Cài đặt tùy chỉnh
Ma Chủng
Chương 56: Chương 56: Đại chiến bên hồ (1)
Ngày cập nhật : 2024-11-16 16:16:44Chương 56: Đại chiến bên hồ (1)
Dựa vào thông tin nhỏ nhoi Hứa Tử Du thu được từ tên xấu số, kẻ đứng đằng sau vụ việc á·m s·át hắn là một nữ tu hành giả chuyên mặc hồng y.
Thành thật mà nói, tin này có như không bởi sắc đỏ tương đối phổ biến trong ma đạo. Nữ tử hồng y lại càng đại trà, nhất là những người thuộc Hợp Hoan Tông. Hắn nghe nói đồng phục tông môn của bọn họ cũng mang màu sắc này.
Kinh thành Kỳ Quốc là điểm giao thoa thế lực của tam tông ma đạo nên nước ngầm nơi này hỗn tạp là chuyện không thể tránh khỏi. Hứa Tử Du bị tu hành giả Hợp Hoan Tông nhắm trúng cũng không phải chuyện nằm ngoài dự tính, dù sao ở trong chốn kinh thành, hắn không hề sử dụng mặt nạ. Hơn nữa, vì tu hành giả đã tập kích nên chắc chắn thân phận tu hành của hắn đã bị lộ. Vấn đề mà hắn quan tâm hiện tại là lộ được bao nhiêu.
Nếu chỉ lộ thân phận tu hành, Hứa Tử Du chỉ việc tương kế tựu kế nhưng nếu lộ thân phận đệ tử Ngự Ma Tông, hắn phải tiêu diệt đối phương bằng mọi giá.
Điền Kiến Quốc vốn đang lo không thể có được manh mối thì nay Hứa Tử Du lại tìm được, nội tâm liền ôm chút kỳ vọng. Nhưng để xác thực tính chân thật, đích thân hắn phải đến hồ Nhạn Lâm vào đêm nay. Khi hắn đi, phủ Quốc công sẽ trở thành vườn không nhà trống.
“Yên tâm, ta chưa hề lơ là chuyện bảo vệ đại nhân.” Hứa Tử Du bảo.
Điền Kiến Quốc chần chừ một lúc lại nói: “Tiên gia, ta đã có tuổi rồi, nếu số mệnh khó sống, tiên gia không cần phải quan tâm tới ta, chỉ cần để mắt đến gia quyến…”
“Thật có lỗi, ủy thác của Dương trưởng lão chỉ liên quan đến đại nhân, những người khác còn tùy vào tình hình. Sức ta có hạn, mong đại nhân thông cảm.” Hứa Tử Du ngắt lời.
Nghe vậy, Điền Kiến Quốc không khỏi não nề. Lão ôm quyền thở dài.
“Nếu tiên gia đã nói vậy, ta không dám cưỡng cầu nữa.”
Hứa Tử Du mỉm cười: “Quốc công đại nhân không cần phải ảo não. Nếu tình huống cho phép, ta vẫn có thể bảo vệ gia quyến của đại nhân.” Hắn chỉ tay lên trời: “Khi đến đây, ta đã thi triển một tòa pháp trận bảo hộ phủ Quốc công, nếu địch thủ không quá mạnh thì nó sẽ thay ta bảo hộ đại nhân và toàn bộ gia quyến. Nhưng trong tình huống không thể chống đỡ, ưu tiên duy nhất của ta là đại nhân, hi vọng đại nhân hiểu cho ta vào tình cảnh đó.”
Điền Kiến Quốc cười khổ: “Mọi chuyện đã nằm ngoài tầm tay của triều đình, tiên gia quyết định thế nào thì ta sẽ nghe theo. Chỉ cần gia quyến ổn thỏa, ta sao cũng được.”
Hứa Tử Du cười cười không nói gì nữa.
Sau khi rời khỏi thư phòng của Điền Kiến Quốc, Hứa Tử Du nhanh chóng kiểm tra trận pháp một lần nữa, đồng thời dựng thêm vài tòa pháp trận cảnh giới và huyễn trận nhằm câu kéo thời gian phòng khi địch thủ quá mạnh.
Ước tính sơ bộ thì để bảo hộ toàn bộ phủ Quốc công, Hứa Tử Du phải tiêu tốn hơn một trăm linh thạch hạ phẩm và con số càng ngày càng gia tăng theo số lượng trận pháp hỗ trợ.
Hứa Tử Du kiếm được bao nhiêu thì giờ phải tiêu hết bấy nhiêu.
Vì sinh tồn tại Ngự Ma Tông, tiêu hao bao nhiêu hắn cũng chịu. Chí ít vẫn giữ được cái mạng.
Đảm bảo trận pháp vẫn ổn định và không bị q·uấy n·hiễu bởi dòng chảy linh khí bên trong kinh thành, Hứa Tử Du mới yên tâm rời khỏi phủ Tề Quốc công để đến Hồ Nhạn Lâm.
Mặc dù là giờ khuya nhưng dòng người qua lại vẫn tương đối đông đúc. Kinh thành không hổ danh là chốn phồn hoa, giờ nào cũng có người, lúc nào cũng có tiếng cười nói nô nức.
Hứa Tử Du ẩn danh hành tẩu. Hắn băng qua từng con hẻm nhỏ rồi trốn trong góc tối để tận dụng hiệu quả của Thanh Ngưng Lục Thông Thức.
Phàm nhân và tu hành giả có rất nhiều điểm khác nhau, ngoại trừ tu vi thì thể hiện rõ nhất là bước chân. Tu hành giả tu hành theo công pháp nên bước chân sẽ tuân theo một quy luật nhất định, phàm nhân thì không như vậy. Tuy nhiên, phàm nhân luyện võ lại khác. Khi đấy, điểm khác nhau sẽ không nằm ở bước chân mà ở nhịp thở.
Người luyện võ không thường xuyên luyện khí công nhưng tu hành giả phải duy trì công pháp theo chu thiên điều khí ổn định. Số lượng chu thiên luyện được trong ngày sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu hành và cảnh giới ngày sau.
Người luyện võ có thời gian nghỉ, tu hành giả thì không.
Thông qua những đặc trưng ấy, Hứa Tử Du nhanh chóng xác định số lượng tu hành giả trong khuôn viên mười trượng đổ lại. Càng tiến về Hồ Nhạn Lâm, con số càng tăng cao.
Địa điểm tụ tập tu hành giả trong kinh thường thay đổi và chỉ những ai thường hay qua lại mới có thể nắm bắt sự dịch chuyển này. Nếu cái tên á·m s·át Hứa Tử Du không chịu khai ra thì hắn còn lâu mới biết được địa điểm tụ tập lần này là Hồ Nhạn Lâm.
Vừa đặt chân vào khuôn viên Hồ Nhạn Lâm, Hứa Tử Du đã cảm nhận được dấu vết của trận pháp. Đây là huyễn trận, cấp độ tương đối cao, người dựng ra trận này chí ít phải là Trúc Dịch.
Hứa Tử Du không có lệnh bài thông hành để vượt qua huyễn trận nhưng hắn là trận pháp sư, tìm kiếm mắt trận không hề khó. Thậm chí, hắn có thể tạo một tiểu trận trung hòa để nhập trận đối phương mà không lo bị phát giác. Ở cấp độ này hắn vẫn cáng đáng tốt.
Hắn đoán trận pháp sư Trúc Dịch cảnh kia sẽ không ngờ có người dám ngang nhiên phá trận ngay giữa chốn kinh thanh.
“Ồ, đông đúc thật đấy.”
Hồ Nhạn Lâm là khu vực ăn chơi có tiếng có trong kinh thành. Cho dù màn đêm phủ xuống thì cũng không ảnh hưởng đến sự đông đúc của nơi này. Tuy nhiên, đằng sau sự hoa lệ ấy lại là một sự phồn thịnh khác của tu hành giới.
Ẩn bên dưới vỏ bọc của Hồ Nhạn Lâm là một phường thị trao đổi dành cho tu hành giả. Kết cấu kiến trúc vẫn giống với thế giới thực ngoài kia nhưng bài trí lại khác hẳn.
Hứa Tử Du để ý mọi người đều mang mặt nạ che giấu thân phận nên hắn cũng làm như vậy. May mà ngày trước Thẩm Vân Mai nhắc nhở nên hắn lúc nào cũng mang theo, giờ nghĩ lại cô c·hết dưới tay hắn cũng đáng tiếc. Nhưng thôi, sự đã rồi, không thể trách.
Hứa Tử Du hòa nhập vào dòng người, vừa thăm thú xung quanh vừa dò la tin tức của nữ tử hồng y. Thoạt đầu hắn còn tưởng sẽ khó tìm lắm nhưng thực tế thì không phải vậy.
Người trong phường thị đều che giấu thân phận nên ai cũng mang quần áo tối màu. Mười người thì chắc phải đến bảy có vẻ ngoài che đậy tương đồng nhau, trông qua lại giống một môn phái nào đó hơn là một nhóm tán tu lai vãng.
Nhờ thế, việc tìm kiếm nữ tử hồng y đã trở nên dễ dàng hơn.
“Đạo hữu tìm ta có việc gì chăng?”
Hứa Tử Du vừa đi đến giữa cầu thì sau lưng đã vang lên tiếng cười khanh khách. Thanh âm đối phương rất ngọt, nhả chữ vừa lả lơi vừa khiêu khích. Mặc dù chỉ đang ở sau lưng nhưng mùi hương thơm ngát của hoan thuật lại chẳng lẫn vào đâu.
Hứa Tử Du hơi nheo mắt, nếu không có khứu giác mạnh thì hắn cũng không phát hiện ra được hành tung của đối phương. Bộ pháp di chuyển quá nhẹ.
Hứa Tử Du xoay người, tâm cảnh ổn trọng.
“Tình báo của đạo hữu nhanh thật đấy, xem chừng quanh Hồ Nhạn Lâm này đâu đâu cũng có tai mắt của đạo hữu.” Hắn cong mắt lại.
Hồng y nữ tử mang một mặt nạ hồ ly che khuất nửa trên gương mặt nhưng đường nét từ cằm và khóe môi ở nửa dưới lại cho thấy chủ nhân của chúng là một mỹ nhân.
Dưới góc nhìn của Hứa Tử Du, vừa gặp lần đầu đã chủ động dùng hoan thuật thì nữ nhân này chắc chắn không có ý tốt. Nghĩ lại thì cô là người cho bảy tên thích khách đến tập kích hắn mà. Nếu thực sự có ý tốt, cô đã không làm như thế.
Hồng y nữ tử cười khanh khách. Cô lả lướt đến bên nhưng hắn đã ra hiệu chặn lại: “Không quen không biết, nếu cô tỏ vẻ thân cận không cần thiết thì đừng trách ta ra tay không báo trước.” Đôi mắt hắn ngưng lại, ánh mắt không hề rời khỏi tầm nhìn của cô.
Nghe vậy, hồng y nữ tử liền nghiêng đầu rồi khoanh tay trước ngực. Cô đảo mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, con ngươi lóe dị quang, cơ hồ đã đoán ra thân phận.
“Ái chà, nguyên lai là Hứa đạo hữu, chẳng trách lại hùng hổ đến thế.”
Cô cười khanh khách rồi lùi về sau một bước.
Hứa Tử Du nhếch mép: “Cô nên cảm thấy mừng vì ta không ra tay với cô ngay bây giờ đi.”
Hồng y nữ tử cười khẽ: “Có thể tránh thoát á·m s·át những hai lần thì thực lực của đạo hữu không còn gì phải bàn nữa. Có điều…” Cô nheo mắt lại: “... một Định Pháp trung cảnh như đạo hữu đây liệu có thể duy trì được bao lâu với ngần này người nhỉ?”
Vừa dứt lời, hơn mười tu hành giả đã bao vây cây cầu. Ba con thuyền đang nổi quanh đó cũng ngừng di chuyển, cả ba thuyền phu cũng là tu hành giả, cảnh giới Tọa tâm đỉnh phong. Mái chèo trong tay bọn họ đều là đao ngụy trang.
Hứa Tử Du đảo mắt quanh một vòng, âm thầm xác định con số.
… Hơi nhiều đấy, mười bốn người.
Mặc dù tu vi cao nhất chỉ có Định Pháp sơ cảnh nhưng nếu ngần này cùng xông lên, Hứa Tử Du cũng chẳng ngại chém g·iết. Điều hắn quan tâm là hồng y nữ tử này lại dám động thủ ngay giữa Hồ Nhạn Lâm, nơi biết bao con mắt đang nhìn.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Hứa Tử Du liền lộ đôi tay ra khỏi trường bào che người. Đôi quyền sáo nhanh chóng lóe lên ánh kim dưới ngọn lửa đèn lồng. Huyết Sắc Nhận phụ thể lập tức phóng xuống đất. Độ sắc bén của nó xuyên qua nền đá của cây cầu.
Tiếng lõm bõm vang lên. Nước hồ dưới cây cầu thình lình loang sắc đỏ.
Cái tên trốn dưới cầu đ·ã c·hết. Chỉ trong một chiêu duy nhất, Hứa Tử Du đã xử đối phương mà không tạo ra chút tiếng động nào cả.
Toàn trường lặng đi trong chớp mắt.
“Giết…”
Uỳnh—!!
Tên đứng sau lưng hồng y nữ tử còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị nắm đấm của Hứa Tử Du xuyên phá qua sống lưng. Thân ảnh trên cầu của hắn đã biến mất từ lúc nào không hay.
Hồng y nữ tử giật thốt, con ngươi nở to ra rồi vội vàng động thủ.
Tuy nhiên, Hứa Tử Du nào cho cô cơ hội phản công. Nắm đấm của hắn không chỉ xuyên qua sống lưng tên vừa quát mà còn tiếp tục hướng tới chỗ cô.
“Thiết Ma Quyền, Kình Phong!”
Oành—?!
Một quyền tung ra, uy lực phá nát đòn thế còn chưa thành hình của hồng y nữ tử. Cô phun máu tươi, đôi chân lảo đảo không đứng vững. Đầu óc vẫn còn choáng sau khi nhận kình lực.
Hồng y nữ tử còn chưa kịp định thần thì trước mặt cô đã lóe lên ánh đỏ.
Huyết Sắc Nhận tới rồi.
Dựa vào thông tin nhỏ nhoi Hứa Tử Du thu được từ tên xấu số, kẻ đứng đằng sau vụ việc á·m s·át hắn là một nữ tu hành giả chuyên mặc hồng y.
Thành thật mà nói, tin này có như không bởi sắc đỏ tương đối phổ biến trong ma đạo. Nữ tử hồng y lại càng đại trà, nhất là những người thuộc Hợp Hoan Tông. Hắn nghe nói đồng phục tông môn của bọn họ cũng mang màu sắc này.
Kinh thành Kỳ Quốc là điểm giao thoa thế lực của tam tông ma đạo nên nước ngầm nơi này hỗn tạp là chuyện không thể tránh khỏi. Hứa Tử Du bị tu hành giả Hợp Hoan Tông nhắm trúng cũng không phải chuyện nằm ngoài dự tính, dù sao ở trong chốn kinh thành, hắn không hề sử dụng mặt nạ. Hơn nữa, vì tu hành giả đã tập kích nên chắc chắn thân phận tu hành của hắn đã bị lộ. Vấn đề mà hắn quan tâm hiện tại là lộ được bao nhiêu.
Nếu chỉ lộ thân phận tu hành, Hứa Tử Du chỉ việc tương kế tựu kế nhưng nếu lộ thân phận đệ tử Ngự Ma Tông, hắn phải tiêu diệt đối phương bằng mọi giá.
Điền Kiến Quốc vốn đang lo không thể có được manh mối thì nay Hứa Tử Du lại tìm được, nội tâm liền ôm chút kỳ vọng. Nhưng để xác thực tính chân thật, đích thân hắn phải đến hồ Nhạn Lâm vào đêm nay. Khi hắn đi, phủ Quốc công sẽ trở thành vườn không nhà trống.
“Yên tâm, ta chưa hề lơ là chuyện bảo vệ đại nhân.” Hứa Tử Du bảo.
Điền Kiến Quốc chần chừ một lúc lại nói: “Tiên gia, ta đã có tuổi rồi, nếu số mệnh khó sống, tiên gia không cần phải quan tâm tới ta, chỉ cần để mắt đến gia quyến…”
“Thật có lỗi, ủy thác của Dương trưởng lão chỉ liên quan đến đại nhân, những người khác còn tùy vào tình hình. Sức ta có hạn, mong đại nhân thông cảm.” Hứa Tử Du ngắt lời.
Nghe vậy, Điền Kiến Quốc không khỏi não nề. Lão ôm quyền thở dài.
“Nếu tiên gia đã nói vậy, ta không dám cưỡng cầu nữa.”
Hứa Tử Du mỉm cười: “Quốc công đại nhân không cần phải ảo não. Nếu tình huống cho phép, ta vẫn có thể bảo vệ gia quyến của đại nhân.” Hắn chỉ tay lên trời: “Khi đến đây, ta đã thi triển một tòa pháp trận bảo hộ phủ Quốc công, nếu địch thủ không quá mạnh thì nó sẽ thay ta bảo hộ đại nhân và toàn bộ gia quyến. Nhưng trong tình huống không thể chống đỡ, ưu tiên duy nhất của ta là đại nhân, hi vọng đại nhân hiểu cho ta vào tình cảnh đó.”
Điền Kiến Quốc cười khổ: “Mọi chuyện đã nằm ngoài tầm tay của triều đình, tiên gia quyết định thế nào thì ta sẽ nghe theo. Chỉ cần gia quyến ổn thỏa, ta sao cũng được.”
Hứa Tử Du cười cười không nói gì nữa.
Sau khi rời khỏi thư phòng của Điền Kiến Quốc, Hứa Tử Du nhanh chóng kiểm tra trận pháp một lần nữa, đồng thời dựng thêm vài tòa pháp trận cảnh giới và huyễn trận nhằm câu kéo thời gian phòng khi địch thủ quá mạnh.
Ước tính sơ bộ thì để bảo hộ toàn bộ phủ Quốc công, Hứa Tử Du phải tiêu tốn hơn một trăm linh thạch hạ phẩm và con số càng ngày càng gia tăng theo số lượng trận pháp hỗ trợ.
Hứa Tử Du kiếm được bao nhiêu thì giờ phải tiêu hết bấy nhiêu.
Vì sinh tồn tại Ngự Ma Tông, tiêu hao bao nhiêu hắn cũng chịu. Chí ít vẫn giữ được cái mạng.
Đảm bảo trận pháp vẫn ổn định và không bị q·uấy n·hiễu bởi dòng chảy linh khí bên trong kinh thành, Hứa Tử Du mới yên tâm rời khỏi phủ Tề Quốc công để đến Hồ Nhạn Lâm.
Mặc dù là giờ khuya nhưng dòng người qua lại vẫn tương đối đông đúc. Kinh thành không hổ danh là chốn phồn hoa, giờ nào cũng có người, lúc nào cũng có tiếng cười nói nô nức.
Hứa Tử Du ẩn danh hành tẩu. Hắn băng qua từng con hẻm nhỏ rồi trốn trong góc tối để tận dụng hiệu quả của Thanh Ngưng Lục Thông Thức.
Phàm nhân và tu hành giả có rất nhiều điểm khác nhau, ngoại trừ tu vi thì thể hiện rõ nhất là bước chân. Tu hành giả tu hành theo công pháp nên bước chân sẽ tuân theo một quy luật nhất định, phàm nhân thì không như vậy. Tuy nhiên, phàm nhân luyện võ lại khác. Khi đấy, điểm khác nhau sẽ không nằm ở bước chân mà ở nhịp thở.
Người luyện võ không thường xuyên luyện khí công nhưng tu hành giả phải duy trì công pháp theo chu thiên điều khí ổn định. Số lượng chu thiên luyện được trong ngày sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu hành và cảnh giới ngày sau.
Người luyện võ có thời gian nghỉ, tu hành giả thì không.
Thông qua những đặc trưng ấy, Hứa Tử Du nhanh chóng xác định số lượng tu hành giả trong khuôn viên mười trượng đổ lại. Càng tiến về Hồ Nhạn Lâm, con số càng tăng cao.
Địa điểm tụ tập tu hành giả trong kinh thường thay đổi và chỉ những ai thường hay qua lại mới có thể nắm bắt sự dịch chuyển này. Nếu cái tên á·m s·át Hứa Tử Du không chịu khai ra thì hắn còn lâu mới biết được địa điểm tụ tập lần này là Hồ Nhạn Lâm.
Vừa đặt chân vào khuôn viên Hồ Nhạn Lâm, Hứa Tử Du đã cảm nhận được dấu vết của trận pháp. Đây là huyễn trận, cấp độ tương đối cao, người dựng ra trận này chí ít phải là Trúc Dịch.
Hứa Tử Du không có lệnh bài thông hành để vượt qua huyễn trận nhưng hắn là trận pháp sư, tìm kiếm mắt trận không hề khó. Thậm chí, hắn có thể tạo một tiểu trận trung hòa để nhập trận đối phương mà không lo bị phát giác. Ở cấp độ này hắn vẫn cáng đáng tốt.
Hắn đoán trận pháp sư Trúc Dịch cảnh kia sẽ không ngờ có người dám ngang nhiên phá trận ngay giữa chốn kinh thanh.
“Ồ, đông đúc thật đấy.”
Hồ Nhạn Lâm là khu vực ăn chơi có tiếng có trong kinh thành. Cho dù màn đêm phủ xuống thì cũng không ảnh hưởng đến sự đông đúc của nơi này. Tuy nhiên, đằng sau sự hoa lệ ấy lại là một sự phồn thịnh khác của tu hành giới.
Ẩn bên dưới vỏ bọc của Hồ Nhạn Lâm là một phường thị trao đổi dành cho tu hành giả. Kết cấu kiến trúc vẫn giống với thế giới thực ngoài kia nhưng bài trí lại khác hẳn.
Hứa Tử Du để ý mọi người đều mang mặt nạ che giấu thân phận nên hắn cũng làm như vậy. May mà ngày trước Thẩm Vân Mai nhắc nhở nên hắn lúc nào cũng mang theo, giờ nghĩ lại cô c·hết dưới tay hắn cũng đáng tiếc. Nhưng thôi, sự đã rồi, không thể trách.
Hứa Tử Du hòa nhập vào dòng người, vừa thăm thú xung quanh vừa dò la tin tức của nữ tử hồng y. Thoạt đầu hắn còn tưởng sẽ khó tìm lắm nhưng thực tế thì không phải vậy.
Người trong phường thị đều che giấu thân phận nên ai cũng mang quần áo tối màu. Mười người thì chắc phải đến bảy có vẻ ngoài che đậy tương đồng nhau, trông qua lại giống một môn phái nào đó hơn là một nhóm tán tu lai vãng.
Nhờ thế, việc tìm kiếm nữ tử hồng y đã trở nên dễ dàng hơn.
“Đạo hữu tìm ta có việc gì chăng?”
Hứa Tử Du vừa đi đến giữa cầu thì sau lưng đã vang lên tiếng cười khanh khách. Thanh âm đối phương rất ngọt, nhả chữ vừa lả lơi vừa khiêu khích. Mặc dù chỉ đang ở sau lưng nhưng mùi hương thơm ngát của hoan thuật lại chẳng lẫn vào đâu.
Hứa Tử Du hơi nheo mắt, nếu không có khứu giác mạnh thì hắn cũng không phát hiện ra được hành tung của đối phương. Bộ pháp di chuyển quá nhẹ.
Hứa Tử Du xoay người, tâm cảnh ổn trọng.
“Tình báo của đạo hữu nhanh thật đấy, xem chừng quanh Hồ Nhạn Lâm này đâu đâu cũng có tai mắt của đạo hữu.” Hắn cong mắt lại.
Hồng y nữ tử mang một mặt nạ hồ ly che khuất nửa trên gương mặt nhưng đường nét từ cằm và khóe môi ở nửa dưới lại cho thấy chủ nhân của chúng là một mỹ nhân.
Dưới góc nhìn của Hứa Tử Du, vừa gặp lần đầu đã chủ động dùng hoan thuật thì nữ nhân này chắc chắn không có ý tốt. Nghĩ lại thì cô là người cho bảy tên thích khách đến tập kích hắn mà. Nếu thực sự có ý tốt, cô đã không làm như thế.
Hồng y nữ tử cười khanh khách. Cô lả lướt đến bên nhưng hắn đã ra hiệu chặn lại: “Không quen không biết, nếu cô tỏ vẻ thân cận không cần thiết thì đừng trách ta ra tay không báo trước.” Đôi mắt hắn ngưng lại, ánh mắt không hề rời khỏi tầm nhìn của cô.
Nghe vậy, hồng y nữ tử liền nghiêng đầu rồi khoanh tay trước ngực. Cô đảo mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, con ngươi lóe dị quang, cơ hồ đã đoán ra thân phận.
“Ái chà, nguyên lai là Hứa đạo hữu, chẳng trách lại hùng hổ đến thế.”
Cô cười khanh khách rồi lùi về sau một bước.
Hứa Tử Du nhếch mép: “Cô nên cảm thấy mừng vì ta không ra tay với cô ngay bây giờ đi.”
Hồng y nữ tử cười khẽ: “Có thể tránh thoát á·m s·át những hai lần thì thực lực của đạo hữu không còn gì phải bàn nữa. Có điều…” Cô nheo mắt lại: “... một Định Pháp trung cảnh như đạo hữu đây liệu có thể duy trì được bao lâu với ngần này người nhỉ?”
Vừa dứt lời, hơn mười tu hành giả đã bao vây cây cầu. Ba con thuyền đang nổi quanh đó cũng ngừng di chuyển, cả ba thuyền phu cũng là tu hành giả, cảnh giới Tọa tâm đỉnh phong. Mái chèo trong tay bọn họ đều là đao ngụy trang.
Hứa Tử Du đảo mắt quanh một vòng, âm thầm xác định con số.
… Hơi nhiều đấy, mười bốn người.
Mặc dù tu vi cao nhất chỉ có Định Pháp sơ cảnh nhưng nếu ngần này cùng xông lên, Hứa Tử Du cũng chẳng ngại chém g·iết. Điều hắn quan tâm là hồng y nữ tử này lại dám động thủ ngay giữa Hồ Nhạn Lâm, nơi biết bao con mắt đang nhìn.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Hứa Tử Du liền lộ đôi tay ra khỏi trường bào che người. Đôi quyền sáo nhanh chóng lóe lên ánh kim dưới ngọn lửa đèn lồng. Huyết Sắc Nhận phụ thể lập tức phóng xuống đất. Độ sắc bén của nó xuyên qua nền đá của cây cầu.
Tiếng lõm bõm vang lên. Nước hồ dưới cây cầu thình lình loang sắc đỏ.
Cái tên trốn dưới cầu đ·ã c·hết. Chỉ trong một chiêu duy nhất, Hứa Tử Du đã xử đối phương mà không tạo ra chút tiếng động nào cả.
Toàn trường lặng đi trong chớp mắt.
“Giết…”
Uỳnh—!!
Tên đứng sau lưng hồng y nữ tử còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị nắm đấm của Hứa Tử Du xuyên phá qua sống lưng. Thân ảnh trên cầu của hắn đã biến mất từ lúc nào không hay.
Hồng y nữ tử giật thốt, con ngươi nở to ra rồi vội vàng động thủ.
Tuy nhiên, Hứa Tử Du nào cho cô cơ hội phản công. Nắm đấm của hắn không chỉ xuyên qua sống lưng tên vừa quát mà còn tiếp tục hướng tới chỗ cô.
“Thiết Ma Quyền, Kình Phong!”
Oành—?!
Một quyền tung ra, uy lực phá nát đòn thế còn chưa thành hình của hồng y nữ tử. Cô phun máu tươi, đôi chân lảo đảo không đứng vững. Đầu óc vẫn còn choáng sau khi nhận kình lực.
Hồng y nữ tử còn chưa kịp định thần thì trước mặt cô đã lóe lên ánh đỏ.
Huyết Sắc Nhận tới rồi.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận