Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 74: Chương 74: Hèn

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:26
Chương 74: Hèn

Cơ thể gầy guộc của Hình chấp sự nhanh chóng căng phồng. Vóc người phải to gấp ba lần trước đó, đồng thời tỏa ra một luồng khí tức vô cùng hung sát và bạo ngược.

“... Yêu khí?!” Hứa Tử Du giật mình, tóc gáy dựng đứng trong chốc lát.

Cách trở một đại cảnh giới cao lắm chỉ khiến Hứa Tử Du cảm thấy kiêng kỵ với nhục thân luyện thể nhưng khi lợi thế bị san phẳng, hắn lại có thể nhìn thấy c·ái c·hết của mình. Hình chấp sự lần này thực sự có đủ khả năng g·iết hắn. Thậm chí, chênh lệch thực lực còn lớn không tưởng.

Uỳnh—?!

Hình chấp sự thình lình lao ra khỏi vòng gió xoáy, cơ thể choáng ngợp của gã bao trùm lấy Hứa Tử Du rồi tung quyền vào người hắn. Một quyền tung ra, đất trời đảo loạn.

Hứa Tử Du xoay gần mười vòng trên không trung, nội tạng dường như đã bị đảo lộn. Cổ họng hắn dâng lên một dư vị ngòn ngọt rồi phun ra bên ngoài. Máu tươi vương trên đất.

Con ngươi Hứa Tử Du rung động, hai cánh tay đỡ đòn ban nãy không ngừng run rẩy. Đôi quyền sáo hơi móp vào trong. Chỉ trong một đòn duy nhất, Hình chấp sự đã đảo lộn toàn bộ thế trận mà đáng lý ở tu vi của gã phải làm được từ lâu.

Hứa Tử Du chùi mép, ánh mắt ngưng lại. Thanh Ngưng Lục Thông Thức được thôi động toàn lực nhưng với cảnh giới hiện giờ, tốc độ của Hình chấp sự vẫn hoàn toàn nằm ngoài khả năng phản xạ của hắn. Gã vừa hạ thấp trọng tâm lấy đà là đầu quyền đã ở ngay trước mặt hắn.

Uỳnh!

Hứa Tử Du văng xuyên bức tường rồi phun một ngụm máu, lồng ngực hơi lõm xuống song xương cốt chắc khỏe nên vẫn chưa gây ra thương tích gì quá nặng. Dẫu thế, với cái đà này thì hắn sớm muộn gì cũng gục nguyên một chỗ. Trạng thái của Hình chấp sự hiện nay quá mạnh.

Trông thấy đầu quyền chắc nịch kia chuẩn bị tiếp cận thì Hứa Tử Du vội vàng trượt người tránh đi. Đầu quyền phá không, t·iếng n·ổ phành phạch đến chói cả tai.

Hứa Tử Du thi triển Di Hình Hoán Ảnh để thoát ra đằng xa, đồng thời lưu lại vài viên Thiên Lôi Châu còn sót trong trận bàn. Tiếng nổ lớn hủy đi gạch đá, bụi đất mịt mù.

Hình chấp sự ngửa đầu hống một tiếng vang trời, âm công hùng hậu hóa thành cương phong tản mác xung quanh, dư lực hùng hậu khuếch đại nội thương trong cơ thể kẻ địch.

Hứa Tử Du dù đã bịt tai lại nhưng vẫn không thoát khỏi ảnh hưởng đó. Hắn phun một ngụm máu tươi, sắc thái gương mặt đã có phần hơi tái nhợt.

Hình chấp sự vung tay, bụi đất liền dạt sang một bên. Thân hình gã cuồn cuộn cơ bắp, trên da còn phủ một lớp vảy kim loại tựa như rắn. Trên các khớp gồ lên những đường vân gai góc sắc nhọn. Lực lượng của gã trong trạng thái này vốn dĩ đã cao, cộng thêm đống gai góc này nữa chẳng trách thể phách của Hứa Tử Du không chịu nổi một đòn.



“Ngươi có còn là con người không đấy?” Hứa Tử Du ôm ngực hỏi.

Hình chấp sự nheo mắt lại, con ngươi hóa đỏ khát máu. Mặc dù tu vi gã không tăng trưởng thêm nhưng khí tức vẫn không ngừng mạnh lên. Thậm chí bầu không khí quanh người còn nồng nặc mùi tanh của máu tươi.

Hơi thở gã tanh tưởi, thanh âm trầm đục như bị nghẹn.

“Hóa ra là ngươi, Hứa Tử Du…”

Hứa Tử Du ho khục khục, mỉa mai đáp: “Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta đến thế đấy.”

“Sao ta có thể quên mối họa ngầm như ngươi được chứ.” Hình chấp sự cười lạnh, nụ cười gã man rợ lộ cả hàm răng sắc nhọn: “Vốn định để ngươi sống qua kỳ đại bí, không ngờ ngươi lại tự mình đưa mạng đến cửa, đúng là ông trời giúp ta rồi.”

Gã ngửa đầu cười ha hả.

Hứa Tử Du chậm rãi hít thở thật sâu rồi phóng vài lá Hỏa Cầu Phù về phía trước. Mục tiêu hắn nhắm tới không phải là Hình chấp sự mà là kiến trúc xung quanh, ý đồ muốn mượn sự sụp đổ của chúng để cản đường gã trong lúc hắn bày trận pháp.

Hình chấp sự luôn để mắt đến những kẻ có khả năng sẽ trả thù mình nên chưa bao giờ để lọt thông tin của đối phương. Hứa Tử Du là một kẻ như thế. Thậm chí hắn còn nguy hiểm hơn khi chỉ trong thời gian ngắn đã thể hiện được giá trị của mình với cao tầng Ngự Ma Tông.

Mặc dù những lời khen chỉ mang tính chất thoáng qua và khó duy trì trong thời gian dài nhưng Hình chấp sự vẫn không dám rời mắt khỏi Hứa Tử Du. Nếu hắn trưởng thành, gã chắc chắn không sống nổi với hắn. Hắn chắc chắn sẽ tìm cách g·iết gã.

Trước khi giá trị kỳ vọng của Hứa Tử Du trở thành giá trị thật, Hình chấp sự phải xử lý hắn.

Gã xông về trước, bước bộ không tuân theo bất kỳ quy luật đặc thù nào nhưng mục tiêu vẫn luôn có một, đấy là Hứa Tử Du ở phía trước. Tận dụng lực phòng ngự kinh khủng của lớp vảy, gã hoàn toàn mặc xác Hỏa Cầu Phù đang t·ấn c·ông mình.

Uỳnh—?!

Một quyền nặng như núi giáng vào người, Hứa Tử Du một lần nữa lại văng ra phía sau. Hắn thành công đỡ lại bằng hai tay nhưng sức chống chịu của đôi quyền sáo e rằng không đủ mạnh để đỡ thêm vài đòn nữa. Hắn nhanh chóng ổn định lại cơ thể, tiếp tục sử dụng phù lục t·ấn c·ông tầm xa, số lượng nhiều đến độ phải dùng từ “xấp” để miêu tả.

“Khốn kiếp…”



Hình chấp sự trông thấy Hứa Tử Du lắm tiền nhiều của thế liền mắng thầm trong lòng. Nhưng mục tiêu giàu có cũng sẽ giúp cho gã lấp đầy ngân khố ít ỏi của bản thân. Để thu hoạch được nhiều nhất có thể, gã vội vàng lao đầu về phía trước, tốc độ nhanh không tưởng.

Chớp mắt, đầu quyền của Hình chấp sự lại ở ngay trước người Hứa Tử Du.

… Khổ nỗi, uy lực của chiêu thức lại không hiện diện ra trước mắt. Thay vào đó, cơ thể Hình chấp sự lại bị trói buộc bởi thứ gì đó vừa nhầy vừa dính. Mọi chuyển động trên người đã bắt đầu có xu hướng hơi chậm lại và nguồn cơn của mọi việc… lại đến từ chính gã.

Cái đống chất nhầy kia chỉ khiến chiêu thức của Hình chấp sự không được toàn vẹn mà thôi, chứ bản chất của việc đình trệ này vốn không đến từ chúng.

Con ngươi Hình chấp sự rụt lại, gã nhanh chóng đổi chiêu, quyền kình chuyển hóa lại thành pháp lực, pháp lực dưới ảnh hưởng của Dẫn Bạo Thuật liền nổ vang trời.

Hứa Tử Du vội lùi về sau, y phục bên ngoài tơi tả không khác gì giẻ rách, trên tay là hai trận kỳ để thiết lập trận pháp phòng ngự. Mặc dù chỉ là tiểu trận nhưng trong tình huống cấp bách như bây giờ, chúng cũng đủ để giảm thiểu lượng sát thương mà hắn nhận lại.

Hình chấp sự không tiếp tục lao về trước nữa. Y vội vàng ôm ngực ho khục khục, không quên điều khí để ổn định lại thể trạng. Khổ nỗi, thời gian trôi từng nào, thân thể y càng trở nên yếu ớt hơn. Tốc độ suy yếu này không thể được miêu tả bằng ngôn từ bình thường được nữa.

“N-ngươi hạ độc từ khi nào?!” Hình chấp sự run giọng. Khí huyết hùng hậu trên người không ngừng phân tán ra xung quanh. Khí tức bạo ngược đang có xu hướng suy giảm.

Hứa Tử Du thi triển năm trận kỳ ra khu vực xung quanh, hơi nước trong không khí nhanh chóng thăng hoa thành sương. Thân ảnh mờ nhạt của hắn bị sương khói che đậy.

“Tại sao ta phải giải thích chuyện đó với ngươi chứ. Nhiều lời với một kẻ sắp c·hết là chuyện vô nghĩa nhất trần đời đấy.” Hứa Tử Du cười tủm tỉm, sương khói xung quanh càng dày đặc.

Hình chấp sự vung quyền gầm thét.

“Khốn kiếp, ngươi bước ra đây cho ta?!”

Gã lao thẳng về trước, tự tay xé màn sương nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Hứa Tử Du. Thậm chí, cảnh vật xung quanh còn thay đổi không ngừng, làm gã có cảm giác như một con cá rơi vào trong lưới bắt, vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát khốn.

“Có gan thì bước ra đây đánh với ta, tên hèn hạ—!!”

Hình chấp sự tức giận quát mắng, mi tâm bất giác nhăn sâu rồi phun một ngụm máu đen tanh tưởi. Máu đen rơi xuống đất còn sủi bọt và ăn mòn gạch đá.



Nhịp tim Hình chấp sự tăng cao, độc tính trong người không ngừng lan rộng. Làn da đầy vảy của gã giờ này đã bắt đầu khô quắt, vảy kim loại không ngừng rơi khỏi cơ thể. Tròng mắt gã hóa trắng, các đường tơ máu liên tục nổi lên.

Tơ máu nhiều ngần nào, thể trạng gã yếu ngần ấy.

Gương mặt Hình chấp sự đã hóa thành một bộ phận không giống con người nên khó mà biểu hiện ra những trạng thái giống với con người. Song, ai giờ này cũng nhìn ra nỗi tuyệt vọng của gã. Gã đã cảm nhận được c·ái c·hết của chính bản thân mình.

“Định Pháp cảnh sao có thể đánh công bình một trận với Tiềm Hư cảnh chứ. Ngươi cứ ở yên đấy chờ c·hết đi.” Hứa Tử Du bật cười thành tiếng.

Hắn vừa dứt lời, màn sương liền vọng lại tiếng v·út. Mấy thanh Huyết Sắc Nhận đột nhiên công kích Hình chấp sự, quỹ đạo t·ấn c·ông không khó đoán nhưng nhờ có màn sương hỗ trợ, gã lại không cách nào xác định được phương hướng t·ấn c·ông.

Lớp vảy kim loại trên người không ngừng rụng xuống khiến phòng ngự tự nhiên của Hình chấp sự yếu đi trông thấy. Trong khi đó, Huyết Sắc Nhận tân tiến của Hứa Tử Du lại được làm từ lông của Thanh Phong Yêu Ưng cấp Tiềm Hư nên Hình chấp sự mạnh tới đâu cũng khó mà đương đầu trực diện. Kết quả, gã b·ị t·hương không nhẹ.

Vết thương càng nhiều, thể trạng càng yếu. Thể trạng càng yếu, độc tính càng l·ây l·an nhanh. Độc tính càng l·ây l·an, thương tích nhận trước đó càng dễ dàng hư thối.

Cái vòng lặp này duy trì liên tục, Hình chấp sự dù đã sử dụng bí pháp thì cũng không cách nào giúp gã sống lâu hơn một tuần trà. Chưa kể, khi Hứa Tử Du ra chiêu, hắn đã tính toán mọi nước đi để gã phải hành động theo ý mình.

Từ khi màn sương huyễn trận buông xuống, Hứa Tử Du đã giành lấy chiến thắng.

“Tên khốn kiếp… T-ta không… phục…”

Hình chấp sự bò trên đất, cơ thể đâu đâu cũng có v·ết t·hương, pháp lực trong người đã sớm bị phân tán đi khắp nơi, những gì còn lại là độc tố hòa lẫn thành máu đen.

Hơi thở gã yếu ớt, chỉ còn đủ sức thều thào.

Huyết Sắc Nhận lao xuống từ trên cao, cố định tay chân gã trên mặt đất. Còn Hứa Tử Du thì đạp chân vào bức tường để bật nhảy trên cao, trên tay là cây trường thương đoạt từ Lạc hộ pháp của huyết luyện phái. Trường thương giáng xuống xuyên qua cổ họng gã.

Phập!

Hình chấp sự hơi ngóc đầu, miệng trào máu tươi mà không thể hét lấy một tiếng. Con ngươi gã nở rộng, đôi mắt mở căng không cam lòng.

Hơi thở gã dứt đi, máu tươi nhiễm độc hóa thành máu đen bốc mùi hôi.

Hình chấp sự t·ử t·rận.

Bình Luận

0 Thảo luận