Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 76: Chương 76: Bóng tối và máu
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:26Chương 76: Bóng tối và máu
Sắc đỏ thẫm kinh khủng đang phóng lên trên bầu trời cao. Xung quanh là vô vàn phù triện hoàng kim trôi nổi với những quy luật được sắp đặt riêng. Toàn bộ phù triện đều đang bao phủ một cá nhân đang ngự không lên trên cao. Khí tức của người này cao không tưởng.
Kỳ Vương.
“Bệ hạ! Xin hãy cứu chúng thần!”
Binh sĩ nọ bị thi quỷ vây lấy, tay chân đều đã bị cắn và l·ây n·hiễm lời nguyền c·hết chóc. Song hắn vẫn không từ bỏ hy vọng. Trông thấy Kỳ Vương thị uy, cho dù những binh sĩ này từng thể hiện sự bất bình thì giờ chẳng một ai dám nghĩ đến chuyện đó nữa.
Sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Kỳ Vương nhìn xuống đám người đó, ánh nhìn lạnh nhạt không chút cảm xúc. Thậm chí, trong mắt lão hiện giờ, không một ai ở bên dưới đó là người cùng đẳng cấp với lão.
Kỳ Vương nâng hai tay lên cao, huyết quang bộc phát ra tứ phía.
“Hãy trở thành một phần của trẫm, trở thành một phần vinh quang của Kỳ Quốc!”
Uỳnh—?!
Huyết quang lan rộng ra toàn bộ kết giới. Những ai còn sống hoặc không bị lời nguyền của thi quỷ ảnh hưởng đều nằm trong tầm ảnh hưởng của huyết quang. Bọn họ ôm cổ gào thét, đôi mắt ngập tràn tơ máu, thất khiếu không đâu là không rỉ máu tươi.
“B-bệ hạ…”
Cho tới lúc nhắm mắt, tên binh sĩ chủ động cầu cạnh Kỳ Vương lúc đầu vẫn còn giữ vững niềm tin sẽ được lão cứu. Nhưng không, thực tế không êm đẹp như vậy.
Khi Kỳ Vương quyết định ra tay, lão đã nhắm tới những giọt máu đang chảy trong huyết quản của những người còn sống. Lão không quan tâm mạng sống của bọn họ. Đối với lão, tất cả đều là chất dinh dưỡng để lão luyện công và mỗi ngày một mạnh hơn.
Máu tươi bị rút cạn, những người đó liền c·hết không nhắm mắt. Trong khi đó, Kỳ Vương lại trở nên mạnh mẽ hơn. Làn da trên người giờ này đã hóa đỏ như gạch nung, khí tức khuếch trương.
Huyền Nghi Thi Hóa Trận biến những người vừa c·hết đó thành thi quỷ. Bọn họ ôm lấy nỗi uất hận trước khi c·hết lao về phía Kỳ Vương như những con thiêu than, gào thét như một hi vọng cuối cùng.
“Súc sinh, c·hết đi!”
Kỳ Vương không hề để tâm tới những người lão hại. Trong mắt lão, toàn bộ c·ái c·hết đều là những hy sinh cho m·ưu đ·ồ thống nhất thiên hạ của một bậc quân vương. Bất kỳ ai c·hết vì mục đích đó đều là những lát gạch cho lão đặt chân. Lão trân trọng nhưng tuyệt không ghi nhớ bất kỳ ai. Những c·ái c·hết đấy chỉ là công cụ giúp lão đạt được nguồn sức mạnh hiện tại.
Kỳ Vương vỗ một chưởng xuống bên dưới, uy lực kinh hoàng khiến thi quỷ nát bấy như tương. Nhưng vì chúng vốn đ·ã c·hết rồi nên có bị đập thành tương cũng không thực sự biến mất.
Cơ thể nhão nhét của chúng lô nhô lúc nhúc như một bãi lầy đang di chuyển. Chúng nhanh chóng hội tụ với nhua và tạo ra một con quái vật khổng lồ, đi cùng là những con thi quỷ khác.
