Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 70: Chương 70: Sào huyệt

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:06
Chương 70: Sào huyệt

Màn đêm một lần nữa lại buông xuống, Hứa Tử Du âm thầm luồn lách vào bên trong ngõ hẻm để thâm nhập vào trong chốn cung cấm của hoàng thành Kỳ Quốc.

Sau khi tiêu diệt ba trong bốn tứ đại hộ pháp, mục tiêu của Hứa Tử Du đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Hắn không cần phải luôn kè kè bên cạnh Điền Kiến Quốc nữa do đối thủ giờ này không còn Tiềm Hư cảnh nào ngoài tên hộ pháp còn sót lại.

Để đảm bảo tính mệnh, Hứa Tử Du dám chắc tên đó sẽ không bao giờ rời khỏi tổng đàn. Kết cục của hoạt động riêng lẽ đã ở ngay trước mắt, tách lẻ ra thì nhân lực tối cao của huyết luyện phái sẽ chỉ còn mỗi mình giáo chủ. Trong tình huống chưa nắm bắt được quân địch, huyết luyện phái sẽ luôn đi cùng nhau để hạn chế t·hương v·ong.

Khổ nỗi, tuần tra theo đội ngũ như vậy chẳng khác gì đang báo hiệu cho Hứa Tử Du biết vị trí của quân mình. Hắn vừa xâm nhập hoàng cung là đã phát hiện ra một nhóm.

Nhân lúc đoàn người dừng lại để thay ca, Hứa Tử Du liền nghe lén và ghi nhớ khẩu hiệu phân biệt địch ta của bọn chúng. Tất nhiên, hắn không chỉ ghi nhớ một đội ngũ, phòng khi mỗi nhóm có một loại khẩu hiệu phân biệt khác nhau.

Sau khi xác định được khẩu hiệu cụ thể, Hứa Tử Du liền canh thời điểm có tên tách đoàn đi vệ sinh là sẽ nhanh chóng tiếp cận rồi hạ sát trong chốc lát.

Hứa Tử Du rất giỏi ngụy trang. Từ khi còn ở trong lò luyện cổ, hắn đã thể hiện rõ thiên phú ở mặt này. Hắn không chỉ biết dịch dung mà còn biết điều chỉnh từng khớp cơ một để thay đổi vóc dáng sao cho phù hợp với đối tượng ngụy trang. Thậm chí, hắn còn có thể bẻ giọng một cách tài tình mà không gây ảnh hưởng đến sự phát triển thanh quản.

“Ngươi giải quyết xong chưa đấy?” Bên ngoài vọng lại tiếng phàn nàn.

“Xong đây, xong đây.”

Hứa Tử Du nhái giọng, tay chân lanh lẹ đổ hóa thi thủy lên người cái tên vừa hạ sát rồi chạy ra bên ngoài. Hắn cố tình để mùi thối dính vào người, bất giác khiến cho mấy tên kia phải nhăn mày nhăn mặt rồi chửi rủa không ngừng.

“Mẹ kiếp, ngươi không mang theo giấy à?!”

“Ôi má ơi, thối quá, cút ngay cho ta?!”

Hứa Tử Du giả bộ ngửi mùi cơ thể rồi nhún vai: “Các ngươi trêu ta đấy à, ta có ngửi ra cái quái gì đâu. Ngửi lại kỹ đi.” Hắn cố tình tiếp cận.

Mấy tên kia vội vội vàng vàng xua đuổi, không ngừng giữ khoảng cách.

Hứa Tử Du không dám chắc tính khí tên mình đang đóng giả như thế nào nên chỉ mắng lại vài câu rồi lủi thủi đi phía sau, song vẫn giữ một khoảng cách nhất định để nghe lén.

Mấy tên kia không nghi ngờ gì cả, dù sao cũng đã quá quen thuộc giọng của đồng đội mình. Chưa kể, bọn chúng là ví dụ điển hình cho việc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.



Chưa một ai trong số chúng từng đối đầu với Hứa Tử Du nên đến tận bây giờ vẫn còn khinh địch lắm. Lại nói, phàm là người đối đầu với Hứa Tử Du, làm gì có ai còn thở tới giờ.

“Nhanh chân lên, sắp đến giờ giao ca rồi, đến trễ là bị hộ pháp đại nhân g·iết đấy.”

Đang lúc đi theo lộ tuyến tuần tra, Hứa Tử Du vô tình nghe được tiếng người từ một đội ngũ khác. Bọn họ đang hối hả chạy về hướng mà nhóm của hắn đang di chuyển.

“Gần đến giờ rồi ư?” Tên đi phía trước giật mình, vội quay người vọng giọng ra sau: “Này, đi nhanh lên, ngươi còn rề rà thì chúng ta bỏ ngươi lại đây đấy!”

Hứa Tử Du bĩu môi, giả giọng: “... Mẹ kiếp, các ngươi cố tình ném ta lại mà.”

Đối phương cười ha hả rồi không nói gì thêm, song bước chân của bọn hắn cũng nhanh hơn trước không ít. Lộ tuyến di chuyển cũng trở nên rõ ràng hơn.

Ngoại trừ người của huyết luyện phái thì cấm vệ quân cũng đang đi tuần tra trong cung nhưng nhìn thấy đồng phục kỳ dị của huyết luyện phái, bọn họ liền giả mù đi qua.

Hứa Tử Du vốn nghĩ triều đình và huyết luyện phái là cùng một giuộc, cho tới khi hắn nghe thấy tiếng thở mạnh và dao động sinh ra từ cơn run rẩy khi đi ngang.

Đấy là biểu hiện của sợ hãi. Bọn họ đang sợ tu hành giả của huyết luyện phái.

“Xem ra trong cung phân ra nhiều phe phái ngầm rồi.” Hứa Tử Du thầm nhủ, không quên ghi nhớ cảnh tượng này lại để hồi sau còn bẩm báo cho Dương trưởng lão.

Hứa Tử Du từng đột nhập hoàng cung một lần nên biết kết cấu xây dựng của nơi đây. Nơi mà bọn hắn tiến đến thuộc về một trong những gian kiến trúc của hậu cung - tế điện thờ phụng lịch đại tiên tổ hoàng tộc Kỳ Quốc. Tổng đàn của huyết luyện phái cũng ở đây.

Hứa Tử Du cứ nghĩ Kỳ Vương sẽ chọn một gian điện độc lập thôi, ai mà nghĩ lại chọn ngay cái nơi linh thiêng nhất hoàng thành. Phải biết, đến môn phái ma đạo như Ngự Ma Tông còn không dám làm gì dơ bẩn ở nơi thờ phụng, thế mà Kỳ Vương lại…

“Chậc, tên này thể nào cũng không c·hết yên.” Hứa Tử Du thầm lắc đầu.

Bọn hắn tiến vào trong tế điện, cả buổi không được phép ngẩng cao đầu, thậm chí đến bước chân cũng rón rén như ă·n t·rộm. Mới đầu Hứa Tử Du còn không hiểu lắm nhưng đến khi ngửi ra mùi máu tanh nồng nặc thì hắn cũng hiểu được vấn đề.

Giáo chủ huyết luyện phái vừa g·iết người không lâu, mà n·ạn n·hân quá nửa là đám thuộc hạ.

Nỗi sợ về c·ái c·hết là nỗi sợ nguyên thủy, bất kỳ ai cũng không thoát được. Hứa Tử Du cố nhớ lại áp lực mà sư phụ Cốt Cương đã đè ép lên người mình rồi thể hiện cơn run rẩy ra ngoài. Trên đường đi đến đây, hắn cũng đã sử dụng hương liệu khử mùi rồi nên giờ không còn mùi hôi nữa. Những người trong điện cũng sẽ không để mắt tới hắn.



“Chậc, đám phế vật các ngươi đi gì mà chậm chạp thế, không sợ chọc giận giáo chủ sao?”

Phía trước vọng lại tiếng phàn nàn lười biếng, mấy tên đi trước Hứa Tử Du nghe được liền vội vội vàng vàng ôm quyền hành lễ: “Hộ pháp đại nhân vạn an.”

Hứa Tử Du cũng nhại giọng làm theo nhưng trong lòng lại là một vùng hỗn loạn.

Hắn biết giọng này, cũng biết ngữ điệu này.

Hứa Tử Du khom mình đi ngang qua đối phương, tìm cách để ngoái đầu nhìn lại, con ngươi liền ngưng trọng hơn, song đâu đó lại lóe lên một tia tiếu ý. May mà đám giáo đồ huyết luyện phái đều mang mặt nạ nên biểu hiện nhỏ ấy không lộ ra bên ngoài.

Khóe miệng Hứa Tử Du giương cao.

Oan gia ngõ hẹp. Hình chấp sự, lần này ta nhất định sẽ trả đủ những gì đã chịu đựng.

Hộ pháp cuối cùng của huyết luyện phái không phải nhân vật nào xa lạ với Hứa Tử Du, đối phương chính là Hình chấp sự của Chấp Pháp Đường, là kẻ đã t·ra t·ấn hắn dã man khi bị nghi là h·ung t·hủ s·át h·ại Hồ trưởng lão (dù rằng đấy là sự thật).

Hứa Tử Du đã thề sẽ trả lại món nợ ngày hôm ấy, hắn không ngờ cơ hội lại tới sớm đến vậy.

Nếu chuyện ngày hôm nay là thiên ý, vậy thì hắn nguyện ý tiếp nhận. Không biết giáo chủ huyết luyện phái là nhân vật hô mưa gọi gió ra sao. Riêng vụ lần này, hắn phải xử Hình chấp sự cho bằng được. Cái mạng gã phải do hắn nhận lấy mới phải đạo.

“Ôi mẹ ơi, sao Hình hộ pháp lại ở đây? không phải ngày mai ngài ấy mới đến sao?” Tên mắng chửi Hứa Tử Du nãy giờ vội vàng vuốt ngực thở phào, dáng vẻ như thể vừa thoát khỏi tử thần.

“Trong giáo phát sinh nhiều chuyện như thế, giáo chủ cho gọi hộ pháp về cũng phải. Ngài ấy bao năm bôn ba ở bên ngoài vì bổn giáo, nay về thấy cảnh tiêu điều chắc cũng nặng tâm sự.”

Một tên khác thở dài, trông là biết đang vuốt mông ngựa.

Hứa Tử Du: “...” Hẳn là nặng tâm sự. Ta thấy tên đó vẫn còn đang tận hưởng lắm.

Đãi ngộ của chấp sự ngoại môn Ngự Ma Tông tuy không nhiều bằng cấp trưởng lão nhưng hoàn toàn vượt trội nhóm đệ tử ngoại môn thông thường. Thậm chí khi các đệ tử thể hiện tốt trong các kỳ tiểu bí của tông môn, cao tầng còn tưởng thưởng thêm.

Nói chung, đã là người của Ngự Ma Tông thì cũng đã hơn tán tu rồi.



Hứa Tử Du chỉ mới nghe có người bán sống bán c·hết phục vụ cho đại tông môn, chưa thấy trường hợp ngược lại nào. Hình chấp sự khiến hắn mở mang đầu óc đấy.

Tiếc là bây giờ Hứa Tử Du đang ở trong lòng địch nên chưa thể báo cáo lại với Dương trưởng lão nhưng tiền trảm hậu tấu cũng không phải lựa chọn tệ.

Hình chấp sự luôn luôn dè chừng hắn mà, nếu gã phát hiện hắn là người chỉ điểm thì làm gì có chuyện để yên. Thể nào gã cũng sẽ lôi hắn theo, mà hắn đã bị lôi đi cùng thì không đời nào Dương trưởng lão đứng nhìn. Lão sẽ động thủ diệt khẩu hắn ngay tức khắc.

Nhìn chung, cả hai sẽ không thoát khỏi một trận sống mái.

“Có lẽ giáo chủ đã có sắp xếp rồi mới cho gọi chấp sự về sớm. Chúng ta thấp cổ bé họng, làm tốt chuyện của mình là được rồi, nghị luận chuyện cấp trên làm gì.” Hứa Tử Du bảo.

Hai người kia lập tức quay đầu lại: “Ngươi sâu sắc thế từ bao giờ vậy?”

“Ở thời điểm này còn không chịu khôn ra thì đã sớm c·hết rồi.” Hứa Tử Du làm bộ phỉ nhổ, dáng vẻ vừa không kiên nhẫn vừa giận dỗi chuyện ban nãy.

Hai tên kia không phải kiểu người thông minh, thấy hắn thế cũng không nghi ngờ gì, thậm chí còn tía lia cái miệng, vô tình tiết lộ một mớ thông tin mà không hề hay biết.

Hứa Tử Du nghe rất chăm chú, không quên tập trung thính lực vào một tai để nghe lén chuyện bên ngoài. Hình chấp sự vẫn ở bên ngoài đại sảnh kiểm kê số lượng, gã không hề rời khỏi vị trí, cũng không di chuyển đến những nơi hiểm yếu trong tế điện.

Theo lời hai tên đồng bạn ngu xuẩn, giáo chủ hiện thời tựa hồ đang bận chuẩn bị tế đàn nên ngày nào đám thuộc hạ cũng phải thay phiên mang cung nhân vào đây huyết tế.

Có điều, ngoài Hình chấp sự và một số người được chọn, những người khác không hề hay biết tế đàn được đặt ở đâu, cùng lắm là chỉ biết hướng đi.

Tế đàn là một phiên bản hoàn thiện hơn của trận pháp. Ở trong phạm vi của tế đàn, bất kỳ trận pháp đơn giản nào cũng sẽ được khuếch đại hiệu lực. Nếu huyết luyện phái thi triển trận pháp hấp huyết thì phạm vi bao trùm có khi sẽ lan rộng ra toàn bộ kinh thành.

Với phạm vi bao quát kinh khủng như thế, không một ai trong kinh thành có thể sống sót nổi.

“Đ-đại nhân, c-cứu tiểu nhân với! Tiểu nhân không muốn c·hết!”

Đang lúc suy nghĩ, bên ngoài điện chợt vang lại tiếng van nài thê lương.

Hứa Tử Du quay đầu sang, bắt gặp dáng hình của từng cung nhân một đang gào khóc thảm thiết lôi kéo chân của viên tướng vừa lôi người vào trong điện.

Tay chân bọn họ đều đang bị trói chặt và bị buộc với nhau, nếu bọn họ muốn chạy thì phải chạy tập thể, nhưng sự hỗn loạn khi bỏ chạy sẽ khiến cho đoàn người trở thành gánh nặng của nhau. Sau cùng, số phận của bọn họ cũng chỉ là những vật tế bị dồn ép vào chỗ c·hết.

Nhìn đoàn người bị viên tướng lôi vào trong đường luồng đối diện với bản thân, Hứa Tử Du không bày bỏ bất kỳ cảm xúc nào đặc biệt. Hắn đang đợi thời điểm thích hợp.

… Và hắn đã đợi được.

Bình Luận

0 Thảo luận