Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 71: Chương 71: Nghĩa địa

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:26
Chương 71: Nghĩa địa

“Chậc chậc, các ngươi ồn ào quá đấy.”

Hình chấp sự ngoáy tai rồi ngồi thụp xuống trước mặt một cung nhân đang khóc lóc với mái tóc rũ rượi như người điên. Gã kéo tóc cô lên cao, ngắm nghía gương mặt một chút rồi đưa mắt ra hiệu cho hai tên thuộc hạ đứng sau lưng. Bọn chúng lập tức xông tới lôi cô đến một gian khác hoàn toàn những người bị lôi đi trước đó.

Hình chấp sự kiểm tra từng cung nữ một rồi phân loại. Có chút nhan sắc thì bị lôi đi hướng khác, phần còn lại đưa vào lối được chỉ định trước đó. Về phần nam nhân, gã không có hứng thú, thậm chí còn thẳng tay đánh què chân một vài tên để dọa đám còn lại.

Hứa Tử Du đã hơi nghi ngờ số phận của những người bị kéo đi, cho tới khi hắn nghe thấy tiếng la khóc vì đau đớn vọng lại từ trong gian riêng thì không còn thắc mắc nữa.

“Tiếc thật, hôm nay toàn mỹ nhân…”

Hai tên cùng nhóm lên tiếng cảm thán.

“Kiên nhẫn thì cũng tới lượt chúng ta thôi.” Hứa Tử Du lên tiếng.

“Ha ha ha, ngươi nói phải. Thôi, chúng ta đi làm việc tiếp, loanh quanh tại đây mãi cũng không có ích gì.” Một tên xua tay bật cười rồi quay người trở lại chỗ cũ.

Hứa Tử Du không muốn đi theo. Nếu huyết luyện phái đang có m·ưu đ·ồ thiết lập tế đàn thì hắn phải mau chóng phá hủy tế đàn đấy trước khi mọi chuyện trở nên thậm tệ hơn.

Khổ nỗi, hắn chọn đúng cái tên không có phận sự nên không được phép sờ tay vào những chuyện quan trọng. Song, hắn vẫn có cách, chỉ là hơi liều một chút.

“Này, ngươi làm cái gì ở đó đấy?”

Hình chấp sự đảo mắt sang chỗ Hứa Tử Du, thấy hắn loanh quanh mãi một chỗ mới lên tiếng truy hỏi tên, vị trí và nhiệm vụ đảm nhận. Gã không có hứng thú lột mặt nạ vì gã chẳng bao giờ nhớ nổi mặt mấy tên tép riu này, xem cũng như không.

Hứa Tử Du b·ị b·ắt lại, bèn trả lời từng câu một dựa trên hiểu biết cá nhân, không quên len lén liếc mắt về phía gian điện đang vang tiếng hét thảm thiết của cung nữ.



Hình chấp sự không thấy trông dáng vẻ thèm muốn không kiên nhẫn kia là đã đoán được tâm tư, khóe miệng liền giương cao. Gã vòng qua người Hứa Tử Du, thản nhiên choàng vai hắn rồi hỏi: “Sao thế? Không chịu được nữa?”

Hứa Tử Du gãi đầu xấu hổ, hắn lắp bắp: “T-thuộc hạ không dám.”

“Gì mà không dám.” Hình chấp sự bật cười: “Không phản ứng gì mới bất thường. Làm người tùy tâm sở dục, kiềm chế thế cả buổi cũng không ích lợi gì.”

Gã đảo mắt lại chỗ đám cung nhân di chuyển chậm chạp, nội tâm có phần chán chường. Mọi khi huyết luyện phái không thiếu người, thế mà trải qua tràng hạo kiếp đã như đồng không mông quanh, đảo mắt một vòng còn đếm được số lượng.

Gã nói tiếp: “Ngươi lại hỗ trợ đi, làm tốt thì bổn hộ pháp thưởng cho một người.”

Nghe vậy, đáy mắt Hứa Tử Du liền lóe lên tinh quang, khóe môi giương khẽ. Hắn giả bộ quay sang, hào hứng ôm quyền: “Đa tạ ân điển của hộ pháp đại nhân.” Hắn ngẩng đầu lên, do dự một lúc mới nói tiếp: “... Có điều, thuộc hạ chưa từng làm nhiệm vụ này bao giờ ạ.”

“Trước khi làm thì ai cũng đều chưa từng.” Hình chấp sự bật cười: “Ngươi cứ dẫn người đi theo mấy tên kia là được, làm một hồi tự khắc quen.” Gã xua tay.

“Vâng, thuộc hạ xin lĩnh mệnh.” Hứa Tử Du ôm quyền khom mình rồi hướng đến chỗ đám cung nhân đang van xin tha mạng. Hắn thầm niệm xin lỗi trong lòng rồi đá bọn họ, lớn tiếng quát tháo xua đuổi vào bên trong hành lang tối om.

Hình chấp sự thấy thế liền hài lòng ra mắt. Gã hất mặt về phía đám người không thể ngẩng cao đầu ở trong điện: “Nhìn hắn mà học hỏi đi. Trông cái đám c·hết nhát các ngươi chẳng ra làm sao, tương lai của bổn giáo sẽ thế nào với cái dáng vẻ này của các ngươi?”

Hồi đáp lại gã là những tiếng xin lỗi không cần thiết nên gã cũng chẳng cần quan tâm nữa. Cá nhân gã không thích để những kẻ vô dụng này làm việc nhưng ai bảo huyết luyện phái đang thiếu người nên vẫn phải phân phó nhiệm vụ để đảm bảo kế hoạch suôn sẻ.

“Hi vọng mọi chuyện sẽ ổn.” Gã lẩm bẩm.

Người ngoài chắc chắn sẽ không hiểu được lựa chọn của Hình chấp sự nhưng phải ở trong chăn thì mới biết chăn có rận. Chấp sự ngoại môn Ngự Ma Tông chỉ to ở trong mắt tán tu, còn với những người có thế lực chống lưng thì lại không xem ra gì cả.



Mang tiếng là người của Ngự Ma Tông nhưng Hình chấp sự chỉ có tiếng chứ không có miếng. Trừ ba trưởng lão chấp chưởng ngoại môn, những người còn lại vẫn chưa được tính là tu hành giả của Ngự Ma Tông. Cho dù bọn họ ra sức phục vụ tông môn cả đời thì sau cùng cũng chẳng được tưởng nhớ. Đến Hồ trưởng lão của Tụ Linh Sơn phục vụ mấy chục năm đấy mà khi c·hết cũng có được đưa vào từ đường đâu. Lão c·hết là hết.

Cấp trưởng lão đã bị đối xử như thế thì cấp chấp sự còn thê thảm hơn.

Hình chấp sự không biết rốt cuộc bản thân đang cố gắng điều gì. Ngày nào gã cũng hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn giao phó nhưng cuối cùng chỉ đổi lại được một ít tài nguyên. Một vài đệ tử có bối cảnh như Lạc Tông Trạch nhiều khi còn chẳng thèm quan tâm đến gã, thậm chí là nhìn bằng nửa con mắt rất khinh miệt.

Hình chấp sự không thích điều đấy. Gã hận Lạc Tông Trạch, hận đám đệ tử thiên tài, hận những trưởng lão thường xuyên chỉ trích gã vì dụng hình quá tay với đệ tử và trên hết, gã hận tông môn vì đã phụ lại kỳ vọng của bản thân.

Từ khi chấp chưởng vị trí chấp sự khảo hình của Chấp Pháp Đường, tu vi của Hình chấp sự vẫn chưa hề có dấu hiệu tăng tiến. Gã thậm chí còn kỳ vọng Từ trưởng lão thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm đôi chút nhưng đối phương chung quy lại vẫn không làm gì cả.

Mối quan hệ giữa hai người chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới. Những cuộc nói chuyện giữa hai người xưa nay vẫn chỉ luôn quanh quẩn trong phạm vi công việc, hầu như không có lấy một câu hỏi thăm đơn thuần nào.

Hình chấp sự kỳ vọng nhiều bao nhiêu, kết quả lại thất vọng bấy nhiêu.

Gã cứ tưởng bản thân đã không còn bao nhiêu hi vọng về con đường tu hành nữa cho tới khi gặp được giáo chủ huyết luyện phái trong một chuyến làm nhiệm vụ bên ngoài.

Đấy là lần đầu Hình chấp sự được chỉ điểm tu hành và tu vi của gã thực sự tăng trưởng. Nhờ có Nặc Phong Thuật che giấu, gã thành công qua mắt vô vàn tu hành giả trong Ngự Ma Tông. Bề ngoài, gã là Tiềm Hư sơ cảnh nhưng thực tế gã đã là Tiềm Hư trung cảnh, thực lực một chín một mười với Lục hộ pháp. Song giờ đối thủ của gã đ·ã c·hết rồi thì tiềm lực trong tương lai của gã sẽ còn cao hơn. Nếu như tế đàn hấp huyết thành công, có khi gã sẽ còn đột phá cảnh giới ngang ngửa với Từ trưởng lão. Lúc đấy, gã sẽ tìm cách hạ sát đối phương.

Hình chấp sự có tham vọng nhưng bên cạnh gã lại không có người hỗ trợ. Giáo chủ huyết luyện phái xuất hiện chẳng khác gì cành ô liu thơm lừng. Gã làm sao từ chối chứ. Huống hồ, từ khi theo đối phương, hoàn cảnh tu hành của gã mỗi lúc một tốt hơn.

Nhờ vào bí pháp hấp huyết tu hành, Hình chấp sự có thể lợi dụng máu tươi trong quá trình dụng hình để tu luyện. Ngoài ra, khi phát hiện những kẻ từng bị dụng hình lên kế hoạch trả thù, gã không ngần ngại tương kế tựu kế, tận dụng sinh mạng đối phương để bổ sung máu tươi cho bản thân. Ngày qua ngày, tu vi của gã cứ thế mà tăng trưởng.

Nếu Hình chấp sự không phản bội Ngự Ma Tông và chấp nhận làm tay trong cho huyết luyện phái, gã đã chẳng có được một thân tu vi như ngày hôm nay. Trước mắt, huyết luyện phái có thể chưa quang minh chính đại xuất hiện trong tu hành giới nhưng nếu nhiệm vụ lần này thành công, gã và giáo chủ sẽ một bước lên trời.

Vì thế, Hình chấp sự rất trọng thị nhiệm vụ lần này. Gã sẽ cẩn trọng trong mọi bước đi.

Ngặt nỗi, Hình chấp sự cẩn trọng tới đâu, gã cũng không ngờ bản thân đã để lọt lưới một con kiến ngoại môn Ngự Ma Tông. Có lẽ gã sẽ không bao giờ tính đến chuyện Dương trưởng lão để một đệ tử Định Pháp cảnh như Hứa Tử Du đến kinh thành Kỳ Quốc và trở thành biến số bất ổn trong công cuộc “vĩ đại” mà huyết luyện phái đang theo đuổi.



Theo chân người trước mặt đi vào trong hành lang tối tăm, Hứa Tử Du nhanh chóng sử dụng Thanh Ngưng Lục Thông Thức để mô phỏng lại không gian thông qua tiếng vọng của âm thanh. May mà nhiều người khóc than nên âm thanh không ngừng xuất hiện.

Tuy nhiên, càng mô phỏng không gian, Hứa Tử Du càng cảm thấy hoàng cung sâu không thấy đáy. Bởi cuối hành lang này là một cầu thang xoắn dẫn xuống mật thất.

Khi đặt chân xuống mật thất, Hứa Tử Du không khỏi kinh ngạc trước vẻ hoa lệ của kiến trúc chạm khắc trên tường đá và các cột trụ. Loại kiến trúc này không thể xây ngày một ngày hai là xong, thậm chí còn phải xây từ cả chục năm về trước.

“Mùi này… là thi khí?”

Hứa Tử Du ngửi thi khí của Ám Vong Địa đã quen nên không lạ bầu không khí bên dưới lòng đất này. Thi khí càng nồng, thây xác càng nhiều.

Hứa Tử Du không biết đã bao nhiêu n·gười c·hết dưới này nhưng con số chắc chắn sẽ khiến cho thế nhân hồng trần kinh hãi thế tục. Có lẽ chẳng một ai ngờ ở ngay bên dưới hoàng cung sâm nghiêm hoa lệ lại là một nghĩa trang khổng lồ.

Càng đi xuống dưới, tiếng than khóc càng trở nên tĩnh lặng hơn, bởi cảnh tương xương cốt chất đống đã khiến cho mọi người phải c·hết lặng. Cái mùi hư thối thoang thoảng còn khiến không ít người phải nôn thốc nôn tháo, nôn tới khi chỉ còn mỗi nước.

Bên cạnh mùi hư thối của thi khí, Hứa Tử Du còn cảm nhận được mùi máu tươi. Khi tiến sâu vào trong nghĩa địa, cái mùi tanh tưởi ấy lại càng trở nên nồng đậm hơn. Chúng lấn át thi khí một cách dễ dàng, thậm chí còn khiến cho không khí phải đỏ đi thấy rõ.

“Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ đã mang người tới.” Tên đi đầu nhanh chóng ôm quyền.

“Đưa người vào hồ đi.” Bên trong vọng tiếng ra lệnh.

Tên thuộc hạ nhanh chóng lĩnh mệnh rồi quay người lại, lập tức rút kiếm chém ngang cổ cung nhân gần nhất. Động tác quá nhanh, n·ạn n·hân còn chưa kịp cảm nhận cơn đau thì máu tươi đã úa đỏ cả cổ. Những người phía sau cả kinh, vội vàng quay người trốn.

Hứa Tử Du ở ngay phía sau, thâm tâm không muốn hại người nhưng lựa chọn tích cực ấy không nằm trong tay hắn. Bọn họ không c·hết, hắn sẽ thành n·gười c·hết.

Giữa sống và c·hết, hắn vẫn luôn chọn sống.

Hứa Tử Du rút đao giắt bên hông, đường đao nhanh cắt đầu tên thái giám ở sau cùng. Thủ cấp y xoay hai vòng trên không trung rồi lăn xuống dưới đất, máu tươi bắn thành tia.

Bình Luận

0 Thảo luận