Kỳ Vương nhíu mày, ánh mắt đảo ngang đảo dọc rồi tiếp tục động thủ. Thực lực của lão rất mạnh nên chưởng nào cũng gây ra những tổn thất khủng kh·iếp. Chớp mắt, toàn bộ gian tế điện đã b·ị đ·ánh sập như một đống tàn tích nhưng lũ thi quỷ vẫn rất dai dẳng. Ngày nào Huyền Nghi Thi Hóa Trận còn tồn tại, chúng sẽ không bao giờ c·hết đi. Thậm chí, chúng sẽ còn tiến hóa bằng cách hợp nhất.
Kỳ Vương đập nát cơ thể của đám thi quỷ với mục đích chế ngự hành động của chúng nhưng có lẽ lão cũng không ngờ hành động ấy lại vô tình giúp chúng trở nên thích nghi tốt với hoàn cảnh.
Cứ như thế, thi quỷ bầy nhầy đã hợp sức với nhau và trở thành một con thi quỷ khổng lồ mang hình dạng như một đống bùn lầy di động. Nó vung tay đánh về phía Kỳ Vương, một quật đập lão vào thành kết giới, đồng thời truyền thi khí để phá rối dòng chảy khí huyết.
“Súc sinh?!”
Kỳ Vương nghiến răng phản đòn. Một chưởng của lão xuyên qua lồng ngực của thi quỷ khổng lồ. Khổ nỗi, cơ thể nó đã trở thành kết cấu bầy nhầy nên dù đánh thế nào cũng không thể phá hủy.
Thi quỷ khổng lồ rống một tiếng lớn, tiếp tục lao về phía Kỳ Vương như con thiêu thân.
Cuộc chiến không cân sức lại nổ ra.
“Kỳ lạ thật đấy.” Hứa Tử Du bất giác nhíu mày, trong lòng cảm thấy hơi sai sai.
Khoảnh khắc Kỳ Vương xuất hiện, Hứa Tử Du đã hạ quyết tâm g·iết c·hết lão cho bằng được nhưng nhìn vào cách lão sử dụng sức mạnh của mình, hắn lại nghi ngờ thân phận của giáo chủ.
Với tư duy của một tu hành giả bình thường, một khi nhận ra bản thân rơi vào trong trận pháp, chuyện đầu tiên cần làm là phải thoát khỏi ảnh hưởng của trận pháp đã. Huống hồ, Huyền Nghi Thi Hóa Trận của Hứa Tử Du nào có bí mật gì. Sáu cái trận bàn của hắn còn đang xoay mòng mòng trên không trung kia kìa, chỉ cần không mù ắt sẽ thấy.
Tuy nhiên, cái cách Kỳ Vương xử lý tình hình lại không hợp theo thói thường. Biết rõ bản thân ở trong trận pháp mà lão vẫn cứ cố chấp đánh nhau với thi quỷ, đã thế còn đánh rất thô sơ.
Tứ đại hộ pháp huyết luyện phái đều đã sở hữu kỹ năng chiến đấu phù hợp với cảnh giới, tuy rằng không mạnh lắm nhưng chí ít không làm mất mặt các tu hành giả đồng cấp. Nhưng Kỳ Vương lại phạm phải cái tội trời đánh kia. Nhìn Kỳ Vương đánh đấm, Hứa Tử Du có cảm giác lão không phải tu hành giả thực thụ, cùng lắm chỉ là một phàm nhân được ban cho sức mạnh mà thôi.
… Phàm nhân?
Con ngươi Hứa Tử Du hơi đảo, đáy mắt chợt lóe lên tinh quang: “Không lẽ…”
Dường như đã nhận ra điểm nào đó không ổn, Hứa Tử Du vội hướng về phía đại trận nhưng vừa di chuyển được một bước chân, sống lưng hắn bất giác lạnh toát, cơ thể lập tức phản xạ.
Hắn nhảy lên trên cao rồi xoay người phóng Huyết Sắc Nhận về phía sau.
Choang!
Tiếng v·a c·hạm thanh thúy vọng lại. Huyết Sắc Nhận và mấy thanh pháp khí dạng phi tiêu văng về hai hướng khác nhau, sau lại được pháp lực dẫn dắt mà tiếp tục đâm đầu.
“… Cuối cùng ngươi cũng chịu lộ diện, giáo chủ huyết luyện!”
Hứa Tử Du cắn rang, hai bên thái dương đầm đìa mồ hôi lạnh.
“Bổn giáo chủ muốn xem thử rốt cuộc là con chuột cỡ nào mới có thể khiến cho tứ đại hộ pháp của bổn giáo và công chúa c·hết thảm như thế, hóa ra cũng chỉ là một Định Pháp thượng cảnh.” Màn đêm vọng lại tiếng cười, bước chân nhẹ nhàng như đạp mây: “Thật long mà nói, ngươi đáng sợ đấy.”
Giáo chủ huyết luyện phái bước ra từ trong bóng tối, gương mặt tương đối có tuổi nhưng đôi mắt sáng rực tinh quang thế kia lại cho thấy lão là một người còn khá trẻ. Tất nhiên, Hứa Tử Du biết cái cảm giác đấy là trẻ so với thọ nguyên, bởi khí tức tản mác của lão hiện thời thực sự rất đáng sợ.
Trúc Dịch cảnh.
Giáo chủ huyết luyện phái thực sự là tu hành giả Trúc Dịch cảnh.
Hứa Tử Du lùi về sau: “… Ngươi là kẻ nào?”
“Không phải ngươi đã biết bổn giáo chủ rồi sao?”
Giáo chủ mỉm cười nhưng đôi mắt lại không hề cười. Thậm chí, cái cách lão nhìn hắn lại vô cùng khó chịu. Lão không nhìn hắn như cái cách nhìn con người bình thường, cũng không nhìn hắn khinh miệt như đang nhìn sâu kiến. Lão không chỉ nhìn hắn với ánh mắt thưởng thức, mà còn có cả mong đợi.
“Ta biết ngươi là người đứng sau tất cả nhưng thân phận của ngươi lại là một vấn đề khác.” Hứa Tử Du hạ giọng: “Ta cứ nghĩ Kỳ Vương là người đứng sau tất cả… nhưng không, ngươi mới là kẻ đó.”
Giáo chủ huyết luyện phái bật cười. Lão từ tốn chắp hai tay sau lưng, bình thản quan sát Kỳ Vương đang đau khổ chống đỡ thi quỷ khổng lồ trong Huyền Nghi Thi Hóa Trận rồi lắc đầu.
“Năm đấy để hoàng huynh lên ngôi quả thật đáng tiếc. Nhưng nếu không để tên phế vật đó lên ngôi, bổn giáo chủ sẽ khó mà ẩn mình đến ngày hôm nay.”
Lão chuyển tầm mắt lại chỗ Hứa Tử Du.
“Bổn giáo chủ là Định Quốc công, hân hạnh được gặp mặt. Còn ngươi thì sao?”
“Định Quốc công…?!” Hứa Tử Du thầm cả kinh. Là lão già đó sao?
Triều đình Kỳ Quốc phân hóa thành nhiều vây cánh quyền lực nhưng chủ đạo nhất vẫn là nhánh của Định Quốc công bởi năm xưa lão đã phò tá Kỳ Vương lên ngôi. Không giống Tề Quốc công Trần Kiến Quốc là người ngoài họ, Định Quốc công là thành viên hoàng tộc, là hoàng đệ của đương kim Kỳ Vương. Thân phận của lão không những cao quý mà đến thực quyền trong triều cũng cao khủng kh·iếp, gọi dưới một người trên vạn người cũng chẳng sai.
Trần Kiến Quốc năm xưa từng rất thân với Định Quốc công do cả hai cùng phò tá một người, thậm chí ở thời điểm hiện tại, cả hai vẫn còn duy trì quan hệ qua lại với nhau nên Hứa Tử Du mới được lão kể nhiều về đối phương. Nếu Trần Kiến Quốc ở đây, hắn đoán có lẽ lão sẽ lên cơn đau tim mất.
Người mà lão tin tưởng gần như bậc nhất chốn kinh thành hóa ra lại là người đứng đằng sau tất cả mọi sóng gió của Kỳ Quốc dạo gần đây.
Không thấy Hứa Tử Du nói tiếp, Định Quốc công cũng không muốn tốn thêm thời gian. Tuy rằng Kỳ Vương ngu xuẩn thật nhưng cơ thể của đối phương là nguồn tích lũy khí huyết cho lão nên lão không thể để cho đối phương bị thi quỷ g·iết c·hết, không lại uổng công chuẩn bị.
Uỳnh—?!
Định Quốc công thình lình xuất hiện trước mặt Hứa Tử Du, một quyền đánh nhẹ vào giữa người, kình lực xuyên phá qua Thiết Thể, xuyên thủng cả nội tạng rồi phá hủy luôn lớp y phục nửa thân trên mà bộc phá ra ngoài không trung, vàng rền một tiếng phành phạch.
Hứa Tử Du phun máu tươi, con ngươi rung động rồi nhòe ra. Cảnh vật trong tầm mắt mờ đi thấy rõ.
Hắn khuỵu gối ôm bụng. Trận bàn rơi lạch cạch trên mái nhà, trượt dài một đoạn rồi rơi xuống dưới.
Hứa Tử Du biết mọi chuyện không xong, hắn lập tức dồn chút sức tàn để thi triển một tòa trận pháp ẩn. Trận pháp ẩn đấy vừa kích phát, sáu cái trận bàn xoay đều trên không trung nơi phương xa liền đồng loạt p·hát n·ổ, dư âm lan rộng đi toàn bộ không gian bên trong đại trận.
“Không?!”
Định Quốc công vươn tay hút trận bàn vào tay để ngăn lại nhưng hoàn toàn bất thành. Một khi trận pháp đã được kích phát, những v·ụ n·ổ liên hoàn đằng kia sẽ không chấm dứt cho tới khi nào thi khí còn tồn tại. Thi khí là mồi dẫn lửa, bao giờ bên trong đấy còn n·gười c·hết thì diệt hỏa sẽ không mất.
Hứa Tử Du ho khục khặc, đôi chân run rẩy cố lắm mới đứng dậy được.
“Trúc Dịch… thì toàn năng lắm sao…?” Hắn cười khẩy.
Định Quốc công chuyển tầm mắt sang chỗ hắn, con ngươi hóa thành đỏ rực.
“Ngươi đừng hòng được c·hết yên!”
Oành!
Khí tức bạo phát, Định Quốc công vỗ một chưởng vào người Hứa Tử Du, bàn tay năm ngón lập tức in hằn trên lồng ngực. Xương cốt gãy vỡ, thanh âm giòn tan vọng ra ngoài.
Sắc đỏ thẫm kinh khủng đang phóng lên trên bầu trời cao. Xung quanh là vô vàn phù triện hoàng kim trôi nổi với những quy luật được sắp đặt riêng. Toàn bộ phù triện đều đang bao phủ một cá nhân đang ngự không lên trên cao. Khí tức của người này cao không tưởng.
Kỳ Vương.
“Bệ hạ! Xin hãy cứu chúng thần!”
Binh sĩ nọ bị thi quỷ vây lấy, tay chân đều đã bị cắn và l·ây n·hiễm lời nguyền c·hết chóc. Song hắn vẫn không từ bỏ hy vọng. Trông thấy Kỳ Vương thị uy, cho dù những binh sĩ này từng thể hiện sự bất bình thì giờ chẳng một ai dám nghĩ đến chuyện đó nữa.
Sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Kỳ Vương nhìn xuống đám người đó, ánh nhìn lạnh nhạt không chút cảm xúc. Thậm chí, trong mắt lão hiện giờ, không một ai ở bên dưới đó là người cùng đẳng cấp với lão.
Kỳ Vương nâng hai tay lên cao, huyết quang bộc phát ra tứ phía.
“Hãy trở thành một phần của trẫm, trở thành một phần vinh quang của Kỳ Quốc!”
Uỳnh—?!
Huyết quang lan rộng ra toàn bộ kết giới. Những ai còn sống hoặc không bị lời nguyền của thi quỷ ảnh hưởng đều nằm trong tầm ảnh hưởng của huyết quang. Bọn họ ôm cổ gào thét, đôi mắt ngập tràn tơ máu, thất khiếu không đâu là không rỉ máu tươi.
“B-bệ hạ…”
Cho tới lúc nhắm mắt, tên binh sĩ chủ động cầu cạnh Kỳ Vương lúc đầu vẫn còn giữ vững niềm tin sẽ được lão cứu. Nhưng không, thực tế không êm đẹp như vậy.
Khi Kỳ Vương quyết định ra tay, lão đã nhắm tới những giọt máu đang chảy trong huyết quản của những người còn sống. Lão không quan tâm mạng sống của bọn họ. Đối với lão, tất cả đều là chất dinh dưỡng để lão luyện công và mỗi ngày một mạnh hơn.
Máu tươi bị rút cạn, những người đó liền c·hết không nhắm mắt. Trong khi đó, Kỳ Vương lại trở nên mạnh mẽ hơn. Làn da trên người giờ này đã hóa đỏ như gạch nung, khí tức khuếch trương.
Huyền Nghi Thi Hóa Trận biến những người vừa c·hết đó thành thi quỷ. Bọn họ ôm lấy nỗi uất hận trước khi c·hết lao về phía Kỳ Vương như những con thiêu than, gào thét như một hi vọng cuối cùng.
“Súc sinh, c·hết đi!”
Kỳ Vương không hề để tâm tới những người lão hại. Trong mắt lão, toàn bộ c·ái c·hết đều là những hy sinh cho m·ưu đ·ồ thống nhất thiên hạ của một bậc quân vương. Bất kỳ ai c·hết vì mục đích đó đều là những lát gạch cho lão đặt chân. Lão trân trọng nhưng tuyệt không ghi nhớ bất kỳ ai. Những c·ái c·hết đấy chỉ là công cụ giúp lão đạt được nguồn sức mạnh hiện tại.
Kỳ Vương vỗ một chưởng xuống bên dưới, uy lực kinh hoàng khiến thi quỷ nát bấy như tương. Nhưng vì chúng vốn đ·ã c·hết rồi nên có bị đập thành tương cũng không thực sự biến mất.
Cơ thể nhão nhét của chúng lô nhô lúc nhúc như một bãi lầy đang di chuyển. Chúng nhanh chóng hội tụ với nhua và tạo ra một con quái vật khổng lồ, đi cùng là những con thi quỷ khác.
Kỳ Vương nhíu mày, ánh mắt đảo ngang đảo dọc rồi tiếp tục động thủ. Thực lực của lão rất mạnh nên chưởng nào cũng gây ra những tổn thất khủng kh·iếp. Chớp mắt, toàn bộ gian tế điện đã b·ị đ·ánh sập như một đống tàn tích nhưng lũ thi quỷ vẫn rất dai dẳng. Ngày nào Huyền Nghi Thi Hóa Trận còn tồn tại, chúng sẽ không bao giờ c·hết đi. Thậm chí, chúng sẽ còn tiến hóa bằng cách hợp nhất.
Kỳ Vương đập nát cơ thể của đám thi quỷ với mục đích chế ngự hành động của chúng nhưng có lẽ lão cũng không ngờ hành động ấy lại vô tình giúp chúng trở nên thích nghi tốt với hoàn cảnh.
Cứ như thế, thi quỷ bầy nhầy đã hợp sức với nhau và trở thành một con thi quỷ khổng lồ mang hình dạng như một đống bùn lầy di động. Nó vung tay đánh về phía Kỳ Vương, một quật đập lão vào thành kết giới, đồng thời truyền thi khí để phá rối dòng chảy khí huyết.
“Súc sinh?!”
Kỳ Vương nghiến răng phản đòn. Một chưởng của lão xuyên qua lồng ngực của thi quỷ khổng lồ. Khổ nỗi, cơ thể nó đã trở thành kết cấu bầy nhầy nên dù đánh thế nào cũng không thể phá hủy.
Thi quỷ khổng lồ rống một tiếng lớn, tiếp tục lao về phía Kỳ Vương như con thiêu thân.
Cuộc chiến không cân sức lại nổ ra.
“Kỳ lạ thật đấy.” Hứa Tử Du bất giác nhíu mày, trong lòng cảm thấy hơi sai sai.
Khoảnh khắc Kỳ Vương xuất hiện, Hứa Tử Du đã hạ quyết tâm g·iết c·hết lão cho bằng được nhưng nhìn vào cách lão sử dụng sức mạnh của mình, hắn lại nghi ngờ thân phận của giáo chủ.
Với tư duy của một tu hành giả bình thường, một khi nhận ra bản thân rơi vào trong trận pháp, chuyện đầu tiên cần làm là phải thoát khỏi ảnh hưởng của trận pháp đã. Huống hồ, Huyền Nghi Thi Hóa Trận của Hứa Tử Du nào có bí mật gì. Sáu cái trận bàn của hắn còn đang xoay mòng mòng trên không trung kia kìa, chỉ cần không mù ắt sẽ thấy.
Tuy nhiên, cái cách Kỳ Vương xử lý tình hình lại không hợp theo thói thường. Biết rõ bản thân ở trong trận pháp mà lão vẫn cứ cố chấp đánh nhau với thi quỷ, đã thế còn đánh rất thô sơ.
Tứ đại hộ pháp huyết luyện phái đều đã sở hữu kỹ năng chiến đấu phù hợp với cảnh giới, tuy rằng không mạnh lắm nhưng chí ít không làm mất mặt các tu hành giả đồng cấp. Nhưng Kỳ Vương lại phạm phải cái tội trời đánh kia. Nhìn Kỳ Vương đánh đấm, Hứa Tử Du có cảm giác lão không phải tu hành giả thực thụ, cùng lắm chỉ là một phàm nhân được ban cho sức mạnh mà thôi.
… Phàm nhân?
Con ngươi Hứa Tử Du hơi đảo, đáy mắt chợt lóe lên tinh quang: “Không lẽ…”
Dường như đã nhận ra điểm nào đó không ổn, Hứa Tử Du vội hướng về phía đại trận nhưng vừa di chuyển được một bước chân, sống lưng hắn bất giác lạnh toát, cơ thể lập tức phản xạ.
Hắn nhảy lên trên cao rồi xoay người phóng Huyết Sắc Nhận về phía sau.
Choang!
Tiếng v·a c·hạm thanh thúy vọng lại. Huyết Sắc Nhận và mấy thanh pháp khí dạng phi tiêu văng về hai hướng khác nhau, sau lại được pháp lực dẫn dắt mà tiếp tục đâm đầu.
“… Cuối cùng ngươi cũng chịu lộ diện, giáo chủ huyết luyện!”
Hứa Tử Du cắn rang, hai bên thái dương đầm đìa mồ hôi lạnh.
“Bổn giáo chủ muốn xem thử rốt cuộc là con chuột cỡ nào mới có thể khiến cho tứ đại hộ pháp của bổn giáo và công chúa c·hết thảm như thế, hóa ra cũng chỉ là một Định Pháp thượng cảnh.” Màn đêm vọng lại tiếng cười, bước chân nhẹ nhàng như đạp mây: “Thật long mà nói, ngươi đáng sợ đấy.”
Giáo chủ huyết luyện phái bước ra từ trong bóng tối, gương mặt tương đối có tuổi nhưng đôi mắt sáng rực tinh quang thế kia lại cho thấy lão là một người còn khá trẻ. Tất nhiên, Hứa Tử Du biết cái cảm giác đấy là trẻ so với thọ nguyên, bởi khí tức tản mác của lão hiện thời thực sự rất đáng sợ.
Trúc Dịch cảnh.
Giáo chủ huyết luyện phái thực sự là tu hành giả Trúc Dịch cảnh.
Hứa Tử Du lùi về sau: “… Ngươi là kẻ nào?”
“Không phải ngươi đã biết bổn giáo chủ rồi sao?”
Giáo chủ mỉm cười nhưng đôi mắt lại không hề cười. Thậm chí, cái cách lão nhìn hắn lại vô cùng khó chịu. Lão không nhìn hắn như cái cách nhìn con người bình thường, cũng không nhìn hắn khinh miệt như đang nhìn sâu kiến. Lão không chỉ nhìn hắn với ánh mắt thưởng thức, mà còn có cả mong đợi.
“Ta biết ngươi là người đứng sau tất cả nhưng thân phận của ngươi lại là một vấn đề khác.” Hứa Tử Du hạ giọng: “Ta cứ nghĩ Kỳ Vương là người đứng sau tất cả… nhưng không, ngươi mới là kẻ đó.”
Giáo chủ huyết luyện phái bật cười. Lão từ tốn chắp hai tay sau lưng, bình thản quan sát Kỳ Vương đang đau khổ chống đỡ thi quỷ khổng lồ trong Huyền Nghi Thi Hóa Trận rồi lắc đầu.
“Năm đấy để hoàng huynh lên ngôi quả thật đáng tiếc. Nhưng nếu không để tên phế vật đó lên ngôi, bổn giáo chủ sẽ khó mà ẩn mình đến ngày hôm nay.”
Lão chuyển tầm mắt lại chỗ Hứa Tử Du.
“Bổn giáo chủ là Định Quốc công, hân hạnh được gặp mặt. Còn ngươi thì sao?”
“Định Quốc công…?!” Hứa Tử Du thầm cả kinh. Là lão già đó sao?
Triều đình Kỳ Quốc phân hóa thành nhiều vây cánh quyền lực nhưng chủ đạo nhất vẫn là nhánh của Định Quốc công bởi năm xưa lão đã phò tá Kỳ Vương lên ngôi. Không giống Tề Quốc công Trần Kiến Quốc là người ngoài họ, Định Quốc công là thành viên hoàng tộc, là hoàng đệ của đương kim Kỳ Vương. Thân phận của lão không những cao quý mà đến thực quyền trong triều cũng cao khủng kh·iếp, gọi dưới một người trên vạn người cũng chẳng sai.
Trần Kiến Quốc năm xưa từng rất thân với Định Quốc công do cả hai cùng phò tá một người, thậm chí ở thời điểm hiện tại, cả hai vẫn còn duy trì quan hệ qua lại với nhau nên Hứa Tử Du mới được lão kể nhiều về đối phương. Nếu Trần Kiến Quốc ở đây, hắn đoán có lẽ lão sẽ lên cơn đau tim mất.
Người mà lão tin tưởng gần như bậc nhất chốn kinh thành hóa ra lại là người đứng đằng sau tất cả mọi sóng gió của Kỳ Quốc dạo gần đây.
Không thấy Hứa Tử Du nói tiếp, Định Quốc công cũng không muốn tốn thêm thời gian. Tuy rằng Kỳ Vương ngu xuẩn thật nhưng cơ thể của đối phương là nguồn tích lũy khí huyết cho lão nên lão không thể để cho đối phương bị thi quỷ g·iết c·hết, không lại uổng công chuẩn bị.
Uỳnh—?!
Định Quốc công thình lình xuất hiện trước mặt Hứa Tử Du, một quyền đánh nhẹ vào giữa người, kình lực xuyên phá qua Thiết Thể, xuyên thủng cả nội tạng rồi phá hủy luôn lớp y phục nửa thân trên mà bộc phá ra ngoài không trung, vàng rền một tiếng phành phạch.
Hứa Tử Du phun máu tươi, con ngươi rung động rồi nhòe ra. Cảnh vật trong tầm mắt mờ đi thấy rõ.
Hắn khuỵu gối ôm bụng. Trận bàn rơi lạch cạch trên mái nhà, trượt dài một đoạn rồi rơi xuống dưới.
Hứa Tử Du biết mọi chuyện không xong, hắn lập tức dồn chút sức tàn để thi triển một tòa trận pháp ẩn. Trận pháp ẩn đấy vừa kích phát, sáu cái trận bàn xoay đều trên không trung nơi phương xa liền đồng loạt p·hát n·ổ, dư âm lan rộng đi toàn bộ không gian bên trong đại trận.
“Không?!”
Định Quốc công vươn tay hút trận bàn vào tay để ngăn lại nhưng hoàn toàn bất thành. Một khi trận pháp đã được kích phát, những v·ụ n·ổ liên hoàn đằng kia sẽ không chấm dứt cho tới khi nào thi khí còn tồn tại. Thi khí là mồi dẫn lửa, bao giờ bên trong đấy còn n·gười c·hết thì diệt hỏa sẽ không mất.
Hứa Tử Du ho khục khặc, đôi chân run rẩy cố lắm mới đứng dậy được.
“Trúc Dịch… thì toàn năng lắm sao…?” Hắn cười khẩy.
Định Quốc công chuyển tầm mắt sang chỗ hắn, con ngươi hóa thành đỏ rực.
“Ngươi đừng hòng được c·hết yên!”
Oành!
Khí tức bạo phát, Định Quốc công vỗ một chưởng vào người Hứa Tử Du, bàn tay năm ngón lập tức in hằn trên lồng ngực. Xương cốt gãy vỡ, thanh âm giòn tan vọng ra ngoài.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận