tiếp tục lao về trước, trường thương không ngừng đâm vào những vết nứt trên kết giới. Kết giới đã có dấu hiệu vỡ nên các đường liên kết chỉ cần chịu thêm tác động từ bên ngoài là sẽ vỡ nát trong chớp mắt. Hắn sẽ không để đối phương có thời cơ sữa chửa.
Oành!
Kết giới vỡ tan, trường thương của Hứa Tử Du tiếp tục đâm về phía Định Quốc công. Hết ngang rồi dọc, khi trái lúc phải. Mũi thương của hắn tiến công rất hung mãnh nhưng chuyển động lại không hề thô kệch. Trụ chân của Hứa Tử Du rất vững, nửa thân trên lại linh hoạt nên chuyển động của mũi thương càng trở nên bay bổng.
Định Quốc công chợt gầm vang một tiếng, dư lực tỏa ra khiến đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ của Hứa Tử Du b·ị đ·ánh lùi về phía sau. Bước chân hắn hơi loạng choạng nhưng rất nhanh đã ổn định lại như cũ. Song, có ổn định thì cũng phải lãnh một đòn phản công của lão.
Rầm!
Định Quốc công nện quyền vào người Hứa Tử Du, may mà hắn vẫn luôn dùng Thanh Ngưng Lục Thông Thức để dè chừng nên vẫn kịp đỡ lại bằng trường thương.
Khổ nỗi, Định Quốc công không chơi đùa nữa. Quyền kia nện ra, khí tức Trúc Dịch cảnh liền quyện vào ngay đầu quyền rồi sinh ra sóng xung kích. Sóng xung kích đánh gãy trường thương rồi nện vào người Hứa Tử Du, vị trí trùng khớp với chỗ b·ị t·hương ban đầu.
Hứa Tử Du văng ra sau, cả người như diều mất dây.
Chợt hắn xoay người trên không trung, quanh cơ thể như được phủ lên một tầng hào quang ngọc bích đẹp mắt. Lồng ngực hắn rực lên vầng sáng nhạt, không lâu sau lại mất hút.
Hứa Tử Du sờ tay lên ngực, cảm nhận được độ rắn chắc của tấm kính xanh lục thì không khỏi kinh ngạc. Hắn vốn để đấy với mục đích giảm tải lực đạo trong trường hợp bị trúng chiêu vào ngay chỗ đó một lần nữa thôi, không ngờ khả năng phòng ngự lại tốt thế.
“Bích Lục Kính?!” Định Quốc công giật mình: “Nó vẫn còn nguyên?!”
Hứa Tử Du thở hổn hển rồi lấy Bích Lục Kính ra. Mặc dù đang tiết kiệm pháp lực để tìm đường thoát nhưng trải màn giao thủ vừa rồi, hắn đã biết cơ hội trốn thoát là một con số không tròn trĩnh. Không cần biết hắn đã dốc ra thủ đoạn gì, Định Quốc công vẫn không hề xây xát. Thậm chí, mọi đòn của hắn trong mắt lão cũng chỉ như trò trẻ con.
“Vậy ra thứ này gọi là Bích Lục Kính sao, dùng tốt đấy chứ.” Hứa Tử Du ho nhẹ.
Định Quốc công nheo mắt lại, sát khí dần phóng ra ngoài.
“Ngươi g·iết Lục hộ pháp nhanh đến mức cô ta không kịp dùng Bích Lục Kính sao?”
“Nhanh ư?” Hứa Tử Du cười khẩy: “Ta cũng chẳng rõ nữa. Kẻ đ·ã c·hết rồi thì ta quan tâm làm gì chứ.” Hắn truyền pháp lực vào Bích Lục Kính, vầng sáng bảo hộ một lần nữa lại ánh lên.
Định Quốc công im lặng một lúc rồi thở dài.
“Phải, kẻ đ·ã c·hết rồi thì quan tâm làm gì.”
Lão đột nhiên biến mất, chớp mắt đã ở ngay phía sau Hứa Tử Du, một quyền xuyên phá tầng bảo hộ của Bích Lục Kính rồi đánh vào sống lưng hắn.
Tiếng rắc vang lên từ trong thể nội, ý thức của Hứa Tử Du liền mơ hồ.
“… Như ngươi chẳng hạn. Sau hôm nay, ta chẳng cần phải nhớ nữa.”
Uỳnh—?!
Quyền kình xuyên qua thể nội, Hứa Tử Du liền hộc máu tươi, cặp mắt trắng dã.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận