Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ma Chủng

Chương 59: Chương 59: Đau đớn triền miên

Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:16:44
Chương 59: Đau đớn triền miên

Nhân nhượng với kẻ có ý đồ g·iết mình là hành động vô cùng ngu xuẩn. Hứa Tử Du từng phạm sai lầm tương tự trong quá khứ nên hắn sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đó. Ai đối xử tốt với hắn, hắn sẽ dùng lễ đáp lại, nhưng ai muốn g·iết hắn, vậy thì nên chuẩn bị tinh thần đón nhận sự đáp trả. Hắn không phải thánh nhân, hắn sẽ không nương tay.

Tên xấu số đã nổi sát khí từ khi còn ở Hồ Nhạn Lâm. Nếu Hứa Tử Du yếu hơn, hắn đã sớm trở thành oan hồn dưới mũi thương y, nhưng hắn mạnh hơn nên hắn có thể phản sát.

Tu hành nói hoa mỹ là cường thân kiện thể, tiếp cận đại đạo, tiêu dao thiên địa, nhưng nói trắng trợn là chém chém g·iết g·iết, mình không c·hết thì người khác phải c·hết.

Tài nguyên luôn có hạn mà tu hành giả thì mỗi lúc một nhiều hơn. Nếu như lò luyện cổ Hứa Tử Du trải qua chỉ là phiên bản thu nhỏ của những đứa trẻ chưa trải đời thì tu hành giới là một lò luyện cổ với đa chủng loại cổ độc và niên kỷ. Ngày này qua tháng nọ, những con cổ độc này vẫn không ngừng thôn phệ và g·iết chóc lẫn nhau để leo l·ên đ·ỉnh cao.

Từ ngày bước chân ra khỏi lò luyện cổ và thấy lại ánh sáng mặt trời, Hứa Tử Du đã biết dưới bầu trời này độc ác đến nhường nào. Bản chất của nó méo mó và xấu xí. Còn hắn thì phải chịu đựng sự quấy rầy của nó ngày qua ngày.

Hứa Tử Du vừa h·ành h·ạ vừa cứu chữa đối phương. Nước thuốc mà hắn đang sắc là loại chuyên chữa trị ngoại thương trong quá trình luyện thể, tuy rằng kết quả không mang đến tức thì nhưng dược lực đủ mạnh để khiến các v·ết t·hương không hoại tử.

Mục đích của Hứa Tử Du là thông tin, nếu đối phương c·hết rồi thì hắn uổng công vô ích. Nhưng hắn sẽ không cho y cơ hội được thở dốc. Y phải chịu nỗi đau giằng xé hết lần này đến lần khác, đến khi tinh thần y rệu rã không còn sức chống cự nổi.

“T-ta… ta nói… ta nói…”

Ngay lúc Hứa Tử Du định cắt đi của quý thì y mới lên tiếng rõ ràng, nước mắt giàn giụa trên gương mặt đã mất đi niềm tin vào lẽ sống, tựa hồ đang gắng sức để bấu víu vào lòng tự trọng cuối cùng. Y không thể sống nhưng y muốn c·hết… với tư cách nam nhân.

Hứa Tử Du cũng là nam nhân nên hắn hiểu cảm giác bị động chạm vào điểm chí tử. Song hắn lại không động đến từ đầu, bởi hắn cần phá tan bức tường tinh thần của y trước.

Hắn thành công rồi.

Hứa Tử Du vứt con dao cùn lại bàn, thản nhiên kéo ghế tới.

“Các ngươi là kẻ đã thực hiện những cuộc b·ắt c·óc gần đây?”

Tên xấu số rên rỉ trong đau đớn, khó khăn đáp lại: “Phải… là chúng ta…”

“Đằng sau các ngươi là kẻ nào? Kẻ đó và chủ nhân phường thị Hồ Nhạn Lâm có quan hệ gì?”

Gương mặt tên xấu số hơi đổi, chỉ là y b·ị t·hương quá nặng rồi nên những thay đổi ấy lại như một cơn gió thoáng qua. Y đáp: “L-là một… giáo chủ… là người đứng sau.”

Hứa Tử Du nheo mắt lại. Không ngoài dự đoán của hắn lắm.

Ngay từ khi hồng y nữ tử xuất hiện và chủ động gây hấn, hắn đã cảm thấy quan hệ giữa cô với chủ nhân Hồ Nhạn Lâm không tầm thường. Lại thêm danh xưng “tiểu thư” từ mấy tên bị hắn g·iết nữa thì suy đoán lại càng chắc nịch hơn.

Khổ nỗi, kẻ đứng sau Hồ Nhạn Lâm lại là tu hành giả sở hữu tu vi thấp nhất là Trúc Dịch cảnh, Hứa Tử Du đồng cấp có thể không ngại ai nhưng cách trở một đại cảnh giới thì hắn là con kiến, người ta là con voi. Kiến chạy đến đâu thì trên đầu vẫn luôn là chân voi.



“Làm sao các ngươi biết được thân phận của ta?” Hứa Tử Du hỏi tiếp.

“Thân phận… ngươi?” Y cười gằn đau đớn: “R-rất tiếc… ta không biết… Tiểu thư… không chia sẻ thông tin với… bất kỳ ai. N-ngươi g·iết tiểu thư… g-giáo chủ…”

“Ngươi mới là người g·iết cô ta.” Hứa Tử Du mỉm cười: “Trường thương của ngươi là v·ết t·hương chí mạng, không phải quyền pháp của ta. Khi nhận t·hi t·hể của cô ta cùng với tin m·ất t·ích của ngươi, ngươi nghĩ giáo chủ của ngươi sẽ có suy nghĩ gì?”

Nghe vậy, gương mặt y không khỏi tái nhợt lại. Bờ môi lắp bắp.

“K-không đời nào… giáo chủ… sẽ không…”

“Riêng tên gọi tiểu thư đã cho thấy thân phận giữa hai người các ngươi cách trở lẫn nhau. Không có người đối chứng, ngươi nghĩ bản thân mình có thể thoát tội ư?” Hứa Tử Du cười khẩy: “Khoảnh khắc nữ nhân đó c·hết dưới mũi thương ngươi, cuộc đời ngươi đã xong rồi.”

Tên xấu số giận run. Cơn đau bất giác kéo tới.

Gương mặt y nhợt nhạt không còn chút máu tươi.

“Đừng làm chuyện vô ích nữa. Giáo chủ của ngươi là ai? Bắt cóc quan lại trong triều làm gì?”

Y run giọng: “Giáo chủ của ta… ngươi… không động nổi… còn b·ắt c·óc… bọn chúng chỉ là… vật hiến… tế. Máu tươi của chúng… là tài liệu… tu hành…”

“Huyết luyện sao?” Hứa Tử Du trầm tư: “Nếu là huyết luyện thì máu và tu vi của tu hành giả sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn, tại sao lại là đại quan trong triều?”

Y cười khẽ, người ngợm run rẩy.

“Làm sao… ta biết được… Ta chỉ đến hỗ… trợ tiểu thư.”

Hứa Tử Du trầm mặc một lúc, đôi mắt thình lình lóe dị quang.

“Giáo chủ của ngươi là người hoàng tộc?”

Tên xấu số lộ ra vẻ khó hiểu. Hứa Tử Du đoán chừng y cũng không biết. Đáng tiếc, người nắm giữ nhiều thông tin hơn là hồng y nữ tử đ·ã c·hết rồi nên hắn khó mà đào sâu thêm nữa.

Suy nghĩ một lát, hắn hỏi tiếp: “Các ngươi và Hợp Hoan Tông có quan hệ gì?”

“Hợp… Hoan?” Y cười khẩy: “Đại môn phái… xem chúng ta… như cỏ rác, tại sao chúng ta… phải bắt…” Đang nói giữa chừng, con ngươi y đột nhiên lóe dị quang: “Không đúng… tại sao ngươi… lại hỏi Hợp Hoan? Tam đại…”

“Tiểu thư của ngươi tu hành hoan thuật, tuy không mạnh lắm nhưng cấp độ hoan thuật đấy không phải loại công pháp phổ biến trong giới tán tu.” Hứa Tử Du ngắt lời.



Nghe vậy, vẻ mặt tên xấu số càng trở nên vặn vẹo hơn. Hắn mím môi.

“Khốn kiếp… hết Ngự Ma… đến Hợp Hoan… giáo chủ… rốt cuộc người… muốn làm… gì?”

Ngự Ma? Ngự Ma Tông ư?

Hứa Tử Du nghe được từ khóa ngoài ý muốn. May mà hoàn cảnh trong ngục tối và đối phương đang cúi đầu nên không thể thấy vẻ mặt hắn, không thì lộ rồi.

“Xem ra giáo chủ của ngươi có m·ưu đ·ồ riêng mà không nói cho thuộc hạ biết. Ngươi cũng chỉ là quân cờ dùng xong rồi bỏ thôi.” Hứa Tử Du nhếch mép: “Đáng thương làm sao.”

“Ngươi thì biết… cái gì…?!”

Y ngẩng đầu nghiến răng. Máu tươi tràn qua kẽ, vẻ mặt vặn vẹo đầy thống khổ.

“Ta không cần biết, cũng không có hứng thú biết. Vốn dĩ không muốn hỏi nhiều nhưng nghe thấy vài cái tên thú vị nên ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội. C·hết đau đớn hay ra đi chóng vánh, ngươi tự chọn cho khéo. Tu hành giả Ngự Ma Tông ngươi nhắc ban nãy là tên nào?”

Đôi mắt y tràn ngập phẫn nộ, nội tâm bất cam. Nhưng nhớ lại những gì mà bản thân đã chịu, y bất giác rùng mình. Hứa Tử Du không nói chơi, hắn nói là làm.

“Ta không biết… chỉ biết hắn… là chấp sự… ngoại môn… M-mỗi một tháng chúng ta… mới gặp mặt một lần… Chúng ta… không biết mặt nhau.” Y khó khăn đáp: “Lần cuối… là ba tuần trước.”

Vậy là còn một tuần nữa sẽ đến kỳ gặp mặt tiếp theo.

Hứa Tử Du đệm ngón tay lên bàn gỗ. Tiếng lộc cộc vang đều trong ngục tối.

“Môn phái của ngươi có thủ đoạn quan trắc tu vi gì?”

“Quan trắc…? Ý ngươi… là Nặc Phong Thuật?”

Hứa Tử Du ngồi hơi thẳng người: “Nặc Phong Thuật là sao?”

Tên xấu số khó khăn cựa quậy, tính lên tiếng giải thích thì lại ngại nội dung dài nên chỉ điểm thẳng vào trong túi trữ vật Hứa Tử Du c·ướp từ trước, bên trong có cuốn sách ghi chép Nặc Phong Thuật. Hắn muốn nghiên cứu thì cứ việc, y không quản.

Hứa Tử Du vẫn còn đang phiền muộn vì bị phát giác sớm, cứ tưởng chỉ có mỗi mình hồng y nữ tử sở hữu thủ đoạn quan trắc tu vi, không ngờ là cả một môn phái.

Thế thì tình hình không lạc quan như những gì hắn mong mỏi rồi.

“Một câu hỏi cuối, ngươi có cấp bậc gì trong môn phái? Mối quan hệ đồng môn ra sao?”



Tên xấu số nhíu mày, không rõ vì sao Hứa Tử Du lại hỏi câu này. Đúng hơn, đây không nên là câu hỏi sau cùng mới phải. Nhưng nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích, y không phải người làm chủ đại cục, y chỉ muốn chấm dứt nỗi đau không thể nào ngừng lại.

“Ta… là hộ pháp. Ngoài ta… vẫn còn ba người khác. Tên Ngự Ma… là một trong số đó.”

Y gắng gượng đáp lại, hơi thở một lúc một yếu ớt.

“Chúng ta hoạt động… độc lập với nhau… chúng ta chỉ… chia sẻ… trong kỳ gặp mặt… Ngươi ở đây… là chuyện chỉ có tiểu thư… biết. Thông của ta như thế… là đủ chưa…?”

Hứa Tử Du nheo mắt lại, gương mặt vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào khác.

“Ngươi đang muốn đánh đố ta sao? Hộ pháp nào chỉ có Định Pháp thượng cảnh?”

Y cười khẩy: “Ngươi thấy ta… giờ này còn… có tâm… sức đấy ư? Môn phái chúng ta… không phải đại phái… Đào đâu ra lắm… Tiềm Hư thế… chứ.”

“Còn nói được thì vẫn còn cơ hội lật mặt.” Hứa Tử Du bình thản đáp lại.

Y trầm mặc một lúc, tia sáng trong đôi mắt đã sớm vụt tắt.

“Mỗi tháng… chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi có nước… và trăng tròn. Không hội tụ… đủ hai yếu tố đó… chúng ta sẽ không bao giờ… xuất hiện.”

Nghe vậy, Hứa Tử Du vẫn không động đậy. Hắn vẫn giữ tư thế khoanh tay nhìn.

“... Thật sự hết rồi.” Y khó khăn thở dài.

Hứa Tử Du hơi hạ tầm mắt, cảm thấy tinh thần đối phương đã rệu rã như bùn nhão thì cũng từ bỏ ý định chơi trò kiên nhẫn. Y không kiên nhẫn nổi nữa.

“Ta sẽ giữ lời.”

Hứa Tử Du triệu hồi Huyết Sắc Nhận, ánh đỏ rực lóe trong ngục tối phảng phất lại vẻ lạnh lùng trong con ngươi hắn.

Tên xấu số tới lúc c·hết rồi vẫn còn thấy run rẩy, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ. Rõ ràng tu vi cảnh giới của y cao hơn, tại sao y lại không có chút lực hoàn thủ?

Không lẽ… đối phương là thiên tài?

Ánh đỏ lướt qua mắt y, cảnh vật trong tầm mắt lập tức đảo ngược rồi xoay tròn. Thủ cấp của y lăn lông lốc trên đất, tóc tai rũ rượi trông rất kinh.

Hứa Tử Du xoay người, nhanh chóng mò mẫm túi trữ vật của đối phương.

Một lát sau, khóe miệng hắn giương lên.

“Tìm ra rồi.”

Nặc Phong Thuật.

Bình Luận

0 Thảo luận