Cài đặt tùy chỉnh
Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Chương 179: Chương 179: Có sợ chết không?
Ngày cập nhật : 2024-11-10 07:43:24Chương 179: Có sợ chết không?
Từng hàng dài đội viên dựa theo sự sắp xếp phân công từ trước bắt đầu tiến về phía ba đường nhánh. Chiến trường chỉ cách điểm tập kết hành quân hơn 1 cây số, bởi vậy tất cả mọi người đều là cuốc bộ. Những chiếc xe jeep cơ động cao đa phần là chở đạn, lựu đạn, súng máy hạng nặng, súng phóng lựu, quân tư trang tiếp tế và hậu cần quân y như băng gạc và thuốc sát trùng.
Hàn Phong ngồi trên một chiếc xe jeep nhìn đoàn quân dũng mãnh tiến về phía trước. Trong số này có người là sinh viên, có người là công nhân, có người là nông dân, có người là nhân viên văn phòng, cũng có người vô công rồi nghề đầu đường xó chợ. Bọn họ hiện tại đều có chung mục đích: đánh hạ thi triều, giải phóng trung tâm huyện Liễu Lâm, cứu sống mấy trăm người sống sót đang mắc kẹt.
Mục tiêu kia một nửa là thật, một nửa chính là do Hàn Phong vẽ ra.
Làm gì có cái thứ gọi là cứ điểm người sống sót chứ.
Mỗi cuộc chiến đều cần có ý nghĩa của nó. Chỉ cần có ý nghĩa, người tham chiến sẽ có động lực, có quyết tâm, có cố gắng. Nếu không thể tìm ra ý nghĩa đủ lớn, vậy tốt nhất vắt óc mà bịa ra, để cho mọi người nhìn thấy mục tiêu và hi vọng, nỗ lực truy cầu nó.
Tới khi đạt mục đích, tìm một cái cớ đủ tốt đẹp, sau đó đưa ra thành quả thay thế tương đương để lấp liếm là đủ.
Hàn Phong đi nước cờ này đã sớm tính tới nước cờ tiếp theo. Cái cớ, hắn đã chuẩn bị xong, thành quả thay thế tương đương, tất nhiên cũng đã sẵn sàng, có thể dùng bất kỳ lúc nào.
Hiện tại chỉ cần chiến thắng mà thôi. Nếu trận này thắng, hắn sẽ vững bước trong nước cờ tiếp theo. Nếu trận này bại, hắn sẽ có tới 90% thất bại trong nhiệm vụ sơ cấp này, buộc phải chấp nhận thiệt hại giảm 3 cấp, mất cơ hội đoạt được kỹ năng tứ giai.
Việc này cũng có thể coi như chính thức bị loại khỏi “trò chơi” tàn khốc này. Nếu hắn thất bại, e rằng sẽ không bao giờ còn nhận được nhiệm vụ hệ thống nữa, sẽ đánh mất tất cả ưu thế, từ nay về sau vĩnh viễn tụt hậu, cuối cùng lưu lạc trở thành con cờ, vĩnh viễn phụ thuộc vào cường giả.
Hắn không tin bản thân đủ may mắn để tiếp tục rút ra nhiều trang bị level 4, thậm chí trang bị đẳng cấp cao hơn, lại càng không tin bản thân đủ khả năng đơn độc tiêu diệt thây ma tiến hoá để rớt ra kỹ năng tứ giai đâu.
Bởi vậy, hắn chỉ cho phép chiến thắng, không cho phép thất bại.
Bất kể hi sinh.
Xe chạy 2 phút tới trước phòng tuyến số 3 thì dừng lại. Phòng tuyến số 3 kéo dài khoảng 100 mét, bao gồm 12 bức tường cao 1.3 mét, rộng 2 mét, xếp xen kẽ với nhau khi thì bên trái, khi thì bên phải. Những bức tường này đều được đắp lên từ bùn đất, bên trong có lõi trụ bằng cọc gỗ và chông sắt, bên ngoài cũng được quấn kỹ bởi vải đay, tổng thể vô cùng vững chắc.
Tại phòng tuyến này đã có rải rác đội viên bắt đầu nấp sau các bức tường, dùng súng trường AK47 xạ kích về phía thi đàn xa xa.
Thi đàn đông nghịt một mảnh đầu người nhấp nhô chỉ cách họ gần 300 mét.
Pằng.
Pằng.
Pằng pằng…
Từng viên đạn mang theo động năng cự đại v·út v·út v·út lao về phía thi đàn, có viên trúng đầu, có viên trúng ngực, có viên trực tiếp bắn hụt. Khoảng cách gần 300 mét vẫn có thể coi như khá xa, màn bắn súng này chỉ xem như khởi động mà thôi.
Đây đều là các đội viên phi phàm giả trên cấp 4, họ đã tiếp xúc với thây ma rất nhiều lần, đã có miễn dịch đối với sợ hãi nhất định. Dù trước mặt là thi đàn đông nghịt, họ vẫn biểu lộ ra tương đối vững vàng.
Những người này được điều tới trước đương nhiên là để ổn định và làm chỗ dựa tinh thần cho nhóm tân binh tới sau. Phải biết thành phần đội ngũ hiện tại có tới 40% tân binh, hầu hết mới được huấn luyện cách cầm súng, cách ngắm bắn, cách dựa theo hiệu lệnh rút lui từ tối qua tới sáng nay, đừng nói tới việc chiến đấu cùng thây ma. Không có người bên cạnh cổ động, e rằng sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Hàn Phong nheo mắt nhìn về phía thi hải vạn con, chúng nó đã bắt đầu tiến vào phòng tuyến thứ nhất
Phòng tuyến thứ nhất dài 100 mét, bao gồm 8 hố lớn, mỗi hố có kích thước trung bình rộng 3 mét, dài 4 mét, sâu 2 mét. Thành hố dựng thẳng không hề có bất kỳ điểm bám vào, đáy hố còn cắm xuống rất nhiều chông sắt sắc bén, tất nhiên cũng không thể thiếu được dung dịch keo đặc chế siêu dính nhớp được điều chế từ lốp xe.
Ngoại biên thi đàn bắt đầu tiến tới hố sâu thứ nhất. Thây ma vô tri, càng là không có khái niệm nhìn ngó hay đánh giá, không thể làm ra tránh né, phía sau xô đẩy phía trước, cứ như vậy bước ra một bước.
Phịch!
Rơi tự do từ độ cao 2 mét không đáng sợ, đáng sợ là địa điểm rơi xuống còn cắm đầy chông sắt. Thây ma này sau khi úp mặt xuống hố sâu, thân thể bị cắm vào chi chít chông sắt, nó còn chưa kịp giãy dụa, một lượng lớn keo nhờn đặc quánh đã hoàn toàn nuốt chửng nó.
Phịch… Phịch…
Liên tiếp những thanh âm rơi xuống, con này nối tiếp con khác úp mặt xuống hố chông. Chúng nó còn chưa kịp giãy dụa đã bị đại lượng keo nhờn nuốt chửng, kế đó là đồng loại đè lên trên lưng, thân thể càng thêm bị cắm sâu vào chông sắt, cuối cùng không thể ngóc đầu dậy nổi.
Chỉ trong thời gian năm phút, vô số thây ma đã nhảy xuống hố sâu, số lượng ước chừng trăm con, nhưng thi đàn vẫn tiếp tục đẩy lên phía trước không ngừng nghỉ, giống như vĩnh viễn không dừng bước sợ hãi.
Dầu đen dính nhớp cũng cao dần rồi đầy ặc tràn lên miệng hố, thây ma vẫn không chùn bước tiếp tục lao lên, qua 10 phút, chiếc hố đầu tiên đã bị lấp đầy bởi t·hi t·hể thây ma thối rữa.
Hơn hai trăm thây ma đã xem như bị loại khỏi vòng chiến.
Thi đàn phía sau không có một điểm phản ứng, tiếp tục dẫm qua hố sâu chứa đầy xác c·hết, đồng bạn của chúng nó càng thêm bị đè chặt xuống dưới, âm thanh kêu gào thậm chí không thể thoát ra khỏi miệng.
Mặt đất lênh láng dung dịch đặc quánh như thể hồ dán, càng giống như một chiếc bẫy chuột đen kịt trải khắp mặt đường. Những thây ma level 1, level 2 số lượng đông đảo nhất, thực lực yếu kém nhất, chúng nó bước đi càng lúc càng khó khăn, có con khi nhấc chân lên đã bị cụt mất bàn chân, thậm chí cụt mất cẳng chân, thân thể mất đi cân đối ngã xuống nền đất.
Một khi ngã xuống, đồng nghĩa với c·ái c·hết.
Thây ma phía sau lạnh lùng đạp qua xác c·hết đồng bạn, đem vô số cỗ t·hi t·hể dẫm thành thịt nát, chỉ trong thời gian vài phút, đã có mấy chục thây ma bị đạp c·hết trên đường.
Đống thịt nát bét cùng dịch mủ nửa đen nửa đỏ lan tràn ra bốn phương tám hướng, mặt đường bị nhuộm bởi một lớp dính nhớp thứ hai, nhưng lần này đã bước đi dễ dàng hơn nhiều.
Đây là một con đường trải đầy t·hi t·hể.
Đại quân thây ma hi sinh gần 300 sinh mạng đã thành công vượt qua hố sâu thứ nhất.
Nhìn cảnh tượng này, vài đội viên thân thể bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, sau đó là mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.
Sự đáng sợ của thây ma ngoài ngoại hình ghê tởm và độc lực chạm vào liền c·hết thì chính là thái độ của bọn nó. Bọn nó tuyệt đối không sợ hãi, không do dự, không hoảng loạn, không ngại hi sinh hay thiếu quyết đoán trước bất kỳ điều gì. Nếu là con người khi gặp nghịch cảnh này kiểu này, hẳn là sẽ chọn cách đi vòng, cách bắc cầu qua hố, thậm chí là trực tiếp rút lui.
Nhưng thi đàn thì càng trực tiếp hơn, chúng nó dùng t·hi t·hể đồng bạn để tiến lên, đem hố sâu biến thành đất bằng, dường như muốn khẳng định với nhân loại một điều:
Bọn ta đã đến, sẵn sàng dẫm nát tất cả mọi thứ cản đường, kể cả đó có là đồng loại.
Bọn ta có v·ũ k·hí mạnh nhất mà các ngươi không có, đó chính là, không s·ợ c·hết.
Đối mặt với một thứ ngay cả c·ái c·hết cũng không sợ đây là áp lực vô cùng lớn, khiến cho người ta chỉ muốn lập tức xoay người bỏ chạy.
Hàn Phong sắc mặt cũng không dễ nhìn, thậm chí là vô cùng nghiêm trọng. Hắn nhanh chóng đảo tròng mắt một cái rồi cao giọng hô lên:
- Lũ thây ma này chỉ có một chiến thuật duy nhất là tiến lên, kể cả khi đối diện nguy hiểm, bọn chúng cũng vẫn ngu xuẩn như cũ, không biết làm ra lựa chọn khác biệt. Điều này chứng tỏ kẻ chỉ huy phía sau không biết biến báo, không có khả năng lãnh đạo, hoàn toàn là vô tri. Dưới 7 ải sắp đặt cẩn thận của chúng ta, đại quân thây ma sẽ bị g·iết sạch!
Vài đội viên nhanh chóng giật mình rồi hô lớn phụ hoạ:
- Giết sạch bọn chúng.
Theo sau sự cổ động của Hàn Phong, tinh thần của đám đội viên lại một lần nữa được kéo lên cao, những viên đạn lại được xạ kích hướng về phía thi đàn. Đem những thây ma vượt qua được hố sâu đầu tiên b·ắn c·hết.
Nhưng thi đàn không có nửa điểm phản ứng, vẫn như cũ đẩy đại quân tiến lên, dường như vĩnh viễn không ngại ngùng, càng không làm ra phản ứng khác biệt.
Hố sâu thứ 2 nhanh chóng bị lấp đầy, sau đó là hố sâu thứ 3, thứ 4. Xác c·hết cùng dầu đen dính nhớp đã trải đầy mặt đất, vô số thây ma đã bị dẫm đạp nát bét như tương, mùi xú uế khủng kh·iếp khiến người buồn nôn có thể ngửi thấy từ cách xa vài trăm mét.
Thi đàn bỏ xuống hơn 1000 đầu thây ma hòng vượt qua 4 hố sâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ dị động khác biệt nào cả.
Hàn Phong nhìn cảnh này thì nghiến răng nghiến lợi, tên khốn sau màn đã “khôn” lên rồi.
Nó không cử tướng ra bảo vệ thây ma cấp thấp nữa. Trước đây mỗi khi thi đàn bị khiêu khích, nó đều cử thây ma tiến hoá xông lên giải quyết đối thủ, hiện tại lại muốn toàn lực bảo toàn quân số thây ma tiến hoá, không muốn hi sinh chủ lực cao tầng, mặc kệ phía trước thế nào liền thế nào.
Nó giống như ngửi được hương vị nhân loại nồng đậm đứng phía trước, chỉ cần tiến lên thêm, từ tốn từng bước, nhất định sẽ vượt qua tất cả rào cản.
- Đây mới có bao nhiêu thời gian chứ, nó học tập nhanh như vậy?
Lẩm bẩm một câu như tán dương đối thủ, Hàn Phong ánh mắt bốc lên hung quang nồng đậm. Hắn trầm giọng nói với Châu Lam:
- Cô ở lại chỉ huy đội ngũ, luôn phải duy trì khoảng cách hai bên là 150 mét, có biến liền lập tức ra lệnh x·ả s·úng máy hạng nặng t·ấn c·ông thây ma tiến hoá, rõ chưa?
Châu Lam nhanh chóng nghiêm người cao giọng đáp lại:
- Rõ!
Nàng đã chiến đấu bên cạnh Hàn Phong qua rất nhiều trận chiến rồi, hầu như tất cả trận chiến, hắn đều dẫn nàng đi theo, không phải ở phía sau phụ trợ thì cũng là trực tiếp tiến hành công kích, bởi vậy hiểu rõ mệnh lệnh của đối phương muốn gì.
Hàn Phong nghe được giọng điệu quyết tâm của nàng ta thì gật đầu, hắn bất chợt tuỳ ý hỏi:
- Châu Lam, cô có s·ợ c·hết không?
Từng hàng dài đội viên dựa theo sự sắp xếp phân công từ trước bắt đầu tiến về phía ba đường nhánh. Chiến trường chỉ cách điểm tập kết hành quân hơn 1 cây số, bởi vậy tất cả mọi người đều là cuốc bộ. Những chiếc xe jeep cơ động cao đa phần là chở đạn, lựu đạn, súng máy hạng nặng, súng phóng lựu, quân tư trang tiếp tế và hậu cần quân y như băng gạc và thuốc sát trùng.
Hàn Phong ngồi trên một chiếc xe jeep nhìn đoàn quân dũng mãnh tiến về phía trước. Trong số này có người là sinh viên, có người là công nhân, có người là nông dân, có người là nhân viên văn phòng, cũng có người vô công rồi nghề đầu đường xó chợ. Bọn họ hiện tại đều có chung mục đích: đánh hạ thi triều, giải phóng trung tâm huyện Liễu Lâm, cứu sống mấy trăm người sống sót đang mắc kẹt.
Mục tiêu kia một nửa là thật, một nửa chính là do Hàn Phong vẽ ra.
Làm gì có cái thứ gọi là cứ điểm người sống sót chứ.
Mỗi cuộc chiến đều cần có ý nghĩa của nó. Chỉ cần có ý nghĩa, người tham chiến sẽ có động lực, có quyết tâm, có cố gắng. Nếu không thể tìm ra ý nghĩa đủ lớn, vậy tốt nhất vắt óc mà bịa ra, để cho mọi người nhìn thấy mục tiêu và hi vọng, nỗ lực truy cầu nó.
Tới khi đạt mục đích, tìm một cái cớ đủ tốt đẹp, sau đó đưa ra thành quả thay thế tương đương để lấp liếm là đủ.
Hàn Phong đi nước cờ này đã sớm tính tới nước cờ tiếp theo. Cái cớ, hắn đã chuẩn bị xong, thành quả thay thế tương đương, tất nhiên cũng đã sẵn sàng, có thể dùng bất kỳ lúc nào.
Hiện tại chỉ cần chiến thắng mà thôi. Nếu trận này thắng, hắn sẽ vững bước trong nước cờ tiếp theo. Nếu trận này bại, hắn sẽ có tới 90% thất bại trong nhiệm vụ sơ cấp này, buộc phải chấp nhận thiệt hại giảm 3 cấp, mất cơ hội đoạt được kỹ năng tứ giai.
Việc này cũng có thể coi như chính thức bị loại khỏi “trò chơi” tàn khốc này. Nếu hắn thất bại, e rằng sẽ không bao giờ còn nhận được nhiệm vụ hệ thống nữa, sẽ đánh mất tất cả ưu thế, từ nay về sau vĩnh viễn tụt hậu, cuối cùng lưu lạc trở thành con cờ, vĩnh viễn phụ thuộc vào cường giả.
Hắn không tin bản thân đủ may mắn để tiếp tục rút ra nhiều trang bị level 4, thậm chí trang bị đẳng cấp cao hơn, lại càng không tin bản thân đủ khả năng đơn độc tiêu diệt thây ma tiến hoá để rớt ra kỹ năng tứ giai đâu.
Bởi vậy, hắn chỉ cho phép chiến thắng, không cho phép thất bại.
Bất kể hi sinh.
Xe chạy 2 phút tới trước phòng tuyến số 3 thì dừng lại. Phòng tuyến số 3 kéo dài khoảng 100 mét, bao gồm 12 bức tường cao 1.3 mét, rộng 2 mét, xếp xen kẽ với nhau khi thì bên trái, khi thì bên phải. Những bức tường này đều được đắp lên từ bùn đất, bên trong có lõi trụ bằng cọc gỗ và chông sắt, bên ngoài cũng được quấn kỹ bởi vải đay, tổng thể vô cùng vững chắc.
Tại phòng tuyến này đã có rải rác đội viên bắt đầu nấp sau các bức tường, dùng súng trường AK47 xạ kích về phía thi đàn xa xa.
Thi đàn đông nghịt một mảnh đầu người nhấp nhô chỉ cách họ gần 300 mét.
Pằng.
Pằng.
Pằng pằng…
Từng viên đạn mang theo động năng cự đại v·út v·út v·út lao về phía thi đàn, có viên trúng đầu, có viên trúng ngực, có viên trực tiếp bắn hụt. Khoảng cách gần 300 mét vẫn có thể coi như khá xa, màn bắn súng này chỉ xem như khởi động mà thôi.
Đây đều là các đội viên phi phàm giả trên cấp 4, họ đã tiếp xúc với thây ma rất nhiều lần, đã có miễn dịch đối với sợ hãi nhất định. Dù trước mặt là thi đàn đông nghịt, họ vẫn biểu lộ ra tương đối vững vàng.
Những người này được điều tới trước đương nhiên là để ổn định và làm chỗ dựa tinh thần cho nhóm tân binh tới sau. Phải biết thành phần đội ngũ hiện tại có tới 40% tân binh, hầu hết mới được huấn luyện cách cầm súng, cách ngắm bắn, cách dựa theo hiệu lệnh rút lui từ tối qua tới sáng nay, đừng nói tới việc chiến đấu cùng thây ma. Không có người bên cạnh cổ động, e rằng sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Hàn Phong nheo mắt nhìn về phía thi hải vạn con, chúng nó đã bắt đầu tiến vào phòng tuyến thứ nhất
Phòng tuyến thứ nhất dài 100 mét, bao gồm 8 hố lớn, mỗi hố có kích thước trung bình rộng 3 mét, dài 4 mét, sâu 2 mét. Thành hố dựng thẳng không hề có bất kỳ điểm bám vào, đáy hố còn cắm xuống rất nhiều chông sắt sắc bén, tất nhiên cũng không thể thiếu được dung dịch keo đặc chế siêu dính nhớp được điều chế từ lốp xe.
Ngoại biên thi đàn bắt đầu tiến tới hố sâu thứ nhất. Thây ma vô tri, càng là không có khái niệm nhìn ngó hay đánh giá, không thể làm ra tránh né, phía sau xô đẩy phía trước, cứ như vậy bước ra một bước.
Phịch!
Rơi tự do từ độ cao 2 mét không đáng sợ, đáng sợ là địa điểm rơi xuống còn cắm đầy chông sắt. Thây ma này sau khi úp mặt xuống hố sâu, thân thể bị cắm vào chi chít chông sắt, nó còn chưa kịp giãy dụa, một lượng lớn keo nhờn đặc quánh đã hoàn toàn nuốt chửng nó.
Phịch… Phịch…
Liên tiếp những thanh âm rơi xuống, con này nối tiếp con khác úp mặt xuống hố chông. Chúng nó còn chưa kịp giãy dụa đã bị đại lượng keo nhờn nuốt chửng, kế đó là đồng loại đè lên trên lưng, thân thể càng thêm bị cắm sâu vào chông sắt, cuối cùng không thể ngóc đầu dậy nổi.
Chỉ trong thời gian năm phút, vô số thây ma đã nhảy xuống hố sâu, số lượng ước chừng trăm con, nhưng thi đàn vẫn tiếp tục đẩy lên phía trước không ngừng nghỉ, giống như vĩnh viễn không dừng bước sợ hãi.
Dầu đen dính nhớp cũng cao dần rồi đầy ặc tràn lên miệng hố, thây ma vẫn không chùn bước tiếp tục lao lên, qua 10 phút, chiếc hố đầu tiên đã bị lấp đầy bởi t·hi t·hể thây ma thối rữa.
Hơn hai trăm thây ma đã xem như bị loại khỏi vòng chiến.
Thi đàn phía sau không có một điểm phản ứng, tiếp tục dẫm qua hố sâu chứa đầy xác c·hết, đồng bạn của chúng nó càng thêm bị đè chặt xuống dưới, âm thanh kêu gào thậm chí không thể thoát ra khỏi miệng.
Mặt đất lênh láng dung dịch đặc quánh như thể hồ dán, càng giống như một chiếc bẫy chuột đen kịt trải khắp mặt đường. Những thây ma level 1, level 2 số lượng đông đảo nhất, thực lực yếu kém nhất, chúng nó bước đi càng lúc càng khó khăn, có con khi nhấc chân lên đã bị cụt mất bàn chân, thậm chí cụt mất cẳng chân, thân thể mất đi cân đối ngã xuống nền đất.
Một khi ngã xuống, đồng nghĩa với c·ái c·hết.
Thây ma phía sau lạnh lùng đạp qua xác c·hết đồng bạn, đem vô số cỗ t·hi t·hể dẫm thành thịt nát, chỉ trong thời gian vài phút, đã có mấy chục thây ma bị đạp c·hết trên đường.
Đống thịt nát bét cùng dịch mủ nửa đen nửa đỏ lan tràn ra bốn phương tám hướng, mặt đường bị nhuộm bởi một lớp dính nhớp thứ hai, nhưng lần này đã bước đi dễ dàng hơn nhiều.
Đây là một con đường trải đầy t·hi t·hể.
Đại quân thây ma hi sinh gần 300 sinh mạng đã thành công vượt qua hố sâu thứ nhất.
Nhìn cảnh tượng này, vài đội viên thân thể bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, sau đó là mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.
Sự đáng sợ của thây ma ngoài ngoại hình ghê tởm và độc lực chạm vào liền c·hết thì chính là thái độ của bọn nó. Bọn nó tuyệt đối không sợ hãi, không do dự, không hoảng loạn, không ngại hi sinh hay thiếu quyết đoán trước bất kỳ điều gì. Nếu là con người khi gặp nghịch cảnh này kiểu này, hẳn là sẽ chọn cách đi vòng, cách bắc cầu qua hố, thậm chí là trực tiếp rút lui.
Nhưng thi đàn thì càng trực tiếp hơn, chúng nó dùng t·hi t·hể đồng bạn để tiến lên, đem hố sâu biến thành đất bằng, dường như muốn khẳng định với nhân loại một điều:
Bọn ta đã đến, sẵn sàng dẫm nát tất cả mọi thứ cản đường, kể cả đó có là đồng loại.
Bọn ta có v·ũ k·hí mạnh nhất mà các ngươi không có, đó chính là, không s·ợ c·hết.
Đối mặt với một thứ ngay cả c·ái c·hết cũng không sợ đây là áp lực vô cùng lớn, khiến cho người ta chỉ muốn lập tức xoay người bỏ chạy.
Hàn Phong sắc mặt cũng không dễ nhìn, thậm chí là vô cùng nghiêm trọng. Hắn nhanh chóng đảo tròng mắt một cái rồi cao giọng hô lên:
- Lũ thây ma này chỉ có một chiến thuật duy nhất là tiến lên, kể cả khi đối diện nguy hiểm, bọn chúng cũng vẫn ngu xuẩn như cũ, không biết làm ra lựa chọn khác biệt. Điều này chứng tỏ kẻ chỉ huy phía sau không biết biến báo, không có khả năng lãnh đạo, hoàn toàn là vô tri. Dưới 7 ải sắp đặt cẩn thận của chúng ta, đại quân thây ma sẽ bị g·iết sạch!
Vài đội viên nhanh chóng giật mình rồi hô lớn phụ hoạ:
- Giết sạch bọn chúng.
Theo sau sự cổ động của Hàn Phong, tinh thần của đám đội viên lại một lần nữa được kéo lên cao, những viên đạn lại được xạ kích hướng về phía thi đàn. Đem những thây ma vượt qua được hố sâu đầu tiên b·ắn c·hết.
Nhưng thi đàn không có nửa điểm phản ứng, vẫn như cũ đẩy đại quân tiến lên, dường như vĩnh viễn không ngại ngùng, càng không làm ra phản ứng khác biệt.
Hố sâu thứ 2 nhanh chóng bị lấp đầy, sau đó là hố sâu thứ 3, thứ 4. Xác c·hết cùng dầu đen dính nhớp đã trải đầy mặt đất, vô số thây ma đã bị dẫm đạp nát bét như tương, mùi xú uế khủng kh·iếp khiến người buồn nôn có thể ngửi thấy từ cách xa vài trăm mét.
Thi đàn bỏ xuống hơn 1000 đầu thây ma hòng vượt qua 4 hố sâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ dị động khác biệt nào cả.
Hàn Phong nhìn cảnh này thì nghiến răng nghiến lợi, tên khốn sau màn đã “khôn” lên rồi.
Nó không cử tướng ra bảo vệ thây ma cấp thấp nữa. Trước đây mỗi khi thi đàn bị khiêu khích, nó đều cử thây ma tiến hoá xông lên giải quyết đối thủ, hiện tại lại muốn toàn lực bảo toàn quân số thây ma tiến hoá, không muốn hi sinh chủ lực cao tầng, mặc kệ phía trước thế nào liền thế nào.
Nó giống như ngửi được hương vị nhân loại nồng đậm đứng phía trước, chỉ cần tiến lên thêm, từ tốn từng bước, nhất định sẽ vượt qua tất cả rào cản.
- Đây mới có bao nhiêu thời gian chứ, nó học tập nhanh như vậy?
Lẩm bẩm một câu như tán dương đối thủ, Hàn Phong ánh mắt bốc lên hung quang nồng đậm. Hắn trầm giọng nói với Châu Lam:
- Cô ở lại chỉ huy đội ngũ, luôn phải duy trì khoảng cách hai bên là 150 mét, có biến liền lập tức ra lệnh x·ả s·úng máy hạng nặng t·ấn c·ông thây ma tiến hoá, rõ chưa?
Châu Lam nhanh chóng nghiêm người cao giọng đáp lại:
- Rõ!
Nàng đã chiến đấu bên cạnh Hàn Phong qua rất nhiều trận chiến rồi, hầu như tất cả trận chiến, hắn đều dẫn nàng đi theo, không phải ở phía sau phụ trợ thì cũng là trực tiếp tiến hành công kích, bởi vậy hiểu rõ mệnh lệnh của đối phương muốn gì.
Hàn Phong nghe được giọng điệu quyết tâm của nàng ta thì gật đầu, hắn bất chợt tuỳ ý hỏi:
- Châu Lam, cô có s·ợ c·hết không?
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận