Cài đặt tùy chỉnh
Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay
Chương 47: Chương 47: Là các ngươi ép ta ác
Ngày cập nhật : 2024-11-16 12:01:31Chương 47: Là các ngươi ép ta ác
Khi Tiêu Dao tiến sâu hơn vào căn cứ, khoảng cách giữa hắn và những tên còn lại càng thu hẹp. Số lượng tên đàn em b·ị đ·ánh bay đã lên đến hàng chục, nhưng bọn chúng vẫn không từ bỏ. Họ đồng loạt lao lên, tưởng như không có điểm dừng.
“Làm sao mà các ngươi có thể thắng được ta?” Hắn chế nhạo, cú đấm tiếp theo lại đưa một tên bay lên cao, rơi xuống như một quả bóng cao su xẹp, trong khi những tên khác chỉ biết đứng nhìn với ánh mắt hoảng sợ.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn, những tiếng la hét, tiếng v·a c·hạm và tiếng thở hổn hển hòa lẫn vào nhau. Tiêu Dao đứng giữa vòng vây của những tên xã hội đen, nhưng hắn không hề lo lắng. Hắn vẫn giữ vững tinh thần, mỗi cú đấm và mỗi bước đi của hắn đều thể hiện sức mạnh và sự kiên cường.
Mỗi lần có tên lao lên, Tiêu Dao lại tiếp tục đánh bại, không có bất kỳ ai đủ sức để ngăn cản hắn. “Hãy lao lên đây! Hãy cho ta thấy sức mạnh của các ngươi!”
Hắn hô lớn, khiến cho những tên còn lại càng thêm lo lắng, những tên xã hội đen giờ đây không còn dám t·ấn c·ông, mà chỉ đứng im quan sát, cảm nhận sự áp đảo từ kẻ thù.
Tiêu Dao, mặc dù đã thấm mệt sau những trận chiến ác liệt, vẫn tiếp tục đứng vững giữa đám đông đàn em băng Sài Lang. Mồ hôi ướt đẫm trên trán, thở hổn hển nhưng không có dấu hiệu bỏ cuộc. Hắn biết rằng, chỉ cần một khoảnh khắc lùi bước, mọi nỗ lực của hắn sẽ trở thành công cốc.
Những tên đàn em vẫn chưa biết sợ hãi, liên tục lao vào. Nhưng lần này, với cơ thể mệt mỏi, Tiêu Dao không còn đủ sức để né tránh hết những cú t·ấn c·ông, vẫn để cho một vài kẻ t·ấn c·ông vào những chỗ không hiểm yếu. Hắn cảm thấy những cú đấm của đối thủ đập vào người mình, mặc dù không mạnh như những cú đánh trước đó nhưng cũng đủ để khiến hắn cảm thấy đau đớn.
“Ta không thể dừng lại...” Tiêu Dao thầm nghĩ, cảm giác mệt mỏi không cho phép hắn nghỉ ngơi. Mỗi cú đấm, mỗi động tác đều được thực hiện với tất cả sức lực còn lại trong người.
Dù mệt mỏi, Tiêu Dao vẫn chiến đấu kiên cường. Hắn đã gục ngã, nhưng không thể để lòng tự tôn của mình b·ị đ·ánh bại. Những tên đàn em không ngừng lao tới, một tên sau khi b·ị đ·ánh bay đã gây sự chú ý cho những tên khác. “Lao lên, đánh gục nó!” tiếng hô hào vang lên, nhưng sức mạnh của Tiêu Dao vẫn không thể b·ị đ·ánh bại dễ dàng.
Giữa đám đông ồn ào, một tên đàn em băng Sài Lang bất ngờ rút súng, nhằm thẳng vào Tiêu Dao. Viên đạn vụt bay, nhưng Tiêu Dao đã rút ra huyết Tu La chi kiếm, nhanh chóng chém đôi viên đạn bay tới, khiến nó nổ tung trong không khí. Ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm đỏ rực như máu, một cảnh tượng đầy uy lực và đáng sợ.
“Đã bảo là không dùng v·ũ k·hí, sao lại muốn thử thách sự kiên nhẫn của ta?” Tiêu Dao gầm lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía tên vừa s·ử d·ụng s·úng.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, những tên đàn em khác trong băng Sài Lang nhận ra rằng sự nhân từ của Tiêu Dao đã hết. Một tên trong số họ, bực tức chỉ vào kẻ vừa dùng súng: “Là mày hại chúng ta! Nếu không thì Tu La đã không rút kiếm! Giờ thì tất cả đều sẽ phải trả giá!”
Cả đám tức giận, những tiếng chửi rủa và lời mắng mỏ vang lên như một cơn bão, họ đều hướng sự tức giận về phía tên vừa khai hỏa. Họ biết rằng nếu Tiêu Dao sử dụng huyết Tu La chi kiếm, sẽ chẳng còn ai lành lặn, tất cả sẽ phải đối mặt với c·ái c·hết hoặc bị tàn phế.
“Ta đã cố gắng kiên nhẫn!” Tiêu Dao quát lớn, rút kiếm ra khỏi vỏ và bước tới. Hắn bắt đầu vung kiếm, từng đường chém sắc lẹm như lưỡi dao cắt xuyên qua không khí, khiến những tên đàn em xung quanh phải lùi lại sợ hãi.
“Hãy chuẩn bị cho cái giá phải trả!” Hắn gầm lên và chỉ trong tích tắc, những cú chém của huyết Tu La chi kiếm đã đánh bay hàng chục tên, khiến chúng gục xuống trong đau đớn, có kẻ mất tay, kẻ mất chân.
Tiêu Dao, như một cỗ máy hủy diệt, liên tục tiến lên, những đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ, nhanh chóng và chính xác. Các tên đàn em, từ những kẻ ban đầu hăng hái lao vào, giờ đã hoảng sợ trước sức mạnh của hắn. Họ nhận ra rằng, nếu họ không ngừng mắng chửi nhau và tập trung, chính họ sẽ phải trả giá cho sự tức giận của kẻ thù.
“Chạy đi! Hắn không phải là người mà chúng ta có thể đánh bại!” Một tên hét lên trong hoảng loạn, nhưng Tiêu Dao đã quá mạnh, hắn chỉ cần một vài động tác đơn giản để gạt bỏ những tên còn lại.
Cuộc chiến trở thành một cuộc tàn sát không thương tiếc. Tiêu Dao, không hề dừng lại, tiếp tục sử dụng huyết Tu La chi kiếm, biến đám đông thành những khối thịt. Hắn không muốn dùng kiếm, nhưng sự tức giận và sự sống còn đã khiến hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Đám đàn em băng Sài Lang giờ đây chỉ còn lại nỗi sợ hãi và sự hối hận cho những quyết định ngu xuẩn của mình.
Hắn gầm lên, tiếng hô vang vọng cả không gian: “Ai còn muốn thử thách sự kiên nhẫn của ta? Hãy tiến lên, nếu không thì hãy quay lại và đối mặt với số phận của chính mình!”
Cuộc chiến giữa Tiêu Dao và băng Sài Lang vẫn tiếp diễn, nhưng giờ đây, những tên còn sống không còn sự quyết tâm như trước, sự sợ hãi đã bao trùm lên họ, khiến họ phải tìm đường tháo chạy hoặc đầu hàng trước sức mạnh của Tu La - Sở Tiêu Dao.
Khi Tiêu Dao tiến sâu hơn vào căn cứ, khoảng cách giữa hắn và những tên còn lại càng thu hẹp. Số lượng tên đàn em b·ị đ·ánh bay đã lên đến hàng chục, nhưng bọn chúng vẫn không từ bỏ. Họ đồng loạt lao lên, tưởng như không có điểm dừng.
“Làm sao mà các ngươi có thể thắng được ta?” Hắn chế nhạo, cú đấm tiếp theo lại đưa một tên bay lên cao, rơi xuống như một quả bóng cao su xẹp, trong khi những tên khác chỉ biết đứng nhìn với ánh mắt hoảng sợ.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn, những tiếng la hét, tiếng v·a c·hạm và tiếng thở hổn hển hòa lẫn vào nhau. Tiêu Dao đứng giữa vòng vây của những tên xã hội đen, nhưng hắn không hề lo lắng. Hắn vẫn giữ vững tinh thần, mỗi cú đấm và mỗi bước đi của hắn đều thể hiện sức mạnh và sự kiên cường.
Mỗi lần có tên lao lên, Tiêu Dao lại tiếp tục đánh bại, không có bất kỳ ai đủ sức để ngăn cản hắn. “Hãy lao lên đây! Hãy cho ta thấy sức mạnh của các ngươi!”
Hắn hô lớn, khiến cho những tên còn lại càng thêm lo lắng, những tên xã hội đen giờ đây không còn dám t·ấn c·ông, mà chỉ đứng im quan sát, cảm nhận sự áp đảo từ kẻ thù.
Tiêu Dao, mặc dù đã thấm mệt sau những trận chiến ác liệt, vẫn tiếp tục đứng vững giữa đám đông đàn em băng Sài Lang. Mồ hôi ướt đẫm trên trán, thở hổn hển nhưng không có dấu hiệu bỏ cuộc. Hắn biết rằng, chỉ cần một khoảnh khắc lùi bước, mọi nỗ lực của hắn sẽ trở thành công cốc.
Những tên đàn em vẫn chưa biết sợ hãi, liên tục lao vào. Nhưng lần này, với cơ thể mệt mỏi, Tiêu Dao không còn đủ sức để né tránh hết những cú t·ấn c·ông, vẫn để cho một vài kẻ t·ấn c·ông vào những chỗ không hiểm yếu. Hắn cảm thấy những cú đấm của đối thủ đập vào người mình, mặc dù không mạnh như những cú đánh trước đó nhưng cũng đủ để khiến hắn cảm thấy đau đớn.
“Ta không thể dừng lại...” Tiêu Dao thầm nghĩ, cảm giác mệt mỏi không cho phép hắn nghỉ ngơi. Mỗi cú đấm, mỗi động tác đều được thực hiện với tất cả sức lực còn lại trong người.
Dù mệt mỏi, Tiêu Dao vẫn chiến đấu kiên cường. Hắn đã gục ngã, nhưng không thể để lòng tự tôn của mình b·ị đ·ánh bại. Những tên đàn em không ngừng lao tới, một tên sau khi b·ị đ·ánh bay đã gây sự chú ý cho những tên khác. “Lao lên, đánh gục nó!” tiếng hô hào vang lên, nhưng sức mạnh của Tiêu Dao vẫn không thể b·ị đ·ánh bại dễ dàng.
Giữa đám đông ồn ào, một tên đàn em băng Sài Lang bất ngờ rút súng, nhằm thẳng vào Tiêu Dao. Viên đạn vụt bay, nhưng Tiêu Dao đã rút ra huyết Tu La chi kiếm, nhanh chóng chém đôi viên đạn bay tới, khiến nó nổ tung trong không khí. Ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm đỏ rực như máu, một cảnh tượng đầy uy lực và đáng sợ.
“Đã bảo là không dùng v·ũ k·hí, sao lại muốn thử thách sự kiên nhẫn của ta?” Tiêu Dao gầm lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía tên vừa s·ử d·ụng s·úng.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, những tên đàn em khác trong băng Sài Lang nhận ra rằng sự nhân từ của Tiêu Dao đã hết. Một tên trong số họ, bực tức chỉ vào kẻ vừa dùng súng: “Là mày hại chúng ta! Nếu không thì Tu La đã không rút kiếm! Giờ thì tất cả đều sẽ phải trả giá!”
Cả đám tức giận, những tiếng chửi rủa và lời mắng mỏ vang lên như một cơn bão, họ đều hướng sự tức giận về phía tên vừa khai hỏa. Họ biết rằng nếu Tiêu Dao sử dụng huyết Tu La chi kiếm, sẽ chẳng còn ai lành lặn, tất cả sẽ phải đối mặt với c·ái c·hết hoặc bị tàn phế.
“Ta đã cố gắng kiên nhẫn!” Tiêu Dao quát lớn, rút kiếm ra khỏi vỏ và bước tới. Hắn bắt đầu vung kiếm, từng đường chém sắc lẹm như lưỡi dao cắt xuyên qua không khí, khiến những tên đàn em xung quanh phải lùi lại sợ hãi.
“Hãy chuẩn bị cho cái giá phải trả!” Hắn gầm lên và chỉ trong tích tắc, những cú chém của huyết Tu La chi kiếm đã đánh bay hàng chục tên, khiến chúng gục xuống trong đau đớn, có kẻ mất tay, kẻ mất chân.
Tiêu Dao, như một cỗ máy hủy diệt, liên tục tiến lên, những đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ, nhanh chóng và chính xác. Các tên đàn em, từ những kẻ ban đầu hăng hái lao vào, giờ đã hoảng sợ trước sức mạnh của hắn. Họ nhận ra rằng, nếu họ không ngừng mắng chửi nhau và tập trung, chính họ sẽ phải trả giá cho sự tức giận của kẻ thù.
“Chạy đi! Hắn không phải là người mà chúng ta có thể đánh bại!” Một tên hét lên trong hoảng loạn, nhưng Tiêu Dao đã quá mạnh, hắn chỉ cần một vài động tác đơn giản để gạt bỏ những tên còn lại.
Cuộc chiến trở thành một cuộc tàn sát không thương tiếc. Tiêu Dao, không hề dừng lại, tiếp tục sử dụng huyết Tu La chi kiếm, biến đám đông thành những khối thịt. Hắn không muốn dùng kiếm, nhưng sự tức giận và sự sống còn đã khiến hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Đám đàn em băng Sài Lang giờ đây chỉ còn lại nỗi sợ hãi và sự hối hận cho những quyết định ngu xuẩn của mình.
Hắn gầm lên, tiếng hô vang vọng cả không gian: “Ai còn muốn thử thách sự kiên nhẫn của ta? Hãy tiến lên, nếu không thì hãy quay lại và đối mặt với số phận của chính mình!”
Cuộc chiến giữa Tiêu Dao và băng Sài Lang vẫn tiếp diễn, nhưng giờ đây, những tên còn sống không còn sự quyết tâm như trước, sự sợ hãi đã bao trùm lên họ, khiến họ phải tìm đường tháo chạy hoặc đầu hàng trước sức mạnh của Tu La - Sở Tiêu Dao.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận