Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 69: Chương 69: Không đề

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:17:06
Chương 69: Không đề

Hứa Tử Du lặng lẽ xuất quan rồi quay trở lại mà không ai hay biết. Điền Kiến Quốc đến tận giờ vẫn chỉ nghĩ hắn đang bế quan tu luyện mà thôi, nhưng giờ lại đúng là thế. Hắn đang bế quan tu luyện, sẵn tiện củng cố cảnh giới để chuẩn bị cho những cuộc chiến tiếp theo.

Hứa Tử Du đã thoát khỏi trạng thái tập trung cao độ nên có thể vừa ổn định cảnh giới vừa quan sát Điền Kiến Quốc thông qua trận pháp. Trong hai ngày tiếp theo, lão và Điền Đại Chính thường xuyên nhập cung để nghị sự với Kỳ Vương.

Nhìn trạng thái của cả hai khi quay trở về, Hứa Tử Du cảm thấy hơi nghi ngờ. Hắn cứ tưởng Kỳ Vương đang vội chạy nước rút chứ, thế mà lại không như vậy.

Thể trạng của Điền Kiến Quốc và Điền Đại Chính vẫn rất ổn định, không hề có dấu hiệu sa sút đến từ ảnh hưởng của trận pháp hấp huyết

“Kỳ lạ thật đấy, chẳng lẽ Kỳ Vương đổi kế hoạch?” Hứa Tử Du nhăn mày.

Nghĩ ngợi mãi không ra được kết quả, Hứa Tử Du quyết định xuất quan. Dù sao tu vi của hắn cũng đã ổn định, ngoại thương cũng lành lặn, không cần phải bế quan thêm nữa. Môi trường ẩm thấp xung quanh không phù hợp để tu luyện Tiểu Ma Công cho lắm.

Khi Hứa Tử Du xuất quan, bầu trời cũng đã tối mịt lại. Điền Kiến Quốc vừa hay hồi phủ nên vội vàng đến chỗ ngục tối để vấn an hắn, thần sắc vô cùng tươi tỉnh.

“Tiên gia, ngài xuất quan rồi!”

Hứa Tử Du quan sát lão một chút mới nói: “Mấy ngày này Kỳ Vương không động thủ sao?”

Nhắc đến Kỳ Vương, Điền Kiến Quốc vội bảo: “Kỳ Vương gần đây không có biểu hiện gì kỳ lạ, cả buổi chầu triều vẫn thể hiện phong thái như mọi khi, chỉ khác là cơ cấu nhân sự trong cung hiện giờ đang thay đổi, ám tử do ta và các quan lại khác cài vào đều m·ất t·ích không rõ nguyên do. Không có tai mắt trong cung, chúng ta tạm thời bị mù rồi, thưa tiên gia.”

Hứa Tử Du thầm thở phào nhẹ nhõm. Phải rồi, Kỳ Vương phải có động thái thì hắn mới không lo lắng, lão an phận thủ thường quá thì hắn lại không biết phải đối ứng ra sao.

“Nếu tái cơ cấu nhân sự trong cung thì có khả năng Kỳ Vương đã chuyển đổi mục tiêu từ quan đại thần sang cung nhân. Huyết luyện là phương thức tu hành không được phép đứt quãng, không thì phản phệ sẽ chỉ khiến cho một người tay chân lành lặn trở thành một con quái vật bị dục vọng chiếm hữu.” Hứa Tử Du đáp lại.

“Ý của tiên gia là Kỳ Vương…”

“Ừ, Kỳ Vương không phải đang nhẫn nhịn, mà ông ta không thể kiên nhẫn được nữa.”

Nghe vậy, Điền Kiến Quốc không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Từ lúc nghe được phương thức huyết luyện từ chỗ Hứa Tử Du, lão đã biết số phận của những người b·ị b·ắt cóc. Hiện tại triều đình đang là căn cứ của huyết luyện phái nên lão không tiện công khai mọi chuyện nhưng sau khi vụ việc này kết thúc, toàn bộ kinh thành có lẽ sẽ chìm trong t·ang t·óc.

Kỳ Vương không thể kiên nhẫn chờ đợi, vậy thì lão chỉ còn cách g·iết chóc và hấp huyết mọi đối tượng mà lão có thể bắt gặp. Mấy hôm nay Điền Kiến Quốc không thấy nhiều cung nhân, cứ tưởng là Nội Vụ Phủ rút đi để hạn chế lọt thông tin, nhưng không, lão đoán bọn họ đ·ã c·hết dưới tay Kỳ Vương, c·hết một cách đau đớn và oan ức.



Điền Kiến Quốc thở dài: “Tiên gia, ta đang nghĩ đến chuyện liên hợp với các quan đại thần khác. Mặc dù binh quyền không còn nằm trong tay võ tướng nữa nhưng nếu đồng lòng hiệp trợ lẫn nhau, ta vẫn tin là có cách bức ép Kỳ Vương thoái vị.”

“Hiệp trợ lẫn nhau?” Hứa Tử Du cười khẩy: “Đại nhân, làm quan bấy lâu nay, đại nhân nghĩ hạng người tham sống s·ợ c·hết chiếm đa số hay thiểu số?”

Điền Kiến Quốc im lặng, không đáp cũng rõ ràng câu trả lời.

“Kỳ Vương có thể đơn cô thế cô nhưng trong tay ông ta có bí pháp tu hành. Thể trạng khỏe mạnh của ông ta hiện tại là minh chứng cho điều đó. Con người ai cũng có khát khao trở nên trường sinh bất tử, nếu Kỳ Vương lợi dụng dục vọng để khống chế, ta tin hiệu quả sẽ còn to lớn hơn cả việc ông ta bắt người nhà quan đại thần làm con tin đấy.” Hứa Tử Du đáp.

Điền Kiến Quốc hạ tầm mắt, dáng vẻ già nua lộ rõ trong mắt hắn.

Hứa Tử Du vỗ vai lão: “Ta đã nói với đại nhân rồi, sự việc hiện tại đã sớm nằm ngoài tầm với, cố gắng nhường nào cũng vô ích thôi. Thay vì đứng lên rồi c·hết một cách vô nghĩa, hãy để mọi chuyện lại cho những tu hành giả chúng ta.”

Điền Kiến Quốc tiếp tục im lặng. Một lát sau, lão mới lên tiếng: “Xem ra ta không còn lựa chọn nào khác tốt hơn. Mong tiên gia hãy cứu giúp con dân Kỳ Quốc.”

Lão ôm quyền khom mình.

Hứa Tử Du vội đỡ lấy lão: “Đại nhân đừng làm vậy. Sức ta có hạn, chỉ có thể đảm bảo ủy thác của Dương trưởng lão là cùng, những chuyện xa hơn tùy vào ý trời đi.”

Điền Kiến Quốc thở dài. Lão biết rõ ủy thác của Hứa Tử Du chứ, chỉ là lão kỳ vọng hắn sẽ làm được nhiều hơn. Đáng tiếc, ý hắn đã quyết ngay từ đầu.

“... Ta vẫn còn vướng bận quá nhiều, có lẽ đấy là lý do ta không thể trở thành tiên gia.”

Điền Kiến Quốc cảm thán.

Hứa Tử Du không tiếp lời. Tu hành không phải vấn đề liên quan tới vướng bận, dù sao bản thân tu hành giả cũng có những vướng bận riêng. Có điều, nói nhiều chuyện liên quan đến tu hành sẽ chỉ làm giảm đi tính thần bí của tu hành giới nên hắn không tiếp tục dây dưa nữa.

Trở vào trong thư phòng, đôi bên tiếp tục bàn bạc và trao đổi thông tin để bổ sung vào nguồn tình báo sẵn có. Sẵn tiện, Hứa Tử Du cũng chỉnh lý lại toàn bộ thông tin một lần nữa rồi truyền thư về cho dược viên.

Tính toán thời gian, Hứa Tử Du đoán kỳ thu hoạch Liệt Dương Quả đã kết thúc. Với bản sự luyện đan của Dương trưởng lão, hắn nghĩ lão phải luyện xong Ngân Cốt Đan rồi mới phải, sao đến giờ vẫn chưa đến kinh thành Kỳ Quốc thế.

Tình hình của Hứa Tử Du giờ này nói tốt thì tốt, bảo không tốt thì không tốt. Trước mắt, hắn vẫn an toàn nhưng sắp tới là đến ngày tập hợp định kỳ của huyết luyện phái nên khó mà nói trước chuyện gì sẽ xảy đến. Tình huống lúc ấy có khi sẽ còn thậm tệ hơn.



Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Tử Du cảm thấy bản thân đã hơi bao đồng quá rồi. Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Điền Kiến Quốc, vậy thì kinh thành có hỗn loạn tới đâu hắn cũng mặc, chỉ cần đảm bảo tính mạng đối phương thì nhiệm vụ của hắn sẽ xong.

Khổ nỗi, Hứa Tử Du đang cần Trúc Cơ Đan. Điều kiện mà Dương trưởng lão đưa ra là “làm tốt” nhưng hắn không rõ ngưỡng “làm tốt” của lão là như thế nào.

Dương trưởng lão khó tính ai ai cũng biết, ngưỡng của lão chắc chắn cao không kể xiết. Nếu hắn không dấn thân và điều tra ngọn ngành, khéo lại chẳng thu được gì.

Những lúc như thế này, Hứa Tử Du thật sự rất muốn chửi sư phụ mình một tiếng. Hắn dù chỉ là vật thí nghiệm thì ít ra cũng là vật thí nghiệm thành công, lão nên ưu ái hắn nhiều hơn chứ không phải chủ động thiết lập kiểu nuôi thả như hiện tại.

Càng nghĩ Hứa Tử Du càng nôn nóng, thậm chí còn bực đến nỗi đánh sập luôn bức tường đá ở bên trong ngục tối mà vẫn không hề nguôi ngoai.

“Chậc, phải kiềm chế cái tính nóng nảy này lại mới được.” Hứa Tử Du tặc lưỡi.

——

Hoàng cung Kỳ Quốc.

Bầu không khí trong cung hiện thời tựa như rơi vào bên trong hầm băng vạn năm, không một ai dám lên tiếng, cũng chẳng một ai dám đưa mắt nhìn người đang trầm mặc trên bảo tọa.

Nội tâm giáo chủ huyết luyện phái giờ này đang rất tức giận, thậm chí ma khí của lão còn phảng phất lan rộng ra xung quanh, khiến cho đám tu hành giả Tọa Tâm cảnh phải run như cầy sấy. Có người yếu vía, không chịu nổi nữa liền ngất lịm ngay trong tư thế quỳ.

Giáo chủ biết, nhưng lão không quan tâm. Một chút sinh mạng nhỏ nhoi của bọn chúng nào đáng giá như sinh mạng của Lục hộ pháp. Xem như c·hết toàn bộ rồi cũng không xứng.

Lão giờ này đang rất hối hận. Đáng lý lão không nên để Lục hộ pháp hành sự một mình, bây giờ nghĩ lại thì cũng đã muộn màng. Người không còn, bên cạnh lão cũng chẳng còn ai.

Tứ đại hộ pháp huyết luyện phái c·hết ba người, người mạnh nhất còn c·hết không rõ ràng, t·hi t·hể tới giờ vẫn chưa ai tìm được. Thậm chí, chẳng một ai trong phái hiện giờ có thể trả lời cho giáo chủ biết ai là người đã g·iết Lục hộ pháp.

Huyết luyện phái vẫn luôn tiềm phục trong bóng tối. Kết quả, bóng tối của chúng còn chẳng sâu thẳm bằng đối phương. Trong mắt kẻ địch, chúng giờ này đang ở ngoài ánh sáng.

“Các ngươi tính đóng giả làm xác c·hết đến bao giờ?” Giáo chủ lạnh giọng.

Đám thuộc hạ bên dưới vội khom mình, ánh mắt liếc ngang liếc dọc hòng tìm kiếm người có thể lên tiếng thay. Đáng tiếc, ai cũng như ai, chẳng ai nguyện gì giúp người còn lại.



“Một lũ phế vật!”

Giáo chủ tức giận vỗ chưởng vào tên gần nhất. Đối phương lập tức hóa thành huyết vụ, máu thịt bầy nhầy khiến tên bên cạnh kh·iếp hãi mất vía.

Một tên hét lên, trong điện liền hỗn loạn ngay tức khắc.

Giáo chủ vốn đang tức giận, nay nhìn tràng cảnh còn dễ dàng khiến cơn giận của lão tăng cao. Hết người này đến người khác, lão không ngừng g·iết chóc.

Khi trong điện trở nên yên tĩnh trở lại, chung quanh chỉ còn là núi xác chất đống.

Giáo chủ thở hổn hển, nộ hỏa trong người vẫn chưa hề có dấu hiệu nguôi ngoai. Lão quay lại bảo tọa, nghiêng người chống đầu mà nghĩ ngợi.

Hành lang trước mặt bỗng vọng tới tiếng bước chân. Lão liền chuyển tầm mắt đến.

“Ngươi tới đúng giờ đấy, đáng tiếc, giờ này cũng chỉ còn mình ngươi thôi.” Lão bảo.

Bóng đen bước ra ngoài, bất giác dừng chân trước núi thây xác mà trầm mặc một lúc.

“Giáo chủ g·iết sạch rồi thì còn mỗi mình ta là phải. Những người khác đâu? Không phải bọn họ luôn ở cạnh người sao, thưa giáo chủ?”

Giáo chủ hừ lạnh: “Đều bị g·iết hết rồi. Toàn bộ bổn giáo hiện tại chỉ còn mỗi ngươi và ta.”

Nghe vậy, tay hộ pháp kia không khỏi giật mình: “C·hết hết? Bao quát Lục hộ pháp?”

Nghe đến tên Lục hộ pháp, mi tâm của giáo chủ càng trở nên nhăn sâu hơn.

Lão hít một hơi, chậm rãi đáp lại: “Ừ, bao quát cả cô ta.”

Tên hộ pháp còn lại lâm vào trầm mặc. Sau một hồi suy tư, gã liền lắc đầu.

“Thế thì chúng ta phải báo thù thôi, không thể để đối phương được đằng chân lân đằng đầu.”

Giáo chủ nhếch mép.

“Đúng ý ta đấy.”

Bình Luận

0 Thảo luận