Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 72: Chương 72: Chướng
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:26Chương 72: Chướng
Các cung nhân gào thét hoảng sợ rồi c·hết lặng. Ai nấy giờ này cũng đã nhận ra mọi nỗ lực chạy trốn đều vô ích, cho dù van xin cỡ nào cũng vô dụng.
“Ngươi cũng được quá ha, ra tay dứt khoát đấy.”
Tên đi đầu hơi bất ngờ trước động thái của Hứa Tử Du, không ngờ chỉ mới quan sát một lần thôi là đã biết nên làm gì rồi, kể ra cũng là một nhân tài hiếm có.
“Không dễ gì được hộ pháp chỉ điểm, tiểu đệ nào dám làm vướng bận tay chân.”
Hứa Tử Du ôm quyền, tiếp tục vung đao lùa người về phía đối phương. Hắn chỉ g·iết gà dọa khỉ, không có ý định ra tay thêm. Việc còn lại cứ để cho đối phương lo là được.
Tên kia không nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy tay chân Hứa Tử Du nhanh nhẹn nên có thể hợp tác được, bèn vung kiếm cắt cổ họng từng người một để máu tươi chảy xuống đất.
Máu bình thường sẽ loang thành từng vũng lớn nhưng máu tươi đổ xuống trong phạm vi tế đàn thì khác. Dưới sự ảnh hưởng của pháp trận hấp huyết, chúng sẽ bị hút vào cuối hành lang với tốc độ vô cùng nhanh. Thi thể của cung nhân bị rút cạn máu liền khô quắt trong chớp mắt, chưa gì đã thành da bọc xương.
“Thu dọn xác thôi, để đây mất công chướng mắt giáo chủ.”
Hứa Tử Du gật đầu, vừa dọn xác vừa tìm thời điểm hỏi chuyện.
“Tiểu đệ có chút tò mò, không biết sư huynh đã từng đi vào trong kia chưa?”
Tên kia giật thốt, vội vàng chạy lại bịt miệng hắn rồi nói nhỏ: “Ngươi điên rồi à?! Sao lại nói chuyện n·hạy c·ảm đó ở đây? Muốn c·hết thì cũng đừng lôi ta c·hết cùng chứ!”
Hứa Tử Du chớp mắt, vội giả bộ hối lỗi nhưng vẫn tỏ vẻ tò mò.
“T-tiểu đệ không có ý đó, mong sư huynh thứ lỗi cho, c-chỉ là… tiểu đệ cảm thấy hơi tò mò.”
Đối phương tặc lưỡi, vừa dọn xác vừa nói nhỏ: “Lần đầu tới ai cũng tò mò nhưng nên nhớ, tò mò chỉ khiến ngươi tổn thọ hơn. Đừng bao giờ tìm hiểu chuyện giáo chủ làm, biết càng ít càng sống thọ. Bản thân ta cũng không biết được bao nhiêu, nói ra với ngươi cũng vô dụng. Ngươi chỉ cần biết một khi giáo chủ xuất quan, từ nay chúng ta không cần phải cúi mặt nữa. Tam đại tông môn thống trị nhìn thấy chúng ta cũng phải kiêng nể mấy phần.”
Hứa Tử Du: “...” Các ngươi lấy đâu ra tự tin thế?
Tam đại tông môn ma đạo thống trị Kỳ Quốc nào phải ngày một, ngày hai, mà là mấy ngàn năm nay rồi. Thậm chí từ trước khi Kỳ Quốc lập quốc, quyền lực của tam đại tông môn vẫn không hề bị suy chuyển. Huyết luyện phái dù sở hữu thủ đoạn tu hành chóng vánh thì sau cùng vẫn không có Kim Đan cảnh tọa trấn, đẳng cấp còn chẳng bằng tông môn nhất lưu.
Bên cạnh đó, điều kiện khiến tam đại tông môn ma đạo vững chân là cảnh giới tối thượng của các lão tổ tại ẩn sơn - Nguyên Thần cảnh.
Huyết luyện phái không có tồn tại đáng sợ này tọa trấn mà còn gây sự thì tam đại tông môn dí một ngón tay thôi cũng thừa sức đè c·hết bọn chúng.
Tuy nhiên, Hứa Tử Du sẽ không vì cậy Ngự Ma Tông mà xem nhẹ tế đàn hấp huyết. Tạm thời hắn chỉ xác định giáo chủ huyết luyện phái là Trúc Dịch cảnh thôi chứ không rõ cụ thể ở ngưỡng nào, mà bất kể ở ngưỡng tiểu cảnh nào đi nữa, hắn cũng không đánh lại.
Đại cục thì Ngự Ma Tông khó thua nhưng tiểu cục thì Hứa Tử Du c·hết chắc.
Hiện tại hắn đang đứng trước một lựa chọn vô cùng hiểm trở, nếu liều mình lẻn vào trong phạm vi tế đàn rồi thiết lập trận pháp phân tán nguồn thiên địa linh khí, hắn có thể sẽ ngăn cản được trận t·hảm s·át kế tiếp nhưng cùng lúc đó, hắn cũng phải đương đầu với nguy cơ bị phát hiện. Thực lực bây giờ của hắn đủ để đánh với Tiềm Hư sơ cảnh nhưng nhân vật ở cuối hành lang tăm tối lại không nằm trong ngưỡng hắn có thể đối phó.
Sơ sẩy một bước chân, Hứa Tử Du sẽ lâm vào thế vạn kiếp bất phục.
“Ngây người ra đấy làm gì, đi nhanh thôi, trên kia còn cả đống người kia kìa!” Tên đi cùng vội vàng thúc giục, vừa phủi tay vừa chạy lên cầu thang xoắn.
“Lên ngay đây.” Hứa Tử Du vội đáp rồi nhanh tay thả một trận bàn vào trong núi xác, mượn nhờ thi khí bốc lên để che đậy khí tức của nó.
Hứa Tử Du quyết định bảo toàn bản thân trước. Sự tình dù sao cũng đã đến nước này rồi, không lý nào phía huyết luyện phái không đề phòng, nhiều khi đối phương còn đang giăng bẫy chờ hắn bước vào cũng không chừng. Trước mắt hắn cứ quan sát đã.
Hứa Tử Du trở lên trên thì lại thấy một đoàn người khác đang đi xuống. Tình huống không sai biệt với nhóm trước đó bao nhiêu. Lần đầu thấy thì hắn còn hơi bỡ ngỡ, khi đã quen rồi thì không còn chút cảm xúc nào. Mọi trăn trở đều thoáng qua như một cơn gió.
Dòng người không đông đột ngột nhưng cũng chẳng thưa thớt đi bao nhiêu, cứ định kỳ nửa canh giờ là sẽ có người dẫn một toán xuống mật thất.
“Này, đến lượt ngươi rồi đấy, chờ lâu rồi chứ gì?”
Tên nào đấy đột nhiên huých vai Hứa Tử Du, giọng điệu mang hàm ý rất gợi đòn.
Hắn hơi ngây người nhưng chỉ sau một nhịp thở là hiểu ý. Vì mãi tập trung vào tế đàn huyết luyện mà quên mất nguyên nhân hắn được Hình chấp sự chọn. Để tránh bị nghi ngờ động cơ, hắn đành bẽn lẽn đi về hướng mà các cung nữ bị lôi đi trước đó.
Khi Hứa Tử Du đặt chân vào trong gian điện, toàn cảnh nơi đó trông hỗn loạn không thể tả. Có người nằm ngất trên đất, nửa người dưới nhầy nhụa, chỗ n·hạy c·ảm vừa đẫm máu vừa sưng tấy. Có người mất sạch lý trí, chỉ biết nằm rên trước sự xâm hại điên cuồng của đám lang sói và cũng có người buông xuôi, mặc xác đối phương làm gì thì làm.
Thảm họa nhục dục là những từ Hứa Tử Du có thể miêu tả hoàn cảnh hiện tại.
Trông thấy Hứa Tử Du đi vào, có tên đang hành sự liền hất đầu: “Đợi một chút, chúng ta sắp xong rồi, lát nữa sẽ có một nhóm khác tới, ngươi cứ lựa thoải mái.”
Mấy tên còn lại cười nham nhở, có kẻ còn tháo luôn cả mặt nạ che mặt.
Hứa Tử Du đã quá quen với cảnh tượng này rồi. Khi còn là đệ tử tạp dịch, hắn từng chứng kiến không ít nữ đệ tử cùng cấp bị các đệ tử ngoại môn thay nhau xâm hại. Hơn nữa, cảnh tượng còn diễn ra ở những nơi rất dễ thấy nhưng dường như chẳng một ai quan tâm, như thể những chuyện tương tự đã diễn ra quá nhiều lần nên không còn lạ lẫm nữa.
Với ma đạo, vạn vật trong tay đều có thể là công cụ, bao quát cả con người. Chỉ vì phát tiết, các đệ tử ngoại môn sẽ không ngần ngại bắt các đệ tử tạp dịch thỏa mãn nhu cầu của mình.
Trong mắt Hứa Tử Du, ma đạo tùy tâm sở dục chẳng phải chuyện gì lạ nữa nhưng đôi lúc, khái niệm ấy lại phát huy chệch hướng nên mọi chuyện lại trông rất chướng mắt.
Theo quan điểm của hắn, không làm chủ được dục vọng của bản thân thì chung quy lại cũng chỉ như chó mèo mà thôi, không thể gọi là tùy tâm sở dục được. Mấy tên thuộc hạ của huyết luyện phái bây giờ nhìn chẳng khác gì một đám súc vật, trông thôi cũng làm bẩn mắt hắn. Đáng tiếc, hắn không tiện ra tay xử lý, chỉ có thể đứng một bên chờ đợi.
Đám người kia chơi đùa rất lâu, nếu không có người vào nhắc nhở thay ca thì chắc không định rời khỏi gian điện bốc đầy mùi dục vọng này.
Bọn họ rời đi hết, trong gian chỉ còn lại mỗi mình Hứa Tử Du và sáu nữ nhân lõa thể giữa đống y phục đã rách nát như giẻ rách. Giờ này không còn nhiều tiếng hét nữa do bọn họ đã hét đến khản cả cổ, cùng lắm là thoi thóp trong bất lực
Hắn tiến lại chỗ người bị nặng nhất rồi rút một con dao găm giấu một bên ống giày.
“Sẽ hơi đau đấy.”
Nữ nhân kia trơ mặt nhìn hắn, đôi mắt vô hồn bỗng lóe chút hi vọng, tầng nước mơ hồ.
“L-làm… ơn…”
Hứa Tử Du không nói lời nào, thuận tay găm con dao vào ngực, nhịp tim yếu ớt rồi tắt lịm.
Sau khi động thủ với người này, hắn tiếp tục đến chỗ những người khác, vẫn duy trì một cách nói và câu cú, sau cùng là ra tay dứt điểm để bọn họ có thể yên nghỉ.
Hứa Tử Du nhìn ra ngoài, đợi khi đám người trước đó rời khỏi gian tế điện rồi mới lấy cớ dọn t·hi t·hể để vận chuyển thây xác đang chảy máu xuống cho giáo chủ huyết luyện phái.
Mọi người ở đây đều hiểu tầm quan trọng của máu tươi nên không rề rà cản đường Hứa Tử Du. Hơn nữa hắn cũng từng xuống một lần rồi nên chẳng cần người dẫn đường.
Số lượng người bị đưa vào chỗ c·hết vẫn đều đặn như mọi khi, mỗi lần xuống cầu thang xoắn là Hứa Tử Du lại nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của người bị hại.
Hứa Tử Du không phải thánh nhân, hắn chẳng thể lo cho toàn bộ. Khổ nỗi, nghe tiếng hét nhiều như thế, hắn cảm thấy bản thân sẽ bị ám ảnh một quãng thời gian.
Hắn xuống rồi lên, lên rồi xuống, cứ thế mà lặp lại vài lần.
Thời gian càng trôi Hứa Tử Du càng thấy tình hình có chút không được đúng cho lắm. Đồng ý là hoàng cung không thiếu người nhưng xét trên núi thây xác người ở bên dưới mật thất, hắn đoán trong cung giờ cũng không còn bao nhiêu người nữa. Song bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn vẫn nghe thấy rất nhiều tiếng người bên trong hậu cung.
Trong lúc đi tuần tra cùng một nhóm khác, Hứa Tử Du liền nhân cơ hội thăm hỏi.
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy. Không chuyện gì trong giáo là ta không biết cả.” Tên đi cùng ngửa đầu cười ha hả rồi chỉ tay về phía bắc: “Ngươi biết hướng đó là nơi nào không?”
“... Hướng bắc?” Hứa Tử Du nghiêng đầu.
Tên kia lập tức vỗ đầu hắn.
“Nông cạn, hướng đấy là đại lao kinh thành. Ngươi biết trong đại lao có bao nhiêu tù phạm đang bị giam giữ không? Hơn bốn trăm người đó, mà đấy là còn chưa kể đến nhóm đang được vận chuyển từ đại lao huyện thành về kinh. Giờ thì đã hiểu ra chưa?”
Hứa Tử Du gãi đầu, miệng than ai ui vài tiếng rồi gật gù đã hiểu.
Hắn thế mà quên mất lực lượng t·ội p·hạm này. Bình thường bọn chúng đã sớm bị đại lao c·ách l·y với bách tính quần chúng rồi nên giờ có biến mất thì cũng chẳng ai quan tâm. Về phần cung nhân, xem chừng bọn họ là số lượng được bổ sung do chưa đáp ứng đủ con số cần thiết để thôi động tế đàn hấp huyết. Nhưng nếu kết hợp với toàn bộ số lượng tù nhân đang tập hợp về kinh thành, không khéo tế đàn sẽ hoàn thiện trong nay mai mất.
“À phải, ban nãy ta thấy Hình hộ pháp đi về hướng đó, đoán chừng đang đi đón người.”
Tên kia bâng quơ nói tiếp.
Hứa Tử Du đột nhiên dừng bước chân, đôi mắt lóe lên tinh quang rồi tiếp tục di chuyển.
Ra thế, tên đấy đang ở một mình. Hắn thầm nghĩ.
Các cung nhân gào thét hoảng sợ rồi c·hết lặng. Ai nấy giờ này cũng đã nhận ra mọi nỗ lực chạy trốn đều vô ích, cho dù van xin cỡ nào cũng vô dụng.
“Ngươi cũng được quá ha, ra tay dứt khoát đấy.”
Tên đi đầu hơi bất ngờ trước động thái của Hứa Tử Du, không ngờ chỉ mới quan sát một lần thôi là đã biết nên làm gì rồi, kể ra cũng là một nhân tài hiếm có.
“Không dễ gì được hộ pháp chỉ điểm, tiểu đệ nào dám làm vướng bận tay chân.”
Hứa Tử Du ôm quyền, tiếp tục vung đao lùa người về phía đối phương. Hắn chỉ g·iết gà dọa khỉ, không có ý định ra tay thêm. Việc còn lại cứ để cho đối phương lo là được.
Tên kia không nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy tay chân Hứa Tử Du nhanh nhẹn nên có thể hợp tác được, bèn vung kiếm cắt cổ họng từng người một để máu tươi chảy xuống đất.
Máu bình thường sẽ loang thành từng vũng lớn nhưng máu tươi đổ xuống trong phạm vi tế đàn thì khác. Dưới sự ảnh hưởng của pháp trận hấp huyết, chúng sẽ bị hút vào cuối hành lang với tốc độ vô cùng nhanh. Thi thể của cung nhân bị rút cạn máu liền khô quắt trong chớp mắt, chưa gì đã thành da bọc xương.
“Thu dọn xác thôi, để đây mất công chướng mắt giáo chủ.”
Hứa Tử Du gật đầu, vừa dọn xác vừa tìm thời điểm hỏi chuyện.
“Tiểu đệ có chút tò mò, không biết sư huynh đã từng đi vào trong kia chưa?”
Tên kia giật thốt, vội vàng chạy lại bịt miệng hắn rồi nói nhỏ: “Ngươi điên rồi à?! Sao lại nói chuyện n·hạy c·ảm đó ở đây? Muốn c·hết thì cũng đừng lôi ta c·hết cùng chứ!”
Hứa Tử Du chớp mắt, vội giả bộ hối lỗi nhưng vẫn tỏ vẻ tò mò.
“T-tiểu đệ không có ý đó, mong sư huynh thứ lỗi cho, c-chỉ là… tiểu đệ cảm thấy hơi tò mò.”
Đối phương tặc lưỡi, vừa dọn xác vừa nói nhỏ: “Lần đầu tới ai cũng tò mò nhưng nên nhớ, tò mò chỉ khiến ngươi tổn thọ hơn. Đừng bao giờ tìm hiểu chuyện giáo chủ làm, biết càng ít càng sống thọ. Bản thân ta cũng không biết được bao nhiêu, nói ra với ngươi cũng vô dụng. Ngươi chỉ cần biết một khi giáo chủ xuất quan, từ nay chúng ta không cần phải cúi mặt nữa. Tam đại tông môn thống trị nhìn thấy chúng ta cũng phải kiêng nể mấy phần.”
Hứa Tử Du: “...” Các ngươi lấy đâu ra tự tin thế?
Tam đại tông môn ma đạo thống trị Kỳ Quốc nào phải ngày một, ngày hai, mà là mấy ngàn năm nay rồi. Thậm chí từ trước khi Kỳ Quốc lập quốc, quyền lực của tam đại tông môn vẫn không hề bị suy chuyển. Huyết luyện phái dù sở hữu thủ đoạn tu hành chóng vánh thì sau cùng vẫn không có Kim Đan cảnh tọa trấn, đẳng cấp còn chẳng bằng tông môn nhất lưu.
Bên cạnh đó, điều kiện khiến tam đại tông môn ma đạo vững chân là cảnh giới tối thượng của các lão tổ tại ẩn sơn - Nguyên Thần cảnh.
Huyết luyện phái không có tồn tại đáng sợ này tọa trấn mà còn gây sự thì tam đại tông môn dí một ngón tay thôi cũng thừa sức đè c·hết bọn chúng.
Tuy nhiên, Hứa Tử Du sẽ không vì cậy Ngự Ma Tông mà xem nhẹ tế đàn hấp huyết. Tạm thời hắn chỉ xác định giáo chủ huyết luyện phái là Trúc Dịch cảnh thôi chứ không rõ cụ thể ở ngưỡng nào, mà bất kể ở ngưỡng tiểu cảnh nào đi nữa, hắn cũng không đánh lại.
Đại cục thì Ngự Ma Tông khó thua nhưng tiểu cục thì Hứa Tử Du c·hết chắc.
Hiện tại hắn đang đứng trước một lựa chọn vô cùng hiểm trở, nếu liều mình lẻn vào trong phạm vi tế đàn rồi thiết lập trận pháp phân tán nguồn thiên địa linh khí, hắn có thể sẽ ngăn cản được trận t·hảm s·át kế tiếp nhưng cùng lúc đó, hắn cũng phải đương đầu với nguy cơ bị phát hiện. Thực lực bây giờ của hắn đủ để đánh với Tiềm Hư sơ cảnh nhưng nhân vật ở cuối hành lang tăm tối lại không nằm trong ngưỡng hắn có thể đối phó.
Sơ sẩy một bước chân, Hứa Tử Du sẽ lâm vào thế vạn kiếp bất phục.
“Ngây người ra đấy làm gì, đi nhanh thôi, trên kia còn cả đống người kia kìa!” Tên đi cùng vội vàng thúc giục, vừa phủi tay vừa chạy lên cầu thang xoắn.
“Lên ngay đây.” Hứa Tử Du vội đáp rồi nhanh tay thả một trận bàn vào trong núi xác, mượn nhờ thi khí bốc lên để che đậy khí tức của nó.
Hứa Tử Du quyết định bảo toàn bản thân trước. Sự tình dù sao cũng đã đến nước này rồi, không lý nào phía huyết luyện phái không đề phòng, nhiều khi đối phương còn đang giăng bẫy chờ hắn bước vào cũng không chừng. Trước mắt hắn cứ quan sát đã.
Hứa Tử Du trở lên trên thì lại thấy một đoàn người khác đang đi xuống. Tình huống không sai biệt với nhóm trước đó bao nhiêu. Lần đầu thấy thì hắn còn hơi bỡ ngỡ, khi đã quen rồi thì không còn chút cảm xúc nào. Mọi trăn trở đều thoáng qua như một cơn gió.
Dòng người không đông đột ngột nhưng cũng chẳng thưa thớt đi bao nhiêu, cứ định kỳ nửa canh giờ là sẽ có người dẫn một toán xuống mật thất.
“Này, đến lượt ngươi rồi đấy, chờ lâu rồi chứ gì?”
Tên nào đấy đột nhiên huých vai Hứa Tử Du, giọng điệu mang hàm ý rất gợi đòn.
Hắn hơi ngây người nhưng chỉ sau một nhịp thở là hiểu ý. Vì mãi tập trung vào tế đàn huyết luyện mà quên mất nguyên nhân hắn được Hình chấp sự chọn. Để tránh bị nghi ngờ động cơ, hắn đành bẽn lẽn đi về hướng mà các cung nữ bị lôi đi trước đó.
Khi Hứa Tử Du đặt chân vào trong gian điện, toàn cảnh nơi đó trông hỗn loạn không thể tả. Có người nằm ngất trên đất, nửa người dưới nhầy nhụa, chỗ n·hạy c·ảm vừa đẫm máu vừa sưng tấy. Có người mất sạch lý trí, chỉ biết nằm rên trước sự xâm hại điên cuồng của đám lang sói và cũng có người buông xuôi, mặc xác đối phương làm gì thì làm.
Thảm họa nhục dục là những từ Hứa Tử Du có thể miêu tả hoàn cảnh hiện tại.
Trông thấy Hứa Tử Du đi vào, có tên đang hành sự liền hất đầu: “Đợi một chút, chúng ta sắp xong rồi, lát nữa sẽ có một nhóm khác tới, ngươi cứ lựa thoải mái.”
Mấy tên còn lại cười nham nhở, có kẻ còn tháo luôn cả mặt nạ che mặt.
Hứa Tử Du đã quá quen với cảnh tượng này rồi. Khi còn là đệ tử tạp dịch, hắn từng chứng kiến không ít nữ đệ tử cùng cấp bị các đệ tử ngoại môn thay nhau xâm hại. Hơn nữa, cảnh tượng còn diễn ra ở những nơi rất dễ thấy nhưng dường như chẳng một ai quan tâm, như thể những chuyện tương tự đã diễn ra quá nhiều lần nên không còn lạ lẫm nữa.
Với ma đạo, vạn vật trong tay đều có thể là công cụ, bao quát cả con người. Chỉ vì phát tiết, các đệ tử ngoại môn sẽ không ngần ngại bắt các đệ tử tạp dịch thỏa mãn nhu cầu của mình.
Trong mắt Hứa Tử Du, ma đạo tùy tâm sở dục chẳng phải chuyện gì lạ nữa nhưng đôi lúc, khái niệm ấy lại phát huy chệch hướng nên mọi chuyện lại trông rất chướng mắt.
Theo quan điểm của hắn, không làm chủ được dục vọng của bản thân thì chung quy lại cũng chỉ như chó mèo mà thôi, không thể gọi là tùy tâm sở dục được. Mấy tên thuộc hạ của huyết luyện phái bây giờ nhìn chẳng khác gì một đám súc vật, trông thôi cũng làm bẩn mắt hắn. Đáng tiếc, hắn không tiện ra tay xử lý, chỉ có thể đứng một bên chờ đợi.
Đám người kia chơi đùa rất lâu, nếu không có người vào nhắc nhở thay ca thì chắc không định rời khỏi gian điện bốc đầy mùi dục vọng này.
Bọn họ rời đi hết, trong gian chỉ còn lại mỗi mình Hứa Tử Du và sáu nữ nhân lõa thể giữa đống y phục đã rách nát như giẻ rách. Giờ này không còn nhiều tiếng hét nữa do bọn họ đã hét đến khản cả cổ, cùng lắm là thoi thóp trong bất lực
Hắn tiến lại chỗ người bị nặng nhất rồi rút một con dao găm giấu một bên ống giày.
“Sẽ hơi đau đấy.”
Nữ nhân kia trơ mặt nhìn hắn, đôi mắt vô hồn bỗng lóe chút hi vọng, tầng nước mơ hồ.
“L-làm… ơn…”
Hứa Tử Du không nói lời nào, thuận tay găm con dao vào ngực, nhịp tim yếu ớt rồi tắt lịm.
Sau khi động thủ với người này, hắn tiếp tục đến chỗ những người khác, vẫn duy trì một cách nói và câu cú, sau cùng là ra tay dứt điểm để bọn họ có thể yên nghỉ.
Hứa Tử Du nhìn ra ngoài, đợi khi đám người trước đó rời khỏi gian tế điện rồi mới lấy cớ dọn t·hi t·hể để vận chuyển thây xác đang chảy máu xuống cho giáo chủ huyết luyện phái.
Mọi người ở đây đều hiểu tầm quan trọng của máu tươi nên không rề rà cản đường Hứa Tử Du. Hơn nữa hắn cũng từng xuống một lần rồi nên chẳng cần người dẫn đường.
Số lượng người bị đưa vào chỗ c·hết vẫn đều đặn như mọi khi, mỗi lần xuống cầu thang xoắn là Hứa Tử Du lại nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của người bị hại.
Hứa Tử Du không phải thánh nhân, hắn chẳng thể lo cho toàn bộ. Khổ nỗi, nghe tiếng hét nhiều như thế, hắn cảm thấy bản thân sẽ bị ám ảnh một quãng thời gian.
Hắn xuống rồi lên, lên rồi xuống, cứ thế mà lặp lại vài lần.
Thời gian càng trôi Hứa Tử Du càng thấy tình hình có chút không được đúng cho lắm. Đồng ý là hoàng cung không thiếu người nhưng xét trên núi thây xác người ở bên dưới mật thất, hắn đoán trong cung giờ cũng không còn bao nhiêu người nữa. Song bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn vẫn nghe thấy rất nhiều tiếng người bên trong hậu cung.
Trong lúc đi tuần tra cùng một nhóm khác, Hứa Tử Du liền nhân cơ hội thăm hỏi.
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy. Không chuyện gì trong giáo là ta không biết cả.” Tên đi cùng ngửa đầu cười ha hả rồi chỉ tay về phía bắc: “Ngươi biết hướng đó là nơi nào không?”
“... Hướng bắc?” Hứa Tử Du nghiêng đầu.
Tên kia lập tức vỗ đầu hắn.
“Nông cạn, hướng đấy là đại lao kinh thành. Ngươi biết trong đại lao có bao nhiêu tù phạm đang bị giam giữ không? Hơn bốn trăm người đó, mà đấy là còn chưa kể đến nhóm đang được vận chuyển từ đại lao huyện thành về kinh. Giờ thì đã hiểu ra chưa?”
Hứa Tử Du gãi đầu, miệng than ai ui vài tiếng rồi gật gù đã hiểu.
Hắn thế mà quên mất lực lượng t·ội p·hạm này. Bình thường bọn chúng đã sớm bị đại lao c·ách l·y với bách tính quần chúng rồi nên giờ có biến mất thì cũng chẳng ai quan tâm. Về phần cung nhân, xem chừng bọn họ là số lượng được bổ sung do chưa đáp ứng đủ con số cần thiết để thôi động tế đàn hấp huyết. Nhưng nếu kết hợp với toàn bộ số lượng tù nhân đang tập hợp về kinh thành, không khéo tế đàn sẽ hoàn thiện trong nay mai mất.
“À phải, ban nãy ta thấy Hình hộ pháp đi về hướng đó, đoán chừng đang đi đón người.”
Tên kia bâng quơ nói tiếp.
Hứa Tử Du đột nhiên dừng bước chân, đôi mắt lóe lên tinh quang rồi tiếp tục di chuyển.
Ra thế, tên đấy đang ở một mình. Hắn thầm nghĩ.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận